“Tính tình ngươi vẫn luôn như thế à?” Tô Vũ chọc ngón tay vào “Tô Vũ”, tò mò hỏi.

“Tô Vũ” giống như một con nai con bị sợ hãi, mím môi cười xấu hổ.

Tô Vũ: “...”

“Ngươi đối với Ngưu Thúy Hoa và Đại Nữu cũng thế này à?”

Nếu cũng là như vậy, Tô Vũ “..” Thôi, bại lộ thì bại lộ, bị ngâm heo hoặc là bị thiêu chết cũng không sợ... Sợ!

“Không, không phải...” “Tô Vũ” lộ vẻ mặt ngượng ngùng, có hơi khó nói: “Ta trước đây rất ít nói chuyện với người khác, ngoại trừ nói chuyện với Hàm...”

Tô Vũ không muốn nghe câu chuyện tình yêu cấm kỵ chó má nào đó, và vẫy tay ngắt lời “Tô Vũ”.

“Ngươi giải thích những gì đã xảy ra sau khi ngươi “chết” đi.”



“Ta bị Lưu Đại Chí ấn trong nước, và sau đó mất đi ý thức. Khi mở mắt ra lần nữa, thì đã trở thành như bây giờ ...” Có lẽ trải nghiệm của Tô Vũ cũng giống như mình, “Tô Vũ” cảm thấy rằng không có gì phải che giấu, nói ra đầu đuôi sự việc gặp phải: “Bây giờ ta là Lâm Nhã Ngọc.”

Lâm Nhã Ngọc cẩn thận quan sát Tô Vũ, Tô Vũ liếc mắt nhìn nàng ta.

“Nhưng lúc trước Lâm Nhã Ngọc là một kẻ ngốc, từ trước khi ta là “Tô Vũ”, ta cũng luôn ngốc... Thật may A Hàm đã luôn bên cạnh ta. May mà bây giờ ta thành ta chân chính, không ngốc nữa.”

Tô Vũ “...” Vậy tại sao nhà họ Tô và Ngưu Thúy Hoa không cảm thấy “Tô Vũ” ngốc nghếch đột nhiên trở nên bình thường mới là lạ?

“Ngươi và Tô Hàm quen nhau, lại cưới Ngưu Thúy Hoa...” Tô Vũ không khỏi nghĩ đến từ “cùng một vợ”.

“Không phải vậy, ta không hề muốn cưới nàng, là cha mẹ ta ... Hơn nữa ta chưa từng chạm vào nàng.” Giọng của Lâm Nhã Ngọc càng ngày càng nhỏ. Sau khi trở thành một người bình thường, nàng ta nghĩ tới mình làm “Tô Vũ” hơn chục năm, đặc biệt là bốn năm kết hôn với Ngưu Thúy Hoa thì lại xấu hổ và tự trách.

“Lúc đó ta cũng không được...” Lâm Nhã Ngọc đỏ mặt quay sang Tô Hàm: “Cha nương ta làm chủ cho ta thành thân với Thúy Hoa tỷ cũng vì tỷ ấy muốn để Đại Nữu đổi thành họ “Tô”.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương