Dịch Túc đã chết, chết không hề xuất hiện triệu chứng báo trước.
Khi Thị Vũ Xuyên chạy tới phòng 303, mặt trời vừa mới lặn xuống núi, khắp viện điều dưỡng toả ra ánh sáng vàng lộng lẫy ấm áp.
Buổi sáng chết mất người mới phòng 210, chưa đầy 24 giờ đã nghênh đón người thứ hai, hơn nữa tình trạng chết có chút kì lạ.
Phùng Hoa toàn thân dính máu chắn ngay cửa, cánh tay dị biến dựng thẳng lên, khoa trương khoa tay múa chân: " Lúc chúng ta định trở về nghỉ ngơi, kết quả cậu ta đột nhiên thấy đau bụng càng lúc càng lớn! Bùm một tiếng......!Nô banh xác luôn! Wow! Nội tạng bay từa lưa! Hơn nữa số lượng không quá bình thường."
Mùi máu tươi hăng mũi liên tục bốc ra ngoài phòng, trí tưởng tượng thêm phong phú.
Vương Lanh Canh và Trương Luân ngây ngốc, đêm qua bọn họ chỉ là người thường.
Ngay cả người chơi lâu năm như Kha Chân cũng chau mày.
"Chó đẻ, đây mà là phó bản dành cho người mới sao......" Tóc đỏ nóng nảy, gãi đầu, mày nhăn khít lại.
Khi người mới sống qua một nữa thời gian, có nghĩa là độ khó của phó bản không quá cao, cái này được gọi là tỷ lệ người mới.
Kết quả, chưa đầy 24 giờ đã chết hai người, đều là người mới, chuyện này không phải quá bất thường à.
Trên mặt đất in đầy dấu chân máu, thấy đám Hình Gia đã xem xét qua, Thị Vũ Xuyên định xuyên qua khe hở giữa Phùng Hoa và vách cửa, quan sát hiện trường bên trong_____máu bắn tung toé trên tường, nội tạng rơi khắp mặt đất, đúng thật là nổ banh xác.
Kì lạ là có tận bốn cái dạ dày.
Giống như Phùng Hoa kể, nội tạng phát triển trong khoảng thời gian ngắn, cuối cùng nứt vỡ dẫn đến cái chết.
Phùng Hoa: "Hiện tại mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, chúng ta nên trao đổi tin tức với nhau, tôi biết nguyên nhân Dịch Túc chết." Nói xong ông nhìn về phía Hình Gia.
Chỉ thấy Hình Gia cười một tiếng: "Ông có tư cách gì mà kêu mọi người trao đổi tin tức? Sẵn tiện anh đây thông não miễn phí cho mấy người luôn, đa số những thứ phó bản cung cấp đều không thể ăn, hồi sáng thằng nhóc kia ăn nhiều nhất chứ gì?"
Đồ ăn khiến tốc độ dị biến tăng nhanh, chết càng nhanh.
Thị Vũ Xuyên vói tay vào túi.
Quả trứng cất mấy tiếng đồng hồ, vậy mà giờ vỏ không hề khô cứng, cảm giác khá mềm mại.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Trương Luân, Thị Vũ Xuyên do dự một lát, cất sủng vật vào lại.
Nhân cơ hội này, Hình Gia không biết từ đâu lấy đâu ra một cục hình vuông, mặt trên viết lương thực khẩn cấp, giống như thứ Ngu Vân Hoàn cho Thị Vũ Xuyên.
Hình Gia: "Chỗ anh đây có đồ ăn nha, vật trao đổi là đạo cụ phó bản khen thưởng."
......
Trong lúc chờ hành lang tắt đèn, đã không còn ai để ý xác Dịch Túc.
Phùng Hoa lộ vẻ nóng nảy: "Sắp đến giờ gác cổng rồi, tôi không muốn ở cùng xác chết đâu, đêm nay có thể chung phòng với mấy cậu được không?"

Ông lộ biểu cảm nịnh nọt Hình Gia, đúng như suy đoán đối phương không thèm để ý.
Ban đêm rất nguy hiểm, mọi người lần lượt về phòng.
Phùng Hoa bàn bạc xong xui, đêm nay ông sẽ lên phòng 401 ngủ tạm một đêm.
Khi đèn chớp nháy lần hai, hành lang tầng 3 vắng tang, chỉ còn một mình Thị Vũ Xuyên.
Dưới ánh đèn tối tăm cậu bước vào phòng 303.
Cậu nhóc buổi sáng còn thẹn thùng xin ăn, giờ phút này đã ngừng thở, đồng tử tan rã trừng to, nằm trên mặt đất bụng banh tẹt quẹt, chết không nhắm mắt.
Chưa đến mười phút là tới 8h30, Thị Vũ Xuyên dạo một vòng, khi định duỗi tay lật thi thể qua kiểm tra.
【 Chẳng phải cậu có thói ở sạch sao? Không lẽ cậu muốn moi bụng tên kia ra á! 】
Lời thoại quen thuộc, nhưng giọng điệu y chang hệ thống vừa mới trói định của trò chơi.
Thị Vũ Xuyên thử gọi: "Hệ thống rác rưởi?"
【 Yo! Nay còn bày đặt ăn nói nhỏ nhẹ đồ 】
Thị Vũ Xuyên nhẹ nhàng thở ra, đúng là hệ thống chết tiệt làm bạn cùng mình nhiều năm.
【 Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì đó nha, tôi thông minh quá mà, cho nên ngụy trang thành hệ thống ở đây để có thể ở cạnh ký chủ, cậu không cần quá cảm động đâu 】
Thị Vũ Xuyên: "Hiện tại còn dùng được chức năng nào vậy?"
【 Cậu thay đổi rồi, trước kia không có hám lợi nhứ thế! 】
Thị Vũ Xuyên:" Giờ vô dụng rồi chứ gì!"
【 Cũng không thể nói như vậy! 】
【 Sau khi chiến trăm hiệp với hệ thống trò chơi, cuối cùng tôi đã thăng cấp, quyền hạn sắp ngang ngửa nó luôn! 】
Thị Vũ Xuyên: "Vậy mày có tác dụng gì?"
【..Giúp cậu giảm bớt bầu không khí kinh dị ó! Điều chỉnh cảm xúc! 】
Thị Vũ Xuyên: "ĐM"
【 Quá đáng ghê! Hệ thống cũng có luật riêng chứ bộ, quyền hạn cao hơn trước có thể trộm tiết lộ chút ít tin tức đó 】
Gặp lại hệ thống, tuy không mở thương thành được, nhưng may là tích phân vẫn còn, đành để lần sau thử.
Bị gián đoạn giữa chừng, đã sắp đến thời gian gác cổng, Thị Vũ Xuyên nhìn thoáng qua thi thể Dịch Túc, nhanh như gió phóng xuống tầng hai, tìm được tủ chữa cháy khẩn cấp sau cây cột phòng 210.

"HÀNH ĐỘNG GÂY NGUY HIỂM, XIN ĐỪNG BẮT CHƯỚC."
Nói xong, cậu đấm một phát pha lê vỡ vụn đầy đất.
Cánh tay luồn qua những mảnh nhọn, cầm rìu chữa cháy và dây thừng.
Trong lúc đi loanh quanh tìn nhà xác, cậu liền phát hiện cái này.
【 Lấy dây thừng làm gì? 】
Thị Vũ Xuyên: "Trói tang thi.

Tao có vài chuyện muốn kiểm chứng, yêu cầu hình ảnh camera."
Buổi chiều đi ngang qua phòng 210, bên trong dọn dẹp sạch sẽ, mà Trương Luân nói từng đi qua cũng không thấy mấy ảnh.
Cho nên cậu tính đêm nay thử vận may, chạy đi tìm nhà xác.
......
Khi quay về phòng 113, thời gian gác cổng vừa điểm.
"Rầm rầm rầm rầm......"
Tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
【 Vãi! Ngoại hình rất độc đáo nha! 】
Phiên thư tiếng vang lên, hệ thống xem xét tư liệu.
【 Y? Vậy mà lại là sản phẩm hệ liệt 】
【 Cao cao tròn tròn nhày nhụa làm tôi___huệ】
Mặc kệ là cục thịt mọc đầy ngón tay hay chân, Thị Vũ Xuyên từ chối tưởng tượng.
Cậu móc trứng gà trong túi ra.
Vỏ cứng màu đỏ đã hoàn toàn mềm nhũn, bóng loáng, lòi phần màu hồng phấn nhàn nhạt.
Lúc đầu mặt ngoài xuất hiện một cái chấm đen, da hơi chuyển động giống như thai động, lần lượt hiện thêm vô số chấm đen khác.
Đã từng là quả trứng luộc mlem mlem nằm trên khay, giờ lại trở nên móp méo nằm trong tay Thị Vũ Xuyên.

【 Này này mau quăng cục xấu hoắc đó đi! Nó sắp nở rồi! 】
Sợ quả trứng trực tiếp nổ tung khiến mảnh vỡ bay vào mắt, Thị Vũ Xuyên dứt khoát kéo cửa sổ, ném vút lên trời.
Sau đó nhanh chống đóng lại, ngăn cách âm thanh nổ tan tành bên ngoài.
......
Tối nay hủ thi không giống ngày hôm qua tới như vậy cấp.
Thị Vũ Xuyên nắm dây thừng, nằm trên giường trông mòn con mắt.
Chờ tới nửa đêm, cuối cùng âm thanh mong đợi bấy lâu cũng vang lên.
"Ca_____kẽo kẹt." Cửa bị đẩy ra.
Thứ đột nhập không phải tang thi, là Bạch Yên.
Nhưng mà hôm nay anh khác hoàn toàn so với hôm qua.
Đôi mắt đỏ au híp lại, miệng cười mỉm, coi bộ mới gặp được chuyện thú vị nào đó.
Thị Vũ Xuyên thì không vui lắm_______ tìm được chủ nhân ánh mắt bí ẩn ở đại sảnh rồi.

【 Cách anh ta nhìn cậu cứ ghê ghê rợn rợn kiểu gì ấy? 】
Thị Cũ Xuyên: "Chắc do bị đồ vật không sạch sẽ bám vào người."
Buông dây thừng, tay mò mẫm cầm rìu chữa cháy dựng chỗ mép giường, Thị Vũ Xuyên ngồi dậy nhìn chằm chằm Bạch Yên .
Trường đao vẫn là trường đao, chỉ có điều thân đao giờ phút này đã biến thành màu trắng bạch, còn toả sáng lấp lánh, thánh khiết vô cùng.
Khi Thị Vũ Xuyên đối diện đôi mắt đỏ au kia, cảm giác như có nguồn sức mạnh vô hình bắn đến, trái tim ngủ say đã lâu đột nhiên nảy lên một nhịp.
Bạch Yên cầm trường đao chậm rãi nện bước.
Bạch Yên:"Nhân loại xinh đẹp"
Giọng nói trầm ấm cuốn hút ai nghe cũng chết mê.
Thị Vũ Xuyên: "Ha ha ha ha ta quên mất, nhân loại vốn rất yếu ớt mà.

Khi đối mặt với ta chúng chẳng thể nhúc nhích nổi.

Nhưng không sao, hiện tại ta đem mang ngươi vĩnh đọa tử vong chi thành."
Bạch Yên cho rằng vẻ mặt đần độn ngồi đờ một chỗ của Thị Vũ Xuyên là vì bị doạ.
"......" Tuy Thị Vũ Xuyên nghe không hiểu đối phương đang lảm nhảm cái gì nhưng cậu bất ngờ vl.

【 A đạ mấu! Nhím biển ngoài cửa đã bắt đầu dùng mấy ngón chân moi đất rồi! 】 Hệ thống hận không thể mọc tay bịt lỗ tai lại.
Nghĩ đến chuyện Bạch Yên đang bị thương và mất tích nguyên ngày, vừa về liền dính phải đồ vật không sạch sẽ, ngay cả người qua đường vô tình chiếm phòng như Thị Vũ Xuyên cũng cảm thấy đối phương quá thảm.
Bạch Yên nhìn cậu đứng dậy, tay trái xách theo rìu chữa cháy.
Bạch Yên: "Ngươi có thể cử động?"
Hắn rõ ràng ở đối diện trong nháy mắt cấp Thị Vũ Xuyên hạ hành động hạn chế ám chỉ.
Đáp lại câu hỏi của hắn chính là một đấm thật mạnh vào mặt.
Đột nhiên tiếp nhận một lực vừa mạnh vừa nhanh khiến cơ thể Bạch Yên trực tiếp bay khỏi phòng đập lên vách tường ngoài hành lang, bụp một tiếng.
Lần này đến lượt Bạch Yên thừ* một đống.
Hắn luôn thức tỉnh lúc nửa đêm, chiếm đoạt thân xác này một thời gian ngắn, chỉ cần hắn xuất hiện, mặc kệ vết thương trên người nghiêm trọng bao nhiêu sẽ khỏi ngay.
Tất cả quái vật trong phó bản đều phải run sợ, người chơi đối diện sẽ bị khống chế, hắn không cần làm bất cứ hành động nào, chỉ cần thọc lưỡi dao sắc bén thọc vào tim người chơi, là có thể nhẹ nhàng kết thúc hết thảy, đơn giản như đang giỡn.
Ai dè thất bại thảm hại, lần đầu tiên trong đời.
Cửa phòng mở toang hoang, Thị Vũ Xuyên đứng ngược ánh trăng, nhìn bạch yên .
Một đấm vừa nãy vẫn trong phạm vi khống chế, không chết được.
Nhìn vết thương tan biến với tốc độ muốn lé con mắt, Thị Vũ Xuyên cười nói: " Quả nhiên."
Vậy thì không cần lo lắng đánh chết người nữa.
Ngày hôm qua lúc Bạch Yên rời đi thương thế rất nghiêm trọng, nhưng hôm nay gặp lại một giọt máu cũng chẳng soi được, nghiễm nhiên* đã khỏi hẳn.
Thị Vũ Xuyên: "Được, tiếp theo đây chúng ta tâm sự chút xíu ha, làm cách nào mới có khiến ngươi cút khỏi cơ thể người củ.......đồng đội của ta hửm?"
Tuy Thị Vũ Xuyên rất tò mò về năng lực tự chữa lành.
Nhưng cậu vẫn châm chước từng câu dùng từ, tự tạo cho bản thân một nguyên nhân hợp lý.
Thị Vũ Xuyên: "Ờ ha, quên tự giới thiệu.

Thị Vũ Xuyên, danh hiệu S000, là sinh vật bất tử.

Không cần ăn cơm nghỉ ngơi, không có cảm giác đau đớn, có thể chịu được nhiệt độ nóng, sức mạnh siêu đỉnh......"
Âm thanh rìu chữa cháy rơi xuống đất quanh quẩn ở hành lang, Thị Vũ Xuyên cười khì*.
Cậu khom lưng kề sát vào tao Bạch Yên , giọng điệu ám muội nhưng lời nói lại đầy châm chọc.
Thị Vũ Xuyên: "Ngươi đoán xem, giữa hai chúng ta và tất cả sinh vật góp mặt trong phó bản này......rốt cuộc ai mới là quái vật nhỉ~?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương