Scandal Đình Đám
Chương 3

“Hàng này” chẳng những sẽ tìm phụ nữ, mà ngay cả “đệ” cũng rất biết lựa chọn.

Ừ, rốt cuộc cô cũng biết mình thua ở chỗ nào rồi.

"Thật ra thì, Tùy Trần là một người đàn ông thối nát chân chính." Cô thành thục buộc tóc dài thành đuôi ngựa, lầm bầm lầu bầu.

Tiếng nói rất nhỏ, nhưng cũng khiến cho nhưng tiếng tranh cãi ồn ào bên tai ngừng hẳn.

Chờ Thịnh Đản ý thức được mình đang nói cái gì, thì đã trễ, vô số ánh mắt tràn ngập tò mò bắn về phía cô.

"Ách. . . . . ." Cô nuốt nuốt nước miếng, vốn muốn tính toán nghĩ cách thu lại những lời nói vừa rồi của mình, nhưng không biết làm thế nào, càng nói càng không ổn, "Không đúng, ý của tôi đó là, anh ấy không có hoàn mỹ như các cô tưởng tượng đâu. Tính tình lạnh nhạt khó nói chuyện, tự cho mình là đúng, lòng dạ hẹp hòi lại thích thù dai, thủ đoạn trả thù thì ti tiện, nguyên nhân trả thù thì cực kỳ buồn cười. Loại đàn ông như thế, rốt cuộc là có cái gì hấp dẫn các cô . . . . . . Không cần đẩy, tôi còn chưa có kể xong."

Bên cạnh chợt xô đẩy thật mạnh, Thịnh Đản không chú ý đến, giống như đang bị cô coi nhẹ, các cô còn nháy mắt ra hiệu cho nhau.

Vào giờ phút này, thứ duy nhất có thể làm cô hứng thú, chỉ có phát tiết trút hết những bất mãn mấy ngày qua của cô, "Loại đàn ông như thế kia, đáng giá lãng phí tài năng trên người các cô sao, căn bản suy xét thì người đàn ông đó cũng chỉ là động vật giống đực mà thôi!"

"Thật xin lỗi, đính chính một chút, đối mặt với cô ngay cả nửa thân dưới của tôi cũng lười phải nghĩ đến đó."

". . . . . ." Thanh âm này có chút quen tai.

Một loại dự cảm chẳng lành lần nữa hiện lên trong đầu Thịnh Đản, theo kinh nghiệm mà nói, mỗi lần gặp Tùy Trần, dự cảm này cũng sẽ đến.

Cô máy móc quay đầu lại, khi tầm mắt chạm vào dáng người phía sau, thì tuyệt vọng.

-_-||| Thật đúng là Tùy Trần!

. . . . . . Chờ một chút, sao lại cảm thấy có chút không đúng lắm? "Em nói, Tùy Trần tiền bối, anh không ở phòng thay quần áo sao?"

"Cho nên?" Anh thờ ơ hỏi ngược lại.

". . . . . ." Cho nên, tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Mặc dù tính người của anh cực kỳ thối nát, cho dù có điên cuồng rình coi, thì Thịnh Đản cũng không quá ngạc nhiên. Nhưng là, rình coi thì cũng nên che giấu đi chứ, có nhất thiết phải quang minh chính đại như thế không?

"Đi." Hắn xoay người, nghiêng mặt sang bên gò má cô, hướng về phía cô nhả ra hai chữ không có bất kỳ cảm xúc nào.

Thịnh Đản lấy làm lạ.

Đi? Đi tới đâu? Tại sao hắn nó đi là cô phải làm theo?

Một bụng đầy nghi hoặc và khó chịu mà không có cơ hội để phát tiết, đợi đến khi cô lấy lại tinh thần, thì anh đã bước vào trong phòng thay quần áo rồi.

Thật là không cam lòng mà, nhưng tạm thời bây giờ, Thịnh Đản không dám làm trái lệnh của anh.

Cô bị một đống người nhìn chằm chằm với ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ, dùng sức cắn chặt hàm răng, tay dùng sức nắm thành quyền, bước theo hướng anh vừa đi.

Cô thề, thề rất chân thành — — muốn nỗ lực, muốn hết khổ, muốn kết thúc cuộc sống phải phục tùng theo lệnh của anh như hiện tại! Đến lúc đó, cô sẽ chơi đùa anh, coi thường, khi dễ!

. . . . . . Nhưng trước đó, cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Cho dù Tùy Trần chui vào phía sau xe, hung hăng ném tờ báo lên trên mặt cô, Thịnh Đản cũng chỉ có thể hối hận sờ sờ chóp mũi đau đớn – chua xót, vụng trộm liếc nhìn anh, thức thời không dám lắm lời, ngay lập tức lật tạp chí giải trí lên xem.

Có thể thấy rõ, anh đang tức giận, có thể để cho cái người “núi thái sơn có sụp trước mắt” cũng không quan tâm này phải tức giận, dễ dàng có thể nhận thấy không phải do nguyên nhân giá cố phiếu hôm nay trên thị trường không tốt? Cũng sẽ không vì ban hành chính sách mới đối với thị trường nhà đất đi?

Quả nhiên. . . . . . Tầm mắt Thịnh Đản quét đến mặt bìa của tạp chí với màu sắc bắt mắt, rất nhanh nhìn chăm chú vào góc tạp chí.

"Kia? Em được đăng trên báo này!"

Hưng phấn? Miệng của cô còn bao hàm chút phấn khích? Dựa vào cái gì? Tùy Trần quăng ra ánh mắt lạnh lung, nhìn chòng chọc, "Hình như chúng ta đang tạo xì căng đan."

"Vậy thì sao." Nhắc nhở rõ ràng như vậy, nhưng vẫn chưa thể làm Thịnh Đản có cảm giác tỉnh ngộ, trong nháy mắt cô ngẩn ngơ.

"Tôi nên nói qua, trong lúc chúng ta tiến hành giao dịch, không cho phép cô và những người khác lan truyền xì căng đan."

Mãi đến khi Tùy Trần chỉ rõ, cô mới một lần nữa lấy lại được lực chú ý nhưng lại là trên tờ báo kia, cả kinh - sợ hãi rống lên: "Tôi đè nén cái gì, sao có thể quá đáng như thế chứ? Tôi làm gì có ai đến cũng không cự tuyệt, lại còn bắt cá hai tay! Cái gì mà “chủ động tỏ tình, nói buồn nôn vậy”, leo lên xe người ta, cùng nhau đi vào khách sạn? Đúng là vớ vẩn!"

"Ừ, vì một số người muốn quay phim thử mà là người thế thân, đúng là rất quá đáng."

". . . . . . Lời này của anh là có ý gì?" Từ trong miệng anh chưa bao giờ nói ra những lời dễ nghe, điểm giác ngộ này Thịnh Đản vẫn còn, coi như đây là lời cay nghiệt cuối cùng đi!

Cô sẵng giọng, vẫn không thể đổi lấy câu trả lời của Tùy Trần.

Hắn “hừ” lạnh, thu hồi tầm mắt, khởi động xe, chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.

Giống như ngày đó cùng nhau ăn cơm, anh hoàn toàn không có mở miệng giải thích mục đích của mình.

Định mang cô đi đâu? Đi làm cái gì? Tất cả những chuyện này đều không nói rõ ràng, giống như cả cuộc đời cô đều bị anh sắp đặt vậy.

Dù là như vậy, Thịnh Đản cũng không dám phát tiết ra ngoài, cô sợ Tùy Trần, cho dù có nhiều khó chịu, cũng chỉ có thể phồng hai má lên, mặt hầm hầm ngồi ở chỗ phó lái.

Kìm nén hồi lâu, cuối cùng, khả năng nhẫn nại của cô cũng bộc phát.

Thịnh Đản "Vụt" xoay người, động tác rất nhanh, nhìn thẳng Tùy Trần, gầm nhẹ: "Em vì quay phim thử đi tìm những người đó, không sai. Nhưng em tuyệt đối không có giống như trong báo viết là cùng họ đi khách sạn! Tùy Trần tiền bối, không cần dựa vào những tin không có căn cứ này, mà dùng những ý nghĩ xấu xa để định tội người khác! Em cũng danh dự của mình!"

Mặc kệ cô rống được bao nhiêu lời lẽ chính nghĩa, Tùy Trần cũng bủn xỉn bố thí cho cô một cái nhìn.

Anh chỉ chuyên chú nhìn tình hình giao thong trước mắt, thật lâu sau, dừng xe trước cửa một nhà hàng, tắt máy, rút chìa khóa, mới híp mắt nhìn về phía cô.

"Tôi cũng có danh dự đó!" Rốt cuộc cũng nhìn thẳng rồi, hai tay Thịnh Đản nắm chặt, không ngại phiền toái nhấn mạnh.

"Xuống xe."

". . . . . ." Bản thân cô, không đáng được để ý, dùng hành động để chứng minh, danh dự cô bị mất đi sẽ như thế nào.

Tùy Trần chui ra khỏi xe, một tay chống lên mui xe, một tay khác chống lên ghế lái xe, quay đầu lại hít một hơi thật sâu. Trêu chọc vào giới hạn của phụ nữ, thật đúng là phiền phức, để kết thúc sớm loại giằng co này, giọng điệu của anh thoáng dịu xuống, "Nếu tất cả mọi người có danh dự, lần sau đừng để tôi nhìn thấy bản tin như thế này nữa, tôi không muốn chuyện gì cũng chưa làm mà đã bị mang danh là “cắm sừng”."

"Đây không phải là trọng điểm!" Trọng điểm là, cô chưa từng lợi dụng quy tắc ngầm để đạt được mục đích!

"Ừm, trọng điểm là, tôi có thể làm được chuyện gì, vậy thì tới nhờ vả tôi làm, tôi ghét nhất là loại phụ nữ gây phiền toái cho tôi."

Câu nói rõ ràng vô cùng êm tai, nhưng từ trong cổ họng anh ra lại gay gắt đến thế.

Anh ghét loại phụ nữ như thế nào là chuyện của anh, tại sao bắt cô cũng phải yêu thích?!

"A. . . . . ." Chỉ bằng một câu anh thuận miệng nói ra, đã khiến cho công ty PR phong sát cô, thậm chí còn khiến cho công ty đại diện liệt cô vào danh sách đen. Đối mặt với thế lực tàn ác như thế, Thịnh Đản cúi đầu, thấp giọng đáp một tiếng, thỏa hiệp, mở cửa xe ra.

Hết chương 3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương