Nếu có thể, Lâm Thâm thật hy vọng hôm nay mình không tăng ca về muộn, như vậy sẽ không phải bắt gặp cảnh tượng đau mắt hột này.
Lúc điên cuồng bấm còi, trong lòng anh cực kỳ phẫn nộ, chỉ hận không thể lập tức hủy diệt thế giới, mà trước đó, anh nhất định sẽ cho nổ tung nhà họ Cố. Nhưng khoảnh khắc một cánh cửa xe bật mở, em trai vẫn luôn chính trực đường hoàng bước ra, Lâm Thâm liền như ngừng thở, chẳng hiểu sao lại căng thẳng hẳn lên.
Lâm Thâm hít sâu một hơi, gương mặt đen sì nhìn rất khó coi, bàn tay đang nắm chặt vô lăng cũng nhanh chóng nổi đầy gân xanh. Anh thầm nghĩ, nếu A Hử nói giữa hai người bọn họ không có gì, vậy anh sẽ lập tức vui vẻ chấp nhận rồi từ từ nghĩ cách tống tên họ Cố kia ra khỏi tầm mắt của em trai.
Dù sao anh cũng không dám nặng lời với em trai mình…
Mà Cố Cẩm Chi lúc này cũng sợ Lâm Thâm đến sắp ngất rồi. Thấy bạn trai xuống xe, hắn liền xua đuổi hết tạp niệm trong lòng, nhắm mắt theo đuôi, cùng bước ra ngoài. Nhỡ Lâm Thâm nổi giận với A Hử thì hắn còn ngăn cản được!
Lâm Thâm nhìn Cố Cẩm Chi quần áo nhăn nhúm xộc xệch lon ton đi sau em trai mình, còn lặng lẽ kéo ống tay áo thằng bé bằng vẻ mặt sợ hãi rụt rè, lòng càng thêm tức giận!
Cố Cẩm Chi! Làm sao hắn dám? Cố Khởi, làm sao dám?!
Lại đảo mắt nhìn em trai không kiêu ngạo không sợ hãi thản nhiên bước tới, Lâm Thâm day huyệt thái dương, không thể không xuống xe.
Anh dùng ánh mắt sắc như dao lườm Cố Cẩm Chi, miệng lại nói chuyện rất bình thường: “Sao về muộn thế, vào nhà với anh đi.” Hiển nhiên muốn coi như không hề hay biết gì.
Cố Cẩm Chi rụt bả vai, anh ta thật sự không thấy? Thế thì tốt quá rồi!
“Anh về trước đây, anh của anh cũng đang chờ.” Cố Cẩm Chi vội nói rồi định xoay người rời đi, nhưng đã bị Lâm Hử kéo lại.
Hắn vừa lo lắng vừa nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên. Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lâm Thâm, hắn lại vô thức nhích lại gần Lâm Hử thêm một chút, hoàn toàn không còn vẻ hào sảng xưng huynh gọi đệ với Lâm Hử như lần đầu ra mắt Lâm Thâm. Thái độ của hắn hiện giờ, đâu đâu cũng là sơ hở. Nhưng sự ỷ lại thì thật rõ ràng, hắn sợ những tình huống giương cung bạt kiếm thế này, chỉ hận không thể trốn vào lòng bạn trai.
Lâm Thâm chỉ có thể cắn răng giả mù, nhướn mày nhìn em trai, tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc. Chỉ thấy em trai giương đôi mắt trong veo, sáng ngời như đã nhìn thấu mình rồi chậm rãi nói: “Anh, như anh thấy đó, em và Chi Chi thực ra là… quan hệ người yêu.” Vừa nói, Lâm Hử vừa nắm chặt tay Cố Cẩm Chi.
Mấy tiếng sau cùng vừa rời khỏi miệng em trai, Lâm Thâm lập tức trở bên bối rối. Thế mà anh không hề phát hiện! Trong phút chốc, anh cũng chẳng biết phải trưng ra vẻ mặt gì, chỉ đành nhẹ nhàng “à” một tiếng tỏ vẻ mình đang kinh ngạc.
Cố Cẩm Chi cũng ngẩn ra, không hiểu A Hử đang làm gì. Lâm Thâm không nhìn thấy cơ mà, sao phải chui đầu vào rọ? Nhưng sâu trong tâm khảm, hắn lại vô cùng vui vẻ, bởi vậy, vẻ mừng thầm trên mặt thoáng chốc còn lấn át cả hoảng hốt. A Hử đường đường chính chính giới thiệu hắn với anh trai…
Lúc này, Lâm Thâm đang tựa vào thân xe, vẻ mặt khá mất tự nhiên, có lẽ vì chưa biết nên phản ứng thế nào, nhưng chắc chắn phải cực kỳ tức giận. Thế nhưng Cố Cẩm Chi vẫn lập tức nhanh miệng gọi một tiếng “anh” rồi tiếp tục nép vào lưng A Hử.
Thằng khốn không biết xấu hổ này! Lâm Thâm sắp nghiến gãy cả răng rồi. Anh không đảm đương nổi chức anh của Cố Cẩm Chi. A Hử nhà anh còn nhỏ, cũng không chịu nổi sự dày vò của hắn.
Trưởng thành rồi, vậy mà dám quấn lấy em trai anh, cảnh tượng trong xe vừa rồi đúng là khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tiểu Hử còn nhỏ, chẳng phải sẽ bị dụ cho dính chặt hay sao.
“Anh biết rồi, Tiểu Hử, chúng ta vào nhà đi, cứ để Cố nhị thiếu gia trở về trước đã.” Lâm Thâm cố gắng tỏ ra hiền lành.
Lâm Hử biết anh trai mình không đồng ý, lập tức bày tỏ quan điểm: “Anh, bọn em yêu nhau lâu rồi, em xin lỗi vì đã giấu anh, nhưng anh cũng biết mà, em là người có chủ kiến.” Trước mặt những người khác, Lâm Hử không có cảm giác căng thẳng hay xấu hổ, nhất là chuyện liên quan đến Cố Cẩm Chi, cậu chắc chắn sẽ xử lý cho đàng hoàng, nghiêm túc.
Lâm Thâm há hốc miệng, toàn bộ lời muốn nói đều bị dồn ngược lại trong cuống họng. Anh còn tưởng bọn họ mới qua lại mấy hôm nay thôi, nào ngờ còn sớm hơn thế nữa!
“Được rồi…” Lâm Thâm suy tư một lát, bất đắc dĩ đồng ý.
“Chi Chi, về nhà cẩn thận, ngày mai em sẽ tới tìm anh.” Lúc này Lâm Hử mới buông Cố Cẩm Chi ra, dùng ánh mắt bảo hắn không có gì phải sợ, mọi chuyện đều đâu vào đấy rồi đó thôi?
Cố Cẩm Chi cũng không ngờ khi chuyện giữa hai người bị lộ, bản thân lại không bị đánh. Tuy bị đánh hắn cũng cam lòng, chỉ cần có thể ôm A Hử về nhà, nhưng hiện giờ đúng là vô cùng thoải mái!
“Ừ.” Cố Cẩm Chi nghiêm túc gật đầu.
Hắn còn đang nghĩ anh trai A Hử thật tốt với em ấy, gặp chuyện lớn thế cũng không nổi giận. Nhưng ngẫm lại lần trước, khi anh trai hắn biết chuyện thì cũng gián tiếp giam lỏng hắn mà! Vì thế, hắn âm thầm hạ quyết tâm, nếu ngày mai A Hử không liên lạc, hắn sẽ dắt vệ sĩ tới tận cửa để đòi người, tuyệt đối không thể sợ hãi. Giờ là xã hội có kỷ cương, có luật pháp, nhà nào cũng có một anh trai như vậy thì còn ra cái thể thống gì?
Lâm Hử nhìn chiếc xe thể thao của Cố Cẩm Chi rời khỏi tầm mắt rồi mới hơi mím môi, lo lắng nhìn sang phía anh trai mình.
“Anh, anh có ý kiến gì có thể nói với em.”
Lâm Thâm vẫn luôn cảm thấy em trai là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thế nên giờ phút này, hiển nhiên anh thấy hơi khó xử. Anh không thể dùng vị thế anh trai để nói mấy câu như chỉ vì muốn tốt cho em được, bởi Tiểu Hử rất có cá tính, không phải dạng người dễ bị chi phối hay sắp đặt.
Huống hồ, anh em bọn họ mới gặp lại nhau không lâu, Lâm Thâm không hy vọng giữa cả hai có sự ngăn cách. Quan trọng hơn là, Tiểu Hử mới biết mình thích con trai, chắc chắc trong lòng cũng rất hoang mang, khó khăn lắm mới bước vào một mối quan hệ, anh lại ra tay rẽ duyên thì đúng là tàn ác quá.
Vì thế, Lâm Thâm chỉ có thể chậm rãi hỏi: “Tiểu Hử, em phát hiện mình thích con trai từ lúc nào?” Anh còn tưởng em trai chưa biết rung động là gì nữa chứ.
Hiện nay, come out vốn không còn là chuyện lạ, nhưng sự việc xảy ra với người thân của mình khiến Lâm Thâm không thể lập tức chấp nhận được. Đương nhiên chủ yếu là anh không thể chấp nhận thằng nhãi con nhà họ Cố.
“Mấy tháng trước, lúc bắt đầu quen Chi Chi.” Thực ra đến tận lúc này, Lâm Hử cũng chưa xác định được xu hướng giới tính của mình, nhưng cậu có thể dám chắc bản thân thích Cố Cẩm Chi.
Nghe cái nickname Chi Chi này, Lâm Thâm cảm thấy rất ê răng. Nhưng mốc thời gian em trai đề cập thực sự càng khiến anh mụ mị. Bản thân anh phòng ngày phòng đêm, thậm chí còn đang tự trách vì đã quan hệ với nhà họ Cố, khiến cho phòng tuyến thất thủ. Thế mà hóa ra nhà anh đã bị trộm từ mấy tháng trước rồi à?
Nhưng lúc đó Tiểu Hử vẫn còn là học sinh cấp ba… Thằng khốn Cố Cẩm Chi kia chẳng phải là trâu già gặm cỏ non sao!
Lâm Thâm càng nghĩ càng giận nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ tươi cười, tránh em trai phát hiện mình có thành kiến với bạn trai nó. Lâm Thâm cảm thấy, nếu anh biểu lộ cảm xúc trong lòng, em trai nhất định sẽ không vừa ý với anh.
Người trẻ tuổi đều thích tự do yêu đương, chắc chắn không thích người nhà can thiệp vào chuyện của mình.
“Nhưng… ở thủ đô, danh tiếng của Cố Cẩm Chi không tốt lắm. Tiểu Hử, em có chắc mình hiểu hết cậu ta không? Giờ em vẫn còn nhỏ…” Chỉ cần Tiểu Hử tỏ ra hơi do dự, Lâm Thâm sẽ lập tức tìm người điều tra toàn bộ gốc gác của Cố Cẩm Chi, đóng thành một quyển để em trai thong thả xem rồi từ từ ly gián quan hệ giữa hai người bọn họ.
Nhưng Lâm Hử lại vô cùng kiên định: “Anh, Chi Chi không giống những gì bọn họ đồn đại đâu, đương nhiên em biết anh ấy tốt thế nào.” Thậm chí Lâm Hử còn cảm thấy mình rất may mắn khi có thể gặp được một người chân thành và nồng nhiệt như Cố Cẩm Chi. Được hắn yêu là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
“Được rồi… Nhưng tạm thời đừng nói cho ba mẹ, anh sợ bọn họ không chấp nhận được. Quan niệm của các bậc phụ huynh không giống nhau đâu, để anh tìm cơ hội từ từ nói cho ba mẹ biết.” Lâm Thâm thở dài, cảm thấy mình thật xui xẻo, sao tự nhiên lại dính phải vụ này.
Nếu không phải đột nhiên bắt gặp, có khi mấy tháng nữa hai người này đã chia tay rồi. Thế thì anh vừa không cần tức giận, vừa không cần giúp em trai giấu ba mẹ. Dù sao thì Tiểu Hử vẫn còn quá nhỏ, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng thằng bé bị tên Cố Cẩm Chi kia lừa.
Nhất là vừa rồi hai đứa còn làm xằng làm bậy ở trong xe, họ Cố có phải quá vội vàng rồi không?
“Tiểu Hử… Em còn đang trong thời gian phát triển, làm này làm kia sẽ không thoải mái, cứ từ từ đã nhé…” Tuy bên cạnh anh không có gay, nhưng không có nghĩa là anh không biết. Càng lo cho Lâm Hử, anh lại càng hận Cố gia. Cố Khởi đúng là một con cáo già đáng chết.
Ngẫm lại thì tên kia hẳn đã biết từ lâu, còn cố tình giúp em trai trời đánh lừa gạt anh nữa chứ.
Lâm Hử ngẩn ra trong chốc lát, đến khi hiểu được thì toàn thân liền căng cứng, cũng không biết nên giải thích thế nào với anh trai… Nhưng cũng không cần giải thích, cậu không cho rằng nằm dưới là chuyện đáng để bản thân mất mặt. Thế nhưng Lâm Hử vẫn nghe lọt một chút, Chi Chi sẽ không thoải mái. Tới lúc đó, cậu nhất định sẽ học tập cẩn thận. Nghĩ đến đây, tai cậu chợt đỏ bừng lên.
*
Cố Cẩm Chi lê đôi chân mềm nhũn về nhà. Cố Khởi thấy em trai về muộn, đương nhiên cũng ngồi dưới lầu chờ hắn.
“Anh, em tiêu rồi.” Cố Cẩm Chi mềm nhũn nằm vật xuống ghế sa lông, vẻ mặt không còn thiết sống, nhưng khoé miệng lại mơ hồ lộ ra một nụ cười kỳ bí.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Khởi cũng bắt đầu căng thẳng, vừa đưa Lâm Hử về nhà mà, đã gặp phải chuyện gì rồi?
“Lâm Thâm phát hiện chuyện của bọn em rồi.” Cố Cẩm Chi ngồi dậy, nghiêm túc nói.
“… Sao mày không cẩn thận một chút? Sao lại để anh ta phát hiện?” Cố Khởi thực sự sốt ruột, lại cảm thấy rất vô lý, Lâm Thâm đâu phải không biết hai người bọn họ quen nhau.
“Anh ta trông thấy em ngồi trên đùi A Hử.” Cố Cẩm Chi cắn môi, nhưng gương mặt không có chút hối hận nào.
Cố Khởi không khỏi trợn tròn mắt, trong đầu hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, cũng cảm thấy thôi toang rồi. Đặt mình vào vị của đối phương để cân nhắc, nếu em trai anh vừa lên đại học đã qua lại với một thằng ranh lớn hơn vài tuổi, còn bị đối phương nhảy lên đùi… chắc chắn Cố Khởi sẽ xách dao lên.
“Thế mày vui vẻ cái gì hả?” Giương mắt nhìn nụ cười kỳ dị trên môi em trai, Cố Khởi nhíu mày, hình như có gì đó không đúng lắm?
Cố Cẩm Chi không ngờ cảm xúc của mình lại bộc lộ rõ ràng đến thế. Nhưng hiện giờ, trong đầu hắn toàn là cảm giác tốt đẹp khi thân mật với bạn trai ở trong xe, hắn vẫn còn đang thấy lâng lâng đây, đùi bạn trai đúng là chỗ ngồi thoải mái nhất.
“Có phải Lâm Hử ra mặt nên anh trai nó không xử lý mày không?” Cố Khởi nhanh chóng đoán ra. Anh vẫn nhớ đối phương là một người vô cùng đáng tin cậy, hơn nữa em trai xui xẻo nhà mình trông không giống một kẻ vừa mất bạn trai.
“Sao anh biết?” Cố Cẩm Chi kinh ngạc nhìn Cố Khởi, cảm thấy bên cạnh mình toàn là người thông minh.
“A Hử còn nắm tay em, khẳng định sẽ không chia tay với em, Lâm Thâm căn bản không hề mắng em.” Cố Cẩm Chi gãi đầu cười.
Cho nên mày kể chuyện này là để khoe đúng không? Cố Khởi cạn lời.
Trong phút chốc, anh không thể không cảm thán, em trai mình ngu si hưởng thái bình. Anh vẫn còn đang nghĩ cách, ai ngờ đôi trẻ đã thẳng thắn rồi, hơn nữa cũng không hy sinh em trai của anh.
Một lúc sau, em trai xui xẻo nhảy khỏi ghế sa lông, vui vẻ nói: “Anh, A Hử gọi điện cho em, em về phòng trước đây!”
Thấy em trai vui như vậy, Cố Khởi cũng bật cười, cảm thấy chuyện này được giải quyết thật đơn giản, chí ít Lâm Hử cũng yêu thương Cẩm Chi nhà anh.
Vậy người làm anh đây cũng không cần muối mặt bày mưu tính kế nữa.
Nhưng Cố Khởi chưa vui vẻ được mấy giây, đối tác làm ăn đã gửi tin nhắn đến: “Giám đốc Cố, chuyện hợp tác giữa chúng ta hủy bỏ đi. Tạm thời tôi không đủ bình tĩnh để gặp người nhà họ Cố, tôi sợ bản thân sẽ làm ra những chuyện mất mặt.”
Cố Khởi cứng đờ, thằng em trai xui xẻo này! Sao cuối cùng hậu quả vẫn là anh gánh vậy?
“Giám đốc Lâm, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không thể hành động theo cảm tính như vậy được. Hay chúng ta bớt chút thời gian gặp mặt nói chuyện đàng hoàng nhé…” Chuyện làm ăn vẫn phải duy trì chứ, Cố Khởi ôn hòa níu kéo.
Qua một lúc lâu, bên kia mới trả lời: “Cũng được, nhưng Giám đốc Cố cần chuẩn bị tinh thần trước nhé.”
Cùng lúc đó, tiếng cười khanh khách của em trai truyền từ trên lầu xuống, nghe mà phát phiền. Anh đã hiểu, giám đốc Lâm lại phải chịu kích thích rồi…
Sáu vệ sĩ chắc là đủ nhỉ?
Lúc điên cuồng bấm còi, trong lòng anh cực kỳ phẫn nộ, chỉ hận không thể lập tức hủy diệt thế giới, mà trước đó, anh nhất định sẽ cho nổ tung nhà họ Cố. Nhưng khoảnh khắc một cánh cửa xe bật mở, em trai vẫn luôn chính trực đường hoàng bước ra, Lâm Thâm liền như ngừng thở, chẳng hiểu sao lại căng thẳng hẳn lên.
Lâm Thâm hít sâu một hơi, gương mặt đen sì nhìn rất khó coi, bàn tay đang nắm chặt vô lăng cũng nhanh chóng nổi đầy gân xanh. Anh thầm nghĩ, nếu A Hử nói giữa hai người bọn họ không có gì, vậy anh sẽ lập tức vui vẻ chấp nhận rồi từ từ nghĩ cách tống tên họ Cố kia ra khỏi tầm mắt của em trai.
Dù sao anh cũng không dám nặng lời với em trai mình…
Mà Cố Cẩm Chi lúc này cũng sợ Lâm Thâm đến sắp ngất rồi. Thấy bạn trai xuống xe, hắn liền xua đuổi hết tạp niệm trong lòng, nhắm mắt theo đuôi, cùng bước ra ngoài. Nhỡ Lâm Thâm nổi giận với A Hử thì hắn còn ngăn cản được!
Lâm Thâm nhìn Cố Cẩm Chi quần áo nhăn nhúm xộc xệch lon ton đi sau em trai mình, còn lặng lẽ kéo ống tay áo thằng bé bằng vẻ mặt sợ hãi rụt rè, lòng càng thêm tức giận!
Cố Cẩm Chi! Làm sao hắn dám? Cố Khởi, làm sao dám?!
Lại đảo mắt nhìn em trai không kiêu ngạo không sợ hãi thản nhiên bước tới, Lâm Thâm day huyệt thái dương, không thể không xuống xe.
Anh dùng ánh mắt sắc như dao lườm Cố Cẩm Chi, miệng lại nói chuyện rất bình thường: “Sao về muộn thế, vào nhà với anh đi.” Hiển nhiên muốn coi như không hề hay biết gì.
Cố Cẩm Chi rụt bả vai, anh ta thật sự không thấy? Thế thì tốt quá rồi!
“Anh về trước đây, anh của anh cũng đang chờ.” Cố Cẩm Chi vội nói rồi định xoay người rời đi, nhưng đã bị Lâm Hử kéo lại.
Hắn vừa lo lắng vừa nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên. Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lâm Thâm, hắn lại vô thức nhích lại gần Lâm Hử thêm một chút, hoàn toàn không còn vẻ hào sảng xưng huynh gọi đệ với Lâm Hử như lần đầu ra mắt Lâm Thâm. Thái độ của hắn hiện giờ, đâu đâu cũng là sơ hở. Nhưng sự ỷ lại thì thật rõ ràng, hắn sợ những tình huống giương cung bạt kiếm thế này, chỉ hận không thể trốn vào lòng bạn trai.
Lâm Thâm chỉ có thể cắn răng giả mù, nhướn mày nhìn em trai, tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc. Chỉ thấy em trai giương đôi mắt trong veo, sáng ngời như đã nhìn thấu mình rồi chậm rãi nói: “Anh, như anh thấy đó, em và Chi Chi thực ra là… quan hệ người yêu.” Vừa nói, Lâm Hử vừa nắm chặt tay Cố Cẩm Chi.
Mấy tiếng sau cùng vừa rời khỏi miệng em trai, Lâm Thâm lập tức trở bên bối rối. Thế mà anh không hề phát hiện! Trong phút chốc, anh cũng chẳng biết phải trưng ra vẻ mặt gì, chỉ đành nhẹ nhàng “à” một tiếng tỏ vẻ mình đang kinh ngạc.
Cố Cẩm Chi cũng ngẩn ra, không hiểu A Hử đang làm gì. Lâm Thâm không nhìn thấy cơ mà, sao phải chui đầu vào rọ? Nhưng sâu trong tâm khảm, hắn lại vô cùng vui vẻ, bởi vậy, vẻ mừng thầm trên mặt thoáng chốc còn lấn át cả hoảng hốt. A Hử đường đường chính chính giới thiệu hắn với anh trai…
Lúc này, Lâm Thâm đang tựa vào thân xe, vẻ mặt khá mất tự nhiên, có lẽ vì chưa biết nên phản ứng thế nào, nhưng chắc chắn phải cực kỳ tức giận. Thế nhưng Cố Cẩm Chi vẫn lập tức nhanh miệng gọi một tiếng “anh” rồi tiếp tục nép vào lưng A Hử.
Thằng khốn không biết xấu hổ này! Lâm Thâm sắp nghiến gãy cả răng rồi. Anh không đảm đương nổi chức anh của Cố Cẩm Chi. A Hử nhà anh còn nhỏ, cũng không chịu nổi sự dày vò của hắn.
Trưởng thành rồi, vậy mà dám quấn lấy em trai anh, cảnh tượng trong xe vừa rồi đúng là khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tiểu Hử còn nhỏ, chẳng phải sẽ bị dụ cho dính chặt hay sao.
“Anh biết rồi, Tiểu Hử, chúng ta vào nhà đi, cứ để Cố nhị thiếu gia trở về trước đã.” Lâm Thâm cố gắng tỏ ra hiền lành.
Lâm Hử biết anh trai mình không đồng ý, lập tức bày tỏ quan điểm: “Anh, bọn em yêu nhau lâu rồi, em xin lỗi vì đã giấu anh, nhưng anh cũng biết mà, em là người có chủ kiến.” Trước mặt những người khác, Lâm Hử không có cảm giác căng thẳng hay xấu hổ, nhất là chuyện liên quan đến Cố Cẩm Chi, cậu chắc chắn sẽ xử lý cho đàng hoàng, nghiêm túc.
Lâm Thâm há hốc miệng, toàn bộ lời muốn nói đều bị dồn ngược lại trong cuống họng. Anh còn tưởng bọn họ mới qua lại mấy hôm nay thôi, nào ngờ còn sớm hơn thế nữa!
“Được rồi…” Lâm Thâm suy tư một lát, bất đắc dĩ đồng ý.
“Chi Chi, về nhà cẩn thận, ngày mai em sẽ tới tìm anh.” Lúc này Lâm Hử mới buông Cố Cẩm Chi ra, dùng ánh mắt bảo hắn không có gì phải sợ, mọi chuyện đều đâu vào đấy rồi đó thôi?
Cố Cẩm Chi cũng không ngờ khi chuyện giữa hai người bị lộ, bản thân lại không bị đánh. Tuy bị đánh hắn cũng cam lòng, chỉ cần có thể ôm A Hử về nhà, nhưng hiện giờ đúng là vô cùng thoải mái!
“Ừ.” Cố Cẩm Chi nghiêm túc gật đầu.
Hắn còn đang nghĩ anh trai A Hử thật tốt với em ấy, gặp chuyện lớn thế cũng không nổi giận. Nhưng ngẫm lại lần trước, khi anh trai hắn biết chuyện thì cũng gián tiếp giam lỏng hắn mà! Vì thế, hắn âm thầm hạ quyết tâm, nếu ngày mai A Hử không liên lạc, hắn sẽ dắt vệ sĩ tới tận cửa để đòi người, tuyệt đối không thể sợ hãi. Giờ là xã hội có kỷ cương, có luật pháp, nhà nào cũng có một anh trai như vậy thì còn ra cái thể thống gì?
Lâm Hử nhìn chiếc xe thể thao của Cố Cẩm Chi rời khỏi tầm mắt rồi mới hơi mím môi, lo lắng nhìn sang phía anh trai mình.
“Anh, anh có ý kiến gì có thể nói với em.”
Lâm Thâm vẫn luôn cảm thấy em trai là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thế nên giờ phút này, hiển nhiên anh thấy hơi khó xử. Anh không thể dùng vị thế anh trai để nói mấy câu như chỉ vì muốn tốt cho em được, bởi Tiểu Hử rất có cá tính, không phải dạng người dễ bị chi phối hay sắp đặt.
Huống hồ, anh em bọn họ mới gặp lại nhau không lâu, Lâm Thâm không hy vọng giữa cả hai có sự ngăn cách. Quan trọng hơn là, Tiểu Hử mới biết mình thích con trai, chắc chắc trong lòng cũng rất hoang mang, khó khăn lắm mới bước vào một mối quan hệ, anh lại ra tay rẽ duyên thì đúng là tàn ác quá.
Vì thế, Lâm Thâm chỉ có thể chậm rãi hỏi: “Tiểu Hử, em phát hiện mình thích con trai từ lúc nào?” Anh còn tưởng em trai chưa biết rung động là gì nữa chứ.
Hiện nay, come out vốn không còn là chuyện lạ, nhưng sự việc xảy ra với người thân của mình khiến Lâm Thâm không thể lập tức chấp nhận được. Đương nhiên chủ yếu là anh không thể chấp nhận thằng nhãi con nhà họ Cố.
“Mấy tháng trước, lúc bắt đầu quen Chi Chi.” Thực ra đến tận lúc này, Lâm Hử cũng chưa xác định được xu hướng giới tính của mình, nhưng cậu có thể dám chắc bản thân thích Cố Cẩm Chi.
Nghe cái nickname Chi Chi này, Lâm Thâm cảm thấy rất ê răng. Nhưng mốc thời gian em trai đề cập thực sự càng khiến anh mụ mị. Bản thân anh phòng ngày phòng đêm, thậm chí còn đang tự trách vì đã quan hệ với nhà họ Cố, khiến cho phòng tuyến thất thủ. Thế mà hóa ra nhà anh đã bị trộm từ mấy tháng trước rồi à?
Nhưng lúc đó Tiểu Hử vẫn còn là học sinh cấp ba… Thằng khốn Cố Cẩm Chi kia chẳng phải là trâu già gặm cỏ non sao!
Lâm Thâm càng nghĩ càng giận nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ tươi cười, tránh em trai phát hiện mình có thành kiến với bạn trai nó. Lâm Thâm cảm thấy, nếu anh biểu lộ cảm xúc trong lòng, em trai nhất định sẽ không vừa ý với anh.
Người trẻ tuổi đều thích tự do yêu đương, chắc chắn không thích người nhà can thiệp vào chuyện của mình.
“Nhưng… ở thủ đô, danh tiếng của Cố Cẩm Chi không tốt lắm. Tiểu Hử, em có chắc mình hiểu hết cậu ta không? Giờ em vẫn còn nhỏ…” Chỉ cần Tiểu Hử tỏ ra hơi do dự, Lâm Thâm sẽ lập tức tìm người điều tra toàn bộ gốc gác của Cố Cẩm Chi, đóng thành một quyển để em trai thong thả xem rồi từ từ ly gián quan hệ giữa hai người bọn họ.
Nhưng Lâm Hử lại vô cùng kiên định: “Anh, Chi Chi không giống những gì bọn họ đồn đại đâu, đương nhiên em biết anh ấy tốt thế nào.” Thậm chí Lâm Hử còn cảm thấy mình rất may mắn khi có thể gặp được một người chân thành và nồng nhiệt như Cố Cẩm Chi. Được hắn yêu là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
“Được rồi… Nhưng tạm thời đừng nói cho ba mẹ, anh sợ bọn họ không chấp nhận được. Quan niệm của các bậc phụ huynh không giống nhau đâu, để anh tìm cơ hội từ từ nói cho ba mẹ biết.” Lâm Thâm thở dài, cảm thấy mình thật xui xẻo, sao tự nhiên lại dính phải vụ này.
Nếu không phải đột nhiên bắt gặp, có khi mấy tháng nữa hai người này đã chia tay rồi. Thế thì anh vừa không cần tức giận, vừa không cần giúp em trai giấu ba mẹ. Dù sao thì Tiểu Hử vẫn còn quá nhỏ, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng thằng bé bị tên Cố Cẩm Chi kia lừa.
Nhất là vừa rồi hai đứa còn làm xằng làm bậy ở trong xe, họ Cố có phải quá vội vàng rồi không?
“Tiểu Hử… Em còn đang trong thời gian phát triển, làm này làm kia sẽ không thoải mái, cứ từ từ đã nhé…” Tuy bên cạnh anh không có gay, nhưng không có nghĩa là anh không biết. Càng lo cho Lâm Hử, anh lại càng hận Cố gia. Cố Khởi đúng là một con cáo già đáng chết.
Ngẫm lại thì tên kia hẳn đã biết từ lâu, còn cố tình giúp em trai trời đánh lừa gạt anh nữa chứ.
Lâm Hử ngẩn ra trong chốc lát, đến khi hiểu được thì toàn thân liền căng cứng, cũng không biết nên giải thích thế nào với anh trai… Nhưng cũng không cần giải thích, cậu không cho rằng nằm dưới là chuyện đáng để bản thân mất mặt. Thế nhưng Lâm Hử vẫn nghe lọt một chút, Chi Chi sẽ không thoải mái. Tới lúc đó, cậu nhất định sẽ học tập cẩn thận. Nghĩ đến đây, tai cậu chợt đỏ bừng lên.
*
Cố Cẩm Chi lê đôi chân mềm nhũn về nhà. Cố Khởi thấy em trai về muộn, đương nhiên cũng ngồi dưới lầu chờ hắn.
“Anh, em tiêu rồi.” Cố Cẩm Chi mềm nhũn nằm vật xuống ghế sa lông, vẻ mặt không còn thiết sống, nhưng khoé miệng lại mơ hồ lộ ra một nụ cười kỳ bí.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Khởi cũng bắt đầu căng thẳng, vừa đưa Lâm Hử về nhà mà, đã gặp phải chuyện gì rồi?
“Lâm Thâm phát hiện chuyện của bọn em rồi.” Cố Cẩm Chi ngồi dậy, nghiêm túc nói.
“… Sao mày không cẩn thận một chút? Sao lại để anh ta phát hiện?” Cố Khởi thực sự sốt ruột, lại cảm thấy rất vô lý, Lâm Thâm đâu phải không biết hai người bọn họ quen nhau.
“Anh ta trông thấy em ngồi trên đùi A Hử.” Cố Cẩm Chi cắn môi, nhưng gương mặt không có chút hối hận nào.
Cố Khởi không khỏi trợn tròn mắt, trong đầu hiện lên ngàn vạn suy nghĩ, cũng cảm thấy thôi toang rồi. Đặt mình vào vị của đối phương để cân nhắc, nếu em trai anh vừa lên đại học đã qua lại với một thằng ranh lớn hơn vài tuổi, còn bị đối phương nhảy lên đùi… chắc chắn Cố Khởi sẽ xách dao lên.
“Thế mày vui vẻ cái gì hả?” Giương mắt nhìn nụ cười kỳ dị trên môi em trai, Cố Khởi nhíu mày, hình như có gì đó không đúng lắm?
Cố Cẩm Chi không ngờ cảm xúc của mình lại bộc lộ rõ ràng đến thế. Nhưng hiện giờ, trong đầu hắn toàn là cảm giác tốt đẹp khi thân mật với bạn trai ở trong xe, hắn vẫn còn đang thấy lâng lâng đây, đùi bạn trai đúng là chỗ ngồi thoải mái nhất.
“Có phải Lâm Hử ra mặt nên anh trai nó không xử lý mày không?” Cố Khởi nhanh chóng đoán ra. Anh vẫn nhớ đối phương là một người vô cùng đáng tin cậy, hơn nữa em trai xui xẻo nhà mình trông không giống một kẻ vừa mất bạn trai.
“Sao anh biết?” Cố Cẩm Chi kinh ngạc nhìn Cố Khởi, cảm thấy bên cạnh mình toàn là người thông minh.
“A Hử còn nắm tay em, khẳng định sẽ không chia tay với em, Lâm Thâm căn bản không hề mắng em.” Cố Cẩm Chi gãi đầu cười.
Cho nên mày kể chuyện này là để khoe đúng không? Cố Khởi cạn lời.
Trong phút chốc, anh không thể không cảm thán, em trai mình ngu si hưởng thái bình. Anh vẫn còn đang nghĩ cách, ai ngờ đôi trẻ đã thẳng thắn rồi, hơn nữa cũng không hy sinh em trai của anh.
Một lúc sau, em trai xui xẻo nhảy khỏi ghế sa lông, vui vẻ nói: “Anh, A Hử gọi điện cho em, em về phòng trước đây!”
Thấy em trai vui như vậy, Cố Khởi cũng bật cười, cảm thấy chuyện này được giải quyết thật đơn giản, chí ít Lâm Hử cũng yêu thương Cẩm Chi nhà anh.
Vậy người làm anh đây cũng không cần muối mặt bày mưu tính kế nữa.
Nhưng Cố Khởi chưa vui vẻ được mấy giây, đối tác làm ăn đã gửi tin nhắn đến: “Giám đốc Cố, chuyện hợp tác giữa chúng ta hủy bỏ đi. Tạm thời tôi không đủ bình tĩnh để gặp người nhà họ Cố, tôi sợ bản thân sẽ làm ra những chuyện mất mặt.”
Cố Khởi cứng đờ, thằng em trai xui xẻo này! Sao cuối cùng hậu quả vẫn là anh gánh vậy?
“Giám đốc Lâm, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không thể hành động theo cảm tính như vậy được. Hay chúng ta bớt chút thời gian gặp mặt nói chuyện đàng hoàng nhé…” Chuyện làm ăn vẫn phải duy trì chứ, Cố Khởi ôn hòa níu kéo.
Qua một lúc lâu, bên kia mới trả lời: “Cũng được, nhưng Giám đốc Cố cần chuẩn bị tinh thần trước nhé.”
Cùng lúc đó, tiếng cười khanh khách của em trai truyền từ trên lầu xuống, nghe mà phát phiền. Anh đã hiểu, giám đốc Lâm lại phải chịu kích thích rồi…
Sáu vệ sĩ chắc là đủ nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook