Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi
Chương 36: Doãn Tân, tôi muốn ly hôn với cô!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã bước vào hội trường tổ chức hôn lễ, Doãn Tân đột nhiên hắt xì một cái, cô ngừng lại bước chân, lấy ra một tờ khăn giấy ở trong túi lau một chút.

"Cô không phải là bị cảm chứ?" Du Lý nói: "Nhưng mà hình như cô vừa mới bị cảm một lần không lâu trước đây?"

Doãn Tân cũng cảm thấy có chút hơi mệt. "Cũng có thể là có người nào đó đang mắng tôi."

Cái người bạn gái trước đây của Du Lý vốn chỉ là một giáo viên tiểu học bình thường, không có thân phận gia cảnh gì, vì vậy cho dù là bám vào được người có tiền thì cũng vô cùng giống nhau.

Hôn lễ được diễn ra ở một cái khách sạn loại hai, bao cả sảnh, bày năm mươi sáu mươi bàn, nhưng đối với người bình thường mà nói, đây cũng coi như là đã rất phô trương.

Tập tục ở địa phương của những gia đình bình thường, cô dâu chú rể đều sẽ đứng ở cửa khách sạn đón khách, lần này cũng không ngoại lệ, cho nên Doãn Tân cố ý dùng chiếc siêu xe để Du Lý có thể đạt được hiệu quả lý tưởng khi có ý định phô trương.

Buổi sáng trước khi ra cửa, Doãn Tân còn đặc biệt chọn riêng một chiếc xe tương đối, vừa không bại lộ thân phận của bản thân, đồng thời còn có thể làm cho sự xuất hiện của Du Lý vô cùng nổi bật, vậy là quá tốt.

Quả nhiên xe vừa mới dừng lại ở trước cửa khách sạn, ngay lập tức đã mạnh mẽ hấp dẫn được tầm mắt của tất cả mọi người.

Sau đó Doãn Tân và Du Lý một trước một sau từ trong xe bước xuống, một cặp đôi đẹp mắt cùng nhau đi về hướng cửa lớn của khách sạn.

Trang phục lộng lẫy của cô dâu Tôn Viện so với trong tưởng tượng của Doãn Tân còn muốn xinh đẹp hơn một chút, nhưng cũng không khiến cho người khác kinh ngạc như trong dự đoán, mãi cho đến khi cổ tay của hai người xuất hiện trong tầm mắt của Du Viện, lên tiếng chúc mừng, mới khiến cho cô dâu thoáng lấy lại tinh thần.

"Du... Du Lý?" Tôn Viện khϊế͙p͙ sợ cũng không biết là bởi vì không nghĩ đến việc Du Lý thật sự sẽ tham dự, hay là bởi vì Du Lý dùng loại hình thức này để tham dự.

Nhưng Tôn Viện vẫn nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của bản thân, hơi hơi mỉm cười: "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Du Lý nhàn nhạt nói.

Tôn Viện: "Vị này chính là?"

"Tôi là bạn gái của Du Lý." Doãn Tân tự giới thiệu, thuận tiện vươn tay ra. "Hân hạnh được gặp."

"...Hân hạnh được gặp."

Chiếc siêu xe ở ngoài cửa đã bị người khác lái đi mất rồi, nhưng mà hiển nhiên Tôn Viện vẫn còn có chút nhớ mãi không quên. "Cái xe mới vừa rồi kia...?" Ít nhất chắc khoảng cỡ hai ba triệu?

"A." Doãn Tân nghe vậy mở miệng cười: "Đó là quà sinh nhật mà Lý Lý tặng cho tôi."

Tôn Viện:...

Du Lý:?

Nhận được ánh mắt nghi hoặc của đương sự, Doãn Tân cũng không lúng túng, mọi người ai ai cũng đều biết, Doãn tổng luôn luôn ít khi cười nói, một khi đã nói, thì có thể nói dối đến không chớp mắt.

Đương nhiên vấn đề nghi hoặc của Du Lý không chỉ là từ khi nào mà bản thân mình tặng cho Doãn Tân một chiếc xe như vậy, còn có... Lý Lý là ai?

Cái này hình như không có trong kịch bản.

"A, đúng rồi, còn có cái này, là một chút tâm ý của tôi và Lý Lý." Doãn Tân nói xong lấy ra từ trong túi một cái bao lì xì hơi mỏng, thời điểm đám quần chúng đang vây xung quanh xem có suy nghĩ là những kẻ có tiền này ra tay cũng quá keo kiệt, liền nhìn thấy Tôn Viện từ bên trong rút ra được nửa tờ chi phiếu, con số ở bên trêи cũng không biết là có phải cố ý viết rõ ràng to lớn như vậy hay không, nói tóm lại khiến cho tất cả mọi người đều nhìn thấy một con số tám ngàn tám trăm tám mươi tám.

Doãn Tân: "Không nhiều lắm, đại biểu cho tấm lòng."

Tôn Viện: "..."

Cùng khϊế͙p͙ sợ giống như Tôn Viện còn có Du Lý, vì vậy cô nhìn về phía Doãn Tân, bên trong ánh mắt biểu hiện vô cùng hoang mang: Việc này cô cũng không thương lượng với tôi một chút sao?

Doãn Tân: Đều là số tiền nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cuộc.

Du Lý cảm thấy Doãn Tân có chút hiểu lầm đối với "số tiền nhỏ".

Mà mặt đối mặt không nói lời nào hay là không biết nên nói gì, bộ dạng Tôn Viện cầm bao lì xì vừa muốn trả lại vừa luyến tiếc trả lại càng thêm buồn cười.

Nhưng mà cuối cùng Tôn Viện vẫn là yên tâm thoải mái đem bao lì xì cất vào bên trong, một bộ dạng xúc động rõ ràng trái lương tâm nói: "Nhìn thấy cô bây giờ tốt như thế này, tôi cũng rất yên tâm rồi."

Buồn nôn!

Có thể là do bộ dạng cố làm ra vẻ quá mức của đối phương làm cho Doãn Tân cảm thấy phản cảm, cho nên trong lúc nhất thời, thậm chí là chán ghét đến mức khiến cho cô có phản ứng sinh lý.

Thật ra trong ngày thường, Doãn Tân đã gặp qua rất nhiều trường hợp hay nhiều người giống như vậy, thế nhưng trong hầu hết các tình huống, cô đều có thể ngụy trang vô cùng hoàn mỹ.

Thế nhưng hôm nay, hình như lại là một trường hợp đặc biệt.

Cái cảm giác buồn nôn vừa mới xuất hiện, Doãn Tân lại có chút không kiểm soát được.

Cô không chịu nổi bám lấy cánh tay của Du Lý, sau đó khó chịu cúi người, dưới cái nhìn chăm chú và nghi hoặc của mọi người, cuối cùng không thể kiềm chế được mà nôn khan một chút.

Mọi người:?!

Cô dâu rõ ràng là rất xinh đẹp, bộ dáng cử chỉ cũng rất dịu dàng và có khí chất, tại sao vừa mới đối mặt nói hai câu, liền khiến cho đối phương không chịu nổi phải buồn nôn?

Kết quả Doãn Tân nôn khan một chút cũng chưa đã ghiền, đôi mắt của cô bởi vì phản ứng sinh lý mà hơi hơi phiếm hồng, thậm chí còn tràn ra một chút ánh nước, miễn cưỡng kéo dài một chút liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh của khách sạn.

Lưu lại một đám người mất trật tự ở trong gió.

Sự việc xảy ra quá nhanh, ngay cả Du Lý cũng không kịp phản ứng, thời điểm có lại ý thức mới vội vàng muốn đuổi theo. "Xin lỗi, tôi... bạn gái của tôi, cô ấy..." Vì muốn tìm một lời giải thích hợp lý, Du Lý hung hăng tự làm khó đầu óc của mình một chút, cuối cùng hết sức hợp tình hợp lý nói một câu: "Cô ấy mang thai."

Tôn Viện:??

Sau khi Doãn Tân lảo đảo chạy vào bên trong nhà vệ sinh, ngày thường vừa ghét bỏ lại vừa kén chọn các loại nhà vệ sinh ở trong khách sạn, trước mắt cái gì cũng không quan trọng liền nhoài người về phía bồn rửa tay, bắt đầu điên cuồng nôn mửa.

Thật ra cũng không có nôn ra thứ gì, đơn thuần chỉ là theo quán tính làm như vậy, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc sắc mặt của cô vì khó chịu mà đỏ lên.

"Uy, rốt cuộc là cô làm sao vậy?" Du Lý sau khi đuổi theo vào bên trong, giơ tay lên vỗ vỗ phía sau lưng của Doãn Tân.

Nhưng mà đối phương lại không có trả lời, một hồi lâu sau mới vươn tay ra ý bảo với cô muốn một tờ khăn giấy.

Doãn Tân lắc lắc đầu, gian nan nói: "Không biết."

Du Lý nhìn Doãn Tân dần dần khôi phục lại dáng vẻ bình thường. "Hiện tại tốt hơn một chút chưa?"

Doãn Tân lại gật gật đầu.

Cái bộ dạng này của Doãn Tân, chắc là không có khả năng tiếp tục tham gia hôn lễ, Du Lý gọi cho tài xế mới vừa đem xe đậu ở bãi xe liền quay trở lại, sau đó chào hỏi một tiếng với Tôn Viện rồi mang theo người rời đi.

Triệu Tiểu Tiên lúc này đang kϊƈɦ động xoa tay đi vòng quanh ở trong phòng khách, đang lên kế hoạch là chờ sau khi Doãn Tân trở về nên tính sổ như thế nào với cô ta, hơn nữa còn dự định tiếp theo nên sắp xếp như thế nào về chuyện ly hôn.

Kết quả vốn tưởng rằng ít nhất phải hơn □□ giờ Doãn Tân mới trở về, nhưng mà bây giờ đã về đến nhà rồi.

Nghe được động tĩnh, Triệu Tiểu Tiên đầu tiên là ngẩn người, sau đó giống như là mũi tên ngay lập tức xông ra bên ngoài, cơn tức giận nín nhịn nửa ngày rốt cục được biểu đạt, há miệng liền nói: "Doãn Tân! Tôi muốn ly hôn với cô!!"

Nhưng mà khí thế hùng hồn nói xong một câu cũng không nhận được bất kỳ hồi đáp nào, sau khi cửa lớn mở ra, Triệu Tiểu Tiên nhìn thấy một màn cực kỳ hiếm gặp —— Doãn Tân bị Du Lý dìu vào bên trong, cái sắc mặt kia còn hơi khó coi.

Điều này cũng trực tiếp làm cho Triệu Tiểu Tiên vốn dĩ đã chuẩn bị xong một đoạn lời thoại muốn khiếu nại, trong nháy mắt lại nuốt trở vào trong bụng, sau một khắc đầu óc trống rỗng, tiếp đó cả người lại nhanh chóng từ trạng thái đá gà chuyển sang mềm nhũn, thuận tiện không khỏi lo lắng hỏi một câu: "Này, đây là làm sao vậy?"

Kết quả Doãn Tân căn bản không sức lực trả lời, Du Lý cũng không rảnh phản ứng lại nàng, còn phải đem người đưa về phòng, trước tiên là sắp xếp nằm xuống giường.

Thời điểm Triệu Tiểu Tiên chuẩn bị đi theo sau, bác sĩ đúng lúc cũng vừa đến, Triệu Tiểu Tiên lo lắng bất an đem người đưa vào trong phòng, cũng chưa nhận ra sắc mặt của bản thân mình cũng đã hoảng loạn đến hơi hơi trắng bệch.

Nhìn thấy bác sĩ đang khám bệnh, vì không muốn quấy rầy đến Doãn Tân, Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ một chút vẫn là kêu Du Lý đi ra bên ngoài phòng.

"Chuyện này rốt cuộc tại sao lại thế này a?"

"Tôi cũng không biết." Du Lý lắc đầu. "Ngày hôm nay cô ấy rất kỳ quái, cảm giác chỗ nào cũng đều không thích hợp."

"Kỳ quái như thế nào?"

"Tôn Ngang nói thời điểm buổi sáng cô ấy có biểu hiện bị chóng mặt, sau đó buổi trưa cũng không chịu ăn cơm, nói là không có khẩu vị ăn uống. Buổi chiều lại kêu tôi đi mua gà rán cho cô ấy, còn luôn nhấn mạnh là muốn ăn cay, kết quả vừa ăn được một miếng cũng không muốn ăn tiếp, cuối cùng hai chúng tôi đến khách sạn, vừa mới gặp mặt cô dâu chú rể, một giây trước cô ấy còn rất tốt, giây tiếp theo đột nhiên liền nôn khan."

Hiếm khi thấy được Du Lý nói ra một câu dài như vậy, một hơi đem toàn bộ lịch trình ngày hôm nay của Doãn Tân thuật lại rõ ràng hết một lần.

Triệu Tiểu Tiên nghe xong không hiểu ra sao. "Cái này cũng không giống như là biểu hiện bị cảm mạo phát sốt a..." Huống chi lần trước Doãn Tân mới vừa phát sốt, hệ miễn dịch cũng quá kém, trong cơ thể cũng nên sinh ra kháng thể.

Cũng không phải là ăn trúng cái đồ lung tung rối loạn gì, hơn nữa cho dù là ăn phải đồ hư hỏng vào trong bụng, cái phản ứng này cũng không đúng, ít nhất sẽ không bị chóng mặt mới đúng?

Du Lý cũng không rõ. "Đợi bác sĩ khám xong rồi, nghe thử một chút xem nói như thế nào."

Trái tim nhỏ bé của Triệu Tiểu Tiên siết chặt lại, sắc mặt đột nhiên giống như oanh liệt chờ đợi một bản án đáng sợ gì đó.

"Chắc là, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu?"

Triệu Tiểu Tiên cắn ngón tay, thầm nghĩ Doãn Tân chắc sẽ không phải là sớm biết nàng muốn tìm cô ấy tính sổ, cho nên mới cố ý làm ra như vậy chứ?

Tuy rằng... tuy rằng cái đáp án này làm cho người khác tức giận, nhưng giờ phút này Triệu Tiểu Tiên lại càng hy vọng mọi chuyện đúng là như thế.

Doãn Tân chỉ là giả vờ bị bệnh lừa gạt sự đồng cảm của nàng, sau đó tuy rằng nàng không cam lòng, nhưng lại vô cùng bắt đắc dĩ cứ như vậy mà tha thứ cho cô ấy, kết quả Doãn Tân lập tức sẽ tốt lên.

Nhưng mà giờ phút này, cái ý nghĩ kia ở trong hiện thực trước mặt hiển nhiên là quá tốt đẹp, không bao lâu sau bác sĩ liền từ trong phòng đi ra, sắc mặt có chút phức tạp không nói lên lời.

"Chính xác cũng có chút kỳ lạ, không cảm mạo cũng không phát sốt, cũng không có biểu hiện bị chứng viêm gì." Bác sĩ khó xử nói: "Điều kiện khám bệnh ở nhà có hạn, tôi đề nghị nên đưa đến bệnh viện để làm một cuộc kiểm tra tổng quát."

Trái tim nhỏ của Triệu Tiểu Tiên mạnh mẽ rơi xuống, giải thích theo một ý nghĩa nào đó, càng không tìm ra được biểu hiện bệnh gì thì rất có khả năng càng là nghiêm trọng, càng không đưa ra được kết luận gì thì càng khiến cho lòng người thêm hoảng hốt sợ hãi.

"Có ý gì?" Triệu Tiểu Tiên có chút mờ mịt nắm lấy tay áo trắng của bác sĩ. "Tại sao lại có thể không có biểu hiện bệnh gì chứ??"

Người nhà bệnh nhân tựa hồ cũng không phát hiện được bản thân mình có bao nhiêu phản ứng kịch liệt, ống tay áo của bác sĩ bị nắm lấy đã nhăn thành một nhúm, giơ tay muốn tránh né cũng không thành công.

"Phu nhân trước tiên đừng kϊƈɦ động, cũng có thể chỉ là bởi vì mệt nhọc quá độ."

"Mệt nhọc sẽ muốn nôn mửa sao?" Triệu Tiểu Tiên truy vấn: "Hơn nữa gần đây cô ấy cũng không có đặc biệt tăng ca a, trạng thái tinh thần còn vẫn luôn khá tốt a!"

Bác sĩ thật vất vả mới cứu được cái tay áo của mình từ trong tay Triệu Tiểu Tiên. "Phu nhân, cô nghe tôi nói, Doãn tổng chưa chắc có chuyện gì, chỉ là bước đầu chẩn bệnh không phải là cảm mạo thông thường mà thôi. Hiện tại tôi không có thiết bị, cũng không thể lấy máu của cô ấy để xét nghiệm, cho nên không thể tùy tiện đưa ra kết luận, đây cũng là trách nhiệm đối với Doãn tổng."

"..." Triệu Tiểu Tiên không chịu được lắc lư một chút, trong đầu cô có chút lờ mờ, chính mình cũng không biết bản thân đang lo lắng cái gì, lại vì cái gì mà lại lo lắng như vậy.

Doãn Tân tiếp theo đó được đưa đến bệnh viện tư nhân của Doãn gia, nhưng mà nói đến cũng thật kỳ quái, thời điểm xuất phát từ nhà đến bệnh viện, cái người này vẫn luôn là một bộ dạng khó chịu, bất kỳ lúc nào cũng muốn nôn. Kết quả là vừa đi vào phòng bệnh nằm trong chốc lát, còn chưa có bắt đầu làm kiểm tra, lại giống như liền khôi phục bình thường.

Doãn Tân ngồi tựa vào đầu giường, giống như có điều suy tư nhìn bác sĩ đang lấy máu từ ngón tay của cô.

Cô thật sự có chút nghĩ không ra, bản thân mình gần đây đến cùng là xảy ra vấn đề gì, mới có thể dẫn đến cục diện như hiện tại.

Khi đang đi vào cõi thần tiên, trong nháy mắt ngón tay xuất hiện đau đớn, vừa lấy lại tinh thần, bác sĩ đã lấy máu xong rồi.

Triệu Tiểu Tiên đứng ở một bên đưa lưng về phía giường bệnh, đại khái là bởi vì choáng váng khi thấy máu.

"Cô không phải là, đã khóc chứ?" Sau khi bác sĩ đi rồi, Doãn Tân nhìn bóng dáng quật cường của đối phương, trêu ghẹo nói.

Ngược lại lúc này Doãn Tân thoạt nhìn chỗ nào cũng rất bình thường, ngoại trừ sắc mặt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng mà âm thanh khi nói chuyện, hoặc là trạng thái tinh thần hoàn toàn không khác người bình thường.

Nhưng mà cũng không thể xóa bỏ bất kỳ lo lắng nào, ngược lại còn khiến cho bệnh tình của cô ấy càng thêm kỳ lạ phức tạp.

"Còn lâu, tôi không có!" Thời điểm nói lời này Triệu Tiểu Tiên còn hít hít cái mũi, giọng nói ngược lại quả thật cũng không có khóc, nhưng mà tại sao lại cảm thấy dáng vẻ này giống như là gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Rõ ràng bản thân mình mới là người bệnh, ngược lại Doãn Tân bắt đầu thương tiếc người khác.

"Đừng lo lắng, tôi không có việc gì."

"Ai nói tôi lo lắng cho cô?" Triệu Tiểu Tiên không phục xoay người lại, dùng đôi mắt đã lan tràn những tia hồng hồng, trừng mắt nhìn Doãn Tân. "Tôi cao hứng còn không kịp!"

Doãn Tân nhíu mày lại. "Cũng phải, nếu như tôi có xảy ra chuyện gì, cô liền tự do..."

"Phi phi phi!!" Triệu Tiểu Tiên tức muốn hộc máu cắt ngang: "Có người tự đi nguyền rủa bản thân mình giống như cô sao?!"

Doãn Tân nhìn bộ dáng nhỏ bé sốt ruột kia của Triệu Tiểu Tiên, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười, cô vươn một bàn tay về phía Triệu Tiểu Tiên, đợi một lát đối phương lại không có đưa tay mình qua đây, mà là đi hai bước đến gần đây.

Doãn Tân đơn giản dứt khoát, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Triệu Tiểu Tiên đang gây chuyện với góc áo của mình, sau đó nắm thật chặt trong tay.

"Nhìn thấy cô có thể lo lắng cho tôi, tôi thật sự rất cao hứng." Doãn Tân thản nhiên nói, giọng điệu mang theo chút tùy hứng, nhưng lại nghiêm túc giống như trước đây chưa bao giờ có.

Triệu Tiểu Tiên mím môi nhìn Doãn Tân, trong mắt có chút ủy khuất không rõ, cũng không nói lời nào.

"Nhưng mà cô không cần phải lo lắng quá nhiều, mỗi năm tôi đều có kiểm tra sức khỏe, thân thể rất tốt." Doãn Tân nói: "Hơn nữa một lát liền có kết quả, nếu thật sự có chuyện gì, đợt chút nữa cô lại khổ sở cũng không muộn."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Cảm giác được cái bàn tay đang nắm lấy mình kia trong vô thức không ngừng siết chặt, Triệu Tiểu Tiên hiếm khi chịu đựng cơn đau không nhúc nhích cũng không nói chuyện. Nàng biết Doãn Tân không phải là không sợ hãi, chẳng qua là bộ dạng đang giả vờ như không có vấn đề gì, không thể để mất phong độ của đại tổng giám đốc Doãn.

Vốn dĩ Triệu Tiểu Tiên cũng muốn cố gắng nỗ lực kiên trì thêm một chút nữa, nhưng mà kiên trì không được bao lâu vẫn là không thể nào kiềm chế được.

Mặc dù biết rõ là không nên suy nghĩ lung tung, thế nhưng đầu óc cho dù làm thế nào cũng không thể kiểm soát.

Lỡ như... lỡ như Doãn Tân thật sự bị bệnh nan y thì phải làm sao bây giờ? Nàng phải làm sao bây giờ?

Nàng muốn ly hôn là một chuyện, nhưng mà bị bắt thủ tiết lại là một chuyện khác.

Đương nhiên cái này không phải là trọng điểm, mà trọng điểm chính là nếu như Doãn Tân không còn nữa, vậy còn ai có thể dung túng nàng như vậy, đối xử với nàng tốt như vậy?

Hình như cho đến giờ phút này, Triệu Tiểu Tiên mới có thể cam tâm tình nguyện thừa nhận, ngoại trừ ba mẹ ruột từ nhỏ đến lớn cưng chiều nàng nhiều năm như vậy, trêи đời này dường như không có người thứ ba nào so với Doãn Tân, đối xử với bản thân mình càng bao dung hơn.

"Tôi vẫn còn muốn đi hái quả đào..." Suy nghĩ một chút liền trực tiếp nhếch miệng khóc lóc kể lể, nước mắt giống như là một cái vòi nước không khóa, một giọt lại một giọt như viên thủy tinh nhỏ cứ như vậy mà rơi xuống, nhiều đến nỗi khiến cho Doãn Tân trở tay không kịp. Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi - Chương 36: Doãn Tân, tôi muốn ly hôn với cô!

"Ay da, cô khóc cái gì chứ... Hái a, tôi dẫn cô đi hái..." Doãn Tân bị tiếng khóc của Triệu Tiểu Tiên làm cho hoảng sợ, tuy rằng Triệu Tiểu Tiên có thể lo lắng cho cô khiến cô thật cao hứng, nhưng mà cũng đột nhiên không kịp đề phòng rơi vào cái tình cảnh lớn như vậy, làm cho cô không biết nên xử lý như thế nào.

Doãn Tân buông tay của Triệu Tiểu Tiên ra, giơ tay lau lau mặt nàng, bất đắc dĩ nói: "Cô làm như thế thật giống như, giống như tôi thật sự đã cái gì đó..."

"Cô không được nói hươu nói vượn, hu hu..."

"Được được được, tôi không nói." Doãn Tân thỏa hiệp nói: "Vậy cô cũng đừng khóc có được không? Người khác không biết còn tưởng rằng tôi khi dễ cô."

Triệu Tiểu Tiên giống như là không nghe thấy, ngược lại càng khóc càng dữ dội: "Cô chính là khi dễ tôi!!"

"Tôi...??" Doãn tổng vẻ mặt vô tội nhìn thoáng qua bản thân đang nằm ở trêи giường. "Tôi cái gì cũng không là có được không?"

"Cô có bản lĩnh, cô có bản lĩnh thì đứng dậy a."

"Tôi có thể đứng dậy a... Tôi còn đang đợi kết quả kiểm tra không phải sao?" Nếu không bây giờ cô không chỉ đứng dậy mà còn có thể chạy.

Hai mắt của Triệu Tiểu Tiên đẫm lệ nhìn Doãn Tân, sau khi nghẹn nửa ngày liền nói ra một câu: "Cô có phải là ăn quả đào hay không a?"

Doãn Tân quả thật là dở khóc dở cười. "Cô cũng đừng yêu ma hóa quả đào kia, quả đào là vô tội."

Triệu Tiểu Tiên khóc nức nở, thỉnh thoảng giơ tay lau đôi mắt một chút, hình như còn muốn nói thêm chút gì, nhưng mà không đúng lúc Du Lý đi vào. Suy nghĩ một chút chắc cả ngày nay Doãn Tân cũng chưa ăn cái gì, Triệu Tiểu Tiên trước khi đi ra cửa đã kêu người hầu làm một chút đồ ăn, Du Lý phụ trách mang lại đây.

"Mặc kệ là có khẩu vị ăn uống hay không, cô đều phải ăn hết đồ ăn." Triệu Tiểu Tiên ép buộc, yêu cầu nói: "Cháo này không dầu mỡ không bị ngấy, chắc là ăn cũng không sao."

Doãn Tân nhìn chén cháo kia giống như đã từng quen biết, mặc dù vẫn như cũ không muốn ăn, nhưng mà rất thức thời không nói gì. Cô nhìn Du Lý với một ánh mắt đầy ẩn ý, sau khi chờ người tự giác đi ra ngoài phòng bệnh, không thèm để ý đến mặt mũi há to miệng nói: "Vậy cô đút tôi."

Triệu Tiểu Tiên vừa nghe xong, theo thói quen liền không vui. "Tay chân cô còn tốt..."

"Tôi là người bệnh." Doãn Tân nhấn mạnh nói.

"..." Triệu Tiểu Tiên còn muốn nói cái gì, nhưng mà lập tức bị hai chữ "Người bệnh" này chặn lại không nói nên lời.

Ngẫm lại cũng đúng, nàng còn tính toán chi li cái gì với một người bệnh chứ.

"Vậy... vậy cũng đúng đi." Triệu Tiểu Tiên cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vậy cô ngồi lại đàng hoàng một chút."

"Ân." Bạn học Doãn nghe lời ngay lập tức điều chỉnh lại một chút tư thế ngồi, đoan đoan chính chính giống như là một học sinh tiểu học đang lên lớp.

Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân một cái, lại cầm cái muỗng đảo đảo cháo đang nóng hổi ở trong chén, rồi sau đó múc một muỗng cẩn thận thổi thổi, mới chậm rãi đưa đến bên miệng của Doãn Tân.

Đối phương ngoan ngoãn đưa một ngụm cháo vào trong miệng.

"Cô chậm một chút, không nóng sao?"

"Còn tốt." Vẻ mặt Doãn Tân thỏa mãn nói.

Triệu Tiểu Tiên yên tâm, lại hỏi: "Có thể tiếp tục ăn không?"

"Có thể." Doãn Tân gật gật đầu. "Cô

tự mình đút, cho dù khóc lóc cũng phải ăn cho xong."

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Cảm giác nói như vậy hình như là không quá ổn thỏa, Doãn Tân suy nghĩ một chút rồi sửa lại: "Không khóc cũng có thể ăn xong."

Triệu Tiểu Tiên không xoắn quýt chuyện này với Doãn Tân, động tác trêи tay nàng không có dừng lại, từ lúc bắt đầu tay chân còn có chút vụng về, dần dần liền trở nên quen tay. Sẽ không làm sứt mẻ răng của Doãn Tân, cũng sẽ không đem cháo rơi xuống trêи chăn, nhân tiện còn có thể suy nghĩ đến chuyện khác.

"Thật ra hôm nay tôi muốn tìm cô tính sổ."

Doãn Tân chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc: "Muốn tính cái gì? Tôi... làm chuyện gì có lỗi với cô sao?"

"Hừ!" Triệu Tiểu Tiên tức giận hừ một tiếng.

Doãn tổng lại mê mang nhìn Triệu Tiểu Tiên trong chốc lát, lúc này mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Hình như mới cách đây không lâu, thời điểm cô có chút mơ hồ khi vừa về đến nhà, Triệu Tiểu Tiên giống như là đang gân cổ lên hướng về phía cô nói một câu... muốn ly hôn gì đó?

Hóa ra không phải ảo giác sao?

Nghĩ đến đây Doãn Tân tựa hồ lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt không khỏi trầm lắng một chút, sau đó thật cẩn thận hỏi: "Thời điểm mới vừa về nhà, có phải là cô đã nói muốn ly hôn hay không?"

Tuy rằng Triệu Tiểu Tiên cứ cách hai ba ngày lại cáu kỉnh tức giận với cô, nhưng cũng chưa có một lần nào ở ngay trước mặt mọi người trịnh trọng nói chuyện như vậy, trực tiếp đem chuyện "Ly hôn" nói ra miệng.

Triệu Tiểu Tiên: "..."

Vẻ mặt của Doãn Tân vô cùng đáng thương, ý bảo hiện tại bộ dạng của bản thân như thế này, giống như ra vẻ ủy khuất, "Hiện tại tôi như vậy, cô nhẫn tâm sao?"

Triệu Tiểu Tiên:...

Cố tình quay mặt không thèm nhìn Doãn Tân. "Ai nha, cô đừng giả vờ đáng thương."

Doãn Tân cười như không cười nhìn cái đầu nhỏ của Triệu Tiểu Tiên. "Tôi nào có giả vờ a, tôi thật là đáng thương." Doãn Tân kéo kéo Triệu Tiểu Tiên. "Cho nên cô dịu dàng một chút nói cho tôi biết, rốt cục là tôi đã phạm sai lầm gì."

"Trong lòng của cô là rõ ràng nhất." Triệu Tiểu Tiên bĩu môi nói.

"Tôi còn... không có rõ ràng lắm."

Triệu Tiểu Tiên trừng mắt liếc nhìn Doãn Tân một cái. "Cô mà không rõ ràng lắm, sợ là cô đã sớm quên mất rồi." Nàng nhìn cái vẻ mặt vô tội kia của Doãn Tân, trong bụng lại bốc khói.

Được rồi, đã nói là người bệnh, còn tính toán cái này thì còn cái ý nghĩa gì chứ?

Thế nhưng khi Triệu Tiểu Tiên không có dự định truy cứu thêm, ngược lại Doãn Tân bị lòng hiếu kỳ dẫn dắt, cô vừa di chuyển cái ʍôиɠ vừa hỏi: "Chuyện gì a, nếu không cô nhắc nhở tôi một chút?"

Triệu Tiểu Tiên bị Doãn Tân không chịu nghe lời, cứ ồn ào truy hỏi không chịu buông, có chút không kiên trì nổi, cuối cùng vẫn là buông cái chén xuống, một bộ dạng nghiêm túc nói: "Cái tòa nhà Thiên Hạc Hồ kia, có phải là của cô hay không?"

Doãn Tân: "..."

Được rồi! Chính xác là cô không nên truy hỏi.

Cái này gọi là gì, lòng hiếu kỳ chẳng những có thể giết chết một con mèo, cũng có thể giết chết một con người.

Tròng mắt của Doãn tổng đảo một vòng sau đó lại yên lặng chôn mình vào trong ổ chăn, cảnh tượng cuối cùng rõ ràng là bắt đầu nói gần nói xa: "Tôi còn chưa có ăn no." Cô chỉ chỉ vào chén cháo trong tay Triệu Tiểu Tiên. "Còn muốn ăn thêm một chút..."

----------------------

Ngày 11-11-2020

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương