Lạc Phàm có chút không hiểu, "Một mình em thì có thể xảy ra chuyện gì?"

Nhìn Chử Thiếu Phong nét mặt nghiêm trọng, y thử hỏi: "Công ty xảy ra chuyện gì sao?"

Chử Thiếu Phong lắc lắc đầu, "Không phải chuyện gì lớn, anh đi xử lý một chút là được."

Lạc Phàm nghe xong, thấy hắn cau mày, biết rõ sự tình khẳng định không đơn giản như hắn nói, y cảm thấy lo lắng: "Bằng không, em cùng anh tới công ty một chuyến?"

Chử Thiếu Phong lại cười cười, vẫy vẫy Lạc Phàm: "Lại đây."

Lạc Phàm khó hiểu đi qua, vừa mới tới gần, Chử Thiếu Phong liền túm tay y, kéo vào lòng mình. Lạc Phàm bị bất ngờ không đứng vững, ngã ngồi lên chân hắn.

Chử Thiếu Phong ôm vòng eo tế gầy, chôn đầu vào cổ y hít sâu một hơi.

Lạc Phàm bị hắn làm cho có chút ngứa, liền nói: "Tôi đây mười ngày nửa tháng không đi làm, không phải Chử tổng đang muốn sa thải tôi đấy chứ?"

"Tôi làm sao dám sa thải em?" Chử Thiếu Phong nói, hôn hôn ngăn chặn miệng y, làm Lạc Phàm một bụng oán trách không có chỗ phát.

Chuyện làm Chử Thiếu Phong đau đầu, đích xác không phải đại sự gì cả, nhưng lại có liên quan đến hắn cùng Lạc Phàm.

Có bát quái tạp chí chụp lén được cảnh hắn và Lạc Phàm cùng ra vào khách sạn, nhìn cảnh thì là ở Phong Thành, hai người lúc đó đang làm mấy cử chỉ thân mật. Tuy rằng đám ảnh chụp đó không có quá nhiều sức thuyết phục, nhưng thân là kẻ đứng đầu sóng ngọn gió, chỉ cần thêm chút mắm dặm chút muối vẫn đủ để làm Chử thị trên thị trường chứng khoán giao động một phen.

Chử Thiếu Phong biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức phái người sang nói chuyện với ban biên tập của tòa báo nọ, hoặc là thủ tiêu tất cả ảnh chụp, bài viết, hoặc là chuẩn bị tinh thần đối mặt với hắn đi.

Cuối cùng sự tình tuy đã bị ép xuống, chỉ chừng đó cũng đủ để Chử Thiếu Phong ý thức được có người ở sau lưng âm thầm đối phó hắn, lại sử dụng loại thủ đoạn hạ cấp này.

Hắn cau mày, trong mắt là tức giận khó giấu. Muốn bày trò gì đối phó hắn cũng không sao cả, nhưng hắn không chịu được chuyện này lại liên lụy đến Lạc Phàm.

Bấm số nội tuyến, Chử Thiếu Phong đưa tay xoa xoa ấn đường, lạnh lùng nói vào điện thoại: "Đi tra xem kẻ nào đang giở trò quỷ."

Vì thế liên tiếp vài ngày Chử Thiếu Phong lại bắt đầu đi sớm về trễ. Lạc Phàm không hỏi hắn bận cái gì, nhưng ban ngày ở nhà một mình thì thật sự là một chuyện nhàm chán.

Gọi điện cho Lạc Bội Bội cũng không ai nghe máy. Nếu không phải từ trên TV hoặc trên mạng có thể nhìn thấy hình ảnh cô tham dự các hoạt động, y hẳn phải lo lắng Bội Bội có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Từ khi y sinh bệnh, Chu Sâm chính thức tiếp nhận việc phụ trách công việc cho Lạc Bội Bội, cho nên lúc này dù Lạc Phàm muốn tìm cô cũng không biết lịch trình cụ thể thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, y vẫn quyết định trở về nhà một chuyến.

Chỉ là sau khi mở cửa vào nhà, trong nhà lại không một bóng người. Nhìn bụi trên mặt bàn, Bội Bội phỏng chừng cũng chưa quay về đây.

Buông tiếng thở dài, Lạc Phàm biết muội muội vẫn còn đang giận mình.

Hai anh em trước nay chưa từng chiến tranh lạnh thời gian dài như vậy, Lạc Phàm nhất thời thật đúng là không biết nên làm cách nào dỗ dành cô mới tốt. 

Ngay lúc y chuẩn bị đóng cửa rời đi, Lạc Bội Bội lại gọi cho y. Y nhận điện thoại, hỏi: "Bội Bội, em đang ở đâu vậy?"

Người ở đâu kia điện thoại trầm mặc một lát mới nói: "Ca, em đang ở công ty, anh tới một chuyến đi." Dứt lời liền cúp máy.

Lạc Phàm sửng sốt, nghe ra Lạc Bội Bội ngữ khí không vui, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, không kịp nghĩ nhiều liền sốt ruột chạy đến công ty.

Sau khi AS bị Giải trí Sở Phong thu mua, quy mô mở rộng, lưng dựa tập đoàn Chử thị. AS hiện tại ngoại trừ chú trọng bồi dưỡng tân nhân còn tiếp nhận một ít nghệ sĩ có chút nhân khí đã kết thúc hợp đồng với công ty khác, những nghệ sĩ này đại bộ phận đều được phân cho đối thủ một mất một còn của Lạc Phàm - Johnny.

Lạc Phàm sinh bệnh xin nghỉ, ở AS liền không có ai dám cùng Johnny tranh đoạt tài nguyên, không ai đối nghịch với hắn, nghiễm nhiên liền có xu thế trở thành anh đại ở AS.

Cho nên khi nhìn đến Lạc Phàm trở về, Johnny rất là khiếp sợ.

Lạc Phàm sao lại trở về? Sao còn mặt mũi trở về? Người hơi chú ý bát quái giải trí đều biết, ảnh chụp Lạc Phàm lúc sinh bệnh đã lên trang nhất của hầu hết các báo lớn, tiêu đề viết đều là cái gì "Thực hư chuyện ca ca minh tinh Lạc Bội Bội có bệnh tâm thần, hiện đang tiếp thu trị liệu"......

Johnny nhiều ít vẫn có chút kiêng kị Lạc Phàm trở về phục chức, không nói đến năng lực Lạc Phàm như thế nào, chỉ nói loại quan hệ ái muội không rõ giữa y với Chử Thiếu Phong, y mà trở lại thì làm gì còn chỗ cho Johnny hắn nữa chứ?

Nhìn thấy Lạc Phàm đến, Johnny giả đò đi tới âm dương quái khí nói: "Đây không phải Lạc Phàm sao? Đã lâu không gặp."

Lạc Phàm vội vàng đi tìm Lạc Bội Bội, không rảnh đáp lại Johnny.

Johnny bị Lạc Phàm bơ đẹp, tức giận trong lòng càng tăng lên. Khoảng thời gian này hắn tung hoành ở AS, người nào mới đến công ty cũng phải nể mặt hắn ba phần, thật lâu không có bị người như vậy làm lơ qua. Cố tình người này lại là Lạc Phàm.

Nhấc chân ngăn trước Lạc Phàm, Johnny nói: "Vội làm gì vậy? Đi tìm Chử tổng sao?" Hắn ra vẻ thần bí: "Nói đến chuyện này, hôm nay tôi nhìn thấy một vị đại mỹ nhân đi vào văn phòng Chử tổng."

Lạc Phàm nghe vậy, bước chân chậm một nhịp, sau đó lại như không có gì mà tiếp tục đi lên.

Phía sau Johnny nhỏ giọng lầm bầm, "Giả bộ cái gì? Bệnh tâm thần thì ở yên trong nhà, đừng ra ngoài gây họa cho người khác."

Thanh âm kia tuy rằng không lớn, nhưng lại ở trong phạm vi Lạc Phàm có thể nghe thấy. Rốt cuộc, Lạc Phàm dừng lại bước chân, xoay người, nhìn về phía Johnny, "Anh nói vậy là có ý gì?"

Johnny bị y đột nhiên xoay người làm cho hoảng sợ, nhưng hắn vẫn mạnh miệng: "Tôi có nói cái gì sao?"

Lạc Phàm hận nhất người khác lấy chuyện bệnh tâm thần ra nói. Từ nhỏ đến lớn, mẹ y không biết bao nhiêu lần bị người khác khinh thường, loại khinh thường này bám theo y dai dẳng từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành.

Ánh mắt khinh miệt cùng nhạo báng của những kẻ đó đã trở thành bóng ma bao phủ y.

Nhìn Johnny trước mặt bày ra vẻ mặt ghê tởm, Lạc Phàm thực sự bị chọc giận. Y không phí sức cãi nhau với hắn ta, nâng tay nắm lấy cằm hắn, tính toán hù dọa hắn một phen.

Lạc Phàm sức lực không lớn, Johnny cũng không thấy cằm có bao nhiêu đau, nhưng kỳ quái chính là, ánh mắt lạnh băng của Lạc Phàm lại làm hắn nhịn không được rùng mình.

Sau đó hắn nghe Lạc Phàm nhẹ bẫng nói: "Tôi nghe nói, người bệnh tâm thần đả thương người cũng không tính là phạm pháp."

Johnny sửng sốt, cơ thể run cầm cập, chờ khi Lạc Phàm buông tay rời đi, hắn không hiểu sao lại có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, hắn thật sự sợ Lạc Phàm mất kiềm chế sẽ ra tay gì đó với hắn.

Lạc Phàm...... Quả nhiên là có bệnh!

ĐI tới cửa phòng nghỉ của Lạc Bội Bội, Lạc Phàm lấy chìa khóa, mở cửa đi vào, nhìn thấy Bội Bội đang ngủ bên trong. Nhìn cách bày trí trong phòng, hiển nhiên cô đã tạm thời xem nơi này làm nơi trú thân, không biết từ lúc nào còn lắp một cái giường, người thì đang ngủ ngon lành.

Lạc Phàm nhìn có chút dở khóc dở cười.

"Bội Bội, sao không về nhà ngủ, sao lại ngủ ở đây?"

Lạc Bội Bội bị đánh thức, ngồi dậy nói: "Anh đã đến rồi."

Lạc Phàm đi qua, vỗ vỗ đâu cô, "Làm sao vậy? Còn giận ca ca sao, ngay cả nhà cũng không chịu về?"

Lạc Bội Bội lắc đầu, "Không giận."

Cô xuống giường, lấy ra một bản hợp đồng đưa cho Lạc Phàm, "Ký một hợp đồng phim mới, em dự định đến A quốc phát triển."

Hiện giờ một bộ phận nghệ sĩ quốc nội đều đi con đường quốc tế để phát triển, ra nước ngoài đóng phim cũng không phải chuyện gì xa lạ. Chỉ là ra nước ngoài đồng nghĩa với việc từ bỏ thị trường trong nước, nếu ở nước ngoài hoạt động không tốt, muốn trở về làm lại cũng không phải chuyện dễ dàng. Lạc Phàm không nghĩ tới tiểu muội muội sẽ có ý định xuất ngoại. "Đã nghĩ kỹ rồi sao?"

"Vâng". Lạc Bội Bội do dự nói, "Gọi anh tới đây là để nói chuyện này."

Lạc Phàm biết, lấytính tình Lạc Bội Bội, phỏng chừng là giận đến mức không muốn ở lại cả ngày thấy mặt y và Chử Thiếu Phong, đơn giản liền xuất ngoại đi, mắt không thấy tâm không phiền. Y nắm chặt bản hợp đồng, nhịn không được nói: "Cũng sắp hết năm rồi, ở lại ăn tết đi, chờ năm mới rồi đi."

Lạc Bội Bội nghe xong, cười cười, "Ca, đại đạo diễn người nước ngoài không quan tâm có phải hết năm hay không đâu."

Nói ra thì đúng là có vẻ như vậy, Lạc Bội Bội xuất ngoại phát triển có lẽ đã là chuyện đã định. Lạc Phàm bất đắc dĩ nói: "Vậy em ra ngoài phải tự chăm sóc bản thân, có chỗ nào không tốt nhất định phải nói với anh, bên ngoài không thể nào so với trong nhà....."

"Được rồi, đừng lải nhải mãi giống mẹ già như thế......"

Lạc Phàm trên mặt treo nụ cười bất đắc dĩ, có điều nghĩ lại chút, so với khi trung học vừa tốt nghiệp không nói gì đã bỏ đi, hiện tại Lạc Bội Bội đã tiến bộ nhiều, tốt xấu cũng biết báo cho y biết là mình sắp đi.

Nói thêm một ít chuyện, Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội ra ngoài ăn cơm trưa. Buổi chiều còn phải quay chương trình, Lạc Bội Bội ngồi xe Chu Sâm trực tiếp trở về đài truyền hình, Lạc Phàm một mình trở lại công ty.

Kỳ thật y về công ty lúc này cũng không có việc gì làm, Lạc Bội Bội lúc này không còn thuộc trách nhiệm của y, nghệ sĩ dưới trướng y cũng đều bị phân đi hết, lúc này y chính thức trở thành người nhàn rỗi.

Đã không có việc gì làm, y dứt khoát đi đến phòng tổng tài tìm Chử Thiếu Phong.

Thang máy lên tới tầng cao nhất, cửa vừa mở ra, Lạc Phàm lập tức bắt gặp một mỹ nữ tóc dài đang chờ thang máy, trong đầu đột nhiên nhớ đến chuyện hồi sáng Johnny nói với y. Có đại mỹ nhân vào văn phòng Chử Thiếu Phong, hẳn là người này đi?

Tuy Lạc Phàm tin tưởng Chử Thiếu Phong sẽ không làm gì sau lưng mình, nhưng đứng trước người đẹp này, y tránh không được ăn chút giấm.

Gõ gõ cửa, Chử Thiếu Phong thấy Lạc Phàm tiến vào thì có chút kinh ngạc. "Sao em lại tới đây?"

"Tới tìm Bội Bội đi ăn cơm." Lạc Phàm đi đến bên cạnh hắn, hỏi: "Anh ăn chưa?"

"Cơm thì ăn rồi, nhưng tôi cũng không ngại ăn nữa đâu." Chử Thiếu Phong nói, kéo Lạc Phàm vào ngực, cúi đầu hôn xuống. Lạc Phàm lại đẩy hắn ra: "Nghe nói hôm nay có đại mỹ nhân tới tìm anh?"

"Nhanh như vậy đã biết tin rồi sao?" Chử Thiếu Phong mắt có ý cười, nghiền ngẫm nói: "Khẩu khí này, dáng vẻ này, nhất định em đang ghen."

Lạc Phàm trừng mắt liếc hắn một cái, kéo cổ áo hắn: "Cứ nghĩ anh đang chuyên tâm làm việc, không ngờ diễm phúc không cạn."

Chử Thiếu Phong kéo tay y đặt trong lòng bàn tay mình vuốt ve: "Người kia là chị của tôi."

"Hả?" Lạc Phàm sửng sốt, "Anh từ khi nào lại có chị gái?"

"Ba tôi ở bên ngoài sinh ra."

Lạc Phàm nghe xong có chút trầm mặc. Con riêng lớn hơn con chính thất, đây rõ ràng không phải chuyện có thể đem ra ngoài ánh sáng. Y hỏi: "Chị ấy tới tìm anh làm gì?"

Chử Thiếu Phong cười lạnh: "Cô ta không thể không tới tìm tôi."

Có người ở sau lưng giở trò quỷ, thật cho rằng hắn tra không ra sao?

"Sao lại thế? Anh làm chuyện xấu gì sao?"

Chử Thiếu Phong cúi đầu trộm hôn Lạc Phàm một cái: "Tôi giống người sẽ làm chuyện xấu thế à?" 

"Giống." Lạc Phàm còn thật sự gật đầu, Chử Thiếu Phong thấy thế, đẩy ngã y xuống mặt bàn, một bên cởi quần áo y một bên nói: "Vậy tôi đây thật sự phải làm chút chuyện xấu mới được."

Mấy ngày nay bận rộn chuyện nọ chuyện kia, buổi tối trở về Lạc Phàm đã ngủ rồi, cứ cho là Chử Thiếu Phong muốn làm chút vận động gì đó thì người bên gối cũng không thèm đáp ứng, cho nên, hôm nay thừa dịp Lạc Phàm tới đây, Chử Thiếu Phong đương nhiên sẽ không cho y bất kỳ cơ hội chạy thoát nào.

Lạc Phàm bị hắn đè ở trên bàn, làm xong sau cả người đau nhức không thôi. Chử Thiếu Phong giúp y xoa xoa eo, nói: "Tối nay phải đi ăn sinh nhật, em đi cùng tôi nhé."

Lạc Phàm hỏi: "Sinh nhật ai?"

"Triệu Duệ."

Nghe cái tên này làm Lạc Phàm có chút xấu hổ. Tuy rằng y cùng Triệu Duệ cũng không phải rất quen thuộc, nhưng ngẫm lại y cũng đã hố người ta vài lần. Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, vì kích thích Chử Thiếu Phong, y cùng Triệu Duệ hôn môi. Sau đó, khi rời đi Chử Thiếu Phong, y cũng là mượn tay Triệu Duệ.

Nghĩ đến lần đó y cùng Lạc Bội Bội bỏ lại Triệu Duệ, không nói một tiếng đã chạy khỏi Hải Thành, không nghĩ cũng biết Chử Thiếu Phong nhất định đi tìm Triệu Duệ gây chuyện, y nhịn không được hỏi: "Lần đó em đi, anh không làm gì người ta chứ hả?"

Chử Thiếu Phong nghĩ nghĩ, nghĩ xem Lạc Phàm nói chuyện gì là chuyện gì, ngay sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có gì, đập cho cậu ta một trận thôi."

"Hả?"

Hắn nói như vậy làm Lạc Phàm đối với Triệu Duệ càng thêm áy náy.

Kỳ thật sinh nhật hai mươi chín tuổi của Triệu Duệ đã tổ chức tiệc ở Triệu gia, nhưng lần đó Chử Thiếu Phong chạy đến Phong Thành tìm Lạc Phàm, không tham dự. Lần này mời bằng hữu đến nhà thủy tạ ăn một bữa chính là đền bù cho hắn.

Bữa cơm này, những người khác chỉ là làm nền, người mà Triệu Duệ muốn chiêu đãi hôm nay chỉ có Chử Thiếu Phong thôi. Nói thế nào thì, việc hợp tác giữa hai nhà Chử - Triệu vẫn luôn tốt đẹp, quan hệ giữa hai nhà và quan hệ cá nhân hai vị thiếu gia cũng rất tốt, hơn nữa lần trước để Lạc Phàm chạy mất trước mắt mình, mặc kệ việc công hay việc tư, bữa cơm này Triệu Duệ nhất định phải mời.

Đến nơi, Chử Thiếu Phong cùng Lạc Phàm vào phòng, trên đường đi bị kẹt xe, bọn họ tới muộn một chút, những người khác đều đã tới rồi. Hồ bằng cẩu hữu của Triệu Duệ cũng nhiều, ngồi hết ba cái bàn, Chử Thiếu Phong trên cơ bản vẫn biết những người này. Họ nhìn thấy hắn tới liền chạy lại lôi kéo làm quen.

Triệu Duệ thấy Lạc Phàm đi sau Chử Thiếu Phong, mắt sáng lên, vui vẻ cười nói: "Ai ai, tìm được người rồi sao?"

Lạc Phàm cười cười với gã.

So với lần cuối cùng Triệu Duệ thấy y, khí sắc y lúc này tốt lên rất nhiều, Triệu Duệ thấy y cười như vậy, đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, không khó để hiểu vì sao Chử Thiếu Phong lại vì y mà thần hồn điên đảo.

Chử Thiếu Phong đứng bên cạnh trừng mắt với gã: "Nhìn đủ chưa?"

Triệu Duệ giật mình, cười hì hì lấy lại phong thái chủ nhà mời người ta vào bàn, sau đó nói: "Để xem để xem, người cũng đến đủ rồi, còn ai đến muộn thì chuẩn bị tinh thần ăn đồ thừa đi."

Những người đến muộn, bao gồm cả trường hợp không nên xuất hiện ở đây.

Ví dụ như Hứa Úy.

Tuy Hứa Úy gián tiếp khiến Lạc Phàm chạy mất, khiến Triệu Duệ vô cùng tức giận, nhưng nói thế nào cũng là bạn bè, tiệc sinh nhật mình cũng không thể không mời. Vốn nghĩ Chử Thiếu Phong đi một mình tới thì việc Hứa Úy xuất hiện cũng không có gì, nhưng hắn lại dẫn theo Lạc Phàm, Triệu Duệ lúc này cảm thấy thực may mà Hứa Úy không tới.

Bằng không lỡ như lại gây ra chuyện gì, Chử Thiếu Phong không lột da gã mới là lạ.

Những người ngồi bên cạnh Chử Thiếu Phong tò mò về Lạc Phàm cực kỳ. Có vài người từng gặp Lạc Phàm, vốn nghĩ chỉ là hàng Chử Thiếu Phong bao dưỡng, dùng chán thì vứt, không ngờ thời gian lâu như vậy vẫn có thể xuất hiện bên cạnh hắn, đoán chừng công phu trên giường của người này nhất định không tồi.

Mà mấy người chưa từng gặp Lạc Phàm lại càng không có thái độ tốt. Trong cái vòng luẩn quẩn của họ, những kẻ có thể mang ra khoe với thiên hạ đều là thành phần gặp dịp thì chơi, nếu coi là bảo bối chân chính thì đều ước gì giấu kín trong nhà không cho ai thấy. Huống chi Lạc Phàm còn là đàn ông, đàn ông thì có khả năng gì? Không thể kết hôn sinh con, trừ bỏ làm đồ chơi thì còn làm gì được nữa?

Vì thế có người hỏi: "Chử thiếu, người này là nghệ sĩ mới tới công ty cậu sao? Lớn lên không tồi nha."

Chử Thiếu Phong gắp đồ ăn vào bát Lạc Phàm, nhàn nhạt nói: "Không phải."

"Hả?" Người nọ sửng sốt, nghĩ thầm người đẹp như vậy lại không phải là nghệ sĩ, lạ nha.

Lại có người nói: "Tôi lại thấy hơi quen mắt, thật ra rất giống một vị nữ minh tinh."

"Ai?"

"Có phải cái cô Lạc Bội Bội không?"

"Đúng đúng đúng, chính là cô ấy!"

Không quan tâm mấy người kia thảo luận chuyện gì, Chử Thiếu Phong nhìn Lạc Phàm đang chọn mấy đồ không thích ăn bỏ riêng ra, trầm giọng nói: "Không cho phép kén ăn."

Trong thanh âm Chử Thiếu Phong luôn mang chút không giận tự uy, người khác nghe đều sẽ không tự chủ mà làm theo lời hắn. Nhưng bây giờ Lạc Phàm lại đem gắp hết đồ đã chọn vào bát Chử Thiếu Phong, cái hành động này, trong mắt người khác chính là tìm đường chết.

Chử Thiếu Phong có thói khiết phích biết không?

Gắp thức ăn mình không thích ở trong bát của mình vào bát hắn, này không phải muốn chết thì là gì? Một vài người đã nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn y bị Chử Thiếu Phong phát giận.

Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy hắn có chút biểu hiện tức giận, ngược lại còn bình tĩnh ăn đồ Lạc Phàm vừa gắp vào.

Mọi người nhìn mà trợn mắt há mồm.

Chuyện này... Chuyện này thật sự quá kỳ lạ. Còn tưởng chỉnh mình hoa mắt, kết quả nhìn lại, Chử Thiếu Phong thế nhưng còn duỗi tay giúp Lạc Phàm lấy đi hạt cơm dính bên khóa miệng, hành động kia thâm mật không tả nổi.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lạc Phàm không còn vô lễ như trước.

Lạc Phàm cứ cảm thấy bữa cơm này ăn không được tự nhiên, giống như có rất nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình. Y bất đắc dĩ đẩy cái tay đang đến gần của Chử Thiếu Phong, nhỏ gióng nói: "Em tự làm được rồi."

Thói quen này của Chử Thiếu Phong dưỡng thành khi hắn ở bên chăm sóc Lạc Phàm sinh bệnh, lúc ấy Lạc Phàm mất đi khả năng cảm nhận thế giới bên ngoài, không nhận ra ai, không làm gì cả, Chử Thiếu Phong mỗi ngày dỗ y ăn cơm, giúp y lau miệng, lau người, tắm rửa, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, làm lâu tự nhiên cũng thành thói quen, đến nỗi bây giờ Lạc Phàm đã thanh tỉnh cũng không thể sửa tật xấu gà mẹ này của hắn. 

Triệu Duệ thấy thế, trêu chọc nói: "Tôi nói này, loại thời điểm này mà mấy cậu cũng không quên show ân ái à?"

Chử Thiếu Phong lại mặt dày vô sỉ nói: "Tôi thích."

Triệu Duệ nghẹn không nói được gì. Nói thật, gã đúng là chưa từng gặp một Chử Thiếu Phong như vậy. Cái kẻ giống như tên ngốc chìm đắm trong bể ngọt tình yêu này nha.... là cỡ nào chói mù mắt chó chứ.

Người khác nghe Triệu Duệ nói vậy lại càng thêm tò mò về thân phận Lạc Phàm.

Thái độ cưng chiều của Chử Thiếu Phong với Lạc Phàm, nhìn thế nào cũng không giống thái độ của kim chủ với đồ chơi. Rốt cuộc có người không nhịn được hỏi: "Chử thiếu, anh còn chưa giới thiệu vị bên cạnh đâu."

Chử Thiếu Phong buông đũa trong tay, nhìn về phía người đặt câu hỏi, cười cười, "Lạc Phàm, người yêu tôi."

Dứt lời, người bên bàn cơm nháy mắt trầm mặc.

Họ đã nghĩ đến nhiều loại đáp án, ngoại trừ đáp án này. Người trong vòng thượng lưu luôn là gặp dịp thì chơi, không dễ dàng buông ra lời hứa hẹn thực sự, lại càng đừng nói đến chuyện ở trước mặt người khác mà trịnh trọng giới thiệu, người này là người tôi yêu.

Nhưng Chử Thiếu Phong lại không quan tâm điều đó.

Ngoại trừ việc hắn nắm chắc mấy người này, còn một lý do quan trọng nhất, hắn thật sự yêu Lạc Phàm.

Lạc Phàm đang uống nước nghe được lời hắn nói thiếu chút nữa sặc luôn. Y ho khan vài tiếng, cảm giác toàn bộ người trong phòng đều đang nhìn vào mình. Càng nghĩ càng cảm thấy không được tự nhiên, y cuống quýt đứng dậy nói: "Em vào toilet một chút."

Sau đó vội vàng chạy trối chết.

Chử Thiếu Phong bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười đầy cưng chiều. Triệu Duệ bên cạnh hô to rõ ràng đây là sinh nhật gã, vậy mà có người ngang nhiên ở đây kích thích cẩu độc thân là gã, thật không công bằng.

Lạc Phàm chạy đến toilet cũng bình phục được một chút tâm tình. Y thật không nghĩ đến Chử Thiếu Phong sẽ ở trước mặt mọi người công khai quan hệ của hai người bọn họ.

Rốt cuộc, anh chơi đùa với đàn ông, cùng với việc anh thật sự có một người bạn trai vẫn là khác nhau rất lớn.

Chơi bời với đàn ông hay phụ nữ, cái nào không phải là chơi? Kẻ có tiền đều như vậy, cho nên anh bao dưỡng một người hay hai người đều không ai nói được. Nhưng khi anh chính thức giới thiệu người này là bạn trai anh, như vậy thân phận đồng tính luyến ái đã được chứng thực. Hiện giờ trong nước đối với vấn đề đồng tính luyến ái vẫn rất bảo thủ, Chử Thiếu Phong trước mặt nhiều người tuyên bố quan hệ hai người, này đồng nghĩa với việc hắn come out.

Lạc Phàm hắt nước lạnh lên mặt, muốn bản thân thanh tỉnh một chút. Hành động này của Chử Thiếu Phong làm trong lòng y vừa ngọt ngào vừa chua xót. Nghĩ lại kiếp trước hắn cũng như vậy, kiên quyết dứt khoát come out với người nhà, cuối cùng nháo đến kết cục bị trục xuất khỏi gia môn, Lạc Phàm không khỏi trong lòng có chút bất an.

Nhưng là nếu đã quyết định một lần nữa cùng Chử Thiếu Phong ở bên nhau, chút tâm lý này nhất định phải chuẩn bị. Lần này mặc kệ là ai muốn cản trở, y nhất định cũng sẽ không buông tay Chử Thiếu Phong.

Hong khô tay, Lạc Phàm xoay người ta ngoài. 

Ngay lúc sắp chạm đến tay nắm cửa, cửa toilet đột nhiên bị người đạp mở, Lạc Phàm bị giật mình lui về phía sau, trán vẫn bị cửa đập vào, nhanh chóng sưng đỏ. Y xoa xoa cái trán, còn chưa kịp nói gì liền nghe thấy tiếng khóc của thiếu niên, y xoay người nhìn lại, kẻ vừa đột nhiên xông vào toilet đang túm một thanh niên, dùng sức đẩy cậu vào một gian đơn.

Gã đàn ông này dáng người béo tròn, ăn mặc nhân mô cẩu dạng, đầy mặt viết chữ "Háo sắc", mà thiếu niên kia hiển nhiên không muốn, khóc lóc cầu cứu.

Lạc Phàm không quen biết thiếu niên này, nhưng gã béo kia, y nhận ra.

Kẻ này không phải Diệp Lân Diệp đai thiếu nổi danh lừng lẫy ở Hải Thành sao? Gã chính là kẻ đứng đằng sau dựng chuyện gây khó dễ lạc Bội Bội. Đối với kẻ xú danh khắp nơi đều biết này Lạc Phàm không rảnh đi để ý, mà những người khác trong toilet cũng bo bo giữ mình chạy vội ra ngoài.

Lạc Phàm vốn cũng chuẩn bị rời đi, chính là thiếu niên đằng sau khóc quá thê thảm, y nghe mà không đành lòng. Tay y giật giật một hồi, cuối cùng nhịn không được đi đến gõ gõ lên gian toilet đơn kia: "Tiên sinh, ngài quấy rầy người khác."

Người bên trong đè nặng âm thanh: "Đừng xen vào chuyện người khác."

Lạc Phàm nhíu mày, tay gõ cửa càng lúc càng mạnh: "Mở cửa ra, nếu không tôi sẽ báo nguy."

Phỏng chừng bởi vì nghe được uy hiếp của Lạc Phàm, người bên trong rốt cuộc ngừng lại, một tay đẩy mạnh cửa ra, hung thần ác sát nói: "Mẹ mày muốn chết à?"

Lạc Phàm nhìn Diệp Lân trước mắt còn chưa chỉnh xong quần, thịt mỡ trên người còn rung rung, ghê tởm muốn nôn. Mà thiếu niên bị gã đè trên bồn cầu đã bị lột trần, hai mắt vô thần nhìn y, bộ dáng làm người đau lòng.

"Còn không mau đi?" Lạc Phàm lên tiếng nhắc nhở.

Thiếu niên nghe vậy vội vàng nhặt quần áo trên đất, không màng gì xông thẳng ra ngoài. 

Lạc Phàm cũng muốn rời đi, lại bị Diệp Lân chặn lại: "Mày làm người của lão tử chạy mất, chính mày thế chỗ cũng không tồi."

Vừa nói vừa kéo y vào gian đơn.

Nói thực ra, diện mào Lạc Phàm không hề thua kém tiểu tử vừa rồi, cho nên tên kia vừa chạy, Diệp Lân cũng không tức giận bao nhiêu, ở đây không phải còn một kẻ càng dễ nhìn sao?

Lạc Phàm không nghĩ tới Diệp Lân sẽ làm vậy, sức y vốn không lớn, lúc này bị cuốn lấy, trong chốc lát không thể thoát thân. Mắt thấy tên đầu heo kia hôn xuống, y dùng sức hô to: "Chử Thiếu Phong!"

Bỗng nhiên nghe được tên Chử Thiếu Phong, Diệp Lân sửng sốt.

Lạc Phàm thấy thế, vội vàng giơ chân đá mạnh lên hạ bộ đối phương, sau đó dồn sức đẩy gã, liều mạng chạy.

Y chạy trốn không chỉ hơi thở hỗn loạn, quần áo tóc tai cũng trở nên lộn xộn. Gần trở lại phòng, y dừng chân, thở hổn hển vài tiếng, tỉ mỉ sửa sang quần áo đầu tóc, nhìn qua không còn loạn nữa mới hít sâu một hơi, đẩy cửa vào.

Nhưng y quên mất, cái trán bị cửa đụng vẫn còn sưng đỏ.

Đi vào phòng, y định quay trở lại bên cạnh Chử Thiếu Phong, nhưng nhìn thấy một người lại làm y dừng bước.

Là Hứa Úy.

Anh ta đến đây lúc nào?

Lạc Phàm nhíu nhíu mày, nhìn Hứa Úy cũng ngồi ở bàn bọn họ, trong lòng có chút không thoải mái.

Chử Thiếu Phong thấy lạc Phàm trở lại liền kéo y vào chỗ, hỏi: "Sao lại đi lâu vậy?"

Lạc Phàm bất đắc dĩ nói: "Đi toilet thôi mà."

Chử Thiếu Phong cũng không dễ lừa như thế, hắn nhìn nhìn trán y, nhíu mày, đưa tay vén tóc y lên: "Trán sao thế này?"

"Hả?" Lạc Phàm sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chứng cứ rành rành vừa rồi bị Diệp Lân đạp cửa đụng phải.

Nghĩ nghĩ, y thuận miệng bịa ra cái lý do nửa thật nửa giả: "Đi đường không để ý, bị cửa đụng phải thôi."

"Thật không?" Chử Thiếu Phong hiển nhiên không tin.

Lạc Phàm xoay đầu đi, không nghĩ lại nói thêm gì nữa. Nói nhiều sai nhiều, chi bằng không nói.

Chử Thiếu Phong biết y không nói thật, nhưng hiển nhiên nơi này không phải chỗ thích hợp để tra hỏi, liền áp xuống tức giận trong lòng, nhéo nhéo thắt lưng Lạc Phàm một cái, nói: "Khi nào về tôi sẽ thẩm vấn em cẩn thận, chờ đấy."

Lạc Phàm hai chân run rẩy, cứ cảm thấy "thẩm vấn" của hắn chẳng hề có ý tốt.

Lạc Phàm cùng Chử Thiếu Phong show ân ái không thèm để ý xung quanh, nhìn vào chính là chọc mù mắt người khác. Hứa Úy âm thầm cắn chặt răng, càng nhìn Chử Thiếu Phong tươi cười càng thấy chướng mắt.

Vốn anh ta không muốn đến đây, nhưng có người mật báo Chử Thiếu Phong cũng có mặt, vì vậy anh ta vội vàng chạy tới.

Từ sau lần bị Chử Thiếu Phong cảnh cáo, anh ta không gặp được hắn lần nào nữa.

Anh ta biết Chử Thiếu Phong tức giận, muốn cẩn thận giải thích một phen, nhưng Chử Thiếu Phong đến một cơ hội cũng không cho anh ta.

Tới biệt thự tìm người liền bị ngăn bên ngoài. Đến công ty tìm, ngay cả đại môn cũng không được vào.

Hứa Úy từ trước đến nay chưa từng chật vật như vậy.

Cho nên vừa nghe tin Chử Thiếu Phong có mặt, anh ta liền không chờ nổi chạy tới. Nhưng anh ta không nghĩ tới, Chửa Thiếu Phong không phải đi một mình mà còn mang theo cả Lạc Phàm.

Lạc Phàm, Lạc Phàm, nhìn thấy người này, trong lòng Hứa Úy cứ như bị kim châm.

Nhìn thấy Hứa Úy xuất hiện, một ít người biết rõ nội tình sâu xa giữa anh ta và Chử Thiếu Phong không khỏi vui sướng khi người gặp họa, ôm tâm trạng ngồi xem náo nhiệt. Tân hoan cựu ái cùng nhau xuất hiện, thật muốn nhìn xem hắn sẽ làm thế nào.

Hứa Úy nói thế nào cũng xuất thân danh môn thế gia, khí chất trên người kia, Lạc Phàm là kẻ xuất thân bần cùng liền so không được. Cho nên cứ việc ngoại hình hai người không ai kém ai, dựa trên khí chất thì Hứa Úy vẫn thắng một điểm.

Có người nhỏ giọng thầm thì: "Sao tôi thấy Hứa Úy và Lạc Phàm hình như có điểm giống nhau."

Người biết nội tình liền một phen giải thích cho hắn, năm đó Chử Thiếu Phong theo đuổi Hứa úy như thế nào, tuy chỉ là chút chuyện cũ năm xưa, nhưng luôn có người nhớ rõ hơn cả người trong cuộc.

Người kia bừng tỉnh đại ngộ: "Hóa ra là vậy."

Lúc trước thấy Lạc Phàm được Chử Thiếu Phong cưng chiều như vậy, mọi người còn có chút không hiểu. Nhưng nay thấy Hứa Úy xuất hiện, ai nấy đều cảm thấy giống như được khai sáng, có người thậm chí còn nói: "Hàng giả chính là hàng giả, đem so với chính chủ không phải chỉ thua kém một khoảng đâu."

Lạc Phàm nghe được lời này, trên mặt cứng đờ, tươi cười trên mặt dần dần hạ xuống. 

Y biết chính mình vẫn luôn để ý chuyện Hứa Úy, từ trước đến giờ vẫn vậy. Lúc này nghe người khác nói thẳng trước mặt mình lại càng có loại cảm giác xấu hổ và giận dữ.

Nơi này là tiệc sinh nhật của bằng hữu Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, y không thể gây ra chuyện làm mất mặt hắn được.

Ngay khi vừa xây dựng được tâm lý cho mình, Chử Thiếu Phong bên cạnh đột nhiên đứng dậy, một chân đá đổ ghế, ánh mắt lạnh tựa ưng nhìn về kẻ nói bậy kia: "Mày con mẹ nó nói lại lần nữa?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương