Em Xin Lỗi!

Gần đây hằng đếm nó vẫn nằm ngủ bên vòng tay hắn (đừng nghĩ ngủ chung là làm việc bậy bạ nha). Từng ngày từng ngày trôi qua cho đến ngày trước ngày cuối cùng nó đi

- Đừng đi xa! Đến khu vực phía Đông Nam của đảo đi! – Ông nội nói với nó

(Lúc này anh Ken đang ngủ ạ!)

- Khu vực đen của đảo? – Nó

- Đúng rồi! Chị đến khu vực đấy đi! Dù sao khu vực đó chỉ có chị, anh Kino và Ông đặt chân vào thôi! Người khác không dám vào đâu! – Day có vẻ hí hửng

- Khu vực đó có sói và dơi canh giữ thì phải! – Ruby nhìn lên trần nhà

- Ukm! Có sói và dơi! – Nó

- Đến đó đi! Cho bác sĩ đến đấy luôn! Anh cũng không muốn em đi đâu xa! – Kino

- Được! Em đến đó! – Nó

Sáng sớm hôm sau nó dậy rồi khẽ khàng lẻn ra ngoài tiến tới khu vực phía Đông Nam và chỉ để lại 1 mảnh giấy. 8h sáng khi vừa tỉnh dậy hắn hốt hoảng k

hi không thấy nó đâu mà chỉ thấy 1 mảnh giấy

” Ken ak!

Khi anh đọc được bức thư này có lẽ em đã đi rồi! Em thực sự xin lỗi! Em phải đi thôi! Em không thể ở bên anh được nữa! Nếu ở lại em sẽ tiếp tục làm anh đau khổ mất! Em không biết là mình sẽ đi bao lâu! Cũng có thể là mãi mãi! Em biết làm vậy là có lỗi với anh nhưng em không còn lựa chọn nào khác ngoài rời xa anh! Em mong anh hãy tìm được tình yêu mới! Một hạnh phúc mới cho riêng mình anh! Em xin lỗi anh! Em yêu anh rất nhiều!

Saphia”

(Cuối phần ghi tên còn mấy rọt nước mắt)

Hắn sau khi đọc xong điên cuồng chạy ra ngoài, mọi người cũng vừa dậy

- Saphia! Saphia! Bỏ đi rồi! – Hắn nói với giọng đau khổ

- Không! Không thể nào! – Kino bất đắc dĩ phải đóng màn kịch với thằng bạn thân mà trong khi đó chính bản thân anh cũng không muốn

Cả bọn ai cũng thấy tội lỗi nhưng tuyệt nhiên không muốn phản bội lời hứa với nó.

Cả ngôi nhà chính nháo nhào lên tìm khắp mọi nơi quanh hòn đảo và quanh thế giới(Trừ khu phía đông nam). Hắn cũng lao vào tìm như 1 thằng điên (không bị động vật tấn công nữa vì trong thời gian qua động vật đã được Saphia dạy lại rồi)

- Saphia! Em không được bỏ anh! Anh không cho phép em bỏ anh! – Hắn cứ lẩm nhẩm 1 câu mà điên cuồng tìm kiếm nó.

Hắn tìm ở mọi nơi, hắn về sang nước ngoài, về Việt Nam, đi khắp mọi nơi tìm nó. Nhưng cuối cùng vẫn là sự tuyệt vọng khôn cùng, hắn đau, hắn đau lắm. Tại sao nó lại rời bỏ hắn? Nó đã lặp lại sự việc đấy 1 lần nữa, nó lại tiếp tục bỏ đi! Hắn có cảm giác đi đến đâu là nó sẽ bỏ trốn hắn đến đấy. Hắn như hoàn toàn gục ngã, hắn giam mình vào bóng tối của đau khổ.

*****

Trở về

3 năm sau

3 năm để gọi là đau khổ, 3 năm để tuyệt vọng. 3 năm giam mình trong cái bóng tối khôn cùng.

Tại Minh Thiên, trong căn nhà duy nhất phía Đông Nam. Nó bước từng bước nặng nề, nó đã phải đấu tranh với sự sống, trong vòng 3 năm nó đã phải làm phẫu thuật 3 lần. Lần phẫu thuật cuối cùng cách đây nửa năm cũng chính là lần phẫu thuật mang lại mạng sống cho nó. Giờ đây nó đã chững chạc hơn, khuôn mặt đã lớn hơn, kiên cường hơn nhưng cái lạnh lùng vốn có vẫn chưa bao giờ tiêu tan. Nó trở lại nhà chính, trong thời gian nó chữa bệnh mặc dù ông nội rất lo nhưng chỉ có thể đến thăm nó mỗi năm 1 lần sau mỗi lần phẫu thuật

- Ông! – Nó mỉm cười trìu mến xà vào lòng ông

- Con khoẻ rồi! Con trở lại rồi! – Ông ôm siết nó lại

- Con phải quay lại rồi! – Nó nhìn ông nó

- Uk! Ta biết! Không biết bao h’ sẽ gặp lại con! – Ông hôn lên trán nó

- Con muốn ông về cùng con! Cùng con xác định 1 việc, nếu xác định được rồi thì đóng kịch với con! – ÁNh mắt nó buồn thẳm

- Được! Con muốn gì cũng được! Bất kể thứ con muốn ta đều đồng ý! – Ông xoa đầu nó

Sáng hôm sau! Trước mái nhà quen thuộc nó bước xuống chiếc limo đen. Nhìn cách nó bước xuống thật quyến rũ, nó mặc trên người chiếc bộ váy trắng nhìn như đồng phục nhưng thực chất lại là thiết kế của nó, trên tay còn ôm 2 con mèo 1 đen 1 trắng khiến nó càng nổi bật. Theo sau nó cũng chính là ông nội, ông vào nó bước thẳng vào nhà, hiện giừo trong nhà không có ai ngoài Kino. Kino đang ngồi ôm gối xem hoạt hình Tom và jerry, trương trình mà hồi nhỏ 2 anh em thích xem. Thấy nó bước vào, không ngần ngại anh ném luôn cái gối và chiếc điều khiển bay vỡ cả lọ hoa rồi chạy lại ôm nó (lọ hoa mấy chục triệu ấy! Ác quá! Tiền cả đấy!)

- Thiên Thần của anh! Em về rồi! Anh nhớ em lắm biết không! – Kino ôm nó đến mức ngạt thở

- E hèm! – Ông nó đứng nhìn mà cũng chán nản hắng giọng

- Anh nói cho em tình hình của Ken! – Nó đẩy Kino ra rồi cùng ông bước về chiếc sofa

- Haizzz! – Kino thở dài buồn thảm

- Kể đi chứ! – Ông nội dục

- Sau khi tìm kiếm em được nửa năm, thằng đấy rơi vào tuyệt vọng! Nó nói nó hận em! Nó ngừng đi tìm kiếm, nó cố gắng tìm 1 người khác thay thế em nhưng không được! Chỉ quen được 1 tuần rồi bỏ! Bọn anh đã cố khuyên nó nhưng không được! Gần đây có 1 sự khác lạ là nó quen 1 cô gái đã được hơn 1 tuần! Anh nghĩ đấy chính là vấn đề! – Kino day day huyệt thái dương

- Vậy là rõ rồi nhỉ? – Nó vẻ mặt vẫn bình thản

- Vậy chúng ta bắt đầu màn kịch thôi! – Ông

- Ua? 2 người tính làm gì? Cháu tham gia với! – Kino có vẻ háo hức

- Ok! Lại đây em nói nghe! – Nó nói thầm vào tai Kino gì đó khiến anh nhíu mày cười chán nản

- Em ác quá em gái! Được! ANh đồng ý! – Kino cười xoà

Cũng lúc đó cả bọn về đến nhà, trong đó có cả hắn, bên cạnh hắn là 1 cô gái khá dễ thương, nhìn cô bé giống như 1 thiên thần. Ai nhìn thấy nó ở trong nhà cũng phải sửng sốt nói không nên lời. (Trừ cô bé đang ôm tay hắn)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương