Sau Khi Giải Nghệ, Ca Nhi Nổi Tiếng Nhờ Thêu Thùa
-
Chương 16: Tôi muốn rời khỏi giới giải trí
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phòng làm việc của người quản lý hỗn loạn.
Quan Sóc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lần đầu tiên dùng vũ lực để giải quyết vấn đề ở công ty.
Những lần trước, mỗi khi anh nổi nóng đều bị đội trưởng Dụ và những người khác ngăn cản, nhưng lần này cả ba người còn lại đều không hề ngăn cản, thậm chí Vưu Kỳ còn nhân cơ hội bổ sung cho lão Vương một cước.
Vương Thế Cương đã có tuổi, đương nhiên là không thể đấu lại đám nhỏ máu nóng. Vài cú đấm giáng xuống, ông ta đã bị đánh cho kêu thảm thiết.
“Mấy đứa… mấy đứa bị điên à? Nổi loạn tập thể sao? Không cần tiền đồ của mình nữa hả?”, Vương Thế Cương bị đánh ngã dúi dụi trên mặt đất, quần áo xộc xệch.
Khóe miệng lão ta bị rách da, quầng mắt thâm đen, trán còn sưng một cục to tướng. Lúc nãy né đòn không kịp nên đâm đầu vào cạnh bàn.
“Bớt lôi chuyện của bọn tôi vào đi. Mau nói Ngạn Sơ đang ở đâu đi, nếu không bản thiếu đây sẽ đánh cho ông nhừ đòn!”
Lần này, Quan Sóc đã hoàn toàn bộc lộ bản chất “công tử”, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Vương Thế Cương đau đến hoa cả mắt, căn bản không để ý tới hai chữ quan trọng đó.
Ông ta vừa sợ vừa tức giận.
Cuối cùng, vì sợ bị ăn đòn, ông ta đành phải nhũn nhặn nói: ” Tôi cũng không biết cậu ta ở đâu nữa! Tối qua ở buổi tiệc đó, tôi đã đi trước, hôm nay ông lớn kia gọi điện thoại tới, có vẻ là lúc đó Ngạn Sơ đánh người xong liền chạy mất, bây giờ không ai biết cậu ta trốn ở đâu.”
Nghe xong, ai nấy trong lòng đều trĩu nặng.
Ngạn Sơ là người rất nhạy cảm, cậu ấy vào giới này không có bất kỳ ai chống lưng, lại như tờ giấy trắng chưa từng trải qua bão táp, những chuyện xảy ra tối hôm qua chắc chắn khiến cho cậu ấy sợ hãi lắm!
Con người ta trong trạng thái bị kích động, không ai có thể lường trước được hành động của bản thân.
Không biết Ngạn Sơ sẽ đi đâu trong trạng thái này đây?
Suốt ba năm qua, Ngạn Sơ hầu như không ra khỏi công ty, thành phố Bắc Kinh rộng lớn như vậy, liệu còn nơi nào có thể khiến cậu ấy cảm thấy an toàn sao?
Làm đồng đội với Ngạn Sơ đã được ba năm nhưng bây giờ bốn người mới nhận ra họ không hiểu gì về cậu cả.
Trong tình huống này, không ai trong số họ có được câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi vừa rồi.
Hiện giờ tình hình rất phức tạp, rõ ràng Ngạn Sơ đã bị tư bản phía sau kia “chơi xấu”.
Tài khoản mạng xã hội của họ đã bị công ty giám sát chặt chẽ, đây là cách để ngăn chặn họ nhúng tay vào chuyện của Ngạn Sơ.
Rõ ràng là công ty muốn hy sinh Ngạn Sơ để bảo vệ S.A.P.
“Để tôi đi tìm người”, không muốn ngồi yên chờ chết, vừa dứt lời, Quan Sóc liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Ba người còn lại cũng định làm như vậy.
Không ai để ý tới ông chú mặt mũi bầm dập, ngồi bệt dưới đất kia.
Khi cánh cửa văn phòng vừa mở ra, đồng tử Quan Sóc co lại.
Bốn người lúc đầu còn ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì người đang đứng trước mặt họ không ai khác chính là chàng trai mà họ đang lo lắng đi tìm kiếm bấy lâu nay.
“Tiểu Ngạn! Cậu đi đâu vậy? Bọn anh lo chết đi được!”, Vưu Kỳ nức nở chạy tới ôm chầm lấy Ngạn Sơ, nước mắt giàn giụa trên ngực cậu.
Ngạn Sơ chưa khỏi bệnh hoàn toàn, di chứng của viêm dạ dày và cảm cúm khiến cho cơ thể cậu vô cùng mệt mỏi. Dọc đường từ bệnh viện trở về công ty, chân cậu bước đi liêu xiêu, toàn thân rã rời, không còn sức lực.
Vưu Kỳ vừa ôm một cái đã suýt chút nữa đẩy cậu văng vào tường mất rồi.
Dụ Thần Chu ngay lập tức nhận ra sắc mặt Ngạn Sơ không được tốt, vội vàng kéo Vưu Kỳ ra.
“Ngạn Sơ, em không sao chứ? Cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Xin lỗi, hôm qua em phải ở lại bệnh viện một đêm, không kịp báo cho mọi người biết. Em chỉ bị cảm lạnh nhẹ thôi, truyền dịch xong là khá hơn nhiều rồi, không có gì đáng ngại đâu.”
Trên mu bàn tay Ngạn Sơ vẫn còn dán miếng băng gạc trắng, bốn người kia nhìn thấy, trong lòng không khỏi xót xa.
Ngạn Sơ bị bệnh rồi mà vẫn còn bị người ta vu khống như vậy trên mạng, bọn họ thực sự cảm thấy rất tức giận!
“Cơ thể của em vẫn chưa khỏe hoàn toàn, hay để anh đưa em về ký túc xá nghỉ ngơi đi”, Dụ Thần Chu lo lắng nói.
Điện thoại của Ngạn Sơ đang ở chỗ Vương Thế Cương, chắc là cậu vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trên mạng. Họ không muốn Ngạn Sơ nhìn thấy những lời lẽ không hay ho kia.
Người bệnh thường rất dễ tổn thương, họ không muốn lúc này Ngạn Sơ còn phải chịu thêm những tổn thương do những lời nói ác ý kia gây ra. Thôi thì “tai không nghe thì tim không đau.”
“Em tìm người quản lý có chút việc, muốn nói riêng vài câu. Các anh về ký túc xá chờ em một lát nhé”. Dù cho cơ thể vẫn còn mệt nhưng Ngạn Sơ không muốn trở về nghỉ ngơi ngay lúc này.
Lúc này trên mặt cậu toát lên vẻ kiên quyết.
“Hay là bọn anh vào cùng với em…”
“Đội trưởng Dụ, em từ tối qua đến giờ chưa ăn gì cả, em muốn ăn mì tam tiên* anh nấu quá”, Ngạn Sơ bỗng nhiên nở nụ cười hiền lành khiến cho cả ba không biết phải nói gì hơn.
*Mỳ tam tiên
Nụ cười của Ngạn Sơ vẫn dịu dàng, tươi tắn như vậy nhưng lại khiến cho Dụ Thần Chu có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cảm giác như thể…
Chàng trai xinh đẹp trước mặt này sắp rời xa bọn họ vậy…
Cánh cửa một lần nữa đóng lại.
Nhưng lần này bốn người họ đứng bên ngoài, còn Ngạn Sơ ở bên trong.
Đương nhiên là bọn họ sẽ không ngốc nghếch ngồi chờ ở ký túc xá! Sợ Ngạn Sơ lại bị người quản lý bắt nạt, bốn người đứng canh giữ trước cửa như “thần giữ cửa”, toát ra khí thế “bất khả xâm phạm”.
Những người đi qua cũng không dám liếc nhìn.
Trong phòng, Ngạn Sơ thở dài một hơi.
Cậu đại khái có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra rồi.
Vừa nãy bước vào công ty, cậu nhận được rất nhiều ánh mắt khác nhau: thương hại, kỳ quái, khinh bỉ… và cả tò mò.
Hôm qua sau khi động tay với Giả Sùng, Ngạn Sơ đã biết bản thân sẽ không thoát thân dễ dàng như vậy.
Chắc là trên mạng đang lan truyền những tin tức tiêu cực liên quan đến cậu nên mọi người mới dùng ánh mắt đó để nhìn cậu.
Ngạn Sơ không bận tâm đến việc danh tiếng của bản thân có bị ảnh hưởng hay không, điều cậu lo lắng chính là danh tiếng của các đồng đội có bị vạ lây hay không.
Có một số chuyện ngay từ lúc bắt đầu đã được an bài, ngay từ thời điểm cậu đặt chân đến thế giới này đã hiểu rõ rồi.
“Ông không cần phải tốn công sức vào tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ xin lỗi vì chuyện hôm qua đâu”, Ngạn Sơ nhìn xuống người quản lý đang cố gắng đứng dậy từ dưới đất, trong mắt lạnh lùng.
Lần đầu tiên Vương Thế Cương nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm đến lạ thường ấy ở Ngạn Sơ. Tuy trên mặt Ngạn Sơ vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tôi đã xem qua hợp đồng rồi, chỉ còn vài ngày nữa là hết hạn, đúng là trùng hợp thật, tôi cũng không có ý định gia hạn hợp đồng”, Ngạn Sơ mỉm cười, nụ cười không chạm tới đáy mắt.
“Cậu…”, Vương Thế Cương sững sờ, dường như ông ta biết cậu sắp nói gì tiếp theo, mắt trợn tròn.
“Tôi muốn rút khỏi giới giải trí”, Ngạn Sơ nói rõ ràng, rành mạch, ngón tay siết chặt, “Đã đến lúc kết thúc rồi”.
……
“Sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy ai ra, hai người họ có thể nói chuyện gì trong đó chứ?”
“Chẳng lẽ lão Vương kia lại định lợi dụng ép Ngạn Sơ ký vào hợp đồng bất lợi nào đó sao?”, đứng chờ trước cửa nửa ngày trời mà không thấy ai xuất hiện, Vưu Kỳ và Quan Sóc càng lúc càng bồn chồn, nôn nóng đi lại trước cửa phòng.
“Hôm nay không đến mức đó đâu. Có chúng ta ở đây, lão ta không dám làm càn quấy đâu”. Tống Thức An đến lúc này cũng không thèm dùng kính ngữ với người quản lý nữa.
Những chuyện mà lão Vương làm, đúng là không thể chấp nhận được!
Cạch một tiếng, cánh cửa bên trong được mở ra, Ngạn Sơ bình an vô sự bước ra ngoài.
Thấy Ngạn Sơ vẫn ổn, mọi người thoáng yên tâm.
Bọn họ không vội vã hỏi han xem Ngạn Sơ đã nói gì với người quản lý, chỉ quan tâm đỡ cậu.
“Bọn anh có mua đồ ăn cho em đây. Bây giờ nấu mì tam tiên thì hơi lâu, sợ em đói nên mua trước cho em ăn lót bụng đã, chờ lát nữa anh sẽ tự tay nấu cho em một bát nữa nhé?” Dụ Thần Chu nở nụ cười hiền hậu nói.
“Vâng”. Ngạn Sơ ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Ngạn Sơ thản nhiên như không, Quan Sóc không khỏi suy nghĩ. Anh nháy mắt với Vưu Kỳ, hiểu ý, Vưu Kỳ lập tức cất điện thoại vào túi quần, ánh mắt lúng lúng, “Tiểu Ngạn này, điện thoại của em đây, nhưng mà hết pin rồi, để anh sạc pin cho em rồi đưa lại sau nhé.”
“Ừm”.
Thấy Ngạn Sơ gật đầu đồng ý, không từ chối, mọi người mới thực sự yên lòng.
Quan Sóc cho rằng chắc chắn là Ngạn Sơ chưa lên mạng nên mới bình tĩnh đến như vậy!
Nếu để cậu ấy nhìn thấy những lời bình luận kia, nhất định cậu ấy sẽ không cười nổi!
Mặc dù biết việc giấu diếm này chẳng có tác dụng gì, nhưng lúc này họ vẫn quyết định không nhắc tới đàn sáo thì sẽ không có âm thanh.
Chẳng lẽ qua một màn hình điện thoại, những kẻ anh hùng bàn phím kia có thể đánh được Ngạn Sơ sao?
Không sao cả, Ngạn Sơ còn có bốn người họ, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy.
Bốn người vừa đi vừa chăm sóc cho Ngạn Sơ đi về ký túc xá. Không ai để ý đến vẻ mặt sa sầm, buồn bã của ông chú nọ ở trong phòng.
Ngẫm lại những lời mà Ngạn Sơ vừa nói, Vương Thế Cương có cảm giác như đấm một cú vào bông vậy.
Cậu nhóc này đúng là lạt như nước.
Ban đầu ông ta nghĩ dựa vào thế lực của Giả công tử, nhất định có thể “dạy dỗ” được Ngạn Sơ, nào ngờ cậu lại chọn phương án “nằm lỳ một chỗ”.
Nói giải nghệ là giải nghệ luôn?
Cậu thực sự cam tâm để sự nghiệp của mình bị “chặt đứt” như vậy sao?
Vương Thế Cương bỗng nhiên cảm thấy bản thân đúng là đã đánh giá sai người, hơn nữa còn sai rất lệch.
Ông ta chẳng bao giờ nghĩ rằng Ngạn Sơ không thèm kha khát danh vọng và tiền tài trong giới này. Trong thế giới xa hoa đầy cám dỗ này, Ngạn Sơ lại giống như một viên ngọc thô sáng không tì vết, thuần khiết đến đáng ngạc nhiên.
Viên ngọc tuy đẹp nhưng nếu cố tình làm vỡ thì nó sẽ trở nên sắc nhọn và nguy hiểm.
Ngạn Sơ vừa có thể là một chú thỏ trắng ngoan ngoãn vâng lời, cũng có thể trở thành một chú thỏ hoang dữ tợn biết cắn người.
Bị cả mạng ném đá, bị tư bản phong sát, cậu ấy cũng chẳng bận tâm.
Một khi không thể nắm thóp được Ngạn Sơ thì cho dù là Vương Thế Cương, Lý Thế Cương hay Lưu Thế Cương đều không thể làm gì được.
Vương Thế Cương ngồi thừ trên ghế sofa một lúc lâu, sau khi đã bình tĩnh trở lại, ông ta bắt đầu cân nhắc được lợi hại trong chuyện này.
Rõ ràng Ngạn Sơ giờ đây chỉ là quân cờ hỏng mà thôi.
Đắc tội với loại như Giả Sùng, ai biết lời hứa kia của hắn có đúng như lời hắn ta nói hay không?
Cho dù Ngạn Sơ không bị phong sát thì dư luận bây giờ cũng khiến cho cậu ấy phải tạm dừng mọi hoạt động. Đối với công ty mà nói, đây chính là một sự thua lỗ.
Nghệ sĩ không thể tạo ra lợi nhuận cho công ty thì tiếp tục duy trì hợp đồng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dừng lại đúng lúc cũng là một cách hay.
Việc Ngạn Sơ tự nguyện rút khỏi giới giải trí đã cho Vương Thế Cương một “bậc thang” để bước xuống.
Không còn Ngạn Sơ, bốn người còn lại vẫn có thể kiếm tiền cho công ty, S.A.P sẽ không bị giải tán.
Vương Thế Cương lại một lần nữa vực dậy niềm tin, ông ta nghĩ rằng bản thân chưa thất bại hoàn toàn.
Nếu đã như vậy thì ông ta cũng không cần phải quan tâm đến Ngạn Sơ nữa, cứ đem toàn bộ nguồn lực dành cho Ngạn Sơ trước đây cho bốn người còn lại, cứ để cậu ta tự sinh tồn trong những ngày tháng cuối cùng trước khi chính thức rời khỏi giới này đi!
Ngay lúc Ngạn Sơ bày tỏ ý định rút khỏi giới giải trí với Vương Thế Cương, Long Phong Entertainment đã cho đăng tải thông báo.
[Thông báo về việc xử lý những tranh cãi liên quan tới nghệ sĩ @SAP- Ngạn Sơ trên mạng xã hội: Công ty xin gửi lời xin lỗi chân thành đến toàn thể người hâm mộ. Sau khi bàn bạc và thống nhất, công ty quyết định tạm dừng mọi hoạt động nghệ thuật của @SAP-Ngạn Sơ].
Thông báo này khiến cho không ít netizen hả hê, nhưng một bộ phận anti-fan cứng đầu vẫn cho rằng chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ, phải ép được Ngạn Sơ rút khỏi giới thì họ mới chịu buông tha.
[Đây chỉ là chiêu trò ban đầu để hạ nhiệt dư luận thôi. Để rồi xem, sau một thời gian nữa khi mọi chuyện lắng xuống, nhất định cậu ta sẽ tái xuất cho mà xem.]
[Công ty đã ra thông báo rồi kìa, chẳng phải là ngầm xác nhận những chuyện kia là sự thật sao? Bất ngờ thật, Long Phong Entertainment lại không hề phản bác lại!]
[Phản bác gì nữa? Năng lực kém cỏi, lại còn đánh người. Chẳng phải đều rõ mười mười rồi sao? Tẩy trắng cũng không sạch được đâu! ]
[Thông báo chỉ nói là tạm dừng hoạt động của Ngạn Sơ thôi, chứ không nói là tạm dừng hoạt động của S.A.P kìa! Long Phong Entertainment quả nhiên cao tay mà, bảo sao họ luôn biết cách kiếm tiền! ]
[Xin đừng lôi các thành viên khác của nhóm vào. Lúc đầu S.A.P chỉ có bốn người thôi, nếu không có kẻ phá bĩnh kia thì nhóm đã nổi tiếng từ lâu rồi! Fan của nhóm cũng không chịu đựng nổi Ngạn Sơ đâu nhé! ]
[Bạn ở trên đừng có vơ đũa cả nắm nhé? Ai bảo bạn là fan của nhóm không chịu đựng nổi Ngạn Sơ? Có mắt mà nhìn không ra những video đó đều được cắt ghép sao? Chắc chắn Ngạn Sơ đã đắc tội với ai đó rồi!]
Thỉnh thoảng trong những bình luận tiêu cực vẫn xuất hiện một vài bình luận khách quan và lý trí nhưng lại nhanh chóng bị những bình luận ác ý kia nhấn chìm.
Phòng làm việc của người quản lý hỗn loạn.
Quan Sóc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lần đầu tiên dùng vũ lực để giải quyết vấn đề ở công ty.
Những lần trước, mỗi khi anh nổi nóng đều bị đội trưởng Dụ và những người khác ngăn cản, nhưng lần này cả ba người còn lại đều không hề ngăn cản, thậm chí Vưu Kỳ còn nhân cơ hội bổ sung cho lão Vương một cước.
Vương Thế Cương đã có tuổi, đương nhiên là không thể đấu lại đám nhỏ máu nóng. Vài cú đấm giáng xuống, ông ta đã bị đánh cho kêu thảm thiết.
“Mấy đứa… mấy đứa bị điên à? Nổi loạn tập thể sao? Không cần tiền đồ của mình nữa hả?”, Vương Thế Cương bị đánh ngã dúi dụi trên mặt đất, quần áo xộc xệch.
Khóe miệng lão ta bị rách da, quầng mắt thâm đen, trán còn sưng một cục to tướng. Lúc nãy né đòn không kịp nên đâm đầu vào cạnh bàn.
“Bớt lôi chuyện của bọn tôi vào đi. Mau nói Ngạn Sơ đang ở đâu đi, nếu không bản thiếu đây sẽ đánh cho ông nhừ đòn!”
Lần này, Quan Sóc đã hoàn toàn bộc lộ bản chất “công tử”, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Vương Thế Cương đau đến hoa cả mắt, căn bản không để ý tới hai chữ quan trọng đó.
Ông ta vừa sợ vừa tức giận.
Cuối cùng, vì sợ bị ăn đòn, ông ta đành phải nhũn nhặn nói: ” Tôi cũng không biết cậu ta ở đâu nữa! Tối qua ở buổi tiệc đó, tôi đã đi trước, hôm nay ông lớn kia gọi điện thoại tới, có vẻ là lúc đó Ngạn Sơ đánh người xong liền chạy mất, bây giờ không ai biết cậu ta trốn ở đâu.”
Nghe xong, ai nấy trong lòng đều trĩu nặng.
Ngạn Sơ là người rất nhạy cảm, cậu ấy vào giới này không có bất kỳ ai chống lưng, lại như tờ giấy trắng chưa từng trải qua bão táp, những chuyện xảy ra tối hôm qua chắc chắn khiến cho cậu ấy sợ hãi lắm!
Con người ta trong trạng thái bị kích động, không ai có thể lường trước được hành động của bản thân.
Không biết Ngạn Sơ sẽ đi đâu trong trạng thái này đây?
Suốt ba năm qua, Ngạn Sơ hầu như không ra khỏi công ty, thành phố Bắc Kinh rộng lớn như vậy, liệu còn nơi nào có thể khiến cậu ấy cảm thấy an toàn sao?
Làm đồng đội với Ngạn Sơ đã được ba năm nhưng bây giờ bốn người mới nhận ra họ không hiểu gì về cậu cả.
Trong tình huống này, không ai trong số họ có được câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi vừa rồi.
Hiện giờ tình hình rất phức tạp, rõ ràng Ngạn Sơ đã bị tư bản phía sau kia “chơi xấu”.
Tài khoản mạng xã hội của họ đã bị công ty giám sát chặt chẽ, đây là cách để ngăn chặn họ nhúng tay vào chuyện của Ngạn Sơ.
Rõ ràng là công ty muốn hy sinh Ngạn Sơ để bảo vệ S.A.P.
“Để tôi đi tìm người”, không muốn ngồi yên chờ chết, vừa dứt lời, Quan Sóc liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại.
Ba người còn lại cũng định làm như vậy.
Không ai để ý tới ông chú mặt mũi bầm dập, ngồi bệt dưới đất kia.
Khi cánh cửa văn phòng vừa mở ra, đồng tử Quan Sóc co lại.
Bốn người lúc đầu còn ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đều thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì người đang đứng trước mặt họ không ai khác chính là chàng trai mà họ đang lo lắng đi tìm kiếm bấy lâu nay.
“Tiểu Ngạn! Cậu đi đâu vậy? Bọn anh lo chết đi được!”, Vưu Kỳ nức nở chạy tới ôm chầm lấy Ngạn Sơ, nước mắt giàn giụa trên ngực cậu.
Ngạn Sơ chưa khỏi bệnh hoàn toàn, di chứng của viêm dạ dày và cảm cúm khiến cho cơ thể cậu vô cùng mệt mỏi. Dọc đường từ bệnh viện trở về công ty, chân cậu bước đi liêu xiêu, toàn thân rã rời, không còn sức lực.
Vưu Kỳ vừa ôm một cái đã suýt chút nữa đẩy cậu văng vào tường mất rồi.
Dụ Thần Chu ngay lập tức nhận ra sắc mặt Ngạn Sơ không được tốt, vội vàng kéo Vưu Kỳ ra.
“Ngạn Sơ, em không sao chứ? Cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Xin lỗi, hôm qua em phải ở lại bệnh viện một đêm, không kịp báo cho mọi người biết. Em chỉ bị cảm lạnh nhẹ thôi, truyền dịch xong là khá hơn nhiều rồi, không có gì đáng ngại đâu.”
Trên mu bàn tay Ngạn Sơ vẫn còn dán miếng băng gạc trắng, bốn người kia nhìn thấy, trong lòng không khỏi xót xa.
Ngạn Sơ bị bệnh rồi mà vẫn còn bị người ta vu khống như vậy trên mạng, bọn họ thực sự cảm thấy rất tức giận!
“Cơ thể của em vẫn chưa khỏe hoàn toàn, hay để anh đưa em về ký túc xá nghỉ ngơi đi”, Dụ Thần Chu lo lắng nói.
Điện thoại của Ngạn Sơ đang ở chỗ Vương Thế Cương, chắc là cậu vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trên mạng. Họ không muốn Ngạn Sơ nhìn thấy những lời lẽ không hay ho kia.
Người bệnh thường rất dễ tổn thương, họ không muốn lúc này Ngạn Sơ còn phải chịu thêm những tổn thương do những lời nói ác ý kia gây ra. Thôi thì “tai không nghe thì tim không đau.”
“Em tìm người quản lý có chút việc, muốn nói riêng vài câu. Các anh về ký túc xá chờ em một lát nhé”. Dù cho cơ thể vẫn còn mệt nhưng Ngạn Sơ không muốn trở về nghỉ ngơi ngay lúc này.
Lúc này trên mặt cậu toát lên vẻ kiên quyết.
“Hay là bọn anh vào cùng với em…”
“Đội trưởng Dụ, em từ tối qua đến giờ chưa ăn gì cả, em muốn ăn mì tam tiên* anh nấu quá”, Ngạn Sơ bỗng nhiên nở nụ cười hiền lành khiến cho cả ba không biết phải nói gì hơn.
*Mỳ tam tiên
Nụ cười của Ngạn Sơ vẫn dịu dàng, tươi tắn như vậy nhưng lại khiến cho Dụ Thần Chu có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Cảm giác như thể…
Chàng trai xinh đẹp trước mặt này sắp rời xa bọn họ vậy…
Cánh cửa một lần nữa đóng lại.
Nhưng lần này bốn người họ đứng bên ngoài, còn Ngạn Sơ ở bên trong.
Đương nhiên là bọn họ sẽ không ngốc nghếch ngồi chờ ở ký túc xá! Sợ Ngạn Sơ lại bị người quản lý bắt nạt, bốn người đứng canh giữ trước cửa như “thần giữ cửa”, toát ra khí thế “bất khả xâm phạm”.
Những người đi qua cũng không dám liếc nhìn.
Trong phòng, Ngạn Sơ thở dài một hơi.
Cậu đại khái có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra rồi.
Vừa nãy bước vào công ty, cậu nhận được rất nhiều ánh mắt khác nhau: thương hại, kỳ quái, khinh bỉ… và cả tò mò.
Hôm qua sau khi động tay với Giả Sùng, Ngạn Sơ đã biết bản thân sẽ không thoát thân dễ dàng như vậy.
Chắc là trên mạng đang lan truyền những tin tức tiêu cực liên quan đến cậu nên mọi người mới dùng ánh mắt đó để nhìn cậu.
Ngạn Sơ không bận tâm đến việc danh tiếng của bản thân có bị ảnh hưởng hay không, điều cậu lo lắng chính là danh tiếng của các đồng đội có bị vạ lây hay không.
Có một số chuyện ngay từ lúc bắt đầu đã được an bài, ngay từ thời điểm cậu đặt chân đến thế giới này đã hiểu rõ rồi.
“Ông không cần phải tốn công sức vào tôi nữa, tôi sẽ không bao giờ xin lỗi vì chuyện hôm qua đâu”, Ngạn Sơ nhìn xuống người quản lý đang cố gắng đứng dậy từ dưới đất, trong mắt lạnh lùng.
Lần đầu tiên Vương Thế Cương nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm đến lạ thường ấy ở Ngạn Sơ. Tuy trên mặt Ngạn Sơ vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tôi đã xem qua hợp đồng rồi, chỉ còn vài ngày nữa là hết hạn, đúng là trùng hợp thật, tôi cũng không có ý định gia hạn hợp đồng”, Ngạn Sơ mỉm cười, nụ cười không chạm tới đáy mắt.
“Cậu…”, Vương Thế Cương sững sờ, dường như ông ta biết cậu sắp nói gì tiếp theo, mắt trợn tròn.
“Tôi muốn rút khỏi giới giải trí”, Ngạn Sơ nói rõ ràng, rành mạch, ngón tay siết chặt, “Đã đến lúc kết thúc rồi”.
……
“Sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa thấy ai ra, hai người họ có thể nói chuyện gì trong đó chứ?”
“Chẳng lẽ lão Vương kia lại định lợi dụng ép Ngạn Sơ ký vào hợp đồng bất lợi nào đó sao?”, đứng chờ trước cửa nửa ngày trời mà không thấy ai xuất hiện, Vưu Kỳ và Quan Sóc càng lúc càng bồn chồn, nôn nóng đi lại trước cửa phòng.
“Hôm nay không đến mức đó đâu. Có chúng ta ở đây, lão ta không dám làm càn quấy đâu”. Tống Thức An đến lúc này cũng không thèm dùng kính ngữ với người quản lý nữa.
Những chuyện mà lão Vương làm, đúng là không thể chấp nhận được!
Cạch một tiếng, cánh cửa bên trong được mở ra, Ngạn Sơ bình an vô sự bước ra ngoài.
Thấy Ngạn Sơ vẫn ổn, mọi người thoáng yên tâm.
Bọn họ không vội vã hỏi han xem Ngạn Sơ đã nói gì với người quản lý, chỉ quan tâm đỡ cậu.
“Bọn anh có mua đồ ăn cho em đây. Bây giờ nấu mì tam tiên thì hơi lâu, sợ em đói nên mua trước cho em ăn lót bụng đã, chờ lát nữa anh sẽ tự tay nấu cho em một bát nữa nhé?” Dụ Thần Chu nở nụ cười hiền hậu nói.
“Vâng”. Ngạn Sơ ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Ngạn Sơ thản nhiên như không, Quan Sóc không khỏi suy nghĩ. Anh nháy mắt với Vưu Kỳ, hiểu ý, Vưu Kỳ lập tức cất điện thoại vào túi quần, ánh mắt lúng lúng, “Tiểu Ngạn này, điện thoại của em đây, nhưng mà hết pin rồi, để anh sạc pin cho em rồi đưa lại sau nhé.”
“Ừm”.
Thấy Ngạn Sơ gật đầu đồng ý, không từ chối, mọi người mới thực sự yên lòng.
Quan Sóc cho rằng chắc chắn là Ngạn Sơ chưa lên mạng nên mới bình tĩnh đến như vậy!
Nếu để cậu ấy nhìn thấy những lời bình luận kia, nhất định cậu ấy sẽ không cười nổi!
Mặc dù biết việc giấu diếm này chẳng có tác dụng gì, nhưng lúc này họ vẫn quyết định không nhắc tới đàn sáo thì sẽ không có âm thanh.
Chẳng lẽ qua một màn hình điện thoại, những kẻ anh hùng bàn phím kia có thể đánh được Ngạn Sơ sao?
Không sao cả, Ngạn Sơ còn có bốn người họ, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ cậu ấy.
Bốn người vừa đi vừa chăm sóc cho Ngạn Sơ đi về ký túc xá. Không ai để ý đến vẻ mặt sa sầm, buồn bã của ông chú nọ ở trong phòng.
Ngẫm lại những lời mà Ngạn Sơ vừa nói, Vương Thế Cương có cảm giác như đấm một cú vào bông vậy.
Cậu nhóc này đúng là lạt như nước.
Ban đầu ông ta nghĩ dựa vào thế lực của Giả công tử, nhất định có thể “dạy dỗ” được Ngạn Sơ, nào ngờ cậu lại chọn phương án “nằm lỳ một chỗ”.
Nói giải nghệ là giải nghệ luôn?
Cậu thực sự cam tâm để sự nghiệp của mình bị “chặt đứt” như vậy sao?
Vương Thế Cương bỗng nhiên cảm thấy bản thân đúng là đã đánh giá sai người, hơn nữa còn sai rất lệch.
Ông ta chẳng bao giờ nghĩ rằng Ngạn Sơ không thèm kha khát danh vọng và tiền tài trong giới này. Trong thế giới xa hoa đầy cám dỗ này, Ngạn Sơ lại giống như một viên ngọc thô sáng không tì vết, thuần khiết đến đáng ngạc nhiên.
Viên ngọc tuy đẹp nhưng nếu cố tình làm vỡ thì nó sẽ trở nên sắc nhọn và nguy hiểm.
Ngạn Sơ vừa có thể là một chú thỏ trắng ngoan ngoãn vâng lời, cũng có thể trở thành một chú thỏ hoang dữ tợn biết cắn người.
Bị cả mạng ném đá, bị tư bản phong sát, cậu ấy cũng chẳng bận tâm.
Một khi không thể nắm thóp được Ngạn Sơ thì cho dù là Vương Thế Cương, Lý Thế Cương hay Lưu Thế Cương đều không thể làm gì được.
Vương Thế Cương ngồi thừ trên ghế sofa một lúc lâu, sau khi đã bình tĩnh trở lại, ông ta bắt đầu cân nhắc được lợi hại trong chuyện này.
Rõ ràng Ngạn Sơ giờ đây chỉ là quân cờ hỏng mà thôi.
Đắc tội với loại như Giả Sùng, ai biết lời hứa kia của hắn có đúng như lời hắn ta nói hay không?
Cho dù Ngạn Sơ không bị phong sát thì dư luận bây giờ cũng khiến cho cậu ấy phải tạm dừng mọi hoạt động. Đối với công ty mà nói, đây chính là một sự thua lỗ.
Nghệ sĩ không thể tạo ra lợi nhuận cho công ty thì tiếp tục duy trì hợp đồng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dừng lại đúng lúc cũng là một cách hay.
Việc Ngạn Sơ tự nguyện rút khỏi giới giải trí đã cho Vương Thế Cương một “bậc thang” để bước xuống.
Không còn Ngạn Sơ, bốn người còn lại vẫn có thể kiếm tiền cho công ty, S.A.P sẽ không bị giải tán.
Vương Thế Cương lại một lần nữa vực dậy niềm tin, ông ta nghĩ rằng bản thân chưa thất bại hoàn toàn.
Nếu đã như vậy thì ông ta cũng không cần phải quan tâm đến Ngạn Sơ nữa, cứ đem toàn bộ nguồn lực dành cho Ngạn Sơ trước đây cho bốn người còn lại, cứ để cậu ta tự sinh tồn trong những ngày tháng cuối cùng trước khi chính thức rời khỏi giới này đi!
Ngay lúc Ngạn Sơ bày tỏ ý định rút khỏi giới giải trí với Vương Thế Cương, Long Phong Entertainment đã cho đăng tải thông báo.
[Thông báo về việc xử lý những tranh cãi liên quan tới nghệ sĩ @SAP- Ngạn Sơ trên mạng xã hội: Công ty xin gửi lời xin lỗi chân thành đến toàn thể người hâm mộ. Sau khi bàn bạc và thống nhất, công ty quyết định tạm dừng mọi hoạt động nghệ thuật của @SAP-Ngạn Sơ].
Thông báo này khiến cho không ít netizen hả hê, nhưng một bộ phận anti-fan cứng đầu vẫn cho rằng chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ, phải ép được Ngạn Sơ rút khỏi giới thì họ mới chịu buông tha.
[Đây chỉ là chiêu trò ban đầu để hạ nhiệt dư luận thôi. Để rồi xem, sau một thời gian nữa khi mọi chuyện lắng xuống, nhất định cậu ta sẽ tái xuất cho mà xem.]
[Công ty đã ra thông báo rồi kìa, chẳng phải là ngầm xác nhận những chuyện kia là sự thật sao? Bất ngờ thật, Long Phong Entertainment lại không hề phản bác lại!]
[Phản bác gì nữa? Năng lực kém cỏi, lại còn đánh người. Chẳng phải đều rõ mười mười rồi sao? Tẩy trắng cũng không sạch được đâu! ]
[Thông báo chỉ nói là tạm dừng hoạt động của Ngạn Sơ thôi, chứ không nói là tạm dừng hoạt động của S.A.P kìa! Long Phong Entertainment quả nhiên cao tay mà, bảo sao họ luôn biết cách kiếm tiền! ]
[Xin đừng lôi các thành viên khác của nhóm vào. Lúc đầu S.A.P chỉ có bốn người thôi, nếu không có kẻ phá bĩnh kia thì nhóm đã nổi tiếng từ lâu rồi! Fan của nhóm cũng không chịu đựng nổi Ngạn Sơ đâu nhé! ]
[Bạn ở trên đừng có vơ đũa cả nắm nhé? Ai bảo bạn là fan của nhóm không chịu đựng nổi Ngạn Sơ? Có mắt mà nhìn không ra những video đó đều được cắt ghép sao? Chắc chắn Ngạn Sơ đã đắc tội với ai đó rồi!]
Thỉnh thoảng trong những bình luận tiêu cực vẫn xuất hiện một vài bình luận khách quan và lý trí nhưng lại nhanh chóng bị những bình luận ác ý kia nhấn chìm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook