Sinh Tồn Thời Mạt Thế
-
Chương 11: Nhiệm vụ đầu tiên 08
Lúc Từ Thiên tỉnh lại chỉ nhìn thấy một cái túi và một cái bùa hộ mệnh. Anh ta đeo bùa hộ mệnh lên người rồi liếc mắt nhìn vào túi, nước mắt không tự chủ lại rơi xuống.
"Chúng ta quay lại trường học một chuyến đi, đầu tiên đưa cậu ấy quay lại trường, ít nhất khi ở nơi đã từng học và sống ba năm cậu ấy sẽ bớt đi sợ hãi."
Bạn bè thân thiết vừa mới chết mang lại bóng ma trong lòng mọi người, họ dừng ở đây mấy hôm. Nhưng hiện tại họ lại phải đối mặt với nguy cơ cạn kiệt thức ăn.
"Trước tiên quay lại trường học một chuyến rồi sắp xếp mọi chuyện cho lão tam." Du Hành kiến nghị, còn có một nguyên nhân khác, cậu muốn xem thử xem đồ ăn mà cậu cắt giấu trước đây có còn nguyên vẹn không. Nếu như vẫn còn thì nhất định có thể giảm bớt áp lực cho mọi người.
Vết thương của Từ Thiên đã lành bớt, sức khỏe cũng đã khôi phục phần nào, nhưng sắc mặt vẫn hơi trắng, chocolate lực sĩ còn sót lại đều để giành cho anh ta, mọi người muốn anh ta có thể bổ sung thể lực.
Vì chuyện này mà khiến Từ Thiên hổ thẹn trong lòng, muốn nhanh chóng kiếm đồ ăn cho các huynh đệ của mình. Ý kiến của Du Hành cũng không tồi, anh ta cũng không muốn mang theo thi thể của lão tam chạy lung tung khắp nơi, nếu làm lạc mất tro cốt của lão tam thì nhất định anh ta sẽ hận chết chính mình.
Mấy người thuận lợi quay trở lại trường học, bọn Từ Thiên thì quay trở lại ký túc xá của mình trước. Trong ký túc xá, ngay cả ván giường cũng bị mất, trên mặt đất chỉ còn vài bộ quần áo bị bỏ lại. Dùng quần áo bao lại thi thể của lão tam, đích thân Từ Thiên đào một cái hố trên mặt cỏ, rồi cẩn thận chôn cất lão tam.
"Chúng ta đi đến khu lớp 12 một chuyến, mình muốn tìm một thứ."
Sau khi tới khu lớp 12 họ phát hiện ra ở đây có rất nhiều người. Họ vừa bước chân lên lầu đã bị gọi lại.
"Là các cậu, các cậu còn sống?"
Lý Thiến Ni kinh ngạc nhìn bọn họ. Từ lần trước, nhóm bọn họ một đi không trở về khiến mọi người đề tin rằng họ đã chết rồi.
Du Hành cũng hơi mỉm cười đáp lại: "Đã lâu không gặp, cậu cũng còn sống à?"
Sau khi nghe Du Hành nói vậy, Lý Thiến Ni nở nụ cười nhẹ, ấn tượng của cô với Du Hành và nhóm Từ Thiên khá tốt: "Vào trong đây ngồi đi."
Trên tầng năm, nơi này chứa khoảng ba mươi người, nữ sinh chiếm đa số. Còn có một phòng học có bếp lò dùng khí than đang nấu đồ ăn.
"Sao các cậu lại ở chỗ này, không lẽ lễ đường đã không giữ nổi?" Từ Thiên nghi hoặc hỏi mọi người.
Lý Thiên Ni thở dài một hơi nói: "Nếu không phải là các cậu thì chúng tôi cũng chẳng cho ai lên đây. Các cậu không biết đâu, từ khi thầy Ứng bị thương đã không có.... đồ ăn, cách đó không lâu thì bọn Lâm Viễn Hàng cãi nhau với thầy Hà rồi mang theo không ít người rời đi." Thật ra cô cũng muốn rời khỏi nơi này nhưng cô lại luyến tiếc Ngô Như Tâm.
Cô là nữ sinh nhưng vẫn phải ra ngoài tìm đồ ăn, những nam sinh khác thì không dám ra lại còn ở một bên lải nhải, cô cũng không phải mẹ của họ thì tại sao phải có trách nhiệm nuôi dưỡng bọn họ?
Vì thế cô bắt đầu âm thầm tàng trữ đồ ăn, lấy đồ ăn giấu bên chỗ Ngô Như Tâm. Bọn họ gian nan sống một thời gian nhưng không nghĩ tới lại gặp phải chuyện càng gian nan hơn.
".... Không biết bọn họ trêu chọc phải người nào làm hại mấy nữ học sinh như chúng ta. Thầy Hà lại khuyên những nữ học sinh như chúng tôi chịu đựng một chút, chỉ vì những thứ đồ ăn này mà bọn họ lại nhẫn tâm..." Viền mắt Lý Thiến Ni hơi ửng hồng, tức giận nói: "Vậy thì có nghĩa là gì? Bán nữ sinh để nuôi dưỡng bọn họ sao?"
Lúc này, một nữ sinh khác cũng nói: "Thầy Hà luôn là người lấy đại cục làm trọng.... Trước đây mình cũng rất cảm kích, bởi vì khi đó thầy ấy cho chúng ta đồ ăn, nhưng khi đồ ăn dần trở nên cạn kiệt thì chúng mình mới biết được, không có chuyện gì mà không cần phải trả giá cả. Thầy nói đã đến lúc chúng mình phải trả giá."
Nhưng sao bọn họ có thể cam tâm cho được? Vì thế, dưới sự cổ động của Lý Thiến Ni, những nữ sinh kia rời đi hội trường chuyển đến nơi này, có mấy nam sinh nhìn không vừa mắt cách làm của Thầy Hà cũng theo nhóm nữ sinh rời khỏi.
"Chúng ta mỗi ngày đều phải ra ngoài tìm đồ ăn, một khi bước ra khỏi cửa hội trường liền không còn sợ hãi, cùng lắm là chết, chúng mình tình nguyện bị zombie cắn cũng còn hơn bị chó cắn."
Từ Thiên hỏi: "Trần Thuần còn ở trong hội trường không?"
Vừa nói đến Trần Thuần, sắc mặt mấy người nữ sinh lập tức thay đổi.
"Không lẽ cậu thích Trần Thuần?"
"Sao có thể!" Từ Thiên hận cô tamuốn chết. Sau này anh ta cũng đã nghĩ kĩ, Trần Thuần nói, cô ta và mọi người cùng những người khác hợp tác, trong lòng bọn họ cũng không nghi ngờ gì, có bốn người bọn họ quen biết lại đều là người cao lớn nên họ rất có tự tin. Nhưng sau khi bọn họ xảy ra ẩu đả lại nhìn thấy Trần Thuần cùng người đàn ông bên cạnh ôm ấp, lạnh nhạt nhìn bọn họ chật vật chạy trốn.
"Cô ta á, chủ động chạy theo mấy tên đàn ông kia, còn đúng lý hợp tình khuyên những nữ sinh khác đi theo họ. Họ cũng đã sớm đi, không lẽ các cậu gặp được cô ta bên ngoài?"
"Cô ta và mấy tên đàn ông kia đã lừa gạt chúng tôi!" Trách không được lúc đó bên cạnh cô ta còn có thêm mấy nữ sinh nữa nhưng lúc đó quá hỗn loạn nên anh ta cũng không để ý.
"Hừ, kể ra cũng thật đáng tiếc, năm nào cậu ấy cũng là học sinh giỏi đấy."
Bọn Lý Thiến Ny coi thường cô ta nhưng đồng thời cũng thấy thương cảm cho cô ta.
Bốn người trong nhóm Từ Thiên ngủ lại lầu bốn một đêm. Thừa dịp nửa đêm, Du Hành chờ mọi người đi ngủ hết mới thức dậy chạy lên wc nam, lấy số lương thực mà cậu đã giấu đi từ đầu, hoàn hảo. Cậu không nhịn được mà nở nụ cười.
Cậu xách đồ quay lại, Từ Thiên nhìn thấy thì giật mình: "Trần Hằng, cậu lấy ở đâu vậy?"
Có lúc anh ta cũng muốn trộm lên lầu tìm nhưng chỉ nghĩ sẽ không có khả năng vì người bên trên nhất định sẽ khóa chặt cửa phòng học, sống chết ăn ngủ cùng với số lương thực mà mình có được, Du Hành nhất định sẽ không trộm được. Một nguyên nhân khác là anh ta không nghĩ Du Hành sẽ đi trộm đồ.
Vì vậy nên anh ta mới giật mình.
Du Hành nở nụ cười, nói: "Là lương thực trước mình đã giấu. Trong đêm đầu tiên khi mạt thế vừa xảy ra mình đã chạy ra khỏi ký túc xá, lúc đó tất cả bạn bè trong phòng mình đều... mình rất sợ hãi, chạy trốn tới khu học của lớp 12, sáng sớm thấy đói bụng nên đã dùng thẻ cơm mua đồ bên trong máy bán hàng tự động."
Lúc Du Hành mở túi ra, bọn Từ Thiên liền biết mấy thứ này đều là đồ mà máy bán hàng tự động có.
Lão Tứ lập tức cười tươi: "Trần Hằng thật tốt, vận may của cậu thật kinh người! Sao mình lại không nghĩ tới từ đầu nhỉ?!"
Bốn người họ lúc ở trong ký túc xá không xảy ra chuyện gì, ngây người ở ký túc xá hai ngày, hết đồ ăn thì chạy đi tìm nhưng lại không chạy qua nhà ăn trong khu hành chính tìm, lúc đi tìm bên ngoài lại gặp các thầy giáo phụ trách học sinh đã đi tìm các thầy cô khác nên đã đi cùng họ tới hội trường.
"Nhanh ăn đi. Lúc đó bọn Lâm Viễn Hàng vào khu lớp 12 này mình còn sợ mấy thứ này sẽ bị lộ ra nhưng may mắn vẫn còn ở chỗ cũ."
Vừa nói vừa cầm một quả trứng kho trong bọc hút chân không lên ăn.
"Ăn ngon muốn chết!" Lão tứ khoa trương gào lên.
Từ Thiên đập mạnh một cái vào bả vai Du Hành, trong mắt là cảm kích, anh ta nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Du Hành cũng mỉm cười đụng trở lại.
Nhưng mấy thứ này cũng chỉ đủ để chống đỡ bọn họ trong hai ba ngày, sau khi Từ Thiên và bọn Du Hành bàn bạc quyết định rời đi. Lần này bọn họ định đi đến chỗ xa hơn, khu vực hiện tại tìm đồ ăn rất khó.
Lý Thiến Ny không bỏ được nói: "Không thể ở lại đây sao?"
"Chính cậu chắc cũng tự hiểu được quanh khu này tìm đồ ăn rất khó, chúng ta sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây, các cậu cũng nên tính toán sớm." Từ Thiên nói.
Đây cũng là một vấn đề.
"Không thì mọi người chờ bọn mình một chút được không? Bọn mình muốn bàn bạc, nếu như mọi người đều đồng thì thì chúng mình sẽ đi cùng các cậu, được không?"
Nhiều người thì sức lớn. Từ Thiên gật đầu.
Vì vậy mà mấy người Lý Thiên Ny quay trở lại phòng học, tụ tập lại bàn bạc.
"Mỗi lần chúng ta phải đi tới nơi xa kiếm đồ ăn, lần nào cũng phải vội vàng quay trở về, mà đường đi lại quá nguy hiểm, không bằng đi khỏi nơi này tìm chỗ ở mới."
"Không sai, dù sao ở lại nơi này mãi cũng không an toàn, bên phía hội trường kia...."
Nhóm nữ sinh im lặng. Vẫn có người bên đó được ăn no căng bụng qua bên họ đùa giỡn, đúng thật là đem mình thành ông trời rồi!
"Quan trọng nhất là bốn người họ đề là nam sinh, sức lực tốt, chúng ta số lượng đông, tổng cộng ba mươi hai người mà chỉ có năm nam sinh." Cô nhìn về phía những nam sinh kia, nở nục cười nói tiếp: "Dân Hạo, chúng mình rất cảm ơn cậu vì đã trợ giúp cho nhóm nữ sinh chúng mình. Nhưng nếu chỉ dựa vào các cậu thì lại quá áp lực với các cậu, nếu có thêm bốn nam sinh nữa gia nhập thì thực lực của chúng ta có thể tăng thêm một bậc. Cậu thấy sao?"
Do dù đám nữ sinh bọn họ có cố gắng thế nào thì cũng không thể phủ nhận được thực lực của họ vẫn kém nam sinh! Đó là trời định rồi, trước đây cô không tin phụ nữ không bằng đàn ông vì vậy nên đã nỗ lực học tập, cầm cờ đi trước. Nhưng sau mấy ngày sống trong mạt thế, cô đã thức tỉnh, trên mặt vật lý thì phụ nữ thật sự đánh không lại. Nhớ tới chuyện ở hội trường, cô lại không cam lòng.
Nhưng dù không cam lòng thì họ vẫn cần phải sống sót.
Dân Hạo và mấy nam sinh trò chuyện thêm một lát cũng đồng ý: "Mình tin tưởng cách làm người của Từ Thiên, nếu như cậu ấy đồng ý cho chúng ta gia nhập thì thật tốt, trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau."
Lý Thiến Ny mỉm cười, nói: "Mình đã hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy đồng ý! Chúng ta cũng nên thu dọn đồ đạc đi."
Có người nói: "Mình thấy trên người họ cũng không có thức ăn. Chúng ta phải chia đồ ăn cho họ sao?"
Có vài người không đồng ý. Lý Thiến Ny hơi suy nghĩ một chút, nói: "Để mình đi nói rõ ràng với họ, nếu như chúng ta cùng đi thì vấn đề chia đồ ăn cần phải được bàn lại. Nếu như họ kiếm được đồ ăn thì phải chia cho mọi người, như vậy thì chúng ta sẽ chia đồ ăn cho bọn họ trước, nếu như mỗi bên tự tìm riêng thì không cần phải chia cho họ."
Cuối cùng họ cũng tìm được biện pháp giải quyết: "Cứ làm như vậy đi, để mình đi hỏi!"
Du Hành cũng đưa ra vấn đề này, Từ Thiên nói: "Bốn người chúng ta phối hợp rất ăn ý, không nhất thiết phải nhập với quần thể, muốn thật sự gia nhập với họ cũng cần có thời gian."
Hơn nữa bây giờ lòng cảnh giác của họ rất mạnh, sẽ không dễ dàng gia nhập vào quần thể được: "Nếu gia nhập thì quyền phát biểu và phân chia sẽ rất phức tạp, mà chúng ta chỉ có bốn người, muốn làm gì cũng cần phải thương lượng. Nhưng bên họ có nhiều người...." Nhiều người đại biểu cho việc nếu xảy ra tranh chấp thì bên nhiều người hơn sẽ có phần thắng lớn hơn.
"Chúng ta đi cùng đường là được, những cái khác thì không cần dùng chung."
Mới vừa bàn bạc xong thì Lý Thiến Ny bước tới, sau khi thảo luận xong Lý Thiến Ny vừa muốn đi Du Hành đã nói với cô: "Lúc chúng mình ở chỗ chuyển phát nhanh đã thấy gói hàng của cậu, là một quả cầu thủy tinh, rất đẹp."
Lý Thiến Ny hơi ngạc nhiên, mỉm cười: "Cảm ơn cậu đã nói cho mình biết, vậy là mình đã coi như nhận được quà sinh nhật rồi, chờ lát nữa quay lại nói với cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rẩ vui."
"Chúng ta quay lại trường học một chuyến đi, đầu tiên đưa cậu ấy quay lại trường, ít nhất khi ở nơi đã từng học và sống ba năm cậu ấy sẽ bớt đi sợ hãi."
Bạn bè thân thiết vừa mới chết mang lại bóng ma trong lòng mọi người, họ dừng ở đây mấy hôm. Nhưng hiện tại họ lại phải đối mặt với nguy cơ cạn kiệt thức ăn.
"Trước tiên quay lại trường học một chuyến rồi sắp xếp mọi chuyện cho lão tam." Du Hành kiến nghị, còn có một nguyên nhân khác, cậu muốn xem thử xem đồ ăn mà cậu cắt giấu trước đây có còn nguyên vẹn không. Nếu như vẫn còn thì nhất định có thể giảm bớt áp lực cho mọi người.
Vết thương của Từ Thiên đã lành bớt, sức khỏe cũng đã khôi phục phần nào, nhưng sắc mặt vẫn hơi trắng, chocolate lực sĩ còn sót lại đều để giành cho anh ta, mọi người muốn anh ta có thể bổ sung thể lực.
Vì chuyện này mà khiến Từ Thiên hổ thẹn trong lòng, muốn nhanh chóng kiếm đồ ăn cho các huynh đệ của mình. Ý kiến của Du Hành cũng không tồi, anh ta cũng không muốn mang theo thi thể của lão tam chạy lung tung khắp nơi, nếu làm lạc mất tro cốt của lão tam thì nhất định anh ta sẽ hận chết chính mình.
Mấy người thuận lợi quay trở lại trường học, bọn Từ Thiên thì quay trở lại ký túc xá của mình trước. Trong ký túc xá, ngay cả ván giường cũng bị mất, trên mặt đất chỉ còn vài bộ quần áo bị bỏ lại. Dùng quần áo bao lại thi thể của lão tam, đích thân Từ Thiên đào một cái hố trên mặt cỏ, rồi cẩn thận chôn cất lão tam.
"Chúng ta đi đến khu lớp 12 một chuyến, mình muốn tìm một thứ."
Sau khi tới khu lớp 12 họ phát hiện ra ở đây có rất nhiều người. Họ vừa bước chân lên lầu đã bị gọi lại.
"Là các cậu, các cậu còn sống?"
Lý Thiến Ni kinh ngạc nhìn bọn họ. Từ lần trước, nhóm bọn họ một đi không trở về khiến mọi người đề tin rằng họ đã chết rồi.
Du Hành cũng hơi mỉm cười đáp lại: "Đã lâu không gặp, cậu cũng còn sống à?"
Sau khi nghe Du Hành nói vậy, Lý Thiến Ni nở nụ cười nhẹ, ấn tượng của cô với Du Hành và nhóm Từ Thiên khá tốt: "Vào trong đây ngồi đi."
Trên tầng năm, nơi này chứa khoảng ba mươi người, nữ sinh chiếm đa số. Còn có một phòng học có bếp lò dùng khí than đang nấu đồ ăn.
"Sao các cậu lại ở chỗ này, không lẽ lễ đường đã không giữ nổi?" Từ Thiên nghi hoặc hỏi mọi người.
Lý Thiên Ni thở dài một hơi nói: "Nếu không phải là các cậu thì chúng tôi cũng chẳng cho ai lên đây. Các cậu không biết đâu, từ khi thầy Ứng bị thương đã không có.... đồ ăn, cách đó không lâu thì bọn Lâm Viễn Hàng cãi nhau với thầy Hà rồi mang theo không ít người rời đi." Thật ra cô cũng muốn rời khỏi nơi này nhưng cô lại luyến tiếc Ngô Như Tâm.
Cô là nữ sinh nhưng vẫn phải ra ngoài tìm đồ ăn, những nam sinh khác thì không dám ra lại còn ở một bên lải nhải, cô cũng không phải mẹ của họ thì tại sao phải có trách nhiệm nuôi dưỡng bọn họ?
Vì thế cô bắt đầu âm thầm tàng trữ đồ ăn, lấy đồ ăn giấu bên chỗ Ngô Như Tâm. Bọn họ gian nan sống một thời gian nhưng không nghĩ tới lại gặp phải chuyện càng gian nan hơn.
".... Không biết bọn họ trêu chọc phải người nào làm hại mấy nữ học sinh như chúng ta. Thầy Hà lại khuyên những nữ học sinh như chúng tôi chịu đựng một chút, chỉ vì những thứ đồ ăn này mà bọn họ lại nhẫn tâm..." Viền mắt Lý Thiến Ni hơi ửng hồng, tức giận nói: "Vậy thì có nghĩa là gì? Bán nữ sinh để nuôi dưỡng bọn họ sao?"
Lúc này, một nữ sinh khác cũng nói: "Thầy Hà luôn là người lấy đại cục làm trọng.... Trước đây mình cũng rất cảm kích, bởi vì khi đó thầy ấy cho chúng ta đồ ăn, nhưng khi đồ ăn dần trở nên cạn kiệt thì chúng mình mới biết được, không có chuyện gì mà không cần phải trả giá cả. Thầy nói đã đến lúc chúng mình phải trả giá."
Nhưng sao bọn họ có thể cam tâm cho được? Vì thế, dưới sự cổ động của Lý Thiến Ni, những nữ sinh kia rời đi hội trường chuyển đến nơi này, có mấy nam sinh nhìn không vừa mắt cách làm của Thầy Hà cũng theo nhóm nữ sinh rời khỏi.
"Chúng ta mỗi ngày đều phải ra ngoài tìm đồ ăn, một khi bước ra khỏi cửa hội trường liền không còn sợ hãi, cùng lắm là chết, chúng mình tình nguyện bị zombie cắn cũng còn hơn bị chó cắn."
Từ Thiên hỏi: "Trần Thuần còn ở trong hội trường không?"
Vừa nói đến Trần Thuần, sắc mặt mấy người nữ sinh lập tức thay đổi.
"Không lẽ cậu thích Trần Thuần?"
"Sao có thể!" Từ Thiên hận cô tamuốn chết. Sau này anh ta cũng đã nghĩ kĩ, Trần Thuần nói, cô ta và mọi người cùng những người khác hợp tác, trong lòng bọn họ cũng không nghi ngờ gì, có bốn người bọn họ quen biết lại đều là người cao lớn nên họ rất có tự tin. Nhưng sau khi bọn họ xảy ra ẩu đả lại nhìn thấy Trần Thuần cùng người đàn ông bên cạnh ôm ấp, lạnh nhạt nhìn bọn họ chật vật chạy trốn.
"Cô ta á, chủ động chạy theo mấy tên đàn ông kia, còn đúng lý hợp tình khuyên những nữ sinh khác đi theo họ. Họ cũng đã sớm đi, không lẽ các cậu gặp được cô ta bên ngoài?"
"Cô ta và mấy tên đàn ông kia đã lừa gạt chúng tôi!" Trách không được lúc đó bên cạnh cô ta còn có thêm mấy nữ sinh nữa nhưng lúc đó quá hỗn loạn nên anh ta cũng không để ý.
"Hừ, kể ra cũng thật đáng tiếc, năm nào cậu ấy cũng là học sinh giỏi đấy."
Bọn Lý Thiến Ny coi thường cô ta nhưng đồng thời cũng thấy thương cảm cho cô ta.
Bốn người trong nhóm Từ Thiên ngủ lại lầu bốn một đêm. Thừa dịp nửa đêm, Du Hành chờ mọi người đi ngủ hết mới thức dậy chạy lên wc nam, lấy số lương thực mà cậu đã giấu đi từ đầu, hoàn hảo. Cậu không nhịn được mà nở nụ cười.
Cậu xách đồ quay lại, Từ Thiên nhìn thấy thì giật mình: "Trần Hằng, cậu lấy ở đâu vậy?"
Có lúc anh ta cũng muốn trộm lên lầu tìm nhưng chỉ nghĩ sẽ không có khả năng vì người bên trên nhất định sẽ khóa chặt cửa phòng học, sống chết ăn ngủ cùng với số lương thực mà mình có được, Du Hành nhất định sẽ không trộm được. Một nguyên nhân khác là anh ta không nghĩ Du Hành sẽ đi trộm đồ.
Vì vậy nên anh ta mới giật mình.
Du Hành nở nụ cười, nói: "Là lương thực trước mình đã giấu. Trong đêm đầu tiên khi mạt thế vừa xảy ra mình đã chạy ra khỏi ký túc xá, lúc đó tất cả bạn bè trong phòng mình đều... mình rất sợ hãi, chạy trốn tới khu học của lớp 12, sáng sớm thấy đói bụng nên đã dùng thẻ cơm mua đồ bên trong máy bán hàng tự động."
Lúc Du Hành mở túi ra, bọn Từ Thiên liền biết mấy thứ này đều là đồ mà máy bán hàng tự động có.
Lão Tứ lập tức cười tươi: "Trần Hằng thật tốt, vận may của cậu thật kinh người! Sao mình lại không nghĩ tới từ đầu nhỉ?!"
Bốn người họ lúc ở trong ký túc xá không xảy ra chuyện gì, ngây người ở ký túc xá hai ngày, hết đồ ăn thì chạy đi tìm nhưng lại không chạy qua nhà ăn trong khu hành chính tìm, lúc đi tìm bên ngoài lại gặp các thầy giáo phụ trách học sinh đã đi tìm các thầy cô khác nên đã đi cùng họ tới hội trường.
"Nhanh ăn đi. Lúc đó bọn Lâm Viễn Hàng vào khu lớp 12 này mình còn sợ mấy thứ này sẽ bị lộ ra nhưng may mắn vẫn còn ở chỗ cũ."
Vừa nói vừa cầm một quả trứng kho trong bọc hút chân không lên ăn.
"Ăn ngon muốn chết!" Lão tứ khoa trương gào lên.
Từ Thiên đập mạnh một cái vào bả vai Du Hành, trong mắt là cảm kích, anh ta nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."
Du Hành cũng mỉm cười đụng trở lại.
Nhưng mấy thứ này cũng chỉ đủ để chống đỡ bọn họ trong hai ba ngày, sau khi Từ Thiên và bọn Du Hành bàn bạc quyết định rời đi. Lần này bọn họ định đi đến chỗ xa hơn, khu vực hiện tại tìm đồ ăn rất khó.
Lý Thiến Ny không bỏ được nói: "Không thể ở lại đây sao?"
"Chính cậu chắc cũng tự hiểu được quanh khu này tìm đồ ăn rất khó, chúng ta sớm muộn gì cũng phải rời khỏi đây, các cậu cũng nên tính toán sớm." Từ Thiên nói.
Đây cũng là một vấn đề.
"Không thì mọi người chờ bọn mình một chút được không? Bọn mình muốn bàn bạc, nếu như mọi người đều đồng thì thì chúng mình sẽ đi cùng các cậu, được không?"
Nhiều người thì sức lớn. Từ Thiên gật đầu.
Vì vậy mà mấy người Lý Thiên Ny quay trở lại phòng học, tụ tập lại bàn bạc.
"Mỗi lần chúng ta phải đi tới nơi xa kiếm đồ ăn, lần nào cũng phải vội vàng quay trở về, mà đường đi lại quá nguy hiểm, không bằng đi khỏi nơi này tìm chỗ ở mới."
"Không sai, dù sao ở lại nơi này mãi cũng không an toàn, bên phía hội trường kia...."
Nhóm nữ sinh im lặng. Vẫn có người bên đó được ăn no căng bụng qua bên họ đùa giỡn, đúng thật là đem mình thành ông trời rồi!
"Quan trọng nhất là bốn người họ đề là nam sinh, sức lực tốt, chúng ta số lượng đông, tổng cộng ba mươi hai người mà chỉ có năm nam sinh." Cô nhìn về phía những nam sinh kia, nở nục cười nói tiếp: "Dân Hạo, chúng mình rất cảm ơn cậu vì đã trợ giúp cho nhóm nữ sinh chúng mình. Nhưng nếu chỉ dựa vào các cậu thì lại quá áp lực với các cậu, nếu có thêm bốn nam sinh nữa gia nhập thì thực lực của chúng ta có thể tăng thêm một bậc. Cậu thấy sao?"
Do dù đám nữ sinh bọn họ có cố gắng thế nào thì cũng không thể phủ nhận được thực lực của họ vẫn kém nam sinh! Đó là trời định rồi, trước đây cô không tin phụ nữ không bằng đàn ông vì vậy nên đã nỗ lực học tập, cầm cờ đi trước. Nhưng sau mấy ngày sống trong mạt thế, cô đã thức tỉnh, trên mặt vật lý thì phụ nữ thật sự đánh không lại. Nhớ tới chuyện ở hội trường, cô lại không cam lòng.
Nhưng dù không cam lòng thì họ vẫn cần phải sống sót.
Dân Hạo và mấy nam sinh trò chuyện thêm một lát cũng đồng ý: "Mình tin tưởng cách làm người của Từ Thiên, nếu như cậu ấy đồng ý cho chúng ta gia nhập thì thật tốt, trên đường có thể chiếu cố lẫn nhau."
Lý Thiến Ny mỉm cười, nói: "Mình đã hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy đồng ý! Chúng ta cũng nên thu dọn đồ đạc đi."
Có người nói: "Mình thấy trên người họ cũng không có thức ăn. Chúng ta phải chia đồ ăn cho họ sao?"
Có vài người không đồng ý. Lý Thiến Ny hơi suy nghĩ một chút, nói: "Để mình đi nói rõ ràng với họ, nếu như chúng ta cùng đi thì vấn đề chia đồ ăn cần phải được bàn lại. Nếu như họ kiếm được đồ ăn thì phải chia cho mọi người, như vậy thì chúng ta sẽ chia đồ ăn cho bọn họ trước, nếu như mỗi bên tự tìm riêng thì không cần phải chia cho họ."
Cuối cùng họ cũng tìm được biện pháp giải quyết: "Cứ làm như vậy đi, để mình đi hỏi!"
Du Hành cũng đưa ra vấn đề này, Từ Thiên nói: "Bốn người chúng ta phối hợp rất ăn ý, không nhất thiết phải nhập với quần thể, muốn thật sự gia nhập với họ cũng cần có thời gian."
Hơn nữa bây giờ lòng cảnh giác của họ rất mạnh, sẽ không dễ dàng gia nhập vào quần thể được: "Nếu gia nhập thì quyền phát biểu và phân chia sẽ rất phức tạp, mà chúng ta chỉ có bốn người, muốn làm gì cũng cần phải thương lượng. Nhưng bên họ có nhiều người...." Nhiều người đại biểu cho việc nếu xảy ra tranh chấp thì bên nhiều người hơn sẽ có phần thắng lớn hơn.
"Chúng ta đi cùng đường là được, những cái khác thì không cần dùng chung."
Mới vừa bàn bạc xong thì Lý Thiến Ny bước tới, sau khi thảo luận xong Lý Thiến Ny vừa muốn đi Du Hành đã nói với cô: "Lúc chúng mình ở chỗ chuyển phát nhanh đã thấy gói hàng của cậu, là một quả cầu thủy tinh, rất đẹp."
Lý Thiến Ny hơi ngạc nhiên, mỉm cười: "Cảm ơn cậu đã nói cho mình biết, vậy là mình đã coi như nhận được quà sinh nhật rồi, chờ lát nữa quay lại nói với cô ấy, nhất định cô ấy sẽ rẩ vui."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook