Thư Húc Nghiêu ​​nhìn Ngỗi Tân đang ngồi đối diện, bất lực thở dài.
“Đội trưởng đang tăng ca hả?” Ngỗi Tân hỏi.
“Ừ tăng ca, ba phút trước tôi đã tan làm nhưng cô…” Thư Húc Nghiêu dừng lại, “Giải thích chuyện đã xảy ra đi.”
“Sau khi tan làm, trên đường về nhà gặp cướp, sau đó không khống chế được mà ra tay… Giết người.” Ngỗi Tân có nỗi khổ khó mà nói, “Liệu tôi có bị trừng phạt không?”
Thư Húc Nghiêu nghĩ một chút, nói: “Sẽ không, bởi vì hai người kia đều có tiền án, cô chỉ phòng vệ.

Cô là người của cục điều tra, tuy là thực tập sinh nhưng có quyền được miễn trách nhiệm pháp luật nếu tạo ra thương vong trong quá trình thi hành công vụ.

Không cần bàn giao chuyện này cho bộ phận khác, nội bộ sẽ tự giải quyết.

Nếu không sẽ có nhiều thủ tục, phiền phức lắm.”
Ngỗi Tân nói: “Đội trưởng, tôi không thi hành công vụ…”
Thư Húc Nghiêu nghiêm nghị nhìn cô: “Cô đang thi hành công vụ.”
Ngỗi Tân: “… Tôi hiểu rồi.”
Thư Húc Nghiêu ​​muốn dùng vị trí của mình để giải quyết vấn đề này.
“Đội trưởng Thư, báo cáo khám nghiệm tử thi đã được chuyển đến.” Adam báo cáo.
“Chiếu lên.” Thư Húc Nghiêu ​​nói.
Thiết bị chiếu hình ảnh ba chiều trong văn phòng đã thay đổi góc độ, hai thi thể nằm trên bàn mổ hiện lên một cách chân thực.
Một trong số họ có khuôn mặt trũng sâu đáng sợ, phần thịt trên đầu be bét đến mức có thể khảm gạch men.

Phần ngực người còn lại có vết dao nằm ở nơi khó thấy, máu chảy toàn thân.
Ngỗi Tân cúi đầu tránh hai thi thể kia.
“Lưu Cao Dương, nguyên nhân tử vong là vỡ hộp sọ.

Thái dương bị vật nặng đập vào, xương sọ vỡ đâm vào não dẫn đến tử vong.

Thời gian tử vong chưa đầy một giờ.”
“Tống Nguyên, nguyên nhân tử vong là do một vật sắc nhọn đâm vào lồng ngực, vật sắc nhọn đó đã đâm chính xác vào tim giữa xương sườn thứ ba và thứ tư của ngực trái, một kích trí mạng.

Thời điểm tử vong cũng chưa đầy một giờ.”
Thư Húc Nghiêu kinh ngạc nhướng mày, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô thì cười: “Tôi tưởng cô không cảm nhận được gì chứ.

Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô giết người.”
“Sao có thể không cảm nhận được gì!” Ngỗi Tân che trán, thứ trong dạ dày cuồn cuộn dâng lên.
May mắn thay, cô chưa ăn gì nên mới không nôn ọe.
Cô thực sự không cảm nhận được gì khi chuyện này phát sinh, chỉ thấy nó không chân thực, mọi thứ vượt quá dự tính.
Nhưng bây giờ cô nghe Adam mô tả báo cáo khám nghiệm tử thi của hai người, vô thức diễn lại cảnh cô giết người trong tâm trí, hết lần này đến lần khác khiến cô nhận ra sự thật.

“Đừng nôn trong văn phòng của tôi, đi ra ngoài rẽ trái là phòng vệ sinh.” Thư Húc Nghiêu ​​nói, “Cô học tốt kiến thức cơ bản ở trường đấy.

Tôi đã xem qua thành tích của cô trong CV.

Các khóa học thực tế như theo dõi, chiến đấu, do thám và bắn súng đều gần được trọn điểm.

Ngỗi Tân à, cô là người mới ưu tú nhất của cục điều tra trong những năm gần đây.”
Hắn rót một ly nước đá cho cô: “Uống từ từ thôi.”
Ngỗi Tân cầm ly nước đá lên uống sạch một hơi, cảm giác vừa lạnh vừa kích thích làm cô suy nghĩ miên man.
“Đáng lẽ cô nên đến đội trinh sát hình sự nhưng tôi đã yêu cầu cô đến đây.

Đội hiện trường vất vả hơn những bộ phận khác.

Chúng ta phải đối mặt với nguy hiểm và đối đầu trực diện với bọn tội phạm.

Trong quá trình tuần tra, chúng ta sẽ gặp nhiều tai nạn bất ngờ, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng.” Thư Húc Nghiêu ​​nói, “Nếu cô không thể thích ứng với công việc này, cô có thể xin chuyển sang đội khác khi kết thúc kỳ thực tập.”
Ngỗi Tân không trả lời.
“Cô nên cân nhắc.

Cá nhân tôi, tôi vẫn hy vọng cô chọn ở lại.

Đội hiện trường của chúng tôi thiếu người mới.” Hắn nói, “Nhân tiện, nhà của cô ở khu bến cảng đường An Bình à?”
“Vâng thưa đội trưởng.” Ngỗi Tân nói.
“Trị an ở đó quá tệ, có nhiều băng nhóm rất khó quản lý.

Tháng nào cũng phát sinh án mạng, khu vực bến cảng là ổ giao dịch bất hợp pháp nhất.” Thư Húc Nghiêu ​​đề nghị, “Cô nên chuyển đến một nơi an toàn hơn.”
“Nhưng tôi không có tiền để chuyển đi.” Ngỗi Tân buồn bã nói, “Ngôi nhà đó do cha mẹ để lại, tôi lên đại học bằng tiền vay.

Tôi đang nợ ngân hàng 30 vạn… Phải mất bao nhiêu năm mới trả hết chứ.”
Thư Húc Nghiêu ​​nhất thời nói không nên lời.
“Cô có thể sống trong ký túc xá nhân viên khi trở thành nhân viên chính thức” Hắn nói, “Còn một tuần nữa là cô có thể xin chuyển thành nhân viên chính thức, từ từ rồi sẽ tới.

Mặt khác, hình như máy truyền tin của cô lại hư giống như lần trước, cô…”
“Khoản lỗ có thể được bồi hoàn không? Vì việc công mới làm tài sản hư mà.” Ngỗi Tân thì thầm.
Thư Húc Nghiêu cười: “Không.”
Hắn cúi xuống lấy một chiếc hộp từ trong ngăn kéo: “Đây là máy truyền tin do cục điều tra cấp cho nhân viên chính thức.

Chỉ là loại cơ bản, cô có thể dùng trước.”

Ngỗi Tân nhận lấy chiếc hộp và nói: “Cảm ơn đội trưởng.”
Cô nhịn không được lộ ra bản tính: “Đội trưởng của những đội khác cũng quan tâm đến đội viên và sinh hoạt của cấp dưới như ngài sao? Nếu bọn họ không có đội trưởng dịu dàng quan tâm như ngài, tôi sẽ không xin chuyển đâu.”
Thư Húc Nghiêu: “…”
Hắn vội ho một tiếng, giả vờ như không nghe thấy.
“Nếu cô thực sự không thể vượt qua rào cản giết người, hãy đến văn phòng tâm lý trị liệu.” Thư Húc Nghiêu giải thích, “Chủ nhiệm Dương của văn phòng tâm lý trị liệu là một nhà trị liệu xuất sắc, y sẽ giúp cô giải tỏa phiền muộn.”

Tập Lương đứng trên tầng một của cục điều tra như một tên ngốc, y tìm một chỗ ngồi chờ.
Khai báo đã kết thúc từ lâu.

Là một người chứng kiến, những gì y nhìn thấy có hạn nên không có nhiều điều để khai.
Người thẩm vấn để một thiết bị công nghệ cao như máy phát hiện nói dối lên người y, hỏi y một vài câu rồi thả y đi.
Y đang đợi Ngỗi Tân ở sảnh tiếp tân tầng một.
Mười phút trôi qua, số tầng trên thang máy nhảy xuống, cửa thang máy mở ra, Ngỗi Tân bước ra ngoài.
“Anh còn chưa đi?” Ngỗi Tân kinh ngạc nói.
“Đang đợi cô.” Tập Lương nói.

wattleonidasmini
“Mau về thôi, xe điện sẽ nghỉ lúc mười hai giờ.” Ngỗi Tân nói.
Tập Lương vội vàng gật đầu, trong lòng y tự nhủ đang chờ lời này của cô đó.
Thế giới thứ hai đã bước vào xã hội không tiền mặt từ lâu, y chưa quen với cuộc sống nơi đây, cũng không biết cách thanh toán, không tìm được đường về nhà.

Một mình lạc đường thì sao? Vì vậy, y nghĩ đến Ngỗi Tân.

Nhà của cô cũng ở đường An Bình, bọn họ có thể quay lại cùng nhau khi mọi việc bên cô kết thúc.
Ngỗi Tân dẫn Tập Lương đến điểm chờ xe điện.
Tập Lương nhìn trái phải như nhìn thứ mới lạ.

Khi nhìn thấy quảng cáo được chiếu giữa không trung, y khẽ há hốc mồm thán phục trước sự tuyệt diệu của công nghệ hình ảnh ba chiều.

????ì????‎ đọc‎ thê????‎ tại‎ ﹛‎ ????r‎ ????????????r????????ệ????.????????‎ ﹜
“Anh bao nhiêu tuổi?” Ngỗi Tân thăm dò mà không để lộ sơ hở.
“Sinh viên năm nhất, sáng nay vừa nhận được giấy báo trúng tuyển khoa Cơ khí.” Tập Lương vò đầu bứt tóc.
“Học phí của đại học Biển Đen không hề rẻ.

Cậu đã tìm được nơi vay chưa?” Ngỗi Tân thăm dò từng bước, để không làm sự thăm dò trở nên quá lộ liễu, cô cố ý nói, “Tôi phải đi rất nhiều đường lắt léo mới lên được đại học, do đó gửi cậu một câu, đừng dính tới bọn cho vay nặng lãi.”

“Được.” Tập Lương hỏi, “Học phí đắt… Đắt tới cỡ nào?”
Ngỗi Tân nhớ lại thông tin mà mình đọc được: “Hơn 20 vạn một năm, chưa kể phí sinh hoạt.”
“Cái gì?!” Tập Lương sửng sốt, “Sao không cướp luôn đi! Đây là trường đại học để ươm mầm tài năng đó! Bao nhiêu sinh viên xuất sắc sẽ bị ngăn cản bởi mức học phí đắt đỏ này hả?”
Ngỗi Tân nhìn Tập Lương bằng ánh mắt kỳ lạ, y yếu ớt hạ giọng: “Học phí này quá lố, lố hết chỗ nói!”
“Không còn cách nào, nó được quy định thế mà.”
Tập Lương lẩm bẩm: “Có thể coi là tăng thêm kiến ​​thức…”
Lũng đoạn giáo dục, chênh lệch giàu nghèo quá lớn, phân chia giai cấp, đây là thực trạng của thế giới thứ hai.

Người giàu có đủ khả năng học đại học và có thể học lên cao hơn, trong khi người bình thường không có năng lực chỉ có thể làm những công việc được trả lương thấp hơn.

Dần dà chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn, phân chia giai cấp càng rõ rệt.
Giáo dục trong thế giới thứ hai không phải để ươm mầm tài năng mà là củng cố lợi ích của giới thượng lưu.
“Đàn chị!” Tập Lương xích lại gần Ngỗi Tân hỏi, “Có cách nào để vay hợp pháp không?
Thằng nhóc này có cái miệng ngọt thật, gọi đàn chị cơ.
“Ngân hàng, nhưng không chắc là nó có cho vay hay không.

Đôi khi lãi suất khá cao.”
Tập Lương cau mày nói: “Em sợ không thể đi học.”
Thế giới thứ hai là xã hội tư bản, nhà tư bản sẽ làm từ thiện khi không nhận được lợi ích nào đó ư?
Xe điện đến ga, Tập Lương vẫn còn cau mày.
“Thú vị!” Ngỗi Tân đã xác nhận được Tập Lương là một người chơi, y chỉ mới đến thế giới này chưa đầy một ngày, vốn không nên cảm thấy thuộc về nơi đây nhưng y thực sự lo lắng về tiền học.
Ngỗi Tân đã kích hoạt nhiệm vụ “Điều tra vụ nổ bom trong cảng thành phố Biển Đen” do hệ thống trò chơi đưa ra.

Có thể nào nhiệm vụ mà Tập Lương kích hoạt là “Thành công nhập học vào đại học Biển Đen?”
Nếu đúng như vậy thì có lý do để y hành xử theo cách này.
“Lên xe.” Ngỗi Tân đi phía trước, quét mặt thanh toán.
Tập Lương theo sát, cũng quét mặt thanh toán, kết quả máy báo: “Số dư không đủ, thanh toán bằng cách quét mặt không thành công.”
Tập Lương: “…?!”
Quét lại, máy vẫn nhắc: “Số dư không đủ, thanh toán bằng cách quét mặt không thành công.”
Ngỗi Tân nhìn y bằng ánh mắt đầy thương hại, bước tới máy nhận dạng quét giúp y: “Đã qua nhận dạng khuôn mặt, thanh toán thành công.”
Cô vỗ về Tập Lương đang sững sờ, nói: “Tôi đã thanh toán cho cậu rồi, cảm ơn cậu đã cùng tôi đến cục điều tra.”
Tập Lương suýt khóc: “Mẹ kiếp, tôi là kẻ nghèo rớt mồng tơi thật kìa! Tôi thực sự có hy vọng vào đại học sao?”
“Nếu cậu cố gắng một chút, sẽ luôn có cơ hội.” Ngỗi Tân tỏ vẻ thông cảm khi gặp người ở cùng hoàn cảnh.
Không chỉ là đồng hương gặp đồng hương, mà còn là quỷ nghèo gặp quỷ nghèo.
Ngỗi Tân hiểu rất rõ tâm trạng của Tập Lương bởi vì cô cũng từng lo lắng về chi phí sinh hoạt và học phí ở thế giới thứ nhất.

Nhưng tiền học cô cần không khoa trương tới mức 20 vạn mỗi năm.
Xe điện tăng tốc suốt quãng đường, bọn họ xuống xe ở đường An Bình.
“Uhm, con gái đi một mình hơi nguy hiểm, nếu không thì em…” Tập Lương dừng lại, “Với giá trị vũ lực này, chắc chị không cần em đưa về.”
“Trở về đi, tôi tự đi được.” Ngỗi Tân xua tay.
Tập Lương nói: “Tạm biệt đàn chị… Chờ đã, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi!”
Ngỗi Tân lấy ra máy truyền tin mà Thư Húc Nghiêu đưa cho​, Tập Lương loay hoay một lúc lâu mới thêm được thông tin liên lạc.
Mưa bão không có dấu hiệu ngừng lại, vì vậy Ngỗi Tân bung ô rời đi, rẽ trái rẽ phải một lúc lâu mới tìm thấy nhà của mình.
Những bức tường của chung cư nhỏ bong tróc nham nhở, thậm chí còn có những mẩu quảng cáo đầy màu sắc dán trên đó.


Có mùi ẩm mốc trong hành lang, cánh cửa sắt rỉ sét cong vẹo che đi một nửa, tạo ra tiếng cọt kẹt chói tai khi đẩy vào.
Cô đi lên tầng ba và dừng lại ở cửa, nắm lấy tay vặn.
“Đã thông qua xác minh dấu vân tay.” Cánh cửa mở ra.
Khi Ngỗi Tân bước vào nhà, một trực giác chẳng lành chợt hiện lên trong lòng.
Cô ngẩng đầu kinh hãi phát hiện một bóng người đen kịt đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Khuôn mặt của bóng đen được che bằng một chiếc mặt nạ bạc, đôi mắt của y nhìn Ngỗi Tân qua chỗ trống của chiếc mặt nạ.
“Cô đến muộn.” Người đeo mặt nạ bạc lên tiếng.
Giọng điệu này như thể nói với người quen.
“Gặp chút tai nạn trên đường.” Ngỗi Tân nhanh chóng tiếp lời.
“Cô đã đọc nhiệm vụ trong con chip thủ lĩnh giao chưa?” Người đeo mặt nạ bạc hỏi.
“Chưa.” Ngỗi Tân trả lời bằng những từ đơn giản nhất có thể.

Cô sợ mình sẽ tỏ ra rụt rè khi nói quá nhiều trong một hơi thở.
“Chà.

Thủ lĩnh yêu cầu tôi nói với cô rằng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này bằng bất kỳ giá nào.” Người đeo mặt nạ bạc đứng dậy, “Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là người hỗ trợ và là đồng đội của cô ở Biển Đen.

Chúng ta hợp tác hoàn thành các nhiệm vụ.

Mật danh của tôi là ‘Mặt nạ bạc’’, cô phải đặt cho mình một mật danh để liên lạc.”
“Mật danh?” Bộ não của Ngỗi Tân nhanh chóng chuyển động.
Mặt nạ bạc nói: “Tốt nhất là mật danh không được trùng với đặc điểm của bản thân, càng khác càng tốt.

Đừng để người khác nghĩ đến cô qua nó…”
“Phú bà.”
Mặt nạ bạc sững sờ: “Cô mới nói gì?”
“Phú bà.” Ngỗi Tân bình tĩnh lặp lại, “Danh hiệu của tôi là phú bà.”
Cô cảm thấy danh hiệu “phú bà” này không tệ.

“Phú bà” và cô cách xa nhau, bắn đại bác cũng không tới, cách nhau vạn dặm theo đúng nghĩa đen.
Mặt nạ bạc: “…”
Y kìm chế một lúc lâu mới nói: “Cái này… không phải là không được… Cô có chắc sẽ dùng mật danh này không vậy?”
“Chắc chắn.” Ngỗi Tân kiên quyết, “Hãy gọi tôi là phú bà.”
Đây là mật danh xa vời với cô, đồng thời cũng chứa đựng những kỳ vọng tươi sáng của cô về tương lai.

Ước mơ của cô là trở thành một phú bà! wpthistooshallpass115
“Được rồi ‘phú bà’.” Biểu cảm dưới chiếc mặt nạ không còn gì để diễn tả, “Mau nhìn nhiệm vụ mà thủ lĩnh giao cho cô.”
Ngỗi Tân lấy con chip màu xanh từ trong túi và đặt nó trên dây đeo tay để máy đọc.
Chỉ thấy dòng đầu tiên của nhiệm vụ: “Nhiệm vụ là nổ tung bến cảng thành phố Biển Đen.”
Ngỗi Tân: “???”
Cái quái gì đang xảy ra với đám NPC này thế! Tại sao phải làm thế này?!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương