Đợi khi Khương Tuế Ngọc nhận ra ý tốt của mình biến thành chuyện xấu, nàng theo trực giác lấy khăn tay trong người ra lau sạch sẽ giúp hắn.
Thôi Mạch Chu chưa kịp cản lại thì tay nàng đã chạm vào.
Trong phút chốc, Khương Tuế Ngọc như chợt hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Thôi Mạch Chu cắn răng nhưng vẫn giữ nụ cười trên mặt, một tay giữ lại bàn tay thật thà của nàng lại: "Không cần phiền Huyện chúa, để ta tự làm."
Đôi mắt nàng trợn tròn, nỗi kinh ngạc và sự tò mò đan xen nhau, giống như vừa phát hiện ra một thế giới mới vậy, nàng mở miệng nói mà không hề nghĩ ngợi: "Của ngươi cũng không nhỏ nha."
Nhận thấy tình huống có vẻ không ổn, lúc này Khương Tuế Ngọc mới che miệng lại.
Thảm quá, đã bất cẩn để lộ bộ mặt mà nàng đã giấu kín mất rồi, cũng tại hồi trước nàng đọc quá nhiều tiểu thuyết "đen" đây mà, đáy lòng ảo não thở dài một hơi.
Hai gò má nóng hầm hập, lặng lẽ ửng đỏ.
Mặt Thôi Mạch Chu có hơi không nhịn được, hắn có thể cảm nhận được các đốt ngón tay của mình chậm rãi nắm lại phát ra tiếng răng rắc.
Phải khó khăn lắm hắn mới nhịn được xúc động muốn đánh nàng, nói từng chữ một: "Tạ ơn lời khích lệ của Huyện chúa."
Nhưng rõ ràng vẻ mặt của hắn không phải ý này.
Thôi Mạch Chu đứng dậy muốn đi thay quần áo.
Khương Tuế Ngọc cũng đứng lên, xấu hổ không biết để đâu cho hết, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, không dám nhìn hắn: "Chuyện đó, ta còn có chuyện quan trọng phải xử lý, đi trước đây."
Nàng bước thật nhanh rời khỏi viện Thanh Phong.
Hơn nữa mấy ngày sau đó, Khương Tuế Ngọc quyết định sẽ không bước vào đây thêm lần nào nữa, bởi nàng thật sự quá mất mặt rồi.
Khương Nghiễn vẫn còn đang chấn động trước những từ ngữ kinh người của Huyện chúa nhà mình.
Tuy rằng nàng ta biết Huyện chúa rất mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại là người phóng khoáng như vậy.
Trong đầu nàng ta vẫn còn đang nhớ chuyện xảy ra vừa nãy cho nên khi Huyện chúa dừng bước, nàng ta không nhận ra nên đã đâm vào nàng.
Khương Nghiễn ngay lập tức hoàn hồn, sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng xin lỗi: "Huyện chúa, thuộc hạ không có mắt, xin người đừng trách tội."
Nhưng Khương Tuế Ngọc rõ ràng đang nghĩ đến chuyện khác, nàng cũng không để ý những lời nói vừa rồi của nàng ta.
Chỉ thấy Huyện chúa do dự một hồi lâu rồi hỏi nàng: "Khương Nghiễn này, ta hỏi ngươi một việc, chén canh lúc nãy rất nóng, Thôi lang quân có sao không?"
Nàng ta cũng không phải là y quan, sao mà biết được.
Khương Nghiễn suy nghĩ một lát, vẫn thành thành thật thật nói ra suy nghĩ từ đáy lòng: "Có thể, chắc là sẽ có sao đấy ạ."
Lương tâm của Khương Tuế Ngọc càng cắn rứt hơn, đoạn tử tuyệt tôn không khác nào cướp của giết người: "Vậy thì tìm y công vào phủ xem giúp hắn một chút đi."
Nàng bước vài bước rồi lại dừng lại, nói thêm vài câu: "Đúng rồi, ta nhớ có một chiếc roi hổ vừa được đưa đến nhà kho, dù sao ta cũng không dùng nên đưa đến chỗ của Thôi lang quân luôn đi."
Trương y công lại bước vào phủ Huyện chúa lần nữa, đến khi xem vết thương cho Thôi lang quân thì vẻ mặt của ông vô cùng vi diệu.
Đợi khi ông chẩn mạch xong, vừa lúc thấy Huyện chúa cho người đưa roi hổ đến, vẻ mặt của ông càng thêm vi diệu hơn nữa.
Sắc mặt của Thôi Mạch Chu cũng không tốt lắm.
Thôi Mạch Chu cho rằng ông đến xem vết roi sau lưng hồi phục như thế nào, vì thế đã kể chi tiết tình hình cho ông: "Chỗ miệng vết thương gần đây có hơi ngứa."
"Không sao cả, đó là do vết thương đang lên da non, nhớ đừng gãi là được rồi."
Trương y công dặn dò hắn thêm vài câu, cuối cùng còn tốt bụng nhắc nhở hắn: "Biết các ngươi là người trẻ tuổi sức lực dồi dào nhưng chuyện gì cũng phải có chừng mực thôi, đạo lý hăng quá hóa dở hẳn lang quân đã từng nghe rồi.
Tuổi còn trẻ mà không được, sau này phải làm sao đây."
Câu phía trước vẫn còn bình thường, nhưng vài câu phía sau làm cho Thôi Mạch Chu cảm thấy khó hiểu, nghĩ đến mấy món đồ mà Khương Tuế Ngọc đưa đến thì trong lòng hắn đã hiểu rõ, chỉ cảm thấy tức đến ngứa răng.
Lưu Thuận tiễn Trương y công ra khỏi cửa rồi đưa nghiên mực cho Thôi Mạch Chu.
Thôi Mạch Chu cặm cụi đọc sách, Lưu Thuận nghĩ rằng hắn sẽ không để ý tới mình, bèn gãi tới gãi lui, phủi phủi con sâu, làm rất nhiều chuyện lén lút.
Khi hắn ta đang ngáp giữa chừng thì bỗng nghe Thôi Mạch Chu nói: "Ta thấy trong sách có ghi về Quỳnh Lộ cao, ngọt mà không ngấy, ngậm vào miệng lập tức tan ra, dư vị lưu lại rất lâu, khiến ta cảm thấy có hơi thèm."
Lưu Thuận quy củ đứng thẳng lại, nghe thấy lang quân nhà mình muốn ăn Quỳnh Lộ cao thì nhớ đến cửa tiệm Điểm Trai vừa khai trương nửa tháng trước: "Chuyện này thì có gì khó, ta nhớ là Điểm Trai cũng có bán, nhưng phải xếp hàng ở cửa tiệm từ sớm, nếu không thì chưa chắc sẽ mua được.
Nếu lang quân muốn thì cứ giao việc này cho Lưu Thuận đây." Hắn ta vỗ ngực cam đoan nói.
Thôi Mạch Chu bất đắc dĩ cười: "Ngươi đấy, nhắc đến ăn là rành lắm."
Lưu Thuận không có tham vọng gì lớn, duy chỉ có việc ăn uống thì rất chịu tìm tòi nghiên cứu, nghe thấy công tử nói như vậy thì ngại ngùng gãi đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lưu Thuận khó khăn lắm mới mang được Quỳnh Lộ cao còn nóng hổi vào cửa thì thấy có người đang chờ mình.
Khương Nghiễn vung tay lên, hai gia đinh khôi ngô ở phía sau nàng ta lập tức tiến lên lục soát người hắn ta.
Lưu Thuận vừa giãy giụa vừa quát tháo: "Các ngươi làm gì vậy?"
Lát sau, gia đinh lục soát được một túi giấy dầu đựng điểm tâm trên người hắn ta.
Có lẽ nào thứ đồ kia ở trong món điểm tâm này?
Khương Nghiễn một hơi ăn hết tất cả, bụng đã no căng lên cũng không phát hiện có thứ gì bên trong.
Trong lòng kinh ngạc, sao lại không có được?
Sau đó Khương Nghiễn dẫn người rời đi, một lời giải thích cũng không có.
Lưu Thuận mang một bụng ấm ức trở lại viện Thanh Phong, liên tiếp kể khổ: "Khương Nghiễn nàng ta chính là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, coi trời bằng vung! Ta phải xếp hàng gần một canh giờ mới mua được điểm tâm, vậy mà nàng ta đã ăn hết tất cả rồi, người nói xem có tức hay không?"
Thật ra Thôi Mạch Chu không hề có chút kinh ngạc nào: "Ăn thì ăn vậy, mua lại là được rồi mà."
"Nhưng ta không nuốt trôi cục tức này được.
Nhớ lúc đầu ở phủ Thừa tướng, làm gì có người nào dám không để ý mặt mũi của lang quân như vậy." Lưu Thuận ủ rũ.
Tay Thôi Mạch Chu đang cầm chén ngọc không khỏi siết chặt lại, sao hắn lại không biết nỗi khổ của người phải ăn nhờ ở đậu, bị người ta chi phối được? Thời cơ chưa tới, hắn chỉ có thể tiếp tục nén giận mà thôi.
Nhị nội đường của Trấn Ninh Ti.
Trong đám người ám sát ngày ấy có một người được giữ lại mạng sống, Khương Tuế Ngọc phải tốn rất nhiều công sức mới có thể moi được vài tin tức từ miệng của kẻ đó.
Không thể ngờ rằng, chuyện này không chỉ có liên quan đến Lạc gia mà dường như còn liên quan đến địch quốc là nước Vệ.
Còn chưa điều tra rõ được sự tình vậy mà kẻ đó đã vô duyên vô cớ chết vào sáng hôm nay.
Khương Nghiễn ủ rũ: "Thuộc hạ bất lực, không điều tra được gì trên người của Lưu Thuận."
Khương Tuế Ngọc khoát tay: "Không sao, ngươi trông coi ở viện Thanh Phong một đêm cũng mệt mỏi rồi, lui xuống nghỉ ngơi đi."
Nàng đã sớm đoán được sẽ không nắm được nhược điểm gì từ Lưu Thuận, nàng và Thôi Mạch Chu đều hiểu rõ trong lòng.
Tuy vậy, hành động của Khương Tuế Ngọc là muốn cảnh cáo để hắn thu liễm lại một chút.
Đã đạt được mục đích rồi thì kết quả cũng không quan trọng lắm.
Khương Tuế Ngọc mệt mỏi xoa huyệt thái dương, phải trợ giúp Thôi Mạch Chu đứng đầu quan dân không phải điều dễ dàng gì.
Trước có sói sau có hổ, đến bản thân của mình còn chưa lo xong, nhìn thấy chồng hồ sơ vụ án thì nàng càng thấy đau đầu hơn.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc được giải phóng, nàng vừa mới bước xuống bậc thềm thì chợt nghe thấy âm thanh truyền đạt nhiệm vụ.
Đến thành Tây cứu Thuần Vu Tịnh.
Thuần Vu Tịnh chính là một nhân vật khó lường.
Nàng ta xuất thân bần hàn, ban đầu vốn bị bán làm vợ cho một người què, đổi lấy sính lễ cho huynh trưởng của nàng ta cưới vợ.
Nàng ta vẫn luôn không cam chịu số mệnh, không chịu sự sắp xếp của cha mẹ, đào hôn bỏ trốn, dựa vào năng lực của bản thân thi được tiến sĩ, có được sự thưởng thức của nữ hoàng.
Trong kết cục của "Sau khi gả cho Vương gia tàn tật" còn nhắc tới rằng nàng ta là nữ Tể tướng trong tương lai.
Nhưng mà vô duyên vô cớ vì cái gì phải đi cứu một Thuần Vu Tịnh vốn không hề quen biết?
Kệ nó đi, làm xong chuyện là được rồi.
Thành Đông Tây đan xen nhau, người đi đường qua lại không ngớt trên phố, những thương nhân cùng lạc đà nối nhau nườm nượp, các tiểu thương, sai dịch đi qua đi lại gào to rao hàng.
Trên vỉa hè, các tửu lâu san sát nhau, có thể thấy được sự phồn thịnh của nơi đây.
Một gã con em quan gia quần áo gọn gàng, vốn đang cưỡi một con ngựa khỏe màu đỏ, ung dung nhàn nhã đi dạo ở trên đường.
Đột nhiên, không biết là con ngựa bị thứ gì làm cho hoảng sợ, vô duyên vô cớ trở nên phát cuồng, vùng vẫy thoát khỏi sự lôi kéo của người cầm cương, quăng gã con quan từ trên lưng xuống, đá lung tung trong chợ.
"Mau tránh ra!" Có người hô hào.
Phiên chợ vốn đang ngay ngắn trật tự đột nhiên trở nên lộn xộn.
Người trên đường đều vô cùng sợ hãi, vội vàng tránh ra hai bên, khỏi đường ngựa điên chạy.
Những cửa tiệm nhỏ không thể di chuyển thì coi như gặp chuyện xui xẻo, búp bê, quà vặt,...!đều tan hoang đầy đất.
Nhưng người già và trẻ em chậm chạp không may mắn như vậy, tránh không kịp, thiếu chút nữa thì bị đá bay đi.
Thuần Vu Tịnh vốn muốn đến thành Tây mua chút dầu muối, thấy con ngựa điên kia hí một tiếng chạy như một mũi tên lao, cụ già và trẻ nhỏ bên đường cũng không kịp tránh đi, Thuần Vu Tịnh trong tiềm thức muốn kéo bọn họ đến nơi an toàn.
Ai ngờ con ngựa đang phát cuồng kia đột nhiên thay đổi phương hướng, trực tiếp chạy về phía của nàng ta.
Trong chớp mắt, Khương Tuế Ngọc dùng sức chín trâu hai hổ xông đến phía trước, túm chặt dây cương, sức lực to lớn, tay ghìm đến chảy máu, khó khăn lắm mới ghìm được con ngựa khi nó chỉ còn cách trước mặt Thuần Vu Tịnh một tấc.
"Còn không mau chạy đi!"
Khương Tuế Ngọc hét lớn một tiếng, ba hồn sáu phách của Thuần Vu Tịnh mới trở về, nàng ta đỡ cụ già và trẻ nhỏ nhanh chóng rời đi.
Con ngựa giơ chân trước lên hí dài, Khương Tuế Ngọc dần dần khống chế không nổi nữa, để những người xung quanh nhanh chóng rời khỏi.
Ký chủ, cô phải chịu đựng đó!
Sau đó, sức lực của nàng không giữ nổi nữa, những vết máu đầy bàn tay bèn buông lỏng tay ra, xích mã nâng cao hai chân sau đá hậu, đột ngột đạp nàng bay đi rồi đập vào bức tượng sư tử đá trước cửa nhà người ta.
Đau quá đi.
Lưng đau, mông đau, chân đau, chỗ nào cũng đau hết.
Khương Tuế Ngọc đau đến nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt dữ tợn.
Sau này sẽ không ra vẻ anh hùng gì nữa hết.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, có một nam tử oai hùng mặc viên lĩnh thiếu khố bào sam từ trên trời giáng xuống, cưỡi trên lưng ngựa, mặc cho con ngựa có chạy hay hí như thế nào vẫn ghìm chặt dây cương trong tay, nhanh chóng làm con ngựa bình tĩnh trở lại.
Khương Tuế Ngọc thật sự không hiểu, đều cùng là cứu người cả mà người thì anh hùng khổng võ bất phàm, kẻ lại là một người vô dụng té xuống đất không đứng dậy nổi là sao vậy?
Thuần Vu Tịnh tiến lên xem xét thương thế của Khương Tuế Ngọc, nhưng không dám tùy tiện đụng vào nàng, lo lắng nói: "Ngươi không sao chứ?"
Bộ nhìn ta giống dáng vẻ của một người không sao à?
Khương Tuế Ngọc vì lễ phép vẫn cố nặn ra một nụ cười, mạnh miệng nói: "Cũng không có gì đáng ngại."
Nam tử oai hùng từ trên lưng ngựa chắp tay hành lễ với nàng: "Thần, Vương Túc Mẫn, đã gặp qua Huyện chúa."
Vương Túc Mẫn là thống lĩnh của tả quân Vũ Lâm, thân thủ mạnh mẽ, công phu rất cao, chuyên phụ trách thủ vệ của cung Đại Minh.
Khương Tuế Ngọc cố gắng duy trì hình tượng của mình, vẫy tay với hắn ta.
Vương Túc Mẫn không hiểu lắm nên tiến lại gần hơn một chút.
"Làm phiền Vương thống lĩnh giúp ta tìm người khiêng ta hồi phủ." Khương Tuế Ngọc vô tình chạm vào miệng vết thương bèn hít vào một hơi lạnh.
Vương Túc Mẫn sảng khoái đáp ứng: "Đương nhiên có thể."
Con ngựa bị thuần phục kia đột nhiên phát ra tiếng phì phì bằng mũi, giậm chân tại chỗ, dường như đang cười nhạo nàng.
Khương Tuế Ngọc khó khăn giơ ngón giữa với nó.
Đây là sự quật cường cuối cùng của nàng.
Con ngựa lắc cái đuôi, quay đầu đi không thèm nhìn nàng, làm như không để ý.
Kết quả là tin tức Trường Nhạc Huyện chúa anh dũng cứu người lại bị khiêng hồi phủ truyền khắp cả Thượng Kinh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook