Quý Dữ không lập tức trả lời, hắn ngơ ngác mà nhìn Hạ Trụ, môi giật giật, cuối cùng vẫn ngậm lại.

Hắn biết rõ, muốn ở liền không phải chuyện ngày một ngày hai nữa.

Chỉ cần còn một ngày Quý Viễn Sinh chưa nhìn thấy Tiểu Vũ Trụ, vậy thì uy hiếp của hắn đối với bọn họ vẫn luôn tồn tại, huống hồ theo tính cách của hắn, chỉ sợ không thấy được Tiểu Vũ Trụ sẽ không chịu bỏ qua.

Hạ Trụ làm bạn bè, ra tay giúp hắn thực bình thường.

Nhưng hiện tại hắn mời mình vào nhà hắn ở, tương đương đem mình bao lại dưới cánh hắn, tuy rằng là tự bản thân hắn quyết định, nhưng trong mắt Quý Viễn Sinh, Hạ Trụ là đại biểu cho Hạ Hùng, thậm chí là đại biểu toàn bộ Hạ gia có thái độ với hắn.

Hạ gia giúp mình che chở Tiểu Vũ Trụ đã thực tận tình tận nghĩa, lại đem bọn họ kéo xuống nước……

Quý Dữ vẫn là không thể đi.

Mi mắt hắn hơi rũ, hầu kết lăn lộn: “Chuyện này…… Ba anh biết không?”

Hắn vẫn không thể nói ra một tiếng cự tuyệt.

Đúng mực giữa Alpha và Omega giờ phút này hoàn toàn không rảnh lo tới nữa, Quý Dữ rất rõ ràng, trừ bỏ Hạ Trụ, không người nào khác có thể giúp được hắn cùng Tiểu Vũ Trụ.

Hạ Trụ nói: “Không biết, trở về nói với ba tôi một tiếng là được.”

Quý Dữ ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy nghiêm túc: “Tôi cảm thấy anh nên hỏi ý kiến ba anh trước sẽ tốt hơn.”

“Cậu lo lắng ông không đồng ý?”

Quý Dữ nhăn mi: “Anh không hiểu ý tôi sao? Anh chẳng lẽ không biết anh làm vậy đại biểu cái gì sao?”

Hạ Trụ đột nhiên giương môi: “Không có việc gì.”

Ánh mắt hắn dịu lại, giống như hàm chứa ánh sáng, hắn nói “Ba tôi cho tới bây giờ đều đứng về phía tôi.”

Mà hắn cũng đứng về phía mình.

Không biết trong lòng nghĩ gì, tự động mà toát ra một câu.

Quý Dữ thấp thấp khụ một tiếng, quay đầu đi: “Tôi hiểu rồi, tôi đây…… Dù sao cũng không để anh giúp đỡ không công.”

Hạ Trụ nhướng mày: “Thế nào?”

Quý Dữ nghĩ nghĩ, nói: “Chờ trở về tôi sẽ đưa cho anh.”

Hạ Trụ: “Cái gì?”

“Đến lúc đó cho anh thì sẽ biết.”

Hạ Trụ cười nhẹ: “Vậy được, tôi chờ.”

Lúc này, đèn đỏ chuyển xanh, xe tiếp tục lăn bánh.

Ánh mắt dừng trên người mình dời đi, Quý Dữ tức khắc thở phào một hơi. Hắn nghiêng đầu nhìn cửa kính xe, thủy tinh trong suốt mơ hồ ánh lên ảnh ngược của hắn cùng Hạ Trụ mặt.

Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu, mới chuyển tầm mắt.



Vào nhà, Quý Dữ nhìn bốn phía: “Ba anh cùng em anh đâu cả rồi?”

“Ba tôi có việc đi ra ngoài, Kiều Kiều phỏng chừng ở trên lầu trông đứa bé.”

Hạ Trụ nhìn xuống cầu thang “Tiểu Vũ Trụ ở trong phòng tôi.”

“Tôi đi xem nó.”

Lên lầu, tay mới vừa đặt lên then cửa, trong phòng liền phát ra một trận động tĩnh vội vội vàng vàng.

Quý Dữ cả kinh, gấp gáp mở cửa.

Không giống như trong tưởng tượng Quý Viễn Sinh tới nhà đoạt Tiểu Vũ Trụ, chỉ có Hạ Kiều thẳng lưng, có thể hình dung là ưu nhã ngồi trên sô pha. Cô một tay bưng cà phê, một tay cầm sách, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lấm tấm hạ vào nhà, hình ảnh hài hòa lại điềm đạm.

Tầm mắt dời xuống dưới, Tiểu Vũ Trụ đang nằm trong giường nhỏ vù vù ngủ.

Hạ Kiều không chút hoang mang mà nhìn về phía hai người, làm lơ Quý Dữ, chỉ chào Hạ Trụ: “Anh.”

Hạ Trụ gật đầu: “Trông trẻ em thật không tồi.”

Hạ Kiều bĩu môi: “Ai trông trẻ chứ? Bảo mẫu vẫn luôn trông, vừa vặn cô ấy có chút việc, em mới lại đây giúp cô ấy trông một hồi.”

Quý Dữ đi vào trong phòng: “Cảm ơn.”

Hạ Kiều nhìn hắn một cái: “Ân.”

Quý Dữ ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Vũ Trụ, trên dưới đánh giá.

Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền phát hiện chăn Tiểu Vũ Trụ đắp không quá kín, lộ ra ngón chân nhỏ mập mạp.

Hắn duỗi tay sờ sờ, vẫn còn ấm, xem ra vừa cởi vớ không bao lâu, nhưng một chân khác lại có mang vớ, chẳng lẽ lúc vui đùa bị rơi xuống?

Hắn quét mắt chung quanh, chưa phát hiện tung tích cái vớ kia ở đâu, vì thế ngẩng đầu hỏi Hạ Kiều: “Cô có thấy chiếc vớ trên chân nó đâu không?”

Lông mi Hạ Kiều run rẩy: “Cái gì vớ? Tôi không biết a.”

“Được rồi.”

Quý Dữ có chút nghi hoặc, nhưng mất cái vớ cũng không phải chuyện lớn gì, hắn không nghĩ nhiều nữa, lấy túi mommy của Tiểu Vũ Trụ qua, lấy ra một đôi vớ từ bên trong.

Hắn cúi đầu, đang muốn tròng lên cho Tiểu Vũ Trụ, dư quang tùy ý thoáng nhìn một cái, lại thấy được hình ảnh chiếc vớ thất lạc kia của Tiểu Vũ Trụ ——

Mang trong chân Hạ Kiều.

Không chờ hắn nhìn kỹ, Hạ Kiều bỗng chốc đem chân rút vào trong váy.

Cô nhỏ giọng ho một tiếng, đứng lên: “Nếu hai người đã về rồi, vậy tôi về phòng mình đây.” Nói xong, nhanh chân ra khỏi phòng Hạ Trụ.

Hạ Trụ đóng cửa, quay đầu lại liền thấy Quý Dữ ngồi dưới đất cười.

“Cậu cười cái gì?” Hắn hỏi.

“Vớ của Tiểu Vũ Trụ ở trên chân cô ấy.”

Quý Dữ cảm thấy buồn cười, lại có điểm khó hiểu “Mang vớ của trẻ con có gì vui sao?”

Hạ Trụ ở bên cạnh sô pha ngồi xuống, nghe vậy đùa giỡn mà nhìn Quý Dữ: “Vậy cậu mặc quần lót của tôi có gì vui vẻ sao?”

Quý Dữ: “……”

“Bây giờ tôi đưa đồ cho anh.” Hắn bất đắc dĩ miễn cưỡng mà nói sang chuyện khác.

Hạ Trụ bật cười: “Là cái gì?”

Quý Dữ lại lần nữa mở ra túi mommy, kéo ra ngăn kéo tận cùng bên trong.

Túi này thiết kế tinh xảo, ngăn nhỏ bên trong còn có khóa mật khẩu, tuy rằng không nghiêm mật gì lắm, nhưng bình thường dùng cũng đủ rồi.

Quý Dữ nhập mật mã, từ sâu trong ngăn lấy ra thẻ ngân hàng.

Hắn duỗi tay, đem thẻ đưa cho Hạ Trụ: “Cái này cho anh.”

Hạ Trụ vừa thấy thẻ trong tay Quý Dữ, biểu tình liền trầm xuống, hắn muốn hỏi Quý Dữ có ý tứ gì, nhưng thấy rõ phía sau tấm thẻ kia lời muốn nói liền tắc lại.

Mày nhăn lại dần giãn ra, mặt hắn có chút cứng nhắc.

Hạ Trụ hắng giọng nói: “Cậu muốn đưa tôi cái này?”

Quý Dữ nhìn Hạ Trụ, trong mắt bằng phẳng lại trong suốt: “Hiện tại tôi chỉ có cái này. Kỳ thật cái này không tính là của tôi, thứ này thuộc về nguyên lai Quý Dữ, nhưng nói như thế nào đây……”

Hắn rối rắm, chỉ vào mình “Hắn chính là tôi! Dù sao cái này cũng cho anh, nếu không đủ sau này tôi sẽ bổ sung thêm. Không phải nói chớ khinh thiếu niên nghèo sao, hiện tại tôi là một học sinh không có gì, bất quá về sau không nhất định vẫn như vậy.”

Thấy Hạ Trụ một bộ dạng không thèm dao động, Quý Dữ dứt khoát bắt lấy tay hắn, mạnh mẽ đem thẻ nhét vào trong tay hắn: “Anh giúp tôi nên tôi phải báo đáp anh, đạo lý hiển nhiên, cầm, nhanh, đừng dây dưa!”

Hạ Trụ có chút buồn cười mà nhìn thẻ ngân hàng trong tay, màu đen, bên góc còn ấn chữ.

Dãy số bên trên không lệch tí nào —— hắn đối với mấy con số rất mẫn cảm, văn kiện cùng số liệu qua tay hắn đều nhớ rõ, việc báo đáp đột ngột này cho hắn cảm giác vật về nguyên chủ.

Tức giận không nổi lên được, ngược lại có chút buồn cười.

“Trong thẻ có bao nhiêu tiền?” Hắn hỏi.

Hắn nói: “Còn nhiều hơn sáu trăm vạn đi.”

“Nhiều như vậy đều cho tôi?” Hạ Trụ có chút kinh ngạc.

Quý Dữ gật đầu: “Anh không cần cảm thấy khó xử, tôi còn cảm thấy mình lời lắm.”

“Tôi không khó xử, tôi muốn hỏi cậu tiền cứ vậy đưa hết cho tôi, về sau cậu dùng cái gì?”

Nói hắn lại nhìn về phía Tiểu Vũ Trụ “Cậu làm sao nuôi nó đây? Số tiền nuôi một đứa trẻ cũng không nhỏ.”

Sau khi đem thẻ đưa ra trong lòng Quý Dữ khoan khoái rất nhiều, thậm chí còn có tâm tư nói giỡn: “Vậy anh thối tôi chút đi.”

“Được.” Hạ Trụ vậy mà lại gật đầu.

Hắn đi đến đầu giường, trước mặt Quý Dữ mở két sắt, đem thẻ bỏ vào sau đó mang một cái thẻ khác ra, đưa cho Quý Dữ “Cầm.”

Quý Dữ: “…… Tôi chỉ đùa một chút, tôi có tiền a, không để tất cả trong thẻ đâu.”

Hắn xua xua tay, đẩy tay Hạ Trụ ra “Được rồi, cứ như vậy đi, đừng cho tôi, tôi thật sự còn tiền mà.” Nói xong hắn mau mau quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ Trụ, tiếp theo trong mắt lộ ra kinh hỉ “Nha, Tiểu Vũ Trụ tỉnh a?”

Còn không phải sao, một đôi mắt mở thật lớn, tròng mắt đen nhánh chuyển động, thấy hắn nhìn qua liền cong môi cười. Nó đã tỉnh được một lúc, chỉ là không lên tiếng, chờ bọn họ phát hiện ra nó.

Quý Dữ duỗi tay đem Tiểu Vũ Trụ ôm vào trong lòng ngực, ước lượng: “Lại lớn lên a.”

Vài ngày không gặp, Tiểu Vũ Trụ kích động mà ở trong lòng Quý Dữ nhảy nhảy, hai tay nó ôm lấy mặt Quý Dữ, chu miệng nhỏ ba ba hai tiếng ướt nhẹp lên mặt hắn.

“A!” Đôi mắt nó sáng lên, cười đến cong thành trăng khuyết.

“Ba ở đây!” Quý Dữ đáp.

“A!”

“Ở đây ở đây.”

Hôn hai cái còn chưa đủ, không chờ Quý Dữ lấy khăn giấy lau khóe miệng đầy nước miếng cho nó, Tiểu Vũ Trụ lại ôm mặt hắn, lại liên tiếp ba ba ba.

Quý Dữ cười đến bất đắc dĩ, tùy ý để Tiểu Vũ Trụ đem nước miếng cọ trên mặt hắn.

Hạ Trụ dựa vào cửa sổ, thấy thế giơ điện thoại chúp một tấm hình.

Quý Dữ nhìn hắn: “Ảnh chụp lén đâu cho tôi xem nào?”

Hạ Trụ đem điện thoại duỗi đến trước mặt Quý Dữ, để hắn xem ảnh chụp: “Tôi cảm thấy có thể đặt cái tên cho bức ảnh này.”

Quý Dữ: “Cửu biệt tương phùng?”

Tiểu Vũ Trụ chớp mắt, cũng duỗi đầu muốn xem ảnh chụp: “Nga?”

Hạ Trụ: “Mẫu tử đoàn tụ.”

Quý Dữ: “……” Hắn càng muốn làm ba ba có được không?

Tiểu Vũ Trụ trong lòng lúc này đột nhiên cười ha hả đập tay: “Da~”

Hạ Trụ cười rộ lên: “Xem ra nó cũng thích cái tên này.”

Quý Dữ: “……”

Hắn giả đò che miệng Tiểu Vũ Trụ “Con không thích.”

Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt to ướt át: “Ngô?”



Giữa trưa, bọn họ ở phòng bếp ăn cơm, Hạ Kiều không xuống lầu, nàng ở trong phòng mình ăn.

Trong lúc Tiết Túng gọi tới hai cuộc điện thoại, Quý Dữ đều không tiếp, tùy ý để tiếng chuông từ bắt đầu vang đến kết thúc.

“Không tiếp sao?”

Quý Dữ lắc đầu: “Còn có thể có chuyện gì, phát hiện tôi đào tẩu.”

Hắn lại nói “Tối nay Quý Viễn Sinh có khả năng kêu hắn tới đây đón Tiểu Vũ Trụ.”

Hạ Trụ không để bụng: “Quý Viễn Sinh tự mình tới cũng vô dụng.”

Quý Dữ buông đũa, bật ngón cái với Hạ Trụ: “Anh thật trâu bò.”

Ăn cơm xong, Hạ Trụ đi tìm Hạ Kiều nói chuyện.

Quý Dữ ở phòng ngủ bồi Tiểu Vũ Trụ chơi, hôm nay Tiểu Vũ Trụ tựa hồ hết sức phấn khởi, chơi tới không hề có ý tứ buồn ngủ, thẳng đến hai giờ chiều mới nhắm mắt lại, nằm trong lòng hắn ngủ rồi.

Ngủ còn theo bản năng mà hướng trong lòng Quý Dữ ủi ủi, tay nhỏ nắm góc áo hắn.

Quý Dữ mềm lòng thành một đoàn, dứt khoát nằm xuống bên cạnh Tiểu Vũ Trụ, bồi hắn cùng nhau ngủ trưa.

Đại khái là trong lòng nghĩ quá nhiều chuyện, cho nên giấc này Quý Dữ ngủ không thể liền mạch, hơn nữa Tiểu Vũ Trụ còn ở trong lòng hắn, hắn thường thường mà sờ tay nhỏ chân nhỏ của nó một cái, sợ mình đè lên nó, cũng sợ chăn bị tung ra.

Nửa mộng nửa tỉnh, hắn lại theo bản năng mà sờ sờ Tiểu Vũ Trụ.

Nhưng lúc này hắn không biết đã sờ phải cái gì, trên tay xúc cảm không chỉ có bóng loáng lành lạnh, mà còn ngạnh ngạnh, bên trên tựa hồ trải rộng hoa văn, sờ vào tay có cảm giác đang sờ phải vảy.

Cái gì a……

Quý Dữ mở mắt ra, ngồi dậy nhìn xem.

Vừa thấy, sâu ngủ trong đầu nháy mắt đều bị dọa chạy, hắn xoa xoa mắt, lại xoa xoa mắt, cũng mặc kệ hắn dụi đến thế nào, hai ngón tay vẫn cảm giác được vảy nhỏ màu bạc phủ trải đều kia, dần lớn lên trên xương sống của Hạ Trụ.

Nó từ bên cạnh quần lộ ra, còn từng chút từng chút chậm rì rì lắc lư, thoạt nhìn thực thích ý.

______________________________________________________________________________

Editor: *kích động* thuộc tính long thú tới rồi, bữa giờ tui xém tưởng mấy cái long thố trong thể loại là để chưng không đó:)))))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương