Si Tướng Công
Chương 39: Liên lụy quân đau

Hoa cỏ nhất tề trỗi dậy, đàn thú hú dài vang dội, vạn vật chờ phân phó, nếu đại chiến thật sự xảy ra, núi này chắc chắn sẽ bị phá hủy…

Phạm Dĩnh đã chạy đến bên cạnh La Chẩn, giọng vội vàng: “Chẳng lẽ ngài thật sự muốn xem hai người bọn họ đánh nhau? Đao kiếm vô tình, dù ai bị thương cũng đâu phải là mong muốn của ngài đúng không?”

La Chẩn thở dài, “Vậy theo ngươi nên làm thế nào mới có thể hòa giải? Ngươi nên hiểu, ta nói hòa giải ở đây là nói phụ thân ngươi phải buông tay, để cho ta cùng tướng công nhà ta sống yên ổn qua ngày.”

“… Ngài thật sự kiên quyết muốn rời khỏi cha đến thế sao? Không hề còn một tia lưu luyến nào ư?”

“Nếu như có, thì đã không lấy phương thức thê thảm quyết liệt đến vậy để rời đi.” La Chẩn đầu ngón tay rơi xuống vai Phạm Dĩnh, hai mắt tha thiết có chút trông mong, “Ngươi nói muốn giúp ta, hôm nay liền giúp ta có được không?”

Còn có thể thế nào đây? Mặc dù một ít tư tâm đã từng khiến cho nàng muốn giữ “Mẹ” lại, nhưng nếu cưỡng ép giữ lại, không những không thể viên mãn một nhà mà còn có thể gây họa thành thù. Đến lúc đó, đối với mọi người, đều là tổn thương lớn nhất…

“Theo ý ngài, như thế nào mới có thể làm cho cha thật sự buông tay?”

“Thật ra, bây giờ hắn đã có mấy phần nản lòng thoái chí, chẳng qua chỉ không cam lòng cứ như vậy mà buông tay thôi, chỉ cần có một lý do gì đó không thể cứu vãn được khiến cho hắn thấy đã lấy được công bằng cho chính mình mà thôi.”

“Lý do gì đó không thể cứu vãn được?” Phạm Dĩnh né tránh ánh mắt, mặt hiện lên nét hoảng sợ, “Ta không thể tổn thương cha, cha ta… cha ta cũng khổ…”

Đôi mắt đẹp của La Chẩn run rẩy, “Như vậy, ngươi muốn cho mẹ của ngươi trở lại để tiếp tục bị cha ngươi tổn thương? Vậy thì ngươi cho rằng phụ thân ngươi sẽ ăn năn hối lỗi, sẽ lãng tử quay đầu sao? Chưa nói đến việc này có khả năng nhiều hay ít, nếu thật được như thế, mẹ ngươi sẽ bất kể hiềm khích lúc trước mà vui vẻ tiếp nhận sao?”

“Ta…” Phạm Dĩnh bi thương không nói.

“Cha ngươi tổn thương mẹ ngươi, so với Hàng Niệm Nhạn tổn thương ngươi, ai nặng hơn ai nhẹ hơn?”

“Chuyện này… cũng không có thể so sánh đúng không?”

“Có lẽ.” La Chẩn nhếch môi cười lạnh, “Cha ngươi sẽ không hại tính mạng của mẹ ngươi, mà là lăng trì linh hồn mẹ ngươi, cho nên, trong rất nhiều năm, nàng tuy còn sống cũng như đã chết.

Lúc ngươi bị lửa thiêu thì nàng lấy thân thay thế, không chỉ vì giải thoát cho chính mình, mà còn muốn cho ngươi nhớ kỹ người thân nhất của ngươi chết dưới tay ai, để cho ngươi rời xa nam nhân nhất định sẽ mang thương tổn cho ngươi. Một trái tim đã chết, ngươi còn muốn để cho nàng tiếp tục sống tiếp những năm tháng trong kiếp hoạt tử nhân* sao?”

(*người thực vật)

Phạm Dĩnh cúi đầu không nói, La Chẩn cũng không thuyết phục tiếp nữa, đi tới bên cạnh Chi Tâm đang cùng Phạm Trù bốn mắt cân lượng nhìn nhau, “Tướng công, chàng tới đây thì người nào sẽ cho Trân nhi dùng Thu Hồn Thảo?”

“Lão đầu thúi và Hoàn Tố sẽ cho Trân nhi ăn, Phong ca ca cùng Phong bá bá sẽ làm cho Tiểu Hoàng nở hoa nha.”

La Chẩn thản nhiên, “Tướng công an bài được thỏa đáng như thế, nên thưởng.”

“Hi.”

Trên trán Phạm Trù đột nhiên nổi lên nhiều sợi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi… Ngươi dùng thanh âm đó, dung mạo đó để kêu kẻ ngu kia là tướng công, ngươi thật làm được như vậy sao?!”

“Chẳng phải ngươi đã đoán được mục đích tại sao ta lại ưng thuận mà xa hồn sao?” La Chẩn lại trở nên lạnh lùng, “Ta chính là muốn dùng dung mạo này, thân thể này để làm cho ngươi chết tâm đó. Nếu có cơ hội, ta cũng không ngại phá hủy thể xác đã sớm nên trở thành cát bụi này.”

Một ý ác độc hiện lên trong mắt Phạm Trù, “Ngươi dám!”

La Chẩn như chợt tỉnh ngộ nhíu mày cười, nói: “Thì ra ở trong lòng ngươi, cái vỏ bên ngoài của thê tử ngươi quan trọng hơn linh hồn. Chả trách lúc nàng còn sống, ngươi không chút kiêng kỵ lăng trì tâm linh của nàng, mà sau khi nàng mất, lại bảo quản tỉ mỉ thân thể này đến thế.”

Mặt mũi Phạm Trù chớp mắt lạnh cứng.

“Tướng công.” La Chẩn cầm tay Chi Tâm, “Không cần đánh với hắn. Chuyện quá khứ dù sao đi chăng nữa cũng không cách nào quay trở lại được, tội gì để cho các tỷ tỷ phải động thủ lần nữa? Chỉ cần nhớ rõ vết xe đổ là tốt rồi. Chàng để cho tất cả các vị lui ra, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Chi Tâm trao đổi với “mọi người” đang cùng vận sức chờ phát động một hồi lâu, sau đó tất cả đều tản đi, quay qua nói với Phạm Trù, “Sau khi nương tử của Chi Tâm trở về, ta sẽ nói Phong gia gia đem trả lại nương tử của ngươi, Chi Tâm chỉ cần nương tử của mình thôi nha.”

“Đứng lại.” Trong mắt Phạm Trù đã đầy vẻ bấn loạn, mất bình tĩnh gằn từng chữ.

Nghe thấy mà làm như không nghe, hai người khoát tay ôm quyền chào một cái rồi đi trước.

“Ta nói, đứng lại.”

Tiếng nói đè nén gần đến mức bùng nổ cũng không khiến cho hai người chậm bước chút nào.

Bấn loạn chuyển thành kích động điên cuồng, trường kiếm lại xuất hiện trong tay phải Phạm Trù.

“Cha, ngài không thể… A!” Phạm Dĩnh bổ nhào tới lấy thân ngăn cản, bị phụ thân phẩy tay áo đẩy ra.

Thế công của Phạm Trù không vì thế mà dừng lại, người cùng kiếm hòa hợp lại thành một đường ánh sáng trắng, nơi kiếm khí mãnh liệt hướng tới chính là giữa lưng Chi Tâm.

Đối với hành động này, La Chẩn đã sớm phòng bị từ trước, thân ảnh nhỏ nhắn nhanh chóng ngăn cản sau lưng tướng công.

Phạm Trù cười lạnh, kiếm phong đang hướng thẳng phía trước chớp mắt một đã vòng ra ngoài, cùng lúc đó, phất tay áo xô nàng ra ngoài ba thước, chưởng trái giấu trong tay áo đột nhiên xuất ra, nhắm vào ngay giữa lưng Chi Tâm.

“Tướng công—” La Chân nhìn thân thể thon dài của tướng công bay cao cả trượng rồi rơi phịch xuống đất, đôi mắt đẹp kinh sợ nhìn trừng trừng như bỗng chốc biến thành ngu si.

Thật sự hoạch định của nàng rất tốt: đầu tiên là mình lên tiếng châm chọc, rồi cùng tướng công dắt tay đi xa, đương nhiên sẽ chọc giận Phạm Trù. Khi hắn ra tay tổn thương tướng công, nàng sẽ xả thân cứu giúp, kể từ đó:

Một, tất nhiên khiến cho hắn sinh lòng áy náy, không dám dây dưa nữa; hai, khiến cho hắn hiểu ra rằng mình và tướng công là không thể cách xa được; ba, mượn cơ hội hoàn hồn… Ba hệ quả nảy nàng đã hoạch định chu đáo, đã suy nghĩ chu toàn, vả lại sự việc cũng bắt đầu như dự liệu ban đầu của mình, nhưng mà nhưng mà…

Không không không! “Tướng công, tướng công!”

La Chẩn ngã ngồi xuống, ôm lấy thân thể đang nằm trên đất của tướng công. Gương mặt tuấn tú trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền làm nàng cảng hoảng sợ, không dám lay, không dám rung, chỉ có thấp giọng kêu nhỏ: “Chi Tâm, Chi Tâm, tướng công, tướng công?… Ngoan, nói chuyện cho Trân nhi nghe được không?”

“Ân công! Ân công!” Phạm Dĩnh lập tức chạy tới, gọi không thành tiếng, đưa ngón tay dò bắt mạch trên cổ tay của Chỉ Tâm, vẻ mặt xinh đep căng thẳng, “Ân công… tâm mạch bị tổn thương nghiêm trọng…”

“Nghĩa là sao?” La Chẩn ngước đôi mắt long lanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, làm sao có thể cứu tướng công của ta.”

Hàn ý trên gương mặt nàng khiến Phạm Dĩnh hiểu, Ân công nương tử đã có oán hận với mình. Đè nén nỗi kỉnh ngạc thẫn thờ khác thường trong lòng, Phạm Dĩnh lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc, “Đây là Hộ Tâm Hoàn, đầu tiên là bảo vê tâm mạch của ân công cái đã. Nếu ân công có thể tỉnh lại, với năng lực phân biệt bách thảo của người, tất nhiên là có thể tìm được phương pháp cứu trị… Ah… Hàm của ân công ngậm quá chặt, không đưa thuốc vảo được!”

“Ta cúi đầu xuống thì đem khớp hàm tướng công vặn bung ra.” La Chẩn lấy viên thuốc từ trong tay nàng ấy, bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn của mình, lấy hàm răng tinh tế nhai nhỏ ra. Rồi sau đó cúi nhẹ đầu đẹp, ngay lúc Phạm Dĩnh mở ra được một khe hở giữa hàm răng liền mớm vào trong miệng tướng công, “Tướng công, ngoan, mau nuốt xuống, nếu không Trân nhi sẽ tức giận nha.”

Chỉ Tâm đang thâm trầm hôn mê như nghe thấy được, cổ họng chuyển động, đem thuốc đắng trong miệng nuốt xuống. Để thưởng, La Chẩn hôn nhẹ một cái trên môi hắn, rồi ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ phức tạp của Phạm Dĩnh, “Nếu tướng công của ta không thể tỉnh lại, ngươi có thể cứu được hắn chứ?”

Tuy là dung nhan của mẫu thân, nhưng ánh mắt lai xa lạ như vậy, Phạm Dĩnh cúi đầu, “Ân công được Trời ban riêng phúc lớn, tất nhiên không ngại.”

“Vậy có phải ý nói rằng, nếu chàng không thể tỉnh lại tự cứu lấy mình, ngươi cũng vô pháp cứu chàng?” Cái câu ‘được Trời ban riêng phúc lớn’ này nàng nghe không biết bao nhiêu lẩn rồi, ngay cả như thế thì thế nào chứ? Chỉ cần một biến cố nho nhỏ cũng có thể xáo trộn sự an bài của trời xanh, thay đổi số phận con người, sao nàng dám để mặc sinh tử của tướng công cho Ông Trời định đoạt được?

Ân công nương tử bề ngoài thanh quý phư Lan, thanh thú nhã nhặn như Cúc, một trái tim đầy chất thơ, quả nhiên là phong thái của tiểu nữ khuê các xuất thân không tầm thường.

Thế gia thương nhân lại truyền thụ cho người một bản tính biết mưu đoạt lợi ích, cân nhắc không nhường nhịn nếu có lợi, những tính cách tiềm tàng này đều cất giấu trong người, lúc người ta còn như chưa tỉnh lại trong sự thưởng thức dung nhan thì đã bị đối thủ không tầm thường này xỏ mũi dắt đi là chuyện thường tình, khó sửa thói quen. Tính cách đặc biệt như vậy, lúc nàng mới tới Lương gia tị nạn thì đã hiểu rõ.

Nhưng cho đến bây giờ, Ân công nương tử mỗi khi đối mặt với mình thì đều thản nhiên cười nói, hòa ái dễ gần. Trong lúc mình phiền não mê muội bởi vì chuyện với Hàng Niệm Nhạn, nàng dùng lời lẽ chỉ dẫn thức tỉnh ý mê; lúc bản thân mình bị thương nặng mạng sống như chỉ mành treo chuông, nàng rưng rưng nước mắt bôn ba tìm kiếm phương pháp cứu trị.

Tuy là muốn lơi dụng mình để khiến Tấn Vương dời đi tầm mắt, nhưng trước đó cũng nói thẳng mà không có bất kỳ dối gạt nào. Đối với mình, nàng vẫn thẳng thắn thành khẩn rõ ràng, không hề ra sức ngụy trang, khiến cho mình lúc chưa biết thân phận kiếp trước của nương tử ân công thì đã sinh lòng muốn thân cận. Khi biết được sự thật rồi, mới biết rằng bởi có duyên mẫu tử kiếp trước, nên kiếp này mới có tình như tỷ muội…

Nhưng mả vào thời khắc này, đối diện nàng, trên dung nhan của mẫu thân đã hiển lộ một vẻ mặt lạnh lùng khước từ mà ân công nương tử chưa bao giờ thể hiện ở trước mặt mình, khiến nàng sinh lòng thống khổ, “Ân công ngài…”

“Ngươi lại muốn nói cho ta rằng chàng tất nhiên sẽ không sao, đúng không?” La Chẩn không muốn lại phải nghe loại lời nói này nữa, dùng khí lực của thân thể mượn xác này ôm lấy Chi Tâm đi về phía chân núi, tướng công của nàng, chính nàng sẽ cứu!

“Ngươi muốn đi đâu?” Phạm Trù ngăn lại đường đi.

Sau khi một chưởng đánh trúng Lương Chi Tâm, kích động muốn giết người điên cuồng đầy trời tản đi, khi hắn ổn định lại thì trong lòng đột nhiên sinh ra hoảng hốt. Hơn nữa, vẻ mặt trống rỗng mất hết huyết sắc của Trân nhi khi chính mắt thấy Lương Chi Tâm té ngã đã khiến cho hẳn hoảng hốt bừng tỉnh ngộ: mình thật sự đang mất đi Trân nhi.

La Chẩn giương mắt nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ nói: “Xin các hạ đừng chặn đường.”

Mặt Phạm Trù xám như tro đầy thất bại, trầm giọng nói: “Nếu không phải ngươi cố tình chọc giận ta, ta đã không ra tay tổn thương hắn. Trước kia, ta đã từng đem hắn và con hắn uy hiếp ngươi lần nào đâu?”

“Cho nên, ta hẳn phải nên cảm tạ ngươi chăng?”

Giọng nói hời bợt, không hờn không lạnh này lại kích thích Phạm Trù thốt lời ác độc: “Bởi chính ngươi, khéo quá hóa vụng! Ngươi tính đúng lúc ta ra tay sẽ thay hắn chịu một kiếm kia, để cho ta phải ngầm hổ thẹn mà thả ngươi. Nếu ta không đoán trước được thì ngươi đã sớm xa hồn mà đi như ý nguyện. Nếu Lương Chi Tâm có gì bất trắc, cũng bởi chính ngươi tự cho là mình thông minh, không trách được người khác!”

“Cho nên, ta không trách các hạ, xin các hạ nhường đường là tốt rồi.”

“Nguơi…” Phạm Trù nghiến chặt hàm răng, sắc mặt hết xanh lại trắng, “Ngươi muốn đi cũng đươc, nhưng phải để lại thân thể Trân nhi!”

Nam nhân này, sống mấy ngàn tuổi rồi sao vẫn ngây thơ như thế? “Ngươi cố ý muốn cho nàng ra ngoài gặp ngươi phải không?”

“Cái gì?” Phạm Trù hơi sững sờ, bất chợt tâm ức chấn động, người trước mắt là…

“Cha!” mặc dù muốn giúp La Chẩn đưa Chi Tâm bình an trở về, Phạm Dĩnh vẫn tới an ủi phụ thân trước, “Ngài…”

“Ta muốn yên tĩnh một chút.”

“Cha…”

“Dĩnh Nhi, nếu ngươi lo lắng cho nàng thì phải đi ngay đi.”

“Nhưng mà cha…”

“Ta yên tĩnh một chút là tốt rồi. Tốt nhất ngươi nên nhanh chóng đến biệt uyển của Lương gia càng nhanh càng tốt, bởi ta đã mời mấy sơn yêu ngày trước từng thiếu ân tình của cha đi tới nơi đó trước để phá hủy Thu Hồn Thảo, đã muộn…”

Phạm Dĩnh trên gương mặt xinh đẹp kinh hoàng, “Sao cha không ngăn bọn họ lại?”

“Vì sao ta phải đi?”

Chạm được ánh mắt ẩn chứa khiển trách của nữ nhi, Phạm Trù vô lực cười một tiếng, “Ngay cả ngươi cũng muốn trách ta phải không?” hắn ngước đôi mắt đẹp không chút gợn sóng nhìn về nơi xa xăm, “… Mẹ ngươi như vậy mà lại dùng những lời đó nói với ta, ngươi nói cho ta biết vì sao ta còn phải giúp nàng?”

“Không có Thu Hồn Thảo, ân công nương tử chỉ có thể vĩnh viễn ở trong thân thể mẹ, cha có thể chịu được sao?”

“Ngươi thật sự cho rằng ta chỉ quan tâm đến một túi da bên ngoài thôi sao?” Nếu ngay cả nữ nhi cũng nghĩ như vậy, thì còn có ai có thể hiểu rõ đây? Vốn tưởng rằng sẽ còn có Trân Nhi, nhưng hôm nay… “Ta bảo trì thân thể mẹ ngươi kỹ lưỡng như thế là để nghênh đón hồn phách mẹ ngươi trở về. Cái mà ta chân chính muốn chính là linh hồn của nàng…”

Phạm Trù suy lực lắc đầu, “Không cần phải lo lắng, cho dù không có Thu Hồn Thảo, với bản lĩnh của Khứ Ác cũng sẽ không gặp khó khăn gì làm cho nàng trở lại thân thể La Chẩn, ngươi cứ đến đó đem thân thể mẹ ngươi mang về.”

“Vâng.” Phạm Dĩnh mới đi được mấy bước đã nghe hắn nói:

“Nếu như ngươi một lòng hướng về bọn họ, thì phải đi mau một chút để đánh lui sơn yêu. Sơn yêu vì còn nợ ta ân tình nên nhất nhất nghe lời ta nói. Vậy nên muốn giữ được Thu Hồn Thảo thì chỉ có cách là đánh được bại họ. Tâm mạch của Lương Chi Tâm bị tổn hại nặng nề, nếu không có Thu Hồn Thảo, sợ là hết cách xoay chuyển.”

Phạm Dĩnh bỗng nhiên quay đầu, “Cha?!”



“Ta không muốn gặp ngươi, ta đã khẩn cầu trước mặt Diêm Vương vĩnh viễn không gặp lại ngươi nữa, ngươi lại gọi ta ra đây vì cái gì? Ngươi cho rằng, ta đi ra thì có thể thay đổi được cái gì sao?”

“Trân Nhi…”

“Phạm Trù, ngay một khắc lúc ta dấn thân vào Luyện Yêu Hỏa, không, là sớm hơn, sớm hơn trước đó ta đã không muốn nhìn thấy ngươi rồi. Nếu còn sống mà có thể thoát khỏi được ngươi, ta tội gì phải đi tìm cái chết chứ? Ta tội gì phải ghét bỏ chính bản thân mình, trả giá bằng cái chết để đổi lấy vĩnh viễn đừng gặp lại ngươi?”

“Nàng ghét bỏ chính mình? Trân Nhi, vì sao nàng lại ghét bỏ bản thân mình?”

“Một người tự mình chà đạp lòng tự trọng của bản thân thành bùn, không nên ghét sao?”

“Trân Nhi, đừng nói về mình như vậy, đó là lỗi của ta, bởi ta phụ nàng, nàng…”

“Nếu ngươi đã biết là ngươi phụ ta, vì sao không để cho ta được thanh tĩnh, còn muốn quấy rầy cuộc sống mới hạnh phúc của ta?”

“… Nàng hãy cho ta cơ hội đi, nàng không thể chưa cho ta bất kỳ cơ hội nào mà đã…”

“Cơ hội ư? Ngươi có bao nhiêu lần tầm hoan bên ngoài, ta cũng có bấy nhiêu lần cho ngươi cơ hội. Vậy ngươi tính lại một chút đi, chính ngươi có đếm hết được hay không?”

“Trân Nhi, ta yêu nàng. Nàng hẳn phải biết là không có bất kỳ một người nào có thể thay thế vị trí của nàng trong lòng ta…”

“Phạm Trù, những lời này đã từng làm cho ta mềm lòng, trải qua một lần lửa thiêu, không bao giờ có thể làm cho ta có thể sinh ra được một tia giao động nào nữa.Ta không muốn gặp ngươi, bởi vì, có mấy lời ta cũng không thật sự muốn nói ra với ngươi. Nhưng mà, vì ngươi ép ta, ta đành phải nói rõ cho ngươi biết: ta-không-yêu-ngươi!”

Không phải là ngữ khí oán giận chưa tiêu, cứng miệng nói một đằng mà bụng nghĩ một nẻo, mà là dùng vẻ mặt lạnh lùng, tiếng nói lãnh đạm để nói ra bốn chữ: ‘Ta không yêu ngươi’. Nàng ở trong vòng tay hắn, dưới con mắt chăm chú của hắn, dùng đôi môi anh đào khi xưa từng khiến cho hắn mất hồn mà nói rõ từng chữ này ra. Câu nói đó, đã khiến hắn tan nát cõi lòng, đau thương như muốn chết!

Vì vậy, hắn nhường đường, để cho nàng ôm một nam nhân khác từng bước đi xa khỏi hắn…

Hắn muốn được thanh tĩnh một chút, nhất định phải yên tĩnh một chút, nếu không, chỉ sợ rằng, khí nóng và lạnh đang đấu đá tràn ngập trong lòng sẽ làm cho hắn thân xác chia năm xẻ bảy, tan hoang điêu tàn… Biết đâu, nếu hắn bỏ đi mấy ngàn năm tu hành, đi vào kiếp luân hồi, có thể quên được nỗi đau đớn cực hạn này hay không?

Bên trong biệt uyển Lương gia, một cuộc kịch chiến vừa chấm dứt. Trong đình viện, ba kẻ địch sa lưới bị một sợi dây thừng trói tiên buộc chặt vào chung một chỗ. Hoàn Tố hai tay chống nạnh, dùng mũi chân đá đối phương, vênh váo đắc ý, “Các ngươi thật to gan, cũng không thèm nhìn xem chỗ này là địa bàn của ai. Chỉ mấy con sơn yêu nho nhỏ mà cũng dám đến diễu võ giương oai trước mặt bổn cô nương – người trong tương lai sẽ là thống lĩnh bắt yêu nhân, chẳng phải là rảnh quá nên đến tìm chết à?”

Khứ Ác ngồi bên trong hiên, vuốt râu chặc lưỡi, “Hoàn nha đầu, hình như là mấy vị đạo hữu của bần đạo xuất lực nhiều hơn nha. Thống lĩnh bắt yêu nhân tương lai như ngươi võ công cũng khá, nhưng còn kém rất xa người có thiên phú bắt yêu đấy.”

“Hừ!” Hoàn Tố bĩu môi, “Nếu không phải do tiểu thư nhà ta suy nghĩ chu đáo, sớm đề phòng Phạm Trù, Thu Hồn Thảo chẳng phải là nhất định bị hủy rồi sao? Thu Hồn Thảo mà bị hủy, xem ngài làm thế nào để tiểu thư hồi hồn trở về. Hồn tiểu thư mà không về được, ngài sẽ không thu được Cô gia làm cao đồ (trò giỏi), cao đồ Bảo Nhi càng không được, hơn nữa, cái bộ râu dài mà ngài thích nhất này cũng khó mà vểnh lên nhé.”

“Cạc cạc, a nha!” Bảo Nhi trong ngực Khứ Ác dường như nghe rõ lời châm chọc, chế nhạo của Hoàn Tố, huơ huơ cánh tay nhỏ, túm lấy cái thứ đang đong đưa qua lại trước mắt mình, hứng trí kéo kéo thật mạnh, ngay lập tức làm cho lão đạo đau đến nhe răng trợn mắt, la oai oái cả ngày, khiến nha đầu Hoàn Tố cười hả hê đến đau cả bụng.

“… A a a, Bảo Nhi buông tay… Hoàn nha đầu, sao ngươi còn không mau tới ôm tiểu tử thúi này đi… Ngươi không muốn bần đạo đem Thu Hồn Thảo đi cứu tiểu thư nhà ngươi phải không?”

“Thu Hồn Thảo ở đâu? Mau lấy Thu Hồn Thảo đến đây!”

“Thu Hồn Thảo được bần đạo bảo vệ không hao tổn một cọng lông, ngươi lấy Thu Hồn Thảo làm cái gì? Ủa…”

“Cô gia!” Hoàn Tố đang cười to đến gập cả eo, trước tiên là nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt của Chi Tâm, tất nhiên là kính sợ rồi ngước mắt nhìn lên, “Ngươi… Ngươi là hồ ly tinh yêu mị từ đâu tới? Ngươi đem cô gia nhà ta từ trong rừng ra à? Mau buông Cô gia nhà ta ra!”

Khứ Ác một tay ôm lấy mông nhỏ của Bảo Nhi, một tay nắm lại cổ áo của Hoàn Tố đang giương nanh múa vuốt, mỉm cười nói: “Hoàn nha đầu, bản lĩnh khá lên rồi nha, liếc mắt một cái liền nhìn ra được người ta là hồ ly tinh nha!”

“Hồ ly tinh thật hả?” Hoàn Tố hít vào một hơi, đánh giá xem xét đối phương, “Ta đâu có biết nàng là hồ ly, ta nói vì thấy nàng ôm Cô gia… Ai nha, sao ngươi còn không buông ra hả? Mau buông Cô gia nhà ta xuống!”

La Chẩn đem Chi Tâm đặt ở trên giường trong phòng, không rảnh so đo tội đại bất kính của nha đầu này, “Đạo trưởng, ngươi nên nhận ra ta, mau lấy thu Hồn Thảo đến đây, Chi Tâm bị trọng thương!”

Khứ Ác cả kinh, lướt thân qua cầm cổ tay Chi Tâm lên, mặt biến sắc, “Sao lại như thế? Bần đạo cũng không có bấm ra Chi tâm có một kiếp nạn này.”

“Số mạng tuân theo lẽ Trời vốn là huyền bí nhiều thay đổi, ai có thể nói rõ ràng được?” La Chẩn nhận lấy Bảo Nhi từ trong tay hắn, vội la lên, “Phong Thần nói cho La Chẩn, Chi Tâm cần Thu Hồn Thảo chữa trị, xin đạo trưởng nhanh chóng bắt đầu đi!”

“Phong Thần, các hạ làm ăn kiểu gì, sao lại để cho Chi Tâm…” Khứ Ác nói được một nửa thì ý thức được rằng lúc này không phải là lúc truy cứu lỗi phải, lạnh nhạt nói, “Sao còn không mau đi xem xem hai tiểu bảo bối của ngươi có thúc giục Thu Hồn Thảo nở ra được chưa?”

Trong hư không, Phong Thần cũng không giải thích, xoay người vội bay đi.

Khứ Ác sắc mặt ngưng trọng, “Lương thiếu phu nhân, ngươi chắc hiểu được, hôm nay Phong Thần cam nguyện mạo hiểm bị Trời cao trừng phạt mà thúc giục Thu Hồn Thảo nở hoa, không tuân theo trật tự các mùa. Sau khi hoa nở, cũng chỉ có một mảnh lá là có thể dùng, nếu cho Chi Tâm, ngươi vĩnh viễn sẽ không có cách nào hồi hồn.”

La Chẩn sửng sốt. Vĩnh viễn không có cách nào hồi hồn? Vĩnh viễn phải dùng thân thể này sao? Vậy…

Hơn nữa, thân thể này là thuộc về kiếp trước của ngươi, theo lễ thường thì đã nên xuống mồ từ lâu, bởi vì được ngàn năm Băng ngọc quan cộng với linh đan dược liệu kỳ diệu hỗ trợ che chở mới có thể linh hoạt được như vậy. Rời đi những thứ bổ dưỡng kia, không đầy một tháng, ngươi sẽ gặp cảm giác toàn thân khó chịu, ba tháng sau, bệnh nhẹ chồng chất, không đến một năm sẽ già nua như bà lão. Không tới ba năm thì ngươi sẽ…

La Chẩn dựa vào tư chất của thân thể này mà tìm thấy Phong Thần đã xông vào kết giới, nhờ sức gió mà thẳng một đường cách mặt đất mà đi. Bởi vì trong lòng chuyên tâm vào an nguy của tướng công, nên cả thần trí và thể lực đều đã mệt mỏi không chịu nổi. Cho nên, đối với những lời nói của vị đạo trưởng đắc đạo này nàng xem như là gió thổi mây bay, không có khí lực để mà phân tích, nên chỉ tin tưởng không chút nghi ngờ là: Nếu tướng công sống, nàng sẽ chết; còn nếu nàng sống, tướng công sẽ bỏ mình. Phải lựa chọn như thế nào đây?

Thấy vẻ mặt lão đạo trưởng biến đổi không ngừng, La Chẩn nhăn mày, “Đạo trưởng, Chi Tâm ‘mệnh ở sớm tối’, ngài còn suy nghĩ cái gì nữa?”

“Ngươi thật sự đã quyết định để cho Chi Tâm sống, ngươi chết ư?”

“Lương gia lấy y dược lập nghiệp, Chi Tâm lại có sở trường phân biệt bách thảo, chỉ cần chàng tỉnh lại, sẽ nghĩ cách cứu ta, La Chẩn không nhất định sẽ chết, đúng không? Huống chi, pháp thuật của đạo trưởng ngài không chắc chắn sẽ linh nghiệm, tuy có Thu Hồn Thảo nhưng không cách nào đem linh hồn La Chẩn về cố thể, chẳng lẽ trong thiên hạ không tìm ra được một cao nhân nào khác có thể làm cho La Chẩn hoàn hồn sao? Huống chi…”

Khụ khụ khụ… Vị Lương Thiếu phu nhân này, nói chuyện cứ đánh thẳng vào mặt chẳng thèm khách khí gì hết vậy. “… Huống chi như thế nào?”

“Huống chi Thu Hồn Thảo năm nay không nở, sang năm chung quy cũng sẽ nở thôi, ta vẫn có cơ hội dựa vào nó để trở về thân thể cũ, điều cần thiết chính là chỉ xin đạo trưởng duy trì tốt thân thể vốn có của La Chẩn mà thôi. Chẳng lẽ đạo trưởng đã đoán chắc rằng La Chẩn nhất định sẽ chết sao? Dương thọ của La Chân đã hết rồi sao?”

“Vậy cũng không phải…”

“Vậy sao không làm cho xong đi? Đạo trưởng vần còn ở đó dài dòng cái gì?”

Khụ khụ khụ khụ…! Quả nhiên Lương Thiếu phu nhân vẫn khôn khéo không hề thay đổi, tính toán không sai chút nào, thế này chẳng phải là rất giống với lúc bình thường sao? “Bần đạo chỉ sợ Lương Thiếu phu nhân hối hận, dù sao cửa ải sinh tử…”

Hoàn Tố đứng ở một bên há miệng trợn mắt nhìn: Té ra đây là tiểu thư kiếp trước? Té ra đây cũng là hình dáng mẫu thân của hắc dã nhân? Chẳng trách hắc dã nhân luôn miệng nói Hồ Tộc bọn hắn ai cũng đều là mỹ nhân, hơn nữa nữ tử Hồ Tộc có thể đem so với tiên nữ Dao Trì, quả thật là đúng như thế thật. Nhưng mà nàng vẫn thích tiểu thư lúc đầu hơn… “Đạo trưởng, không có Thu Hồn Thảo thì ngài thật sự không có cách nào làm cho tiểu thư trở lại trong thân thể ban đầu ư?”

“Cái này…” nửa đồ nhi thật là xấu chuyện. Người xuất gia không nói láo, giả giả thật thật ám chỉ một chút thì có thể, chứ trợn mắt nói láo thì sẽ tổn hại tu vi mất, hắc…

La Chẩn mắt đẹp chợt híp lại, “Đạo trưởng, hóa ra nãy giờ ngài đang trêu chọc La Chẩn cho vui?”

“Hắc hắc… Lương Thiếu phu nhân đừng nổi giận, bần đạo chỉ muốn thử một chút tình cảm phu thê giữa ngươi với Lương Chi Tâm mà thôi, hắc hắc…”

Cái gì gọi là già mà không kính? Đang sờ sờ trước mắt đó thôi! La Chẩn thầm cắn răng nghiến lợi, ghi nhớ kỹ món nợ này, “Đạo trưởng, vẫn kính thỉnh ngài phí tâm chẩn bệnh cho Chi Tâm giùm.”

“Đâu có gì, đâu có gì…”

“Hoa Thu Hồn Thảo đã nở rồi, Khứ Ác, sao còn không mau qua đây?” Phong Thần trên không truyền âm.

Khứ Ác lão đạo đáp một tiếng, bước qua ôm lấy Chi Tâm muốn đi qua bên kia, đột nhiên bị La Chẩn ngăn lại, “Lương Thiếu phu nhân, ngươi có ý gì…”

“Ta chợt nghĩ nếu để cho tướng công cứ chết đi như vậy chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Những người nghe thấy đều ngạc nhiên: La gia Đại tiểu thư, Lương gia Thiếu phu nhân, đột nhiên óc bị dồn ép đến hồ đồ rồi hay sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương