Nghiêm Kỷ cởi áo khoác ném đi, kéo quần, dương v*t đỏ bừng dữ tợn nhảy ra bật lên.
Anh lau chất lỏng mà quy đầu tiết ra do khó nhịn.
Anh nâng hai chân Mộc Trạch Tây đang vắt trên vai anh lên cao hơn, để lộ âm đ*o hồng hào mềm mại đang không ngừng khép lại sau khi đạt cực khoái, anh đặt dương v*t nóng bỏng to lớn vào nơi ướt át giữa hai chân Mộc Trạch Tây, đong đưa eo cọ xát với mật dịch nhầy nhụa, làm tăng độ trơn ướt.
Cơ thể gầy khoẻ của chàng thiếu niên áp xuống, dương v*t chen vào trong khe hẹp nhỏ từng chút một.
Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn cửa âm đ*o trắng hồng nhỏ hẹp của Mộc Trạch Tây đang bị dương v*t to lớn đỏ bừng của anh mở ra từng chút một, cánh môi nhỏ xinh bị căng mở rộng ra từ từ nuốt lấy dương v*t.
Lớp thịt xinh đẹp bao quanh bên trong lập tức siết chặt dương v*t đang tiến vào.
Xi???? ủ????g hộ chú????g ????ôi ????ại ( ???? r????????????r????ye????.v???? )
Mộc Trạch Tây bừng tỉnh, muốn khép hai chân nhưng lại bị Nghiêm Kỷ giữ chặt, “Hức ~ Đừng ~! Nghiêm Kỷ…Lần đầu tiên của chúng ta là sơ xuất, lần thứ hai như vậy thì chính là tội lỗi!”
“Tội lỗi? Tội gì?” Nghiêm Kỷ bây giờ đang ở trên tình dục, khàn giọng hỏi, nhưng eo vẫn không ngừng, nhét dương v*t to lớn vào âm đ*o.
“A!” âm đ*o bị khuấy động lúc này đã ướt nhẹp, không còn khó vào như lần đầu, quy đầu to lớn chen vào dễ dàng.
Mộc Trạch Tây càng hoảng sợ hơn, ê a hét lớn, “Lâm Thi Vũ…”
“Lâm Thi Vũ?” Nghiêm Kỷ dừng lại, sau đó nhận ra Mộc Trạch Tây đang muốn nói cái gì, “Tôi không thích Lâm Thi Vũ.”
Nói rồi anh cúi người hôn liếm đôi môi hồng nhạt trơn bóng, mềm mại thơm ngọt của Mộc Trạch Tây, sau đó thò đầu lưỡi thăm dò xâm nhập khuấy động chiếc lưỡi nhỏ của cô, bịt kín cái miệng nhỏ nói lung tung.
Eo hơi dùng lực, dương v*t tiến vào âm đ*o.
Mộc Trạch Tây đẩy Nghiêm Kỷ, vỗ ngực anh.
Nghiêm Kỷ không lung lay, anh động eo, đâm từng cái vào âm đ*o trong tiếng cầu xin nũng nịu.
Lớp thịt xinh đẹp mềm dính trơn trượt bao vây dương v*t căng cứng khó chịu, co giật mút hút, da đầu Nghiêm Kỷ tê dại vì sảng khoái.
Anh thở hổn hển duỗi thẳng lưng đưa đẩy, lòng bàn to lớn tay ấm áp vuốt ve làn da mịn màng như băng lụa của Mộc Trạch Tây.
Anh nhìn chằm chằm vào vẻ ngoài quyến rũ của Mộc Trạch Tây, đôi mắt chứa khói giờ phút này giàn giụa nước mắt trong suốt, khuôn mặt nhỏ tựa như đau khổ lại tựa như vui sướng.
Nghiêm Kỷ cắm sâu hơn một chút, đôi lông mày đẹp nhíu chặt vào nhau.
Mọi cảm xúc tuyệt vời cùng với vẻ bề ngoài quyến rũ động lòng người.
Nghiêm Kỷ đang đánh dấu gạch chéo cho ảo giác mà trước đây anh từng cảm thấy đó là một giấc mơ, đó là một thứ còn tuyệt vời hơn cả giấc mơ.
Tính Nghiêm Kỷ không còn dịu dàng như mọi khi, anh là người chủ đạo và anh có quyền kiểm soát tuyệt đối trong tình yêu, một bụng lời nói thô tục chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Đành cắn răng thẳng lưng đâm vào âm đ*o.
Anh cởi cúc áo Mộc Trạch Tây ra, để lộ bộ ngực trắng mịn như tuyết, bàn tay to bóp nhẹ vài cái.
Anh bắt đầu dùng đầu lưỡi ướt át liếm láp đầu v* nhỏ trắng nõn nhạy cảm, sau khi Mộc Trạch Tây lầm bầm hư ha chịu không nổi, anh lại ngậm nó trong đôi môi mỏng của mình rồi mút hút.
Mộc Trạch Tây lập tức khó nhịn, âm đ*o bị khoái cảm liên lụy cũng không nhịn được mà co rút.
Bộ ngực to thơm ngon liên tục bị đâm như từng làn sóng dâng trào, cọ sát vào ngực Nghiêm Kỷ.
Thật thơm và mềm, Nghiêm Kỷ hận không thể nghiền nát Mộc Trạch Tây, anh vừa liếm ngực, vòng eo săn chắc vừa tham lam đưa đẩy, mạnh mẽ đâm vào trong âm đ*o.
Chỉ trong một lúc, Mộc Trạch Tây đã bị giày vò đến nỗi không còn sức.
Sau khi bị anh đâm một cách thô lỗ, hung dữ và mạnh mẽ thì cô lập tức đạt cực khoái.
Nghiêm Kỷ bị cô bé đang lên đỉnh bất ngờ siết chặt, suýt nữa bị siết cho bắn ra.
Anh chỉ có thể dừng lại, rút ra trước, cho hai người cơ hội thở dốc.
Anh thở hổn hển.
Nghiêm Kỷ nhịn đến mức khó chịu, cởi sạch chiếc váy nhỏ bị giày vò nhăn như rong biển khô trên người cô.
Bế cô lên từ trên ghế sô pha, thân thể Mộc Trạch Tây mềm nhũn, vẫn còn rung động vì lên đỉnh, đôi mắt mơ màng.
Nghiêm Kỷ bế Mộc Trạch Tây đang đờ đẫn mơ màng đến chiếc ghế sô pha rộng lớn rồi cúi xuống nằm sấp lên tay vịn của ghế, tư thế này khiến cho thân thể Mộc Trạch Tây mềm nhũn như không xương.
Cơ thể Mộc Trạch Tây trắng mịn đầy đặn, dáng người lồi lõm uyển chuyển.
Do tư thế nằm sấp nên làn da trắng như tuyết và sống lưng kéo dài tạo thành một đường rãnh sống lưng gợi cảm như rãnh tuyết; giữa eo và mông có hai lúm đồng tiền như có thể chứa rượu làm say lòng người.
Đẹp, quá đẹp.
Tựa như những bức tranh sơn dầu vẽ cảnh khỏa thân của các mỹ nhân thời Âu cổ ở Châu Âu, làn da trơn mượt trắng như tuyết lấp lánh ánh sương trắng mờ ảo.
Lúc trước Nghiêm Kỷ không thích tay vịn quá rộng vì nhìn không gọn gàng, cảm giác quá xa xỉ, hiện giờ lại vừa lúc.
Mộc Trạch Tây chính là kiểu người khiến cho người ta muốn giấu đi, muốn tham lam hưởng thụ cô.
Nghiêm Kỷ nâng vòng eo mềm mại của cô lên, làm cho cô quỳ xuống nằm sấp.
Cái mông ngọt ngào như quả đào chổng lên, kéo sợi nước dịch dâm đãng từ âm đ*o, trần trụi lộ ra.
Mộc Trạch Tây biết đã thay đổi tư thế, cô sợ bị đâm từ phía sau.
Đâm từ phía sau có thể vào rất sâu, mà lần nào Nghiêm Kỷ cũng đâm rất sâu và tàn nhẫn.
Mộc Trạch Tây quỳ chổng mông kẹp chặt đôi chân trắng mập không cho Nghiêm Kỷ vào, dường như đang từ chối Nghiêm Kỷ theo cách này.
Nhìn người phụ nữ nhỏ bé tuy không ngoan nhưng lại đáng yêu một cách khó hiểu, dục vọng giày vò của Nghiêm Kỷ tăng mạnh.
Anh cầm lấy dương v*t đang cứng đến phát đau, dùng sức mở âm đ*o đang khép chặt kia ra, sau khi cắm vào trong cái lỗ ướt át và quấn người, anh bị mút hút sảng khoái, không kìm được mà bắt đầu đâm vào Mộc Trạch Tây.
Mặc dù kẹp hai chân nhưng âm đ*o trong cơ thể non mềm cũng không thắng nổi vật cứng rắn dựng thẳng của người đàn ông.
Khi đâm vào, quy đầu khổng lồ mạnh mẽ phá mở âm đ*o chật hẹp, ô quy đầu nhô lên xòe ra bừa bãi quét quanh lớp thịt rồi lại tàn nhẫn rút mạnh ra, cứ thế ra vào mấy lần.
Âm đạo vừa mới lên đỉnh nên nhạy cảm lập tức co giật run rẩy, nước dịch bắn tung toé.
“A ~~!!” Mộc Trạch Tây đột nhiên cảm thấy tư thế như vậy không thân thiện với mình, dương v*t hung hãn cọ xát vào cô khiến cho âm đ*o co giật tê dại.
Cô luôn luôn thức thời, khóc nức nở, lặng lẽ thả lỏng hai chân và mở ra rộng hơn.
Nghiêm Kỷ bật cười một tiếng, để mặc cô.
Cúi xuống dùng lưỡi liếm láp vòng eo mê người, gặm xương cánh bướm của cô.
Nâng hông duỗi thẳng lưng, cơ bụng căng phồng bùng nổ, thoả thích cắm thật sâu.
“Uhmm uhm a ~~ uhm ~ uhmm ~”
“Hức ~~”
…
Thời gian rất dài, lực cắm rất lớn, dương v*t chôn trong cơ thể cô vừa ác vừa mạnh mẽ, âm đ*o đã co giật run rẩy không biết bao nhiêu lần.
Mộc Trạch Tây run người, tiếng kêu khóc nức nở và những tiếng rên rỉ quyến rũ không thể kìm được mà vang lên.
Cơ thể Nghiêm Kỷ vẫn có sự gầy gò của một chàng trai trẻ, đường cong cơ bắp trên người tuy nông nhưng mạnh mẽ, eo hẹp chân dài.
Anh đẩy mạnh vào âm đ*o giống như một tên côn đồ ngông cuồng không thiết sống.
Anh dịu dàng vuốt ve hôn sờ Mộc Trạch Tây, nhưng eo lại đâm thẳng không một chút thương tiếc.
Hai chân đang quỳ của Mộc Trạch Tây run rẩy dữ dội, đầu óc mê muội vì từng đợt chà xát lên đỉnh, giọng run run căm hận mắng Nghiêm Kỷ, “Ôi ~~~ Anh Nghiêm khốn nạn! Anh còn muốn cắm đến khi nào! Tôi không chịu được nữa ~! A ~~!”
A, mắng chửi anh.
Nghiêm Kỷ lại mềm lòng trước cô.
Anh đột nhiên nhận ra, anh rất thích nghe Mộc Trạch Tây mắng mình, không thể nhịn được muốn yêu cô.
Một tay anh nâng vòng eo xụi lơ của cô vì bị anh đâm, tăng nhanh tốc độ ra vào.
Cây gậy th*t to lớn màu đỏ đang ra vào trong âm đ*o nhỏ xinh, tốc độ cực nhanh.
“A ~~!” Mộc Trạch Tây khóc nghẹn, nhưng cô không thể kìm nén cơn cực khoái đang phun trào lần nữa trong âm đ*o, đôi mắt đẹp rã rời.
dương v*t to dài bị âm đ*o bao bọc chặt chẽ, vừa mút vừa xoắn, niệu đạo hút hết tinh dịch.
Nghiêm Kỷ gần đến nơi thụ tinh, cái kiểu chìm đắm trong cực khoái muốn bắn mà không bắn đã đẩy Nghiêm Kỷ đến bờ vực cầm thú.
dương v*t càng căng cứng hơn, Nghiêm Kỷ ấn eo Mộc Trạch Tây xuống, thẳng lưng di chuyển nhịp nhàng, càng lúc càng đâm sâu vào tử cung.
dương v*t căng cứng trong cơ thể càng lúc càng căng cứng hơn, bây giờ Mộc Trạch Tây đã biết đây là biểu hiện khi Nghiêm Kỷ sắp bắn.
Mộc Trạch Tây chống đỡ thân thể mềm yếu, xoay người vươn tay muốn đẩy ra, giọng nói mềm mại ấp úng, “Không… Muốn! Đừng… Muốn ở bên trong… Chỉ… Có cái này là không thể…”
Bàn tay nhỏ vừa khéo đẩy trúng chỗ cằm nhọn và hầu kết Nghiêm Kỷ, cô đẩy mạnh nhưng vẫn không nhúc nhích tí nào.
Nghiêm Kỷ ngửa cổ mặc cô đẩy, hầu kết chuyển động nuốt nước miếng, đồng thời còn bắt chước động tác mút núm vú trông cực kỳ dâm dục để mút đầu ngón tay Mộc Trạch Tây.
Trong người Nghiêm Kỷ nóng hầm hập, toàn bộ máu trên cơ thể đều hướng về dương v*t đang bắn nhanh, ngay cả những đường gân xanh gợi cảm ở eo và bụng cũng nổi lên, vòng eo cường tráng tham lam ham muốn liên tục dùng sức va chạm.
Sau hơn chục lần đưa đẩy, Nghiêm Kỷ ngửa đầu thở dốc, thả lỏng cửa tinh, bắn tinh dịch vào sâu trong tử cung Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây bị đâm đến mức cơ thể tan thành từng mảnh nhỏ, toàn thân run rẩy mạnh mẽ, một lượng lớn tinh dịch nóng hổi bắn vào trong tử cung.
Khi ánh sáng trắng trong đầu Mộc Trạch Tây mờ mịt, Nghiêm Kỷ vẫn đang bắn nhanh, hai người cùng đạt đến niềm cực khoái vô tận.
Cả hai thở dốc một lúc lâu trong dư vị của cơn cực khoái trước khi Nghiêm Kỷ từ từ rút dương v*t chưa đã thèm ra.
Mộc Trạch Tây nằm sấp xuống, âm đ*o đỏ au đáng thương bị giày vò cọ xát cho đến khi phun ra tinh dịch màu trắng đặc, một lượng lớn tinh dịch được bắn vào chảy dọc theo giữa đùi chảy xuống ghế sô pha, cảnh tượng dâm đãng không thể tả.
Mộc Trạch Tây bị bắt nạt một cách tàn nhẫn, ý thức có hơi mơ hồ, cô nghẹn ngào nức nở, “Bắn…Vào trong… Sẽ mang thai…”
Nghiêm Kỷ bế cô lên, để cô yếu đuối dựa vào ngực anh, vừa hôn vừa gặm dỗ dành cô, “Lát nữa sẽ lấy ra cho cậu, cậu sẽ không mang thai, hử?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook