Thế kỷ toàn cầu SA, nơi nơi ồn ào.

Những quả bóng bay khổng lồ màu đỏ lơ lửng giữa không trung, thảm đỏ trải dài từ lối vào đến bên trong trung tâm thương mại, kết hợp với sân khấu chính rộng lớn, thảm đỏ hai bên thảm đỏ là truyền thông với đầy các loại micro và camera.

Đèn flash không ngừng nhánh, những danh nhân minh tinh quần áo ngăn nắp chậm rãi mà đến, hướng về phía mọi người mỉm cười vẫy tay.

Xe của bọn Quý Dữ còn chưa chạy đến thảm đỏ, Quý Hằng liền giành trước sắp xếp: “Tiết Túng cùng tôi đi vào, cậu đi theo phía sau.”

Quý Dữ nhìn bên ngoài chật kín người: “Không thành vấn đề.”

Con trai ruột cùng con trai vợ kế xuất hiện cùng nhau vốn là đề tài bạo nổ truyền thông, chỉ là ngồi một chiếc xe chứ không đi cùng nhau, nhưng cũng đủ cho truyền thông tự thân chế ra tình tiết bát quái của hào môn thế gia.

Nếu đã đi tới nơi này, bước ra ánh sáng được bao nhiêu thì bước, dù sao hắn cũng không mất gì.

Tiết Túng lại ngay lúc này chen vào nói: “Hai người cùng đi ra đi. Tôi kém hai người một cấp bậc, theo sau là được.”

Quý Hằng bất mãn mà nhìn Tiết Túng: “Vì cái gì?”

Tiết Túng đỡ đỡ mắt kính, giải thích nói: “Nếu em không muốn tin tức bát quái trên Giang thành ngày mai toàn là tin anh em hai người bất hòa, cùng với quá khứ của mẹ cả hai, vậy thì nghe lời anh nói.”

“Đương nhiên, nếu như có thể, hai người biểu hiện…… Hòa thuận một chút.”

Quý Dữ nhún nhún vai: “Tôi đều ok.”

Quý Hằng ninh khởi mi: “Em không ok! Ai muốn hòa thuận với hắn? Cho dù có hòa thuận những chuyện năm xưa vẫn sẽ bị lôi ra, có thể moi lên đều moi lên, ai sợ ai?”

Tiết Túng nhìn Quý Hằng, khẽ thở dài: “Em a……”

“Em thế nào?”

Quý Hằng trợn mắt, đem đầu dựa vào cánh tay Tiết Túng.

Quý Dữ: “……”

Lúc này xe đã tới cuối thảm đỏ, người tiếp khách bên ngoài gõ cửa xe, ý bảo bọn họ xuống xe.

Quý Dữ bị thồn một miệng cẩu lương mặc kệ đời nhắm mắt, chờ cửa xe mở ra, hắn một phen nắm cổ tay Quý Hằng, thành công làm Quý Hằng giật mình ngậm miệng, tiếp theo trên tay dùng sức, mạnh mẽ đem hắn từ trong ngực Tiết Túng kéo ra.

Quý Dữ: “Đừng có buồn nôn nữa, xuống xe.”

Quý Hằng: “……”

Cửa xe mở rộng ra, vô số đèn flash nhấp nháy sáng lên.

Quý Hằng ngoài miệng nói ai sợ ai, nhưng khi thật sự đối mặt với truyền thông, hắn tươi cười còn nhanh hơn ai hết, không chỉ có không phát hỏa, còn phi thường thuận theo mà đi theo Quý Dữ xuống xe.

“Ai, người bên cạnh Quý Hằng là ai a? Minh tinh sao? Ta như thế nào không quen biết.”

“Hoắc! Gương mặt kia cùng Giang Nhã Yên quá giống!”

“Giang Nhã Yên? Người vợ đầu của Quý Viễn Sinh? Vậy hắn chính là con trai Giang Nhã Yên?”

“Khẳng định đúng vậy! Bất quá hắn như thế nào đột nhiên trở về Quý gia? Còn đi cùng Quý Hằng? Sách, phỏng chừng về sau có tuồng để xem.”

“Xem nơi này xem nơi này!”

……

Đám người xôn xao lên, đặc biệt là người có thâm niên ở Giang thành, nhận ra Quý Dữ liền hận không thể đem ống lính trong tay trực tiếp duỗi thẳng đến mặt hắn, tiến hành 360 độ không góc chết mà quay chụp.

Quý Dữ toàn bộ làm như không thấy, hắn thu liễm biểu tình, khẽ nâng cằm, chỉ có thoáng dùng sức cằm cổ tay Quý Hằng.

Tây trang lam nhạt phác họa ra đường cong thân thể trôi chảy thon dài, dáng người thẳng tắp kiên cường làm cảm giác âm nhu cùng nhược khí ban đầu phai đi, ngược lại tăng thêm vài phần rạng rỡ cùng tuấn tú.

Ánh sáng chiếu vào trên mặt, càng tăng thêm dương quang trong ống kính, so sánh với Quý Hằng bên cạnh, Quý Dữ rõ ràng đặc biệt xuất sắc.

“Cậu đừng lôi kéo tôi!” Quý Hằng từ răng nghiến ra những lời này.

Quý Dữ trả lời: “Không thể. Nhiều người nhìn như vậy, nhớ rõ bảo trì mỉm cười, mặt mũi bớt lạnh nhạt đi.”

“Cần cậu nói sao?”

Quý Hằng có không vui sao đi nữa, trước mặt người khác cũng chỉ có thể treo lên bộ mặt hài hòa, tình anh em hòa thuận —— cho dù đứa em này đem toàn bộ nổi bật của hắn đoạt đi, cho dù đứa em này khiến hắn trở thành hình nền.

Quý Dữ cười cười, không mở miệng nữa.

Hắn một tay cắm túi, vừa đi vừa tùy ý mà nhìn quét qua đám người, bỗng nhiên, tầm mắt khi lướt qua nơi nào dừng lại một chút, nhìn một nam nhân trẻ tuổi mang khẩu trang trên mặt.

Đối phương tuy rằng mang khẩu trang, nhưng cùng lắm chỉ che tới chóp mũi, lộ ra ngoài khẩu trang nửa khuôn mặt vô cùng quen mắt.

Quý Dữ thực mau liền nhận ra, người nọ là Tạ Vũ Tinh.

Bởi vì ánh mắt đối phương thật sự quá mức sáng, biểu tình cũng cùng người chung quanh không hợp nhau, cho nên mới bị hắn chú ý tới.

Quý Dữ vốn tưởng rằng Tạ Vũ Tinh đang nhìn mình, nhưng nhìn lại lại cảm thấy không đúng lắm, tiêu điểm trong mắt hắn không phải ở chỗ mình, mà là dừng trên người đi sau.

Phía sau hắn…… Là Tiết Túng.

Mặt sau còn có người lục tục mà đi lên thảm đỏ, nhưng theo chân bọn họ khá xa.

Cho nên, Tạ Vũ Tinh đang nhìn Tiết Túng?

Đúng lúc này, ánh mắt Tạ Vũ Tinh vừa động, chú ý tới Quý Dữ đang nhìn hắn.

Hắn lập tức cúi đầu, đội mũ, cúi thấp người, thực mau biến mất trong đám người chen chúc.

“Vừa nhìn cái gì đó?” Quý Hằng hỏi.

Quý Dữ thu hồi tầm mắt, thuận miệng nói: “Không có gì.”

“Hừ.” Quý Hằng từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

Đi qua thảm đỏ, bọn họ đi tới trung tâm hội trường.

Tiết Túng đem bọn họ đưa đến trên chỗ ngồi liền rời đi.

Hắn vừa đi, Quý Dữ lập tức lấy điện thoại, bên trên có tin nhắn vừa nhắn tới ba phút trước ——

【Hạ Trụ: Tầng hai, [định vị] xuống từ cái thang máy này, xe đậu ở e1896, biển số xe x12345.】

【Quý Dữ: Tới ngay.】

Đây là kết quả hắn cùng Hạ Trụ thương lượng được, đi xong thảm đỏ liền lập tức rời đi.

Chuyển biến tốt lập tức đi, tuyệt không đợi lâu.

Quý Dữ đứng lên đi ra ngoài, Quý Hằng ngồi bên cạnh hắn hỏi: “Cậu đi đâu?”

“WC.”

Quý Hằng cũng đứng lên: “Vừa lúc, cùng nhau đi.”

Quý Dữ nhướng mày: “Sao tôi lại không biết quan hệ của chúng ta tốt đến nỗi có thể cùng đi WC?”

Quý Hằng cười lạnh: “Ai biết có phải cậu đi WC thật hay không.”

Quý Dữ: “……”

Hắn ngược lại không lo lắng Quý Hằng sẽ biết kế hoạch của hắn cùng Hạ Trụ, người này sở dĩ đi theo mình, đại khái lo lắng mình và Tiết Túng lén gặp mặt.

“Nghĩ nhiều.”

“Cậu nói cái gì?”

“Tôi nói tùy cậu.” Quý Dữ dẫn đầu bước ra.

Hai người một trước một sau mà tiến vào khu vực WC.

Nhà vệ sinh trong thương mại phân sáu loại giới tính, không lẫn vào nhau, chỉ có bồn rửa tay xài chung.

Quý Dữ vào nhà vệ sinh xong cổ ý đứng bên ngoài, muốn chờ Quý Hằng đi vào liền tẩu thoát, nhưng mà nhìn vài lần, Quý Hằng đều đứng bên ngoài, thậm chí còn ở trước bồn rửa tay thong thả ung dung mà sửa sang lại tóc tai hơi rối.

Quý Dữ: “……” Được thôi.

Hắn đi vào trong phòng vệ sinh, phát cho Hạ Trụ cái định vị.

【Hạ Trụ: Như thế nào đi buồng vệ sinh?】

【Quý Dữ: Tôi lấy cớ đi WC, kết quả Quý Hằng theo tới, anh chờ chút, tôi tới ngay.】

【Hạ Trụ: Hắn vì cái gì đi theo cậu? Hắn đã biết?】

【Quý Dữ: Không, hắn lo lắng tôi cùng Tiết Túng gặp lén.】

【Hạ Trụ:……】

【Hạ Trụ: Tôi đi lên.】

Gửi xong tin, hắn cũng đem định vị của mình phát cho Quý Dữ.

【Quý Dữ: Không cần, đều là việc nhỏ, tôi thực nhanh sẽ xuống.】

Nhưng mà lần này Hạ Trụ không có trả lời, Quý Dữ nhìn đến điểm đỏ ở trên điện thoại mình bắt đầu chuyển động.

Cứ vậy mà lên sao?

Trong lồng ngực dâng lên một luồng cảm giác không rõ, khiến Quý Dữ trong chốc lát ngẩn người.

Hắn rũ mắt, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm trên điểm đỏ trên màn hình.

Sau một lúc lâu, hắn nở nụ cười.

Lại qua một lát, Quý Hằng cuối cùng cũng tiến vào buồng vệ sinh cách vách, Quý Dữ lập tức bước ra ngoài.

Hắn bước chân không ngừng đi tới chỗ Hạ, không bao lâu, liền tìm đến định vị trên thang máy, lên thang máy xuống tầng hai.

Cửa thang máy mở ra, Hạ Trụ mặc một thân quần áo vận động đội mũ lưỡi trai xuất hiện trước mắt Quý Dữ.

Hai người vừa vặn đụng phải.

Khóe miệng không tự giác giương cao, Quý Dữ đập tay cùng Hạ Trụ: “Thật không dễ dàng, cuối cùng là thành công gặp nhau a.”

Hạ Trụ cười nhẹ, nhìn nhìn phía sau Quý Dữ: “Không ai đi theo cậu đi?”

“Không.”

Quý Dữ bật ngón cái với hắn “Hôm nay cuối cùng tôi cũng hội được cái gì gọi là đồng đội như thần a, một động tác liền đem mặt Quý Viễn Sinh lạnh ngắt xuống, thực chỉ có anh đó, khi đó tôi thiếu chút nữa nghĩ Tiểu Vũ Trụ bị mang đi rồi.”

Hạ Trụ nhìn người qua đường xung quanh, nghiêng nghiêng đầu: “Đi, lên xe lại nói.”

“Được.”

Lên xe Hạ Trụ, cả người Quý Dữ lập tức thoải mái.

Hắn không hề giữ hình tượng mà nằm liệt trên ghế dựa, thả lỏng hỏi: “Tiểu Vũ Trụ ở chỗ anh thế nào rồi?”

Hạ Trụ trả lời: “Hôm nay một lần cũng chưa khóc, chơi đến rất vui vẻ.”

Quý Dữ gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Ô tô phát động, ra khỏi tầng hầm.

Thương mại thế kỷ ầm ĩ ồn ào liên quan với Quý gia lung tung rối loạn đồng loạt bị vứt ra sau, Những quả bóng khổng lồ trong kính chiếu hậu cũng ngày càng nhỏ, thẳng đến biến mất.

Đồng dạng biến mất tao, còn có cảm giác hưng phấn trong đầu Quý Dữ.

Lý trí thu hồi, hắn ngưng cười: “Chúng ta hiện tại đi đâu?”

“Nhà tôi.”

“Ừm.” Quý Dữ gật gật đầu, lại muốn mở miệng, lời nói vừa đến bên miệng đã bị Hạ Trụ đánh gãy.

Hắn nói: “Không được nói cảm ơn với tôi.”

Biểu tình mới nghiêm túc lên chút xíu bị đánh bay, Quý Dữ cười nói: “Tôi không muốn nói cảm ơn, tôi muốn hỏi có phải anh tra được cái gì rồi không.”

“Quý Viễn Sinh thật sự quá quái, không biết rõ ràng mục đích của hắn ta thì không thể an tâm, hơn nữa hắn còn nói hôm nay vẫn sẽ phái người đi đón Tiểu Vũ Trụ, cũng không biết sao hắn lại chấp nhất với Tiểu Vũ Trụ như vậy.”

Hạ Trụ nhớ tới chuyện lão ba nói với hắn, vốn định thuật lại cho Quý Dữ, nhưng do dự một cái, lời nói liền lại nuốt trở vào. Hắn rốt cuộc không có chứng cứ, cũng không có thiết thực mà tra được cái gì.

“Quý Viễn Sinh có vấn đề, nhưng cụ thể là cái gì tôi còn chưa tra ra được.”

Hạ Trụ lại nói “Người của hắn cùng phần lớn phòng thí nghiệm đều ở nước ngoài, bảo mật công tác chặt chẽ, thậm chí ba tôi cũng đoán không ra.”

Quý Dữ có chút kinh ngạc: “Ba anh cũng tra hắn?”

Hạ Hùng là cái gì thân phận? Có thể làm người địa vị như vậy còn tra không được, kia Quý Viễn Sinh nên có bao nhiêu lợi hại? Quý Dữ có chút ngốc “Hắn còn không phải Đại vương điền sản ở Giang thành sao?”

Hạ Trụ lắc lắc đầu: “Đây chỉ là tin tức hắn cho phép người ta nhìn thấy.”

Vậy những thứ hắn không muốn người ta nhìn ở đâu tra được đây?

Quý Dữ trầm mặc, sau một lúc lâu mới nhìn về phía Hạ Trụ: “Tôi không những kéo anh cùng xuống nước mà còn lôi anh vào cái hố thê thảm như vậy?”

Đồng tử đen láy một mảnh phản chiếu gương mặt Hạ Trụ, trái tim chậm rãi nhẹ xuống từng chút một, bây giờ lại mang theo trọng lượng một tấn đè lên.

Hạ Trụ nghiêng đầu nhìn Quý Dữ, bỗng nhiên rất muốn duỗi tay xoa xoa đầu hắn. Mình đã là Bồ Tát bằng đất băng qua Trường Giang, thế nhưng còn lo lắng cho hắn. (tượng bằng đất gặp nước sẽ tan, ý bảo tình trạng xấu, không ổn)

Trong lòng nghĩ thế nào, hắn liền làm thế đó.

Hạ Trụ một bàn tay nắm lấy tay lái, một cái tay khác ở trên đầu Quý Dữ nhanh chóng xoa loạn một phen.

Quý Dữ bị hắn đột nhiên xoa đầu mà ngốc lăng: “Anh làm gì?”

Hạ Trụ cười cười: “Đừng nghĩ quá nhiều, hắn không thể gây bất lợi cho tôi. Nhưng còn cậu ——”

Cảm xúc nặng nề bị một cái xoa đầu đánh gãy, Quý Dữ không chán nản giống vừa rồi, còn soi kính chiếu hậu chỉnh sửa lại tóc: “Tôi?”

Hạ Trụ nhìn thẳng phía trước: “Ừm, nếu không trong khoảng thời gian này cậu ở nhà tôi đi, mang cả Tiểu Vũ Trụ nữa.”

Động tác trên tay dừng lại, Quý Dữ kinh ngạc nói: “Anh nói cái gì?”

Phía trước vừa lúc là đèn đỏ, Hạ Trụ dẫm phanh.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Quý Dữ, không cười, trong ánh mắt tràn ngập nghiêm túc.

Hắn lại nói một lần: “Tôi nói, cậu ở nhà tôi, tôi che chở cho cậu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương