Mấy ngày sau, Lâm Dữ Hạc nhận được thông báo, thời gian đính hôn được quyết định vào một ngày chủ nhật tháng mười một.
Điều này làm cho cậu rất thở phào nhẹ nhõm, chủ nhật là ngày việc học của Lâm Dữ Hạc ít nhất, đối với cậu mà nói chọn ngày này là cực kì hợp lý.
Trừ báo tin cho cậu ra, mẹ kế còn đưa ra không ít chọn lựa cho chuyện sau đó.
Bởi vì ngày hôm đó không phải là ngày tốt mà Lục gia đã chọn, sau khi Lục Nan quyết định vào chủ nhật xong, Lục gia cũng đã cãi vã với Lục Nan một phen, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn bị một câu "Không có thời gian." của Lục Nan chặn họng, bị ép phải nhượng bộ.
Quan hệ của Lục gia và Lục Nan kém như vậy không phải ngày một ngày hai, nếu không Lục Nan cũng sẽ không một mình chạy đến Đại lục tự phát triển.
Nhưng đến cùng thì anh vẫn là một thành viên của Lục gia, Lục gia vẫn có trách nhiệm pháp lý để quản lý anh.
Nghe nói lần đính hôn này, Lục gia vốn đã quyết định tốt hết thảy các quy trình, tuy bọn họ sẽ không phái người ngàn dặm xa xôi chạy tới Đại lục tham gia một cái nghi thức đính hôn, nhưng tất cả quy trình đều phải trải qua bói toán tỉ mỉ, mọi thứ đều phải vận động theo tổ tiên.
Nhưng việc duy nhất bọn họ không thể tính trước được chính là, Lục Nan đột nhiên lên chức.
Sau khi Lục Nan nhận chức chủ tịch Thái Bình xong thì cách đối xử với thế lực của Lục gia cũng biến hóa vi diệu.
Anh vốn không mấy nghe theo dặn dò của Lục gia, thăng chức xong, Lục gia lại càng khó đường ép hay can thiệp vào hành động của anh.
Sợ Lục Nan bị chọc tới sẽ 'thủ tiêu' luôn chuyện hôn sự này nên Lục gia đành phải nhượng bộ một bước.
Ngô Hân dùng giọng điệu ám dụ này để nói qua điện thoại, đem hết thảy tranh chấp thế gia giải thích cho cậu một phen, nhiều lần nhắc nhở Lâm Dữ Hạc.
Hành sự nhất định phải cẩn thận, Lục gia hay Lục Nan cũng đều không được đắc tội.
Lâm Dữ Hạc vốn đang vội vàng chuẩn bị cho thi giữa học kỳ, không yên lòng ậm ự đáp lại vài tiếng, nghe xong cũng không nhớ được mấy chữ, chỉ cảm thấy chính sự hào môn thật là phức tạp.
Bất quá như vậy cũng tốt, người như Lục đại thiếu, tự bước ra khỏi thế gia, đến lúc muốn cắt đứt quan hệ nhất định sẽ rất gọn gàng.
Phỏng chừng thời điểm đó thỏa thuận cũng đã kết thúc, hai bên ly hôn, Lâm Dữ Hạc xách giỏ rời đi là vừa.
Trong quá trình nghe mẹ kế thuyết giáo, Lâm Dữ Hạc nghĩ nghĩ đến chuyện "Lục đại thiếu bị chọc giận sẽ 'thủ tiêu' luôn hôn sự" này mà có thể thành sự thật được thì hay quá, cơ mà chuyện này, tạm thời cũng chỉ là cái hy vọng hão huyền thôi.
Lâm Dữ Hạc vẫn chưa mang quá nhiều tinh thần vào chuyện này, cậu vẫn nên tập trung vào việc chuẩn bị thi giữa học kỳ thì hơn.
Mấy ngày sau, kì thi diễn ra.
Mười một môn chuyên ngành, tổng cộng thi ba ngày mới kết thúc.
Ba ngày thi xong, sinh viên đều cảm thấy như trút được một lớp da.
Rời phòng thi, không khí lạnh giá cũng đã tan đi ít nhiều.
Mấy người của phòng 404 hẹn nhau ở cửa lầu, cùng về ký túc xá.
Thẩm Hồi Khê mở hai tay ra, hoạt động thân thể tê cứng vì ngồi quá lâu một chút trước rồi thở thật dài một cái.
"Có thể coi là sống sót trở về."
Chúc Bác đi bên cạnh lục cặp tìm giấy ăn, muốn lau lại kính một chút.
"Ông tướng này vẫn còn cái tật mỗi lần thi cử là toát mồ hôi toàn thân."
Lâm Dữ Hạc đang định giúp anh tìm giấy ăn, đột nhiên trên lưng chìm nặng xuống.
"Tôi là ai, đây là đâu..."
Giọng nói uể oải từ phía sau truyền đến, Chân Lăng nằm nhoài trên bả vai cậu, cả người giống như đang mệt lả.
"Tôi còn sống không?"
Thẩm Hồi Khê bên cạnh tiếp lời: "Anh đã biến thành cái hộp rồi, còn phải nhờ đối thủ chuyển phát nhanh đi nữa cơ."
Chân Lăng dựng nhảy lên một chút: "Không tiễn! Anh mầy ăn hết bánh ngọt!"
Lâm Dữ Hạc đưa giấy ăn cho Chúc Bác, cười nói: "Tối nay món ăn bốn người chúng ta gọi thì ba người đều có thể ăn được."
Chân Lăng kéo dài tiếng khóc thét: "Không được ——!"
Bọn họ hẹn nhau thi xong sẽ cùng ra ngoài ăn một bữa thật lớn.
Lâm Dữ Hạc cõng theo anh lớn bị coi như con ghẻ, bốn người trò chuyện đi về phía ký túc xá.
Thẩm Hồi Khê hỏi: "Tối đi ăn ở đâu?"
Bọn họ đều không có mục tiêu rõ ràng nào, Chúc Bác nói: "Để anh xem chút đánh giá trên mạng xem sao."
Lúc trước bọn họ đều bận rộn, không có thời gian để tìm chỗ ăn.
Chân Lăng còn chưa 'tỉnh lại' từ trong 'cái hố thi cử' nữa, vẫn chưng ra cái bộ dạng sống dở chết dở, không có hình tượng nào mà víu trên người Lâm Dữ Hạc.
Trong khi những người khác đang nói chuyện, chóp mũi Chân Lăng khẽ nhúc nhích, ngửi một cái, không nhịn được mở miệng: "Hạc Hạc, em thơm thế."
Lâm Dữ Hạc buồn cười: "Anh đói bụng đến nỗi thèm ăn thịt người rồi hả?"
"Không phải!" Chân Lăng cãi lại, "Là mùi thơm của thuốc cơ, trên người em tự có luôn."
Lời này thật ra cũng không phải sai, Lâm Dữ Hạc bị di truyền bệnh hen suyễn, từ nhỏ đã luôn quang quẩn gần ấm sắc thuốc.
Dù bây giờ bệnh hen suyễn của cậu đã hoàn toàn có thể khống chế, nói không ngoa thì có thể tính là đã trị khỏi, cơ mà mùi thuốc trên người từ trước đến giờ vẫn chưa tiêu tan, vẫn còn nhàn nhạt, tới gần mới có thể ngửi thấy.
Ăn nằm với nhau quen rồi, Thẩm Hồi Khê vừa nghe thấy liền dứt khoát bật lại anh: "Mùi thuốc? Lần trước anh đến nhà thuốc đông y tìm người còn nói thiếu chút nữa thì bị mùi thuốc trong phòng dược thông đến nỗi buồn nôn cơ mà?"
"Cái này không giống, " Chân Lăng kiên trì, "Mùi thuốc trên người Hạc Hạc dễ ngửi hơn nhiều."
Anh còn không nhịn được mà tiếp tục khen lấy khen để Lâm Dữ Hạc: "Loại thể chất giống em ở trong tiểu thuyết nhất định là nhân vật chính, tự mang mùi thuốc, motip thông thường."
Lâm Dữ Hạc bật cười: "Đừng tưởng là em không thấy mấy lúc anh soạn thảo tiểu thuyết gì đó, câu tiếp theo của anh có phải là muốn nói, 'loại thể chất giống em cũng thường là nam phụ có cuộc tình đau khổ' đấy chứ?"
Chân Lăng cười hì hì nói: "Cũng có trường hợp là nam chính đó, muốn đọc không anh mầy gửi cho..."
Anh nói được nửa câu thì đột nhiên dừng lại, như bị thứ gì đó chặn ở cuống họng.
Lâm Dữ Hạc ở gần anh nhất nên là người đầu tiên phát hiện thân thể của Chân Lăng bỗng dưng cứng ngắc, không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
"Anh cũng không biết..." Chân Lăng theo bản năng mà hơi co lưng lại, nhỏ giọng thầm thì, "Kỳ lạ thật, tự nhiên anh cảm thấy lạnh cả sống lưng, lạnh quá..."
Lâm Dữ Hạc hỏi: "Hay là bị trúng gió cảm rồi?"
Chân Lăng cũng không trả lời, trái lại nâng ngón tay chỉ về một hướng, nói chuyện cũng bắt đầu lắp: "Ở kia, người kia là ai?"
Mấy người nghi hoặc, dồn dập nhìn theo hướng ngón tay Chân Lăng chỉ.
Chỉ thấy dưới tán cây Hợp Hoan* cao to có một người đàn ông mặc một cái áo gió dài màu xanh đậm đang đứng ở đó.
Đã là cuối mùa thu, cây Hợp Hoan thô to tích lũy sức mạnh một năm tùy ý nở rộ ra, khắp cây đều là những hoa màu đỏ tươi, chẳng khác nào như bị dội một thùng sơn lớn lên, trong ánh sáng lại càng rực rỡ.
*Cây Hợp Hoan
Nhưng ở dưới tán cây huy hoàng kia, thân hình của người đàn ông lại vẫn như không hề dính được chút ấm áp nào, có chút giống như một lưỡi dao sắc mới ra khỏi vỏ, ánh lên bén nhọn khiến quần áo trên người đều không thể che giấu được.
Đến nỗi mà gió ngày thu lạnh giá nổi danh của thành phố Yến cũng không sánh bằng ý lạnh trên người anh.
Chân Lăng vốn dựa trên lưng Lâm Dữ Hạc chẳng biết vì sao lại sinh ra chút sợ hãi, theo bản năng mà buông lỏng cánh tay đang ôm Lâm Dữ Hạc ra.
Cơ mà giờ khắc này Lâm Dữ Hạc đã không còn tâm trí nào để để ý động tác của Chân Lăng nữa, lòng cậu đều đang tràn ngập kinh ngạc —— tại sao Lục tiên sinh lại ở đây?
Vì quá khiếp sợ, Lâm Dữ Hạc vẫn chưa thể để tâm phản ứng của những người khác, cho nên cậu cũng không thể nhìn thấy biểu tình của Thẩm Hồi Khê bên cạnh.
Từ lúc đầu nhìn thấy Lục Nan, trong lòng Thẩm Hồi Khê đã chấn động mạnh một cái, vẻ mặt khẽ thay đổi, lông mày nhíu lại.
Chẳng lẽ đây là vị kia...!Nhưng tại sao anh ta lại tự mình đến đây?
Không đợi Thẩm Hồi Khê lôi nghi hoặc hỏi thành tiếng, Lâm Dữ Hạc đã vội vàng mở miệng: "Là người quen của em, mọi người chờ một chút nha, em đi chào hỏi."
Cậu bước nhanh về phía tàng cây Lục Nan đang đứng, lần này rốt cuộc cũng nhớ cách xưng hô.
"Ca ca, sao anh lại tới đây?"
Mặt Lục Nan vẫn như trước không biểu tình gì, không đoán được là đã đứng ở chỗ này bao lâu rồi.
Anh yên lặng liếc mắt nhìn cổ áo Lâm Dữ Hạc gió lay mà có chút loạn, nơi đó có một mảng da trắng đến chói mắt, lẳng lặng lộ ra.
Lục Nan nói: "Vừa đúng lúc đi bàn công việc ở gần đây về."
"Công tác cực khổ cho anh rồi." Lâm Dữ Hạc hỏi, "Anh tìm em có chuyện gì không ạ?"
Cuối cùng Lục Nan cũng phải dời tầm mắt khỏi cần cổ trắng nõn của đối phương đi, anh nhàn nhạt nói: "Tôi nhớ ra hôm nay là ngày em chính thức thi xong."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng, hết bận rồi ạ."
Cậu chủ động nói: "Có sắp xếp gì thì bây giờ em đều có thể làm được."
Lục tiên sinh lựa chọn thời gian này đến đây, thật ra Lâm Dữ Hạc cũng rất vui mừng.
Tuy rằng từ nhỏ cậu vẫn luôn đạt thành tích rất tốt, cũng được gọi là mẫu "con nhà người ta" trong miệng các bậc phụ huynh khác, nhưng đến tận bây giờ mỗi lần trước khi thi cử vẫn cứ khó tránh khỏi sẽ có chút sốt sắng, cơ mà thi xong thì tâm tình của cậu sẽ trầm tĩnh đi rất nhiều.
Bây giờ mà nghe theo sắp xếp của Lục tiên sinh thì cũng có thể biểu hiện tốt hơn một chút.
Lâm Dữ Hạc một lòng chờ Lục Nan dặn dò, lại không nghe thấy đối phương mở miệng.
Người đàn ông trầm mặc, sắc mặt cũng có chút khó đoán.
Cậu nói sai cái gì sao? Lâm Dữ Hạc còn đang nghi hoặc, lại nghe thấy người đàn ông nói: "Em vừa thi cử vất vả xong, tôi chỉ muốn tới thăm một chút."
Lâm Dữ Hạc nghe xong liền sửng sốt.
Lúc mới nghe thậm chí là chưa kịp phản ứng, phải mất hai giây sau thì một cái ý nghĩ bất khả thi mới hình thành trong đầu cậu.
Ý của Lục tiên sinh không phải là...!biết cậu đã thi xong nên mới cố ý đến đây chúc mừng một câu đâu nhở?
Sao có khả năng?
Vất vả lắm mới kết thúc thời gian thi cử, đúng là ai cũng muốn chia sẻ vui sướng này cùng người khác.
Hồi trước, lúc Chân Lăng không độc thân, thi xong một cái sẽ gọi điện thoại cho bạn gái, Chúc Bác cũng sẽ đăng trạng thái lên weibo hoặc là livestream trên web.
Nhưng bất kể là loại chia sẻ nào, Lâm Dữ Hạc cũng đều rất khó có thể thấy chúng liên quan đến Lục đại thiếu —— anh thoạt nhìn không giống một người phù hợp để người ta chia sẻ.
Huống chi bây giờ Lục tiên sinh còn bận như vậy.
Lâm Dữ Hạc không khỏi nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lục Nan liếc mắt một cái đã nhìn ra sự bất ngờ của đối phương.
Lâm Dữ Hạc hai mươi mốt tuổi, ít tuổi hơn thì sẽ dễ bị người khác coi như trẻ con.
Nhưng cậu trong mắt Lục Nan còn giống như một người bạn nhỏ, vì quá kinh ngạc mà hơi trợn tròn hai mắt, lộ ra chút vẻ trẻ con, lọt vào mắt Lục Nan lại đáng yêu đến kì lạ.
Ngoại hình của Lâm Dữ Hạc vốn đã xuất sắc, vẻ mặt chân thật như vậy làm cho khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng sinh động, cũng càng ngày càng khiến người ta không thể rời mắt.
Lục Nan yên lặng thưởng thức một chút, cũng không có ý định làm đối phương quẫn bách quá lâu.
Anh lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ ngân hàng mỏng manh, đưa cho Lâm Dữ Hạc.
"Tối nay tôi còn hai cuộc họp phải tham gia.
Tấm thẻ này cho em, đưa ra sẽ được miễn xếp hàng, đi cùng bạn học ăn một bữa thật ngon đi."
Lâm Dữ Hạc càng kinh ngạc hơn, cậu vội vàng lắc đầu, nói: "Không sao, tự bọn em đi ăn là ổn rồi ạ."
Lục Nan không lên tiếng, trực tiếp bỏ thẻ vào trong túi áo của Lâm Dữ Hạc.
Còn giúp cậu kéo khóa túi vào.
Lần này Lâm Dữ Hạc cũng không tiện từ chối nữa: "...!Cảm ơn ạ."
Đưa thẻ cho cậu xong, người đàn ông vẫn chưa lui tay đi.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến sau gáy Lâm Dữ Hạc hơi có chút rợn, cậu cúi đầu xuống, liền nhìn thấy đầu ngón tay Lục tiên sinh khẽ động, lay mặt dây của cái khóa túi một cái.
Lâm Dữ Hạc: "..."
Cậu vẫn luôn cho rằng, Lục tổng là kiểu người không thể dễ dàng để người khác lại gần, lại không ngờ rằng đối phương lại rất tự nhiên mà làm ra cái loại động tác kia như thế...!Có phải Lục tổng có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* không?
*Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
Vì trừ chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ra thì Lâm Dữ Hạc thực sự không tìm ra lý do gì để giải thích động tác vừa nãy của Lục đại thiếu.
Trong đầu còn đang suy nghĩ miên man, Lâm Dữ Hạc liền nghe thấy tiếng nói trầm ấm của người đàn ông rơi vào bên tai.
"Tuy rằng không thể có mặt, nhưng chuyện của em, tôi lại rất muốn tham dự."
Lâm Dữ Hạc hơi run, vừa nhấc mắt đã đối mặt với tầm mắt của Lục Nan.
Sắc mặt của người đàn ông không có một gợn sóng, nhưng ánh mắt lại cực kì chăm chú, trong mắt chỉ phản chiếu một mình cậu.
"Có được không?"
Cuống họng Lâm Dữ Hạc có chút lạnh lẽo, cậu mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không thể đem lời từ chối nói ra khỏi miệng.
Cậu khẽ gật đầu một cái.
"Được ạ."
Cậu phát hiện, câu như thế được nói ra từ chính Lục tiên sinh, ngoài ý muốn lại khiến người ta không thể từ chối.
Chuyện thẻ ngân hàng đã nói xong, người đàn ông rốt cuộc cũng lui ra một ít, giữa hai người khôi phục khoảng cách an toàn.
Lâm Dữ Hạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu nghĩ là Lục Nan muốn rời đi, tiếp tục công tác, đang định mở miệng nói tạm biệt, lại phát hiện đối phương không có ý định rời đi, trái lại liếc về phía ba người bạn cùng phòng đang chờ Lâm Dữ Hạc ở bên kia, hỏi: "Đó là bạn học của em?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng, bọn họ là bạn cùng phòng của em."
Lục Nan dùng giọng không chút chập trùng nói: "Người mới vừa ôm em cũng là bạn cùng phòng?"
Ôm?
Lâm Dữ Hạc sửng sốt một chút mới phản ứng được câu nói này chính là đang nói người mới vừa nằm nhoài trên lưng mình - Chân Lăng.
"À vâng, anh ấy là bạn chung giường..."
Nói được nửa câu, Lâm Dữ Hạc cũng kịp ngộ ra chút gì đó, cảm thấy hình như có hơi khó nói.
Tuy rằng bạn cùng phòng đều là nam sinh, nhưng cậu với Lục tổng thật ra cũng thuộc diện đồng tính, bất kể là nói thế nào, vẫn cần phải giải thích rõ ràng mới ổn thỏa.
Cậu nói: "Bởi vì mọi người mới vừa thi xong, đều có chút hưng phấn nên theo thói quen muốn tìm người nào đó ôm ấp một chút..."
Lục Nan chậm rãi lặp lại một lần: "Thói quen?"
Lâm Dữ Hạc có chút không hiểu ý tứ của đối phương, sờ sờ chóp mũi nói: "Vâng."
Cậu châm chước nói: "Là thi xong nên khá vui vẻ..."
Cậu vừa nói vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của người đàn ông, chỉ là Lục tiên sinh vẫn luôn luôn không biểu tình gì, cậu có nhìn mấy cũng không soi ra đầu mối.
Cơ mà nghe giọng của Lục tiên sinh thì cũng không phải đang sinh ý nổi cáu.
Lục Nan chỉ hỏi: "Vậy em cũng đang rất vui vẻ sao?"
Lâm Dữ Hạc thật thà nói: "Rất vui ạ."
Lục Nan cũng không mở miệng thêm nữa, chỉ buông lỏng cánh tay đang để trong túi, hai tay tự nhiên rủ xuống.
Lâm Dữ Hạc thấy đối phương trầm mặc, lại không có thêm động tác gì, có chút không hiểu vì sao.
Lục Nan kiên nhẫn đợi một lúc, thấy cậu vẫn không phản ứng, liền hỏi: "Không phải là thói quen sao?"
Lâm Dữ Hạc vẫn không hiểu: "...!Dạ?"
Lục Nan vẫn kiên trì như trước, giải thích từng chút từng chút một: "Em mới vừa nói, thi xong rất vui cho nên theo thói quen sẽ tìm người để ôm ấp."
Anh nhìn Lâm Dữ Hạc: "Không phải em cũng đang vui vẻ sao?"
Lâm Dữ Hạc: "..."
Bây giờ cậu đã hiểu, rồi lại bắt đầu khắc sâu hoài nghi xem mình có nghe lầm hay không.
Thật ra trước khi gặp mặt Lục Nan, nhờ mẹ kế giới thiệu, Lâm Dữ Hạc từng nghĩ người đàn ông này mặt lạnh ít lời, khinh thường việc mở miệng nói chuyện với người khác, đến lúc ở chung sẽ rất khó bắt chuyện.
Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ rằng, cuối cùng sự thật là việc khiến cậu lúng ta lúng túng lại chính là mỗi lần đối phương mở miệng.
Cơ mà sự tình đã tiến triển đến mức độ này, người đàn ông đã thuật lại chính xác tất cả điều mà tự mình mới vừa nói, Lâm Dữ Hạc không thể nào cãi lại, cũng chỉ có thể thực hành lời của mình, tiến lên ôm đối phương một chút.
Bởi vì không có kinh nghiệm, tâm loạn đến nỗi bước chân cũng không thể chắc chắn, lần này có vẻ giống đụng vào hơn.
Đến khi chạm đến lại bất ngờ là một cái ôm ấm áp, vừa mới chạm liền có chút mùi vị của cây Mộc Hương* nhàn nhạt thâm nhập khoang mũi, đó là mùi hương quen thuộc nhất và cũng chính là mùi hương giúp Lâm Dữ Hạc điều chỉnh lại khí tức.
*Cây Mộc Hương
(Chút fun fact: tùy cây mà giá trị dược liệu có thể lên tới 3 tỷ VNĐ :>)
Không kịp ngẫm xem người đàn ông đặc biệt hợp lòng người này dùng nước hoa nhãn hiệu gì, sau lưng Lâm Dữ Hạc liền được đối phương nhẹ nhàng vỗ về một chút, bên eo cũng bị siết chặt một chút, không quá mạnh, ngược lại khó giải thích được mà khiến người ta sinh ra chút cảm giác an toàn.
Ấm áp lại đáng tin cậy.
Cái ôm này so với tính huống hoảng loạn Lâm Dữ Hạc dự tính thì tốt hơn rất nhiều.
Cơ mà dù là như vậy, một cái ôm nhanh qua, Lâm Dữ Hạc vội vàng lui từ trong lồng ngực đối phương ra, lúc nói chuyện giọng cũng mang chút gấp gáp: "Vậy em sẽ không làm lỡ thời gian của Lục...!ca ca nữa, tiếp tục công tác, anh đi cẩn thận!"
So với cậu, động tác của Lục Nan lại thong dong đi rất nhiều, còn tiện tay giúp cậu sửa lại cổ áo.
Ngón tay ấm áp lơ đãng chạm được da dẻ bị lộ ra của cậu, Lâm Dữ Hạc sợ buồn, định theo phản xạ mà rụt lại, cơ mà lại càng cọ trúng ngón tay khác của đối phương lợi hại hơn.
Thân thể cậu không khỏi cứng đờ, hô hấp đều ngừng lại rồi.
Cũng may Lục Nan rất nhanh thu ngón tay về, nhàn nhạt nói: "Đi đi, em cũng đi cẩn thận."
Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt, chờ người đàn ông rời đi xong, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu xoay người đi về phía bạn cùng phòng, bạn bè vẫn còn đứng ở chỗ cũ chờ, một mặt tò mò nhìn cậu.
Chân Lăng nhìn theo bóng lưng Lục Nan, tựa hồ còn mang mác nỗi lòng sợ hãi: "Hạc Hạc, vị kia là ai vậy?"
Lâm Dữ Hạc mới vừa bị người ta cọ trúng, da dẻ vẫn còn lưu lại chút ngưa ngứa, cậu chậm rãi thở phào một cái, mới nói: "Là ca ca của em, đến đưa ít đồ."
Cậu chỉ nói chung chung, cũng không có ý định giải thích thân phận thật sự của Lục Nan.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Thẩm Hồi Khê hơi ngưng lại, cậu ta giương mắt nhìn theo hướng Lục Nan rời đi, không nói gì.
Lâm Dữ Hạc không chú ý tới phản ứng của cậu, chỉ muốn nhanh nhanh bỏ qua chuyện này.
Cậu ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh ấy cho em một tấm thẻ ngân hàng, tối nay em mời, tìm được chỗ nào ngon chưa?"
Chân Lăng và Chúc Bác liếc mắt nhìn nhau một cái, lại đều không có tiếp lời.
Lâm Dữ Hạc hơi nghi hoặc một chút: "Sao vậy?"
Chân Lăng muốn nói lại thôi: "Hạc Hạc..."
Lâm Dữ Hạc: "Dạ?"
Chân Lăng chỉ chỉ mặt của cậu: "Mặt của bây đang đỏ lắm đó."
°*°
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Nan: Tôi nhìn ra được là, em đang rất muốn ôm tôi.
Lâm Dữ Hạc: ? !
°*°
Ka: Thêm một cái fun fact zui zui nữa là hai loài cây trên 1 2 » .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook