Nhưng nàng vẫn quyết định phối hợp với Hạ Hòa, ra vẻ kinh ngạc mà che miệng: "Thật ư? Vì sao á?”

Hạ Hòa hạ giọng: "Nghe nói là làm chuyện cẩu thả ở sau núi.”

“Trời ạ..." A Kiều thổn thức cảm thán.



Hơn mười ngày kế tiếp, các đệ tử đều chuẩn bị cho đại hội Thử Kiếm, như lâm đại địch, huấn luyện vô cùng khẩn trương, A Kiều cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng, vào ngày mười tháng bảy, đại hội Thử Kiếm đúng hạn cử hành.

Địa điểm là trên quảng trường lớn, rất nhiều đệ tử tông phái khác cũng nhao nhao đến vây xem, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

Quy tắc của đại hội Thử Kiếm rất đơn giản.

Mỗi một đệ tử tham gia thi đấu đều sẽ được nhận một con số, cùng số sẽ tổ chức thành một tổ tiến hành tỷ thí.


Người thua tiến vào đội yếu thế, trong đội yếu lại rút số tỷ thí thêm lần nữa, người thua trực tiếp bị đào thải, người thắng thì lại tỷ thí với người thắng trong đội xuất sắc...!Cứ như vậy mà suy ra.

A Kiều rút thăm được con số 30, là trận đấu thứ ba mươi, cũng không gấp lắm.

Đệ tử Kiếm Tông chuẩn bị tham gia tỷ thí sẽ có một khu nghỉ ngơi chuyên biệt, nằm cách lôi đài không xa, ngoài ra tông môn còn dựng thêm một cái lều, đây là khu quan chiến tốt nhất ngoại trừ khu ghế ngồi bạch ngọc trên cao dành riêng cho chưởng môn tông chủ.

"A Kiều, A Kiều!"

Trong tiếng người ồn ào, nàng loáng thoáng nghe được có người đang gọi nàng.

Nhìn lại, không phải Tú Thành thì là ai?

Hắn ta cách nàng một biển người mênh mông, đang cố gắng kiễng chân, vươn cổ vẫy tay với nàng.

“A Kiều, cố lên!" Tú Thành hét lên.

“Được, cảm ơn sư huynh!" A Kiều cười nói.


Cuối cùng cũng đến lượt A Kiều lên sân.

Đối thủ của nàng là một nữ đệ tử Kim Đan kỳ, nhìn có vẻ lớn hơn A Kiều mấy tuổi.

Hai người theo quy củ chắp tay hành lễ trước khi lao vào chiến.

Cồng chiêng gõ vang, đối phương nhanh chóng vung ra một kiếm.

Kiếm phong sắc bén, xông thẳng vào mặt A Kiều.

May mà A Kiều nhanh nhẹn, cúi người tránh thoát.

Nhưng mà lần cúi này lại khiến nàng lâm vào bị động.

Thân hình đối phương chợt lao tới, lại hung hăng bổ xuống một kiếm.

A Kiều giơ kiếm ngăn cản, bắn ra từng đốm lửa nhỏ.

Kiếm khí chĩa thẳng xuống dưới, mang theo một trận gió mạnh mẽ, thổi cho áo bào tung bay.

Nàng hiểu ra, vị sư tỷ này cũng không chú ý tới kiếm chiêu hoa hòe loè loẹt, mà đi theo hướng cương mãnh (cứng rắn mạnh mẽ).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương