Sau Khi Phu Quân Bị Trúng Gió
-
Chương 39: Hai ca ca đuổi tới
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Ngọc Dung dùng cơm tối. Cháo gạo kê táo đỏ thơm mềm, gạo kê mềm mại, táo đỏ thơm ngọt, ăn vào cảm giác lòng ấm áp như muốn tan ra, lại thêm rau dại chưng, cá chiên cùng củ cải viên, nàng ăn no mới mỹ mãn buông đũa. Nàng nằm trên ghế bập bênh, tay xoa xoa bụng hơi phồng lên vì ăn no.
A Du và A Vân cũng ăn no, một người ở dưới đèn thêu hoa, một người nhẹ nhàng ấn đầu vai cho Tô Ngọc Dung.
A Du cầm châm tuyến thêu hoa, sau khi hạ được mấy châm thì ngước mắt cười tủm tỉm nhìn Tô Ngọc Dung: “Tiểu thư đừng nằm vội, người nên đi dạo một chút cho tiêu thực, bằng không mấy ngày nữa sẽ bị béo bụng đó.”
Tô Ngọc Dung ăn no thoải mái híp mắt nằm trên ghế bập bênh, đương nhiên sẽ không muốn đứng dậy đi lại, nên hừ hừ nói: “Béo thì cứ béo, ta ăn no quá rồi không muốn động …” Tốt nhất là béo đến 200 cân, khi đó Phong Vu Tu nhất định sẽ ghét bỏ nàng, cãi nhau hòa li với nàng.
Tô Ngọc Dung nghĩ, đây cũng là biện pháp hay, nhưng trong nháy mắt lại bị ý tưởng ấu trĩ của mình làm tức cười. A Vân nhìn nàng cười, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư cười gì vậy?”
Tô Ngọc Dung cười cười, giơ tay che mi mắt: “Ta đang nghĩ nếu mỗi ngày đều ở đây ăn ngủ ngủ ăn, có thể béo thành heo hay không?”
Hai nha đầu phì cười: “Có khi tiểu thư thật sự biến thành heo …”
Trong khi chủ tớ ba người nói nói cười cười trong phòng, thì một chiếc xe ngựa đã dừng ở cổng lớn ngoài thôn trang.
Hai huynh đệ Tô gia sốt ruột, cơm chiều cũng không ăn, vội vàng về nhà kêu xe ngựa ra khỏi thành, đến khi trời tối đen mới tới nơi. Xa phu xuống gõ gõ cổng lớn thôn trang, chỉ lát sau quản sự thôn trang đã tới mở cửa. Sau khi giơ cao đèn lồng, quản sự nhận ra là hai vị thiếu đông gia.Ngay lập tức hắn liền đoán, phỏng chừng là hai vị thiếu đông gia tới tìm đại tiểu thư nên ngay lập tức đi dẫn đường.
Tô Trường Lộc và Tô Trường Phúc con chưa đến cửa hậu viện đã nghe thấy tiếng cười nói trong phòng. Tô Trường Phúc tức khắc nổi giận đùng đùng bước nhanh đến, dùng sức gõ cửa, hô lớn: “Tô Ngọc Dung, muội ra đây cho ta!”
Tô Trường Phúc hô to một tiếng, tiếng nói giỡn bên trong đột nhiên im bặt.
A Vân với A Du ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều bỏ việc đang làm, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn Tô Ngọc Dung.
Tô Ngọc Dung bị giọng nói của Tô Trường Phúc dọa sợ, lập tức đứng dậy khỏi ghế bập bênh, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cửa. Nàng đứng tại chỗ nước mắt đong đầy, sau khi hít mũi mới tự mình ra mở cửa. Lọt vào mắt nàng chính là gương mặt trẻ tuổi của nhị ca, còn có ánh mắt nghiêm túc của đại ca, nàng liền không cầm được nước mắt.
“Đại ca Nhị ca …”
Tô Ngọc Dung ô ô khóc lên, hai tay che mặt, thương tâm khóc lớn. Tiếng khóc như nàng đã phải chịu cực đại ủy khuất, nhưng chỉ có chính nàng mới biết, nàng khóc vì quá vui mứng.
Đời trước, khi nàng chết, nhị ca vẫn còn sống, nhưng đại ca đã mất nhiều năm. Một lần nữa được nhìn thấy người thân yêu khi còn trẻ, nàng vui vẻ, nàng kích động, chỉ có thể dùng nước mắt để biểu lộ tâm tình của mình. Nàng có chút cảm tạ ông trời, nếu không sống lại thì sao nàng có thể nhìn thấy các ca ca nàng sinh long hoạt hổ như vậy?
Cho nên dù đời này nàng xui xẻo lấy phải Phong Vu Tu, nàng cũng không chết tâm, không tuyệt vọng, bởi nàng còn người thân của nàng.
Tô Trường Lộc và Tô Trường Phúc bị bộ dạng khóc lớn của nàng hù dọa. Tô Trường Phúc định thần lại trước, hừ một tiếng gí trán nàng, hận sắt không thành thép trách nói: “Tô Ngọc Dung ơi Tô Ngọc Dung, muội còn mặt mũi khóc ư? Chính muội sai ở đâu muội không biết sao? Muội có tư cách gì mà ủy khuất chứ?”
“Đại ca …” Tô Ngọc Dung khóc lớn, lệ rơi đầy mặt, nước mắt cũng không thèm lau, đi lên ôm cánh tay của Tô Trường Lộc, dựa vào đầu vai hắn cọ nước mắt: “Muội đã lâu không gặp các huynh, huynh nhìn nhị ca, mới gặp liền mắng muội, huynh mau giáo huấn nhị ca giúp muội …”
Đây đều là kỹ xảo Tô Ngọc Dung quen dùng. Đừng nhìn ngày thường Tô Trường Lộc nghiêm túc, kỹ thật hắn không chịu nổi Tô Ngọc Dung làm nũng nhất, dễ dàng mềm lòng thay đổi lập trường nhất. Hắn lớn hơn Tô Ngọc Dung hai mươi tuổi, cả nhà đều sủng nàng, tự nhiên hắn cũng không ngoại lệ.
Nhưng chuyện hôm nay không giống bình thường, hắn không thể vì nàng rơi vài giọt nước mắt, liền dung túng nàng lẫn nữa. Bây giờ nàng đã gả chồng, là con dâu nhà người khác. Nếu còn dung túng cho nàng, sẽ chỉ khiến sau này nàng chịu khổ ở nhà chồng, cho nên Tô Trường Lộc đành phải lạnh mặt đẩy nàng ra: “Đừng ủy khuất với ta, nhị ca muội giáo huấn rất đúng, muội đúng là không biết trời cao đất dày!”
Tô Ngọc Dung thấy đại ca cũng giáo huấn mình, thì hừ nhẹ một tiếng, lau nước mắt nhìn bọn họ: “Sao các huynh lại tới đây? Phong Vu Tu cáo trạng với các huynh đúng không?”
Tô Ngọc Dung dùng cơm tối. Cháo gạo kê táo đỏ thơm mềm, gạo kê mềm mại, táo đỏ thơm ngọt, ăn vào cảm giác lòng ấm áp như muốn tan ra, lại thêm rau dại chưng, cá chiên cùng củ cải viên, nàng ăn no mới mỹ mãn buông đũa. Nàng nằm trên ghế bập bênh, tay xoa xoa bụng hơi phồng lên vì ăn no.
A Du và A Vân cũng ăn no, một người ở dưới đèn thêu hoa, một người nhẹ nhàng ấn đầu vai cho Tô Ngọc Dung.
A Du cầm châm tuyến thêu hoa, sau khi hạ được mấy châm thì ngước mắt cười tủm tỉm nhìn Tô Ngọc Dung: “Tiểu thư đừng nằm vội, người nên đi dạo một chút cho tiêu thực, bằng không mấy ngày nữa sẽ bị béo bụng đó.”
Tô Ngọc Dung ăn no thoải mái híp mắt nằm trên ghế bập bênh, đương nhiên sẽ không muốn đứng dậy đi lại, nên hừ hừ nói: “Béo thì cứ béo, ta ăn no quá rồi không muốn động …” Tốt nhất là béo đến 200 cân, khi đó Phong Vu Tu nhất định sẽ ghét bỏ nàng, cãi nhau hòa li với nàng.
Tô Ngọc Dung nghĩ, đây cũng là biện pháp hay, nhưng trong nháy mắt lại bị ý tưởng ấu trĩ của mình làm tức cười. A Vân nhìn nàng cười, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư cười gì vậy?”
Tô Ngọc Dung cười cười, giơ tay che mi mắt: “Ta đang nghĩ nếu mỗi ngày đều ở đây ăn ngủ ngủ ăn, có thể béo thành heo hay không?”
Hai nha đầu phì cười: “Có khi tiểu thư thật sự biến thành heo …”
Trong khi chủ tớ ba người nói nói cười cười trong phòng, thì một chiếc xe ngựa đã dừng ở cổng lớn ngoài thôn trang.
Hai huynh đệ Tô gia sốt ruột, cơm chiều cũng không ăn, vội vàng về nhà kêu xe ngựa ra khỏi thành, đến khi trời tối đen mới tới nơi. Xa phu xuống gõ gõ cổng lớn thôn trang, chỉ lát sau quản sự thôn trang đã tới mở cửa. Sau khi giơ cao đèn lồng, quản sự nhận ra là hai vị thiếu đông gia.Ngay lập tức hắn liền đoán, phỏng chừng là hai vị thiếu đông gia tới tìm đại tiểu thư nên ngay lập tức đi dẫn đường.
Tô Trường Lộc và Tô Trường Phúc con chưa đến cửa hậu viện đã nghe thấy tiếng cười nói trong phòng. Tô Trường Phúc tức khắc nổi giận đùng đùng bước nhanh đến, dùng sức gõ cửa, hô lớn: “Tô Ngọc Dung, muội ra đây cho ta!”
Tô Trường Phúc hô to một tiếng, tiếng nói giỡn bên trong đột nhiên im bặt.
A Vân với A Du ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều bỏ việc đang làm, ngoan ngoãn đứng một bên nhìn Tô Ngọc Dung.
Tô Ngọc Dung bị giọng nói của Tô Trường Phúc dọa sợ, lập tức đứng dậy khỏi ghế bập bênh, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía cửa. Nàng đứng tại chỗ nước mắt đong đầy, sau khi hít mũi mới tự mình ra mở cửa. Lọt vào mắt nàng chính là gương mặt trẻ tuổi của nhị ca, còn có ánh mắt nghiêm túc của đại ca, nàng liền không cầm được nước mắt.
“Đại ca Nhị ca …”
Tô Ngọc Dung ô ô khóc lên, hai tay che mặt, thương tâm khóc lớn. Tiếng khóc như nàng đã phải chịu cực đại ủy khuất, nhưng chỉ có chính nàng mới biết, nàng khóc vì quá vui mứng.
Đời trước, khi nàng chết, nhị ca vẫn còn sống, nhưng đại ca đã mất nhiều năm. Một lần nữa được nhìn thấy người thân yêu khi còn trẻ, nàng vui vẻ, nàng kích động, chỉ có thể dùng nước mắt để biểu lộ tâm tình của mình. Nàng có chút cảm tạ ông trời, nếu không sống lại thì sao nàng có thể nhìn thấy các ca ca nàng sinh long hoạt hổ như vậy?
Cho nên dù đời này nàng xui xẻo lấy phải Phong Vu Tu, nàng cũng không chết tâm, không tuyệt vọng, bởi nàng còn người thân của nàng.
Tô Trường Lộc và Tô Trường Phúc bị bộ dạng khóc lớn của nàng hù dọa. Tô Trường Phúc định thần lại trước, hừ một tiếng gí trán nàng, hận sắt không thành thép trách nói: “Tô Ngọc Dung ơi Tô Ngọc Dung, muội còn mặt mũi khóc ư? Chính muội sai ở đâu muội không biết sao? Muội có tư cách gì mà ủy khuất chứ?”
“Đại ca …” Tô Ngọc Dung khóc lớn, lệ rơi đầy mặt, nước mắt cũng không thèm lau, đi lên ôm cánh tay của Tô Trường Lộc, dựa vào đầu vai hắn cọ nước mắt: “Muội đã lâu không gặp các huynh, huynh nhìn nhị ca, mới gặp liền mắng muội, huynh mau giáo huấn nhị ca giúp muội …”
Đây đều là kỹ xảo Tô Ngọc Dung quen dùng. Đừng nhìn ngày thường Tô Trường Lộc nghiêm túc, kỹ thật hắn không chịu nổi Tô Ngọc Dung làm nũng nhất, dễ dàng mềm lòng thay đổi lập trường nhất. Hắn lớn hơn Tô Ngọc Dung hai mươi tuổi, cả nhà đều sủng nàng, tự nhiên hắn cũng không ngoại lệ.
Nhưng chuyện hôm nay không giống bình thường, hắn không thể vì nàng rơi vài giọt nước mắt, liền dung túng nàng lẫn nữa. Bây giờ nàng đã gả chồng, là con dâu nhà người khác. Nếu còn dung túng cho nàng, sẽ chỉ khiến sau này nàng chịu khổ ở nhà chồng, cho nên Tô Trường Lộc đành phải lạnh mặt đẩy nàng ra: “Đừng ủy khuất với ta, nhị ca muội giáo huấn rất đúng, muội đúng là không biết trời cao đất dày!”
Tô Ngọc Dung thấy đại ca cũng giáo huấn mình, thì hừ nhẹ một tiếng, lau nước mắt nhìn bọn họ: “Sao các huynh lại tới đây? Phong Vu Tu cáo trạng với các huynh đúng không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook