Lúc đi tới khách sạn Hoàng Triều đã là 18 giờ 50 phút, còn 10 phút nữa tiệc bắt đầu.
Lục Ninh Hân kéo Lăng Niệm Niệm một hơi chạy tới cửa thang máy, điên cuồng ấn nút.
“Cậu gấp như thế làm gì, đến muộn một lát cũng không sao chứ?” Lăng Niệm Niệm khinh bỉ, dù sao trong nguyên tác nam chính cũng không thích cô, cho nên cô đến sớm đến muộn, đối phương hẳn là sẽ không để ý.
“Đêm qua lúc cậu uống rượu ở quán bar còn nói với tôi, bảo tôi nhất định phải gọi cậu dậy sớm một chút để đi dự tiệc, không thể đến muộn.

Sao đột nhiên lại đổi tính rồi?”
“Nói cái gì đó!” Lăng Niệm Niệm im lặng, bây giờ ngay cả bộ dạng của người kia như thế nào cô cũng không biết, hơn nữa trong nguyên tác còn giết chết nguyên chủ, có thể thích mới là lạ.
“Đúng rồi, hôm nay là tiệc rượu gì?” Lăng Niệm Niệm vẫn muốn hỏi, lúc cửa thang máy đóng lại cuối cùng cũng mở miệng.
Lục Ninh Hân liếc mắt nhìn người ngoài hành tinh Lăng Niệm Niệm bên cạnh, hét to: “Xong rồi xong rồi, Lăng Niệm Niệm cậu thật sự mất trí nhớ.”
“Này, rốt cuộc tiệc rượu gì?” Lăng Niệm Niệm mặc kệ cô ấy nói gì, hỏi lại một lần nữa.

“Tiệc mừng công của bộ phim “Ác Sát”.

Vậy mà cậu cũng quên được.

Hơn nữa hôm nay nam chính Mộ Hoan của Ác Sát cũng sẽ tới, bởi vì bộ phim này mà anh ấy được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Ngưu, mới 25 tuổi mà lợi hại thật.” Lục Ninh Hân nói xong, hai mắt trở nên lấp lánh, đúng là fan não tàn.
Nhìn bộ dạng mê trai của cô ấy, Lăng Niệm Niệm mỉm cười lắc đầu, nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này chính là cảnh đầu tiên trong sách, cũng chính là cảnh tượng nam nữ chính quen biết nhau.

Nam chính Trình Dục Minh và nữ chính Lăng Sương Sương lần đầu gặp nhau, từ đó mới có câu chuyện phía sau.

Cô nhớ rõ ràng, trong tiệc rượu lần này, bởi vì tranh chấp nên Lăng Niệm Niệm đẩy Lăng Sương Sương ngã xuống đất khiến cho Trình Dục Minh chú ý, anh thấy Lăng Niệm Niệm kiêu ngạo ương ngạnh nên càng chán ghét cô, mà đối với Lăng Sương Sương thì anh hùng cứu mỹ nhân, từ đó về sau bọn họ càng đi càng gần, vui vẻ kết hôn.
Lăng Sương Sương là em họ của Lăng Niệm Niệm, con gái của Lăng Vân Hoa tập đoàn Vân Hoa, trong sách miêu tả tính cách dịu dàng, lương thiện, thân thể yếu ớt, dùng hai hình dung chính là Mary Sue, tiểu bạch thỏ.
“Đinh.”
Cửa thang máy mở ra, Lăng Niệm Niệm đi theo Lục Ninh Hân đến đại sảnh tổ chức tiệc.
“Tiểu thư, xin xuất trình thiệp mời của cô.”
“Đây.”
Lục Ninh Hân lấy hai tấm thiệp mời từ trong túi ra, sau đó kéo Lăng Niệm Niệm đi vào.

Đại sảnh xa hoa đã chật kín người, cửa đột nhiên mở ra đã thu hút tất cả ánh mắt, ngay sau đó tiếng chụp ảnh “tách tách tách” nổi lên bốn phía, trong sự chú ý của hàng nghìn người, Lăng Niệm Niệm và Lục Ninh Hân chậm rãi đi về phía trước, cô ngừng thở, cố gắng mỉm cười vẫy tay chào mọi người xung quanh.

Cô chưa bao giờ gặp cảnh như này, mấy chục cái máy quay điên cuồng làm việc, cảm giác trái tim sắp nhảy ra.
“Oa, đây không phải là hòn ngọc quý trên tay Lăng Viễn Lăng Niệm Niệm sao?”
“Thật gợi cảm mê người.”
“Nghe nói hai tháng sau cô ấy và Trình gia sẽ đính hôn, chỉ bụng vi hôn từ nhỏ.”
“Bọn họ có thể xưng là trai tài gái sắc, giai ngẫu thiên thành nha.”
Tiếng bàn tán nổi lên bốn phía truyền tới tai Lăng Niệm Niệm, cô chỉ nhếch môi, vẫn luôn mỉm cười: Cái gì mà trai tài gái sắc, giai ngẫu thiên thành, trong lòng Trình Dục Minh kia vốn dĩ không có cô.

Cô chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
“Các cậu đến rồi.” Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía trước.
Lăng Niệm Niệm chăm chú nhìn, một người đàn ông anh tuấn đẹp trai lại cao lớn đứng ở trước mắt, đôi mắt hoa đào mê người, mặc âu phục màu trắng cắt may khéo léo, anh ấy đang mỉm cười nhìn cô, không mất phong độ lại vô cùng nho nhã, phảng phất như gió xuân ấm áp.
“Cậu là…”
Đầu óc Lăng Niệm Niệm cứng đờ, cô dùng cánh tay chạm vào Lục Ninh Hân bên cạnh.


Cô biết người này chắc chắn không phải Trình Dục Minh, trong sách Trình Dục Minh nổi tiếng là lạnh lùng tàn nhẫn, tuyệt đối không thể ấm áp như vậy.
“Trì Hâm Viễn, bạn học cũ của cậu.” Lục Ninh Hân nhỏ giọng nói thầm.

Trong lòng cô ấy lại không ngừng mắng chửi, tổ tông của tôi ơi, rốt cuộc cậu còn nhớ ai không, hậu quả của uống rượu lớn quá rồi đó.
“Hâm Viễn, cậu tới sớm quá.” Lăng Niệm Niệm mỉm cười.
“Cậu ngồi chỗ nào, chúng ta ngồi cùng nhau đi.” Lục Ninh Hân kéo tay Lăng Niệm Niệm đi theo phía sau Trì Hâm Viễn tới một vị trí gần góc, sau đó ngồi xuống.
“Không đi chào hỏi chồng tương lai của cậu à?” Trì Hâm Viễn bưng ly rượu lên, lắc lư.
“Sắp bắt đầu rồi, bây giờ anh ấy chắc chắn không rảnh, lát nữa nói sau.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương