Trên bàn cơm chỉ có vài món ăn thường thấy trong các gia đình bình thường, bốn người nhà họ Lâm cùng nhau dùng bữa.
Đột nhiên, Lâm Duệ mở miệng: “Mấy hôm nữa ba và mẹ phải đi công tác, Lâm Thâm, con phải chăm sóc em trai cho tốt đấy.”
Nếu là trước kia, những chuyện thế này hiển nhiên không cần thông báo, ba mẹ Lâm đều là người cuồng công việc, Lâm Thâm hiểu rất rõ. Nhưng giờ khó khăn lắm cả nhà mới đoàn tụ, vậy mà đã vội chia xa, ba mẹ Lâm nhất định phải nói với Lâm Hử, tránh cho cậu lo lắng.
Lâm Thâm há miệng, thầm nghĩ anh đã sắp chăm sóc không nổi nữa rồi…
Thật nhọc lòng, chuyện lớn như vậy lại chỉ có mình anh biết, đã thế còn phải tạm thời dối gạt ba mẹ, thà anh chẳng biết còn hơn.
Lại nhìn em trai, đã thấy Lâm Hử nhanh chóng gật đầu: “Ba mẹ yên tâm đi, con sẽ tự chăm sóc bản thân, có chuyện sẽ tìm anh trai.”
Hoàn toàn không biết tự giác, ngang nhiên hẹn hò yêu đương với Cố Cẩm Chi, thế mà là tự chăm sóc bản thân à?
Dù nghĩ thế nhưng Lâm Thâm vẫn bất đắc dĩ đáp: “Ừ.”
“Tiểu Hử, sau này để anh lái xe đưa con đến trường. Bình thường con muốn đi đâu cứ bảo, anh sẽ bố trí người đưa đón con.” Mẹ Lâm tiếp lời.
Thực ra đây mới là trọng điểm ba mẹ Lâm muốn nói hôm nay. Tiểu Hử vừa tới, có những chuyện còn chưa biết, bọn họ cũng không dám nói rõ vì lo cậu sợ nên chỉ đành phòng bị ngay từ đầu.
Lâm Thâm cũng nhanh chóng trở nên nghiêm túc. Anh lo Lâm Hử cảm thấy hành động như vậy quá khoe khoang nên nghiêng đầu nói: “Tiểu Hử, về sau muốn đi đâu cứ nói trước với anh một tiếng. Nhà họ Lâm cây to đón gió lớn, sẽ chọc phải một số người.”
Lâm Hử cũng hiểu rõ nỗi lo trong lòng người nhà, lập tức đáp: “Xin học ngoại trú hơi phiền toái, nhưng ba mẹ và anh trai không cần lo lắng, bình thường con đều ở trong trường, không ra ngoài.”
Lâm Thâm thầm liếc mắt xem thường, nửa chữ cũng không tin. Tuy em trai anh rất hướng nội, nhưng chẳng phải ngày nào cũng ra ngoài chơi bời với Cố Cẩm Chi đó à?
Nhưng tiếng tăm của thằng nhãi Cố Cẩm Chi, anh cũng từng nghe qua… Tuy đối phương chẳng ra sao, song an toàn của em trai vẫn được bảo đảm, bởi vì Lâm Thâm thậm chí còn không biết vệ sĩ của mình có thể đánh thắng Cố Cẩm Chi hay không… Đó cũng là lý do anh nhắm vào Cố Khởi…
Vì thế, Lâm Thâm im lặng.
Ba mẹ Lâm hiểu ở yên trong trường là an toàn nhất, nên cũng chẳng có ý kiến gì nữa.
Trước khi về trường, Lâm Hử vào phòng thu xếp hành trang. Lâm Thâm đi ngang qua phòng cậu, thoáng dừng lại chỉnh vạt áo, dỏng tai nghe ngóng theo thói quen, liền nghe thấy tiếng hoan hô truyền tới từ bên kia điện thoại: “A Hử, em về trường rồi, tốt quá! Không thì ngày nào anh cũng phải đứng dưới lầu nhà em chờ đợi, cứ nghĩ đến anh trai em là anh lại hoảng hốt trong lòng…”
Chỉ một câu tiện tai nghe thấy như thế, Lâm Thâm đã không chịu nổi rồi. Thằng ranh này là thế nào đây, ngày ngày không làm được việc gì đàng hoàng, chỉ ngồi xổm canh em trai anh, đúng là muốn ăn đòn.
*
Đều nói lên tới đỉnh ắt phải xuống dốc, nhưng nhóm nhạc nam Mheart thậm chí chỉ mới lộ mặt thôi đã lập tức đi về hướng lụi tàn rồi.
Vì nhóm trưởng Nghiêm Dạng vốn được yêu thích nhất nay bỗng sập phòng.
Những sự việc liên tiếp xảy ra lúc trước đã khiến hắn đánh mất thiện cảm của người qua đường, nhưng chuyện bị bóc gần đây mới thực sự khiến fan của hắn đồng loạt quay đầu.
Fan couple ship hắn với thành viên trong nhóm nên khi tin tức Nghiêm Dạng là gay truyền ra, bọn họ không bị ảnh hưởng nhiều, thậm chí còn cảm thấy couple mà họ ship rất có khả năng là thật.
Mãi đến khi có khổ chủ ra mặt tố Nghiêm Dạng là một gã ăn bám, vì debut mà nhẫn tâm vứt bỏ bạn trai đã qua lại mấy năm, thậm chí trong lúc gây sự đòi chia tay còn ép bạn trai từ bỏ sự nghiệp.
Khổ chủ này hiển nhiên chính là Dư Tùng.
Từ giây phút quay về công ty, anh đã quyết tâm vạch trần vết sẹo cũ. Tuy có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng giờ đây, anh cuối cùng đã có thể tự tay trả thù!
Từng là người bên gối của Nghiêm Dạng, Dư Tùng có rất nhiều bằng chứng. Anh đã âm thầm lưu lại những thứ này sau khi cảm thấy đối phương có gì đó không đúng lắm.
Trong một đêm, toàn bộ fan của Nghiêm Dạng đều biết đến sự tồn tại của cựu “chị dâu” này, nhưng không ai căm ghét nổi, vì người ta đã quá thê thảm rồi.
“Đã bảo nhìn mặt Nghiêm Dạng không giống người tốt mà, còn dăm nữa, buồn nôn.”
“Thành viên trong nhóm nhạc phải chịu đựng việc bị ship với một thằng cha ghê tởm như thế, thật vất vả mà…”
“Tình cảm bao năm cũng không sánh bằng cơ hội thăng tiến, đúng là trái tim làm bằng sắt đá, flop ngay đi cho tôi nhờ!”
Không nhận được hợp đồng quảng cáo, Nghiêm Dạng vốn đang cảm thấy bản thân rất thảm, giờ mới biết thì ra mình còn có thể thảm hại hơn nhiều.
Để né cánh phóng viên, hắn vẫn luôn trốn trong biệt thự của Triệu Đào. Khi những tin tức kia bị bóc, lợi thế cuối cùng của hắn cũng không còn.
Nhìn tên đàn ông râu ria xồm xoàm suy sụp ngồi trên sô pha, Triệu Đào dứt khoát vung chân đá cho hắn một phát, khiến đối phương ngã lộn nhào xuống đất. Sau khi nghe tin, gã đã tức giận phóng thẳng từ công ty về nhà.
Nói thật, hứng thú của gã đối với người này đã chẳng còn nhiều, đang toan tính những lợi ích đối phương có thể mang về cho công ty nên mới tốn công tốn của tẩy trắng một phen. Nhưng giờ Nghiêm Dạng đã nát hoàn toàn, gã có dùng cũng không thấy thoải mái trong lòng.
“Anh Đào, anh nghe em giải thích đã.” Nghiêm Dạng biết mình tuyệt đối không thể buông gã, bèn ôm lấy chân gã, đỏ mắt nói.
Nhưng người làm ăn lấy đâu ra lắm nghĩa tình, Triệu Đào vốn chỉ cảm thấy dắt Nghiêm Dạng ra ngoài tương đối có thể diện mà thôi.
“Cậu toi rồi.” Gã cười lạnh, nói một câu như thế.
Gã đã điều tra được Nghiêm Dạng đắc tội với một nhân vật rất có máu mặt, dù thế nào gã cũng không cầm nổi củ khoai lang nóng này.
Sau hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, dì giúp việc đã thu dọn hết đồ đạc của Nghiêm Dạng, ném cả người lẫn đồ ra ngoài rồi dứt khoát đóng cửa lại. Đến thế nào thì đi thế ấy, rõ rằng dì làm việc này cũng quen tay rồi, sắc mặt chẳng hề thay đổi chút nào.
Nghiêm Dạng tuyệt vọng vò đầu bứt tai. Hắn có hợp đồng với công ty, nhưng nếu đối phương muốn đóng băng hắn thì hắn cũng chẳng còn cách nào. Mặt khác, hắn cũng không thể thanh lý hợp đồng, vì tiền bồi thường hắn không gánh nổi.
Tuy hắn từng hot một thời gian ngắn, nhưng hợp đồng quảng cáo không nhiều, chưa kể thu nhập giai đoạn đầu còn phải nộp về công ty, dù sao công ty bồi dưỡng bọn hắn cũng tốn tiền, thế nên bây giờ hắn không có đồng nào trong người cả.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Nghiêm Dạng đeo khẩu trang lên rồi rời khỏi biệt thự. Chẳng qua, với dáng vẻ hiện giờ, có lẽ phóng viên cũng không nhận ra hắn nổi.
*
Yêu đương đã chuyển trạng thái công khai, Cố Cẩm Chi lập tức buông thả bản thân, không hề có ý thức giấu diếm. Dù sao Lâm Thâm cũng phải giúp bọn hắn giấu ba mẹ mà.
Hôm nay, nghe quản lý các phòng ban báo cáo xong, Cố Cẩm Chi sẽ hết việc.
Lúc Dư Tùng đi vào văn phòng, Cố Cẩm Chi để ý thấy tinh thần của anh ta đã tốt hơn lúc mới trở lại công ty nhiều, có lẽ là gặp được chuyện vui.
Là cấp trên, đương nhiên hắn cũng vui vẻ khi cảm xúc của nhân viên ổn định.
Về phần Dư Tùng, tranh thủ vừa hạ bệ thành công nhóm nhạc nam đối thủ, anh lập tức lăng xê một nhóm nhạc nữ của công ty. Cố Cẩm Chi nhìn số liệu, chân thành khen ngợi mấy câu, những cái khác thì hắn không để ý lắm.
Hiện giờ, cư dân mạng đang có ấn tượng rất xấu với các nhóm nhạc nam, vì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có không ít nhóm sập phòng. Thế nên tình yêu của họ liền chuyển sang các em gái xinh đẹp và chuyên nghiệp.
Đây cũng coi như một đợt sóng nhỏ trong làng giải trí.
Chuyện về Nghiêm Dạng cứ như đã xảy ra từ thế kỷ trước, nhìn tên đối phương một lúc mà Cố Cẩm Chi cũng không nhớ nổi người này là ai, tóm lại là chẳng liên quan đến mình.
Cố Cẩm Chi rất hay quên. Hiện giờ, trong suy nghĩ của hắn, hắn thực sự cảm thấy nếu mai này già đi và lú lẫn thì người duy nhất hắn có thế nhớ rõ, ngoài bản thân cũng chỉ có Lâm Hử mà thôi.
Cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn của hắn, từ năm hai mươi bốn tuổi, đã chính thức bắt đầu.
“Hạng mục này làm tốt lắm, cuối năm sẽ có thưởng.” Cố Cẩm Chi cười, nói với Dư Tùng.
Đây là chính sách được lập ra sau khi Cố Cẩm Chi tiếp nhận công ty. Hắn cực kỳ coi trọng hiệu quả làm việc, ai làm việc tốt hơn chắc chắn sẽ nhận được nhiều hơn.
Dư Tùng cười đầy cảm kích. Anh thầm cảm thấy bản thân thật may mắn. Nếu sau khi tốt nghiệp không đầu quân cho công ty, nếu không gặp được một lãnh đạo như Cố Cẩm Chi, giờ chẳng biết anh đã lưu lạc đến bước đường nào vì lựa chọn sai lầm trong phút chốc của mình.
Một cuộc tình không như ý cũng cho anh nhiều bài học. Giờ đối với anh, Nghiêm Dạng cũng đã là quá khứ xa xăm rồi.
Sau khi ra khỏi văn phòng, đồng nghiệp lên tiếng rủ tối đi liên hoan, nhưng Dư Tùng mỉm cười từ chối.
Gần đây anh mới gặp một người đàn ông, đối phương xấp xỉ tuổi anh, sự nghiệp cũng tương đối thành công. Tuy ngoại hình hơi nặng nề nhưng cảm giác cũng không tệ. Anh định sẽ dành thời gian tìm hiểu nhiều hơn.
Giờ Dư Tùng mới cảm thấy xu hướng giới tính không phải một chuyện khó lường trong cuộc đời. Nó không đại diện cho lòng người bạc bẽo, cũng không có nghĩa là anh phải hèn mọn trả giá mới có thể giữ gìn. Tất cả đều do phẩm chất con người mà thôi. Đã đến lúc anh nên buông bỏ bi quan, vui vẻ đón chào cuộc sống mới rồi.
Cố Cẩm Chi vừa quay chìa khóa xe, vừa ngâm nga đi vào hầm gửi xe. Tại đây, hắn lại nghe thấy tiếng nói chuyện một lần nữa.
Hắn thoáng dừng chân, buồn bực nghĩ, đây có phải là nơi tổ chức team building cho nhân viên công ty không mà ai cũng mò xuống đây thì thầm to nhỏ thế? Chẳng biết đã để hắn bắt gặp bao nhiêu lần rồi, hắn thật sự không muốn hóng chuyện của người khác đâu!
Lần này, hai người kia không lập tức lên tiếng, chủ yếu là Dư Tùng cảm thấy không còn gì để nói với đối phương.
Tuy Nghiêm Dạng cảm thấy mất mặt, nhưng hoàn cảnh bất đắc dĩ, hắn cũng đành vứt bỏ thể diện.
Cố Cẩm Chi đã là nhân vật mà hắn không thể chạm tới. Mới đầu, hắn còn ghen tị khi thấy Lâm Hử bám được vào đùi Cố Cẩm Chi, nhưng sau khi biết thân thế của đối phương, hắn đã hiểu nguyên nhân chân chính khiến mình thua cuộc.
Thì ra ngay từ đầu hắn đã là một trò cười, người ta căn bản không coi hạng tôm tép như hắn ra gì, chỉ chăm chăm tìm người cùng đẳng cấp.
Trong lòng vô cùng không cam tâm nhưng Nghiêm Dạng chỉ có thể chấp nhận số phận. Giờ hắn phải quay đầu ăn máng cũ, dù vẫn còn ghim Dư Tùng vì bóc phốt mình.
“Anh Tùng, em biết em sai rồi, em trẻ người non dạ nên mờ mắt vì lợi lộc, sau này em không dám nữa. Để em cùng anh bước qua những ngày tháng yên ổn được không?”
Dứt lời, hắn lại tỏ vẻ: “Em không bận lòng chuyện anh bóc phốt em, chỉ cần có thể quay lại với anh, em thế nào cũng được.”
Dư Tùng như đang tự hỏi.
Cố Cẩm Chi tò mò nghe lén ở góc tường, muốn biết sự việc sẽ phát triển thế nào.
“Vậy cậu quỳ xuống xin lỗi tôi đi.” Dư Tùng đẩy kính mắt, nhã nhặn nói.
Nghiêm Dạng do dự trong chốc lát, cảm thấy có cơ hội liền quỳ xuống. Đàn ông mà, co được thì giãn được.
Nhưng ngay sau đó, Dư Tùng bật cười thành tiếng. Anh chậm rãi chen chân vào giữa hai chân Nghiêm Dạng, dẫm lên đùi hắn, nghiến nghiến.
“Cậu có tư cách gì để nói điều kiện với tôi, giờ cậu chỉ là một thằng bỏ đi không thể quay lại giới giải trí? Cậu có thể làm gì?” Dư Tùng nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức khó hiểu.
“Anh…” Nghiêm Dạng không trả lời được. Đúng là tai tiếng hiện giờ đã khiến hắn không thể quay lại con đường idol được nữa. Nhưng nếu Dư Tùng thích hắn thì nuôi hắn cả đời cũng dư dả mà.
“Trước kia cậu còn trẻ, có nhan sắc có ngoại hình. Giờ nhìn cái dáng vẻ này xem, chắc chắn không tìm nổi người muốn bao nuôi.” Nghĩ thế, Dư Tùng cười càng lớn. Niệm tình hắn đã hẹn hò với anh mấy năm, giờ có thể ném cho hắn chút tiền công.
“Cậu không ngại mất mặt nhưng tôi thì có đấy… Còn bám theo nữa tôi sẽ gọi bảo vệ.” Dư Tùng di đế giày xuống đất đầy ghét bỏ rồi mới đi ra chào hỏi Cố Cẩm Chi, sau đó nghênh ngang lái xe rời đi.
Cố Cẩm Chi không hề xấu hổ khi nghe lén bị phát hiện, nhanh chóng đeo kính râm lên. Hôm nay hắn đã hẹn đi ăn cơm với bạn cùng phòng ký túc xá của A Hử, không thể đến muộn ngay lần đầu ra mắt được.
Sau đó, Nghiêm Dạng chỉ đánh mặt xám mày tro trở lại quê nhà, vì hắn không tìm được công việc ở thủ đô. Mà giới gay nơi này cũng biết tai tiếng của hắn rồi, người chẳng tốn công sức đã có thể vu oan cho một cậu ấm nhà giàu, còn ép người ta phải rời nhóm chat, hiển nhiên rất mưu mô.
Đúng, sau này mọi người trong giới đều đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Zoe, cũng chính là Nghiêm Dạng. Dù sao thì ngay từ đầu, mọi chuyện đúng là đều do hắn khơi mào, bọn họ chỉ hùa theo thôi.
*
Cố Cẩm Chi biếng nhác tựa vào thân cây dưới lầu ký túc xá chờ bạn trai, thỉnh thoảng lại vươn tay gạt một phiến lá rơi trúng người mình. Hắn cảm thấy chờ ở chỗ này an toàn hơn, không sợ người nhà họ Lâm bất chợt lái xe trở về.
Dì quản lý khu ký túc gật đầu với hắn qua tấm kính. Đối phương biết hắn, dù sao ngoại hình của hắn cũng rất nổi bật mà.
Cố Cẩm Chi vẫy tay đáp lại rồi nhìn về phía vài nam sinh đang đi ra, người đi đầu tiên chính là Lâm Hử. Đối phương vẫn quần đen áo phông trắng như mọi ngày, nếu đồng phục đại học Q không quá nổi bật, có lẽ người nọ sẽ mặc luôn nó đi chơi mất.
Lâm Hử tưởng Chi Chi đang vẫy tay với mình, cũng cười và vẫy lại.
Cố Cẩm Chi nhìn cậu mỉm cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, không khỏi hất hàm huýt sáo, trông còn nhiệt tình hơn mấy chàng trai đang tán tỉnh các cô gái ở cổng trường cấp hai.
Khi vừa trông thấy hắn, mấy người bạn cùng ký túc của Lâm Hử vừa tò mò lại vừa ngại. Bọn họ đều sợ boy phố… Ai ngờ Lâm Hử nhìn nhã nhặn, thậm chí còn hơi hướng nội lại có người yêu vừa nhiệt tình, vừa thời trang như thế, trên cổ và cổ tay chẳng trống chỗ nào, vừa đẹp trai vừa ngầu đét.
Thấy Cố Cẩm Chi huýt sáo, bọn họ càng đỏ mặt, ngay cả Lục Triết thô kệch cũng xấu hổ gãi đầu. Cả đám nhanh chóng hiểu vì sao Lâm Hử lại bị người kia câu mất. Bọn họ còn đang nghĩ hai thằng con trai yêu đương thì có gì hay, giờ xem ra hai người vừa gặp mặt, ánh mắt đã dính chặt vào nhau rồi.
“Đây là Cố Cẩm Chi, người yêu tôi…” Lâm Hử tự nhiên kéo tay Cố Cẩm Chi giới thiệu, rồi lại giới thiệu ba người bạn cùng phòng ký túc với đối phương.
“Đi thôi, anh đưa các cậu đi ăn nhé.” Trước giờ Cố Cẩm Chi rất quảng giao, không hề ngại người lại. Ngược lại, ba người kia xấu hổ không muốn làm bóng đèn, quyết đoán đi ở phía trước.
Cố Cẩm Chi nhìn những ngón tay đang nắm chặt tay mình, cảm thấy vườn trường lá rụng tắm trong ráng chiều rất đẹp, bèn lấy điện thoại chụp một tấm ảnh tay trong tay rồi đăng lên mạng xã hội.
Sau nhiều ngày vắng lặng, trang xã hội của hắn lại có thêm một tấm ảnh đời thường cùng bạn trai, lần này còn không thèm chặn ai hết.
Caption là: Lại đến ký túc xá bắt người đây!
Lâm Thâm đang tăng ca. Gần đây trợ lý thường chia sẻ cho anh những chuyện thú vị trên trang xã hội. Lần trước Lâm Thâm còn bình phẩm đôi câu nên trợ lý cảm thấy ông chủ có sở thích hóng hớt giống mình, nhất là trang xã hội của nhị thiếu gia nhà họ Cố, cô vẫn còn nhớ đấy.
“Boss! Cố nhị thiếu gia lại đăng ảnh này, có phải người yêu của anh ta vẫn đang đi học không?” Trợ lý chờ ông chủ bình luận mấy câu mà trong lòng không khỏi ngập tràn ngưỡng mộ, đã lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy các nam sinh trong trường học.
Động tác trên tay Lâm Thâm chợt dừng khựng lại. Anh nghiến răng, cuối cùng vẫn không nhịn được, đứng dậy nhìn thử.
Trợ lý chờ hồi lâu, ngoài việc sắc mặt ông chủ ngày càng tăm tối ra thì không còn gì khác cả. Cô thầm nghĩ không đúng, lần trước đâu phải thế này, chẳng phải bọn họ đã cùng hóng chuyện đó sao? Cô còn tưởng hai người là anh em cùng chung chiến tuyến chứ.
Sau khi xem xong, Lâm Thâm hoàn toàn không còn tâm trạng tăng ca, trong đầu tự động bổ sung thành một tấm hình hoàn chỉnh. Vì thế, anh lập tức biểu đạt ý kiến của mình tới anh trai của người nào đó.
“Tiểu Hử ở nhà, cậu ta ngồi xổm dưới lầu nhà tôi. Tiểu Hử đến trường, cậu ta chuyển sang ngồi xổm dưới ký túc xá. Em trai quý báu của anh thật sự không có việc gì chính đáng để làm à?”
Cố Khởi vô tội bị bom nổ trúng, lúng túng nói: “Vậy lần sau anh bảo em trai anh chủ động một chút nhé?”
Lâm Thâm:???
Tôi có ý này à?
Đột nhiên, Lâm Duệ mở miệng: “Mấy hôm nữa ba và mẹ phải đi công tác, Lâm Thâm, con phải chăm sóc em trai cho tốt đấy.”
Nếu là trước kia, những chuyện thế này hiển nhiên không cần thông báo, ba mẹ Lâm đều là người cuồng công việc, Lâm Thâm hiểu rất rõ. Nhưng giờ khó khăn lắm cả nhà mới đoàn tụ, vậy mà đã vội chia xa, ba mẹ Lâm nhất định phải nói với Lâm Hử, tránh cho cậu lo lắng.
Lâm Thâm há miệng, thầm nghĩ anh đã sắp chăm sóc không nổi nữa rồi…
Thật nhọc lòng, chuyện lớn như vậy lại chỉ có mình anh biết, đã thế còn phải tạm thời dối gạt ba mẹ, thà anh chẳng biết còn hơn.
Lại nhìn em trai, đã thấy Lâm Hử nhanh chóng gật đầu: “Ba mẹ yên tâm đi, con sẽ tự chăm sóc bản thân, có chuyện sẽ tìm anh trai.”
Hoàn toàn không biết tự giác, ngang nhiên hẹn hò yêu đương với Cố Cẩm Chi, thế mà là tự chăm sóc bản thân à?
Dù nghĩ thế nhưng Lâm Thâm vẫn bất đắc dĩ đáp: “Ừ.”
“Tiểu Hử, sau này để anh lái xe đưa con đến trường. Bình thường con muốn đi đâu cứ bảo, anh sẽ bố trí người đưa đón con.” Mẹ Lâm tiếp lời.
Thực ra đây mới là trọng điểm ba mẹ Lâm muốn nói hôm nay. Tiểu Hử vừa tới, có những chuyện còn chưa biết, bọn họ cũng không dám nói rõ vì lo cậu sợ nên chỉ đành phòng bị ngay từ đầu.
Lâm Thâm cũng nhanh chóng trở nên nghiêm túc. Anh lo Lâm Hử cảm thấy hành động như vậy quá khoe khoang nên nghiêng đầu nói: “Tiểu Hử, về sau muốn đi đâu cứ nói trước với anh một tiếng. Nhà họ Lâm cây to đón gió lớn, sẽ chọc phải một số người.”
Lâm Hử cũng hiểu rõ nỗi lo trong lòng người nhà, lập tức đáp: “Xin học ngoại trú hơi phiền toái, nhưng ba mẹ và anh trai không cần lo lắng, bình thường con đều ở trong trường, không ra ngoài.”
Lâm Thâm thầm liếc mắt xem thường, nửa chữ cũng không tin. Tuy em trai anh rất hướng nội, nhưng chẳng phải ngày nào cũng ra ngoài chơi bời với Cố Cẩm Chi đó à?
Nhưng tiếng tăm của thằng nhãi Cố Cẩm Chi, anh cũng từng nghe qua… Tuy đối phương chẳng ra sao, song an toàn của em trai vẫn được bảo đảm, bởi vì Lâm Thâm thậm chí còn không biết vệ sĩ của mình có thể đánh thắng Cố Cẩm Chi hay không… Đó cũng là lý do anh nhắm vào Cố Khởi…
Vì thế, Lâm Thâm im lặng.
Ba mẹ Lâm hiểu ở yên trong trường là an toàn nhất, nên cũng chẳng có ý kiến gì nữa.
Trước khi về trường, Lâm Hử vào phòng thu xếp hành trang. Lâm Thâm đi ngang qua phòng cậu, thoáng dừng lại chỉnh vạt áo, dỏng tai nghe ngóng theo thói quen, liền nghe thấy tiếng hoan hô truyền tới từ bên kia điện thoại: “A Hử, em về trường rồi, tốt quá! Không thì ngày nào anh cũng phải đứng dưới lầu nhà em chờ đợi, cứ nghĩ đến anh trai em là anh lại hoảng hốt trong lòng…”
Chỉ một câu tiện tai nghe thấy như thế, Lâm Thâm đã không chịu nổi rồi. Thằng ranh này là thế nào đây, ngày ngày không làm được việc gì đàng hoàng, chỉ ngồi xổm canh em trai anh, đúng là muốn ăn đòn.
*
Đều nói lên tới đỉnh ắt phải xuống dốc, nhưng nhóm nhạc nam Mheart thậm chí chỉ mới lộ mặt thôi đã lập tức đi về hướng lụi tàn rồi.
Vì nhóm trưởng Nghiêm Dạng vốn được yêu thích nhất nay bỗng sập phòng.
Những sự việc liên tiếp xảy ra lúc trước đã khiến hắn đánh mất thiện cảm của người qua đường, nhưng chuyện bị bóc gần đây mới thực sự khiến fan của hắn đồng loạt quay đầu.
Fan couple ship hắn với thành viên trong nhóm nên khi tin tức Nghiêm Dạng là gay truyền ra, bọn họ không bị ảnh hưởng nhiều, thậm chí còn cảm thấy couple mà họ ship rất có khả năng là thật.
Mãi đến khi có khổ chủ ra mặt tố Nghiêm Dạng là một gã ăn bám, vì debut mà nhẫn tâm vứt bỏ bạn trai đã qua lại mấy năm, thậm chí trong lúc gây sự đòi chia tay còn ép bạn trai từ bỏ sự nghiệp.
Khổ chủ này hiển nhiên chính là Dư Tùng.
Từ giây phút quay về công ty, anh đã quyết tâm vạch trần vết sẹo cũ. Tuy có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng giờ đây, anh cuối cùng đã có thể tự tay trả thù!
Từng là người bên gối của Nghiêm Dạng, Dư Tùng có rất nhiều bằng chứng. Anh đã âm thầm lưu lại những thứ này sau khi cảm thấy đối phương có gì đó không đúng lắm.
Trong một đêm, toàn bộ fan của Nghiêm Dạng đều biết đến sự tồn tại của cựu “chị dâu” này, nhưng không ai căm ghét nổi, vì người ta đã quá thê thảm rồi.
“Đã bảo nhìn mặt Nghiêm Dạng không giống người tốt mà, còn dăm nữa, buồn nôn.”
“Thành viên trong nhóm nhạc phải chịu đựng việc bị ship với một thằng cha ghê tởm như thế, thật vất vả mà…”
“Tình cảm bao năm cũng không sánh bằng cơ hội thăng tiến, đúng là trái tim làm bằng sắt đá, flop ngay đi cho tôi nhờ!”
Không nhận được hợp đồng quảng cáo, Nghiêm Dạng vốn đang cảm thấy bản thân rất thảm, giờ mới biết thì ra mình còn có thể thảm hại hơn nhiều.
Để né cánh phóng viên, hắn vẫn luôn trốn trong biệt thự của Triệu Đào. Khi những tin tức kia bị bóc, lợi thế cuối cùng của hắn cũng không còn.
Nhìn tên đàn ông râu ria xồm xoàm suy sụp ngồi trên sô pha, Triệu Đào dứt khoát vung chân đá cho hắn một phát, khiến đối phương ngã lộn nhào xuống đất. Sau khi nghe tin, gã đã tức giận phóng thẳng từ công ty về nhà.
Nói thật, hứng thú của gã đối với người này đã chẳng còn nhiều, đang toan tính những lợi ích đối phương có thể mang về cho công ty nên mới tốn công tốn của tẩy trắng một phen. Nhưng giờ Nghiêm Dạng đã nát hoàn toàn, gã có dùng cũng không thấy thoải mái trong lòng.
“Anh Đào, anh nghe em giải thích đã.” Nghiêm Dạng biết mình tuyệt đối không thể buông gã, bèn ôm lấy chân gã, đỏ mắt nói.
Nhưng người làm ăn lấy đâu ra lắm nghĩa tình, Triệu Đào vốn chỉ cảm thấy dắt Nghiêm Dạng ra ngoài tương đối có thể diện mà thôi.
“Cậu toi rồi.” Gã cười lạnh, nói một câu như thế.
Gã đã điều tra được Nghiêm Dạng đắc tội với một nhân vật rất có máu mặt, dù thế nào gã cũng không cầm nổi củ khoai lang nóng này.
Sau hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, dì giúp việc đã thu dọn hết đồ đạc của Nghiêm Dạng, ném cả người lẫn đồ ra ngoài rồi dứt khoát đóng cửa lại. Đến thế nào thì đi thế ấy, rõ rằng dì làm việc này cũng quen tay rồi, sắc mặt chẳng hề thay đổi chút nào.
Nghiêm Dạng tuyệt vọng vò đầu bứt tai. Hắn có hợp đồng với công ty, nhưng nếu đối phương muốn đóng băng hắn thì hắn cũng chẳng còn cách nào. Mặt khác, hắn cũng không thể thanh lý hợp đồng, vì tiền bồi thường hắn không gánh nổi.
Tuy hắn từng hot một thời gian ngắn, nhưng hợp đồng quảng cáo không nhiều, chưa kể thu nhập giai đoạn đầu còn phải nộp về công ty, dù sao công ty bồi dưỡng bọn hắn cũng tốn tiền, thế nên bây giờ hắn không có đồng nào trong người cả.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Nghiêm Dạng đeo khẩu trang lên rồi rời khỏi biệt thự. Chẳng qua, với dáng vẻ hiện giờ, có lẽ phóng viên cũng không nhận ra hắn nổi.
*
Yêu đương đã chuyển trạng thái công khai, Cố Cẩm Chi lập tức buông thả bản thân, không hề có ý thức giấu diếm. Dù sao Lâm Thâm cũng phải giúp bọn hắn giấu ba mẹ mà.
Hôm nay, nghe quản lý các phòng ban báo cáo xong, Cố Cẩm Chi sẽ hết việc.
Lúc Dư Tùng đi vào văn phòng, Cố Cẩm Chi để ý thấy tinh thần của anh ta đã tốt hơn lúc mới trở lại công ty nhiều, có lẽ là gặp được chuyện vui.
Là cấp trên, đương nhiên hắn cũng vui vẻ khi cảm xúc của nhân viên ổn định.
Về phần Dư Tùng, tranh thủ vừa hạ bệ thành công nhóm nhạc nam đối thủ, anh lập tức lăng xê một nhóm nhạc nữ của công ty. Cố Cẩm Chi nhìn số liệu, chân thành khen ngợi mấy câu, những cái khác thì hắn không để ý lắm.
Hiện giờ, cư dân mạng đang có ấn tượng rất xấu với các nhóm nhạc nam, vì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có không ít nhóm sập phòng. Thế nên tình yêu của họ liền chuyển sang các em gái xinh đẹp và chuyên nghiệp.
Đây cũng coi như một đợt sóng nhỏ trong làng giải trí.
Chuyện về Nghiêm Dạng cứ như đã xảy ra từ thế kỷ trước, nhìn tên đối phương một lúc mà Cố Cẩm Chi cũng không nhớ nổi người này là ai, tóm lại là chẳng liên quan đến mình.
Cố Cẩm Chi rất hay quên. Hiện giờ, trong suy nghĩ của hắn, hắn thực sự cảm thấy nếu mai này già đi và lú lẫn thì người duy nhất hắn có thế nhớ rõ, ngoài bản thân cũng chỉ có Lâm Hử mà thôi.
Cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn của hắn, từ năm hai mươi bốn tuổi, đã chính thức bắt đầu.
“Hạng mục này làm tốt lắm, cuối năm sẽ có thưởng.” Cố Cẩm Chi cười, nói với Dư Tùng.
Đây là chính sách được lập ra sau khi Cố Cẩm Chi tiếp nhận công ty. Hắn cực kỳ coi trọng hiệu quả làm việc, ai làm việc tốt hơn chắc chắn sẽ nhận được nhiều hơn.
Dư Tùng cười đầy cảm kích. Anh thầm cảm thấy bản thân thật may mắn. Nếu sau khi tốt nghiệp không đầu quân cho công ty, nếu không gặp được một lãnh đạo như Cố Cẩm Chi, giờ chẳng biết anh đã lưu lạc đến bước đường nào vì lựa chọn sai lầm trong phút chốc của mình.
Một cuộc tình không như ý cũng cho anh nhiều bài học. Giờ đối với anh, Nghiêm Dạng cũng đã là quá khứ xa xăm rồi.
Sau khi ra khỏi văn phòng, đồng nghiệp lên tiếng rủ tối đi liên hoan, nhưng Dư Tùng mỉm cười từ chối.
Gần đây anh mới gặp một người đàn ông, đối phương xấp xỉ tuổi anh, sự nghiệp cũng tương đối thành công. Tuy ngoại hình hơi nặng nề nhưng cảm giác cũng không tệ. Anh định sẽ dành thời gian tìm hiểu nhiều hơn.
Giờ Dư Tùng mới cảm thấy xu hướng giới tính không phải một chuyện khó lường trong cuộc đời. Nó không đại diện cho lòng người bạc bẽo, cũng không có nghĩa là anh phải hèn mọn trả giá mới có thể giữ gìn. Tất cả đều do phẩm chất con người mà thôi. Đã đến lúc anh nên buông bỏ bi quan, vui vẻ đón chào cuộc sống mới rồi.
Cố Cẩm Chi vừa quay chìa khóa xe, vừa ngâm nga đi vào hầm gửi xe. Tại đây, hắn lại nghe thấy tiếng nói chuyện một lần nữa.
Hắn thoáng dừng chân, buồn bực nghĩ, đây có phải là nơi tổ chức team building cho nhân viên công ty không mà ai cũng mò xuống đây thì thầm to nhỏ thế? Chẳng biết đã để hắn bắt gặp bao nhiêu lần rồi, hắn thật sự không muốn hóng chuyện của người khác đâu!
Lần này, hai người kia không lập tức lên tiếng, chủ yếu là Dư Tùng cảm thấy không còn gì để nói với đối phương.
Tuy Nghiêm Dạng cảm thấy mất mặt, nhưng hoàn cảnh bất đắc dĩ, hắn cũng đành vứt bỏ thể diện.
Cố Cẩm Chi đã là nhân vật mà hắn không thể chạm tới. Mới đầu, hắn còn ghen tị khi thấy Lâm Hử bám được vào đùi Cố Cẩm Chi, nhưng sau khi biết thân thế của đối phương, hắn đã hiểu nguyên nhân chân chính khiến mình thua cuộc.
Thì ra ngay từ đầu hắn đã là một trò cười, người ta căn bản không coi hạng tôm tép như hắn ra gì, chỉ chăm chăm tìm người cùng đẳng cấp.
Trong lòng vô cùng không cam tâm nhưng Nghiêm Dạng chỉ có thể chấp nhận số phận. Giờ hắn phải quay đầu ăn máng cũ, dù vẫn còn ghim Dư Tùng vì bóc phốt mình.
“Anh Tùng, em biết em sai rồi, em trẻ người non dạ nên mờ mắt vì lợi lộc, sau này em không dám nữa. Để em cùng anh bước qua những ngày tháng yên ổn được không?”
Dứt lời, hắn lại tỏ vẻ: “Em không bận lòng chuyện anh bóc phốt em, chỉ cần có thể quay lại với anh, em thế nào cũng được.”
Dư Tùng như đang tự hỏi.
Cố Cẩm Chi tò mò nghe lén ở góc tường, muốn biết sự việc sẽ phát triển thế nào.
“Vậy cậu quỳ xuống xin lỗi tôi đi.” Dư Tùng đẩy kính mắt, nhã nhặn nói.
Nghiêm Dạng do dự trong chốc lát, cảm thấy có cơ hội liền quỳ xuống. Đàn ông mà, co được thì giãn được.
Nhưng ngay sau đó, Dư Tùng bật cười thành tiếng. Anh chậm rãi chen chân vào giữa hai chân Nghiêm Dạng, dẫm lên đùi hắn, nghiến nghiến.
“Cậu có tư cách gì để nói điều kiện với tôi, giờ cậu chỉ là một thằng bỏ đi không thể quay lại giới giải trí? Cậu có thể làm gì?” Dư Tùng nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức khó hiểu.
“Anh…” Nghiêm Dạng không trả lời được. Đúng là tai tiếng hiện giờ đã khiến hắn không thể quay lại con đường idol được nữa. Nhưng nếu Dư Tùng thích hắn thì nuôi hắn cả đời cũng dư dả mà.
“Trước kia cậu còn trẻ, có nhan sắc có ngoại hình. Giờ nhìn cái dáng vẻ này xem, chắc chắn không tìm nổi người muốn bao nuôi.” Nghĩ thế, Dư Tùng cười càng lớn. Niệm tình hắn đã hẹn hò với anh mấy năm, giờ có thể ném cho hắn chút tiền công.
“Cậu không ngại mất mặt nhưng tôi thì có đấy… Còn bám theo nữa tôi sẽ gọi bảo vệ.” Dư Tùng di đế giày xuống đất đầy ghét bỏ rồi mới đi ra chào hỏi Cố Cẩm Chi, sau đó nghênh ngang lái xe rời đi.
Cố Cẩm Chi không hề xấu hổ khi nghe lén bị phát hiện, nhanh chóng đeo kính râm lên. Hôm nay hắn đã hẹn đi ăn cơm với bạn cùng phòng ký túc xá của A Hử, không thể đến muộn ngay lần đầu ra mắt được.
Sau đó, Nghiêm Dạng chỉ đánh mặt xám mày tro trở lại quê nhà, vì hắn không tìm được công việc ở thủ đô. Mà giới gay nơi này cũng biết tai tiếng của hắn rồi, người chẳng tốn công sức đã có thể vu oan cho một cậu ấm nhà giàu, còn ép người ta phải rời nhóm chat, hiển nhiên rất mưu mô.
Đúng, sau này mọi người trong giới đều đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Zoe, cũng chính là Nghiêm Dạng. Dù sao thì ngay từ đầu, mọi chuyện đúng là đều do hắn khơi mào, bọn họ chỉ hùa theo thôi.
*
Cố Cẩm Chi biếng nhác tựa vào thân cây dưới lầu ký túc xá chờ bạn trai, thỉnh thoảng lại vươn tay gạt một phiến lá rơi trúng người mình. Hắn cảm thấy chờ ở chỗ này an toàn hơn, không sợ người nhà họ Lâm bất chợt lái xe trở về.
Dì quản lý khu ký túc gật đầu với hắn qua tấm kính. Đối phương biết hắn, dù sao ngoại hình của hắn cũng rất nổi bật mà.
Cố Cẩm Chi vẫy tay đáp lại rồi nhìn về phía vài nam sinh đang đi ra, người đi đầu tiên chính là Lâm Hử. Đối phương vẫn quần đen áo phông trắng như mọi ngày, nếu đồng phục đại học Q không quá nổi bật, có lẽ người nọ sẽ mặc luôn nó đi chơi mất.
Lâm Hử tưởng Chi Chi đang vẫy tay với mình, cũng cười và vẫy lại.
Cố Cẩm Chi nhìn cậu mỉm cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, không khỏi hất hàm huýt sáo, trông còn nhiệt tình hơn mấy chàng trai đang tán tỉnh các cô gái ở cổng trường cấp hai.
Khi vừa trông thấy hắn, mấy người bạn cùng ký túc của Lâm Hử vừa tò mò lại vừa ngại. Bọn họ đều sợ boy phố… Ai ngờ Lâm Hử nhìn nhã nhặn, thậm chí còn hơi hướng nội lại có người yêu vừa nhiệt tình, vừa thời trang như thế, trên cổ và cổ tay chẳng trống chỗ nào, vừa đẹp trai vừa ngầu đét.
Thấy Cố Cẩm Chi huýt sáo, bọn họ càng đỏ mặt, ngay cả Lục Triết thô kệch cũng xấu hổ gãi đầu. Cả đám nhanh chóng hiểu vì sao Lâm Hử lại bị người kia câu mất. Bọn họ còn đang nghĩ hai thằng con trai yêu đương thì có gì hay, giờ xem ra hai người vừa gặp mặt, ánh mắt đã dính chặt vào nhau rồi.
“Đây là Cố Cẩm Chi, người yêu tôi…” Lâm Hử tự nhiên kéo tay Cố Cẩm Chi giới thiệu, rồi lại giới thiệu ba người bạn cùng phòng ký túc với đối phương.
“Đi thôi, anh đưa các cậu đi ăn nhé.” Trước giờ Cố Cẩm Chi rất quảng giao, không hề ngại người lại. Ngược lại, ba người kia xấu hổ không muốn làm bóng đèn, quyết đoán đi ở phía trước.
Cố Cẩm Chi nhìn những ngón tay đang nắm chặt tay mình, cảm thấy vườn trường lá rụng tắm trong ráng chiều rất đẹp, bèn lấy điện thoại chụp một tấm ảnh tay trong tay rồi đăng lên mạng xã hội.
Sau nhiều ngày vắng lặng, trang xã hội của hắn lại có thêm một tấm ảnh đời thường cùng bạn trai, lần này còn không thèm chặn ai hết.
Caption là: Lại đến ký túc xá bắt người đây!
Lâm Thâm đang tăng ca. Gần đây trợ lý thường chia sẻ cho anh những chuyện thú vị trên trang xã hội. Lần trước Lâm Thâm còn bình phẩm đôi câu nên trợ lý cảm thấy ông chủ có sở thích hóng hớt giống mình, nhất là trang xã hội của nhị thiếu gia nhà họ Cố, cô vẫn còn nhớ đấy.
“Boss! Cố nhị thiếu gia lại đăng ảnh này, có phải người yêu của anh ta vẫn đang đi học không?” Trợ lý chờ ông chủ bình luận mấy câu mà trong lòng không khỏi ngập tràn ngưỡng mộ, đã lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy các nam sinh trong trường học.
Động tác trên tay Lâm Thâm chợt dừng khựng lại. Anh nghiến răng, cuối cùng vẫn không nhịn được, đứng dậy nhìn thử.
Trợ lý chờ hồi lâu, ngoài việc sắc mặt ông chủ ngày càng tăm tối ra thì không còn gì khác cả. Cô thầm nghĩ không đúng, lần trước đâu phải thế này, chẳng phải bọn họ đã cùng hóng chuyện đó sao? Cô còn tưởng hai người là anh em cùng chung chiến tuyến chứ.
Sau khi xem xong, Lâm Thâm hoàn toàn không còn tâm trạng tăng ca, trong đầu tự động bổ sung thành một tấm hình hoàn chỉnh. Vì thế, anh lập tức biểu đạt ý kiến của mình tới anh trai của người nào đó.
“Tiểu Hử ở nhà, cậu ta ngồi xổm dưới lầu nhà tôi. Tiểu Hử đến trường, cậu ta chuyển sang ngồi xổm dưới ký túc xá. Em trai quý báu của anh thật sự không có việc gì chính đáng để làm à?”
Cố Khởi vô tội bị bom nổ trúng, lúng túng nói: “Vậy lần sau anh bảo em trai anh chủ động một chút nhé?”
Lâm Thâm:???
Tôi có ý này à?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook