Lúc xe ngựa sắp sửa xong, ông chủ quán trà rất nhiệt tình bưng một khay điểm tâm đặc biệt kèm theo trà lên, Khương Tuế Ngọc buồn bực: "Hình như ta không gọi những thứ này."
Ông chủ quán trà toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng: "Đây là điểm tâm mới của quán, có duyên với quý khách, không biết nó may mắn được ngài nếm thử chút không ạ."
Nghi ngờ trong lòng lặng lẽ dâng lên, ánh mắt Khương Tuế Ngọc tối sầm lại: "Ngươi có lòng thật."
Sau đó dây buộc ngọc bội cài bên hông đột nhiên rơi xuống, Khương Tuế Ngọc khom người nhặt cùng lúc ông chủ quán trà bưng điểm tâm lên bàn, ông ta mượn cơ hội rút con dao găm sắc bén từ dưới khay ra, bất ngờ đâm về phía Khương Tuế Ngọc, dao găm vừa vặn lướt qua cấm vệ quân sau lưng, đâm vào không trung.
Sau gáy Khương Tuế Ngọc chợt lạnh, bất chợt nổi da gà, sau khi kịp phản ứng ông chủ quán trà muốn ám sát mình, thân thể nàng phản ứng theo bản năng, dùng đầu mạnh mẽ húc về phía bụng ông ta như con trâu.
Không ngờ Thiết Đầu Công của nàng lợi hại như vậy, húc ông chủ quán trà hộc mấy ngụm máu.
Đây là cảm giác tuyệt thế võ công của các đại hiệp sao? Khương Tuế Ngọc không nhịn được mà sờ đầu mình, vừa ngạc nhiên vừa yêu thích.
"Bảo vệ Huyện chúa!"
Sự cố xảy ra bất ngờ, đội cấm vệ căng thẳng trong lòng, bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh rút đao ra, đưa lưng về phía Khương Tuế Ngọc vây thành một vòng bảo vệ nàng.
Trưởng quan của đội cấm vệ bước một bước dài, vài ba chiêu đã khống chế được ông chủ quán trà.
Vô số người bịt mặt chui ra từ nóc nhà và phòng chứa củi, hai tròng mắt sắc bén của bọn họ lóe ra ánh sáng xanh hung ác như chó sói.
"Bắt sống Khương Tuế Ngọc!"
Không biết ai đã hét to một tiếng.
Đám người bịt mặt ùa lên, lao vào đánh nhau cùng vệ binh, tàn sát khốc liệt, tiếng binh khí va chạm liên tiếp vang lên.
Lần đầu tiên gặp phải tình cảnh nguy hiểm sống còn như vậy, Khương Tuế Ngọc đã sống trong xã hội ôn hòa quá lâu rồi nên lúc mới bắt đầu quả thật nàng vừa choáng váng vừa sợ hãi.
Người tới quá nhiều, vệ binh cũng không rảnh quan tâm đến.
Lúc một người bịt mặt giơ đao lao về phía nàng, phản ứng thân thể nhanh hơn đầu óc, nàng tự nhiên rút roi bên hông ra, "ầm" một tiếng, lằn roi màu đỏ vắt ngang cổ của người đang lao đến, lại dùng sức đá một cái vào eo người bịt mặt đang rút đao chém tới.
Không ngờ công phu của nguyên thân lại xuất sắc như vậy, mặc dù nữ tử quý tộc đương thời cũng cưỡi ngựa bắn tên tập võ, thân thể cũng cường tráng khỏe mạnh, nhưng phần lớn cũng chỉ học được cái vỏ bên ngoài, người trong nghề chỉ thấy là đang khoa tay múa chân thôi.
Uy lực chỉ đủ khiến con ngựa sợ hãi nhưng khi đao thật súng thật đối đầu với kẻ địch thì một chút chắc ăn cũng không có.
Rõ ràng Khương Tuế Ngọc đã cố học trên dưới không ít công phu về roi, nếu không sao nàng có thể dùng roi thuần thục như vậy được chứ.
Thừa dịp hỗn loạn, ông chủ quán trà thoát khỏi khống chế của đội trưởng đội cấm vệ, lén lén lút lút chạy đến sau lưng Khương Tuế Ngọc rồi nhấc băng ghế đập vào ót nàng một cái.
"Ầm" một tiếng, gỗ vụn rơi xuống, ông chủ cứ thế choáng váng nhìn nàng, giữa băng ghế nứt ra nhưng đầu Khương Tuế Ngọc không hề có vấn đề gì.
Đầu nàng là đá sao? Húc bụng người ta đến bị thương không tính, nhưng đến cả bị ghế đập cũng không vỡ.
[Sử dụng xong Thiết Đầu Công, túc chủ cố lên, hạ gục bọn chúng đi!]
Vụn gỗ lơ lửng trong không khí, Khương Tuế Ngọc xoay người đối mặt với ông ta, ánh mắt sâu kín.
Trong tay ông chủ quán trà chỉ còn lại một cái chân ghế, dưới tình thế cấp bách ông ta lại định đập người, nhưng một giây sau đã bị nàng giơ tay ngăn lại.
"Đại thúc, đánh người không phải đánh vậy đâu."
Trên mặt nàng viết đầy mấy chữ ta rất tức giận, ta muốn đánh ngươi.
"Để ta dạy ngươi có được không."
Ông chủ quán trà khó khăn nuốt nước bọt, co chân định chạy nhưng sau đó chỉ trong chớp mắt đã bị roi quấn lấy chân, mạnh mẽ kéo trở lại.
Lúc quay mặt sang, lúc này đối diện là một cái chân ghế, ông ta sắp xong đời rồi...
Tuy đường đi tế bái lần này nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi.
Khương Tuế Ngọc mặc thường phục màu trắng, nhớ lại mọi chuyện xảy ra lúc trước.
Chủ mưu kế hoạch ám sát lần này chỉ có hai khả năng, một là Thôi Mạch Chu, nếu nói hiện tại ai muốn nàng chết nhất, chắc chắn không phải hắn thì chẳng còn ai vào đây đâu.
Mặc dù nguyên khí của nhà họ Thôi bị tổn thương nghiêm trọng nhưng cũng không loại trừ khả năng còn thế lực tàn dư ủng hộ nhà họ Thôi.
Thứ hai là những thế gia oán hận Khương Tuế Ngọc từ lâu, chẳng hạn như nhà họ Lạc và nhà họ Phương.
Nói đến nhà họ Lạc thì không thể không nhắc tới Lạc quý phi của tiên đế, đây là một nhân vật lợi hại.
Từ sau năm tiên đế bốn mươi tuổi, vì mê mệt tu đạo trường sinh nên ông ta rất ít khi bước vào hậu cung, đã thanh tâm quả dục một thời gian rất dài.
Khi ông cải trang dạo chơi tiết thanh minh ở Vân Hạc Quan đã vô tình gặp được Lạc quý phi đang tuổi xinh đẹp như ngọc, thoáng nhìn một cái đã nhớ mãi không quên.
Từ đó tiên đế độc sủng mỗi mình Lạc quý phi, không chỉ vì nàng ta mà đuổi hết phi tử từng sinh hoàng tự ra khỏi hoàng cung, thậm chí ông ta còn nổi lên suy nghĩ phế Khương hoàng hậu.
Lúc đó Khương Dịch cũng là hoàng hậu, vốn là phu thê từ thuở niên thiếu với tiên đế, năm tháng qua đi tình cảm phu thê cũng trở nên mờ nhạt, những tưởng dù sao cũng còn tình thân nhưng không ngờ tiên đế lại bạc tình phai lòng đến vậy.
Lúc yêu ngươi thì ngươi chính là viên minh châu trong lòng bàn tay, vì ngươi tìm trăng hái sao dẫu muôn vàn khó khăn cũng không chối từ; lúc chán ghét ngươi rồi thì ngươi chỉ như đôi giày dính bùn nhơ bẩn, vứt bỏ khi nhan sắc đã tàn phai.
Sau khi nữ hoàng cầm quyền, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lạc từng mê hoặc trái tim quân vương, nên chém thì chém, nên lưu đày thì lưu đày, gần như nhổ cỏ tận gốc.
Mà khi đó dẫn đầu tịch thu nhà họ Lạc chính là Khương Tuế Ngọc, chỉ là lúc tịch thu gia sản, đứa con út của nhà họ Lạc cũng không thấy tung tích đâu, không chừng đã trốn khỏi nước Tuyên hoặc là trốn ở đâu đó chờ cơ hội hành động rồi.
Một thế gia đại tộc khác là nhà họ Phương quanh năm bất hòa với nhà họ Khương, ngoài mặt rất êm đẹp với nữ hoàng nhưng thực ra lại bằng mặt mà không bằng lòng, không biết đã ngáng chân bao nhiêu rồi, thuở thiếu thời Khương Tuế Ngọc cũng ăn không ít thua thiệt ngấm ngầm của bọn họ đâu.
Ngày tiếp theo, trở lại phủ Huyện chúa đã chạng vạng tối, Khương Tuế Ngọc phái người truyền lời đến viện Thanh Phong nói muốn dùng bữa tối cùng Thôi Mạch Chu.
Phòng bếp hiểu Khương Tuế Ngọc thích món ăn thịt cá khẩu vị nặng, cũng không quên Thôi Mạch Chu thích món nhạt nên sắp xếp vô cùng chu đáo.
Một chén canh xương heo xuống bụng, thơm ngon mà không ngấy, Khương Tuế Ngọc cảm thấy bụng ấm áp, đến mỗi cọng lông cũng cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu: "Cửu Lang không chê ta ăn chùa uống chùa ở đây chứ?"
Thôi Mạch Chu dịu dàng cười một tiếng: "Đâu có, cả phủ Huyện phủ đều là của Huyện chúa, Huyện chúa muốn làm gì thì làm cái đó, Dữ Tu không có quyền xen vào."
Giả bộ, xem ngươi có thể giả bộ đến khi nào.
Khương Tuế Ngọc cười tủm tỉm: "Mỗi lần gặp Cửu Lang, ta thấy rất thoải mái, chỉ là trước kia ta hồ đồ, nhiều lần mạo phạm Cửu Lang, ngươi không trách ta chứ?"
"Huyện chúa khó tránh khỏi có lúc phạm sai lầm, sao Dữ Tu có thể vì vậy mà trách cứ Huyện chúa."
Mới là lạ.
"Vậy thì tốt, ta còn lo Cửu Lang vì chuyện lúc trước mà có khúc mắc trong lòng với ta, ngồi một chỗ dùng cơm với ta sẽ không thực sự ngon miệng."
Ngươi cũng thật tự biết mình, ý cười của Thôi Mạch Chu vẫn như cũ: "Sao có thể? Huyện chúa đại giá quang lâm, khẩu vị Dữ Tu cũng tốt hơn nhiều, còn có thể ăn nhiều hơn một chén nữa đấy."
"Ôi, một chén sao đủ được, người đâu, mang một thùng cơm tới đây, để lang quân ăn cho thỏa thích!" Khương Tuế Ngọc vỗ vỗ tay, lập tức có gia nô bưng một thùng cơm trắng còn tươi bốc khói đi ra.
Ăn nhiều như vậy, coi ta là heo chắc? Khóe miệng Thôi Mạch Chu giật một cái, vội vàng ngăn nàng lại: "Huyện chúa, vậy thì nhiều quá rồi."
Khương Tuế Ngọc thở dài: "Đây đâu thể coi là nhiều, hôm qua ta bị ám sát, còn lo lắng sau này không được ăn thức ăn nóng hổi nữa, thật may trời cao phù hộ nên ta mới tránh thoát một kiếp."
Nói xong, nàng âm thầm quan sát sắc mặt Thôi Mạch Chu.
Dường như Thôi Mạch Chu cũng không kinh ngạc, trái lại còn bình thản nói: "Chuyện này Dữ Tu đã nghe nói, Huyện chúa phải nhanh chóng bắt tên gan lớn bằng trời đó về quy án mới được."
Hắn làm việc đến một giọt nước cũng không để lọt, nàng hoàn toàn không nhìn ra được chút sơ hở nào.
Đến tột cùng là nàng đa nghi, hay là hắn ngụy trang quá mức hoàn mỹ?
"Canh này ngon thật, tới nếm thử chút đi." Khương Tuế Ngọc nhiệt tình tự múc canh cho hắn, Thôi Mạch Chu đang định nhận lấy, nàng bưng không vững canh nóng trong suốt đột ngột đổ xuống chân hắn.
Khương Tuế Ngọc lập tức sững sờ, nàng không biết phải xoay sở tai nạn trước mắt như thế nào.
Nàng nói không phải cố ý, hắn sẽ tin sao?
Sắc mặt Thôi Mạch Chu trầm xuống.
Hay cho Khương Tuế Ngọc ngươi, quả nhiên đủ nham hiểm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook