Sau Khi Xuyên Vào Trò Chơi Cyber Tôi Thành Công Soán Ngôi Boss
-
Chương 8: Vùng biển âm u
Ngỗi Tân nhanh chóng xem qua giao diện.
“Nhiệm vụ là nổ tung bến cảng thành phố Biển Đen và ngăn cản tàu chở hàng khổng lồ Kraken cập cảng thành phố Biển Đen. Đây là nhiệm vụ A.”
“Nếu chọn thực hiện nhiệm vụ A, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ nổ tung bến cảng trước ngày 11 tháng 8. Sau ngày 11 tháng 8, tàu Kraken sẽ tiến vào vùng biển của thành phố Biển Đen, đến lúc đó nhiệm vụ sẽ thất bại.”
“Nhiệm vụ B: Bí mật hạ cánh xuống tàu chở hàng khổng lồ Kraken lắp đặt thiết bị nổ mìn, để nó chìm xuống biển mãi mãi.”
“Nếu chọn nhiệm vụ B, phải nổ tung Kraken trước khi nó cập cảng thành phố Biển Đen vào ngày 11 tháng 8.”
“Mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ là ngăn cản Kraken tiến vào thành phố Biển Đen. Xin nhắc lại, mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ là ngăn cản Kraken tiến vào thành phố Biển Đen.”
Từ thông tin nhiệm vụ này, Ngỗi Tân ngửi được một cảm giác cấp bách.
Cái quái gì đã xảy ra với Kraken? Tại sao Cơ khí Bình Minh bằng mọi giá ngăn cản nó vào thành phố Biển Đen?
Kraken là một chiếc chuyên cơ hình tàu chở hàng khổng lồ, không có gì bất thường trong bản thân tàu chuyên chở hàng hóa, nếu có bất thường, chỉ có thể là hàng hóa được chất trên đó!
Thứ hàng hóa nào khiến Cơ khí Bình Minh coi trọng đến… Không, sợ hãi đến vậy?
Thậm chí bọn họ còn đưa ra quyết định cho nổ tung bến cảng và tàu chở hàng nhằm ngăn cản tàu chuyên chở hàng hóa vào thành phố Biển Đen.
Kraken đang vận chuyển thứ hàng hóa nào?
Ngỗi Tân ép cảm giác tim đập nhanh xuống, tiếp tục kiểm tra thông tin nhiệm vụ.
“Tàu chở hàng lớn số 5 khu bến cảng đã cập cảng. Kho 6308 thuộc tổng kho khu D sẽ bổ sung vũ khí theo định kỳ. Nếu cần tiếp tế, cô có thể đến lấy. Ruby bar trong khu bến cảng Hòa Bình là nhà an toàn công cộng cho thành viên của tổ chức, bên trong có thiết bị y tế và thiết bị bảo dưỡng vũ khí. Súng nhỏ và đạn dược sẽ được bổ sung thường xuyên. Mã vào cửa là ‘Có một tách màu xanh đậm mê say’. Ông chủ CLB Thợ săn bắn súng khu Bắc có thể cung cấp kinh phí cho nhiệm vụ. Phòng thí nghiệm chân tay máy móc trên tầng ba của trụ sở Rick Technology sẽ hỗ trợ kỹ thuật cho những người thực hiện nhiệm vụ…”
Ngỗi Tân càng xem càng kinh hãi.
Tổ chức Cơ khí Bình Minh này có thế lực hùng mạnh dọa người.
Cô làm rõ những nội dung này — Đầu tiên, Cơ khí Bình Minh có khả năng điều động nhà kho cập cảng ở thành phố Biển Đen như một kho quân dụng. Thứ hai, Cơ khí Bình Minh có nhiều thành viên ở thành phố Biển Đen đến mức cần một nhà an toàn công cộng làm nơi gặp mặt. Thứ ba, Cơ khí Bình Minh rất giàu, có người đặc biệt chịu trách nhiệm phân bổ quỹ nhiệm vụ. Thứ tư, rất có thể Rick Technology có liên kết trực tiếp với Cơ khí Bình Minh hoặc Rick Technology là một công ty trên danh nghĩa của Cơ khí Bình Minh.
Mặt nạ bạc nhìn Ngỗi Tân chằm chằm: “Xem hết chưa? Có gì muốn nói không?”
“Tôi đang tính coi chúng ta cần chuẩn bị bao nhiêu mạng mới đủ hoàn thành nhiệm vụ lần này. Chắc là một trăm?” Ngỗi Tân cười lạnh dưới áp lực quá lớn.
“Chấp hành theo là được.” Mặt nạ bạc thản nhiên nói, “Cho dù chúng ta dùng mạng người chồng lên, chỉ cần có thể ngăn cản thứ trên Kraken tiến vào thành phố Biển Đen, sự hy sinh của chúng ta sẽ đáng giá. Chúng ta chết cũng không sao, những thành viên khác của tổ chức sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cho đến ngày 11 tháng 8.”
Ngỗi Tân nghi ngờ Cơ khí Bình Minh thực sự là một tổ chức tẩy não, người đàn ông trước mặt có mật danh “Mặt nạ bạc” đã bị tẩy não triệt để đến mức y không thèm quan tâm đến tính mạng của mình.
Cô nhìn xuống thời gian trên vòng.
Ở thế giới thứ hai, hôm nay là ngày 28 tháng 7 năm 2086. Bây giờ là 00:23, tức là nửa đêm.
“Chúng ta và những tiểu đội khác còn chưa đầy nửa tháng để hoàn thành nhiệm vụ.” Mặt nạ bạc nói, “Gấp đấy.”
“Hiểu rồi, tôi sẽ lập kế hoạch hành động sớm nhất.” Ngỗi Tân nói, “Nhưng tôi chỉ là một nhân viên an ninh trong thời gian thực tập, tôi cũng có việc phải làm. Không dễ lừa người trong bộ phận điều tra đâu.”
“Cục điều tra, con chó của tập đoàn.” Mặt nạ bạc hừ lạnh, “Cô ăn cắp thông tin, tôi chịu trách nhiệm triển khai hành động, chúng ta cùng nhau thảo luận kế hoạch.”
Ngỗi Tân gật đầu.
Cô đứng cùng Mặt nạ bạc trong phòng khách một lúc, thấy y không có ý định nói thêm gì mới lên tiếng: “Tôi có việc riêng, anh muốn làm gì thì làm.”
Ngỗi Tân không biết phương thức hòa hợp với các đồng đội trong tiểu đội của Cơ khí Bình Minh là gì, cũng không biết mọi người trong tổ chức này có ước định quy tắc thông lệ nào khi thực hiện nhiệm vụ hay không. Câu “Anh muốn làm gì thì làm” đủ nói lên ý nghĩa muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngỗi Tân có việc riêng phải làm thật. wattleonidasmini
Cô đi vào từng phòng một cách cẩn thận dưới cái nhìn chằm chặp của Mặt nạ bạc, căn phòng có mặt trời mọc là một phòng ngủ với tủ quần áo nhỏ. Phòng còn lại là phòng ngủ thứ hai được dùng để chứa đồ. Có hai chậu cây xanh đang chết khô ngoài ban công.
Ngỗi Tân vào bếp. Có sẵn đầy đủ nồi chén trong bếp, mở tủ lạnh cũ với lớp bong tróc rồi cho một ít nguyên liệu vào.
Căn nhà này có hơi thở sinh hoạt nhưng không may chủ nhân của nó đã qua đời, và Ngỗi Tân là người chiếm lấy mọi thứ của cô ấy.
Cô đóng cửa tủ lạnh và đi thẳng vào phòng ngủ mở tủ quần áo.
Trong tủ có đồ lót không nhỉ? Ngỗi Tân lấy khăn tắm, tìm một bộ quần áo mặc nhà sạch sẽ rồi bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Mặt nạ bạc ngơ ngác nhìn phòng tắm, cho đến khi đèn trong phòng tắm sáng lên và tiếng nước chảy ào ào bên tai, y mới chậm rãi nhận ra cô nàng này đang tắm.
Y lập tức đảo mắt lui về sô pha, ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối theo quy củ giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Ngỗi Tân có ý tưởng vò đã mẻ không sợ vỡ.
Cũng bết bát tới cỡ này rồi, cô cũng không thể để mình oan ức thêm. Kết quả xấu nhất chính là chết, cô còn muốn giãy giụa vài lần trước khi chết. Nói không chừng sau khi giãy giụa, cô sẽ nhảy nhót đến cuối ấy chứ?
Cô là một đặc vụ ngầm có trình độ và là một diễn viên xuất sắc. Cô đang đóng vai một thực tập sinh trong bộ phận điều tra. Cô nhập vai, xem mình là “Ngỗi Tân”, một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học với điểm số xuất sắc tìm được việc làm.
Việc một cô gái trẻ tắm nước nóng sau khi mắc mưa lúc tan sở là hành vi hoàn toàn hợp lý và những gì cô đang làm là hành vi hợp logic.
Nước ấm đổ xuống, Ngỗi Tân tự thôi miên bản thân, hết lần này đến lần khác giữ tâm trí bình tĩnh.
Cô dành 20 phút đi tắm để điều chỉnh tâm trí, 20 phút sau, cô mặc quần áo sạch bước ra, chỉ thấy Mặt nạ bạc vẫn đang ngồi trong phòng khách.
Thấy cô đi ra, Mặt nạ bạc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay mặt sang chỗ khác.
Ngỗi Tân không hiểu anh chàng này muốn làm gì.
Cô lấy khăn lau tóc, ý nghĩ trong lòng xoay vài vòng, nói với y: “Kế hoạch tiếp theo của anh là…”
“Chờ lệnh.” Mặt nạ bạc nói.
Chờ lệnh, chờ lệnh ở đâu? Ở bên cạnh cô chờ lệnh hả? Tại sao anh chàng này không biến đi!!!
Để che giấu vẻ mặt của mình, Ngỗi Tân quay đầu đi vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra một ít nguyên liệu để nấu món đơn giản.
Cô chưa ăn gì kể từ khi phẫu thuật hộp sọ, bụng kêu nãy giờ. May mắn thay, thiết bị bếp không phải là đồ công nghệ cao, vẫn sử dụng năng lượng sạch như gas. Cô bật lửa đặt nồi lên, muốn nấu một ít mì.
Mặt nạ bạc nhìn chằm chằm hành động nấu mì của Ngỗi Tân, bụng không khỏi than thở.
Mặt nạ bạc: “…”
Ngỗi Tân: “…”
“Muốn ăn không?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Có.” Mặt nạ bạc nhanh chóng trả lời.
Vì vậy, Ngỗi Tân đã thêm một nắm mì và hai quả trứng vào nồi.
Chi tiết, đó là một chi tiết. Cô nhìn chằm chằm vào sợi mì đang xoay tròn trong nồi.
Mặt nạ bạc nhận lời mời mà không do dự, Ngỗi Tân đoán y không tàn nhẫn hoàn mỹ không chút kẽ hở như bề ngoài, y thậm chí còn… Hơi khuyết thiếu tâm phòng bị, y tin tưởng đồng đội của mình.
Nếu là Ngỗi Tân, cô sẽ không ăn đồ do người lạ chế biến vào thời điểm này. Có lẽ cô quá nhạy cảm vì đọc nhiều tiểu thuyết và xem phim ảnh độc hại.
Sau khi mì được nấu chín, Ngỗi Tân lấy phần của mình mang đến bàn, nói với Mặt nạ bạc: “Anh tự dọn phần của mình đi.”
Mặt nạ bạc đứng dậy khỏi ghế sô pha tìm một cái bát, xòe năm ngón tay ra, mì và phần trứng còn lại trôi đều vào bát, không còn một giọt nước súp.
Tay cầm đũa của Ngỗi Tân run bần bật.
Đây là siêu năng lực! Mặt nạ bạc có siêu năng lực!
Mặt nạ bạc ngồi đối diện Ngỗi Tân với một cái bát trên tay, y nhấc tay cởi mặt nạ xuống.
Dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt y tái nhợt như tuyết, lông mi, lông mày và tóc đều trắng, con ngươi ửng hồng, có thể thấy rõ mạch máu đỏ ở hai bên cổ và má. Nếu không có vết đỏ mờ nhạt này, y sẽ giống như một bóng ma lang thang, một xác chết vô hồn du đãng.
Đôi mắt hồng nhạt của Mặt nạ bạc nhìn Ngỗi Tân chằm chằm: “Nhìn tôi làm gì? Chưa từng thấy bệnh bạch tạng sao?”
Chưa từng thấy bệnh bạch tạng nhưng điều mà Ngỗi Tân quan tâm không phải là ngoại hình đặc biệt của y, mà là siêu năng lực y vô tình bộc lộ ra.
“Tôi nghĩ anh sẽ không tháo mặt nạ xuống lúc ăn cơm.” Ngỗi Tân đổi chủ đề.
“Làm sao tôi có thể ăn mà không cần tháo mặt nạ?” Mặt nạ bạc không thể giải thích được.
“Tôi hỏi anh điều này nhé.” Ngỗi Tân chậm rãi nói.
Mặt nạ bạc nhận ra điều gì đó: “Cô nghĩ tôi đeo mặt nạ vì ngầu?”
“Tôi chưa bao giờ nói như vậy.” Ngỗi Tân cúi đầu ăn mì.
Với vẻ mặt khó chịu, Mặt nạ bạc gắp mì lên ăn nhưng nó đã bị cháy. Y thở hổn hển vì tức, mở lòng bàn tay điều khiển sợi mì bay lên xuống trong không khí để nó nguội nhanh. Khi nhiệt độ của sợi mì giảm xuống, y tự tin cầm đũa gắp một gắp lớn.
Anh chàng này… Có vẻ không được thông minh cho lắm.
Ngỗi Tân trầm ngâm.
Ngỗi Tân luộc mì bằng nước lã, có thêm chút muối, hương vị khó mà lấy lòng nhưng Mặt nạ bạc không hề kén ăn. Ăn quên luôn trời đất, hai ba gắp là giải quyết xong.
Cách y gắp mì khiến Ngỗi Tân nhớ đến heo con ủi cơm nhà ông ngoại ở nông thôn.
“Anh rửa bát.” Ngỗi Tân yêu cầu, muốn thử xem y có đồng ý hay không.
Mặt nạ bạc đặt hai chiếc bát rỗng vào bồn mà không phàn nàn gì, bật vòi nước.
Ngỗi Tân nói: “Mở vòi nước nhỏ thôi, tiền nước rất đắt.”
Mặt nạ bạc: “Sao cô lắm lời thế? Căn nhà này cũng đâu thuộc về cô! Cô đâu phải trả hóa đơn điện nước từ tài khoản của mình!”
“Diễn xuất là phải bắt chước từng chi tiết, bất kể là ai trước ai sau, anh không hiểu.” Ngỗi Tân đưa ra một lý do không chê vào đâu được.
Mặt nạ bạc điều khiển dòng nước rửa bát, sau khi rửa xong thì cất bát vào tủ. wpthistooshallpass115
Ngỗi Tân bí mật quan sát thấy siêu năng lực của y có liên quan đến nước, y không điều khiển cái bát hay những đồ vật khác trôi nổi mà chỉ điều khiển dòng nước, nước là môi giới.
Khi Mặt nạ bạc xuất hiện ở nhà Ngỗi Tân, cô nghĩ y là người quen cũ của nguyên thân, vì vậy cô đã cố gắng kiềm chế hơn.
Sau nhiều lần thăm dò, kết luận ban đầu của cô là nguyên thân và Mặt nạ bạc không phải người quen, đây là lần gặp đầu tiên. Bởi khi Mặt nạ bạc tháo mặt nạ ra có nói: “Chưa từng thấy bệnh bạch tạng sao?”
Câu này trực tiếp chứng minh nguyên thân chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thực sự của Mặt nạ bạc.
Đã như vậy, cô không phải lo lắng nhiều nữa. Cô thực sự sợ đối tác là người quen của nguyên thân, chỉ sợ cô sẽ để lộ sơ hở trong vòng hai ba câu.
Ngỗi Tân nghĩ lần này vẫn may mắn.
Cô gặp Mặt nạ bạc, người không biết rõ về cô. Càng may mắn hơn là Mặt nạ bạc không đề phòng cô lắm.
Quan trọng nhất, Mặt nạ bạc là người có siêu năng lực.
Nếu cô giết Mặt nạ bạc, liệu cô có thể tước đoạt năng lực của y cho bản thân không?
*
Bình luận của tác giả:
Mặt nạ bạc: Nếu không tuân theo và không làm việc chăm chỉ, bạn chỉ có thể biến thành đồ chơi của phú bà.
“Nhiệm vụ là nổ tung bến cảng thành phố Biển Đen và ngăn cản tàu chở hàng khổng lồ Kraken cập cảng thành phố Biển Đen. Đây là nhiệm vụ A.”
“Nếu chọn thực hiện nhiệm vụ A, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ nổ tung bến cảng trước ngày 11 tháng 8. Sau ngày 11 tháng 8, tàu Kraken sẽ tiến vào vùng biển của thành phố Biển Đen, đến lúc đó nhiệm vụ sẽ thất bại.”
“Nhiệm vụ B: Bí mật hạ cánh xuống tàu chở hàng khổng lồ Kraken lắp đặt thiết bị nổ mìn, để nó chìm xuống biển mãi mãi.”
“Nếu chọn nhiệm vụ B, phải nổ tung Kraken trước khi nó cập cảng thành phố Biển Đen vào ngày 11 tháng 8.”
“Mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ là ngăn cản Kraken tiến vào thành phố Biển Đen. Xin nhắc lại, mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ là ngăn cản Kraken tiến vào thành phố Biển Đen.”
Từ thông tin nhiệm vụ này, Ngỗi Tân ngửi được một cảm giác cấp bách.
Cái quái gì đã xảy ra với Kraken? Tại sao Cơ khí Bình Minh bằng mọi giá ngăn cản nó vào thành phố Biển Đen?
Kraken là một chiếc chuyên cơ hình tàu chở hàng khổng lồ, không có gì bất thường trong bản thân tàu chuyên chở hàng hóa, nếu có bất thường, chỉ có thể là hàng hóa được chất trên đó!
Thứ hàng hóa nào khiến Cơ khí Bình Minh coi trọng đến… Không, sợ hãi đến vậy?
Thậm chí bọn họ còn đưa ra quyết định cho nổ tung bến cảng và tàu chở hàng nhằm ngăn cản tàu chuyên chở hàng hóa vào thành phố Biển Đen.
Kraken đang vận chuyển thứ hàng hóa nào?
Ngỗi Tân ép cảm giác tim đập nhanh xuống, tiếp tục kiểm tra thông tin nhiệm vụ.
“Tàu chở hàng lớn số 5 khu bến cảng đã cập cảng. Kho 6308 thuộc tổng kho khu D sẽ bổ sung vũ khí theo định kỳ. Nếu cần tiếp tế, cô có thể đến lấy. Ruby bar trong khu bến cảng Hòa Bình là nhà an toàn công cộng cho thành viên của tổ chức, bên trong có thiết bị y tế và thiết bị bảo dưỡng vũ khí. Súng nhỏ và đạn dược sẽ được bổ sung thường xuyên. Mã vào cửa là ‘Có một tách màu xanh đậm mê say’. Ông chủ CLB Thợ săn bắn súng khu Bắc có thể cung cấp kinh phí cho nhiệm vụ. Phòng thí nghiệm chân tay máy móc trên tầng ba của trụ sở Rick Technology sẽ hỗ trợ kỹ thuật cho những người thực hiện nhiệm vụ…”
Ngỗi Tân càng xem càng kinh hãi.
Tổ chức Cơ khí Bình Minh này có thế lực hùng mạnh dọa người.
Cô làm rõ những nội dung này — Đầu tiên, Cơ khí Bình Minh có khả năng điều động nhà kho cập cảng ở thành phố Biển Đen như một kho quân dụng. Thứ hai, Cơ khí Bình Minh có nhiều thành viên ở thành phố Biển Đen đến mức cần một nhà an toàn công cộng làm nơi gặp mặt. Thứ ba, Cơ khí Bình Minh rất giàu, có người đặc biệt chịu trách nhiệm phân bổ quỹ nhiệm vụ. Thứ tư, rất có thể Rick Technology có liên kết trực tiếp với Cơ khí Bình Minh hoặc Rick Technology là một công ty trên danh nghĩa của Cơ khí Bình Minh.
Mặt nạ bạc nhìn Ngỗi Tân chằm chằm: “Xem hết chưa? Có gì muốn nói không?”
“Tôi đang tính coi chúng ta cần chuẩn bị bao nhiêu mạng mới đủ hoàn thành nhiệm vụ lần này. Chắc là một trăm?” Ngỗi Tân cười lạnh dưới áp lực quá lớn.
“Chấp hành theo là được.” Mặt nạ bạc thản nhiên nói, “Cho dù chúng ta dùng mạng người chồng lên, chỉ cần có thể ngăn cản thứ trên Kraken tiến vào thành phố Biển Đen, sự hy sinh của chúng ta sẽ đáng giá. Chúng ta chết cũng không sao, những thành viên khác của tổ chức sẽ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ cho đến ngày 11 tháng 8.”
Ngỗi Tân nghi ngờ Cơ khí Bình Minh thực sự là một tổ chức tẩy não, người đàn ông trước mặt có mật danh “Mặt nạ bạc” đã bị tẩy não triệt để đến mức y không thèm quan tâm đến tính mạng của mình.
Cô nhìn xuống thời gian trên vòng.
Ở thế giới thứ hai, hôm nay là ngày 28 tháng 7 năm 2086. Bây giờ là 00:23, tức là nửa đêm.
“Chúng ta và những tiểu đội khác còn chưa đầy nửa tháng để hoàn thành nhiệm vụ.” Mặt nạ bạc nói, “Gấp đấy.”
“Hiểu rồi, tôi sẽ lập kế hoạch hành động sớm nhất.” Ngỗi Tân nói, “Nhưng tôi chỉ là một nhân viên an ninh trong thời gian thực tập, tôi cũng có việc phải làm. Không dễ lừa người trong bộ phận điều tra đâu.”
“Cục điều tra, con chó của tập đoàn.” Mặt nạ bạc hừ lạnh, “Cô ăn cắp thông tin, tôi chịu trách nhiệm triển khai hành động, chúng ta cùng nhau thảo luận kế hoạch.”
Ngỗi Tân gật đầu.
Cô đứng cùng Mặt nạ bạc trong phòng khách một lúc, thấy y không có ý định nói thêm gì mới lên tiếng: “Tôi có việc riêng, anh muốn làm gì thì làm.”
Ngỗi Tân không biết phương thức hòa hợp với các đồng đội trong tiểu đội của Cơ khí Bình Minh là gì, cũng không biết mọi người trong tổ chức này có ước định quy tắc thông lệ nào khi thực hiện nhiệm vụ hay không. Câu “Anh muốn làm gì thì làm” đủ nói lên ý nghĩa muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
Ngỗi Tân có việc riêng phải làm thật. wattleonidasmini
Cô đi vào từng phòng một cách cẩn thận dưới cái nhìn chằm chặp của Mặt nạ bạc, căn phòng có mặt trời mọc là một phòng ngủ với tủ quần áo nhỏ. Phòng còn lại là phòng ngủ thứ hai được dùng để chứa đồ. Có hai chậu cây xanh đang chết khô ngoài ban công.
Ngỗi Tân vào bếp. Có sẵn đầy đủ nồi chén trong bếp, mở tủ lạnh cũ với lớp bong tróc rồi cho một ít nguyên liệu vào.
Căn nhà này có hơi thở sinh hoạt nhưng không may chủ nhân của nó đã qua đời, và Ngỗi Tân là người chiếm lấy mọi thứ của cô ấy.
Cô đóng cửa tủ lạnh và đi thẳng vào phòng ngủ mở tủ quần áo.
Trong tủ có đồ lót không nhỉ? Ngỗi Tân lấy khăn tắm, tìm một bộ quần áo mặc nhà sạch sẽ rồi bước vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Mặt nạ bạc ngơ ngác nhìn phòng tắm, cho đến khi đèn trong phòng tắm sáng lên và tiếng nước chảy ào ào bên tai, y mới chậm rãi nhận ra cô nàng này đang tắm.
Y lập tức đảo mắt lui về sô pha, ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối theo quy củ giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Ngỗi Tân có ý tưởng vò đã mẻ không sợ vỡ.
Cũng bết bát tới cỡ này rồi, cô cũng không thể để mình oan ức thêm. Kết quả xấu nhất chính là chết, cô còn muốn giãy giụa vài lần trước khi chết. Nói không chừng sau khi giãy giụa, cô sẽ nhảy nhót đến cuối ấy chứ?
Cô là một đặc vụ ngầm có trình độ và là một diễn viên xuất sắc. Cô đang đóng vai một thực tập sinh trong bộ phận điều tra. Cô nhập vai, xem mình là “Ngỗi Tân”, một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học với điểm số xuất sắc tìm được việc làm.
Việc một cô gái trẻ tắm nước nóng sau khi mắc mưa lúc tan sở là hành vi hoàn toàn hợp lý và những gì cô đang làm là hành vi hợp logic.
Nước ấm đổ xuống, Ngỗi Tân tự thôi miên bản thân, hết lần này đến lần khác giữ tâm trí bình tĩnh.
Cô dành 20 phút đi tắm để điều chỉnh tâm trí, 20 phút sau, cô mặc quần áo sạch bước ra, chỉ thấy Mặt nạ bạc vẫn đang ngồi trong phòng khách.
Thấy cô đi ra, Mặt nạ bạc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay mặt sang chỗ khác.
Ngỗi Tân không hiểu anh chàng này muốn làm gì.
Cô lấy khăn lau tóc, ý nghĩ trong lòng xoay vài vòng, nói với y: “Kế hoạch tiếp theo của anh là…”
“Chờ lệnh.” Mặt nạ bạc nói.
Chờ lệnh, chờ lệnh ở đâu? Ở bên cạnh cô chờ lệnh hả? Tại sao anh chàng này không biến đi!!!
Để che giấu vẻ mặt của mình, Ngỗi Tân quay đầu đi vào bếp, lấy trong tủ lạnh ra một ít nguyên liệu để nấu món đơn giản.
Cô chưa ăn gì kể từ khi phẫu thuật hộp sọ, bụng kêu nãy giờ. May mắn thay, thiết bị bếp không phải là đồ công nghệ cao, vẫn sử dụng năng lượng sạch như gas. Cô bật lửa đặt nồi lên, muốn nấu một ít mì.
Mặt nạ bạc nhìn chằm chằm hành động nấu mì của Ngỗi Tân, bụng không khỏi than thở.
Mặt nạ bạc: “…”
Ngỗi Tân: “…”
“Muốn ăn không?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Có.” Mặt nạ bạc nhanh chóng trả lời.
Vì vậy, Ngỗi Tân đã thêm một nắm mì và hai quả trứng vào nồi.
Chi tiết, đó là một chi tiết. Cô nhìn chằm chằm vào sợi mì đang xoay tròn trong nồi.
Mặt nạ bạc nhận lời mời mà không do dự, Ngỗi Tân đoán y không tàn nhẫn hoàn mỹ không chút kẽ hở như bề ngoài, y thậm chí còn… Hơi khuyết thiếu tâm phòng bị, y tin tưởng đồng đội của mình.
Nếu là Ngỗi Tân, cô sẽ không ăn đồ do người lạ chế biến vào thời điểm này. Có lẽ cô quá nhạy cảm vì đọc nhiều tiểu thuyết và xem phim ảnh độc hại.
Sau khi mì được nấu chín, Ngỗi Tân lấy phần của mình mang đến bàn, nói với Mặt nạ bạc: “Anh tự dọn phần của mình đi.”
Mặt nạ bạc đứng dậy khỏi ghế sô pha tìm một cái bát, xòe năm ngón tay ra, mì và phần trứng còn lại trôi đều vào bát, không còn một giọt nước súp.
Tay cầm đũa của Ngỗi Tân run bần bật.
Đây là siêu năng lực! Mặt nạ bạc có siêu năng lực!
Mặt nạ bạc ngồi đối diện Ngỗi Tân với một cái bát trên tay, y nhấc tay cởi mặt nạ xuống.
Dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt y tái nhợt như tuyết, lông mi, lông mày và tóc đều trắng, con ngươi ửng hồng, có thể thấy rõ mạch máu đỏ ở hai bên cổ và má. Nếu không có vết đỏ mờ nhạt này, y sẽ giống như một bóng ma lang thang, một xác chết vô hồn du đãng.
Đôi mắt hồng nhạt của Mặt nạ bạc nhìn Ngỗi Tân chằm chằm: “Nhìn tôi làm gì? Chưa từng thấy bệnh bạch tạng sao?”
Chưa từng thấy bệnh bạch tạng nhưng điều mà Ngỗi Tân quan tâm không phải là ngoại hình đặc biệt của y, mà là siêu năng lực y vô tình bộc lộ ra.
“Tôi nghĩ anh sẽ không tháo mặt nạ xuống lúc ăn cơm.” Ngỗi Tân đổi chủ đề.
“Làm sao tôi có thể ăn mà không cần tháo mặt nạ?” Mặt nạ bạc không thể giải thích được.
“Tôi hỏi anh điều này nhé.” Ngỗi Tân chậm rãi nói.
Mặt nạ bạc nhận ra điều gì đó: “Cô nghĩ tôi đeo mặt nạ vì ngầu?”
“Tôi chưa bao giờ nói như vậy.” Ngỗi Tân cúi đầu ăn mì.
Với vẻ mặt khó chịu, Mặt nạ bạc gắp mì lên ăn nhưng nó đã bị cháy. Y thở hổn hển vì tức, mở lòng bàn tay điều khiển sợi mì bay lên xuống trong không khí để nó nguội nhanh. Khi nhiệt độ của sợi mì giảm xuống, y tự tin cầm đũa gắp một gắp lớn.
Anh chàng này… Có vẻ không được thông minh cho lắm.
Ngỗi Tân trầm ngâm.
Ngỗi Tân luộc mì bằng nước lã, có thêm chút muối, hương vị khó mà lấy lòng nhưng Mặt nạ bạc không hề kén ăn. Ăn quên luôn trời đất, hai ba gắp là giải quyết xong.
Cách y gắp mì khiến Ngỗi Tân nhớ đến heo con ủi cơm nhà ông ngoại ở nông thôn.
“Anh rửa bát.” Ngỗi Tân yêu cầu, muốn thử xem y có đồng ý hay không.
Mặt nạ bạc đặt hai chiếc bát rỗng vào bồn mà không phàn nàn gì, bật vòi nước.
Ngỗi Tân nói: “Mở vòi nước nhỏ thôi, tiền nước rất đắt.”
Mặt nạ bạc: “Sao cô lắm lời thế? Căn nhà này cũng đâu thuộc về cô! Cô đâu phải trả hóa đơn điện nước từ tài khoản của mình!”
“Diễn xuất là phải bắt chước từng chi tiết, bất kể là ai trước ai sau, anh không hiểu.” Ngỗi Tân đưa ra một lý do không chê vào đâu được.
Mặt nạ bạc điều khiển dòng nước rửa bát, sau khi rửa xong thì cất bát vào tủ. wpthistooshallpass115
Ngỗi Tân bí mật quan sát thấy siêu năng lực của y có liên quan đến nước, y không điều khiển cái bát hay những đồ vật khác trôi nổi mà chỉ điều khiển dòng nước, nước là môi giới.
Khi Mặt nạ bạc xuất hiện ở nhà Ngỗi Tân, cô nghĩ y là người quen cũ của nguyên thân, vì vậy cô đã cố gắng kiềm chế hơn.
Sau nhiều lần thăm dò, kết luận ban đầu của cô là nguyên thân và Mặt nạ bạc không phải người quen, đây là lần gặp đầu tiên. Bởi khi Mặt nạ bạc tháo mặt nạ ra có nói: “Chưa từng thấy bệnh bạch tạng sao?”
Câu này trực tiếp chứng minh nguyên thân chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thực sự của Mặt nạ bạc.
Đã như vậy, cô không phải lo lắng nhiều nữa. Cô thực sự sợ đối tác là người quen của nguyên thân, chỉ sợ cô sẽ để lộ sơ hở trong vòng hai ba câu.
Ngỗi Tân nghĩ lần này vẫn may mắn.
Cô gặp Mặt nạ bạc, người không biết rõ về cô. Càng may mắn hơn là Mặt nạ bạc không đề phòng cô lắm.
Quan trọng nhất, Mặt nạ bạc là người có siêu năng lực.
Nếu cô giết Mặt nạ bạc, liệu cô có thể tước đoạt năng lực của y cho bản thân không?
*
Bình luận của tác giả:
Mặt nạ bạc: Nếu không tuân theo và không làm việc chăm chỉ, bạn chỉ có thể biến thành đồ chơi của phú bà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook