Đế Giang lập tức đăng ký giúp cô bé, hẹn xong thời gian vào ở rồi cúp điện thoại tiếp tục xem chương trình giải trí, trong trung tâm tiếp đãi du khách lại nhanh chóng vang lên tiếng cười trầm bổng.

Chớp mắt lại tới cuối tuần, gần trưa, Ôn Cố làm việc ở nhà bếp trong nhà hàng, thực đơn trưa nay là thịt bằm sốt cà chua và đậu phụ hấp tôm trứng, cộng thêm một món viên bí đỏ hoàng kim làm điểm tâm sau bữa ăn, món ăn chính là lương thực khá lành mạnh, trong cơm trắng bỏ thêm ít đậu xanh. Hải Thành đã vào thu, ăn chút đậu xanh thanh nhiệt tốt cho sức khỏe.

Bởi vì có thêm một suất ăn, cho nên Ôn Cố đặc biệt giảm lượng của món chính và mỗi món ăn, giá niêm yếu cũng được điều chỉnh tương ứng. Không phải cô tiếc chút nguyên liệu đó, mà là để đề phòng thực khách ăn quá no. Trước khi cô khai trương đã từng điều tra rất nhiều tài liệu ở phương diện dinh dưỡng học, tìm hiểu được bệnh tật của phần lớn mọi người đều xuất phát từ việc ăn quá no, vì vậy mới cực kỳ chú ý tới phương diện này.

Lúc Tiết Bảo Bảo và La Hi, Chu Lị Lị, Nhiễm Phi tới làng du lịch Thần Thú vừa hay tới giờ cơm trưa. Họ theo nhóm người đi vào nhà hàng liền thấy bên trong nhà hàng không còn chỗ trống, sau cửa còn có một hàng dài thực khách đợi, ghé mắt nhìn ít nhất phải đợi một trăm bàn.

La Hi líu lưỡi nói: "Không ngờ kinh doanh nhà hàng trong làng du lịch lại tốt như thế, xem ra thật sự rất ngon!"

Lực chú ý của Tiết Bảo Bảo đã sớm bị món ăn trên bàn ăn thu hút đi, cô ấy nâng mắt quét một vòng, kinh ngạc nói: "Sau đều là món giống nhau?"

Chú xếp hàng bên cạnh nghe thấy bèn chủ động phổ cập cho cô ấy: "Quy tắc của nhà hàng này chính là mỗi bữa chỉ có hai món, hơn nữa không thể thêm món, đầu bếp nấu gì, chúng ta sẽ ăn cái đó, các người may mắn đó, hôm nay có thêm một món điểm tâm, có thể ăn nhiều thêm một chút."

Chú này tỏ vẻ ngưỡng mộ nói xong, còn đưa thực đơn cho cô ấy: "Cô nhìn xem, đây chính là món ăn trưa nay."



Tiết Bảo Bảo nói cảm ơn với chú rồi nhận thực đơn, cái nhìn đầu tiên đã bị giá niêm yết trên thực đơn dọa sợ, món thịt bằm sốt cà này tùy tiện tìm một quán ăn cũng có, dựa vào đâu lấy tới một trăm năm mươi tám đồng? Còn có cơm, lại lấy bốn mươi lăm đồng một bát, còn có viên bí đỏ, một phần chỉ có bốn viên, lấy tám mươi tám đồng, cướp tiền sao? Chỉ là làng du lịch ngoại ô mà thôi, cũng không phải là nhà hàng cao cấp gì...

Mấy người bạn đi cùng khác cũng bị giá niêm yết làm cho bất ngờ, La Hi nói: "Đắt quá không hợp lý, hay là chúng ta đừng ăn ở đây nữa?"

Nhiễm Phi chần chừ một lúc, thấy Chu Lị Lị im lặng, cố cười nói: "Bỏ đi, nếu đã tới rồi thì vẫn nên nếm thử xem, buổi trưa tớ mời, mọi người chỉ việc ăn, đừng khách sáo."

Có người chủ động mời, người khác đều lần lượt cảm ơn, không còn nói tới chỗ khác ăn nữa. Chu Lị Lị cười duyên ôm cánh tay Nhiễm Phi: "Để anh lãng phí rồi, lần sau em mời anh."

La Hi ở một bên đùa giỡn: "Hai người còn phân em anh cái gì, không phải đều là người một nhà sao, hôm nay chúng ta ăn hôi rồi."

Mấy người nói nói cười cười đợi hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng đợi được bàn ăn. Bốn người mỗi người gọi hai món và một bát cơm, chỉ gọi ba phần điểm tâm. Món ăn nhanh chóng được đưa lên, đừng nói, đĩa nào cũng rất tinh xảo, mọi người cầm đũa khởi động.

Tiết Bảo Bảo gắp một miếng đũa thịt bằm sốt cà ăn trước, thực ra cô ấy không thích ăn cà chua lắm, nhưng hôm nay Nhiễm Phi chủ động yêu cầu mời, cô ấy gọi món không khách sáo. Bởi vì trước đây dây dưa chuyện của Ôn Cố, cô ấy có cái nhìn rất phức tạp với Nhiễm Phi, có hơi phản cảm nhưng cũng không thể trực tiếp lộ ra. Dù sao thì bây giờ anh ta cũng là bạn trai của Chu Lị Lị, dứt khoát nhân cơ hội hôm nay giết anh ta một bữa trút giận cho Ôn Cố.

Cà chua này đắt như thế, cô ấy phải thử, xem xem rốt cuộc nó có tư cách này không.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương