[Ngày mai mới về à?] – Hạ Hoài Minh nhanh chóng trả lời.
Diệp Khê Niên đáp: [Ừm, do hôm nay kết thúc công tác ghi hình trễ quá nên phải mai thì trợ lí mới tới đón em được.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Hạ Hoài Minh bực bội nhíu mày lại, lập tức gọi điện cho cậu.
Diệp Khê Niên phân vân có nên bắt máy hay không, sau cùng cậu vẫn chọn bắt máy.
“Sao không gọi anh đến đón em?’’ Diệp Khê Niên vừa nhấc máy, Hạ Hoài Minh đã hỏi.
Giờ Diệp Khê Niên chỉ cần nghe giọng của Hạ Hoài Minh là đã cảm thấy ghê tởm rồi, cậu cố kìm nén cái cảm giác buồn nôn đó rồi nói” “Em mới ghi hình xong, vừa lấy lại được điện thoại ban nãy thôi à, sao mà gọi cho anh được?”
Hạ Hoài Minh im lặng một khoảng rồi nói: “Nhưng bây giờ rất nhớ em, em gửi địa chỉ cho anh đi, anh bảo tài xế sang đón em.
Hạ Hoài Minh đúng là một kẻ sống theo chủ nghĩa vị kỷ mà, cái gì cũng nghĩ cho bản thân hắn cả, chưa bao giờ hắn nghĩ cho người khác.
Diệp Khê Niên nghe xong cau trên, cậu càng không hiểu nổi tại sao hồi trước cậu lại thích nổi thứ đàn ông rác rưởi kinh tởm như thế này nữa.
“Giờ trời cũng tối quá rồi.” Diệp Khê Niên dừng một lát mới nói tiếp: “Với lại em cũng muốn đi ngủ nữa, có gì thì mai mình hẵn gặp đi.”
Nghe giọng điệu nói chuyện của Hạ Hoài Minh rõ là hắn đang bất mãn cực kì: “Vậy mai khi nào chúng ta gặp nhau? Qua chung cư của em à?”
Thấy cái bộ dạng gấp gáp đó của Hạ Hoài Minh, Diệp Khai thấy nực cười không sao tả xiết.
Diệp Khê Niên vẫn với cái giọng điệu cũ, cũng không từ chối ra mặt, cậu nói: “Thế mình cũng đi ăn cơm luôn nhé? Bây giờ em làm ra tiền rồi, muốn mời anh đi ăn, em quyết định chỗ nha?”
Nghe đến đây, giọng Hạ Hoài Minh mới bắt đầu dịu lại: “Em mời anh đi ăn?”
“Không được à?” – Diệp Khê Niên hỏi.
“Được chứ em.” – Hạ Hoài Minh cười đồng ý.
Hắn theo đuổi Diệp Khê Niên lâu như thế, cuối cùng cũng đợi được ngày Diệp Khê Niên đáp lại hắn, hơn nữa cậu còn thừa nhận chuyện tình cảm trước công chúng.
Hạ Hoài Minh mặc dù thấy giận vì Diệp Khê Niên không về nhà đúng lúc nhưng chung quy thì trong lòng hắn cũng thấy rất vui.
Kiếp trước Diệp Khê Niên ở bên Hạ Hoài Minh nhiều năm rồi, đương nhiên hắn nghĩ gì cậu cũng biết.
Cậu nói chuyện thêm vài câu với hắn rồi cúp máy.
Vừa mới cúp điện thoại của Hạ Hoài Minh xong thì lập tức đã có thêm một cuộc điện thoại khác gọi đến.
Diệp Khê Niên nhíu mày nhìn tên người gọi.
Diệp Khê Niên đắn đo không nhấc máy, cậu vứt điện thoại sang một bên, đợi khi nhạc chuông ngưng rồi mới cầm nó lên lại.
Song, bà Diệp nào có thể để cậu yên được? Diệp Khê Niên không nghe thì bà cứ gọi.
Đến khi tiếng chuông reng đến lần thứ năm, Diệp Khê Niên mới chịu bắt máy.
Không đợi cậu mở miệng, đầu dây bên kia đã vang đến cái giọng chua chát của một người đàn bà.
“Diệp Khê Niên! Mày giỏi quá, đủ lông đủ cánh rồi nên muốn bay phải không? Tao gọi cho mày bao nhiêu cuộc rồi? Mày cố tình không bắt máy phải không?”
Diệp Khê Niên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìềm chế cảm giác khó chịu.
“Không có.” Diệp Khê Niên bình tĩnh trả lời “Con mới tắm xong, tối rồi mẹ gọi con có chuyện gì không?”
Bà Diệp nghe được lời giải thích, không hài lòng “Hừ” lên hai tiếng, bà nói tiếp: “Tốt nhất là như mày nói! Mày thì hay rồi, tao gọi cho mày không biết bao nhiêu cuộc, mày thì không thèm bắt máy trả lời tao trước mà đã đi tắm rồi.”
Diệp Khê Niên mím môi, không đáp.
Trong mấy hôm ghi hình, đúng thật là ekip chương trình có tịch thu điện thoại của các khách mời nhưng họ không tắt nguồn điện thoại mọi người.
Khi ghi hình xong, lúc Diệp Khê Niên lấy lại điện thoại thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, ngoại trừ có hai cuộc bạn cậu gọi thì còn lại đều là của bà Diệp.
Diệp Khê Niên không cần hỏi cũng biết bà Diệp tìm cậu làm gì.
Quả nhiên, thấy Diệp Khê Niên mãi vẫn không lên tiếng nên bà cũng không còn trách mắng nữa, cố tình vờ như không biết chuyện hỏi: “Đúng rồi, me nghe cô Dư nói mày đi tham gia cái show gì đó phải không?”
Sắc mặt của Diệp Khê Niên trở nên khó coi.
Bà Diệp không quan tâm Diệp Khê Niên có đang nghe hay không, bà tiếp tục nói: “Thật ra mẹ gọi cho mày cũng không có chuyện gì.
Bây giờ mày cũng lớn rồi, muốn tham gia tiết mục gì thì tùy, tao với ba mày cũng không có ý kiến gì.
Nhưng có chuyện này mày phải nhớ, ba mẹ nuôi mày lớn tốn không ít tiền.
Mày có sống sao thì cũng nên nhớ cái câu “Uống nước nhớ nguồn” đấy.”
Diệp Khê Niên cười khẽ một tiếng: “Cho nên mẹ gọi con là để đòi tiền à?”
Bị Diệp Khê Niên vạch trần, bà Diệp thẹn quá hóa giận: “Có ai nói chuyện như mày không? Tao tốn tiền cho mày ăn học bao nhiêu năm, mày học thành cái thứ gì vậy?Tao là mẹ mày đó, mày nói chuyện với tao như vậy hả?Lễ phép cái gì cũng không có,uổng công học hành bao nhiêu năm! Tao cũng muốn đi hỏi cô Dư xem tại sao cô lại dạy ra cái loại học sinh gì thế này!Tao….”
“Được rồi.” Diệp Khê Niên ngắt lời bà Diệp,hít sâu mấy hơi “Con chỉ mới quay xong kì đầu tiên, công ty còn chưa chuyển tiền qua cho con, khi nào chuyển rồi con sẽ gửi cho mẹ.”
“Vậy có phải tốt hơn không.” Bà Diệp khịt mũi “Tao với ba mày cực khổ nuôi mày lớn như vậy, mày trả chữ hiếu đưa tiền cho ba mẹ mày cũng là chuyện nên làm mà phải không? Ngoài ra…”
“Đúng là cực khổ cho hai người rồi.” Diệp Khê Niên không khách khí ngắt lời bà Diệp, cậu nhấn mạnh “Tiền nhất định con sẽ gửi.
Nhưng con nói trước, nếu mẹ đến trường làm phiền cô Dư thì sau này đừng hòng lấy được một đồng nào từ con.”
Bà Diệp biến sắc, bà nổi đóa mắng: “Ý mày là gì hả? Nhìn tao giống người không nói lý lẽ…”
Diệp Khê Niên lười nói nhảm với bà, trực tiếp cúp máy.
Cậu vứt điện thoại lên giường, Diệp Khê Niên hít sâu mấy hơi mới điều chỉnh tâm tình lại được.
Diệp Khê Niên lấy điện thoại kiểm tra xem số dư tài khoản của mình.
Diệp Khê Niên không có gạt bà Diệp, thù lao lần này vẫn chưa được chuyển qua, mà chắc ngày mai là có rồi.
Chỉ là Diệp Khê Niên không có ý định gửi tiền cho bà Diệp.
Bọn họ không xứng.
Nhà Diệp Khê Niên ở thủ đô, ông Diệp mở một công ty quảng cáo, tuy không phải là công ty nổi tiếng gì nhưng trên đất thủ đô cũng có tòa văn phòng một tầng, nhân viên cũng hơn trăm người.
Ai cũng nói Diệp Khê Niên nhà có điều kiện tốt, nhiều tiền.
Nhưng thật ra từ nhỏ đến lớn câu mà Diệp Khê Niên hay nghe nhất là “Ba mẹ không có tiền.”
Lúc nhỏ, ngoại trừ tiền học phí, Diệp Khê Niên chưa bao giờ được cho tiền tiêu vặt, một xu một cắc cũng không được cho.
Thậm chí là tiền mừng tuổi trong dịp Tết đều bị ba mẹ lấy hết với cái lý do “Giúp cậu giữ trước.”
Diệp Khê Niên ngày xưa cũng rất ngây thơ, cậu cảm thấy nhà mình nghèo cho nên việc mặc mãi một chiếc vớ rách hay mặc một chiếc quần jean đã bị giặt đi giặt lại đến bạc màu cậu cũng thấy bình thường thôi.
Bé Diệp Khê Niên không hề trách móc hay oán giận mà rất hiểu chuyện, thậm chí lúc lên năm đã bắt đầu học làm việc nhà, để giảm bớt “áp lực” cho cha mẹ.
Cho đến khi Diệp Nam ra đời, Diệp Khê Niên mới thay đổi cái suy nghĩ ngu ngốc đó.
Năm đó, Diệp Khê Niên sáu tuổi, vừa lên lớp một.
Đó là lần đầu tiên Diệp Khê Niên thấy cha mẹ vui đến vậy, nhà cậu không tiếc tiền mà thuê bảo mẫu, còn có một người đặc biệt chăm sóc Diệp Nam.
Cứ cách vài hôm, ông Diệp từ bên ngoài về đều sẽ đem theo món này món nọ về, trong đó nào là đồ chơi, sữa bột nhập khẩu, quần áo hàng hiệu rồi còn các thứ thuốc bổ hiếm có khác.
Vốn dĩ Diệp Khê Niên không biết ông Diệp mang về thứ gì, những thứ đồ đó lúc nào cũng bị cha mẹ cất trên một cái ngăn tủ cao, còn nghiêm khắc dặn dò Diệp Khê Niên không được đụng vào.
Do Diệp Khê Niên tò mò, cái hôm mà không có ai ở nhà, cậu lén lút mở tủ ra, học thuộc nhãn hiệu của mấy thứ đó.
Khi đi học Diệp Khê Niên đợi đến giờ tin học rồi lên mạng tìm kiếm mấy cái tên đó, sau đó dễ dàng mà tìm thấy những hình ảnh về các món đồ giống hệt ở nhà mình.
Bé Diệp Khê Niên ngày ấy cẩn thận đếm qua đếm lại hết năm lần,mới chắc chắn mình không đếm sai thứ gì.
Sổ tiền lên đến hơn mấy chục ngàn tệ.
Diệp Khê Niên lúc đó cũng không hiểu số tiền lớn này lớn tới mức nào, cậu chỉ biết những thứ trên thứ nào cũng rất đắt mà thôi.
Ít nhất, nó không phải là một thứ mà “gia đình nghèo” có thể mua được.
Bà Diệp cũng dần phát hiện ra sự thay đổi của Diệp Khê Niên,thế nên từ lúc đó hai ông bà trở nên cẩn thận hơn.
Lúc nào cũng nhắc nhở răn dạy cậu: “Khê Niên, con là anh lớn, con phải chăm sóc tốt cho Nam Nam.”
“Nam Nam là em nhỏ, mẹ cũng chỉ là sợ da nó dị ứng nên mới mua cho nó một ít quần áo đắt tiền”
“Nam Nam còn nhỏ, đương nhiên phải uống loại sữa bột mắc tiền một chút, nó còn đang phát triển đó.’
Diệp Khê Niên cúi đầu nhìn cái quần đã ngắn đi một khúc của mình, không nói câu nào.
Ấn tượng khó quên nhất là năm Diệp Khê Niên vừa mới lên lớp 10, khi cô chủ nhiệm Dư Quân thống kê những học sinh thuộc hộ gia đình nghèo, đã cố ý gặp riêng Diệp Khê Niên, hỏi cậu vì sao không nộp đơn.
Diệp Khê Niên xấu hổ đỏ cả mặt, cậu ấp úng nói: “Xin lỗi cô, nhà con… không phải hộ nghèo.”
Đến bây giờ Diệp Khê Niên vẫn nhớ như in vẻ mặt ngạc nhiên của cô Dư Quân.
Dư Quân cũng nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của Diệp Khê Niên, cô cũng không gặng hỏi thêm.
Diệp Khê Niên cũng không hiểu tại sao Dư Quân lại biết chuyện nhà mình.
Từ hôm đó trở đi, Dư Quân trở nên vô cùng quan tâm đến Diệp Khê Niên.
Ví dụ như việc lấy lý do giúp cô dọn đồ đạc để dẫn Diệp Khê Niên về nhà mình ăn cơm.
Để Diệp Khê Niên “dạy thêm” cho đứa con 1 tuổi của mình, cho Diệp Khê Niên tiền công.
Thậm chí là khi Diệp Khê Niên bị viêm dạ dày cấp tính phải nhập viện, toàn bộ tiền thuốc men đều là do Dư Quân trả.
Còn về cha mẹ của Diệp Khê Niên, từ đầu đến cuối cũng chẳng hề thấy họ.
Dư Quân còn lo Diệp Khê Niên tổn thương, nên gạt cậu nói là ba mẹ cậu bận nên không có thời gian đến bệnh viện.
Nhưng trong lòng Diệp Khê Niên biết thừa bà Diệp ông Diệp không đến không phải vì bận, họ vốn là không muốn đến mà thôi.
Đến bệnh viện rồi thì cũng đồng nghĩa với việc phải tốn tiền cho mình.
Bọn họ người nào cũng không muốn tiêu một đồng vì cậu.
Từ nhỏ đến lớn, lần nào cũng vậy.
Thậm chí khi Diệp Khê Niên lên đại học bắt đầu đi làm kiếm tiền, bọn họ còn nghĩ cách đòi tiền của Diệp Khê Niên.
Hai người đó chính là thể loại cha mẹ đê tiện như thế đấy.
truyện xuyên nhanh
Thậm chí… họ còn vì tiền mà bán cậu cho Hạ Hoài Minh.
Nghĩ đến đó, Diệp Khê Niên nghiến chặt răng.
Cậu không còn là Diệp Khê Niên của trước đây nữa, lần này cậu sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Cậu sẽ không bao giờ để những người này làm hại tới người mình quan tâm nữa.
…
Sáng ngày thứ hai Diệp Khê Niên thức dậy rất sớm, sau khi bước ra khỏi giường cậu ngay lập tức gọi điện cho Tạ Y.
Tạ Y sau khi nghe kế hoạch của cậu, cô không hề do dự đã đồng ý: “Ừ, em yên tâm đi, chị sẽ sắp xếp người qua đó, tới khi ấy em gửi địa chỉ cho chị là được.”
Diệp Khê Niên cảm động: “Em cảm ơn chị.”
Tạ Y cười: “Đây là chuyện chị nên làm mà.”
Sau khi cúp máy, Diệp Khê Niên nhận được tin nhắn gửi tiền đến của bên ngân hàng, cậu đem nửa số tiền có trong thẻ chuyển cho Dư Quân.
Làm mấy việc đó xong, Diệp Khê Niên chuẩn bị sơ qua rồi đi tìm Hạ Hoài Minh.
Cùng lúc đó, Đoàn Tri Diễn vừa mới tập thể dục buổi sáng xong thinhận được cuộc gọi của Trì Hi Văn.
“Alo? Có chuyện gì đó?’’ Đoàn Tri Diễn bắt máy rồi hỏi.
Giọng của Trì Hi Văn nghe rất uể oải: “Bây giờ tớ đang ở bệnh viện.”
Đoàn Tri Diễn biến sắc: “Sao thế?”
Trì Hi Văn đọc địa chỉ cho hắn rồi nói tiếp: “Cậu mau đến đây đi..”
“Bà nội… bà nội có lẽ đợi không được Vân Tinh trở về rồi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook