Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Chỗ ngồi trong giảng đường môn đại cương chật kín.
Lâm Hử luôn đến sớm, trước giờ đều giữ chỗ hộ các bạn cùng phòng. Nhắc tới chuyện này, lần nào Lâm Hử cũng cảm thấy hội chứng sợ giao tiếp nặng thêm.
Cậu thường ngồi ở hàng ghế đầu, vì giảng đường hơi ồn, nếu ngồi phía sau thì nghe không rõ lắm. Nhưng bạn cùng phòng lại không thích mấy môn đại cương, hoặc phải nói đa số sinh viên đều không coi trọng các môn học này. Nên vào các tiết học đại cương, cậu luôn phải chịu trách nhiệm chiếm ghế phía sau.
Ghế phía sau là vị trí vô cùng khó tranh, không tới sớm là không tranh được.
Tuần nào cũng vậy, cậu đều phải thực hiện chu trình này một đến hai lần: lướt qua, bỏ ba quyển sách ở hàng ghế cuối cùng như một cơn gió, sau đó hai tai đỏ ửng quay về vị trí của mình như chưa từng làm gì, lòng đầy cảm giác tội lỗi.
Tuần này cậu tới trễ, nhưng kết quả lại vô cùng đáng mừng. Lần đầu tiên Lâm Hử và nhóm bạn cùng phòng được ngồi chung một chỗ tại hàng ghế tiêu biểu.
Mấy người Lục Triết không dám chơi điện thoại, bị ép phải nghiêm túc, cảnh tượng này khiến Lâm Hử vô cùng hài lòng.
Bất ngờ, điện thoại trong hộc bàn của Lâm Hử sáng lên. Bình thường cậu sẽ không để ý, nhưng lần này cậu lại liếc qua, phát hiện là tin nhắn của Chi Chi.
Lâm Hử nhếch môi, lén lút rũ mắt mở ra, là một đoạn video với thumbnail là hình Chi Chi.
Vậy vẫn nên xem nhỉ…
Đón nhận ánh mắt lên án của ba người ngồi phía bên trái cửa sổ, Lâm Hử cẩn thận xem kỹ video rồi cũng trả lời ngay lập tức.
Trong video là hình ảnh Cố Cẩm Chi diễn thuyết tại hội nghị tổng công ty. Hắn mặc âu phục, eo thon chân dài, thay đổi hình tượng không nghiêm túc thường ngày của mình, nhìn rất có phong thái của một vị giám đốc quyền uy. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn về phía ống kính, ánh mắt rất tự tin, như thể biết rõ người đang nhìn mình là ai.
Lâm Hử nhấp môi, khóe mắt hiện ra ý cười, sau đó lại tự trách bản thân không kiềm chế được những suy nghĩ lung tung.
Rõ ràng Chi Chi đang thể hiện khí chất của một nhà lãnh đạo ưu tú, nhưng trong giây lát, cậu lại bị hấp dẫn bởi thứ khác, thậm chí còn vô thức nghĩ đến dáng vẻ của đối phương dưới lớp âu phục.
Cậu dùng lời nói bày tỏ những suy nghĩ của mình một cách chân thật, khen hết một lượt từ vẻ ngoài đến nét đẹp bên trong của đối phương. Dù sao bọn họ cũng đã làm cả những chuyện thân thiết hơn, chẳng việc gì phải xấu hổ, keo kiệt lời khen đối phương xinh đẹp.
Khả năng thuyết trình cuốn hút, rất ưu tú, rất có khí thế, Chi Chi giỏi lắm, rất lợi hại. Còn nữa, khuôn mặt Chi Chi thật xinh đẹp, dáng người đẹp quá, rất quyến rũ.
Nếu bọn Lục Triết biết Lâm Hử lén lút nhắn những lời như vậy với bạn trai, chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến rơi cằm. Dù sao trong ấn tượng của bọn họ, Lâm Hử là một người rất kiềm chế, cho dù là nói lời yêu cũng sẽ rụt rè giữ kẽ, ai mà ngờ cậu lại thẳng thắn đến vậy.
Nhắn xong, Lâm Hử mới ngẩng đầu lên nhìn lên bục giảng. Sau đó, cảm nhận được giảng viên đang nhìn mình, lưng cậu lập tức cứng đờ.
Giảng viên rất tinh tường, nhận ra sinh viên vừa lén lút làm việc riêng đang nhìn mình, bèn chậm rãi gọi: “Bạn Lâm Hử, bạn trả lời cho tôi một câu hỏi.”
Đột nhiên bị gọi đích danh, chứng tỏ đã bị chú ý từ lâu. Chắc chắn là học bá đang làm việc riêng thì bị bắt tại trận.
Lục Triết ngồi bên cạnh vô thức cúi đầu, dịch mông sang bên trái.
Trong tình huống này, nếu đối tượng bị điểm danh không thể trả lời, khả năng bị liên đới vô cùng lớn. Nhóm bạn cùng phòng của Lâm Hử và mấy người ngồi gần đều cảm thấy bất an, ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
Nhưng người đó lại là Lâm Hử, nguy cơ dễ dàng được hóa giải. Tuy Lâm Hử có làm việc riêng một lát, nhưng chắc chắn cậu vẫn có thể trả lời một cách hoàn hảo.
“Trả lời rất tốt, mời bạn Lâm Hử ngồi xuống.” Giảng viên bất đắc dĩ mỉm cười, tiếp tục giảng bài.
“Lão Nhị, không ngờ cậu lại làm việc riêng! Sa đọa quá!” Bạn cùng phòng truyền giấy trách móc, đã vậy còn làm việc riêng mà không bị khiển trách!
Dù sao trên phương diện học tập, hình tượng của Lâm Hử vẫn vô cùng tốt.
Lâm Hử liếc qua, không trả lời, tỏ vẻ có gì đâu mà phải làm quá lên.
Tuy đúng là cậu cảm thấy xấu hổ vào khoảnh khắc phải đứng lên, nhưng dù sao cũng không phải lần đầu bị tóm. Cậu chỉ đành tự nhủ lần sau phải cẩn thận hơn.
*
Hội nghị kết thúc, Cố Khởi hiếm khi rót cho em trai mình một cốc nước nóng để hắn nhuận họng, ánh mắt đầy sự khen ngợi.
“Anh tưởng em chỉ biết yêu đương, không ngờ lại nghiêm túc với công việc như thế, năng lực tăng lên rất nhiều.” Vừa trở thành giám đốc công ty chi nhánh không lâu đã nhận được cái gật đầu nhất trí của hội đồng quản trị cho bản báo cáo công việc.
Sau này, anh phải gạt bớt thành kiến về em trai mình. Nhìn xem, trong đầu hắn không chỉ có mỗi chuyện chơi bời yêu đương!
“Hừ.” Cố Cẩm Chi xiêu vẹo tựa vào ghế của anh mình, lười biếng nhắn tin, vẻ mặt không giấu được niềm vui, ngón chân cũng cuộn tròn.
Hắn thích nhất được A Hử khen.
Để bạn trai có thể chiêm ngưỡng sự quyến rũ của hắn trong lúc làm việc, Cố Cẩm Chi đã tốn vài ngày chuẩn bị cho báo cáo hôm nay, còn cố ý bảo trợ lý quay lại.
Dù sao bình thường trên địa bàn của mình, hắn thật sự không toát ra được dáng vẻ như vậy, quá thiếu nghiêm túc.
Đọc từng câu khen ngợi của bạn trai mình, tim Cố Cẩm Chi như sắp bùng nổ, quả nhiên hiệu quả vô cùng rõ rệt! Hắn nhìn màn hình điện thoại, lòng vô cùng tự tin.
“Anh thật sự rất cảm động.” Cố Khởi cảm thấy phản ứng của hắn quá bình tĩnh nên khen thêm vài câu.
“Anh đừng cảm động, chủ yếu là vì em muốn quay video gửi cho A Hử xem thôi, để em ấy thấy được em cũng rất có năng lực.” Cố Cẩm Chi cảm thấy anh mình nói hơi nhiều, mơ hồ nhìn lại.
“?” Cố Khởi tháo lỏng cà vạt, tức giận đoạt lại cốc nước, anh đúng là tốn công vô ích mà.
“Dù vậy, ban giám đốc cũng thật sự rất vừa lòng. Cuối tuần anh muốn dẫn em đi gặp một vài đối tác quan trọng.” Có một đứa em trai như vậy, Cố Khởi còn có thể làm gì ngoại trừ nhẫn nhịn.
Vì bạn trai thì vì bạn trai, ít nhất là hắn chịu nghiêm túc.
“A? Không được, em không rảnh.” Cố Cẩm Chi nhíu mày rồi lắc đầu.
Hắn biết anh trai vẫn luôn hy vọng hắn để tâm hơn đến sự nghiệp, sau này tiếp nhận thêm nhiều sản nghiệp của nhà họ Cố. Nhưng Cố Cẩm Chi thật sự không có dã tâm và tham vọng. Công việc không đem đến niềm vui cho hắn, hơn nữa cả người nhà và người yêu đều rất thương hắn. Với Cố Cẩm Chi, cuộc sống như bây giờ đã là hoàn mỹ nhất rồi.
“Em bận việc gì?” Cố Khởi nghi hoặc.
Đâu cần cuối tuần nào cũng phải ở cạnh bạn trai, Cố Khởi chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
“Vốn Từ Châu có hẹn em ra ngoài chơi…”
Cố Khởi nhướn mày, thầm nghĩ lẽ nào em trai và người yêu của hắn đã bắt đầu chán nhau rồi? Anh biết Cố Cẩm Chi thích náo nhiệt nên thật sự cảm thấy hai người bọn họ không quá hợp nhau. Bây giờ còn có cảm giác mới mẻ, nhưng theo thời gian, lâu dần, Cố Cẩm Chi có lẽ sẽ không chịu nổi.
“Nhưng cuối tuần này A Hử đi dã ngoại thực nghiệm.”
“Thế nên em định đi chơi cùng Từ Châu? Vậy thì còn chẳng bằng theo anh đi gặp khách.” Cố Khởi lập tức nói.
“Anh nói gì thế? A Hử phải đi dã ngoại thực nghiệm, có nghĩa là phải hai đến ba ngày em không được gặp em ấy, đương nhiên em sẽ đi cùng rồi.” Cố Cẩm Chi nhìn anh trai như nhìn một tên ngốc.
“… Cậu ấy đi thực nghiệm, em đi theo làm gì?” Cố Khởi cạn lời. Anh vốn nghĩ nếu Lâm Hử có thời gian, em trai anh quấn người ta thì thôi coi như cũng được. Giờ việc học bận rộn, thế mà Cố Cẩm Chi vẫn muốn đi theo.
“Em có thể dựng lều trại giúp em ấy~” Cố Cẩm Chi mỉm cười.
Em chập cheng à! Cố Khởi rất muốn mắng, rồi lại cảm thấy em trai mình thật sự rất tâm huyết. Hơn nữa so với những việc tẻ nhạt như gặp khách hàng khiến Cố Cẩm Chi sợ hãi kia, đương nhiên em trai anh sẽ chọn không đi cùng anh.
“Anh không giữ em nữa, mau biến.” Nói một hồi chẳng được chuyện gì tốt lành, Cố Khởi không muốn tốn thời gian với Cố Cẩm Chi nữa.
“Đúng rồi anh ơi, em muốn đính hôn với A Hử.” Cố Cẩm Chi thông báo với anh trai.
Tuy chuyện này chỉ cần hai người bọn họ quyết định, nhưng sinh ra trong gia đình kiểu này, bọn họ khó có thể qua loa về lễ nghi, vẫn phải thông báo cho người nhà để chuẩn bị tiệc đính hôn.
“Cố Cẩm Chi, em đang nói gì vậy?” Cố Khởi híp mắt nhìn hắn, càng ngày càng cảm thấy thái quá. Chuyện lớn như vậy mà dám tự quyết định?
“Em có biết đính hôn kết hôn là chuyện nghiêm túc như thế nào không? Đây không phải chuyện hai đứa có thể tự quyết định! Cả hai mới quen được bao lâu, yêu nhau được bao lâu? Em có hiểu chuyện này phải suy tính và cân nhắc kỹ càng thế nào không?” Cố Khởi cảm thấy ý tưởng này rất kỳ lạ.
Chưa tính đến chuyện nhà họ Lâm nghĩ sao, nhưng nếu kết thông gia, hai nhà sẽ phải thảo luận kỹ càng về việc phân chia lợi ích, đề phòng sau này tình cảm tan vỡ dẫn đến ly hôn.
“Em yêu cậu ấy, cậu ấy yêu em, bọn em đương nhiên có thể kết hôn.” Cố Cẩm Chi cảm thấy chuyện này thật hiển nhiên. Hôn nhân không phải chỉ cần hai người yêu nhau, đồng ý tiến tới với nhau là được hay sao.
“Cẩm Chi, em xem trong giới chúng ta, có ai liên hôn mà qua loa vậy không? Thậm chí hôn nhân của rất nhiều người còn không dựa trên cơ sở tình cảm, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng. Hai đứa đợi hai năm nữa hãy bàn đến chuyện này.” Cũng để đợi xem đến lúc đó cả hai còn ở bên nhau không.
“Thế nên em vẫn luôn không hiểu vì sao bọn họ lại kết hôn? Em sẽ chỉ kết hôn với A Hử, ở bên cạnh em ấy cả đời, đây là vĩnh hằng! Nếu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, vì sao không làm sớm một chút.” Cố Cẩm Chi cũng hơi tức giận, hắn cảm thấy anh trai đang cố gắng nói những điều vô nghĩa với mình. Hơn nữa, cuộc sống kỳ quái của những người khác thì liên quan gì đến hắn.
“Lỡ về sau hai đứa thay lòng đổi dạ thì sao?”
“Anh, anh nghĩ gì vậy? Anh là kiểu đàn ông tệ bạc như vậy à! Em và A Hử đều là người đứng đắn, vĩnh viễn sẽ không thay lòng.” Cố Cẩm Chi không muốn nói chuyện với anh trai nữa, toàn ông nói gà bà nói vịt. Hay là anh không muốn em trai kết hôn trước mình? Phong kiến thật chứ!
Cố Khởi nghe những lý luận ngây thơ của em trai mà thở dài. Cẩm Chi được bọn họ bảo vệ quá kỹ càng, thật sự cho rằng tình yêu nhất thời là vĩnh hằng, không hề suy tính đến hậu quả, tình cảm cũng sẽ có lúc biến thiên.
Hắn không chỉ tin tưởng chính mình, mà còn hoàn toàn tin tưởng một cậu bé mới lớn.
Cố Khởi hy vọng em trai sẽ không làm ra chuyện khiến bản thân hối hận. Gia đình bọn họ như vậy, một khi đã đính hôn thì sẽ không dễ dàng rút lui, Cẩm Chi thật sự hiểu bản thân mình sao?
“Lâm Hử cũng đồng ý sao?” Cố Khởi hỏi.
“Chính A Hử cũng muốn kết hôn với em.” Cố Cẩm Chi rất tự hào, nghĩ đến Lâm Hử mà tim như mềm nhũn ra.
Cố Khởi không còn gì để nói, anh nghĩ Lâm Hử còn nhỏ, sẽ không đồng ý bước vào con đường hôn nhân sớm như vậy. Anh chưa từng thấy ai mới vừa lên đại học đã tính tới chuyện kết hôn. Là cả hai đều quá ngây thơ, hay thật sự là một cặp xứng đôi đây?
*
Vì chuyến thực nghiệm cuối tuần, mấy người Lâm Hử đến siêu thị mua một ít đồ ăn và nhu yếu phẩm. Đây vốn không phải đợt dã ngoại trải nghiệm của khóa bọn họ, nhưng không khí học tập ở đại học Q rất sôi nổi, sinh viên những ngành đòi hỏi chuyên môn cao lại càng nhiệt tình hơn. Bởi vậy, khóa bọn họ có không ít người tự nguyện hy sinh ngày nghỉ cuối tuần để tham gia.
Lâm Hử cầm hai cốc nước cùng kiểu khác màu, chọn lựa nghiêm túc một hồi rồi bỏ vào xe đẩy.
Không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cậu có phần dịu dàng.
Hà Điền nghi hoặc hỏi: “Lão Nhị, sao cái gì cậu cũng lấy hai phần thế?”
Lâm Hử trả lời: “Chi Chi cũng muốn theo giúp tôi.” Vốn cậu cũng cảm thấy không cần thiết, đây cũng không phải đi chơi, nhưng cậu không lay chuyển được Cố Cẩm Chi. Hơn nữa, việc này cũng không ảnh hưởng đến ai, coi như cho Chi Chi ra ngoại thành dạo chơi cũng được. Tóm lại, Lâm Hử quả thật không có khả năng từ chối.
Các bạn cùng phòng đều đã quen với nick name đáng yêu mà Lâm Hử gọi bạn trai khí phách của mình, bọn họ thì chỉ dám gọi anh.
“Khà, có vẻ cậu rất vui nhỉ, ha ha.” Đi siêu thị mà chốc chốc lại ngẩn người, thường xuyên vô thức mỉm cười.
Lâm Hử bỏ thêm khăn ướt vào xe, không đáp, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui sướng khó giải thích.
Nhìn những vật dụng hàng ngày được sắm theo đôi theo cặp trong xe đẩy, cậu không nhịn được nghĩ tới cuộc sống về sau.
Chờ sau khi bọn họ kết hôn, dép lê trong nhà, bàn chải đánh răng… đều sẽ là đồ đôi, nơi nào trong phòng cũng có dấu vết sinh hoạt của hai người bọn họ. Vừa tỉnh dậy là nghe được tiếng ngáy của Chi Chi, buổi chiều yên tĩnh cuối tuần có lẽ sẽ được lấp đầy bằng âm thanh trong game cùng tiếng kêu đầy hưng phấn. Tóm lại, nơi nào cũng có hình ảnh của Chi Chi, rất thân mật khăng khít.
Từ trước đến giờ cậu đều bình thản làm nghiên cứu, không ngờ có một ngày bản thân lại hướng về cuộc sống sau khi kết hôn.
Lâm Hử luôn đến sớm, trước giờ đều giữ chỗ hộ các bạn cùng phòng. Nhắc tới chuyện này, lần nào Lâm Hử cũng cảm thấy hội chứng sợ giao tiếp nặng thêm.
Cậu thường ngồi ở hàng ghế đầu, vì giảng đường hơi ồn, nếu ngồi phía sau thì nghe không rõ lắm. Nhưng bạn cùng phòng lại không thích mấy môn đại cương, hoặc phải nói đa số sinh viên đều không coi trọng các môn học này. Nên vào các tiết học đại cương, cậu luôn phải chịu trách nhiệm chiếm ghế phía sau.
Ghế phía sau là vị trí vô cùng khó tranh, không tới sớm là không tranh được.
Tuần nào cũng vậy, cậu đều phải thực hiện chu trình này một đến hai lần: lướt qua, bỏ ba quyển sách ở hàng ghế cuối cùng như một cơn gió, sau đó hai tai đỏ ửng quay về vị trí của mình như chưa từng làm gì, lòng đầy cảm giác tội lỗi.
Tuần này cậu tới trễ, nhưng kết quả lại vô cùng đáng mừng. Lần đầu tiên Lâm Hử và nhóm bạn cùng phòng được ngồi chung một chỗ tại hàng ghế tiêu biểu.
Mấy người Lục Triết không dám chơi điện thoại, bị ép phải nghiêm túc, cảnh tượng này khiến Lâm Hử vô cùng hài lòng.
Bất ngờ, điện thoại trong hộc bàn của Lâm Hử sáng lên. Bình thường cậu sẽ không để ý, nhưng lần này cậu lại liếc qua, phát hiện là tin nhắn của Chi Chi.
Lâm Hử nhếch môi, lén lút rũ mắt mở ra, là một đoạn video với thumbnail là hình Chi Chi.
Vậy vẫn nên xem nhỉ…
Đón nhận ánh mắt lên án của ba người ngồi phía bên trái cửa sổ, Lâm Hử cẩn thận xem kỹ video rồi cũng trả lời ngay lập tức.
Trong video là hình ảnh Cố Cẩm Chi diễn thuyết tại hội nghị tổng công ty. Hắn mặc âu phục, eo thon chân dài, thay đổi hình tượng không nghiêm túc thường ngày của mình, nhìn rất có phong thái của một vị giám đốc quyền uy. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn về phía ống kính, ánh mắt rất tự tin, như thể biết rõ người đang nhìn mình là ai.
Lâm Hử nhấp môi, khóe mắt hiện ra ý cười, sau đó lại tự trách bản thân không kiềm chế được những suy nghĩ lung tung.
Rõ ràng Chi Chi đang thể hiện khí chất của một nhà lãnh đạo ưu tú, nhưng trong giây lát, cậu lại bị hấp dẫn bởi thứ khác, thậm chí còn vô thức nghĩ đến dáng vẻ của đối phương dưới lớp âu phục.
Cậu dùng lời nói bày tỏ những suy nghĩ của mình một cách chân thật, khen hết một lượt từ vẻ ngoài đến nét đẹp bên trong của đối phương. Dù sao bọn họ cũng đã làm cả những chuyện thân thiết hơn, chẳng việc gì phải xấu hổ, keo kiệt lời khen đối phương xinh đẹp.
Khả năng thuyết trình cuốn hút, rất ưu tú, rất có khí thế, Chi Chi giỏi lắm, rất lợi hại. Còn nữa, khuôn mặt Chi Chi thật xinh đẹp, dáng người đẹp quá, rất quyến rũ.
Nếu bọn Lục Triết biết Lâm Hử lén lút nhắn những lời như vậy với bạn trai, chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến rơi cằm. Dù sao trong ấn tượng của bọn họ, Lâm Hử là một người rất kiềm chế, cho dù là nói lời yêu cũng sẽ rụt rè giữ kẽ, ai mà ngờ cậu lại thẳng thắn đến vậy.
Nhắn xong, Lâm Hử mới ngẩng đầu lên nhìn lên bục giảng. Sau đó, cảm nhận được giảng viên đang nhìn mình, lưng cậu lập tức cứng đờ.
Giảng viên rất tinh tường, nhận ra sinh viên vừa lén lút làm việc riêng đang nhìn mình, bèn chậm rãi gọi: “Bạn Lâm Hử, bạn trả lời cho tôi một câu hỏi.”
Đột nhiên bị gọi đích danh, chứng tỏ đã bị chú ý từ lâu. Chắc chắn là học bá đang làm việc riêng thì bị bắt tại trận.
Lục Triết ngồi bên cạnh vô thức cúi đầu, dịch mông sang bên trái.
Trong tình huống này, nếu đối tượng bị điểm danh không thể trả lời, khả năng bị liên đới vô cùng lớn. Nhóm bạn cùng phòng của Lâm Hử và mấy người ngồi gần đều cảm thấy bất an, ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
Nhưng người đó lại là Lâm Hử, nguy cơ dễ dàng được hóa giải. Tuy Lâm Hử có làm việc riêng một lát, nhưng chắc chắn cậu vẫn có thể trả lời một cách hoàn hảo.
“Trả lời rất tốt, mời bạn Lâm Hử ngồi xuống.” Giảng viên bất đắc dĩ mỉm cười, tiếp tục giảng bài.
“Lão Nhị, không ngờ cậu lại làm việc riêng! Sa đọa quá!” Bạn cùng phòng truyền giấy trách móc, đã vậy còn làm việc riêng mà không bị khiển trách!
Dù sao trên phương diện học tập, hình tượng của Lâm Hử vẫn vô cùng tốt.
Lâm Hử liếc qua, không trả lời, tỏ vẻ có gì đâu mà phải làm quá lên.
Tuy đúng là cậu cảm thấy xấu hổ vào khoảnh khắc phải đứng lên, nhưng dù sao cũng không phải lần đầu bị tóm. Cậu chỉ đành tự nhủ lần sau phải cẩn thận hơn.
*
Hội nghị kết thúc, Cố Khởi hiếm khi rót cho em trai mình một cốc nước nóng để hắn nhuận họng, ánh mắt đầy sự khen ngợi.
“Anh tưởng em chỉ biết yêu đương, không ngờ lại nghiêm túc với công việc như thế, năng lực tăng lên rất nhiều.” Vừa trở thành giám đốc công ty chi nhánh không lâu đã nhận được cái gật đầu nhất trí của hội đồng quản trị cho bản báo cáo công việc.
Sau này, anh phải gạt bớt thành kiến về em trai mình. Nhìn xem, trong đầu hắn không chỉ có mỗi chuyện chơi bời yêu đương!
“Hừ.” Cố Cẩm Chi xiêu vẹo tựa vào ghế của anh mình, lười biếng nhắn tin, vẻ mặt không giấu được niềm vui, ngón chân cũng cuộn tròn.
Hắn thích nhất được A Hử khen.
Để bạn trai có thể chiêm ngưỡng sự quyến rũ của hắn trong lúc làm việc, Cố Cẩm Chi đã tốn vài ngày chuẩn bị cho báo cáo hôm nay, còn cố ý bảo trợ lý quay lại.
Dù sao bình thường trên địa bàn của mình, hắn thật sự không toát ra được dáng vẻ như vậy, quá thiếu nghiêm túc.
Đọc từng câu khen ngợi của bạn trai mình, tim Cố Cẩm Chi như sắp bùng nổ, quả nhiên hiệu quả vô cùng rõ rệt! Hắn nhìn màn hình điện thoại, lòng vô cùng tự tin.
“Anh thật sự rất cảm động.” Cố Khởi cảm thấy phản ứng của hắn quá bình tĩnh nên khen thêm vài câu.
“Anh đừng cảm động, chủ yếu là vì em muốn quay video gửi cho A Hử xem thôi, để em ấy thấy được em cũng rất có năng lực.” Cố Cẩm Chi cảm thấy anh mình nói hơi nhiều, mơ hồ nhìn lại.
“?” Cố Khởi tháo lỏng cà vạt, tức giận đoạt lại cốc nước, anh đúng là tốn công vô ích mà.
“Dù vậy, ban giám đốc cũng thật sự rất vừa lòng. Cuối tuần anh muốn dẫn em đi gặp một vài đối tác quan trọng.” Có một đứa em trai như vậy, Cố Khởi còn có thể làm gì ngoại trừ nhẫn nhịn.
Vì bạn trai thì vì bạn trai, ít nhất là hắn chịu nghiêm túc.
“A? Không được, em không rảnh.” Cố Cẩm Chi nhíu mày rồi lắc đầu.
Hắn biết anh trai vẫn luôn hy vọng hắn để tâm hơn đến sự nghiệp, sau này tiếp nhận thêm nhiều sản nghiệp của nhà họ Cố. Nhưng Cố Cẩm Chi thật sự không có dã tâm và tham vọng. Công việc không đem đến niềm vui cho hắn, hơn nữa cả người nhà và người yêu đều rất thương hắn. Với Cố Cẩm Chi, cuộc sống như bây giờ đã là hoàn mỹ nhất rồi.
“Em bận việc gì?” Cố Khởi nghi hoặc.
Đâu cần cuối tuần nào cũng phải ở cạnh bạn trai, Cố Khởi chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
“Vốn Từ Châu có hẹn em ra ngoài chơi…”
Cố Khởi nhướn mày, thầm nghĩ lẽ nào em trai và người yêu của hắn đã bắt đầu chán nhau rồi? Anh biết Cố Cẩm Chi thích náo nhiệt nên thật sự cảm thấy hai người bọn họ không quá hợp nhau. Bây giờ còn có cảm giác mới mẻ, nhưng theo thời gian, lâu dần, Cố Cẩm Chi có lẽ sẽ không chịu nổi.
“Nhưng cuối tuần này A Hử đi dã ngoại thực nghiệm.”
“Thế nên em định đi chơi cùng Từ Châu? Vậy thì còn chẳng bằng theo anh đi gặp khách.” Cố Khởi lập tức nói.
“Anh nói gì thế? A Hử phải đi dã ngoại thực nghiệm, có nghĩa là phải hai đến ba ngày em không được gặp em ấy, đương nhiên em sẽ đi cùng rồi.” Cố Cẩm Chi nhìn anh trai như nhìn một tên ngốc.
“… Cậu ấy đi thực nghiệm, em đi theo làm gì?” Cố Khởi cạn lời. Anh vốn nghĩ nếu Lâm Hử có thời gian, em trai anh quấn người ta thì thôi coi như cũng được. Giờ việc học bận rộn, thế mà Cố Cẩm Chi vẫn muốn đi theo.
“Em có thể dựng lều trại giúp em ấy~” Cố Cẩm Chi mỉm cười.
Em chập cheng à! Cố Khởi rất muốn mắng, rồi lại cảm thấy em trai mình thật sự rất tâm huyết. Hơn nữa so với những việc tẻ nhạt như gặp khách hàng khiến Cố Cẩm Chi sợ hãi kia, đương nhiên em trai anh sẽ chọn không đi cùng anh.
“Anh không giữ em nữa, mau biến.” Nói một hồi chẳng được chuyện gì tốt lành, Cố Khởi không muốn tốn thời gian với Cố Cẩm Chi nữa.
“Đúng rồi anh ơi, em muốn đính hôn với A Hử.” Cố Cẩm Chi thông báo với anh trai.
Tuy chuyện này chỉ cần hai người bọn họ quyết định, nhưng sinh ra trong gia đình kiểu này, bọn họ khó có thể qua loa về lễ nghi, vẫn phải thông báo cho người nhà để chuẩn bị tiệc đính hôn.
“Cố Cẩm Chi, em đang nói gì vậy?” Cố Khởi híp mắt nhìn hắn, càng ngày càng cảm thấy thái quá. Chuyện lớn như vậy mà dám tự quyết định?
“Em có biết đính hôn kết hôn là chuyện nghiêm túc như thế nào không? Đây không phải chuyện hai đứa có thể tự quyết định! Cả hai mới quen được bao lâu, yêu nhau được bao lâu? Em có hiểu chuyện này phải suy tính và cân nhắc kỹ càng thế nào không?” Cố Khởi cảm thấy ý tưởng này rất kỳ lạ.
Chưa tính đến chuyện nhà họ Lâm nghĩ sao, nhưng nếu kết thông gia, hai nhà sẽ phải thảo luận kỹ càng về việc phân chia lợi ích, đề phòng sau này tình cảm tan vỡ dẫn đến ly hôn.
“Em yêu cậu ấy, cậu ấy yêu em, bọn em đương nhiên có thể kết hôn.” Cố Cẩm Chi cảm thấy chuyện này thật hiển nhiên. Hôn nhân không phải chỉ cần hai người yêu nhau, đồng ý tiến tới với nhau là được hay sao.
“Cẩm Chi, em xem trong giới chúng ta, có ai liên hôn mà qua loa vậy không? Thậm chí hôn nhân của rất nhiều người còn không dựa trên cơ sở tình cảm, chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng. Hai đứa đợi hai năm nữa hãy bàn đến chuyện này.” Cũng để đợi xem đến lúc đó cả hai còn ở bên nhau không.
“Thế nên em vẫn luôn không hiểu vì sao bọn họ lại kết hôn? Em sẽ chỉ kết hôn với A Hử, ở bên cạnh em ấy cả đời, đây là vĩnh hằng! Nếu sớm muộn gì cũng phải kết hôn, vì sao không làm sớm một chút.” Cố Cẩm Chi cũng hơi tức giận, hắn cảm thấy anh trai đang cố gắng nói những điều vô nghĩa với mình. Hơn nữa, cuộc sống kỳ quái của những người khác thì liên quan gì đến hắn.
“Lỡ về sau hai đứa thay lòng đổi dạ thì sao?”
“Anh, anh nghĩ gì vậy? Anh là kiểu đàn ông tệ bạc như vậy à! Em và A Hử đều là người đứng đắn, vĩnh viễn sẽ không thay lòng.” Cố Cẩm Chi không muốn nói chuyện với anh trai nữa, toàn ông nói gà bà nói vịt. Hay là anh không muốn em trai kết hôn trước mình? Phong kiến thật chứ!
Cố Khởi nghe những lý luận ngây thơ của em trai mà thở dài. Cẩm Chi được bọn họ bảo vệ quá kỹ càng, thật sự cho rằng tình yêu nhất thời là vĩnh hằng, không hề suy tính đến hậu quả, tình cảm cũng sẽ có lúc biến thiên.
Hắn không chỉ tin tưởng chính mình, mà còn hoàn toàn tin tưởng một cậu bé mới lớn.
Cố Khởi hy vọng em trai sẽ không làm ra chuyện khiến bản thân hối hận. Gia đình bọn họ như vậy, một khi đã đính hôn thì sẽ không dễ dàng rút lui, Cẩm Chi thật sự hiểu bản thân mình sao?
“Lâm Hử cũng đồng ý sao?” Cố Khởi hỏi.
“Chính A Hử cũng muốn kết hôn với em.” Cố Cẩm Chi rất tự hào, nghĩ đến Lâm Hử mà tim như mềm nhũn ra.
Cố Khởi không còn gì để nói, anh nghĩ Lâm Hử còn nhỏ, sẽ không đồng ý bước vào con đường hôn nhân sớm như vậy. Anh chưa từng thấy ai mới vừa lên đại học đã tính tới chuyện kết hôn. Là cả hai đều quá ngây thơ, hay thật sự là một cặp xứng đôi đây?
*
Vì chuyến thực nghiệm cuối tuần, mấy người Lâm Hử đến siêu thị mua một ít đồ ăn và nhu yếu phẩm. Đây vốn không phải đợt dã ngoại trải nghiệm của khóa bọn họ, nhưng không khí học tập ở đại học Q rất sôi nổi, sinh viên những ngành đòi hỏi chuyên môn cao lại càng nhiệt tình hơn. Bởi vậy, khóa bọn họ có không ít người tự nguyện hy sinh ngày nghỉ cuối tuần để tham gia.
Lâm Hử cầm hai cốc nước cùng kiểu khác màu, chọn lựa nghiêm túc một hồi rồi bỏ vào xe đẩy.
Không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cậu có phần dịu dàng.
Hà Điền nghi hoặc hỏi: “Lão Nhị, sao cái gì cậu cũng lấy hai phần thế?”
Lâm Hử trả lời: “Chi Chi cũng muốn theo giúp tôi.” Vốn cậu cũng cảm thấy không cần thiết, đây cũng không phải đi chơi, nhưng cậu không lay chuyển được Cố Cẩm Chi. Hơn nữa, việc này cũng không ảnh hưởng đến ai, coi như cho Chi Chi ra ngoại thành dạo chơi cũng được. Tóm lại, Lâm Hử quả thật không có khả năng từ chối.
Các bạn cùng phòng đều đã quen với nick name đáng yêu mà Lâm Hử gọi bạn trai khí phách của mình, bọn họ thì chỉ dám gọi anh.
“Khà, có vẻ cậu rất vui nhỉ, ha ha.” Đi siêu thị mà chốc chốc lại ngẩn người, thường xuyên vô thức mỉm cười.
Lâm Hử bỏ thêm khăn ướt vào xe, không đáp, nhưng trong lòng lại dâng lên một niềm vui sướng khó giải thích.
Nhìn những vật dụng hàng ngày được sắm theo đôi theo cặp trong xe đẩy, cậu không nhịn được nghĩ tới cuộc sống về sau.
Chờ sau khi bọn họ kết hôn, dép lê trong nhà, bàn chải đánh răng… đều sẽ là đồ đôi, nơi nào trong phòng cũng có dấu vết sinh hoạt của hai người bọn họ. Vừa tỉnh dậy là nghe được tiếng ngáy của Chi Chi, buổi chiều yên tĩnh cuối tuần có lẽ sẽ được lấp đầy bằng âm thanh trong game cùng tiếng kêu đầy hưng phấn. Tóm lại, nơi nào cũng có hình ảnh của Chi Chi, rất thân mật khăng khít.
Từ trước đến giờ cậu đều bình thản làm nghiên cứu, không ngờ có một ngày bản thân lại hướng về cuộc sống sau khi kết hôn.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook