Chân Lăng nói xong, bốn phía đột nhiên yên lặng mất một lúc.
Không biết sửng sốt bao lâu, Lâm Dữ Hạc mới tìm lại được giọng nói của mình: "A...!Thật ạ?"
Cậu khô khan giải thích: "Có lẽ là vì lỗ thông khí trong phòng thi không được tốt cho lắm nên lúc đi ra có hơi ngộp, hô hấp cũng không được thuận, cho nên mặt mới phát nóng."
Lời này của cậu chẳng có tí lô-gic gì cả, cũng chẳng có mấy sức thuyết phục, cơ mà Chân Lăng nghe xong, vẫn nói: "Ồ ra vậy, thế bây hóng mát chút đi."
Rất hiểu chuyện mà không có hỏi đối phương tại sao lúc vừa nãy mới ra khỏi phòng thi lại không bị gì, thi xong lâu như vậy rồi mới bị ngộp nóng.
Chúc Bác bên cạnh nói tiếp: "Vừa nãy bọn anh chọn mấy nơi, cả đám quyết định đi đâu ăn đi?"
Lâm Dữ Hạc: "Được ạ."
Cái đề tài này cứ như vậy bị ném vào quên lãng, Lâm Dữ Hạc cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người thương lượng một chút, cuối cùng quyết định đi ăn lẩu hải sản.
Bốn người cùng đi tàu điện ngầm đến nhà hàng, đến tận lúc đã lên tàu điện ngầm Lâm Dữ Hạc vẫn không nhịn được hồi tưởng lại chuyện mới vừa nãy.
Thành thật mà nói, phản ứng vừa nãy của bản thân cũng làm Lâm Dữ Hạc có chút bất ngờ.
Trừ việc tự làm ra sai sót mà thấy xấu hổ ra thì cậu thật sự rất ít khi đỏ mặt.
Lâm Dữ Hạc tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, cũng không nhớ lần cuối mình đỏ mặt là khi nào, cơ mà lại nhớ tới rằng không ít nữ sinh mỗi khi tìm đến mình đều sẽ đỏ mặt.
Lại giống như không hiểu tại sao bạn nữ đó đỏ mặt, Lâm Dữ Hạc cũng không hiểu tại sao mình lại có loại phản ứng đó nữa.
Thật sự nếu như không nhờ Chân Lăng nhắc thì cậu cũng sẽ không ý thức được mặt của mình đang đỏ.
Lâm Dữ Hạc lại tỉ mỉ suy ngẫm một chút, vẫn cảm thấy, có lẽ là vì cậu không quen tiếp xúc gần với người mà mình chưa biết nhiều lắm, thế đi.
Bởi vì bệnh hen suyễn mà Lâm Dữ Hạc bị ép nuôi thành tính tình trầm ổn, từ nhỏ cậu đã không thể tùy tiện chạy nhảy như những đứa trẻ bình thường khác, cũng luôn phải cố gắng tránh khỏi những nơi đông người.
Mãi đến tận khi lên Cấp ba, Lâm Dữ Hạc mới được khai giấy chứng thực miễn kiểm tra thân thể, không chen chúc trong giờ nghỉ trưa, cũng không học tiết thể dục, rất ít tiếp xúc thân thể với người khác.
Nhìn lại từ lúc lên Đại học tình trạng như thế cũng chưa xảy ra, tiếp xúc gần với Lâm Dữ Hạc căn bản cũng chỉ có mấy người bạn cùng phòng.
Bất chợt gặp một loại thân mật xa lạ, căng thẳng cũng là chuyện bình thường.
Huống hồ bản thân Lục tiên sinh vốn có khí khái mạnh mẽ, lực hấp dẫn cũng phải mười phần mười, khiến người khác rất khó lơ là.
Lâm Dữ Hạc nghiêm túc suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng có thể giải thích cho chính mình.
Nhưng cậu rất nhanh liền ý thức được một chuyện khác ——
Chỉ ôm một cái thôi mà đã phản ứng lệch lạc rồi, đến khi kết hôn thì phải làm sao chớ?
Cái vấn đề này đột nhiên từ trong đầu vọt ra, choàng đến nỗi sau gáy Lâm Dữ Hạc trở nên lạnh lẽo.
...!Không thể như vậy được.
Nội tâm cậu đột nhiên sinh ra một chút bất an, chỉ có thể cố gắng tự an ủi mình.
Chỉ là kết hôn trên hợp đồng, hẳn là sẽ không đến nỗi... thăng cấp đến 'level đó' đâu nhỉ?
Chắc không đến nỗi trong phòng ngủ còn có máy thu hình bắt bọn họ phải diễn kịch đâu ha.
Lâm Dữ Hạc miễn cưỡng thuyết phục chính mình, trong lòng mới vừa vững vàng một ít, liền nhận được một cú điện thoại.
Cậu liếc mắt nhìn màn hình.
Là điện thoại của Ngô Hân.
Đối với đứa con riêng có ngoại hình quá giống mẹ đẻ này, thái độ của Ngô Hân vẫn luôn thờ ơ.
Lâm Dữ Hạc học Đại học bốn năm, số lần Ngô Hân chủ động liên hệ với cậu có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thế nhưng khoảng thời gian gần đây, bà nhiều lần gọi điện cho Lâm Dữ Hạc.
Thông tin càng không cần phải nói, có lúc một cuộc dặn mấy chục điều, cuối cùng còn theo thói quen yêu cầu Lâm Dữ Hạc trả lời câu "Nghe không?".
Đối với cuộc điện thoại này của bà, thật ra Lâm Dữ Hạc không muốn nhận cho lắm.
Nhưng di động vẫn luôn rung không ngừng, như là không nghe thì sẽ không bỏ qua, Lâm Dữ Hạc cuối cùng vẫn phải nhận.
"Thi xong chưa?"
Một giọng nữ có chút sắc nhọn kèm theo tiếng ồn của tàu điện ngầm truyền vào tai, ồn đến mức màng nhĩ cũng hơi nhói.
Lâm Dữ Hạc đẩy điện thoại ra xa một chút, phải xoa xoa tai mới đỡ.
Trong điện thoại, Ngô Hân vẫn đang truy hỏi.
"Con liên hệ với Lục tổng chưa?"
Trước đó bà cũng thúc giục Lâm Dữ Hạc liên lạc với Lục Nan, Lâm Dữ Hạc nói còn đang thi cử nên không có thời gian, cho nên lần này thi xong một cái, Ngô Hân liền gọi điện thoại tới.
Lâm Dữ Hạc: "Con mới thi xong."
Ngô Hân: "Vậy con liên lạc với Lục tổng chút, hỏi cậu ta tối có thời gian không, hai người cùng đi ăn một bữa cơm đi."
Bà làm nghiệp giám đốc, bình thường ra lệnh quen rồi, lúc nói chuyện cũng luôn mang theo chút giọng điệu mệnh lệnh.
"Hai người các con cũng sắp đính hôn rồi, càng tiếp xúc nhiều càng tốt."
Lâm Dữ Hạc nói: "Tối nay Lục tiên sinh bận rồi ạ."
"Chưa liên lạc đã biết tối nay cậu ta bận?" Ngô Hân nở nụ cười, "Sao vậy, con còn biết cả lịch làm việc của Lục tổng rồi?"
Lâm Dữ Hạc mím mím môi, không nói gì.
Cậu đúng là có biết, nhưng là Lục Nan tự tìm đến trước mặt nói cho cậu biết.
Cơ mà Lâm Dữ Hạc biết rõ, nếu cậu nói chuyện Lục tiên sinh tìm đến, mẹ kế nhất định sẽ dựa vào đó mà ra thêm càng nhiều yêu cầu, cho nên cậu cũng không có ý định đề cập đến chuyện này.
Ngô Hân chỉ coi chuyện Lâm Dữ Hạc không nói lời nào là vì ngại ngùng, cũng lười nói chuyện linh tinh không rõ ràng với cậu, trực tiếp giục cậu: "Mau liên lạc đi, gọi xong nhắn cho dì câu trả lời."
Thấy mẹ kế kiên trì như vậy, Lâm Dữ Hạc mím mím môi, nói: "Tối nay Lục tiên sinh thật sự không có thời gian.
Trước đó anh ấy đưa cho con một tấm thẻ, nói con tự đi ăn với bạn cùng phòng đi."
Đầu dây bên kia rõ ràng dừng một chút: "...!Cậu ta cho con một tấm thẻ? Thẻ gì cơ? Chi phiếu của cậu ta?"
Ngô Hân liên tiếp truy hỏi, giọng điệu tựa hồ rất khó mà tin nổi.
So với phản ứng kia, Lâm Dữ Hạc vẫn dùng loại giọng nhạt nhẽo bình tĩnh như trước, chỉ ngắn gọn đáp một tiếng: "Vâng ạ."
Lúc Lục Nan lấy tấm thẻ ra Lâm Dữ Hạc có thoáng liếc một cái, đúng là một tấm thẻ ngân hàng.
Đại khái cũng là loại thẻ thông dụng nên Lục Nan không giải thích thêm, cậu cũng không có hỏi.
Lâm Dữ Hạc không hỏi, điện thoại bên kia lại tới tấp thắc mắc: "Tấm thẻ đó màu gì?"
Lâm Dữ Hạc: "Màu đen ạ."
"Có phải là Thẻ Đen* không? !"
*Thẻ Đen (hay là thẻ American Express Centurion): Được làm từ titan, ra mắt vào năm 1999 tại Anh, phiên bản cấp độ vàng đen (cao nhất), do màu sắc trên thân thẻ nên nó được gọi là "Thẻ Đen".
Thẻ vàng đen Centurion được công nhận là "vua thẻ" trên toàn thế giới, nằm trong nhóm hàng đầu, không giới hạn hạn ngạch (Thẻ Đen Centurion ở Trung Quốc để có thể hợp tác phát hành bằng thẻ tín dụng mà phải có giới hạn về số tiền, hạn mức tín dụng khoảng từ 200 - 1000 triệu NDT), chủ thẻ hầu hết là các chức sắc quốc gia, lớp người giàu có và ưu tú trong xã hội được mời đăng ký American Express, không chấp nhận bất kì đơn đăng ký thẻ nào khác.
Chủ thẻ có thể tận hưởng các đặc quyền và dịch vụ của thành viên độc quyền hàng đầu thế giới.
(theo baidu)
Sự kích động của Ngô Hân cơ hồ như có thể xuyên qua điện thoại mà truyền tới.
Lâm Dữ Hạc lại không bị loại kích động này cảm hoá, giọng điệu vẫn bình thản như trước: "Con không hiểu nhiều về cái này lắm."
Ngô Hân không thèm so đo với thái độ của cậu, hỏi tới: "Trên mặt tấm thẻ đó có phải là chân dung một người đàn ông đội mũ lính Hoàng gia không?"
Lâm Dữ Hạc thực sự không có mấy nhiệt huyết với chuyện này mà mẹ kế thì cứ khăng khăng hỏi cho bằng được, cậu không thể làm gì khác ngoài việc lấy tấm thẻ từ trong túi ra liếc một cái.
"Đúng rồi ạ."
Ngô Hân đột nhiên nở nụ cười, giọng nói cũng hòa hoãn đi rất nhiều: "Được, không sao rồi, ăn cơm đi, từ từ chơi thật vui với các bạn."
Lâm Dữ Hạc không hiểu sao thái độ của bà lại đột nhiên thay đổi, cũng không có tâm đâu mà đi nghiên cứu tinh tế.
Cúp điện thoại không được bao lâu, tàu điện ngầm cũng đã đến trạm.
Lâm Dữ Hạc đi cùng các anh, bạn tiến vào nhà hàng, trước mặt là hàng tá thứ mùi nghi ngút.
Những thứ ngổn ngang trong tâm tư cũng tạm thời bị ép xuống.
Chừng tám giờ tối chính là thời điểm phù hợp để ăn, bốn chàng trai chọn món đầy một bàn, tất cả gần như đều là thịt, bày ra liền khiến cho lòng người ta khá hơn nhiều.
Biết bọn họ mới vừa thi xong, nhân viên nhà hàng còn nhiệt tình dùng bốn loại gia vị trong bát viết lên bốn chữ: Thi cử tất thắng.
Một bữa ăn như gió cuốn mây tan, đến cả Lâm Dữ Hạc cũng bị thức ăn cuốn đi mất, cả người rốt cuộc mới ấm lên chút.
Lâm Dữ Hạc đã trưởng thành, trình độ ăn cay cũng khá.
So với cậu thì Chân Lăng còn thua kém rất nhiều, vừa ăn vừa cầm giấy, chóp mũi cũng đều đã bị sát đỏ.
Lâm Dữ Hạc phân tâm nhìn anh mấy lần, cảm thấy có gì đó không đúng: "Anh sao vậy? Thỉnh thoảng lại lau mũi."
"Hả?" Chân Lăng ấp úng nói, "Không sao, gia vị làm có hơi cay."
Lâm Dữ Hạc lại nhìn anh một chút, lại cau mày nói: "Có phải anh bị cảm rồi không?"
Chân Lăng sững sờ, phản ứng có chút ngờ nghệch: "Không phải chứ? Anh mầy chẳng cảm thấy gì cả."
Chúc Bác ngồi bên cạnh anh nghe thấy liền đưa tay sờ sờ cái chán và bên gáy của Chân Lăng, lại thật sự sờ thấy nhiệt độ cao bất thường.
Chúc Bác kinh ngạc: "Không phải chứ, anh cảm lạnh thật rồi này."
"Gì cơ? Nhưng mà ban nãy anh mầy còn khỏe như vâm cơ mà..."
Chân Lăng vẫn còn một bộ ngơ ngác, lần này mấy người bọn họ đều nhìn thấu cái ngờ nghệch của anh.
Thẩm Hồi Khê liền cầm điện thoại lên: "Trừ phát sốt ra còn có bệnh trạng gì nữa không? Để em gọi tiệm Hoàng Đoàn Chân ship thuốc đưa tới."
Đặt thuốc cảm cúm xong xuôi, lại gọi thêm một bát nước nóng, sau khi kiểm tra xem Chân Lăng có triệu chứng nghiêm trọng gì không, mấy người bọn họ mới tiếp tục ăn.
Chân Lăng không kìm nổi cái bụng đói của mình, dù là nước dùng không thôi cũng vẫn muốn ăn, vừa chậm rãi ăn vừa hiếu kỳ: "Sao Hạc Hạc lại biết anh mầy bị cảm vậy?"
Anh vẫn luôn phát sốt cũng sẽ không đỏ mặt, bên ngoài không nhìn ra chút khác thường nào, cộng thêm việc chính anh cũng không nhạy đối với các loại bệnh trạng, nên là có bị bệnh chính mình cũng không biết.
Từ khi lên Đại học, ba lần Chân Lăng cảm lạnh nóng sốt, đều do Lâm Dữ Hạc phát hiện ra.
Lâm Dữ Hạc nói: "Hôm nay thi xong đi ra, lúc anh dựa vào người em thân thể hơi nặng, hô hấp cũng nặng, hẳn là do thể lực không chống đỡ nổi, chính anh lại không chú ý."
Lúc đó cậu vốn định hỏi thăm Chân Lăng, kết quả lại bị Lục Nan làm phân tâm, liền quên mất chuyện này.
"Mới vừa nãy anh vẫn luôn lau nước mũi, em chỉ muốn hỏi thử xem có phải anh bị cảm hay không."
Chân Lăng chậm nửa nhịp mới theo kịp cái lô-gic đó, sau đó liền "Oa" một tiếng.
"Hạc Hạc thật là tỉ mỉ nha."
Lời này không phải là giả, trong học viện Lâm Dữ Hạc đều được công nhận là người thích hợp làm bác sĩ nhất, cậu có thành tích tốt, tính cách ôn nhu, săn sóc lại tỉ mỉ, tóm lại đều có thể chăm sóc rất tốt cho người khác.
Lâm Dữ Hạc nghe vậy nhưng là vừa bực mình vừa buồn cười: "Cái này là vấn đề quan trọng á hả? Uống nhiều nước nóng một chút,lát nữa thuốc đưa tới phải uống thuốc trước đã."
Cậu liền rót một cốc nước nóng đưa cho Chân Lăng, cho đối phương ăn đồ ăn ít dầu trước.
"Lần sau nếu thấy đầu choáng váng, thân thể nặng nề anh nhớ để ý sớm, mỗi lần có triệu chứng này đều sẽ phát sốt."
Chân Lăng ngoan ngoãn gật đầu, cực kì phối hợp: "Dạ vâng, cám ơn bác sĩ Lâm."
Thuốc cảm cúm rất nhanh được đưa tới, đến khi Chân Lăng uống thuốc xong, bữa cơm này cũng không bị xê dịch gì nhiều.
Lâm Dữ Hạc đứng dậy đi tính tiền, nhưng cũng không lấy chiếc thẻ mà Lục Nan đưa, mà lấy của chính mình trả.
Lâm Dữ Hạc nhận bản thảo nên vẫn có thu nhập, phí một bữa lẩu đối với cậu mà nói cũng không tính là quá khó khăn.
Lúc đi qua quầy bar cạnh đó, Lâm Dữ Hạc mơ hồ cảm thấy có người đang nhìn cậu, nhưng cậu nhìn vòng quanh bốn phía một vòng lại không phát hiện có gì khác lạ.
Lúc tính tiền, loại cảm giác bị nhìn chằm chằm kia lại xuất hiện.
Lâm Dữ Hạc nhíu nhíu mày, không biểu hiện ra có gì khác thường.
Thanh toán xong xuôi, cậu cầm hóa đơn rời đi, đi vài bước, mới lặng lẽ từ một đường hành lang trở lại.
Lâm Dữ Hạc đứng ở khúc quanh, ló đầu hướng về phía quầy bar, đúng như cậu dự đoán, quầy bar phía trước quả nhiên có người.
Đó là một người đàn ông xa lạ ngồi đưa lưng về phía cậu, đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, cả người che rất kín, lúc nói chuyện với người phục vụ ở quầy bar, âm thanh cũng ép tới thấp nhất.
Xui quá vừa lúc trong cửa hàng không có gì ầm ĩ, Lâm Dữ Hạc liền nghe rõ lời của hắn.
Đó là một giọng nam xa lạ, Lâm Dữ Hạc có thể xác định chính mình không quen biết người này.
Hắn hỏi: "Hóa đơn bàn số 73, có thể đánh cho tôi một tờ không?"
Lâm Dữ Hạc cau mày.
73 đúng là bàn của bọn họ.
Lo sợ bị đối phương phát hiện, Lâm Dữ Hạc không ở thêm nữa, xác nhận người đàn ông xa lạ không có động tác gì khác xong liền rời đi.
Cậu không rõ nguyên nhân đối phương làm chuyện như vậy, nhưng vẫn luôn cảm thấy người này hẳn đang hướng về phía mình.
Nhưng đối phương theo dõi hóa đơn đóng dấu của mình là có ý đồ gì?
Lâm Dữ Hạc đang tự hỏi chuyện này, trước mặt có người đi tới, nhiệt tình mỉm cười hỏi cậu: "Chào ngài tiên sinh, có thể phiền ngài hỗ trợ điền vào quyển tư vấn khách hàng này không? Chúng tôi sẽ tặng một tấm vé miễn xếp hàng."
Vé miễn xếp hàng không phải rất khó kiếm sao? Lâm Dữ Hạc có chút bất ngờ, lúc trước Chân Lăng vẫn luôn muốn kiếm một tấm, kết quả giằng co bao lâu cũng không lấy được.
Cậu nhìn bộ trang phục nhân viên trên người đối phương một chút, xác thức đối phương đúng thật là nhân viên chính thức xong mới gật đầu.
"Được."
——
Cao ốc Thái Bình.
Đã là mười giờ tối, cao ốc cao vót vẫn đèn đuốc sáng choang như trước.
Từ khi lên chức chủ tịch tiền nhiệm tới nay, rất nhiều chuyện vụ cần thiết cần bàn bạc xử lý, tập đoàn Thái Bình vẫn luôn bận bịu bên trong.
Hội nghị cấp cao ở trong phòng, một loạt dự án hợp tác còn đang trao đổi.
Thời gian này vốn không nên an bài hợp tác hiệp đàm, tuy rằng Thái Bình trên dưới đã quen dần với việc tăng ca, nhưng vẫn cân nhắc thời gian làm việc theo đúng hợp đồng với công ty.
Nhưng mà lần này là do đột xuất, vốn những cuộc họp hợp tác quy mô lớn như này vẫn luôn ấn định mỗi chiều thứ tư, vì tuần này chủ tịch Thái Bình lâm thời - Lục Nan có việc ra ngoài, vốn định hoãn một lần nhưng bên hợp tác nguyện ý chờ, liền chuyển đến buổi tối để bàn bạc.
Tuy rằng hơi chậm chút, nhưng hợp tác án trao đổi rất thuận lợi, tiến triển tương đối khả quan.
Bên hợp tác - Phương tổng giám đốc là người Bắc Hán, hành vi cử chỉ rất phóng khoáng, trao đổi vừa kết thúc ông liền vung tay lên, muốn mời tất cả mọi người đi ăn bữa khuya.
"Tất cả cùng đi đi! Tôi mời!"
Trong lời mời của đối tượng cũng bao gồm Lục Nan, thực sự mà nói, người mà tổng giám đốc Phương thực sự muốn mời nhất chính là Lục Nan.
Đối với vị tân chủ tịch trẻ này, ông lúc trước cũng không phải là không có sinh ra hoài nghi.
Nhưng theo hợp tác mà thâm nhập, thái độ của ông liền thay đổi hoàn toàn, không chỉ cực kì xem trọng lần hợp tác này mà còn rất muốn có một bước tiến trong quan hệ với Lục Nan.
Thái Bình bên này tất nhiên cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Phương tổng, cho nên tuy rằng công ty vốn sẽ cung cấp đồ ăn cho mỗi lần tăng ca nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ theo sát lão tổng cùng nhau đi ăn khuya.
Cơ mà Lục Nan không đi cùng.
Hắn vẫn còn đang làm việc.
Phương tổng biểu thị đồng cảm: "Chính sự quan trọng, chính sự quan trọng, ngài cứ việc."
Anh lấy Porsche và điện thoại ra xem đồng hồ, lúc này đã gần đến mười một giờ, bây giờ đã muộn lắm rồi.
Phương tổng nhẫn nhịn không được cảm thán: "Lục tổng thực sự là tuổi trẻ tài cao."
Một đại đội nhân lực mênh mông cuồn cuộn kéo nhau đi ăn khuya, bọn họ rời đi cũng mang theo không ít tiếng nói tiếng cười, cao ốc về đêm càng ngày càng yên tĩnh.
Lục Nan trở lại văn phòng ở tầng cao nhất, tiếp tục xử lý những văn kiện còn lại.
Tầng cao nhất có không gian cực lớn, vòng tròn cửa sổ khổng lồ sát đất chiếu ra cảnh tượng phồn hoa bên ngoài.
Bốn phía nhà lầu lộng lẫy ánh đèn, đưa tay là có thể chạm tới, mà nơi này lại có chút giống như gần với cái sắc của màn đêm hơn.
Cao ốc được dựng lên từ năm năm trước, tầng cao nhất chính là văn phòng chuyên dụng của chủ tịch.
Tiếc là chủ tịch trước - Lưu Cao Nghĩa luôn luôn ở bên lầu cũ kia làm việc, không sao tới được toà cao ốc mới này, văn phòng tầng cao nhất vẫn thường trong trạng thái bỏ không, mãi đến tận khi Lục Nan đến đây mới chính thức được đưa vào sử dụng.
Chỉ có điều sau khi người đàn ông này đến, cũng không có tăng được mấy hơi người cho cái nơi này.
Dựa theo sở thích của bản thân mà thuê làm riêng dụng cụ, trang hoàng phần lớn là ba màu trắng đen xám, quy quy chỉnh chỉnh mà chấm thêm ít nội thất, khiến phòng làm việc cũng hiện ra lạnh như băng.
Mỗi nhân viên khi tới nơi này báo cáo sự vụ cũng đều không dám nói chuyện lớn tiếng.
Cho dù nhiệt độ của nơi này quanh năm khống chế ở 26°C để thích hợp với thân thể nhưng cũng không cách nào xua tan loại lạnh lẽo khó nói kia.
"Cộc cộc."
Lỗ thông khí truyền đến tiếng gõ cửa mô phỏng nhắc nhở, sau khi được cho phép, đặc trợ Phương Mộc Sâm đi tới, đứng ở bên cạnh bàn làm việc bằng gỗ lim, hướng Lục Nan báo cáo tình hình công tác đêm nay.
Báo cáo kết thúc, Phương Mộc Sâm dừng lại một chút, lại không hề rời đi, dường như còn có lời muốn nói.
Lục Nan tiếp tục xem văn kiện, không ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Phương Mộc Sâm nói: "Là chuyện của Lâm thiếu, thưa ngài."
Lục Nan lời ít mà ý nhiều: "Nói đi."
Phương Mộc Sâm: "Lâm thiếu đêm nay cùng bạn cùng phòng đi ăn lẩu hải sản, 15 phút trước đã về tới ký túc xá."
Ăn xong rồi?
Động tác lật văn kiện của Lục Nan ngừng lại.
Sao mình chưa nhận được thông báo của thẻ ngân hàng?
Không chờ anh đặt câu hỏi, Phương Mộc Sâm đã nhanh chóng giải thích: "Lâm thiếu không dùng thẻ của ngài."
Lục Nan giương mắt nhìn hắn.
Phương Mộc Sâm đã theo Lục Nan lâu như vậy, tất nhiên hiểu rõ loại dò hỏi không-hề-phát-ra-tiếng-động này.
Hắn cũng đã sớm chuẩn bị chu toàn để ứng đối: "Người của chúng ta phái người điều tra hình thức thanh toán, mời Lâm thiếu điền vào sổ tư vấn khách hàng, cậu ấy có nói nguyên nhân không sử dụng thẻ ngân hàng."
Lục Nan hiếm khi thấy mở miệng truy hỏi: "Tại sao?"
Phương Mộc Sâm lộ ra chút sắc mặt khó có thể hình dung, ho khan một tiếng mới nói.
"Lâm thiếu nói...!Bởi vì thẻ của ngài không có ưu đãi cho sinh viên."
Lục Nan: "..."
°*°
Tác giả có lời muốn nói:
Nan ca, anh quá khó khăn ròi~
Ka: xem ai trở lại nè~~ .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook