Scandal Đình Đám
Chương 2

Thử nhìn xem?

Hiện tại đối với Thịnh Đản mà nói, mỗi ngày cuộc đời của cô đều như “ngựa không ngừng vó” (tiến tới không ngừng).

Cùng công ty đại diện tranh cãi về hợp đồng, bây giờ vẫn đang trong thời gian thụ lý, nhưng hiện tại, cô đã thành công không có người quản giống như đứa con hoang.

Thật may là có bạn tốt làm việc ở công ty PR, thỉnh thoảng sẽ sắp xếp một ít việc cho cô, để cho cô chí ít cũng không đói chết.

Nhưng! Con đường sống duy nhất này, lại bị Tùy Trần phá hỏng.

"Lục Y Ti, có thể làm phiền cô lặp lại những lời nói vừa rồi một lần nữa được không." Đôi mắt Thịnh Đản híp lại, có chút hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, thực sự muốn xác nhận lần nữa.

Ngồi ở phía đối diện cô, Lục Y Ti mang vẻ mặt bất đắc dĩ, những phương diện khác không giúp được cô, nhưng vẫn có khả năng lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa, "Nghe nói Tùy Trần, tuy rằng hắn khó chung sống, nhưng mà rất biết điều, chưa bao giờ kết thù chuốc oán với bất kỳ ai. Với thân phận của anh ấy, thế nhưng lại tự yêu cầu tất cả thành viên công ty PR cô lập cô, tôi cố gắng giải thích một chút, nói cho đến cùng là cô đã đụng chạm vào người phụ nữ của anh ấy, không khác gì đi đào phần mộ tổ tiên? Haiz, lần này tôi cũng hết cách rồi, ông chủ của chúng tôi không dám đắc tội với Tùy Trần tôn quý, cho nên. . . . . . Tôi không thể cho cô làm việc ở đây nữa."

— — Ầm.

Đuôi lông mày Lục Y Ti bất an đến mức run run, trố mắt đứng nhìn Thịnh Đản vì tức giận mà ném cái ly tinh xảo, bỗng chốc đứng dậy, đằng đằng sát khí.

"Đắc tội anh ấy? Loại người giống như tôi có đức hạnh, phẩm chất, có khí thế tuổi trẻ sẽ đắc tội với loại người trừ hèn hạ ra thì không có chút đàn ông nào? Tại sao có người có tầm nhìn hạn hẹp như thế!" Cô chỉ thuận miệng nói một chút, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đem “chuyện tốt” của anh và Đỗ Ngôn Ngôn nói ra ngoài, anh có bao nhiêu thù dai, lại còn giở trò ra tay trước để chiếm lợi thế.

T__T cô đã thê thảm như vậy rồi, còn muốn chặt đứt con đường sống của cô, muốn ép cô tự sát sao?

"Thịnh Đản. . . . . . Bình tĩnh. . . . . ."

"Cô nhất định có cách lấy được số điện thoại của anh ấy đúng chứ, làm ơn lấy giúp tôi." Đúng, cứ như vậy đi, quan trọng là phải đổi từ bị động thành chủ động.

"Thịnh Đản, bình tĩnh, cô không đấu lại anh ấy. . . . . ."

"Ai nói tôi muốn đấu với anh ấy!" Bỗng nhiên khí thế Thịnh Đản bị yếu đi, chán nản tê liệt ngồi xuống ghế, cái mũi chun lên, "Tôi chỉ định đi cầu xin anh ấy tha cho tôi một con đường sống, mẹ tôi từng nói con gái không nên chịu thiệt trước mắt."

"Thịnh Đản, cô thật không có khí phách! Khi cần thiết nên quỳ xuống cầu xin anh ấy, dù sao dưới gối người phụ nữ không có vật quý!"

-_-||| Rốt cuộc là ai không có khí phách?

Cho dù lúc đầu có số điện thoại, cũng không đại biểu cho việc có thể dễ dàng hẹn gặp mặt một nhân vật lớn như thế, hơn nữa trước đó bọn họ còn có cừu oán sâu nặng.

Thịnh Đản rất không dễ dàng vượt qua nhân vật lợi hại - trợ lý, mới nói chuyện được với anh, vừa mới tự giới thiệu, anh liền trực tiếp ngắt điện thoại.

Nếu con đường này đi không thuận lợi, cô chỉ có thể lại gọi cho Lục Y Ti lần nữa.

Vừa đấm vừa xoa, đe dọa thêm dụ dỗ, cuối cùng cô cũng lấy được lịch trình mấy ngày của Tùy Trần.

Trời không phụ người có lòng, rốt cuộc khi anh tham dự hoạt động của hội nghị Mỗ, phía sau hậu trường cô gặp được anh.

"Tôi không rảnh nói chuyện với cô." Anh – nhân vật lớn nghênh ngang kiêu ngạo, một câu nói đã đập vỡ hy vọng của cô.

Tinh thần hăng hái của Thịnh Đản nổi lên, đánh chết cũng không bỏ qua cơ hội hiếm có này, không để ý đến mình bị nhân viên làm việc lôi kéo, vượt qua tầng lớp trở ngại – ngăn cản, nhanh chóng nắm lấy góc áo anh, bộ dạng đáng thương nhìn anh chăm chằm, "Mười phút, em chỉ cần mười phút."

Anh khép lại cuốn tạp chí đang xem ở trên tay, tròng mắt rủ xuống, quét mắt nhìn các đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch của cô, chán ghét đẩy ra.

"Anh Tùy Trần, làm ơn, chỉ cần anh cho em mười phút, lắng nghe tiếng lòng của người sống dưới đáy xã hội." Cô vẫn không nản lòng, chắp tay trước ngực, thành kính van xin.

"Ủa, lần trước không phải cô rất dữ dằn sao?" Một cỗ khó có thể hình dung, cảm giác không hiểu xuất hiện, khiến Tùy Trần có chút thích thú nghiêng người qua.

"Lần trước em chỉ đùa chơi đó mà. Em sợ cuộc sống của anh quá nhàm chán, nên trêu đùa cho anh vui."

Cô trái lại rất có bàn bản. Tùy Trần cười một tiếng chế giễu, nhìn những nhân viên làm việc phía sau, "Đi ra ngoài trước."

Lời này đối với Thịnh Đản mà nói, giống như trên đoạn đầu đài Thượng đế đột nhiên ban lệnh đặc xá, cô không chút che giấu mà nhẹ nhàng thở ra, lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Răng sáng trắng, nụ cười sáng ngời, thành một người rực rỡ, bức thẳng đến con ngươi của Tùy Trần.

Anh ngẩn ngơ trong chốc lát, bộ dạng cô cười rộ lên cực kỳ đơn thuần - vô hại, thế mà lại cố tình hãm hại anh như thế, "Nói, thời gian của cô không còn nhiều."

"Anh Tùy Trần, anh là người độ lượng, hãy chừa cho em một con đường sống đi, đừng đuổi cùng giết tận được không, như thế sẽ tổn thọ đó!”

"Cô đang nguyền rủa tôi sao?" Vừa nói, Tùy Trần vừa bận bịu thay quần áo.

“Làm sao em dám chứ. Em chỉ rủa thầm trong lòng thôi . . . Ôi, không phải! Chúng ta tạm thời gác lại ân oán cá nhân có được không? Lần trước em chỉ nói nhảm thôi, sao em dám mang chuyện của anh nói ra ngoài chứ! Anh là người có địa vị, chỉ cần vài câu đã khiến kẻ nhỏ bé này phải cùng đường rồi, không tốt lắm đâu. . .”

Tùy Trần không nhịn được ném tạp chí lên người cô, cắt đứt lời lẽ chính nghĩa của cô, "Bản tin trên tạp chí này cũng là do cô nói nhảm sao?"

Trong nháy mắt, trong lòng Thịnh Đản có dự cảm chẳng lành, cô hoang mang quét mắt nhìn Tùy Trần, sau đó lập tức lật mở tạp chí ra xem.

—— Hẹn hò trong khách sạn , tình yêu chị em của Tùy Trần bị vạch trần.

Tiêu đề to như vậy đột nhiên đập thẳng vào tầm mắt của Thịnh Đản, vẻ mặt cô còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng đã không nhịn được lien tiếp than khóc, tại sao lại xui xẻo như thế chứ!

"Tôi không cho là phí bịt miệng của tôi thấp hơn so với tạp chí này."

"Mặc kệ anh có tin hay không, việc này không phải do em làm." Đây là vấn đề lớn, có liên quan đến phẩm chất con người, không phải cô hạ mình cầu xin vài câu là có thể xong chuyện. Thịnh Đản không có khí phách thu hồi lời nịnh hót lấy lòng, cây ngay không sợ chết đứng nhìn thẳng Tùy Trần, biết rõ bây giờ mình có trăm miệng một lời cũng không thể biện bạch được, nhưng cô vẫn cố hết sức phản bác lại.

"Tôi phải tin cô thế nào đây?" Thời gian, địa điểm, nhân vật, tất cả đều trùng với thời điểm cô bắt gặp, thật rất khó để khiến người khác không nghi ngờ là chuyện này không phải do cô làm.

"Anh cũng bởi vì chuyện này mà suy đoán rằng em làm, sau đó vô cớ chặt đứt con đường sống của em?" Cô gắt gao trừng mắt nhìn người đàn ông này.

Anh cũng không chịu yếu thế, trừng lại.

Cứ tiếp tục trừng mắt nhìn nhau cũng không giải quyết được vấn đề, Thịnh Đản thở dài, phá vỡ tình thế bế tắc, "Vậy anh muốn em làm thế nào? Đi tìm nhà báo giải thích hộ anh sao?"

"Cho phép cô có thể bồi thường."

"Bồi thường? Bồi thường thế nào? Tại sao lại muốn em bồi thường anh? Người bị hãm hại là em, bây giờ người bị thiệt hại nhiều nhất là em, là em đó."

Thật sự là cảm xúc thất thường, cô gái này lại rất dễ dàng bị kích động.

Lông mày Tùy Trần nhíu lại, sửa sang lại áo vét, nhìn về phía cô, nếu cô cái gì cũng biết rồi, vậy không bằng cho cô ta làm “vật” tận dụng, "Có hứng thú làm giao dịch không?"

"Em không bán thân!"

Anh buồn cười nhìn cô từ trên xuống dưới, không bình luận mà chỉ lắc đầu, "Tôi cũng không có hứng thú với chuyện đó."

"Em không bán lòng tự tôn!"

"Loại này cô không có." Tự tôn? Nếu cô có loại này, thì sao lại không có đạo đức mà bán tin tức cho tạp chí?

"Anh cũng đâu có, không có tự tôn của người đàn ông, mới có thể cam chịu nổi tiếng với cái danh bị phụ nữ bao nuôi . . . . . ."

"Bây giờ cô không có quyền lựa chọn, cũng không có tư cách mặc cả với tôi." Đôi mắt đen của anh trầm xuống, lông mày nhíu chặt lại, lạnh giọng cắt đứt lời nói của cô.

Lời này, thành công khiến Thịnh Đản nhớ đến tình cảnh hiện tại của cô.

Ừm, anh ấy nói đúng, cô không có tư cách kiêu căng, muốn trải qua cuộc sống người mẫu này còn rất dài, bây giờ cô chỉ có thể phụ thuộc vào sắc mặt của người đàn ông này.Mẹ cô nói, cô gái tốt phải biết xem xét thời cơ.

". . . . . . Giao dịch gì?" Tổng hợp lại đầy đủ các nguyên nhân khách quan và chủ quan, Thịnh Đản đồng ý vô điều kiện.

"Tôi có thể bỏ qua cho cô, nhưng mà cô phải tự khắc phục hậu quả, không cần cô làm nhiều, tôi cũng không muốn cô dính líu quá nhiều vào chuyện này, cô chỉ cần. . . . . ."

Trong khi nói chuyện, anh cũng thay quần áo xong. Một bộ tây trang màu trắng, nhưng cũng không lập dị, vóc dáng thon dài mặc bộ quần áo được cắt may kỳ công càng làm tôn lên vẻ đẹp tinh tế - gợi cảm của anh, cổ áo được làm từ chất liệu ngọc trai nhẵn bóng, tôn lên áo sơ mi hông nhạt bên trong, cách ăn mặc đơn giản, không có dư thừa bất kỳ trang sức nào, nhưng vẫn lộ rõ vẻ anh tuấn hơn người.

Vẻ ngoài quần áo chỉnh tề, không thế xoi mói.

Nhưng môi mỏng mê người lại phun ra những lời nói khiến cho Thịnh Đản cảm thấy nghiêm trọng — —

Quả nhiên loại “hàng này” và Đỗ Ngôn Ngôn không phải đơn thuần là bạn bè trai gái!

“Hàng này” muốn làm “Tiểu bạch kiểm” bị bao dưỡng, nên mới hao tổn tâm sức giấu kín người ngoài!

Xin hỏi, không cẩn thận ăn phải loại thịt dê này lại tự rước lấy mùi gây của loại thịt này, hành động điên rồ, cô có thể cự tuyệt sao?

"Quyết định vậy đi. Mười phút nữa, cô có thể đi, đưa số điện thoại cho trợ lý của tôi, tôi sẽ liên lạc lại với cô."

"T__T. . . . . ." Quả nhiên là không cho người khác con đường lựa chọn mà.

Hết chương 2

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương