Sau Khi Xuyên Đến Tôi Dựa Vào Vợ Kiếm Ăn
-
Chương 47
Tô Vũ vốn muốn đợi Lâm Nhã Ngọc nói ra “Tô Vũ” không được, Ngưu Thúy Hoa sinh con với người khác, “Tô Vũ” và Tô Hàm lại có một chân để thốt lên “Các ngươi thật loạn” : “...”
Hắn quá lười biếng giải những mối quan hệ lộn xộn như tơ vò này, thuận miệng hỏi Lâm Nhã Ngọc.
“Nói thật cho ta biết, ngươi đã từng bị Tô Hàm đâm chưa?”
“Hàm đối xử rất tốt với ta, sao có thể đâm ta.” Lâm Nhã Ngọc lộ vẻ mặt xấu hổ, đáy lòng Tô Vũ không chút gợn sóng, thậm chí hắn còn muốn nhanh chóng trở về thôn Tô Gia đào hào, xây nhà.
“Ý ta là, ngươi đã từng bị Tô Hàm cắm mông chưa?” Tô Vũ mặt không chút cảm xúc, lời nói vô cùng thẳng thắn.
Lâm Nhã Ngọc ngơ ngác nhìn hắn, Tô Hàn cũng nghiêng đầu mặt đầy nghi vấn, lại như có điều suy nghĩ.
“Xem ra là chưa, thế thì ta yên tâm rồi.”
Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ hai người bọn họ, nằm xuống xe bò, nhắm mắt lại.
Đêm qua hắn không ngủ, buổi sáng lại ngơ ngơ ngác ngác vì mấy lý luận hoang đường, nằm trên xe bò cũng không ngủ yên được.
“Đại Vũ ca, đến nhà rồi.”
Tô Vũ, người đã ngủ suốt quãng đường về nhà, đưa tay che mắt. Khi đặt tay xuống, hắn đã mở mắt ra, xuống khỏi xe bò.
“Cha.”
Đại Nữu chạy về phía Tô Vũ như một viên đạn, Tô Vũ tiếp lấy cô bé vững vàng.
“Cha ơi, cha đi đâu vậy, con vô cùng nhớ cha.”
Đại Nữu ôm cổ Tô Vũ làm nũng, ánh mắt Lâm Nhã Ngọc lấp lóe, Tô Hàm nắm tay nàng ta.
“Hôm nay con học được nhiều chữ từ chỗ tam nãi nãi, về nhà con dạy cho cha...”
Không đợi Tô Vũ trả lời, Đại Nữu đã tự nói líu ríu, Tô Vũ bất đắc dĩ, không còn chỗ để nói xen vào, mặc kệ Tô Hàm và Lâm Nhã Ngọc, bế Đại Nữu về nhà.
Ngưu Thúy Hoa đứng ngoài sân của căn nhà bị đẩy đổ, nhìn thấy Tô Vũ ôm Đại Nữu trở lại, một nụ cười nở trên gương mặt.
“Sao muộn vậy mới về?” Nàng đón lấy Đại Nữu, oán trách.
Tô Vũ sờ sờ mũi, không dám nói mình đã đi qua lằn ranh sinh tử một lần, nếu không có vầng hào quang xuyên việt bao bọc, có lẽ hắn và Tô Hàm sẽ trở thành ngươi chết ta sống.
Hắn quá lười biếng giải những mối quan hệ lộn xộn như tơ vò này, thuận miệng hỏi Lâm Nhã Ngọc.
“Nói thật cho ta biết, ngươi đã từng bị Tô Hàm đâm chưa?”
“Hàm đối xử rất tốt với ta, sao có thể đâm ta.” Lâm Nhã Ngọc lộ vẻ mặt xấu hổ, đáy lòng Tô Vũ không chút gợn sóng, thậm chí hắn còn muốn nhanh chóng trở về thôn Tô Gia đào hào, xây nhà.
“Ý ta là, ngươi đã từng bị Tô Hàm cắm mông chưa?” Tô Vũ mặt không chút cảm xúc, lời nói vô cùng thẳng thắn.
Lâm Nhã Ngọc ngơ ngác nhìn hắn, Tô Hàn cũng nghiêng đầu mặt đầy nghi vấn, lại như có điều suy nghĩ.
“Xem ra là chưa, thế thì ta yên tâm rồi.”
Tô Vũ thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ hai người bọn họ, nằm xuống xe bò, nhắm mắt lại.
Đêm qua hắn không ngủ, buổi sáng lại ngơ ngơ ngác ngác vì mấy lý luận hoang đường, nằm trên xe bò cũng không ngủ yên được.
“Đại Vũ ca, đến nhà rồi.”
Tô Vũ, người đã ngủ suốt quãng đường về nhà, đưa tay che mắt. Khi đặt tay xuống, hắn đã mở mắt ra, xuống khỏi xe bò.
“Cha.”
Đại Nữu chạy về phía Tô Vũ như một viên đạn, Tô Vũ tiếp lấy cô bé vững vàng.
“Cha ơi, cha đi đâu vậy, con vô cùng nhớ cha.”
Đại Nữu ôm cổ Tô Vũ làm nũng, ánh mắt Lâm Nhã Ngọc lấp lóe, Tô Hàm nắm tay nàng ta.
“Hôm nay con học được nhiều chữ từ chỗ tam nãi nãi, về nhà con dạy cho cha...”
Không đợi Tô Vũ trả lời, Đại Nữu đã tự nói líu ríu, Tô Vũ bất đắc dĩ, không còn chỗ để nói xen vào, mặc kệ Tô Hàm và Lâm Nhã Ngọc, bế Đại Nữu về nhà.
Ngưu Thúy Hoa đứng ngoài sân của căn nhà bị đẩy đổ, nhìn thấy Tô Vũ ôm Đại Nữu trở lại, một nụ cười nở trên gương mặt.
“Sao muộn vậy mới về?” Nàng đón lấy Đại Nữu, oán trách.
Tô Vũ sờ sờ mũi, không dám nói mình đã đi qua lằn ranh sinh tử một lần, nếu không có vầng hào quang xuyên việt bao bọc, có lẽ hắn và Tô Hàm sẽ trở thành ngươi chết ta sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook