Mộc Trạch Tây co rúc dưới chăn trong căn phòng của mình.
Cô thò đầu ra khỏi chăn, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trăng đã lên cao, khi cô mở điện thoại lên thì thấy mẹ cô gửi tin nhắn nói bà phải tăng ca.
Mộc Trạch Tây cuộn người lại.
Quyết tâm đã được quyết định xong mấy hôm trước lại bị phá vỡ bởi sự hoang đường một lần nữa.
Giống như một cái tát lóe sáng đánh vào mặt khiến cho Mộc Trạch Tây bất ngờ trở tay không kịp, trái tim cô loạn thành một mớ hỗn độn.
Lần này, nếu không phải do Nghiêm Kỷ tạm thời nghe điện thoại thì sự hoang đường này có lẽ sẽ không dứt.
Mộc Trạch Tây ôm cơ thể chặt hơn.
Mặc dù cô bị động nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chính cô đã chìm trong biển dục vọng với Nghiêm Kỷ, ngập trong sự nghẹt thở.
Bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ và đau khổ về điều đó.
Cô cũng đã đánh giá sai Nghiêm Kỷ, anh không nghĩ đến việc kết thúc chuyện này.
Cô chỉ đang tự lừa mình dối người.
Trong xe, trên đường về ——
Tâm trạng Mộc Trạch Tây chùng xuống, cả người giống như quả cà tím héo, đầu rũ xuống, không muốn nhìn Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ không để ý, tiện tay vén sợi tóc rối bù bồng bềnh của cô ra sau tai.
“Là do lỗi của tôi, tôi không nên uống rượu, không nên nổi điên, tôi đã trải nghiệm một lần nên muốn thử lại một lần nữa, nhất định muốn làm cậu.
Mộc Trạch Tây, cậu đừng tìm nguyên nhân từ chính mình, cậu đau khổ là do tôi, tôi là tên khốn nạn đã ép buộc cậu, không liên quan gì đến cậu cả.”
Mộc Trạch Tây kinh ngạc trợn tròn mắt, há hốc mồm trước sự thẳng thắn và dịu dàng khó hiểu của Nghiêm Kỷ.
Bản thân cô đã quên mất một sự thật, dường như Nghiêm Kỷ vốn đã một người thẳng thắn không sợ bất kỳ ai.
“Nghiêm Kỷ, như vậy là sai.
Quan hệ của chúng ta không phải là kiểu có thể làm chuyện này.”
Nghiêm Kỷ thờ ơ nói, “Mộc Trạch Tây, tôi không phải là người thanh tâm quả dục.
Tôi là con trai, là một chàng trai trẻ đang ở tuổi thiếu niên.
Trong đầu những chàng trai ở độ tuổi này đều có suy nghĩ tình dục bẩn thỉu hơn cậu nghĩ rất nhiều, đều là cứng thân dưới và không có đầu óc.
Sau khi nếm thử cảm giác tuyệt vời này thì tôi thật sự không nhịn được, tôi sẽ không buông tay.”
Thanh tâm quả dục: Lòng trong sáng và không ham muốn nhiều.
Mộc Trạch Tây nhất thời không nói nên lời.
Trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ về kết thúc của cốt truyện, kết quả là Nghiêm Kỷ lại nói rõ với cô rằng đêm đầu tiên giữa cô và Nghiêm Kỷ do phạm sai lầm sau khi say rượu chính là khởi đầu cho sự hỗn loạn của dục vọng.
Mộc Trạch Tây không nói lời nào, cảm xúc trong lòng phức tạp.
Mở cửa xe bước xuống, chuẩn bị đi thẳng lên lầu mà không quay đầu lại.
Nghiêm Kỷ đẩy cửa xe ra bước xuống theo cô, kéo Mộc Trạch Tây lại, “Nếu như cậu không thể vượt qua rào cản đạo đức, lương tâm bất an thì chúng ta có thể công khai quan hệ với tư cách người yêu.”
“Nhưng cậu không thích tớ!” Sau khi nói xong, Mộc Trạch Tây hối hận vì sự ngu ngốc của mình.
Việc không thích hoàn toàn không ảnh hưởng tới việc lên giường.
Những cô gái ở tuổi dậy thì như Mộc Trạch Tây cũng có ảo tưởng về tình yêu.
Đều muốn có một tình cảm phù hợp với tâm hồn của nhau, có mối quan hệ thân mật và trong sáng.
Tránh xa dục vọng và sự kích thích sinh lý, không cho phép và cũng không muốn nó thể hiện ra bộ mặt vốn có của mình, bởi vì nó sẽ làm vấy bẩn tình yêu trong sáng và cao thượng.
Cô và Nghiêm Kỷ sẽ không có tình yêu mà chỉ có tình dục, một mối quan hệ rạch ròi như vậy giữa hai người đã được định rõ ràng, ảo tưởng về tình yêu say đắm của cô gái lập tức bị phá vỡ.
“Xem ra cậu cũng biết.” Hai tay Nghiêm Kỷ giữ khuôn mặt nhỏ trắng mịn của Mộc Trạch Tây, cho hai người đối diện.
Ánh mắt Nghiêm Kỷ trở nên xa xăm, nhìn chóp mũi thẳng đẹp và đuôi mắt ửng hồng của Mộc Trạch Tây, trông cô như muốn khóc thì anh lại càng muốn hôn cô, gặm nhấm cô.
Nghiêm Kỷ trầm giọng dỗ dành cô, “Nếu nói tôi yêu cậu thì đúng là tạm thời không thể được, nhưng nếu cậu muốn nghe thì tôi có thể nói.
Cậu muốn cái gì tôi cũng đều đồng ý.” Ngón tay cái mân mê đôi môi mềm mại trơn bóng, tình dục quyến rũ, cúi đầu chuẩn bị hôn.
Mộc Trạch Tây biết mình không đủ thông minh cũng đủ không kiên cường.
Sự giáo dục từ nhỏ đã khiến cho Mộc Trạch Tây giống như tơ hồng vàng mảnh mai, dựa dẫm.
Nhưng Mộc Trạch Tây biết cô không muốn, không muốn chấp nhận tình yêu mà không có tình yêu.
Cô xoay đầu né tránh nụ hôn của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ dừng động tác.
Mộc Trạch Tây biết Nghiêm Kỷ phiền chán những người tiếp cận anh vì mục đích, mà một gia đình quyền thế sẽ không thích một người phụ nữ có lòng tham không đáy.
Mộc Trạch Tây trộm hít sâu vài hơi, chuẩn bị lấy khí thế.
Lông mày giãn ra, cô nở nụ cười, đôi mắt quyến rũ như tơ, “Cái gì cũng đồng ý? Nếu như tôi muốn trở thành bà chủ của Nghiêm gia thì sao?!”
Nghiêm Kỷ nheo đôi mắt đào hoa mảnh khảnh, nhìn chằm chằm nụ cười quyến rũ của Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây trộm nhìn thấy Nghiêm Kỷ cau mày, cảm thấy anh không vui, cô lập tức tiếp tục tiến lên.
Âm điệu vừa cao vừa mềm, giống như giọng của mấy cô gái hay nịnh bợ trong phim truyền hình, “Nghiêm Kỷ, cậu cũng biết lúc trước tớ luôn tiếp cận cậu là do thèm muốn quyền lực của Nghiêm gia! Tớ là người có dã tâm rất lớn, làm sao tớ có thể cam tâm chỉ làm một "Người tình"!”
Nghiêm Kỷ rất hưởng thụ dáng vẻ nũng nịu của cô, thấy kế sách của cô có ý gian ác mê hoặc lòng người nhưng không thấy cách xu nịnh thì anh đã biết cô vẫn chỉ là đèn lồng giấy bên ngoài trống rỗng.
Biểu diễn vụng về.
Nghiêm Kỷ buồn cười, cười khúc khích, anh dùng tay nhéo má cô, cắn một cái lên đôi môi trơn bóng.
Giọng nói khàn khàn, “Theo như ý cậu thì từ nay về sau khi chúng ta lên giường, tôi có thể thoả thích bắn vào trong?”
Mộc Trạch Tây?!! Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!
Nghiêm Kỷ nghiêm túc phân tích, “Với địa vị xã hội và tài sản hiện tại của Mộc gia, nếu như cậu muốn gả vào Nghiêm gia thì cậu chỉ có thể dụ dỗ tôi bằng năng lực và sắc đẹp của mình, mẹ vinh nhờ con.
Như vậy cậu mới có cơ hội.”
Ngay cả phương pháp làm thế nào để gả vào nhà quyền thế cũng được giải thích rõ ràng.
Thú vui xấu, thú vui xấu quen thuộc của Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây công phá, hất tay Nghiêm Kỷ ra, hét lên, “Không có sau này!” Rồi bỏ chạy.
Nghiêm Kỷ mặc kệ Mộc Trạch Tây hoảng loạn bỏ chạy, ngón tay dài ma sát với nhau, cảm giác mịn màng trên khuôn mặt dường như vẫn còn lưu trên tay.
Nghiêm Kỷ thầm than, khi nào anh mới có thể tùy ý đẩy cái bánh sữa nhỏ trắng mịn này xuống đây?
Mộc Trạch Tây đang nằm trên giường quấn chăn thật chặt.
Mộc Trạch Tây còn rất trẻ, lại thiếu kinh nghiệm, tâm cô đang rất loạn, cô không thể giải quyết toàn vẹn tình trạng khó khăn hiện tại của mình.
Sáng sớm hôm sau, Mộc Trạch Tây ngồi tàu điện ngầm đến trường sớm, người đàn ông mặc áo hoodie đen vẫn ung dung đi theo sau Mộc Trạch Tây như mọi khi.
Mộc Trạch Tây vừa ra khỏi tàu điện ngầm thì đã chạm mặt mấy người bạn học có gia đình thuộc tầng lớp tiểu tư sản bước ra từ cửa hàng tráng miệng chất lượng nhỏ xinh, đúng lúc bọn họ nhìn thấy Lâm Thi Vũ bước xuống từ một chiếc siêu xe, bọn họ vây quanh cười nhạo Lâm Thi Vũ.
Lớn tiếng châm chọc, “Ơ ~ sao hôm nay đại tiểu thư lại ngồi xe đi học? Gia đình trúng số, phát tài rồi à?”
Cô gái vừa nói tên là Lưu Tâm Ấu, Mộc Trạch Tây có quen, quan hệ không tệ lắm.
Cô ấy cũng là một trong số các nữ phụ độc ác.
Đầu Lưu Tâm Ấu thắt đầy bím tóc nhỏ, toàn bộ lỗ tai đều xỏ khuyên, là dân “Xã hội đen”, tính cách rất đanh đá, có hơi thất thường.
Lâm Thi Vũ không muốn đấu võ mồm với cô ta, ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời chế giễu, nhanh chóng rời đi.
Lưu Tâm Ấu tức giận nhe răng trợn mắt, suýt nữa xông lên đánh Lâm Thi Vũ.
Lưu Tâm Ấu đột nhiên nhìn thấy Mộc Trạch Tây, còn “Hey” chào hỏi.
Lúc trước Mộc Trạch Tây luôn cố ý hay vô ý duy trì quan hệ với Lưu Tâm Ấu, cô không chịu nổi sự thất thường có thể xé mặt bất cứ lúc nào, nhẹ nhàng cười đáp lại.
Mà hôm nay, Mộc Trạch Tây đã có một khoảng thời gian khá vui vẻ.
Bởi vì không biết tại sao Nghiêm Kỷ lại rất bận, thậm chí anh còn không đến lớp.
Dù sao anh vẫn có thể giữ vững thành tích, người khác cũng không cảm thấy gì.
Anh chỉ vội vàng về lớp hai lần giữa giờ học.
Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây, người đang khóc không ra nước mắt do bị tụt hạng, cô chỉ lo tập trung soát đề.
Giờ ra chơi, Mộc Trạch Tây chuẩn bị phát bài tập mà giáo viên vừa sửa xong.
Khi tình cờ đụng trúng bàn học của mình, cô nhìn thấy một vài lá thư kẹp trong cuốn sách ngoại khóa bị rơi ra.
Mộc Trạch Tây tỏ vẻ khó hiểu, khi cô mở ra xem, đó là một bức thư tình chứa đầy tình cảm mà Mộc Trạch Tây đã viết cho Nghiêm Kỷ khi cô còn tình cảm với anh, cô vẫn không đủ can đảm để đưa nó cho anh.
Ngoài ra, trong bức thư còn chửi bới Lâm Thi Vũ một cách độc ác.
Một bức thư làm mất lòng cả hai người cùng một lúc, Mộc Trạch Tây không khỏi rùng mình.
“Cô giáo Chu là cô của tớ, cô ấy nói với tớ.
Có một học sinh nghèo lớp 12 bị đổ oan, trong lúc nhất thời nóng nảy làm tổn thương người khác.
Chính Nghiêm Kỷ đã tìm bằng chứng chứng minh đó là hành vi tự vệ chính đáng nên họ mới rút đơn tố cáo.
“Thật á! Nghiêm Kỷ dịu dàng thật đấy!”
Hai cô gái trong lớp vừa bước vào vừa xì xào bàn tán.
Mộc Trạch Tây chỉ nghe thấy tên Nghiêm Kỷ đã cảm thấy chột dạ trong giây lát, luống cuống tay chân nhét vài lá thư vào trong túi, cô không kịp nhặt lên để kẹp vào sách bài tập.
Sau giờ học vào tối thứ sáu, học sinh thường có nhiều hoạt động cuối tuần nóng lòng muốn về nhà, rất nhanh trường học đã vắng tanh, chỉ còn lác đác vài bóng người.
Hôm nay Mộc Trạch Tây trực nhật, cô thu dọn đồ đạc sau khi hoàn thành xong công việc.
Cô nhận được một tin nhắn từ Nghiêm Kỷ.
【Hôm nay tôi có việc nên không thể chú ý sự an toàn của cậu.
Chú Trần sẽ đón cậu ở cổng Đông của trường, cậu yên tâm, không phải là chiếc xe tôi hay ngồi.
Bảng số xe ZXXXXX.
Nếu cậu không muốn, tôi sẽ lấy lý do cậu tụt hạng để đến nhà cậu giúp cậu học bù, tôi tin dì Vạn Dung sẽ chào đón tôi.】
Mộc Trạch Tây như lọt vào sương mù, hôm nay có việc, gì mà không thể chú ý sự an toàn của cô? Sau đó, khi nhìn thấy những dòng chữ tiếp theo, cô bị anh ngoan cố chèn ép, rất có phong cách của Nghiêm Kỷ…
Mộc Trạch Tây…
Nếu như Nghiêm Kỷ đến nhà cô, chỉ sợ mẹ cô sẽ tìm luôn thịt rồng để cung phụng Nghiêm Kỷ.
Mà cô sẽ đến gần Nghiêm Kỷ, không được!
Mộc Trạch Tây đành phải đi về hướng cổng Đông.
Khi Mộc Trạch Tây đang tìm xe bên đường.
Cô trông thấy mấy tên côn đồ, tên cầm đầu ho lớn một tiếng, khạc ra một ngụm đờm, lớn tiếng gọi điện thoại “Này! Na Na à! Bảo anh em chúng tôi doạ một cô gái nhỏ, không hay lắm!”
Giọng nói chói tai của Lưu Tâm Ấu vang lên từ đầu bên kia điện thoại, “Nếu như tôi có chim! Thì còn cần tới mấy người?! Tôi nghe ngóng rồi, gần đây nó hay đến “Tiệm net Tư Học” ở phố Đông, chúng ta hãy đến chặn nó trước, mấy người đến nhanh đi.
Nghiêm Kỷ không ở đây, tôi muốn xé nát cái dáng vẻ buồn nôn của Lâm Thi Vũ!”
“Đồng ý! Đồng ý! Chúng ta qua phố Đông!” Mấy người đàn ông nhìn nhau cười hèn hạ.
Mộc Trạch Tây bị ớn lạnh bởi những tiếng cười chói tai đâm vào tim.
Cô vừa nhìn thấy Lâm Thi Vũ, quả thật cô ấy đi về hướng phố Đông.
Lưu Tâm Ấu luôn không thích Lâm Thi Vũ, năm lần bảy lượt moi móc lỗi, tìm mấy tên côn đồ xã hội, không biết sẽ làm gì với Lâm Thi Vũ.
Có một khu nội thành cũ ở phía Đông kế bên trường trung học Hoa Thịnh, còn có một phố cũ gọi là phố Đông.
Mặc dù trường trung học Hoa Thịnh quản lý rất nghiêm, nhưng ở đâu có người địa phương thì ở đó sẽ có "giang hồ", giữa học sinh bình thường cũng mang thù với nhau vì những xích mích, bất bình nhỏ, cuối tuần sau kỳ nghỉ chính là thời gian để học sinh “Giải quyết ân oán”.
Bọn họ sẽ hẹn nhau ra phố Đông để ẩu đả đánh nhau.
Dần dần, tốt xấu lẫn lộn thì chưa đến nhưng nòng nọc và cá bé trong cùng một hồ cũng rất loạn.
Mộc Trạch Tây không nghĩ đến việc liệu Lâm Thi Vũ có phải là nữ chính hay không, có thể biến nguy thành an hay không, cùng là phụ nữ, cô không dám đánh cược vào những chuyện như vậy, đó là một tai họa bất ngờ thật sự có khả năng xảy ra.
Mộc Trạch Tây ước tính thời gian, nhấc chân bắt đầu chạy, hy vọng sẽ ngăn được Lâm Thi Vũ.
Mà La Nam Nam, người đang ở trên lưng Trần Triết đùng đùng vội vàng chạy tới, vừa mới phấn khích mở miệng, cô không kịp gọi cô ấy lại.
Bóng dáng Mộc Trạch Tây đã biến mất.
Trần Triết ngạc nhiên kêu lên “Quãi!! Mộc Trạch Tây này bình thường mảnh mai yếu đuối, sao bây giờ lại bay ra ngoài giống như pháo đạn!”
La Nam Nam… Không hổ là cỏ xa tiền có thể tự cứu mình, Mộc Trạch Tây.
La Nam Nam vỗ vai Trần Triết! Giống như cưỡi ngựa, “Đuổi theo đi! Mau đuổi theo nhanh lên!” La Nam Nam lẻn ra ngoài cũng vì một tình tiết quan trọng!
Mộc Trạch Tây đã từng đến “Tiệm net Tư Học” vài lần trước đây, cô biết đường nên đi dọc theo con hẻm cũ.
Khi đi ngang qua một con hẻm sâu và râm mát, Mộc Trạch Tây nhìn thấy một người đang đứng ở đầu hẻm.
Anh dựa vào tường, nửa người trên bị bóng con hẻm che khuất, chỉ nhìn thấy một đôi chân thon dài, đầu gối hơi khuỵu, tư thế đứng tuỳ tiện.
Hình như đang nói chuyện với ai đó.
Giữa những ngón tay thon dài có kẹp một điếu thuốc, những đường gân xanh thay nhau nổi lên trên bàn tay trắng ngọc, ngón tay dài tùy ý búng tàn thuốc để lộ ra tàn lửa đỏ ở đầu thuốc.
Mộc Trạch Tây cảm thấy bàn tay kia rất quen mắt, nhưng cô không có thời gian để nhìn rõ nên đã chạy vụt qua.
Nghiêm Kỷ dừng nói, hút một điếu thuốc, nhìn thấy tin nhắn từ chú Trần gửi đến【Cậu chủ, tôi không nhìn thấy cô Mộc.
】
Ngay khi anh vừa cau mày, anh nhìn thấy một bóng người màu trắng lướt nhanh qua như gió.
Giống như là…
Từ xa, Mộc Trạch Tây nhìn thấy Lâm Thi Vũ sắp bước vào khu vực “Tiệm net Tư Học”, Mộc Trạch Tây lao về phía trước, dùng một tay đẩy ngã Lâm Thi Vũ.
Lâm Thi Vũ bị đè trên mặt đất với vẻ mặt khó hiểu, “Mộc Trạch Tây, cậu có sao không?”
Khuôn mặt Mộc Trạch Tây đỏ bừng, do chạy nhanh nên bị thiếu oxy, đầu óc nhất thời quay cuồng, không tìm thấy từ để hình dung, đầu óc cô như bị thần chú, chuyển đổi rất nhiều cảnh trong bộ phim chống Nhật mà cô đã xem cùng ông bà.
Mộc Trạch Tây gấp đến mức cào gãi, hô lên, “Lâm Thi Vũ, mau đi theo tớ! Phía trước có kẻ thù muốn phục kích mìn để ném cậu!”
Lâm Thi Vũ???
Nghiêm Kỷ và đám người đi theo Mộc Trạch Tây??!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook