Vở kịch bắt đầu

Tất cả bước vào nhà há hốc mồm khi thấy nó và ông đang ngồi trên sofa nói chuyện với Kino. Cả lũ thấy Kino nói thầm vào tai nó cái gì đó khiến nó đứng lên

- Chào Ken! Em là Saphia! Rất vui được làm quen với anh! – Nó bước đến trước mặt hắn

Cả bọn lại há mồm ra tưởng trừng như sắp rớt cằm xuống dưới đất.

- Mày…..Mày bị sao vậy? – Ruby lắp bắp

- Bị sao là bị sao? – Nó tỏ vẻ ngây thơ lơ ngơ như bò đeo nơ

- Nó bị mất trí nhớ trong khoảng thời gian khi từ Mỹ trở về đây cách đây 5 năm (Nó bây h’ 22t rồi) – Ông nó trán nản

- Tại sao lại vậy? – Cả lũ hét lên

- Vì trong thời gian điều trị có sơ xuất! – Kino ôm đầu lên tiếng thay ông

- Điều trị? Điều trị gì? – Hắn thắc mắc

- Ngày đó mày biết vì sao con bé bỏ mày đi không? – Key hỏi (nói sự thật ui’)

- Không! Vì sao? – Hắn lắc đầu

- Vì nó bị bệnh tim bẩm sinh! Năm đó nó đã rời bỏ anh để đi chữa trị! Nó sợ nó sẽ không qua khỏi nên nó đã từ bỏ anh! – Berin nói như sắp khóc

- Mấy người biết truyện này nhưng giấu tôi- Hắn năm chặt tay gầm lên

- Đó là vì mong muốn của chị Saphia anh ạ! – Anh em Kyo

- Hãy thuận theo thời gian! – Anh em Saka

- Mấy người đàng nói chuyện gì vậy? – Nó và cô bé lạ mặt lúc nãy đồng thanh

- Nhắc mới nhớ! Tôi không còn yêu Saphia nữa! Người tôi yêu bây giờ là Bon! – Hắn như chợt nhớ ra nói (nói vậy chứ lòng đau lắm luôn)

Cả lũ trọn tròn mắt lên nhìn hắn (trừ nó và cô bé kia)

- Yêu? Sao em lại yêu anh? Chúng ta vừa mới biết nhau mà? – Nó bật cười

- ĐÚng! Chúng ta vừa quen nhau! – Hắn nói rồi kéo cô bé vừa xong ngồi cạnh mình

- Berin! – Nó quay sang kêu Berin

- Ha? – Berin ngơ ngác

- Nghe nói cậu có bạn trai! Giới thiệu đi! – Nó

- Ha? – Berin hét lên

- Nó bị mất trí nhớ rồi! Không nhớ đâu! – Kino lắc đầu

- A’! Ơ’! Đây là Key! – Berin gật gù giới thiệu

- Chào anh! Rất vui được làm quen! – Nó cười tươi

- Uk! Chào em! – Key nở nụ cười méo như chưa bao h’ được méo

- Dan vs Day cũng về rồi! – Nó

- Uk! – Dan chán

- Ya!!!!!!!!! Em đưa ông ra vườn sau! – Nó vươn vai

- Uk! Tụi này đi cùng! – Ruby nói rồi kéo cả bọn ra vườn sau luôn

Tại vườn sau

- Woa!!!!! Đẹp quá! – Cô bé tên Bon vừa nhìn thấy vườn sau thốt lên tính ngặt 1 bông hoa hồng xanh

- Không được đụng vào!!!!!!!!!!!! – Một tiếng hét vang trời khiến ai cũng giật mình

Tiếng hét đấy không ai khác chính là của 3 vị tỷ tỷ nhà ta, phải nói hầu hết hoa trong vườn này đều được cả 3 vun trồng. Cô bé sau khi nghe tiếng đấy liền giật mình ngồi xuống khóc, hắn chạy lại ôm cô bé vào lòng

- Nín đi! Nín! – Hắn dịu dàng vuốt tóc con bé

- Bon! Em đừng động vào hoa ở đây! Hoa ở đây do mấy người đó trồng nên không được phép đụng vào đâu! – Kino cúi xuống cười nói với cô bé

- Hic! Hic! Em….Em xin lỗi! – Cô bé nấc lên

- AAAAAAA………………- Nó hét lên khiến cả bọn giật mình

- Lại gì vậy chị! – Tứ tiểu thư

- Ki!!!!!!!!!!!!! Ka!!!!!!!!!!!!! Các em đâu rồi! – Nó chạy vụt vào trong nhà gọi ý ới

- Ha? Ki và Ka là ai – Day

- Nhóc con! Cháu quên rồi à? Là mèo của Saphia đấy! – Ông lắc đầu cười

- Ki!!!!!!!!!!! Ka!!!!!!!!!!!!!!! – Trong nhà lại vọng ra tiếng thét

- H’ thì cháu nhớ rồi! Đó là 2 con mèo cưng nhất của chị ý! – Day bịt tai lại

- Mèo! Em chơi được không! – Bon rụt rè

- Không được! Mèo của chị ấy thì ngoài chị ấy ra thì không ai đụng vào được! – Kyo lắc đầu

- Vậy thôi ạ! – Bon buồn bã

- Tìm thấy rồi! – Nó hớn hở chạy ra trên tay còn có 2 con mèo.

- Ui!!!!!! Đáng yêu quá! – Bon như không kiềm chế được đứng bật dậy. May thay là được hắn kéo lại chứ không Bon có vào viện thì cũng là bình thường

- Ông ơi! Gia đình Chin đến rồi! – Nó cười

- Chin? Ai vậy ạ? – Bon lại tò mò

- Là gia đình hổ trắng! – ANh em Saka hô

“Phụt” Hắn đang uống trà thì phun hết ra rồi bất chợt rùng mình ôm lấy tay trái

- Ua? ANh Ken bị sao vậy? – Nó ngây thơ

- Em bị mất trí nhớ nên không biết thôi chứ hồi trước thằng nhóc này bị Chin cắn ồi! – Key vô vai hắn

“Grào””””’…………” Tiếng gầm vang vọng

- ĐẾn…….Đến rồi! – Mặt hắn trắng bệch lại

(Vẫn còn bị ám anh ý mà)

- Khiếp! Cái gì đến đấy ạ? – Bon nhăn mặt

- Gia đình Chin – Cả bọn hò

Từ trong nhà, 4 con hổ bước ra, có 2 con to tên Chin và Chan (bố mẹ) và 2 con nhỏ hơn chút xíu là Chen và Chun.

- Má ơi!!!!!!!!!!!!! Hổ!!!!!!! – Bon hét lên

- Bình tĩnh! Là gia đình Chin! – Hắn bịt miệng Bon lại

- Em mang gia đình Chin lên phòng ây! Bye! – Nó tung tăng chạy đi

______

Dương Tuyết Nga (Bon): Ít hơn nó 1 tuổi. Gia đình chỉ là 1 công ty nhỏ về thời trang. Tính tình điệu đà, ngây thơ (chưa chắc). Cao 1m65 IQ 160/200

*****

Bản thiết kế siêu sao

Sáng hôm sau tại nhà

- Saphia!!!! Saphia!!!! Mày lại bỏ đi đâu rồi con kia! – Ruby và Berin hét ầm nhà

- Saphia! Em đâu rồi!!!! – Kino với cả bọn lăng xăng chạy quanh nhà

- Lại đâu rồi! – Hắn bực mình đi tìm

- Mấy đứa làm gì ồn quá vậy? – Ông nội bực mình bước ra khỏi phòng

- Ông! Saphia của con đâu? – Kino chạy đến trước mặt ông

- Ô! Cái thằng này! Ông đập cho mày 1 trận bây h’! Nó đến tuổi đi làm rồi thì phải đến công ty chứ! Hỏi gì ngu quá vậy! – Ông cốc vào đầu Kino

- Ha? Đi làm? – Cả bọn trợn mắt lên

- Ặc! Quên béng mất! Nó đến tuổi gánh vác công ty thời trang và đá quý của TM – Ruby đạp bốp vào đầu (Tập đoàn TM được chia ra làm 4, 1 là về thời trang, 2 là về đá quý trang sức, 3 là về nhà hàng còn 4 là khách sạn)

- Chào mọi người! – Bon từ ngoài chạy vào ôm lấy tay hắn

- Uk! Chào em! – Kino

- Nó để quên mấy bản thiết kế ở nhà rồi! Mấy đứa mang tới cho nó đi! – Ông nói rồi chỉ tập giấy trên bàn rồi đi vào phòng

- Woa!!!!!!!! Đẹp quá!!!! – Bon xí xớn cầm

lên coi

- Haizzzz! Đi thôi! – ANh em Kyo và anh em Saka

20′ sau dưới công ty thời trang TM cả bọn bước vào, vừa mới bước gần đến cửa phòng của nó

- Ya!!!!!!!!!!!! Chết đi!!!!!!!! Bực cả mình!!!!!! Sao bảo mãi không nghe vậy!!!!!! – Tiếng hét của nó thất thanh

- Xin lỗi tiểu thư! – Có tiếng ai đó kêu lên

- Tôi đã nói đuổi sao không đuổi? Con đấy không có tu cách ở công ty này! Đuổi ngay cho tôi! – Nó gầm lên

- Vâng! Làm ngay đây ạ! – Người đó chạy vội ra ngoài, thấy bọn nó cúi chào rồi chạy đi

- Sao vậy? – Kino cùng cả bọn bước vào phòng nó

- ANh! – Nó cười mệt mỏi

- Có gì kể nghe coi! – Ruby ngồi xuống ghế

- Nói đi xem nào! – Kino bước ra sau ghế nó xoa bóp đầu cho nó

- Có con bé thiết kế được mệnh danh là xuất sắc nhất công ty, Nhưng hôm nay lúc em đi ra khỏi phòng 1 lúc thì con bé đấy lẻn vào phòng em đánh cắp đôi bản thiết kế siêu sao của em. Con bé không biết trong phòng em có camera nên vẫn thản nhiên nộp bản thiết kế. Em phát giác ra nên hơi bực mình. – Nó vừa kể vừa bế Ki và Ka để lên lòng ( Đi làm mà còn mang theo mèo)

- Thật là quá đáng! Phải sử nặng – Bon hùng hồn đứng dậy

COn nhỏ đứng lên nói làm ai cũng phải trợn mắt lên nhìn, xấu hổ quá con bé đỏ mặt ngồi xuống

- EM xin lỗi! – Bon nói lí nhí

- Ak! Mấy bản thiết kế này em làm lúc nào vậy? – Kino như chợt nhớ ra gì lấy tập bản thiết kế ra đưa cho nó

- Em cũng không nhớ là thiết kế lúc nào! – Nó ngây thơ đáp

- Vậy em làm gì với mấy bản này! – Key uống trà

- Đưa lên làm bản thiết kế siêu sao! – Nó nói 1 câu hờ hững

- Có nghĩa là bản thiết kế cho những siêu sao? – Hắn ngờ vực hỏi

- Chính xác! – Nó búng tay

- Woa!!! Hâm mộ! – Bon mắt sáng như sao sa

- Đằng kia có 1 bộ! Nếu em thích hì có thể lấy! – Nó chỉ vào bộ váy được đặt ở góc phòng. Bộ váy mang 2 màu hồng trắng, mang theo phong cách nhí nhảnh đáng yêu nhìn thật rực rỡ

- Oa!!!!! Em cảm ơn chị! – Bon hí hửng chạy lại phía chiếc váy ngắm ngía rồi đi thử.

Sau khi mặc xong Bon bước ra nhìn như 1 thiên thần (ai bik là thiên thần hay ác quỷ)

cô bé thật xinh xắn trong bộ váy hồng

- Đẹp không anh! – Bon khoe hắn

- Ukm! Đẹp! – Hắn cười

Nó nhìn thấy tức lắm nhưng vẫn cố nhịn vì màn kịch mình đang đóng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương