Lời này là lời nói thật, từ nhỏ đến lớn, Lạc Phàm hầu như chưa từng chụp bức ảnh nào. Vì thế, kế hoạch ngồi bên người thương cùng lật xem album thuở nhỏ của Chử Thiếu Phong tuyên bố ngâm nước nóng. Hắn nhìn quanh căn nhà nhỏ hẹp, vô pháp tưởng tượng cảnh ngày ấy cả gia đình Lạc Phàm làm sao có thể cùng sống trong này.

Tuy đã sớm biết gia cảnh Lạc Phàm không tốt, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới lại đến mức này.

Ngay cả chuyện Lạc Phàm có một người mẹ bị điên, hắn cũng là đến tận đời này mới biết được.

Cho nên, dường như tất cả đột nhiên đều có lời lý giải, vì sao kiếp trước Lạc Phàm lại lựa chọn rời đi hắn.

Đau đớn nổi lên trong lòng, Chử Thiếu Phong càng nghĩ càng hối hận, vì cái gì chính mình một hai phải lãng phí bảy năm mới vội vàng chạy đi vãn hồi chứ.

Hắn đi tới, ôm người vào trong ngực, đặt cằm lên vai Lạc Phàm, chậm rãi nói: "Sau này chúng ta sẽ chụp thật nhiều, từ ba mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi... Đến một trăm tuổi."

Bạch đầu giai lão, lời hứa hẹn tốt đẹp nhất cũng không ngoài điều đó.

Giường mới mua, nằm vẫn khá thoải mái, nhưng nếu hai người đàn ông cùng ngủ thì vẫn có chút chen chúc. Lạc Phàm nghĩ nghĩ, Bội Bội sau này vẫn còn về thăm quê, vì vậy kiên quyết không cho phép Chử Thiếu Phong xằng bậy.

Ban đêm, Chử Thiếu Phong chỉ có thể ôm Lạc Phàm, lại không thể đụng vào, thật sự là một màn tra tấm ngược thân ngược tâm.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"

Lạc Phàm "Ừm" một tiếng, mở to mắt nhìn Chử Thiếu Phong, hỏi: "Anh không ngủ được sao?"

Chử Thiếu Phong hôn hôn khóe miệng y, trong lời nói bốc lên oán khí ngùn ngụt, "Như vậy có thể ngủ được sao?"

Nghe vậy, trong bóng đêm Lạc Phàm cười cười, hiểu rồi.

Chử Thiếu Phong ngẩn người, duỗi tay véo nhẹ thịt mềm bên hông y, nói: "Nếu không em nói chuyện với tôi đi, nghe giọng em có lẽ tôi có thể ngủ được."

"Nói cái gì?" Giọng Lạc Phàm thật nhẹ, lại pha chút lười biếng.

Chử Thiếu Phong lại chỉ nói một câu, "Tùy ý."

Nói cái gì đây? Kỳ thật trong lòng Lạc Phàm có rất nhiều điều muốn nói với Chử Thiếu Phong, hối hận chuyện kiếp trước, cùng bảy năm kiếp này họ bỏ qua nhau. Nhưng lời nói lên đến miệng lại không thoát ra được.

Bên tai là tiếng thở nhè nhẹ của Chử Thiếu, nghe vào tai Lạc Phàm lại là giai điệu tuyệt vời nhất. Y do dự một chút, nói: "Có vài chuyện vẫn luôn không có cơ hội nói cho anh.... Kỳ thật, tiền của bá mẫu, em đã sớm trả lại." 

Nhiều năm như vậy, y vẫn canh cánh chuyện này trong lòng.

Nghĩ nghĩ, y vẫn quyết định thẳng thắn với Chử Thiếu Phong: "Em không nhận số tiền kia, vốn nghĩ chỉ cần trả lại tiền thì mối quan hệ giữa chúng ta sẽ trở lại quỹ đạo, không ngờ...."

Y nói đến đó, cười cười có chút bất đắc dĩ.

Chử Thiếu Phong nhìn Lạc Phàm miễn cưỡng tỏ ra thoải mái, tâm như bị vò nắn phát đau. Hắn hiểu ý Lạc Phàm, hắn cũng biết Lạc Phàm không hề trách mình, nhưng nếu lúc ấy hắn có thể buông xuống hận ý từ kiếp trước, bình tĩnh nghe Lạc Phàm giải thích, người ấy cũng sẽ không bị tra tấn đến mức sinh bệnh.

Một Lạc Phàm không nhận ra ai, không ai có thể tới gần, không có sinh khí, phảng phất chỉ như một con búp bê, một Lạc Phàm như vậy hắn vĩnh viễn không muốn nhìn thấy.

Theo bản năng ôm chặt người vào lòng, hắn lẩm bẩm nói: "Tôi lúc trước lẽ ra phải nghe em giải thích..."

Giải thích sao? Chính là Chử Thiếu Phong cũng không có làm sai, Lạc Phàm thực sự không có lý do gì để trách cứ hắn. Nói sao thì nói, đối mặt với người kiếp trước đã phản bội mình, hại chết mình, lại có thể nhịn xuống không giết người đó mà chỉ lựa chọn chia tay, quả thực đã là tận tình tận nghĩa. 

Y cùng Chử Thiếu Phong, rõ ràng đã chết, lại cùng trọng sinh, thật giống như ông trời đang đùa bỡn họ. Một người muốn chuộc tội, một người vì trả thù, đến nỗi cuối cùng chỉ ba chữ "Tôi yêu em / Em yêu anh" cũng trở thành xa xỉ.

Lạc Phàm rất sợ một ngày y và Chử Thiếu Phong sẽ giẫm lên vết xe đổ.

Tựa hồ cảm nhận  được người trong ngực trở nên bất an, Chử Thiếu Phong không nói thêm nữa, chỉ càng thêm ôm chặt lấy y, "Ngủ đi."

Bàn tay hắn ấm áp vuốt ve cổ tay Lạc Phàm, xoa xoa vết sẹo dữ tợn, âm thầm tự hứa, chuyện như vậy không bao giờ được phép phát sinh lần nữa.

Nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không biết, Lạc Phàm trọng sinh, không phải kiếp trước bình an hỉ nhạc qua cả đời, mà là bởi vì vết sẹo trên cổ tay này.

Trải qua đông chí ở trấn nhỏ, hai người sắp xếp chuẩn bị trở lại Hải Thành. Lạc Phàm lúc này thân mình không được khỏe mạnh, dây dưa mãi ở đây là đã trì hoãn việc chữa trị. Hơn nữa công ty cũng có nhiều sự tình cần Chử Thiếu Phong đích thân xử lý.

Trở về Hải Thành, việc đầu tiên là đến chỗ Hà Thịnh Dương tái khám. Hà Thịnh Dương thấy hai người cùng đến, có chút kinh ngạc: "Hai người các cậu rốt cuộc hòa hảo rồi?" Anh thấy Lạc Phàm tinh thần tốt lên như vậy cũng rất cao hứng.

Lạc Phàm nói: "Bác sĩ Hà, thời gian qua cảm tạ anh đã chiếu cố."

"Cảm tạ cái gì, mỗi ngày dính lấy cậu là vị bên cạnh kia, cũng không phải là tôi." Hà Thịnh Dương trêu chọc nhìn thoáng qua Chử Thiếu Phong, có điều, vui đùa là vui đùa, anh vẫn phải tận chức tận trách mà nhắc nhở: "Thuốc lấy về nhớ uống đúng giờ. Bệnh của cậu chưa khỏi hoàn toàn đâu. Sau này nếu có gì không ổn cứ đến tìm tôi."

"Tôi sẽ."

Nghe được bệnh của Lạc Phàm có khả năng sẽ tái phát, Chử Thiếu Phong liền khẩn trương, vội hỏi han Hà Thịnh Dương mấy chuyện ngày thường cần chú ý. Hà Thịnh Dương cười nói: "Cậu ít kích thích cậu ấy là được rồi."

Lời này tuy động chạm một chút, nhưng là lời nói thật.

Chử Thiếu Phong cẩn thận viết lại tất cả lời dặn của Hà Thịnh Dương, hiển nhiên đối với chuyện chiếu cố Lạc Phàm hắn đã quen việc rồi.

Chử Thiếu Phong trước đây mười ngón tay không dính nước xuân, nay đã học được nấu canh.

Hương vị không phải tốt lắm, Lạc Phàm vẫn thực nể tình uống hết. Lần đầu tiên nấu canh, nói như thế nào cũng phải khích lệ một chút, huống chi mấy ngày trước nghẹn một bụng ở quê Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong hiện tại có thể nói là không cần mặt mũi chỉ cầu khen thưởng.

Không chịu nổi Chử Thiếu Phong ở bên cạnh nhắc mãi đến mức lỗ tai cũng sắp mọc kén, Lạc Phàm đóng cửa phòng ngủ, một bên cởi nút áo, một bên nói: "Chử đại thiếu lẽ nào lại muốn ban ngày tuyên dâm?"

Chử Thiếu Phong nhào đến, đè lại tay y, ánh mắt rõ ràng là muốn ăn thịt người. Nhịn lâu lắm, lúc này muốn bùng nổ rồi. Hắn ngại Lạc Phàm cởi áo quá chậm liền tự mình động thủ, nhưng quần áo Lạc Phàm mới bị lột ra, di động của hắn trong túi lại vang lên.

Lạc Phàm vui sướng khi người gặp họa: "Tiếp điện thoại đi."

Chử Thiếu Phong lấy ra di động, vốn muốn tắt máy., nhưng tên người gọi hiện lên lại làm hắn không thể không trả lời. "Mẹ, có việc sao?"

Nghe thấy thế, Lạc Phàm ngẩn người, có chút run rẩy. Chử Thiếu Phong nhìn y, với cái chăn đắp lên người y đề phòng cảm lạnh, sau đó ra ngoài ban công nghe điện thoại.

Trong điện thoại Chử phu nhân đang thúc giục Chử Thiếu Phong mau trở về chuẩn bị chuyện trong nhà, lão gia tử vừa mới chết, Chử gia cũng không thể không có người đến quản. Ba của Chử Thiếu Phong chết sớm, hiện tại lão gia tử cũng không còn, hắn chính là người có tư cách nắm quyền nhất Chử gia.

Nhưng không nghĩ tới vừa xử lý xong tang sự, hắn không nói câu nào đã lại chạy đi Hải Thành, làm Chử phu nhân tức giận quá mức. Bà nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, ở Hải Thành thì có chuyện gì làm vướng chân hắn sao? Bà hồ nghi nói: "Con ở bên đó có phải đang bao dưỡng người nào hay không?"

Con trai bà, bà vẫn là biết rõ.

Nhớ tới nam hồ ly năm đó, tên là cái gì Lạc Phàm, con trai mình vì nó mà không tiếc cùng gia tộc đoạn tuyệt quan hệ, Chử phu nhân nghĩ đến liền đầy một bụng hỏa, nếu không phải vì việc này, địa vị của Chử Thiếu Phong ở Chử gia cũng không trở nên tràn ngập nguy cơ.

"Mẹ không quan tâm con bên ngoài chơi những gì, tóm lại, muộn nhất là sang năm con phải về kết hôn, người mẹ cũng sẽ tuyển người thật tốt cho con. Đám thiên kim danh môn vẫn luôn mong ước cùng Chử gia liên hôn..."

Bà còn chưa nói xong, Chủ Thiếu Phong đã ngắt lời: "Con đã biết, không còn chuyện gì con cúp máy đây."

Sau đó cũng mặc kệ Chử phu nhân còn muốn nói gì nữa, hắn ngắt máy, cũng tắt nguồn luôn.

Trở lại phòng ngủ, hắn tiếp tục ôm Lạc Phàm cọ cọ. Lạc Phàm hỏi: "Bá mẫu gọi?"

"Ừ." Chử Thiếu Phong hôn hôn lên cổ Lạc Phàm. 

"Có chuyện gì quan trọng sao?"

"Mấy chuyện của Chử gia, không có cái nào tốt hết." Hiển nhiên Chử Thiếu Phong không tính toán nói cho Lạc Phàm chuyện di chúc. Cái gì mà kết hôn, cái gì mà cổ phần Chử thị, hắn trước nay đều không để vào mắt.

Cũng không cho phép mấy chuyện này xảy ra.

Nếu đã không xảy ra, vậy cần gì phải cho Lạc Phàm biết, khiến y mất công phiền não đâu?

Lạc Phàm còn muốn hỏi, nhưng Chử Thiếu Phong không cho y cơ hội. Căn phòng nhanh chóng bị những tiếng thở dốc ái muội lấp đầy. Lực kéo dài của Chử đại thiếu luôn đáng tự hào, trận lăn lộn này suýt chút nữa cũng lấy đi từ Lạc Phàm nửa cái mạng nhỏ.

Đến mức khi xoa eo xuống giường, chân y cũng run lên.

Ban ngày ban mặt, thế mà lại đem mấy chuyện vốn chỉ diễn ra ban đêm ra làm hết.

Y trừng mắt nhìn Chử Thiếu Phong, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, Chử Thiếu Phong nhìn mà đau lòng, nghĩ thầm lần sau phải khắc chế chút mới được.

Nói là nói như vậy, thật chờ đến lần sau, không khiến Lạc Phàm khóc lóc cầu xin tha thứ phỏng chừng hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Lúc ăn cơm chiều, Chử Thiếu Phong liều mạng gắp thật nhiều đồ ăn cho Lạc Phàm, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy mấu chốt nhất vẫn là đem Lạc Phàm chăm sóc thật tốt, dưỡng béo tròn trắng trắng mới là chính đạo.

Lạc Phàm ăn uống luôn luôn không tốt, hôm nay lại bị Chử Thiếu Phong nhìn, không thể không ăn, bữa cơm này y phải ăn đến no căng. 

Chử Thiếu Phong trông coi y thật sự chặt chẽ. Ban ngày nhìn, buổi tối ôm, một khắc cũng không buông tay, sợ vừa lỏng ra người liền chạy mất. Nếu không phải công ty thật sự có việc, bắt buộc hắn phải về xử lý, hắn cũng sẽ không để Lạc Phàm ở nhà một mình.

Cầm tài liệu trợ lý giao, Lạc Phàm cũng vừa lúc đi tới. Chử Thiếu Phong tắt máy tính, sắc mặt không phải quá đẹp. Hắn nói với Lạc Phàm: "Ngày mai tôi phải tới công ty một chuyến, em ở nhà một mình không có chuyện gì chứ?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương