Lúc Đoàn Tri Diễn chạy đến bệnh viện thì thấy Trì Hi Văn đang đứng thờ người ra trên hành lang khu phòng bệnh VIP.
Bộ đồ vest đắt tiền hắn mặc trở nên nhăn nheo, hai mắt thâm quầng, râu ria lúng phúng mọc đầy cằm, ngoại hình lôi thôi lếch thếch chả ra làm sao.

Hắn cầm một điếu thuốc, dựa vào vách tường rồi không ngừng rít từng hơi dài, nhìn qua cực kì uể oải.
Thoáng nhìn thấy Đoàn Tri Diễn đang đi tới, Trì Hi Văn dập tắt điếu thuốc lá rồi vứt vào thùng rác.
“Cậu đến rồi.” Giọng của Trì Hi Văn nghe rõ vẻ mệt mỏi.

Hắn chỉ vào phòng bệnh bên cạnh rồi nói với Đoàn Tri Diễn: “Bà nội đang ở trong đó nghỉ ngơi, bà mới ngủ thôi, có lẽ cậu phải đợi một lát mới vào thăm được.”
Lúc đi Đoàn Tri Diễn vội quá nên chỉ kịp mua một bó hoa, anh nhìn vào căn phòng nhỏ trước mắt, dường như có thể thấy được bà nội Trì đang nằm bên trong.
“Chuyện gì vậy?’’ Đoàn Tri Diễn nhíu mày hỏi “Mấy hôm trước bà vẫn còn khỏe mà? Sao lại đột ngột phải nằm viện rồi?”
Trì Hi Văn cúi đầu xuống, im lặng một lúc rồi khàn khàn trả lời: “Bệnh bạch cầu cấp tình dòng tủy…”
Bệnh bạch cầu cấp tính dòng tủy
Sắc mặt của Đoàn Tri Diễn trở nên khó coi: “Bác sĩ nói sao?”
“Phương pháp điều trị tốt nhất là cấy ghép tế bào máu.” Trì Hi Văn nói: “Tớ đã cho người liên hệ với chuyên gia về lĩnh vực này rồi, cũng không có vấn đề gì lớn khác, chỉ là…”
Trì Hi Văn không cần nói hết câu thì Đoàn Tri Diễn cũng hiểu hắn ta muốn nói gì rồi.
Tìm bác sĩ chữa trị không phải là vấn đề, tế bào máu thì cũng có thể tìm người hiến tặng, quan trọng hơn hết là bà nội của Trì Hi Văn.
Ba năm trước kể từ lúc ông nội Trì qua đời, bà nội dần chán nản, tiều tụy hơn trước, không có tinh thần gì cả.

Năm nay bệnh tình của bà lại sinh thêm.
Trì Hi Văn cũng từng cho mời chuyên gia tư vấn tâm lý đến nhà, song người nọ chưa kịp nói chuyện để hiểu rõ về bà Trì thì bà ấy đã tức lên mà khóc nức nở rồi.
Bởi vì chuyện này mà Trì Hi Văn còn bị ba hắn – Trì Lăng mắng một trận linh đình.
Trì Hi Văn cũng không dám nhắc đến chuyện dẫn bà nội đi khám bác sĩ tâm lý nữa, chỉ có thể dành thời gian đến thăm bà.
Hơn nữa để bà có thể vui vẻ hơn hắn còn ráng nhờ bạn mình tìm một chú mèo để mua tặng bà ấy.

truyện tiên hiệp hay
Khoảng thời gian đó tâm trạng của bà nội tốt hẳn lên, tinh thần phấn chấn hơn trước.
Mấy ai ngờ rằng, chú mèo kia lại mắc bệnh mà chết đi.
Kể từ đó, bà nội Trì Hi Văn càng suy sụp hơn, không gượng dậy nổi nữa.
Dạo gần đây bà không khỏe lắm, thường hay bị váng đầu.


Trì Hi Văn cũng có nhờ bác sĩ gia đình đến chữa trị cho bà nhưng bệnh tình của bà ấy cứ dậm chân tại chỗ mãi không thuyên giảm được.
Trì Hi Văn vốn định giải quyết xong hết thảy công việc quý này rồi đích thân đưa bà nội đến bệnh viện khám.
Song thế sự vô thường, Trì Hi Văn còn chưa xử lý xong đống chuyện đó thì hôm qua bà nội đã ngất xỉu trong nhà.
Nói đến đây, Trì Hi Văn ủ rũ ngồi bệt xuống đất, đôi mắt hắn hiện lên những tia mạch máu đỏ lòm, hắn tự trách: “Nếu như tớ có thể đưa bà đến bệnh viện sớm hơn, thì có lẽ…”
“Chuyện này không trách cậu được.” Đoàn Tri Diễn bình tĩnh nói “Giờ quan trọng nhất là làm sao để bà chịu phối hợp điều trị.”
Trì Hi Văn gượng cười: “Tớ sợ là sợ bà không chịu hợp tác.”
Đoàn Tri Diễn cũng không biết phải an ủi như thế nào, anh nói: “Không sao đâu, chúng ta cứ từ từ nói chuyện với bà.”
Nửa tiếng sau, ông Trì Lăng chạy đến.
Lúc nhận được điện thoại của Trì Hi Văn thì ông đang có một cuộc họp ở nước ngoài.
Hay tin bà nội ngã bệnh, ông cũng không còn tâm trạng dự cuộc họp nữa, nhanh chóng lên máy bay tư nhân bay về nước.
Hai cha con gặp mặt nhau, ai cũng thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt đối phương.
Đoàn Tri Diễn chỉ kịp chào một tiếng, do ông Trì Lăng thấy mẹ mình đang ngủ thì vội xoay người đi tìm bác sĩ khám cho bà hỏi chuyện rồi.
Mười phút sau, ông ấy bước ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, nói với Trì Hi Văn: “Ba đã liên lạc với bên bác sĩ chuyên khoa rồi, ngày mai chúng ta sẽ đưa bà con ra nước ngoài, chỉ cần tìm được tủy phù hợp thì lúc nào cũng có thể tiến hành phẫu thuật.”
Nghe xong lời ông nói, Trì Hi Văn nhíu mày.
Đây quả thật là cách tốt nhất rồi.

Nhưng mấu chốt của vấn để không phải là bọn họ nghĩ thế nào mà là bà Trì nghĩ thế nào.
Trì Hi Văn thở dài một tiếng.
Trì Lăng sao có có thể không biết Trì Hi Văn đang nghĩ gì,vông ấy hỏi: “Con gọi điện thoại cho mẹ con chưa?”
Trì Hi Văn gật đầu: “Mẹ nói mẹ tới ngay đây.”
Vừa dứt câu, tiếng bước chân từ hành lang dồn dập truyền đến.
Ba người đồng loạt nhìn sang, thấy Đàm Dao đang đi về phía họ, vành mắt bà ửng đỏ.
“Chuyện này là như thế nào?” Đàm Dao nhìn hai cha con, lo lắng hỏi.
Trì Hi Văn đáp: “Bà nội mới ngủ, mẹ đừng gấp, để con giải thích cho mẹ.”
Trì Hi Văn kể toàn bộ chi tiết câu chuyện cho bà Đàm Dao nghe.
Đàm Dao nóng nảy, bà liếc Trì Hi Văn một cái: “Con chăm sóc bà nội cái kiểu gì vậy?”
“Bà bệnh cũng đã hơn nửa tháng, thế mà con còn lo giải quyết chuyện của mình à?” Đàm Dao cố gắng khống chế cảm xúc của mình nhưng lại không ngăn được giọng điệu trách móc của bà.
Tiếng của bà nội từ trong phòng truyền đến: “Dao Dao đến rồi hả con?’’
Mọi người nhìn về hướng phòng bệnh.
“Bà nội dậy rồi.” Đoàn Tri Diễn nói.
Trì Hi Văn không nói gì, hắn nhanh chóng bước vào phòng bệnh, Đoàn Tri Diễn đi theo sau.

Trì Lăng lấy ra một cái khăn tay đưa cho Đàm Dao xong mới đi vào phòng bệnh
Đàm Dao hiếm khi không từ chối nhận đồ của đàn ông, bà lấy khăn lau nước mắt, nở một nụ cười rồi đi vào theo mọi người/
“Mẹ.” Đàm Dao cười rồi kêu lên một tiếng “Mẹ dậy rồi ạ, mẹ cảm thấy khỏe hơn chưa?’’
Nói xong, bà ngẩng đầu nhìn Trì Hi Văn: “Mau ấn chuông gọi y tá đi.”
Trì Hi Văn đáp: “Con đã gọi rồi.”
Đàm Dao đỡ bà nội dậy, rót cho bà một cốc nước.
Bà nội giơ tay định vén mấy cọng tóc bạc lõa xõa trước mặt, bấy giờ bà mới thấy vết kim tiêm trên tay mình.
“Ài, xem ra lần này không phải bệnh vặt gì rồi.” Bà nội vừa cười vừa nói “Mấy đứa xem, bà còn phải truyền nước nữa này.”
Bà nội còn có tâm trạng nói đùa, song những người còn lại ai nấy đều rất căng thẳng.
Đàm Dao cố gắng kìm nén cảm xúc, bà nói: “Lần này mẹ phải phối hợp với bác sĩ đó.”
“Vừa nãy bà không nhìn thấy, Tri Diễn tới từ lúc nào đó con?” Bà nội giống như không nghe thấy Đàm Dao nói gì, bà cười rồi nhìn qua hướng Đoàn Tri Diễn “Lâu lắm rồi bà chưa gặp con, con càng ngày càng đẹp trai rồi đó.”
Đoàn Tri Diễn đem bó hoa trên tay đặt lên đầu giường, hắn nhỏen miệng đáp: “Bà cũng càng ngày càng trẻ ra.”
Bà nội Trì vui vẻ: “Thằng nhóc này đúng là biết cách ăn nói mà.”
Trì Lăng đã cả đêm không ngủ, ông biết là bà nội cố tình đánh lạc hướng, ông xoa xoa hai bên trán rồi nói: “Mẹ, con đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, trưa hôm nay chúng ta sẽ bay sang nước ngoài, mẹ cũng không cần quá lo bệnh tình của mình, chỉ cần mẹ chịu phối hợp với bác sĩ là được.”
“Đi gì mà đi?” Bà nội trừng mắt nhìn Trì Lăng.
Trì Hi Văn cắn răng: “Bà nội à, bây giờ ra nước ngoài là cách tốt nhất để trị bệnh cho bà đó.”
“Bà đâu có bệnh gì đâu?” Bà nội cãi lại Trì Hi Văn, còn dùng bên tay không treo nước biển vỗ vào chân mình “Con xem, bà vẫn khỏe mạnh đây mà?’’
Trì Lăng chau mày.
Trì Hi Văn thở dài, hắn biết thế nào cũng như vậy.
Đàm Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này nhé, con đi với mẹ còn chuyện trong công ty con tạm thời không quan tâm tới nữa, để con dành thời gian chăm sóc mẹ mỗi ngày, được không?’’
Thái độ của bà nội với Đàm Dao rất tốt, nghe Đàm Dao nói thế bà cũng không cự lại nữa, bà cười rồi nói: “Một bà già như mẹ cần ai chăm sóc làm gì? Dao Dao, thay vì lo lắng cho mẹ, chi bằng lo lắng cho…” bà nội nhìn ông Trì Lăng một cái “Con chăm sóc cho nó, hoặc là nó chăm sóc cho con, hai đứa quan tâm nhau là được.

Mẹ thì không cần ai chăm sóc đâu.”
“Mẹ.” Trì Lăng nhịn không nổi nữa “ Bây giờ chúng ta đang bàn bạc về bệnh tình của mẹ, không phải tâm sự chuyện con với Đàm Dao.”
Chỉ trong một thoáng căn phòng im ắng hẳn đi.
Bà nội nhìn im lặng nhìn chằm chằm vào Trì Lăng, bà ứa nước mắt.
Trong nháy mắt những người còn lại trong phòng ai cũng hốt hoảng luống cuống.
“Mẹ…”
“Bà nội.”

Bà nội không nhìn Trì Lăng nữa, bà rúc đầu vào trong chăn, từ chối nói chuyện với tất cả mọi người.
“Mấy người ra ngoài hết đi!’’ Bà nội hét lên nói “Tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa, ra ngoài hết đi.”
Trì Lăng như có điều muốn nói: “Mẹ, con…”
“Đi ra ngoài!” Bà nội gằn giọng.
Đàm Dao nhìn Trì Lăng rồi nói: “Mọi người ra ngoài trước đi, để em nói chuyện với mẹ.”
Đoàn Tri Diễn nghĩ ngợi một lát anh thưa với bà nội Trì: “Bà nội ơi, con ra ngoài trước.”
Bà nội cũng không để ý đến anh.
Trì Hi Văn rất bất lực, khi đi ngoài hắn mới nói với Đoàn Tri Diễn: “Cậu đừng để tâm, mấy năm nay bà nội đều như thế, tâm trạng bà không được tốt.’’
Đoàn Tri Diễn lắc đầu: “Dù sao đi nữa bà cũng một tay nuôi lớn tớ, sao tớ có thể trách bà được chứ.”
Trì Hi Văn gật đầu, không đáp.
Trì Lăng thì sốt ruột đi qua đi lại, thỉnh thoảng nghía vào trong phòng.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Trì lăng mới nói rằng: “Nếu như bà ấy nhất quyết không chịu ra nước ngoài, vậy thì chỉ còn cách là mời bác sĩ qua đây thôi.”
Trì Hi Văn mấy máy môi.
Hắn rất muốn nói gì đó, không phải là chuyện ra nước ngoài.
Nhưng đó là nỗi đau của nhà họ, trong thời điểm như thế này hắn cũng không muốn nhắc đến.
Lại trôi qua nửa tiếng, cuối cùng thì Đàm Dao cũng bước ra.
Ba người còn chưa kịp lên tiếng, bà ấy đã lắc đầu: “Mẹ không chịu ra nước ngoài.”
Trì Lăng biết ngay sẽ thế này.
“Anh đi gọi điện thoại.”
Vừa dứt câu đã lập tức chạy đi.
Đàm Dao hướng mắt nhìn bóng dáng của người đàn ông kia, không qua bao lâu bà đã khôi phục lại tinh thần.
Im lặng một hồi, bà mở miệng hỏi Trì Hi Văn: “Con cả đêm không ngủ à?’’
Trì Hi Văn gật đầu.
“Trên đường đến mẹ đã gọi cho hộ lí rồi, con với Tri Diễn nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây cứ giao cho mẹ.” Đàm Dao nói.
Trì Hi Văn hơi nhíu mày: “Con không sao…’’
“Mau đi đi, con lớn như vậy rồi, đừng để mẹ lo lắng nữa được không?’’ Đàm Dao nói.
Trì Hi Văn cũng không có ý nói thêm gì.
Đoàn Tri Diễn ngước nhìn Đàm Dao một cái, kể từ lúc Đàm Dao và Trì Lăng ly hôn, đã lâu rồi anh chưa gặp lại bà ấy.
Vốn dĩ anh cho rằng Đàm Dao và Trì Lăng ly hôn rồi thì bà sẽ có cuộc sống tốt hơn trước, nhưng Đoàn Tri Diễn lại thấy mái tóc bà lại xuất hiện thêm vài sợi tóc bạc.
“Tri Diễn, con cũng mau đi nghỉ ngơi đi.” Đàm Dao nói với Đoàn Tri Diễn.
Đoàn Tri Diễn nhìn thấy nụ cười của Đàm Dao, anh gật đầu trả lời bà: “Cô cũng chăm sóc tốt cho bản thân, con đi trước.”
“Ừ.” Đàm Dao gật đầu.
Bận rộn từ sáng đến trưa, giờ cũng tới giờ cơm rồi.
Tài xế hỏi Đoàn Tri Diễn đi đâu, Đoàn Tri Diễn liếc mắt nhìn Trì Hi Văn đang ngồi ở bên cạnh mình, bọn họ cũng chưa ăn gì nữa.


Anh nói với tài xế: “Đến nhà hàng phía trước đi.”

Cùng lúc đó,Diệp Khê Niên cũng đang trên đường tới nhà hàng.
Cậu ấy đặt bàn ở một nhà hàng Pháp, đây là nơi mà Hạ Hoài Minh thích nhất.

Khách hàng khi đến đây đều phải đặt trước, Diệp Khê Niên đặt trễ nên chỉ còn vị trí bên ngoài sảnh lớn.
Nhưng cũng vừa hay đúng ý của Diệp Khê Niên, phòng riêng thì có phần hơi kín tiếng.
Diệp Khê Niên đến hơi trễ, khi tới nhà hàng thì Hạ Hoài Minh đã chờ ở đó rồi.
Bồi bàn dẫn Diệp Khê Niên đi vào trong, từ xa Diệp Khê Niên đã nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang ngồi kế bên cửa sổ.
Kể từ lúc sống lại,đây là lần đầu tiên Diệp Khê Niên gặp lại Hạ Hoài Minh.
Hạ Hoài Minh đeo kính, khoác lên mình bộ đồ vest cao cấp, nhưng trong không giống một thương nhân thành đạt trong giới kinh doanh mà lại có nét văn nhã của nhóm người thuộc phần tử tri thức.
Kiếp trước Diệp Khê Niên cũng bị khí chất của hắn ta hấp dẫn.
Nhưng chỉ khi bạn lột bỏ được cái lớp ngụy trang của hắn, bạn mới biết hắn ta là một tên dơ dáy, bẩn thỉu, đê hèn đến nhường nào.
Nghĩ tới đây, Diệp Khê Niên lại cảm thấy sự ghê tởm đang chạy dọc khắp cơ thể mình.
Cậu hít sâu vài hơi, vờ như đang rất vui, cười một cách dịu dàng.
“Hoài Minh?’’ Diệp Khê Niên chủ động nói “Xin lỗi anh, em bị kẹt xe nên tới trễ quá.”
Diệp Khê Niên tháo kính và mũ của cậu xuống, khi ngồi vào bàn cậu không lập tức nhìn Hạ Hoài Minh mà nhìn sang xung quanh.
Hắn ta nhìn cậu ấy rồi gật đầu, bấy giờ Diệp Khê Niên mới nhìn lại hắn.
Hạ Hoài Minh nhìn thấy Diệp Khê Niên, cũng nở nụ cười, trông hắn còn hưng phấn hơn trước đây,tay phải trực tiếp nắm lấy tay của Diệp Khê Niên.
Tay của tên đàn ông này lạnh ngắt, giống như một con rắn độc đang quấn lấy tay cậu,
Cả người Diệp Khê Niên đều cảm thấy khó chịu, nhưng cậu vẫn phải cố không rút tay lại, nét mặt không để lộ sơ hở.
“Anh rất nhớ em” Hạ Hoài Minh liếc mắt đưa tình với Diệp Khê Niên “Chúng ta đã nửa tháng không gặp mặt nhau rồi đúng không?’’
Diệp Khê Niên phối hợp: “Em cũng nhớ anh lắm, không có cách nào hết, em cũng phải kiếm tiền nữa.”
“Cái chương trình rách nát đó của em có thể trả cho em được bao nhiêu tiền chứ?’’ Hạ Hoài Minh tham lam nhìn khắp người Diệp Khê Niên, khinh miệt nói.
Trong lòng Diệp Khê Niên giễu cợt hắn, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào, cậu đáp: “Đó không phải là vì em muốn mua quà tặng anh ư?”
Hạ Hoài Minh nghe đến đó, hài lòng hỏi: “Vậy em chuẩn bị mua quà gì thế, nói anh nghe thử xem?’’
Diệp Khê Niên đột nhiên ngoắc tay với hắn, ý bảo hắn ghé tai sát lại gần cậu.
Ánh mắt Hạ Hoài Minh u ám, hắn không ngờ rằng có ngày Diệp Khê Niên lại để cho hắn có những hành động thân mật này với cậu.

Hạ Hoài Minh ngay tức khắc đến gần Diệp Khê Niên.
Diệp Khê Niên hơi ngả người về phía trước, ghé bên tai Hạ Hoài Minh thì thầm gì đó.
Đầu của hai người sát lại, nhìn ở một góc độ khác trông cứ như đang hôn nhau.
Qua mấy giây sau, điện thoại của Diệp Khê Niên khe khẽ rung lên một cái.
Thành công rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương