Sau Khi Xuyên Sách Mỗi Ngày Tôi Đều Cố Gắng Công Lược Nam Chính
-
4: Độ Hảo Cảm 1
Đột nhiên ánh đèn toàn đại sảnh chợt tối sầm lại, ánh đèn còn sáng duy nhất chiếu vào giữa sân khấu, nơi một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng.
Anh có đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, mày kiếm mắt tinh, môi mỏng, đường hàm dưới hoàn mỹ phác họa khuôn mặt đường cong rõ ràng.
Dáng người anh cao lớn, thân mặc âu phục màu đen định chế, đôi chân dài thẳng tắp đứng yên ở nơi đó nhưng vẫn khiến không khí xung quanh trở nên ngưng trọng.
Đó là Trình Dục Minh!
Người giàu nhất Giang Thành, được gọi là Trình gia, sở hữu đế quốc thương mại trăm tỷ, lĩnh vực liên quan đến nghiệp vụ bao gồm điện ảnh và giải trí, bất động sản, tài chính và hơn mười ngành nghề khác.
Tính cách lãnh khốc mà cố chấp, làm việc mạnh mẽ vang dội tuyệt không lưu tình, ở Giang Thành gọi mưa gọi gió.
Nhìn thấy Trình Dục Minh, đầu óc Lăng Niệm Niệm trong nháy mắt bị chập mạch, cô nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Thậm chí cô còn không để ý anh đang nói gì, tập trung nhìn khuôn mặt kia, mắt không dời đi được.
Khó trách nguyên chủ si mê anh như vậy, con mẹ nó thật sự quá đẹp trai.
Người đàn ông lãnh khốc khí phách bá đạo trong sách kia, có thể khiến người khác mê muội muốn dâng cả tính mạng cho anh.
“Mộ Hoan, Mộ Hoan, đẹp trai quá!”
Lục Ninh Hân đột nhiên kích động kéo cánh tay Lăng Niệm Niệm lắc lư: “Niệm Niệm, cậu mau nhìn.”
Lúc này Lăng Niệm Niệm mới phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua trên sân khấu, bên cạnh Trình Dục Minh là một soái ca trẻ tuổi hơn, cầm microphone dụi dàng nói chuyện, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
“Thế nào, có đẹp trai không? Anh ấy là nam thần của tôi.”
“Đẹp!” Lăng Niệm Niệm nói qua loa một câu, sau đó tùy ý cầm lấy ly rượu trên bàn uống một ngụm.
“Khụ khụ khụ.” Rượu kia vừa vào cổ họng cô đã cảm thấy cay muốn chết, Lăng Niệm Niệm ho khan vài tiếng, buông ly rượu xuống.
Quả nhiên không biết chính là không biết, ngay cả trong nguyên tác cũng giống như vậy.
“Ở đây có nước trái cây không?” Lăng Niệm Niệm mở miệng.
“Nước trái cây?”
Trì Hâm Viễn và Lục Ninh Hân đồng loạt nhìn về phía cô, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
“Cậu nói cậu muốn uống nước trái cây?” Lục Ninh Hân nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi..
“Đúng vậy, rượu này quá cay, tôi không uống được.”
“Tôi nói này tổ tông của tôi ơi, trước kia cậu uống rượu gì cũng được, ngay cả vodka cậu cũng chưa từng nói cay.”
Trì Hâm Viễn thấy một màn trước mắt này rất hài hước, nếu không phải quen biết Lăng Niệm Niệm bảy tám năm thì anh ấy còn nghĩ rằng Lăng Niệm Niệm trước mắt này vốn dĩ chưa từng uống rượu, nếu không tại sao ngay cả cocktail cũng kêu cay.
“Bên kia có nước trái cây, để tôi dẫn cậu qua.” Trì Hâm Viễn đứng lên.
“Vậy cảm ơn.” Lăng Niệm Niệm đứng lên, đi theo Trì Hâm Viễn đến bên bàn tiệc buffet, sau đó chọn một ly nước chanh.
Sai khi uống xong, cô thỏa mãn nói “Thật sảng khoái.” rồi lại bắt đầu cầm đĩa trái cây ăn, thật ra mà nói cô có cảm giác mình đói sắp chết rồi.
Trì Hâm Viễn chỉ yên lặng nhìn cử chỉ có chút không bình thường của Lăng Niệm Niệm, khóe miệng tràn đầy ý cười.
“Hai người đang ở đây à.” Không biết Trình Dục Minh tới từ lúc nào, anh chào hỏi hai người, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt như có như không, ngữ khí không thể nói là nhiệt tình.
“Ừ, Lăng đại tiểu thư tới tìm nước trái cây uống.”
Nghe thấy giọng nói của Trình Dục Minh, thân thể Lăng Niệm Niệm cứng đờ, cô chậm rãi bưng một đĩa đầy thức ăn, xoay người lại, xấu hổ mỉm cười: “Hi, Dục Minh.”
Trình Dục Minh sững sờ một lát.
Vốn nghe Lăng Niệm Niệm uống nước trái cây, Trình Dục Minh đã cảm thấy không thể tin được, bây giờ nhìn thấy đồ ăn trên đĩa của cô, anh càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến chuyện trước kia Lăng Niệm Niệm chính là người nghiện rượu, chỉ uống rượu là đủ rồi, rất ít khi ăn cơm.
Nhưng bây giờ, chuyện này…
Trình Dục Minh nhìn chằm chằm thức ăn trên đĩa cô, sửng sốt vài giây, lễ phép hỏi: “Đói lắm à?”
Lăng Niệm Niệm không cần nghĩ ngợi gật gật đầu: “Cả ngày tôi không ăn gì, sắp đói đến chết rồi.
Không nói với anh nữa, tôi đến chỗ Lục Ninh Hân, hai người từ từ nói chuyện nhé.” Nói xong cô chạy trốn khỏi hiện trường, chỉ để lại cho Trình Dục Minh và Trì Hâm Viễn một bóng lưng mảnh khảnh.
Không biết tại sao khi tiếp xúc gần với Trình Dục Minh, Lăng Niệm Niệm rất khẩn trương, áp lực từ anh làm cho cô sắp không thở nổi, chứ đừng nói tới nhiệm vụ, nó sớm đã bị quên lên chín tầng mây.
Lúc đó cô chỉ có một ý niệm, chính là chạy trốn!
Trình Dục Minh lại ngạc nhiên, vốn còn muốn hỏi cô hôm nay sao lại tới trễ như vậy, kết quả Lăng Niệm Niệm chỉ để lại một bóng lưng nhỏ nhắn, cô bưng một đĩa thức ăn rồi chạy?
Chạy nhanh hơn thỏ!
“...” Trì Hâm Viễn cũng coi như mở rộng tầm mắt, hôm nay Lăng Niệm Niệm lại không quấn quít lấy Trình Dục Minh, cũng không chủ động kéo tay anh, rời đi một cách dứt khoát như thế.
Nghĩ đến bữa tiệc trước kia, cho dù Trình Dục Minh nhíu mày, cô cũng sẽ không buông tay anh ra.
Anh nhìn thoáng qua bóng lưng Lăng Niệm Niệm, mặt mày hơi cong lên: Cô ấy trở nên thức thời như vậy từ khi nào?
[Đinh! Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của Trình Dục Minh +1 điểm.]
“Nhiệm vụ của tôi còn chưa hoàn thành, sao lại được cộng điểm?” Trên đường chạy về chỗ ngồi Lăng Niệm Niệm đột nhiên nhận được tin tức tốt, cô hơi kinh ngạc: “Tiểu Lược, chẳng lẽ còn có ẩn giấu thêm điểm?”
[Không thể trả lời, kí chủ không ngừng cố gắng.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook