Sơ Hiểu Mộ Niên
-
Chương 17
Edit: Âu Dương Lạc Cửu
Mộ Niên chợp mắt trong chốc lát, cảm giác dường như không còn muốn nôn nữa.
Mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt của Sơ Hiểu, cặp con ngươi trong trẻo lạnh lùng kia lúc này chứa đựng rất nhiều lo lắng.
Bỗng nhiên cảm thấy trong ngực ấm áp dễ chịu, hắn cười cười, vốn định chê cười bộ dáng khẩn trương của nàng.
Há miệng, lại cảm thấy một trận cuồn cuộn trong dạ dày rồi phun ra.
...... May mà kịp thời nghiêng đầu, không làm bẩn nàng......
Xoay người, ngồi xổm xuống, một tay chống bên cạnh giường. Sơ Hiểu chau mày, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Đang muốn nói đi mời một đại phu thì vang lên tiếng gõ cửa.
Sơ Hiểu sờ bờ vai của hắn rồi xoay người đi mở cửa.
Là Tiếu Tuân ở phòng kế bên, có lẽ vì âm thanh của hắn nên mới tới.
Hắn ngồi dậy, áy náy nói “...... Thật xin lỗi, đã đánh thức ngươi sao?”
Sơ Hiểu thấy hắn ngồi dậy đi trở về bên cạnh hắn, sờ mặt của hắn “Thế nào?”
Hắn lắc đầu, sắc mặt có hơi tái nhợt “Không có chuyện gì, chỉ có chút cảm giác khó chịu.” Cầm tay nàng đặt lên tay hắn, tinh tế cọ sát vết chai mỏng ở bên trên.
Tiếu Tuân yên lặng đứng một hồi rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Lật tay bao tay của hắn lại, mười ngón tay lồng vào nhau, nàng cũng không nói chuyện.
Thấy nàng không nói gì, hắn có chút khẩn trương ngẩng đầu quan sát nét mặt của nàng, nàng tức giận hắn rồi sao?
Hồi lâu mới nghe nàng cúi đầu nói “Sau này...... Không cho phép ăn nhiều mứt quả như vậy......” Dáng vẻ có chút rầu rĩ không vui.
Hắn ngẩn người sau đó nhẹ nhàng cười, chủ động kéo nàng lại gần, tựa sát vào trong ngực nàng.
...... Không cường tráng, nhưng thật ấm áp......
Thoải mái cọ cọ “Thật sao ~” Có một chút ý làm nũng.
Bất đắc dĩ, vừa nghe cũng biết trong lời nói không hề có ý hối cải, Sơ Hiểu nhẹ nhàng sờ tóc hắn.
“Ta đi ra ngoài một chút.” Hình như phía bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, từ mới vừa rồi vẫn luôn ồn ào không dứt.
Dừng một chút lại bổ sung “Ngoan ngoãn ở chỗ này, ta lập tức trở lại.” Sợ hắn không an phận mà lộn xộn.
“Được rồi.” Hắn đẩy cánh tay nàng, vỗ lồng ngực của mình, vẻ mặt “Có ta ở đây, ngươi yên tâm“.
...... Nhưng người mà ta lo lắng nhất người chính là ngươi......
Bất đắc dĩ lắc đầu.
Đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Không khí trong đại sảnh khá quỷ dị, Sơ Hiểu chỉ thấy một nữ tử khí thế ương ngạnh đứng ở giữa, đối diện là người quản lý sổ sách đang cười mỉa mai.
Sắc mặt nữ tử đỏ lên chỉ vào người quản lý sổ sách mắng to cái gì.
Quan sát một hồi mới biết được đại khái là nữ tử ăn cơm xong đến tính tiền, lúc nhìn thấy hóa đơn thì giận dữ, người nào không biết nàng là họ hàng thân thích của thành chủ ( Sơ Hiểu không nhớ kỹ), ai không thấy nàng mà không mời ăn một bữa vẻ vang, vậy mà còn dám lấy tiền của nàng, vậy nên mới tìm người quản lý sổ sách “lý luận“. Đang uy hiếp gì đó, sau cùng còn nói khách điếm làm ăn không trung thực.
Người quản lý sổ sách vẫn cười tà mị tựa vào bên tường, hoàn toàn không để ý.
Sơ Hiểu thấy thế không khỏi nhẹ nhàng cười cười.
Chờ đợi nàng kia kêu to “Làm ăn không trung thực”, tuyên bố muốn niêm phong nơi này, đại thẩm cao lớn phía sau lưng nữ tử cũng bày ra một bộ hung thần ác sát lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người, người quản lý sổ sách chê cười một tiếng, ngẩng đầu lên.
Giương khuôn mặt lên, đặc biệt có một phen phong tình yêu mị.
Sơ Hiểu chỉ cảm thấy đuôi lông mày giật giật.
Đại sảnh vốn huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại.
“Ôi chao, làm sao bây giờ đâu, bị phát hiện rồi sao ~” Một tay của nữ tử quản lý sổ sách lười biếng chống ở trên quầy.
Nữ tử kia thấy thế không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, không biết là bị kinh sợ hay là bị loại sắc đẹp này mê hoặc.
Dường như người quản lý sổ sách bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, xoay người qua, thân thể cuối xuống không biết đang làm gì đó.
Chốc lát sau đứng dậy, trêu chọc tóc rơi lả tả trên trán “Ưm...... Dựa vào tình huống này......”
Hơn 10 thanh kiếm bị nàng tiện tay quăng tới đây, may là có đại thẩm phía sau kéo một cái, nữ tử suýt nữa bị đâm.
“...... Xem ra, ta phải sát nhân diệt khẩu rồi sao ~” Người quản lý sổ sách bày ra một bộ dáng phiền não, tay cầm roi dài vẫn cười tà mị tiêu sái đi qua.
Lúc này dường như nữ tử mới phản ứng được, cười nhạo “Ngươi dám......” Đầu chợt lạnh, một vài sợi tóc rơi xuống.
Người quản lý sổ sách một bộ dạng ghét bỏ, nhẹ nhàng phủi sợi tóc trên thượng tiên xuống.
“Nếu như bây giờ chạy vẫn còn kịp nha.” Nàng cười sảng khoái.
Nữ tử giận dữ, “Ta sẽ trở lại!” Nhìn điệu bộ trước mắt...... Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cho nên được đại thẩm hộ tống đi xuống tìm cứu binh.
Đầu Sơ Hiểu đầy vạch hắc tuyến, nàng nhíu mi xoay người chuẩn bị lên lầu.
Bỗng nhiên có một cánh tay khoác qua vai nàng, người nọ gục ở trên lưng của nàng, hô hấp nóng hầm hập phả vào cổ nàng.
“Cứ như vậy mà đi sao?” Âm thanh mơ hồ có tia mỉm cười.
Bất đắc dĩ, đưa tay đẩy móng vuốt của người kia ra.
Nghiêng đầu, nhìn mắt đối phương “...... Đủ rồi, Ân Trúc.”
Ân Trúc le lưỡi một cái, ánh sáng trong mắt chuyển đi, cười hì hì: “A, bị phát hiện rồi, còn tưởng rằng ngươi không nhận ra ~” Vừa làm ra một bộ dáng quan sát tỉ mỉ “Phu lang bảo bối của ngươi đâu?”
Nàng rũ mắt, xẹt qua nụ cười, “Hắn không thoải mái, ở trong phòng.”
“Ồ ~” Ân Trúc cười cười, một vẻ mặt “Ta rất rõ ràng“.
Nàng cũng không có ý định giải thích cái gì “Ta lên đây” Đối với tất cả mọi thứ, trong lòng nàng vẫn luôn cân nhắc.
“Tốt, chỗ của ta ngươi yên tâm đi ~” Ngầm hiểu lẫn nhau.
Hai người đồng thời xoay người, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.
...... Đối với tất cả của ngươi, ta cũng không tính hỏi tới, chỉ cần ngươi thật lòng, ta liền đối xử với ngươi thực lòng......
...... Cám ơn ngươi vì không hỏi tất cả về ta, nhưng vẫn nguyện ý làm bằng hữu của ta, cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể hiểu......
Duyên phận thật rất kỳ diệu.
--- ------ ------ ------ ------
Khẽ đẩy cửa, Mộ Niên nghe tiếng nhìn lại.
Biểu tình kia giống như đang nói “Ta thật biết điều, khen ta đi, sờ ta đi ~”
Sơ Hiểu nhịn cười không được, đến gần sờ tóc hắn “Cảm thấy thế nào?”
Mộ Niên cười cười, lộ ra răng nanh khả ái dễ thương “Tốt lắm......” Mới vừa rồi lãnh ca ca ( bởi vì Tiếu Tuân không tự giới thiệu mình) cho hắn uống một chén thuốc, hiện tại đã cảm thấy khá hơn.
Sơ Hiểu an tâm, cắt ngang hắn, “Vậy thì an tâm ngủ đi, nơi này là cửa hàng của người quen.” Sẽ không có người đến quấy rầy, cho dù tối nay có người tới phá quán, đoán chừng cũng sẽ bị Ân Trúc giải quyết.
“Ừm.” Xê dịch vào bên trong, kéo chăn ra, cười cười với nàng.
Sơ Hiểu cởi quần áo, nằm ngủ ở bên người hắn.
Mặt đối mặt, hắn cứ mở to hai mắt nhìn nàng như vậy.
Cho đến khi cảm thấy trên mặt như bị châm lửa “Đi ngủ sớm một chút, không thoải mái thì gọi ta.”
Hắn lại nhìn nét mặt của nàng một chút, kéo chăn che kín đầu, từ bên trong chăn truyền đến tiếng cười che dấu của hắn.
Có chút buồn bực kéo hắn ra ngoài, ôm vào trong ngực, “Ngủ, không cho phép nghĩ đông nghĩ tây.”
...... Mộ Niên của nàng có vẻ càng ngày càng không trong sáng......
Mộ Niên chợp mắt trong chốc lát, cảm giác dường như không còn muốn nôn nữa.
Mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt của Sơ Hiểu, cặp con ngươi trong trẻo lạnh lùng kia lúc này chứa đựng rất nhiều lo lắng.
Bỗng nhiên cảm thấy trong ngực ấm áp dễ chịu, hắn cười cười, vốn định chê cười bộ dáng khẩn trương của nàng.
Há miệng, lại cảm thấy một trận cuồn cuộn trong dạ dày rồi phun ra.
...... May mà kịp thời nghiêng đầu, không làm bẩn nàng......
Xoay người, ngồi xổm xuống, một tay chống bên cạnh giường. Sơ Hiểu chau mày, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.
Đang muốn nói đi mời một đại phu thì vang lên tiếng gõ cửa.
Sơ Hiểu sờ bờ vai của hắn rồi xoay người đi mở cửa.
Là Tiếu Tuân ở phòng kế bên, có lẽ vì âm thanh của hắn nên mới tới.
Hắn ngồi dậy, áy náy nói “...... Thật xin lỗi, đã đánh thức ngươi sao?”
Sơ Hiểu thấy hắn ngồi dậy đi trở về bên cạnh hắn, sờ mặt của hắn “Thế nào?”
Hắn lắc đầu, sắc mặt có hơi tái nhợt “Không có chuyện gì, chỉ có chút cảm giác khó chịu.” Cầm tay nàng đặt lên tay hắn, tinh tế cọ sát vết chai mỏng ở bên trên.
Tiếu Tuân yên lặng đứng một hồi rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Lật tay bao tay của hắn lại, mười ngón tay lồng vào nhau, nàng cũng không nói chuyện.
Thấy nàng không nói gì, hắn có chút khẩn trương ngẩng đầu quan sát nét mặt của nàng, nàng tức giận hắn rồi sao?
Hồi lâu mới nghe nàng cúi đầu nói “Sau này...... Không cho phép ăn nhiều mứt quả như vậy......” Dáng vẻ có chút rầu rĩ không vui.
Hắn ngẩn người sau đó nhẹ nhàng cười, chủ động kéo nàng lại gần, tựa sát vào trong ngực nàng.
...... Không cường tráng, nhưng thật ấm áp......
Thoải mái cọ cọ “Thật sao ~” Có một chút ý làm nũng.
Bất đắc dĩ, vừa nghe cũng biết trong lời nói không hề có ý hối cải, Sơ Hiểu nhẹ nhàng sờ tóc hắn.
“Ta đi ra ngoài một chút.” Hình như phía bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, từ mới vừa rồi vẫn luôn ồn ào không dứt.
Dừng một chút lại bổ sung “Ngoan ngoãn ở chỗ này, ta lập tức trở lại.” Sợ hắn không an phận mà lộn xộn.
“Được rồi.” Hắn đẩy cánh tay nàng, vỗ lồng ngực của mình, vẻ mặt “Có ta ở đây, ngươi yên tâm“.
...... Nhưng người mà ta lo lắng nhất người chính là ngươi......
Bất đắc dĩ lắc đầu.
Đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa.
--- ------ ------ ------ ------ ---
Không khí trong đại sảnh khá quỷ dị, Sơ Hiểu chỉ thấy một nữ tử khí thế ương ngạnh đứng ở giữa, đối diện là người quản lý sổ sách đang cười mỉa mai.
Sắc mặt nữ tử đỏ lên chỉ vào người quản lý sổ sách mắng to cái gì.
Quan sát một hồi mới biết được đại khái là nữ tử ăn cơm xong đến tính tiền, lúc nhìn thấy hóa đơn thì giận dữ, người nào không biết nàng là họ hàng thân thích của thành chủ ( Sơ Hiểu không nhớ kỹ), ai không thấy nàng mà không mời ăn một bữa vẻ vang, vậy mà còn dám lấy tiền của nàng, vậy nên mới tìm người quản lý sổ sách “lý luận“. Đang uy hiếp gì đó, sau cùng còn nói khách điếm làm ăn không trung thực.
Người quản lý sổ sách vẫn cười tà mị tựa vào bên tường, hoàn toàn không để ý.
Sơ Hiểu thấy thế không khỏi nhẹ nhàng cười cười.
Chờ đợi nàng kia kêu to “Làm ăn không trung thực”, tuyên bố muốn niêm phong nơi này, đại thẩm cao lớn phía sau lưng nữ tử cũng bày ra một bộ hung thần ác sát lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người, người quản lý sổ sách chê cười một tiếng, ngẩng đầu lên.
Giương khuôn mặt lên, đặc biệt có một phen phong tình yêu mị.
Sơ Hiểu chỉ cảm thấy đuôi lông mày giật giật.
Đại sảnh vốn huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại.
“Ôi chao, làm sao bây giờ đâu, bị phát hiện rồi sao ~” Một tay của nữ tử quản lý sổ sách lười biếng chống ở trên quầy.
Nữ tử kia thấy thế không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, không biết là bị kinh sợ hay là bị loại sắc đẹp này mê hoặc.
Dường như người quản lý sổ sách bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, xoay người qua, thân thể cuối xuống không biết đang làm gì đó.
Chốc lát sau đứng dậy, trêu chọc tóc rơi lả tả trên trán “Ưm...... Dựa vào tình huống này......”
Hơn 10 thanh kiếm bị nàng tiện tay quăng tới đây, may là có đại thẩm phía sau kéo một cái, nữ tử suýt nữa bị đâm.
“...... Xem ra, ta phải sát nhân diệt khẩu rồi sao ~” Người quản lý sổ sách bày ra một bộ dáng phiền não, tay cầm roi dài vẫn cười tà mị tiêu sái đi qua.
Lúc này dường như nữ tử mới phản ứng được, cười nhạo “Ngươi dám......” Đầu chợt lạnh, một vài sợi tóc rơi xuống.
Người quản lý sổ sách một bộ dạng ghét bỏ, nhẹ nhàng phủi sợi tóc trên thượng tiên xuống.
“Nếu như bây giờ chạy vẫn còn kịp nha.” Nàng cười sảng khoái.
Nữ tử giận dữ, “Ta sẽ trở lại!” Nhìn điệu bộ trước mắt...... Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cho nên được đại thẩm hộ tống đi xuống tìm cứu binh.
Đầu Sơ Hiểu đầy vạch hắc tuyến, nàng nhíu mi xoay người chuẩn bị lên lầu.
Bỗng nhiên có một cánh tay khoác qua vai nàng, người nọ gục ở trên lưng của nàng, hô hấp nóng hầm hập phả vào cổ nàng.
“Cứ như vậy mà đi sao?” Âm thanh mơ hồ có tia mỉm cười.
Bất đắc dĩ, đưa tay đẩy móng vuốt của người kia ra.
Nghiêng đầu, nhìn mắt đối phương “...... Đủ rồi, Ân Trúc.”
Ân Trúc le lưỡi một cái, ánh sáng trong mắt chuyển đi, cười hì hì: “A, bị phát hiện rồi, còn tưởng rằng ngươi không nhận ra ~” Vừa làm ra một bộ dáng quan sát tỉ mỉ “Phu lang bảo bối của ngươi đâu?”
Nàng rũ mắt, xẹt qua nụ cười, “Hắn không thoải mái, ở trong phòng.”
“Ồ ~” Ân Trúc cười cười, một vẻ mặt “Ta rất rõ ràng“.
Nàng cũng không có ý định giải thích cái gì “Ta lên đây” Đối với tất cả mọi thứ, trong lòng nàng vẫn luôn cân nhắc.
“Tốt, chỗ của ta ngươi yên tâm đi ~” Ngầm hiểu lẫn nhau.
Hai người đồng thời xoay người, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ.
...... Đối với tất cả của ngươi, ta cũng không tính hỏi tới, chỉ cần ngươi thật lòng, ta liền đối xử với ngươi thực lòng......
...... Cám ơn ngươi vì không hỏi tất cả về ta, nhưng vẫn nguyện ý làm bằng hữu của ta, cho dù ngươi không nói, ta cũng có thể hiểu......
Duyên phận thật rất kỳ diệu.
--- ------ ------ ------ ------
Khẽ đẩy cửa, Mộ Niên nghe tiếng nhìn lại.
Biểu tình kia giống như đang nói “Ta thật biết điều, khen ta đi, sờ ta đi ~”
Sơ Hiểu nhịn cười không được, đến gần sờ tóc hắn “Cảm thấy thế nào?”
Mộ Niên cười cười, lộ ra răng nanh khả ái dễ thương “Tốt lắm......” Mới vừa rồi lãnh ca ca ( bởi vì Tiếu Tuân không tự giới thiệu mình) cho hắn uống một chén thuốc, hiện tại đã cảm thấy khá hơn.
Sơ Hiểu an tâm, cắt ngang hắn, “Vậy thì an tâm ngủ đi, nơi này là cửa hàng của người quen.” Sẽ không có người đến quấy rầy, cho dù tối nay có người tới phá quán, đoán chừng cũng sẽ bị Ân Trúc giải quyết.
“Ừm.” Xê dịch vào bên trong, kéo chăn ra, cười cười với nàng.
Sơ Hiểu cởi quần áo, nằm ngủ ở bên người hắn.
Mặt đối mặt, hắn cứ mở to hai mắt nhìn nàng như vậy.
Cho đến khi cảm thấy trên mặt như bị châm lửa “Đi ngủ sớm một chút, không thoải mái thì gọi ta.”
Hắn lại nhìn nét mặt của nàng một chút, kéo chăn che kín đầu, từ bên trong chăn truyền đến tiếng cười che dấu của hắn.
Có chút buồn bực kéo hắn ra ngoài, ôm vào trong ngực, “Ngủ, không cho phép nghĩ đông nghĩ tây.”
...... Mộ Niên của nàng có vẻ càng ngày càng không trong sáng......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook