Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Mang Thai Con Của Tôi
-
Chương 35: Cô như vậy khiến tôi cảm thấy cô không kịp chờ đợi muốn cùng tôi làm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đương nhiên, đối với Triệu Tiểu Tiên mà nói, có chuyện còn quan trọng hơn so với chuyện ăn hết đào.
Từ sau khi chuyện bản thân mình chuẩn bị mang thai bị Doãn Tân phát hiện, đúng lúc nàng cũng không cần phải che dấu, mỗi ngày một lần đều quang minh chính đại kiểm tra xem có mang thai hay không, thậm chí là ở trước mặt Doãn Tân không ngừng tức giận trực tiếp ném cái que thử thai "không thể trọng dụng" vào trong thùng rác.
Nhưng mà trước kia mỗi lần không có kết quả thì ít nhiều gì cũng có thể tự an ủi bản thân là chưa đến thời điểm, đến khi chạm đến cái điểm giới hạn ở trong lòng, cũng chính là nửa tháng sau, Triệu Tiểu Tiên nhìn cái que thử thai vẫn như cũ không có hồi đáp lại nàng, liền rơi vào một vực sâu thẳm bao la mờ mịt.
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy không thể cứ ngồi chờ đợi, muốn tiết kiệm thời gian, lại phải làm đến lần thứ hai.
"Làm gì vậy?"
Hiếm khi nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên chịu thức dậy sớm, còn sửa soạn trang điểm cho bản thân trở nên xinh đẹp, vừa nhìn là biết muốn đi ra ngoài, thời điểm Doãn Tân mặc thêm áo khoác không nhịn được hỏi một câu.
"Đi bệnh viện mua thuốc." Triệu Tiểu Tiên nói thẳng ra: "Buổi tối hôm nay cô trở về sớm một chút."
Doãn Tân: "..."
Phản ứng một chút mới ý thức được mục đích Triệu Tiểu Tiên kêu bản thân mình trở về sớm một chút là gì.
Doãn Tân không nhịn được nhìn lướt qua những người đang có mặt ở đây, lúc này liền ngẩng đầu hoặc là cúi đầu giả vờ như nghe không hiểu, bỗng nhiên hắng giọng một cái, thư ký Tôn cùng trợ lý Chu sau khi nghe thấy liền không khỏi liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau kết bạn đi ra ngoài trước.
"Đừng đi." Đám người kia đi rồi Doãn Tân mới mở miệng nói: "Thời gian này cô cũng tính toán quá sát sao, chờ một chút đi, đừng nóng vội."
Triệu Tiểu Tiên vừa ủy khuất lại vừa quật cường bĩu môi một cái: "Cứ chờ mà không làm gì, chắc chắn là không có."
Doãn Tân: "Dù sao là có xác suất, thậm chí giữa những người khác giới, cũng rất ít khi có được vận khí tốt như vậy, có thể một lần là mang thai được." Huống chi là giữa con gái với con gái, điều kiện trước tiên còn phải cần vào sự hỗ trợ của thuốc.
Doãn Tân yên lặng thở dài, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt không cam lòng của Triệu Tiểu Tiên. "Được rồi, chút chuyện này có gì to tát chứ."
"Không được, tôi phải đi..."
"Không được đi." Doãn Tân không khỏi nâng cao giọng, hiếm khi nào cô dùng cái giọng điệu tương đối kiên quyết như vậy mà nói chuyện với Triệu Tiểu Tiên, tất nhiên là bởi vì thật sự không muốn để Triệu Tiểu Tiên đi. "Cái kia dù sao cũng là thuốc, uống nhiều thì không tốt cho cơ thể. Cô mới vừa uống hơn nửa tháng, cho dù như thế nào cũng phải chờ đến hai tháng mới sau nói tiếp."
Triệu Tiểu Tiên:!
"Hai tháng?!" Vậy thì đúng là đến hoa cũng tàn hết rồi, Triệu Tiểu Tiên bất mãn nhìn Doãn Tân, hơn nửa ngày sau mới nói: "Một tháng!" Không thể lâu hơn.
Doãn Tân lúc này mới cười nói: "Cô cho là đang trả giá mua đồ hay sao? Tiền cô có thể tùy tiện xài, thuốc không được mua, cũng không được uống." Cô nói xong liền nhìn thời gian, trước khi xoay người đi lại nhắc nhở thêm một câu: "Tôi sẽ để cho Du Lý canh chừng cô."
"Uy!" Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân càng đi càng xa. "Cô cũng quá ngang ngược rồi!"
Doãn Tân đi một bước liền dừng chân lại, suy nghĩ một chút rồi lại quay đầu, đột nhiên giơ tay nâng cằm của Triệu Tiểu Tiên, cúi đầu đến gần cái khuôn mặt nhỏ bởi vì mình áp sát nên khẩn trương, nhẹ giọng nói: "Cô cứ như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy, cô đặc biệt gấp gáp không thể chờ đợi muốn cùng tôi sinh em bé."
"..."
"Hoặc là... Đặc biệt gấp gáp muốn cùng tôi làm..."
Cả khuôn mặt gần như dán vào nhau khiến Triệu Tiểu Tiên trong lúc nhất thời cả da đầu đều tê dại, trừng mắt nhìn đôi môi mỏng của Doãn Tân mở ra rồi đóng lại, ngay lập tức liên tục nuốt nước miếng mấy lần.
"Phi phi phi! Cô suy nghĩ quá nhiều!" Miễn cưỡng nhớ đến bản thân còn có thể nói chuyện, Triệu Tiểu Tiên vừa quả quyết phủ nhận, vừa vội vàng không ngừng lui về phía sau một bước, giống như là muốn thoát khỏi cái khí thế vô hình áp đảo của Doãn Tân. "Còn lâu mới có."
Doãn Tân nhướng mày giống như đã hiểu rõ, đang cúi người liền chậm rãi đứng thẳng dậy. "Như vậy sao..."
"Đương nhiên." Triệu Tiểu Tiên né tránh tầm mắt của Doãn Tân, chột dạ đưa tay gỡ một chút tóc đang rối ở bên tai.
Doãn Tân đùa giỡn một chút như vậy, mới thoáng yên tâm Triệu Tiểu Tiên sẽ không nghe lời lén đi bệnh viện, nhưng mà cô vẫn giả vờ làm một tư thế chuẩn bị rời đi, ngay khi Triệu Tiểu Tiên không kịp đề phòng, đột nhiên hôn trộm một cái ở bên miệng.
"Ngô!" Triệu Tiểu Tiên gần như là phản xạ có điều kiện che miệng mình một chút, nhưng mà cái cảm giác lưu lại ở trêи miệng sau khi thành công bị hôn trộm cũng đã không có cách nào tan đi.
Triệu Tiểu Tiên oán trách nhíu mày nhìn theo bóng dáng ngày càng đi xa của Doãn Tân, sau đó nghe được đối phương nói: "Hôm nay thật đúng là không thể về sớm được, cô quên rồi sao, tôi phải cùng Du Lý đi tham dự hôn lễ."
Không nhắc chuyện này Triệu Tiểu Tiên thật đúng là đã quên mất, nàng đi vài bước đuổi theo Doãn Tân, một đường đưa người ra đến tận ngoài cửa. "Thật sự muốn đi?"
"Đương nhiên, đã đồng ý lâu như vậy, không cần gần đến hiện tại thì lại đổi ý chứ?" Thời điểm Doãn Tân chuẩn bị lên xe giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, liền quay đầu lại nói: "Thế nào, cô không phải là không yên tâm về tôi chứ?"
Triệu Tiểu Tiên không thể hiểu nhìn Doãn Tân. "Cô có cái gì mà tôi không yên tâm?"
"Không yên tâm, tôi từ diễn mà thành thật?"
Triệu Tiểu Tiên: "Cầu mà không được!"
Sau khi lập lời thề son sắt nói ra bốn chữ này, trong lòng của Triệu Tiểu Tiên lại xuất hiện một sự ngột ngạt không tên. Nàng không khỏi hít một hơi thật sâu. "Tôi cũng đi."
"Cô đi làm cái gì?" Doãn Tân buồn cười nói.
"Không có chuyện gì làm... đi nhìn một cái." Triệu Tiểu Tiên nói với vẻ mặt ngây thơ.
"Người ta kết hôn, cô cũng không cần mù quáng đi xem náo nhiệt." Doãn Tân ngồi vào trong xe. "Được rồi, quay lại đi, tôi đảm bảo sẽ không diễn giả thành thật, cũng sẽ không diễn kịch sinh tình."
"...Ai thèm quản cô?"
Hàn huyên lâu như vậy, Doãn tổng tựa hồ mới phát hiện thật sự không còn nhiều thời gian, cô lại nhìn thoáng qua di động. "Cơ hội cuối cùng, cô có muốn hôn tôi một cái hay không, không hôn thì tôi đóng cửa."
"Lêu lêu lêu!" Triệu Tiểu Tiên hướng về phía Doãn Tân thè lưỡi ra.
Xe đi xa rồi, nụ cười ở trêи mặt Doãn Tân mới chậm rãi phai nhạt, mãi cho đến khi kính chiếu hậu hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng của Triệu Tiểu Tiên, tất cả liền khôi phục như cũ.
Tôn Ngang yên lặng nhìn trộm biểu tình của bà chủ, đợi ai đó bắt đầu bật chế độ làm việc mới dám đưa ra mấy cái văn kiện: "Đây là mấy phần hợp đồng quan trọng nhất trong ngày hôm nay."
"Ân." Sau khi Doãn Tân lên tiếng liền vươn tay ra nhận lấy, mỗi ngày lượng công việc của cô luôn rất nhiều, cho nên thời điểm cần thiết, khi ở trêи xe đã bắt đầu làm việc.
Nhưng mà không biết là do đêm qua nghỉ ngơi không tốt, hay là do mấy ngày nay ăn quả đào quá nhiều, dạ dày có chút khác thường,
Doãn Tân nhìn những dòng chữ quy định quen thuộc kia, tầm mắt lại đột nhiên trở nên mơ hồ một chút, đầu óc rơi vào trạng thái choáng váng ngắn ngủi.
Doãn Tân:...?
Cô giơ tay đỡ đầu một chút, vừa lắc lắc lại vừa xoa xoa, đồng thời còn mơ hồ sinh ra một cảm giác mệt mỏi uể oải, giống như là cảm giác lúc trước vào cái đêm mà Triệu Tiểu Tiên bò vào ổ chăn của cô.
Nhưng mà sự khác biệt chính là, phản ứng lần này của cô rất nhanh liền kết thúc, chỉ một hai phút sau thì tầm mắt của Doãn Tân liền khôi phục rõ ràng, lại cảm nhận cơ thể, ngoại trừ có một chút mệt mỏi như có như không, ngược lại những nơi khác cũng không có gì.
"Tổng giám đốc, cô làm sao vậy?" Ngược lại đôi mắt của Tôn Ngang rất tinh, nhìn thấy người có biểu hiện bất thường, ngay sau đó liền hỏi.
Doãn Tân lắc lắc đầu. "Không có việc gì."
Đại khái chính là công việc quá nhiều lại không ngủ ngon giấc, sau khi khôi phục lại trạng thái bình thường, Doãn Tân cũng không có để ý lắm, sau đó lại đem văn kiện ở trong tay lật qua vài tờ.
Nhưng mà cái loại tình huống này cũng không bởi vì Doãn Tân không để ý mà trôi qua như vậy, thời điểm ăn cơm trưa, Doãn Tân luôn luôn không có kén ăn, nhìn thấy đồ ăn ngon và phong phú, cầm theo đôi đũa lại chậm chạp không có cử động.
Tôn Ngang: "Tổng giám đốc tại sao cô lại không ăn a?"
Đi một chuyến từ công ty về nhà có chút phiền phức, cho nên khi đến giờ cơm trưa Doãn Tân và Tôn Ngang sẽ cùng nhau giải quyết ở trong công ty. Nghe vậy liền bừng tỉnh giống như hoàn hồn, nhìn thoáng qua Tôn Ngang đang ăn uống ngon miệng, thuận tiện lại đặt chiếc đũa xuống. "Không có khẩu vị ăn uống gì."
Tôn Ngang suy nghĩ: "Tổng giám đốc, có phải dạo gần đây cô có chút không thoải mái hay không a?"
Trong vòng một ngày đã có hai lần không thoải mái, đầu tiên là buổi sáng thì bị chóng mặt, bây giờ lại ăn không ngon. Tôn Ngang nuốt xuống đồ ăn ở trong miệng. "Cô có muốn kêu bác sĩ đến xem một chút hay không?"
"Không cần." Doãn Tân nói: "Có chút mệt mỏi mà thôi, đừng chuyện bé xé ra to."
"Mệt mỏi còn ăn không ngon?"
Doãn tổng có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày. "Lo ăn cơm của cậu đi."
Thời điểm công ty không tăng ca thì sáu giờ liền tan làm, khi Du Lý đến nơi đã là sáu giờ ba mươi, thay đổi một bộ quần áo mới được lựa chọn tỉ mỉ, khí chất toàn thân đều thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, ngược lại thoạt nhìn một cái cũng không giống như người biết đánh nhau hay là biết võ, cảm giác giống như là đại tiểu thư của một gia đình giàu có, trêи đường đi hấp dẫn không ít sự chú ý.
"Còn một phần văn kiện cuối cùng, đừng nóng vội đừng nóng vội."
Thời điểm Du Lý bước vào cửa, Doãn Tân đầu cũng không ngẩng lên, nhưng nghe thấy tiếng bước chân liền trực tiếp phán đoán người đến.
"Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến muốn ăn gà rán?" Du Lý đem gà rán thuận tiện mua trêи đường đến đây đặt ở trêи bàn. "Còn muốn bỏ thêm gia vị cay? Tôi nhớ rõ hình như cô không thể nào ăn được đồ cay mà?" Càng không thể nào ăn cái loại thực phẩm rác rưởi này.
"Muốn ăn thì ăn thôi." Doãn Tân nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến đầu óc cùng đôi mắt làm việc, sau khi giơ tay ký xoàn xoạt hai cái rồi mới khép văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn về phía Du Lý. Cô đóng lại nắp bút, giống như biểu hiện là công việc đã hoàn toàn kết thúc. "Cô ăn mặc như vậy cũng khá xinh đẹp."
Du Lý không chút cảm động khi nhận được lời khen, vừa nghiêm túc lại vừa trả lời khách quan: "Tôi mặc cái gì cũng đều xinh đẹp."
Doãn Tân: "..." Coi như cô chưa nói gì.
Doãn Tân tiếp nhận cái túi gà rán, chưa mở ra đã bị cái mùi hương kia mê hoặc đến không chịu được, lúc này càng thêm nóng lòng chờ đợi.
"Không ăn cơm trưa sao?" Du Lý vừa nhìn Doãn Tân ăn vừa hỏi.
"Không có." Doãn Tân nói. "Không có khẩu vị ăn uống."
Du Lý đại khái là cảm thấy có chút kỳ quái, giống như trong khoảng thời gian ngắn Doãn Tân đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho bản thân cô ấy thay đổi rất nhiều nguyên tắc.
Gà rán tất nhiên là ăn ngon, cắn một cái, hương vị dầu mỡ, vẻ mặt của Doãn tổng tràn đầy thỏa mãn sau một ngày đói bụng lại không muốn ăn cơm.
Nhưng mà cũng chỉ ăn được một lát mà thôi, cái loại cảm giác tuyệt vời này nhanh chóng phai nhạt đi, tạm thời nuốt xuống miếng thịt ở trong miệng, nhìn đi nhìn lại đùi gà ở trong tay, đột nhiên lại mất đi toàn bộ hứng thú ở bên trong.
Thậm chí là khi ngửi cái mùi hương này nhiều hơn trong chốc lát liền cảm thấy ngán đến mức buồn nôn.
Doãn Tân:...
Vội vàng đem nửa cái đùi gà ở trong tay bỏ xuống, sau đó đóng chặt cái túi lại, Doãn Tân ngồi tại chỗ thêm hai phút, mới đè xuống cái cảm giác khác thường đột nhiên xuất hiện này.
Rốt cục bản thân mình bị sao thế này?
"Cô... Không có việc gì chứ?"
Doãn Tân vẫn lắc lắc đầu. "Chắc là không có việc gì đi..."
Nói xong Doãn Tân liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, rửa sạch sẽ dầu mỡ ở trêи tay cùng trêи mặt, sau đó sửa soạn lại bản thân mình một chút.
"Đi thôi, quần áo ở trêи xe." Thời điểm quay ra, người đã một lần nữa khôi phục lại bộ dáng bình thường. Cô tắt máy tính, cầm lấy áo khoác, rồi kêu Du Lý cùng nhau đi ra ngoài.
"Thật không có việc gì? Ngày hôm nay nhìn cô hình như không được thoải mái."
"Là có một chút." Doãn Tân buồn phiền nói: "Trở về liền kêu bác sĩ đến xem một chút."
-------------------------
Triệu Tiểu Tiên một ngày này ở nhà đều ngâm mình ở trong phòng chơi, rõ ràng là một ngày bình thường không khác những ngày bình thường, nhưng không hiểu tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy không yên, giống như là đang lo lắng chuyện gì đó, thế nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, liền cảm thấy không có chuyện gì để lo lắng.
Chắc là không có khả năng giống như lời Doãn Tân nói, lo lắng cô ấy cùng Du Lý diễn giả thành thật chứ?
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy quá buồn cười, không nói đến chuyện hai người kia có thể tiến đến với nhau hay không, cho dù thật sự là cùng một chỗ với nhau, thì có làm sao chứ?
Đúng lúc thì ly hôn thôi, cái này chẳng phải là kết quả mà cho đến bây giờ nàng cầu còn không được hay sao?
Nhưng mà sau khi tràn trề hứng thú suy nghĩ như vậy xong, tâm tình cũng không có chuyển biến tốt đẹp một chút nào, ở trêи màn hình trong nháy mắt sáng lên chữ "GAME OVER" nhắc nhở Triệu Tiểu Tiên đang thất thần, nàng ngẩn người trong hai giây, sau đó ném cái tay cầm chơi game xuống, đột nhiên cảm giác bản thân mình càng không ổn rồi.
Chẳng lẽ, nàng thật sự thích Doãn Tân?
Thật ra cũng không phải là không thể, bình tĩnh mà suy xét, ít ra nàng cùng Doãn Tân ở trêи giường rất là hòa hợp —— các loại ý nghĩ ở "trêи giường".
Hơn nữa giống như lời Chu Tịnh đã nói, Doãn Tân quả thật là đối xử với nàng không tồi, hiện tại còn hóa giải một chút hiểu lầm, biết người kia cũng không phải là cố tình muốn cùng mình đối nghịch, thậm chí là còn biết được người kia lặng lẽ yêu thầm nàng lâu như vậy...
Triệu Tiểu Tiên vừa đếm ngón tay vừa suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một cái kết luận "Nói ly hôn thì bản thân mình sẽ thiệt thòi".
Không được, không thể ly hôn.
Lỡ như sau khi ly hôn, không nói đến chuyện không gặp được người nào có tiền hơn so với Doãn Tân, lỡ như lại gặp phải một người đối xử không tốt với mình, so với Doãn Tân càng chán ghét hơn, vậy thì quá thiệt thòi rồi.
Triệu Tiểu Tiên hít sâu hai cái, vẫn là nên mau chóng có em bé, có em bé rồi thì sẽ không sợ Doãn Tân có cái tâm địa gian xảo gì, nàng còn có thể tận hưởng cuộc sống với cái địa vị Doãn thiếu phu nhân.
Hoàn toàn không ý thức được suy nghĩ của bản thân đã xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, Triệu Tiểu Tiên còn cảm thấy rất có đạo lý, thậm chí là gật gật đầu.
Đang chuẩn bị lấy tay cầm tiếp tục trò chơi thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"A lô?" Triệu Tiểu Tiên vừa ấn xuống nút bắt đầu trò chơi, vừa nhận cuộc điện thoại. "Mẹ?"
Có thể là trong khoảng thời gian này ngày tháng trôi qua tương đối tốt, cho nên vẫn không nhớ đến việc phải gọi điện về nhà, thời điểm nghe được giọng nói quan tâm chăm sóc kia của Lý Duẫn Lam, Triệu Tiểu Tiên cũng biểu hiện vô cùng yên ổn.
"Con khá tốt a." Triệu Tiểu Tiên không tập trung nói: "Đều khá tốt, cô ấy không có ức hϊế͙p͙ con, có cho cô ấy cũng không dám a... Thật sự không có lừa mẹ..."
"Ba con nói lần trước cô ta ký một cái hợp đồng lớn với nhà chúng ta, kiếm được rất nhiều lợi nhuận, chỉ là gây khó khăn cho chị của con... Có phải là con đã nói điều kiện gì với cô ta hay không?"
"Không có." Triệu Tiểu Tiên luôn phải nói rõ ràng: "Cô ấy tự nguyện, không có liên quan gì đến con."
Lý Duẫn Lam đương nhiên là không tin, chuyện này làm cho người ta nghĩ không thông. "Con nhất định phải nói thật với mẹ a, đừng tự chịu đựng một mình."
Triệu Tiểu Tiên đang chơi game đến vô cùng hăng say. "Đã biết đã biết, thật sự là không có chuyện đó, con rất tốt."
"Con đang ở đâu?"
"Ở nhà a."
Lý Duẫn Lam: "Tại sao mẹ lại nghe thấy giống như là âm thanh của máy chơi game?"
Triệu Tiểu Tiên: "Đúng vậy, con đang chơi game a."
"Trước kia mỗi khi tâm trạng con không tốt liền đi chơi game, con mau nói thật cho mẹ biết, con có phải hay không..."
Triệu Tiểu Tiên nghe thấy giọng điệu của mẹ mình giống như là muốn khóc lóc sướt mướt, trong nháy mắt liền đau cả đầu. "Nếu như mẹ còn không tin, có thời gian thì đến đây nhìn xem." Triệu Tiểu Tiên bất đắc dĩ nói: "Chúng ta lúc trước đối với Doãn Tân có chút hiểu lầm, hiện tại thì đã hóa giải hết mọi hiểu lầm, con cùng cô ấy ở chung rất là hòa hợp."
"Thật sự là như vậy sao?"
"Ân a, mẹ cứ yên tâm đi, khi nào trở về con sẽ đem đào về cho mẹ ăn."
"A?" Cái này cùng quả đào có quan hệ gì?
Triệu Tiểu Tiên đang chơi game đến thời điểm quan trọng, động tác rất nhanh, điện thoại di động kẹp ở trêи lỗ tai liền rơi xuống đất, Lý Duẫn Lam ở đầu bên kia vẫn còn lải nhải nói cái gì đó, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên ở bên này một câu cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi Chu Tịnh gõ cửa đi vào, Triệu Tiểu Tiên chơi xong một ván, mới nhớ đến cuộc trò chuyện chẳng biết khi nào đã tắt máy.
"Tiểu thư..."
"Ân? Lại có hợp đồng cần ký sao?" Triệu Tiểu Tiên thuận miệng hỏi, không thể không nói cái tòa nhà Thiên Hạc Hồ kia về tất cả mọi mặt đều đặc biệt tốt, muốn cho thuê cũng thật là dễ dàng, chưa đầy một tháng mà đã cho thuê đến không còn lại mấy tầng, điều này không chỉ trực tiếp làm cho Triệu Tiểu Tiên mỗi ngày đều bận rộn ký hợp đồng, mà còn không ngừng bận rộn nhìn thấy lợi nhuận khả quan.
"Hai phần hợp đồng." Chu Tịnh theo thói quen đưa ra hợp đồng cùng bút, nhưng mà bộ dạng giống như muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn Triệu Tiểu Tiên đang ký tên.
"Được rồi, xong." Triệu Tiểu Tiên ký tên xong lại đem đồ vật ở trong tay trả về, vốn tưởng rằng Chu Tịnh cầm đồ rồi sẽ đi, lại phát hiện đối phương đứng thẳng tắp ở trước mặt mình, chẳng những hoàn toàn không có dự định rời đi, mà bộ dạng còn giống như có chuyện muốn nói lại thôi, không biết nên nói hay là không nên nói.
"Còn có việc?" Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nói: "Có việc gì thì mau nói đi."
Chu Tịnh: "..."
Triệu Tiểu Tiên nhìn bộ dạng khó xử của Chu Tịnh, nói: "Muốn tăng tiền lương?"
"... Không phải." Chu Tịnh bất đắc dĩ nói: "Ngày hôm nay em vô tình biết được một việc."
"Chuyện gì vậy a?"
Chu Tịnh do dự nói: "Lúc trước không phải chị vẫn luôn rất tò mò, muốn biết được người đứng phía sau nắm giữ cái toàn nhà Thiên Hạc Hồ kia là ai hay sao?"
"Đúng vậy." Triệu Tiểu Tiên kinh ngạc nói: "Ai vậy? Em điều tra được?"
Chu Tịnh gật gật đầu.
Triệu Tiểu Tiên lập tức hiếu kỳ hỏi: "Là ai vậy?"
"Em sẽ nói, nhưng mà chị nhất định phải giữ bình tĩnh."
Triệu Tiểu Tiên buồn cười nói: "Chị có cái gì mà không thể giữ bình tĩnh?" Tuy rằng nàng rất tò mò, nhưng chuyện này biết hay không cũng có gì quan trọng, tại sao nàng lại không thể giữ bình tĩnh? "Em nói đi."
Chu Tịnh suy nghĩ một chút, vẫn là cắn răng một cái. "Là... là Doãn tổng."
Triệu Tiểu Tiên phản ứng hơi chậm, sau khi nghe xong còn chưa ý thức được chuyện gì, đại não sau khi sững sờ mới đem tin tức truyền đến đúng nơi.
Sau đó đồng tử của nàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang nhanh chóng lớn hơn. "Em nói ai??"
Cái tòa nhà Thiên Hạc Hồ kia là của Doãn gia? Là của Doãn Tân??!
Trong nháy mắt Triệu Tiểu Tiên hình như đã hiểu được vì sao Chu Tịnh cứ luôn nhấn mạnh kêu nàng phải bình tĩnh, bởi vì khí huyết ở trong cơ thể sau khi biết được chân tướng sự việc liền bắt đầu dời non lấp biển, cuồn cuộn dâng lên.
Doãn Tân lấy tòa nhà của bản thân lừa gạt nàng đấu giá, còn làm bộ làm tịch cùng nàng nâng giá, sau đó lại giả mù sa mưa cầm chi phiếu đến nói điều kiện với nàng, làm nàng cùng cô ta kết hôn??
Quan niệm của Triệu Tiểu Tiên tựa hồ trong nháy mắt đã chịu đả kϊƈɦ phá hủy hoàn toàn, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?!
Cái này rõ ràng chính là lừa hôn!
Tình huống tồi tệ khiến cho người khác vô cùng phẫn nộ!
Triệu Tiểu Tiên thật sự phát điên, ly hôn, nhất định phải ly hôn.
Nói đến con của cô ta, còn sinh con gì nữa, ai thích
thì cứ sinh đi!
"Doãn Tân đâu? Cô ta đang ở đâu, chị muốn đi tìm cô ta!!"
"Tiểu thư, tiểu thư... Chị vừa mới đồng ý rồi, chị phải giữ bình tĩnh."
"Bình tĩnh cái rắm! Chị không giữ bình tĩnh được a!" Triệu Tiểu Tiên oán giận nói: "Cô ta cũng thật quá đáng! Không thể tha thứ!!"
"Cũng... cũng không tính là không thể tha thứ, cái kia chỉ có thể nói rõ là Doãn tổng đã vì chị mà hao tổn tâm huyết..."
"Em còn nói giúp cho cô ta." Triệu Tiểu Tiên tức giận nói: "Cô ta chính là kẻ lừa đảo!"
"Chính là người ta cũng đâu có quy định tòa nhà của mình không thể đem đi đấu giá a..." Chu Tịnh khuyên nhủ: "Hơn nữa... hơn nữa không có ai ép chị bằng mọi giá phải mua không phải sao..."
Nói đến đoạn sau giọng nói không nhịn được liền nhỏ lại, sợ không cẩn thận một chút lại đổ thêm dầu vào lửa.
"..." Triệu Tiểu Tiên tức giận đến mức đấm ngực dậm chân. "Vương bát đản!!"
-----------------------------
Ngày 06-11-2020
Đương nhiên, đối với Triệu Tiểu Tiên mà nói, có chuyện còn quan trọng hơn so với chuyện ăn hết đào.
Từ sau khi chuyện bản thân mình chuẩn bị mang thai bị Doãn Tân phát hiện, đúng lúc nàng cũng không cần phải che dấu, mỗi ngày một lần đều quang minh chính đại kiểm tra xem có mang thai hay không, thậm chí là ở trước mặt Doãn Tân không ngừng tức giận trực tiếp ném cái que thử thai "không thể trọng dụng" vào trong thùng rác.
Nhưng mà trước kia mỗi lần không có kết quả thì ít nhiều gì cũng có thể tự an ủi bản thân là chưa đến thời điểm, đến khi chạm đến cái điểm giới hạn ở trong lòng, cũng chính là nửa tháng sau, Triệu Tiểu Tiên nhìn cái que thử thai vẫn như cũ không có hồi đáp lại nàng, liền rơi vào một vực sâu thẳm bao la mờ mịt.
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy không thể cứ ngồi chờ đợi, muốn tiết kiệm thời gian, lại phải làm đến lần thứ hai.
"Làm gì vậy?"
Hiếm khi nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên chịu thức dậy sớm, còn sửa soạn trang điểm cho bản thân trở nên xinh đẹp, vừa nhìn là biết muốn đi ra ngoài, thời điểm Doãn Tân mặc thêm áo khoác không nhịn được hỏi một câu.
"Đi bệnh viện mua thuốc." Triệu Tiểu Tiên nói thẳng ra: "Buổi tối hôm nay cô trở về sớm một chút."
Doãn Tân: "..."
Phản ứng một chút mới ý thức được mục đích Triệu Tiểu Tiên kêu bản thân mình trở về sớm một chút là gì.
Doãn Tân không nhịn được nhìn lướt qua những người đang có mặt ở đây, lúc này liền ngẩng đầu hoặc là cúi đầu giả vờ như nghe không hiểu, bỗng nhiên hắng giọng một cái, thư ký Tôn cùng trợ lý Chu sau khi nghe thấy liền không khỏi liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau kết bạn đi ra ngoài trước.
"Đừng đi." Đám người kia đi rồi Doãn Tân mới mở miệng nói: "Thời gian này cô cũng tính toán quá sát sao, chờ một chút đi, đừng nóng vội."
Triệu Tiểu Tiên vừa ủy khuất lại vừa quật cường bĩu môi một cái: "Cứ chờ mà không làm gì, chắc chắn là không có."
Doãn Tân: "Dù sao là có xác suất, thậm chí giữa những người khác giới, cũng rất ít khi có được vận khí tốt như vậy, có thể một lần là mang thai được." Huống chi là giữa con gái với con gái, điều kiện trước tiên còn phải cần vào sự hỗ trợ của thuốc.
Doãn Tân yên lặng thở dài, giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt không cam lòng của Triệu Tiểu Tiên. "Được rồi, chút chuyện này có gì to tát chứ."
"Không được, tôi phải đi..."
"Không được đi." Doãn Tân không khỏi nâng cao giọng, hiếm khi nào cô dùng cái giọng điệu tương đối kiên quyết như vậy mà nói chuyện với Triệu Tiểu Tiên, tất nhiên là bởi vì thật sự không muốn để Triệu Tiểu Tiên đi. "Cái kia dù sao cũng là thuốc, uống nhiều thì không tốt cho cơ thể. Cô mới vừa uống hơn nửa tháng, cho dù như thế nào cũng phải chờ đến hai tháng mới sau nói tiếp."
Triệu Tiểu Tiên:!
"Hai tháng?!" Vậy thì đúng là đến hoa cũng tàn hết rồi, Triệu Tiểu Tiên bất mãn nhìn Doãn Tân, hơn nửa ngày sau mới nói: "Một tháng!" Không thể lâu hơn.
Doãn Tân lúc này mới cười nói: "Cô cho là đang trả giá mua đồ hay sao? Tiền cô có thể tùy tiện xài, thuốc không được mua, cũng không được uống." Cô nói xong liền nhìn thời gian, trước khi xoay người đi lại nhắc nhở thêm một câu: "Tôi sẽ để cho Du Lý canh chừng cô."
"Uy!" Triệu Tiểu Tiên nhìn Doãn Tân càng đi càng xa. "Cô cũng quá ngang ngược rồi!"
Doãn Tân đi một bước liền dừng chân lại, suy nghĩ một chút rồi lại quay đầu, đột nhiên giơ tay nâng cằm của Triệu Tiểu Tiên, cúi đầu đến gần cái khuôn mặt nhỏ bởi vì mình áp sát nên khẩn trương, nhẹ giọng nói: "Cô cứ như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy, cô đặc biệt gấp gáp không thể chờ đợi muốn cùng tôi sinh em bé."
"..."
"Hoặc là... Đặc biệt gấp gáp muốn cùng tôi làm..."
Cả khuôn mặt gần như dán vào nhau khiến Triệu Tiểu Tiên trong lúc nhất thời cả da đầu đều tê dại, trừng mắt nhìn đôi môi mỏng của Doãn Tân mở ra rồi đóng lại, ngay lập tức liên tục nuốt nước miếng mấy lần.
"Phi phi phi! Cô suy nghĩ quá nhiều!" Miễn cưỡng nhớ đến bản thân còn có thể nói chuyện, Triệu Tiểu Tiên vừa quả quyết phủ nhận, vừa vội vàng không ngừng lui về phía sau một bước, giống như là muốn thoát khỏi cái khí thế vô hình áp đảo của Doãn Tân. "Còn lâu mới có."
Doãn Tân nhướng mày giống như đã hiểu rõ, đang cúi người liền chậm rãi đứng thẳng dậy. "Như vậy sao..."
"Đương nhiên." Triệu Tiểu Tiên né tránh tầm mắt của Doãn Tân, chột dạ đưa tay gỡ một chút tóc đang rối ở bên tai.
Doãn Tân đùa giỡn một chút như vậy, mới thoáng yên tâm Triệu Tiểu Tiên sẽ không nghe lời lén đi bệnh viện, nhưng mà cô vẫn giả vờ làm một tư thế chuẩn bị rời đi, ngay khi Triệu Tiểu Tiên không kịp đề phòng, đột nhiên hôn trộm một cái ở bên miệng.
"Ngô!" Triệu Tiểu Tiên gần như là phản xạ có điều kiện che miệng mình một chút, nhưng mà cái cảm giác lưu lại ở trêи miệng sau khi thành công bị hôn trộm cũng đã không có cách nào tan đi.
Triệu Tiểu Tiên oán trách nhíu mày nhìn theo bóng dáng ngày càng đi xa của Doãn Tân, sau đó nghe được đối phương nói: "Hôm nay thật đúng là không thể về sớm được, cô quên rồi sao, tôi phải cùng Du Lý đi tham dự hôn lễ."
Không nhắc chuyện này Triệu Tiểu Tiên thật đúng là đã quên mất, nàng đi vài bước đuổi theo Doãn Tân, một đường đưa người ra đến tận ngoài cửa. "Thật sự muốn đi?"
"Đương nhiên, đã đồng ý lâu như vậy, không cần gần đến hiện tại thì lại đổi ý chứ?" Thời điểm Doãn Tân chuẩn bị lên xe giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, liền quay đầu lại nói: "Thế nào, cô không phải là không yên tâm về tôi chứ?"
Triệu Tiểu Tiên không thể hiểu nhìn Doãn Tân. "Cô có cái gì mà tôi không yên tâm?"
"Không yên tâm, tôi từ diễn mà thành thật?"
Triệu Tiểu Tiên: "Cầu mà không được!"
Sau khi lập lời thề son sắt nói ra bốn chữ này, trong lòng của Triệu Tiểu Tiên lại xuất hiện một sự ngột ngạt không tên. Nàng không khỏi hít một hơi thật sâu. "Tôi cũng đi."
"Cô đi làm cái gì?" Doãn Tân buồn cười nói.
"Không có chuyện gì làm... đi nhìn một cái." Triệu Tiểu Tiên nói với vẻ mặt ngây thơ.
"Người ta kết hôn, cô cũng không cần mù quáng đi xem náo nhiệt." Doãn Tân ngồi vào trong xe. "Được rồi, quay lại đi, tôi đảm bảo sẽ không diễn giả thành thật, cũng sẽ không diễn kịch sinh tình."
"...Ai thèm quản cô?"
Hàn huyên lâu như vậy, Doãn tổng tựa hồ mới phát hiện thật sự không còn nhiều thời gian, cô lại nhìn thoáng qua di động. "Cơ hội cuối cùng, cô có muốn hôn tôi một cái hay không, không hôn thì tôi đóng cửa."
"Lêu lêu lêu!" Triệu Tiểu Tiên hướng về phía Doãn Tân thè lưỡi ra.
Xe đi xa rồi, nụ cười ở trêи mặt Doãn Tân mới chậm rãi phai nhạt, mãi cho đến khi kính chiếu hậu hoàn toàn không nhìn thấy được bóng dáng của Triệu Tiểu Tiên, tất cả liền khôi phục như cũ.
Tôn Ngang yên lặng nhìn trộm biểu tình của bà chủ, đợi ai đó bắt đầu bật chế độ làm việc mới dám đưa ra mấy cái văn kiện: "Đây là mấy phần hợp đồng quan trọng nhất trong ngày hôm nay."
"Ân." Sau khi Doãn Tân lên tiếng liền vươn tay ra nhận lấy, mỗi ngày lượng công việc của cô luôn rất nhiều, cho nên thời điểm cần thiết, khi ở trêи xe đã bắt đầu làm việc.
Nhưng mà không biết là do đêm qua nghỉ ngơi không tốt, hay là do mấy ngày nay ăn quả đào quá nhiều, dạ dày có chút khác thường,
Doãn Tân nhìn những dòng chữ quy định quen thuộc kia, tầm mắt lại đột nhiên trở nên mơ hồ một chút, đầu óc rơi vào trạng thái choáng váng ngắn ngủi.
Doãn Tân:...?
Cô giơ tay đỡ đầu một chút, vừa lắc lắc lại vừa xoa xoa, đồng thời còn mơ hồ sinh ra một cảm giác mệt mỏi uể oải, giống như là cảm giác lúc trước vào cái đêm mà Triệu Tiểu Tiên bò vào ổ chăn của cô.
Nhưng mà sự khác biệt chính là, phản ứng lần này của cô rất nhanh liền kết thúc, chỉ một hai phút sau thì tầm mắt của Doãn Tân liền khôi phục rõ ràng, lại cảm nhận cơ thể, ngoại trừ có một chút mệt mỏi như có như không, ngược lại những nơi khác cũng không có gì.
"Tổng giám đốc, cô làm sao vậy?" Ngược lại đôi mắt của Tôn Ngang rất tinh, nhìn thấy người có biểu hiện bất thường, ngay sau đó liền hỏi.
Doãn Tân lắc lắc đầu. "Không có việc gì."
Đại khái chính là công việc quá nhiều lại không ngủ ngon giấc, sau khi khôi phục lại trạng thái bình thường, Doãn Tân cũng không có để ý lắm, sau đó lại đem văn kiện ở trong tay lật qua vài tờ.
Nhưng mà cái loại tình huống này cũng không bởi vì Doãn Tân không để ý mà trôi qua như vậy, thời điểm ăn cơm trưa, Doãn Tân luôn luôn không có kén ăn, nhìn thấy đồ ăn ngon và phong phú, cầm theo đôi đũa lại chậm chạp không có cử động.
Tôn Ngang: "Tổng giám đốc tại sao cô lại không ăn a?"
Đi một chuyến từ công ty về nhà có chút phiền phức, cho nên khi đến giờ cơm trưa Doãn Tân và Tôn Ngang sẽ cùng nhau giải quyết ở trong công ty. Nghe vậy liền bừng tỉnh giống như hoàn hồn, nhìn thoáng qua Tôn Ngang đang ăn uống ngon miệng, thuận tiện lại đặt chiếc đũa xuống. "Không có khẩu vị ăn uống gì."
Tôn Ngang suy nghĩ: "Tổng giám đốc, có phải dạo gần đây cô có chút không thoải mái hay không a?"
Trong vòng một ngày đã có hai lần không thoải mái, đầu tiên là buổi sáng thì bị chóng mặt, bây giờ lại ăn không ngon. Tôn Ngang nuốt xuống đồ ăn ở trong miệng. "Cô có muốn kêu bác sĩ đến xem một chút hay không?"
"Không cần." Doãn Tân nói: "Có chút mệt mỏi mà thôi, đừng chuyện bé xé ra to."
"Mệt mỏi còn ăn không ngon?"
Doãn tổng có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày. "Lo ăn cơm của cậu đi."
Thời điểm công ty không tăng ca thì sáu giờ liền tan làm, khi Du Lý đến nơi đã là sáu giờ ba mươi, thay đổi một bộ quần áo mới được lựa chọn tỉ mỉ, khí chất toàn thân đều thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, ngược lại thoạt nhìn một cái cũng không giống như người biết đánh nhau hay là biết võ, cảm giác giống như là đại tiểu thư của một gia đình giàu có, trêи đường đi hấp dẫn không ít sự chú ý.
"Còn một phần văn kiện cuối cùng, đừng nóng vội đừng nóng vội."
Thời điểm Du Lý bước vào cửa, Doãn Tân đầu cũng không ngẩng lên, nhưng nghe thấy tiếng bước chân liền trực tiếp phán đoán người đến.
"Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến muốn ăn gà rán?" Du Lý đem gà rán thuận tiện mua trêи đường đến đây đặt ở trêи bàn. "Còn muốn bỏ thêm gia vị cay? Tôi nhớ rõ hình như cô không thể nào ăn được đồ cay mà?" Càng không thể nào ăn cái loại thực phẩm rác rưởi này.
"Muốn ăn thì ăn thôi." Doãn Tân nói chuyện cũng không ảnh hưởng đến đầu óc cùng đôi mắt làm việc, sau khi giơ tay ký xoàn xoạt hai cái rồi mới khép văn kiện lại, ngẩng đầu nhìn về phía Du Lý. Cô đóng lại nắp bút, giống như biểu hiện là công việc đã hoàn toàn kết thúc. "Cô ăn mặc như vậy cũng khá xinh đẹp."
Du Lý không chút cảm động khi nhận được lời khen, vừa nghiêm túc lại vừa trả lời khách quan: "Tôi mặc cái gì cũng đều xinh đẹp."
Doãn Tân: "..." Coi như cô chưa nói gì.
Doãn Tân tiếp nhận cái túi gà rán, chưa mở ra đã bị cái mùi hương kia mê hoặc đến không chịu được, lúc này càng thêm nóng lòng chờ đợi.
"Không ăn cơm trưa sao?" Du Lý vừa nhìn Doãn Tân ăn vừa hỏi.
"Không có." Doãn Tân nói. "Không có khẩu vị ăn uống."
Du Lý đại khái là cảm thấy có chút kỳ quái, giống như trong khoảng thời gian ngắn Doãn Tân đã xảy ra rất nhiều chuyện, làm cho bản thân cô ấy thay đổi rất nhiều nguyên tắc.
Gà rán tất nhiên là ăn ngon, cắn một cái, hương vị dầu mỡ, vẻ mặt của Doãn tổng tràn đầy thỏa mãn sau một ngày đói bụng lại không muốn ăn cơm.
Nhưng mà cũng chỉ ăn được một lát mà thôi, cái loại cảm giác tuyệt vời này nhanh chóng phai nhạt đi, tạm thời nuốt xuống miếng thịt ở trong miệng, nhìn đi nhìn lại đùi gà ở trong tay, đột nhiên lại mất đi toàn bộ hứng thú ở bên trong.
Thậm chí là khi ngửi cái mùi hương này nhiều hơn trong chốc lát liền cảm thấy ngán đến mức buồn nôn.
Doãn Tân:...
Vội vàng đem nửa cái đùi gà ở trong tay bỏ xuống, sau đó đóng chặt cái túi lại, Doãn Tân ngồi tại chỗ thêm hai phút, mới đè xuống cái cảm giác khác thường đột nhiên xuất hiện này.
Rốt cục bản thân mình bị sao thế này?
"Cô... Không có việc gì chứ?"
Doãn Tân vẫn lắc lắc đầu. "Chắc là không có việc gì đi..."
Nói xong Doãn Tân liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, rửa sạch sẽ dầu mỡ ở trêи tay cùng trêи mặt, sau đó sửa soạn lại bản thân mình một chút.
"Đi thôi, quần áo ở trêи xe." Thời điểm quay ra, người đã một lần nữa khôi phục lại bộ dáng bình thường. Cô tắt máy tính, cầm lấy áo khoác, rồi kêu Du Lý cùng nhau đi ra ngoài.
"Thật không có việc gì? Ngày hôm nay nhìn cô hình như không được thoải mái."
"Là có một chút." Doãn Tân buồn phiền nói: "Trở về liền kêu bác sĩ đến xem một chút."
-------------------------
Triệu Tiểu Tiên một ngày này ở nhà đều ngâm mình ở trong phòng chơi, rõ ràng là một ngày bình thường không khác những ngày bình thường, nhưng không hiểu tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy không yên, giống như là đang lo lắng chuyện gì đó, thế nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại, liền cảm thấy không có chuyện gì để lo lắng.
Chắc là không có khả năng giống như lời Doãn Tân nói, lo lắng cô ấy cùng Du Lý diễn giả thành thật chứ?
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy quá buồn cười, không nói đến chuyện hai người kia có thể tiến đến với nhau hay không, cho dù thật sự là cùng một chỗ với nhau, thì có làm sao chứ?
Đúng lúc thì ly hôn thôi, cái này chẳng phải là kết quả mà cho đến bây giờ nàng cầu còn không được hay sao?
Nhưng mà sau khi tràn trề hứng thú suy nghĩ như vậy xong, tâm tình cũng không có chuyển biến tốt đẹp một chút nào, ở trêи màn hình trong nháy mắt sáng lên chữ "GAME OVER" nhắc nhở Triệu Tiểu Tiên đang thất thần, nàng ngẩn người trong hai giây, sau đó ném cái tay cầm chơi game xuống, đột nhiên cảm giác bản thân mình càng không ổn rồi.
Chẳng lẽ, nàng thật sự thích Doãn Tân?
Thật ra cũng không phải là không thể, bình tĩnh mà suy xét, ít ra nàng cùng Doãn Tân ở trêи giường rất là hòa hợp —— các loại ý nghĩ ở "trêи giường".
Hơn nữa giống như lời Chu Tịnh đã nói, Doãn Tân quả thật là đối xử với nàng không tồi, hiện tại còn hóa giải một chút hiểu lầm, biết người kia cũng không phải là cố tình muốn cùng mình đối nghịch, thậm chí là còn biết được người kia lặng lẽ yêu thầm nàng lâu như vậy...
Triệu Tiểu Tiên vừa đếm ngón tay vừa suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một cái kết luận "Nói ly hôn thì bản thân mình sẽ thiệt thòi".
Không được, không thể ly hôn.
Lỡ như sau khi ly hôn, không nói đến chuyện không gặp được người nào có tiền hơn so với Doãn Tân, lỡ như lại gặp phải một người đối xử không tốt với mình, so với Doãn Tân càng chán ghét hơn, vậy thì quá thiệt thòi rồi.
Triệu Tiểu Tiên hít sâu hai cái, vẫn là nên mau chóng có em bé, có em bé rồi thì sẽ không sợ Doãn Tân có cái tâm địa gian xảo gì, nàng còn có thể tận hưởng cuộc sống với cái địa vị Doãn thiếu phu nhân.
Hoàn toàn không ý thức được suy nghĩ của bản thân đã xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, Triệu Tiểu Tiên còn cảm thấy rất có đạo lý, thậm chí là gật gật đầu.
Đang chuẩn bị lấy tay cầm tiếp tục trò chơi thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"A lô?" Triệu Tiểu Tiên vừa ấn xuống nút bắt đầu trò chơi, vừa nhận cuộc điện thoại. "Mẹ?"
Có thể là trong khoảng thời gian này ngày tháng trôi qua tương đối tốt, cho nên vẫn không nhớ đến việc phải gọi điện về nhà, thời điểm nghe được giọng nói quan tâm chăm sóc kia của Lý Duẫn Lam, Triệu Tiểu Tiên cũng biểu hiện vô cùng yên ổn.
"Con khá tốt a." Triệu Tiểu Tiên không tập trung nói: "Đều khá tốt, cô ấy không có ức hϊế͙p͙ con, có cho cô ấy cũng không dám a... Thật sự không có lừa mẹ..."
"Ba con nói lần trước cô ta ký một cái hợp đồng lớn với nhà chúng ta, kiếm được rất nhiều lợi nhuận, chỉ là gây khó khăn cho chị của con... Có phải là con đã nói điều kiện gì với cô ta hay không?"
"Không có." Triệu Tiểu Tiên luôn phải nói rõ ràng: "Cô ấy tự nguyện, không có liên quan gì đến con."
Lý Duẫn Lam đương nhiên là không tin, chuyện này làm cho người ta nghĩ không thông. "Con nhất định phải nói thật với mẹ a, đừng tự chịu đựng một mình."
Triệu Tiểu Tiên đang chơi game đến vô cùng hăng say. "Đã biết đã biết, thật sự là không có chuyện đó, con rất tốt."
"Con đang ở đâu?"
"Ở nhà a."
Lý Duẫn Lam: "Tại sao mẹ lại nghe thấy giống như là âm thanh của máy chơi game?"
Triệu Tiểu Tiên: "Đúng vậy, con đang chơi game a."
"Trước kia mỗi khi tâm trạng con không tốt liền đi chơi game, con mau nói thật cho mẹ biết, con có phải hay không..."
Triệu Tiểu Tiên nghe thấy giọng điệu của mẹ mình giống như là muốn khóc lóc sướt mướt, trong nháy mắt liền đau cả đầu. "Nếu như mẹ còn không tin, có thời gian thì đến đây nhìn xem." Triệu Tiểu Tiên bất đắc dĩ nói: "Chúng ta lúc trước đối với Doãn Tân có chút hiểu lầm, hiện tại thì đã hóa giải hết mọi hiểu lầm, con cùng cô ấy ở chung rất là hòa hợp."
"Thật sự là như vậy sao?"
"Ân a, mẹ cứ yên tâm đi, khi nào trở về con sẽ đem đào về cho mẹ ăn."
"A?" Cái này cùng quả đào có quan hệ gì?
Triệu Tiểu Tiên đang chơi game đến thời điểm quan trọng, động tác rất nhanh, điện thoại di động kẹp ở trêи lỗ tai liền rơi xuống đất, Lý Duẫn Lam ở đầu bên kia vẫn còn lải nhải nói cái gì đó, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên ở bên này một câu cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi Chu Tịnh gõ cửa đi vào, Triệu Tiểu Tiên chơi xong một ván, mới nhớ đến cuộc trò chuyện chẳng biết khi nào đã tắt máy.
"Tiểu thư..."
"Ân? Lại có hợp đồng cần ký sao?" Triệu Tiểu Tiên thuận miệng hỏi, không thể không nói cái tòa nhà Thiên Hạc Hồ kia về tất cả mọi mặt đều đặc biệt tốt, muốn cho thuê cũng thật là dễ dàng, chưa đầy một tháng mà đã cho thuê đến không còn lại mấy tầng, điều này không chỉ trực tiếp làm cho Triệu Tiểu Tiên mỗi ngày đều bận rộn ký hợp đồng, mà còn không ngừng bận rộn nhìn thấy lợi nhuận khả quan.
"Hai phần hợp đồng." Chu Tịnh theo thói quen đưa ra hợp đồng cùng bút, nhưng mà bộ dạng giống như muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn Triệu Tiểu Tiên đang ký tên.
"Được rồi, xong." Triệu Tiểu Tiên ký tên xong lại đem đồ vật ở trong tay trả về, vốn tưởng rằng Chu Tịnh cầm đồ rồi sẽ đi, lại phát hiện đối phương đứng thẳng tắp ở trước mặt mình, chẳng những hoàn toàn không có dự định rời đi, mà bộ dạng còn giống như có chuyện muốn nói lại thôi, không biết nên nói hay là không nên nói.
"Còn có việc?" Triệu Tiểu Tiên nghi hoặc nói: "Có việc gì thì mau nói đi."
Chu Tịnh: "..."
Triệu Tiểu Tiên nhìn bộ dạng khó xử của Chu Tịnh, nói: "Muốn tăng tiền lương?"
"... Không phải." Chu Tịnh bất đắc dĩ nói: "Ngày hôm nay em vô tình biết được một việc."
"Chuyện gì vậy a?"
Chu Tịnh do dự nói: "Lúc trước không phải chị vẫn luôn rất tò mò, muốn biết được người đứng phía sau nắm giữ cái toàn nhà Thiên Hạc Hồ kia là ai hay sao?"
"Đúng vậy." Triệu Tiểu Tiên kinh ngạc nói: "Ai vậy? Em điều tra được?"
Chu Tịnh gật gật đầu.
Triệu Tiểu Tiên lập tức hiếu kỳ hỏi: "Là ai vậy?"
"Em sẽ nói, nhưng mà chị nhất định phải giữ bình tĩnh."
Triệu Tiểu Tiên buồn cười nói: "Chị có cái gì mà không thể giữ bình tĩnh?" Tuy rằng nàng rất tò mò, nhưng chuyện này biết hay không cũng có gì quan trọng, tại sao nàng lại không thể giữ bình tĩnh? "Em nói đi."
Chu Tịnh suy nghĩ một chút, vẫn là cắn răng một cái. "Là... là Doãn tổng."
Triệu Tiểu Tiên phản ứng hơi chậm, sau khi nghe xong còn chưa ý thức được chuyện gì, đại não sau khi sững sờ mới đem tin tức truyền đến đúng nơi.
Sau đó đồng tử của nàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang nhanh chóng lớn hơn. "Em nói ai??"
Cái tòa nhà Thiên Hạc Hồ kia là của Doãn gia? Là của Doãn Tân??!
Trong nháy mắt Triệu Tiểu Tiên hình như đã hiểu được vì sao Chu Tịnh cứ luôn nhấn mạnh kêu nàng phải bình tĩnh, bởi vì khí huyết ở trong cơ thể sau khi biết được chân tướng sự việc liền bắt đầu dời non lấp biển, cuồn cuộn dâng lên.
Doãn Tân lấy tòa nhà của bản thân lừa gạt nàng đấu giá, còn làm bộ làm tịch cùng nàng nâng giá, sau đó lại giả mù sa mưa cầm chi phiếu đến nói điều kiện với nàng, làm nàng cùng cô ta kết hôn??
Quan niệm của Triệu Tiểu Tiên tựa hồ trong nháy mắt đã chịu đả kϊƈɦ phá hủy hoàn toàn, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?!
Cái này rõ ràng chính là lừa hôn!
Tình huống tồi tệ khiến cho người khác vô cùng phẫn nộ!
Triệu Tiểu Tiên thật sự phát điên, ly hôn, nhất định phải ly hôn.
Nói đến con của cô ta, còn sinh con gì nữa, ai thích
thì cứ sinh đi!
"Doãn Tân đâu? Cô ta đang ở đâu, chị muốn đi tìm cô ta!!"
"Tiểu thư, tiểu thư... Chị vừa mới đồng ý rồi, chị phải giữ bình tĩnh."
"Bình tĩnh cái rắm! Chị không giữ bình tĩnh được a!" Triệu Tiểu Tiên oán giận nói: "Cô ta cũng thật quá đáng! Không thể tha thứ!!"
"Cũng... cũng không tính là không thể tha thứ, cái kia chỉ có thể nói rõ là Doãn tổng đã vì chị mà hao tổn tâm huyết..."
"Em còn nói giúp cho cô ta." Triệu Tiểu Tiên tức giận nói: "Cô ta chính là kẻ lừa đảo!"
"Chính là người ta cũng đâu có quy định tòa nhà của mình không thể đem đi đấu giá a..." Chu Tịnh khuyên nhủ: "Hơn nữa... hơn nữa không có ai ép chị bằng mọi giá phải mua không phải sao..."
Nói đến đoạn sau giọng nói không nhịn được liền nhỏ lại, sợ không cẩn thận một chút lại đổ thêm dầu vào lửa.
"..." Triệu Tiểu Tiên tức giận đến mức đấm ngực dậm chân. "Vương bát đản!!"
-----------------------------
Ngày 06-11-2020
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook