Ở cữ là một gia đoạn khá được xem trọng, không thể gội đầu tắm rửa, không thể hứng gió lạnh, không thể ra ngoài.

Không ra ngoài Ninh Anh nhịn được, trong phòng rộng cửa, mà hai gian phòng thông với nhau, lại thêm thời tiết càng ngàng càng lạnh, thật ra cũng không có gì, nhưng không gội đầu không tắm rửa thì muốn mạng nàng rồi.

Nàng là người vô cùng thích sạch sẽ, hậu sản thể hư, lại thường xuyên ra mồ hôi, trên đầu còn phải đội mũ, cứ tiếp tục như vậy nàng thật sự không chịu được.

Bất đắc dĩ Thôi thị lại vô cùng kiên trì, nói đây là kinh nghiệm tổ tông lưu lại, hiện tại không nghe, chờ lớn tuổi sẽ chịu thiệt, nói cái gì cũng không để cho Ninh Anh chạm vào nước.

Nàng là một cô gái hiện đại, thật sự không chịu nổi dày vò này, bèn tìm Lý Du cằn nhằn.

Lý Dua cho nàng chủ ý, bảo nàng cứ nhịn chờ ngày mai hắn nghỉ cuối tuần sẽ sắp xếp cho nàng, tạm thời sai Thôi thị ra ngoài làm việc.

Vì thế ngày hôm sau Lý Du quả thật sai Thôi thị ra ngoài làm việc, lại sai người hầu chuẩn bị nước ấm, nói hắn muốn tắm rửa, còn bảo người thả hương liệu cùng ngải cứu vào trong.

Thôi thị không cho sản phụ tắm rửa, Lý Du đành đánh yểm trợ cho Ninh Anh lén tắm rửa.

Đầu nàng còn do chính Lý Du gội.

Vị tổ tông này rất ít hầu hạ người, tuy động tác chậm nhưng đủ tinh tế, sau khi gội sạch cho nàng lại lấy khăn vắt khô, lại xã sạch nước sợ nàng bị lạnh.

Ngửi thấy mùi tóc thơm ngát, Ninh Anh cảm thấy cả người đều thoải mái.

Lý Du lại thay nàng tắm rửa, nàng vô cùng ghét bỏ bụng dưới còn chưa khôi phục, duy chỉ hài lòng với bộ ng/ực sữa, bởi vì mới sinh nên hay trướng, lớn hơn so với ngày thường một chút.

Vì thế Lý Du yên lặng che mắt, hắn là một nam nhân tràn trề tinh lực, thật sự không thể nhìn thẳng!

Hai người tuy đã là phu thê già, song trong lòng vẫn còn rụt rè.

Ninh Anh thì chẳng sao, nói liên mồm: “Trên thân chàng có mấy sợi lông thiếp còn biết, chàng có thấy thiếp đỏ mặt bao giờ không?”

Lý Du không đỏ mặt, chỉ đỏ tai.

Hắn dẫu sao vẫn là cổ nhân, cho dù là phu thê thì vẫn có lễ nghi trói buộc, không phóng khoáng được như nàng.

Cái tính cổ hủ rõ mồn một.

May mà Ninh Anh cũng không được đằng chân lân đằng đầu, bằng không hắn thực sự lúng túng chết mất.

Trời muộn Thôi thị trở về biết được Ninh Anh không nghe lời đi tắm, bà ấy kéo Lý Du ra cằn nhằn một trận, nói người trẻ tuổi không hiểu chuyện, về sau tuổi già mới thấy khổ.

Ninh Anh ở trong phòng nghe tiếng lải nhải bên ngoài, lại yên lặng ngửi mùi hương xiêm y trên người, thơm ngát, sảng khoái!

Buổi tối nàng bừng bừng hưng trí đến chỗ Lý Du, liên tiếp hỏi hắn nàng có thơm không.

Lý Du bất đắc dĩ, chưa bao giờ biết ở cữ lại lắm quy củ như vậy.

Ninh Anh ghé vào người hắn, thình lình nói: “Ta cảm thấy nơi này rất tốt, nếu không cứ ở lại thêm rồi về kinh sau, được không?”

Lý Du biết nàng muốn làm gì, hắn đáp: “Năm năm là đủ rồi.”

Ninh Anh nhếch miệng cười: “Năm năm thì năm năm.” Dừng một chút nàng nói, “Sang năm ta muốn đến thị trấn khác xem sao, chàng đồng ý không?”

Lý Du khẽ vuốt sống lưng nàng: “Ta bảo đám Lương Hoàng đi theo, như vậy sẽ yên tâm hơn.”

Ninh Anh hào hứng chui vào trong lòng hắn, mặt mày đều toát ra vẻ vui sướng.

Lý Du được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, dụ dỗ nàng: “Có phải càng lúc càng không thể rời xa ta rồi không?”

Ninh Anh khẩu thị tâm phi nói: “Chàng nghĩ cũng hay lắm.”

Lý Du hừ một tiếng, kiêu ngạo xoay người không để ý tới nàng.

Ninh Anh giơ tay chọt sống lưng hắn, hắn không được tự nhiên nhúc nhích hai lần, nàng thăm dò hôn lên mặt hắn, hắn được đằng chân lân đằng đầu, chỉ vào môi mình.

Ninh Anh cúi đầu hôn hắn.

Kết quả sau một hồi dây dưa, Lý Du có phản ứng sinh l.ý, không chịu nổi đẩy nàng ra nói: “Không được, Thôi ma ma không cho ta chạm vào nàng lúc nàng đang ở cữ.”

Ninh Anh không thuận theo: “Để cho thiếp chơi một lát.”

Lý Du giống như gặp quỷ bò xuống giường bò, bị nàng túm chặt mắt cá chân kéo trở về, hắn cuống quít nói: “Nàng đừng xằng bậy!”

Ninh Anh hưng phấn nói: “Thiếp không chạm vào chàng, chỉ chơi chút thôi.”

Lý Du đương nhiên sẽ không tin mấy lời này của nàng.

Nữ nhân không biết xấu hổ kia như bạch tuộc dính trên người hắn, thi thoảng lại hà hơi thổi khí vào tai hắn, ngứa muốn chết.

Lý Du mặt đỏ tai hồng bịt lỗ tai.

Ninh Anh yêu chết cái dáng vẻ quẫn bách này của hắn, hắn càng cố gắng kìm nén nàng càng thích chọc phá hắn!

Ở cữ mất bốn mươi ngày, không thể ra ngoài hóng gió vì sau này sẽ đau đầu, Ninh Anh cũng không cảm thấy quá nhàm chán, nàng hết xem huyện chí giết thời gian lại chơi với Lý Du, không nữa thì chơi với nhi tử.

Trước mắt thằng nhóc con được hai nhũ mẫu nuôi rất khá, đã không còn xấu như lúc trước, thân thể nho nhỏ trắng trẻo nõn nà, Thôi thị nói không khác Lý Du hồi còn nhỏ là mấy.

Trẻ sơ sinh ngoài ăn cũng chỉ có ngủ, có đôi khi Ninh Anh sẽ trêu nhóc, chơi đùa với nhóc, hoàn toàn không có khái niệm làm mẹ.

Không chỉ có nàng như vậy, Lý Du cũng không khác mấy, chỉ có cảm giác trong nhà nhiều hơn một chú cún chú mèo.

Mới đầu hắn ôm cũng không dám ôm, bởi vì đứa bé mềm nhũn, về sau vẫn là Ninh Anh khuyên mãi, lá gan hắn mới lớn hơn.

Bên trong nhà ấm áp, không cần mặc quá dày, Lý Du nhận lấy đứa bé thì có cảm giác lòng bàn tay nóng lên. Hắn thầm hô không ổn, vội vàng nhìn về phía Ninh Anh nói: “A Anh, hình như tè rồi?”

Ninh Anh đáp: “Bên kia có tã, chàng thay đi.”

Lý Du: “???”

Đứa bé trong tay tựa như mèo con vặn vẹo thân thể, có vẻ không quá thoải mái.

Lý Du bỗng nhiên cảm thấy tay mình như bị phỏng, lại một lần nhìn về phía Ninh Anh nói: “Nàng tới thay đi.”

Ninh Anh ghét bỏ nói: “Thiếp đau thắt lưng, chàng nhanh lên.”

Lý Du từ chối nói: “Ta đi gọi nhũ mẫu tới.”

Ninh Anh: “Có cái chuyện cỏn con này cũng gọi nhũ mẫu, một đại lão gia như chàng còn sợ một đứa bé miệng chưa cai sữa sao?”

Lời này khiến Lý Du rất không hài lòng, hắn nghĩ thầm, không phải chỉ là thay một miếng tã thôi sao, nào có làm khó được hắn?

Nhưng mà đợi đến khi hắn đặt nhi tử  lên sập, mở tã lót ra, thứ đập vào mắt khiến gương mặt hắn vặn vẹo, hắn không thể nhìn thẳng, đau khổ gào khóc với Ninh Anh: “Hắn không phải đi tiểu…”

Ninh Anh: “…”

Hai người nhìn chằm chằm đối phương.

Giây tiếp theo, Ninh Anh lập tức chạy sang gian phòng bên cạnh.

Lý Du: “…”

Nàng không phải mẹ ruột của đứa bé này sao?!

“Ninh Anh!”

“Ôi, ta đau thắt lưng!”

“Đây là con nàng sinh đó, con ruột!”

“Chàng là phụ thân hắn, phụ thân ruột!”

Lý Du muốn đi tìm nàng lý luận, nhưng mà Ninh Anh đã nhanh chóng đóng cửa. Hắn tức giận đến dậm chân, lại sợ đứa nhỏ đặt trên giường cởi truồng sẽ cảm lạnh, đành phải kiên trì đi xử lý.

Trong quá trình xử lý hắn còn luôn miệng lẩm bẩm mình là cha ruột, mình là cha ruột, thế nhưng vẫn không nhịn được mà ghét bỏ, vừa hoài nghi nhân sinh vừa thay tã mới, sau đó lao ra ngoài gọi nhũ mẫu.

Trong phòng Ninh Anh không nghe thấy động tĩnh gì, nàng xoa tay mở cửa thò đầu ra dò xét tình hình, bé con trên giường đã được nhũ mẫu ôm đi.

Nhưng nàng mới vừa đi đến mép giường, chỉ thấy Lý Du chạy vào, nàng vừa định trốn, Lý Du đã chặn người lại, vươn ra tay ra nói: “Ta không rửa tay.”

Ninh Anh: “…”

Lý Du oán hận s.ờ soạng nàng một hồi.

Ninh Anh gào khóc hai tiếng, vội vàng lui về sau, kháng cự nói: “Thối!”

Nàng càng khó chịu, Lý Du càng sảng khoái, sau cùng hai người đè nhau trên giường mà đánh.

Vừa rồi Thôi thị nghe chuyện thay tã từ nhũ mẫu, vội vàng chạy đến xem tình hình.

Ai ngờ vừa vào nhà liền thấy hai người đang quấn lấy nhau, Thôi thị không thể nhìn thẳng: “Thế này đâu có dáng vẻ gì của bậc làm cha làm mẹ, đều đã trưởng thành rồi còn ấu trĩ như vậy.”

Dứt lời bất đắc dĩ nhấc chân đi ra ngoài.

Hai người trên giường vẫn đang không ra thể thống gì xoắn thành bánh quai chèo, Lý Du nói: “Nàng buông ra.”

Ninh Anh: “Không buông.”

Một kẻ bóp ngực, một người bóp trứng, hai người cứ thế giằng co.

Quả thực không ra thể thống gì!

Có lẽ chính vì không kiêng nể gì như vậy mới khiến bọn họ không giống các cặp phu thê bình thường tương kính như tân, mà càng trở nên thân mật khăng khít hơn, cho dù là hành động bất nhã cũng không cảm thấy có gì xấu, ở trước mặt đối phương không cần giữ hình tượng gì đáng nói.

Khi mùa đông đến cuối cùng Ninh Anh cũng có thể sống như người đàng hoàng, nàng không cần quan tâm đến con cái, lại không có mâu thuẫn quân mẫu và tức phụ, cuộc sống gia đình vừa vui vẻ lại tự tại.

Nàng vô cùng hưởng thụ cuộc sống của kẻ có tiền này, chờ đến đầu xuân sang năm nàng muốn dẫn Thái tam nương đi xem huyện bên, mở một tiệm ăn mới, xây dựng chuỗi quán ăn thương hiệu Thái Ký.

Trước mắt Thái tam nương xử lý Thái Ký đã có chút lợi nhuận, chứng minh bọn họ kinh doanh có hi vọng. Có kinh nghiệm lúc trước, mang Thái Ký đến huyện bên chắc không phải là việc khó.

Đầu xuân, Ninh Anh bỏ nam nhân và hài tử của mình ở nhà, chạy tới huyện bên.

Thị trấn kia ở ngay bên cạnh, nàng biết cưỡi ngựa, lại có đám người Lương Hoàng bảo vệ, Lý Du cũng yên tâm cho nàng đi.

Huyện bên là huyện Tung, ẩm thực không khác huyện Lăng Dương là mấy, Ninh Anh dùng kinh nghiệm tích lũy được ở Lăng Dương sang bên này khai trương tiệm ăn mới, tiệm này lớn hơn, có thể đồng thời chứa 20 bàn khách.

Nàng ở bên kia cùng Thái tam nương tự thân tự lực, trì hoãn không ít thời gian, vì thế Lý Du còn đặc biệt viết thư giục nàng sớm trở về.

Từ việc tìm tiệm đến chuẩn bị bàn ghế, điều chế nước dùng cùng vô vàn chuyện, đều do đích thân Ninh Anh sắp xếp.

Trong quá trình bên này cử người quen tay sang giúp đỡ, Mỹ Nguyệt cũng trở thành trợ thủ đắc lực của Ninh Anh, đồng thời đề cử thêm rất nhiều món ăn. Mà Lăng Dương bên này bởi vì đã đi vào quỹ đạo cho nên có thể thuê dân bản xứ đến làm việc vặt vãnh, có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Nàng gần như lăn qua lăn lại bên này gần một tháng mới trở về, lúc ấy con đã ngủ say, Ninh Anh vào trong phòng nhìn hắn, tiểu tử kia ngoan ngoãn nằm ở trong nôi, trắng trẻo mập mạp, hai tay giơ lên hai bên mặt trong tư thế đầu hàng, cứ thế ngủ say.

Lúc này Ninh Anh mới cảm thấy cả trái tim đều như hòa tan, nàng ngồi ở bên nôi nhìn một lát, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, không nhịn được giơ tay dò xét hơi thở của hắn, còn hơi nóng.

Nhũ mẫu vào phòng, Ninh Anh gọi bà sang bên, hỏi chút tình huống của nhi tử.

Nhũ mẫu nói hiện tại đã bắt đầu bi bô tập nói, biết nói được vài âm rồi.

Ninh Anh phong trần mệt mỏi cưỡi ngựa trở về, toàn thân không quá thoải mái, sai người hầu chuẩn bị nước ấm tắm rửa.

Trong lúc nàng rửa mặt chải đầu, Lý Du có về nội viện, đầu tiên là đi thăm nhi tử mình trước.

Tiểu tử kia trắng trẻo mập mạp, mặt mày rất giống hắn hồi bé, dáng vẻ ngủ say ngây thơ đáng yêu, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được mà giơ tay thử hơi thở của bé con.

Ừm, có hơi nóng.

Nhũ mẫu thật sự không biết phải nói sao với hai phu thê nhà này.

Chờ lát sau Lý Du trở về phòng, Ninh Anh đang lau khô tóc nhìn thấy hắn, tên kia lại bắt đầu cáu kỉnh, nói: “Ta viết hai phong thư gửi đến, nhưng nàng không trả lời một lần nào.”

Ninh Anh: “Không phải tại thiếp bận sao, mới khai trương quán mới, đương nhiên phải tốn nhiều tâm tư hơn rồi.”

Lý Du không thoải mái nói: “Vậy cũng không thể ném cha con ta ở nhà lâu như vậy.”

Ninh Anh: “…”

Lý Du: “Ta không vui, nàng dỗ ta đi.”

Ninh Anh: “…”

Lý Du: “Nhanh lên.”

Vì thế nàng trực tiếp kéo hắn lên giường dỗ dàng, tiểu biệt thắng tân hôn, rất có tình thú, kết quả tên kia vẫn không thuận theo, nghĩa chính ngôn từ nói: “Ban ngày ban mặt không ra thể thống gì!”

Ninh Anh trực tiếp giở trò với hắn: “Thiếp vui là được.” Lại nói, “Chàng còn nợ thiếp một khuê nữ.”

Lý Du: “…”

Nữ nhân này quả thật không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ!

“Nàng đừng chạm vào ta, hiện tại ta đang tức giận, nghiêm túc tức giận!”

Ninh Anh ghé đến hôn hắn.

Lý Du: “…”

Thôi được rồi…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương