Còn chưa đến giờ ăn tối, Phó Châu đã đưa Úc Linh trở lại phòng.
Phó Châu hiếm khi ở lại căn biệt thự này, nên phòng của hắn ở đây là do Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn tự thiết kế và bài trí, mang đậm phong cách ấm cúng đồng bộ với tổng thể của biệt thự.
Giữa phòng là chiếc giường lớn màu xám đậm, đi sâu vào gần phía ban công là nơi đặt ghế mềm và sofa.
Úc Linh bước vào có chút bối rối, vốn định tiến tới ghế sofa, nhưng Phó Châu khóa cửa xong rồi lại nắm tay cậu ngồi xuống ngay bên giường.
Đệm giường mềm mại, cả hai cùng ngồi xuống liền chìm nhẹ vào bên trong, khiến hai thân hình vô thức sát lại gần nhau hơn.
Cánh tay và đôi chân cách nhau một lớp vải áo nhưng đã chạm khẽ vào nhau, nhiệt độ cơ thể hơi ấm của Alpha truyền đến khiến Úc Linh thoáng chút bối rối.
Trên khuôn mặt Phó Châu không thể hiện rõ cảm xúc, chỉ rũ mắt xuống, nghiêm túc chạm khẽ vào cằm Úc Linh, hỏi: "Khi nãy mẹ hôn vào chỗ nào?"
Úc Linh lúc này đã bình tĩnh lại, chẳng còn bận tâm về chuyện vừa rồi nữa. Nhưng giờ bị Phó Châu hỏi thẳng như vậy, cậu không nhịn được mà cảm thấy mặt nóng bừng.
Cậu ngoan ngoãn chỉ tay lên mặt mình, vừa hé môi định trả lời thì Phó Châu đã cúi xuống hôn.
Cảm giác mềm mại trên má làm Úc Linh lập tức cứng đờ cả người.
Khác hẳn với cảm giác được trưởng bối hôn, sự tiếp cận của Phó Châu khiến tim cậu bất chợt đập loạn lên, như thể bị rút cạn dưỡng khí. Não Úc Linh trống rỗng đi trong chốc lát.
Phó Châu chỉ hôn nhẹ lên má cậu rồi lập tức tách ra.
Nhưng khi Úc Linh nghĩ là xong rồi, Alpha lại dùng bàn tay nâng nhẹ một bên mặt của cậu, cúi đầu xuống và chạm vào đôi môi cậu.
Úc Linh trợn tròn mắt.
Cảm giác môi chạm môi lạ lẫm đến mức làm cậu lúng túng, chỉ muốn né tránh, nhưng Phó Châu như đã đoán trước, đưa tay giữ chắc gáy của Omega.
Ngón tay ấn vào sau cổ Úc Linh, ép cậu ngẩng đầu lên, môi vừa hé thì đầu lưỡi của Alpha đã dễ dàng tiến vào.
Úc Linh chưa từng trải qua điều này, lúc này đã hoàn toàn bối rối.
Hai má và cổ của Omega đỏ bừng, xấu hổ đến không dám mở mắt, tay cũng không biết để đâu, đành tự mình siết chặt.
Phó Châu đã không còn vẻ dịu dàng thường ngày, Alpha như kẻ xâm nhập vừa đặt chân vào lãnh địa mà hắn hằng ao ước, khám phá mọi ngóc ngách một cách khoái chí.
Hắn không nhắm mắt, đôi mắt trầm mặc sâu thẳm nhìn chăm chú, đầu lưỡi cố tình quấn lấy Úc Linh, sau đó giống như thu được chiến lợi phẩm mà quan sát từng phản ứng nhỏ nhất khi Omega chịu kích thích.
Với Úc Linh, nụ hôn này như dài vô tận.
Cậu bị thân hình của Phó Châu bao trùm, hơi thở và khoang miệng đều tràn ngập hương cỏ cây, thân nhiệt của Omega không ngừng tăng lên, khắp người đẫm mồ hôi, làn da bên ngoài mềm mại như sắp tan ra.
Mãi đến khi Úc Linh mềm nhũn đến mức gần như không ngồi nổi nữa, người muốn trượt xuống thì Phó Châu mới vòng tay qua eo cậu, kéo vào lòng.
Lần đầu tiên hôn đã mãnh liệt như vậy, Úc Linh dường như bị hôn đến đờ đẫn.
Toàn thân Omega ngẩn ngơ, môi đỏ rực lên, đuôi mắt vương chút hơi nước.
Phó Châu tiến lại gần, lau vệt ẩm quanh khóe môi cậu, Úc Linh hé mắt thở nhẹ, cứ ngỡ đối phương sẽ hôn tiếp nên cậu vô thức há môi chờ đợi.
Phó Châu chợt khựng lại, hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn.
Hắn ôm lấy khuôn mặt cậu, lại đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mềm và nóng bừng của Omega, rồi bật cười khẽ: "Có vẻ như không ghét nhỉ."
Lúc này Úc Linh mới dần tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng thêm vài phần, vội vàng cúi đầu chui vào ngực Phó Châu, không dám nhúc nhích.
Đúng lúc ấy, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Phó Châu đang nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cậu dễ thở hơn, rõ ràng cảm nhận được Omega run rẩy một chút vì giật mình.
Đợi khoảng hai ba phút, Phó Châu mới đứng lên mở cửa.
Chiếc áo sơ mi đã bị vò nhăn giờ được chỉnh lại phẳng phiu, Alpha cũng đã khôi phục dáng vẻ trầm ổn thường ngày.
Phó Kính Sơn đứng ngoài cửa, cau mày cất giọng lạnh lùng: "Gọi hai đứa xuống ăn cơm mà gọi hai lần rồi còn chưa thấy đâu."
Ông nói rồi hướng vào trong tìm bóng dáng của Úc Linh nhưng không thấy: "Tiểu Linh đâu? Hai đứa không ăn cơm thì ở trong phòng làm gì?"
Phó Châu cầm nắm đấm cửa, trong ánh mắt lộ chút vẻ bất đắc dĩ.
May mà Tống Trân Thư kịp thời bước đến: "Ôi trời, gọi báo là được rồi, có bảo anh giục đâu."
Bà nhìn Phó Châu từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lộ vẻ thấu hiểu, rồi kéo Phó Kính Sơn đi, vừa đi vừa từ tốn lẩm bẩm: "Hai vợ chồng trẻ trong phòng mình còn có thể làm gì chứ."
...
Những ngày Tết trôi qua trong không khí nhộn nhịp như thế.
Qua Tết, Úc Linh vẫn chưa nhập học, còn Phó Châu thì đã sớm quay lại công việc.
Trước Tết, hắn đã bàn bạc một dự án lớn, giờ cần hoàn thiện ký kết cuối cùng, nên sau vài ngày đi làm, Phó Châu lại dẫn người trong công ty đi công tác.
Úc Linh trở lại cuộc sống bình lặng trong trang viên.
Trong thời gian Phó Châu đi công tác, mỗi ngày cả hai đều gọi video hoặc điện thoại cho nhau.
Bởi vì vừa mới bắt đầu yêu đương, lại thêm những ngày qua hai người lúc nào cũng gần gũi, cảm giác càng thêm thân mật, nên Phó Châu vừa đi công tác chưa mấy ngày, Úc Linh đã bắt đầu thấy nhớ hắn.
Trước kia khi chưa hẹn hò, cậu còn có thể hỏi thẳng Phó Châu khi nào về, để tự tìm chút niềm vui mong đợi.
Nhưng giờ đang yêu đương, Úc Linh lại chẳng dám hỏi gì cả.
Vừa mới bắt đầu yêu nhau không lâu, Úc Linh rất trân trọng mối quan hệ này, nhưng lại không có kinh nghiệm.
Cậu sợ mình tỏ ra quá quấn quýt, sẽ để lại cho Phó Châu ấn tượng không hay rằng cậu không biết điều.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, Úc Linh đang ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình thì nhận được cuộc gọi video của Phó Châu.
Có vẻ như công việc của hắn hôm nay kết thúc sớm.
Alpha đã mặc đồ ngủ, mái tóc thường ngày gọn gàng giờ rũ xuống vài lọn ẩm ướt, rõ ràng vừa mới tắm xong.
Nhìn thấy Úc Linh, ánh mắt Phó Châu dịu dàng đi đôi chút.
Hắn nhẹ giọng mở lời như mọi khi, hỏi han cậu đang làm gì, hôm nay ăn gì, tâm trạng thế nào.
Úc Linh lần lượt trả lời từng câu một.
Mỗi ngày trôi qua đều lặp đi lặp lại, nhưng lần nào Alpha cũng tập trung lắng nghe cẩn thận, dường như đặc biệt hứng thú với những chuyện này.
Sau khi Úc Linh kể hết chuyện của mình, cậu cũng quay sang hỏi: "Hôm nay ngài đã làm gì vậy?"
Phó Châu tựa người vào đầu giường trong phòng khách sạn, giọng điềm đạm: "Sáng họp suốt, chiều ghé công trường xem qua."
"Tối có tiệc, uống ít rượu rồi về sớm."
Nghe đến đây, Úc Linh không nhịn được khẽ cau mày.
Ánh mắt Omega trên màn hình lộ ra vẻ lo lắng, giọng nói cũng dịu đi: "Ngài còn uống rượu sao? Uống nhiều không?"
Uống nhiều sẽ rất khó chịu, cậu biết rõ điều đó.
Huống chi công việc của Phó Châu bận rộn cả ngày, đến nghỉ ngơi cũng chẳng được thoải mái.
"Không nhiều, chỉ hai ba ly thôi." Trong mắt Phó Châu thấp thoáng nụ cười nhẹ.
Úc Linh chăm chú nhìn màn hình một lúc nữa, xác định tình trạng của Phó Châu vẫn ổn, không khác mấy so với bình thường.
Nghe hắn nói thế, cậu mới yên tâm hơn.
"Vậy là tốt rồi," Omega dặn dò, "Ngài nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Ừ."
Phó Châu đương nhiên gật đầu đồng ý.
Sau đó hắn im lặng chờ vài giây, thấy Úc Linh không có ý định hỏi thêm, mới nhịn không nổi mà mở lời: "Sao không hỏi tôi uống với ai?"
Úc Linh nghiêng đầu, hơi ngẩn ra vì chưa hiểu: "Dạ?"
"Tôi thấy những Alpha có gia đình, khi bạn đời gọi điện kiểm tra, thường hay hỏi như vậy."
Phó Châu mặt không chút biểu cảm, mắt hơi cụp xuống, giọng chậm rãi bắt chước: "Uống bao nhiêu? Uống với ai? Trong bữa có những ai, là Alpha hay Omega?"
Alpha nói chậm rãi, giọng điệu không có chút biến đổi nào, nhưng qua màn hình truyền sang khiến tai Úc Linh đỏ bừng.
Omega ngồi trên thảm, cả người như muốn cuộn lại thành một nhúm, cậu lấy tay che mặt, chỉ để lộ cho Phó Châu đôi mắt tròn xoe.
"...Em không phải kiểm tra," Úc Linh nhăn nhó, nhỏ giọng phân trần, "Em chỉ lo cho ngài thôi."
Cuối cùng Phó Châu cũng không trêu chọc cậu nữa, bật cười nhẹ: "Là tôi muốn em kiểm tra đấy."
Hai người lại nói thêm vài câu, lúc này Tần quản gia đi đến, nhắc Úc Linh đã đến giờ đi tắm và nghỉ ngơi.
Úc Linh ngoan ngoãn đứng lên về phòng, trước khi tắt máy, Phó Châu đột nhiên hỏi cậu dạo này ngủ nghỉ thế nào.
Úc Linh từ trước đến giờ vốn khó ngủ.
Dạo này nhớ Phó Châu, ban ngày còn đỡ, đến đêm yên tĩnh, cậu cứ hay nghĩ ngợi lung tung, khiến mãi chẳng ngủ được.
"Nếu mất ngủ, em có thể đến phòng tôi." Phó Châu đề nghị.
Giọng điệu Alpha nghiêm túc, vẻ mặt cũng điềm nhiên, như chỉ muốn tốt cho sức khỏe của cậu: "Pheromone của tôi có tác dụng xoa dịu em."
Bước chân Úc Linh ngừng lại giữa chừng, đầu tiên là ngượng ngùng liếc nhìn Tần quản gia phía sau, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu ạ."
"Cũng không nghiêm trọng như vậy."
Chỉ là có chút khó vào giấc thôi, hơn nữa ban ngày cậu chẳng bận gì, buổi sáng ngủ thêm chút cũng bù lại được.
Sau khi Úc Linh từ chối, Phó Châu không khuyên thêm, chỉ hơi cúi đầu, giọng êm đềm chúc cậu ngủ ngon.
Tuy chính Phó Châu đưa ra đề nghị, nhưng hắn rõ ràng chỉ thuận miệng nói.
Còn Úc Linh thì sau khi từ chối, lại bắt đầu thấy bận lòng.
Về phòng ngủ, Úc Linh tắm rửa, chậm rãi sấy tóc, nằm lên giường, nhưng Omega vẫn cứ trằn trọc không yên.
Cậu bắt đầu hối hận, sao lúc đó lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Người ta khi thích ai đó, thường có chút tò mò, muốn được gần gũi, Úc Linh cũng không ngoại lệ.
Cậu từng vào phòng của Phó Châu một lần, nhưng lần đó quá xa cách, vội vàng, chỉ chăm chăm lấy chậu cây, chẳng kịp ngắm nghía gì.
Thậm chí đến giờ, dù hai người đã là của nhau, Úc Linh cũng chưa bao giờ dám tự tiện vào phòng của Phó Châu.
Nhưng lần này là Phó tiên sinh chủ động nói.
Nằm trên giường, Úc Linh xoay người hết bên này sang bên kia, hoàn toàn không buồn ngủ.
Cậu vốn đã khó ngủ, lần này thật sự mất ngủ.
Mãi đến gần 11 giờ, Úc Linh như thể đã do dự đủ, đột nhiên ló đầu ra khỏi chăn, cầm điện thoại nhắn cho Phó Châu một tin.
Úc Linh: [Phó tiên sinh, em còn có thể đến phòng của ngài ngủ không?]
Khi gửi tin nhắn này, trong lòng của Omega rất hồi hộp, tốc độ gõ phím rõ ràng nhanh hơn, như thể sợ chậm vài giây sẽ mất đi can đảm.
Gửi xong, Úc Linh nặng nề thở phào, đồng thời liếc nhìn đồng hồ.
Thấy giờ đã khuya, cậu suýt nữa lại muốn hối hận.
Nhưng Phó Châu trả lời rất nhanh.
[Tất nhiên là được.]
Bốn chữ ngắn gọn mà ấm áp, Úc Linh nắm chặt điện thoại, lập tức xỏ dép bước xuống giường.
Lòng cậu bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn, thậm chí còn có chút mong chờ.
Bên ngoài đã tối đen, Úc Linh khẽ khàng từng bước, không làm phiền ai.
Khi Phó Châu gọi lại, Úc Linh đã vào phòng chính và bật đèn.
Phòng của Alpha vẫn như mọi khi, rộng rãi và gọn gàng.
Vì Phó Châu ở lâu, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi hương cỏ cây rất đặc trưng, khó mà tan đi hoàn toàn.
Vừa bước vào Úc Linh đã ngửi thấy, cả người càng thêm thư thái.
Cậu bắt máy, trong căn phòng tĩnh lặng, giọng Alpha dịu dàng truyền đến bên tai: "Không ngủ được sao?"
Úc Linh siết chặt điện thoại, hơi áy náy, khẽ đáp: "Vâng ạ."
Cậu không dám thú nhận rằng chính vì lưỡng lự chuyện có nên đến đây ngủ hay không mà khiến mình thao thức.
"Thử ngủ trong phòng của tôi xem," Giọng Phó Châu dịu dàng, luôn có cách làm người ta an lòng, "Nếu vẫn không ngủ được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Úc Linh ngượng ngùng, khẽ thừa nhận: "Em đã ở trong phòng của ngài rồi."
Đầu dây bên kia dường như hơi ngập ngừng.
Một lúc sau, Phó Châu mới hỏi: "Đã nằm xuống chưa?"
"Chưa ạ." Úc Linh vừa trả lời vừa đi về phía giường.
Giường rất rộng, ga trải giường được phủ phẳng phiu, nhưng khi Úc Linh ngồi xuống thì lại để lại nhiều nếp nhăn.
Trong điện thoại dường như truyền đến tiếng cọ xát của vải vóc khi Omega lật chăn, ngay sau đó, Úc Linh khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng, báo cáo với giọng nhỏ nhẹ: "Giờ em nằm xuống rồi, Phó tiên sinh."
Bên Phó Châu cũng có tiếng trở mình nhẹ, nhưng rất nhỏ.
Tất cả sự chú ý của Úc Linh đều tập trung vào bản thân mình, những cảm giác từ căn phòng của Phó Châu khiến cậu cảm thấy thật mới mẻ.
Ga trải giường còn lưu lại mùi hương của Phó Châu, hòa quyện với hương thơm nhẹ của chất tẩy rửa, từng chút một bao bọc lấy cậu.
Nỗi nhớ Phó Châu đã được xoa dịu rất nhiều, lúc này Úc Linh cảm thấy tâm trạng vui vẻ, cả thân và tâm đều trở nên thoải mái.
Cậu tắt đèn, quấn mình kín trong lớp chăn mềm mại, không nhịn được hít một hơi trên gối, vui vẻ nói: "Phó tiên sinh, thật sự có mùi của ngài."
Omega chỉ muốn biểu đạt là mùi hương này có tác dụng xoa dịu rất tốt, đêm nay có lẽ cậu sẽ không bị mất ngủ nữa.
Nhưng lời này khi đến tai Alpha lại có một ý nghĩa khác hẳn.
Hơi thở của Phó Châu trở nên nặng nề không biết từ lúc nào, nhưng Úc Linh không nhận ra có gì không ổn.
Alpha khẽ hỏi: "Có mặc đồ ngủ không? Chăn có lẽ hơi mỏng đấy."
"Mặc rồi ạ." Nghe vậy, Úc Linh đưa tay nắm chặt góc chăn, phát hiện chăn của Phó Châu và cậu là cùng loại, chỉ khác màu ga trải giường.
Vì vậy cậu đáp lại: "Chăn không mỏng đâu, Phó tiên sinh."
"Ừ," Phó Châu đáp lại một tiếng qua điện thoại, dẫn dắt cậu tiếp tục nói chuyện, "Em nằm bên nào, bên trái hay bên phải?"
Giọng của Alpha thấp hơn bình thường, pha chút khàn khàn.
Úc Linh không hiểu tại sao hôm nay Phó Châu lại hỏi những câu lạ lùng như vậy, định trả lời, nhưng bỗng nghe thấy một tiếng thở dồn dập.
Omega lập tức ngây người, trong thoáng chốc còn tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng trong bóng tối tĩnh lặng, âm thanh ấy lại càng nổi bật.
"...Phó tiên sinh?" Úc Linh cầm điện thoại, cảm thấy tay mình nóng rẫy, cậu khẽ gọi.
Alpha dường như không có ý định giấu diếm, giọng khàn khàn đáp: "Úc Linh, nói chuyện đi."
Toàn thân Úc Linh đã sớm cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Cậu khẽ nuốt khan, dường như việc phát ra âm thanh cũng trở nên khó khăn.
"Nói...nói gì ạ?"
"Gì cũng được," Giọng Alpha pha lẫn nhịp thở gấp gáp, "Để tôi nghe giọng của em."
Phó Châu quá đỗi thẳng thắn, dù Úc Linh không muốn tin, nhưng bây giờ cũng đã xác định được đối phương đang làm gì.
Người làm chuyện không đàng hoàng rõ ràng là Phó Châu, nhưng chính Úc Linh lại như con tôm bị nấu chín, toàn thân bỗng chốc đỏ bừng.
Omega vừa xấu hổ vừa hoảng, nín thở, ngẫm nghĩ hồi lâu mới gượng nói được nửa câu: "Phó tiên sinh, sao ngài có thể..."
Cậu định nói rằng việc này của Phó Châu thật quá đáng, nhưng vì tính tình nhu mì, không cách nào nói ra được.
Hơn nữa, dường như dù có nói gì đi nữa, thứ đáp lại cậu chỉ là tiếng thở càng thêm rõ ràng của Alpha.
Úc Linh nằm co mình trong chăn, cắn môi, không nói gì nữa.
Cả cơ thể cậu cũng đang trở nên nóng ran, Omega rúc trong chăn, co chân chịu đựng, đợi một hồi nhưng phía bên kia điện thoại vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Cuối cùng, Úc Linh thật sự không thể chịu nổi nữa, khẽ giọng bày tỏ sự bực bội: "...Em không muốn nói chuyện với ngài nữa."
Ngay lập tức, Phó Châu nghe thấy bạn trai nhỏ của mình vốn luôn ngoan ngoãn, lắp bắp hồi lâu, sau đó thẳng tay cúp máy.
Phó Châu hiếm khi ở lại căn biệt thự này, nên phòng của hắn ở đây là do Tống Trân Thư và Phó Kính Sơn tự thiết kế và bài trí, mang đậm phong cách ấm cúng đồng bộ với tổng thể của biệt thự.
Giữa phòng là chiếc giường lớn màu xám đậm, đi sâu vào gần phía ban công là nơi đặt ghế mềm và sofa.
Úc Linh bước vào có chút bối rối, vốn định tiến tới ghế sofa, nhưng Phó Châu khóa cửa xong rồi lại nắm tay cậu ngồi xuống ngay bên giường.
Đệm giường mềm mại, cả hai cùng ngồi xuống liền chìm nhẹ vào bên trong, khiến hai thân hình vô thức sát lại gần nhau hơn.
Cánh tay và đôi chân cách nhau một lớp vải áo nhưng đã chạm khẽ vào nhau, nhiệt độ cơ thể hơi ấm của Alpha truyền đến khiến Úc Linh thoáng chút bối rối.
Trên khuôn mặt Phó Châu không thể hiện rõ cảm xúc, chỉ rũ mắt xuống, nghiêm túc chạm khẽ vào cằm Úc Linh, hỏi: "Khi nãy mẹ hôn vào chỗ nào?"
Úc Linh lúc này đã bình tĩnh lại, chẳng còn bận tâm về chuyện vừa rồi nữa. Nhưng giờ bị Phó Châu hỏi thẳng như vậy, cậu không nhịn được mà cảm thấy mặt nóng bừng.
Cậu ngoan ngoãn chỉ tay lên mặt mình, vừa hé môi định trả lời thì Phó Châu đã cúi xuống hôn.
Cảm giác mềm mại trên má làm Úc Linh lập tức cứng đờ cả người.
Khác hẳn với cảm giác được trưởng bối hôn, sự tiếp cận của Phó Châu khiến tim cậu bất chợt đập loạn lên, như thể bị rút cạn dưỡng khí. Não Úc Linh trống rỗng đi trong chốc lát.
Phó Châu chỉ hôn nhẹ lên má cậu rồi lập tức tách ra.
Nhưng khi Úc Linh nghĩ là xong rồi, Alpha lại dùng bàn tay nâng nhẹ một bên mặt của cậu, cúi đầu xuống và chạm vào đôi môi cậu.
Úc Linh trợn tròn mắt.
Cảm giác môi chạm môi lạ lẫm đến mức làm cậu lúng túng, chỉ muốn né tránh, nhưng Phó Châu như đã đoán trước, đưa tay giữ chắc gáy của Omega.
Ngón tay ấn vào sau cổ Úc Linh, ép cậu ngẩng đầu lên, môi vừa hé thì đầu lưỡi của Alpha đã dễ dàng tiến vào.
Úc Linh chưa từng trải qua điều này, lúc này đã hoàn toàn bối rối.
Hai má và cổ của Omega đỏ bừng, xấu hổ đến không dám mở mắt, tay cũng không biết để đâu, đành tự mình siết chặt.
Phó Châu đã không còn vẻ dịu dàng thường ngày, Alpha như kẻ xâm nhập vừa đặt chân vào lãnh địa mà hắn hằng ao ước, khám phá mọi ngóc ngách một cách khoái chí.
Hắn không nhắm mắt, đôi mắt trầm mặc sâu thẳm nhìn chăm chú, đầu lưỡi cố tình quấn lấy Úc Linh, sau đó giống như thu được chiến lợi phẩm mà quan sát từng phản ứng nhỏ nhất khi Omega chịu kích thích.
Với Úc Linh, nụ hôn này như dài vô tận.
Cậu bị thân hình của Phó Châu bao trùm, hơi thở và khoang miệng đều tràn ngập hương cỏ cây, thân nhiệt của Omega không ngừng tăng lên, khắp người đẫm mồ hôi, làn da bên ngoài mềm mại như sắp tan ra.
Mãi đến khi Úc Linh mềm nhũn đến mức gần như không ngồi nổi nữa, người muốn trượt xuống thì Phó Châu mới vòng tay qua eo cậu, kéo vào lòng.
Lần đầu tiên hôn đã mãnh liệt như vậy, Úc Linh dường như bị hôn đến đờ đẫn.
Toàn thân Omega ngẩn ngơ, môi đỏ rực lên, đuôi mắt vương chút hơi nước.
Phó Châu tiến lại gần, lau vệt ẩm quanh khóe môi cậu, Úc Linh hé mắt thở nhẹ, cứ ngỡ đối phương sẽ hôn tiếp nên cậu vô thức há môi chờ đợi.
Phó Châu chợt khựng lại, hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn.
Hắn ôm lấy khuôn mặt cậu, lại đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi mềm và nóng bừng của Omega, rồi bật cười khẽ: "Có vẻ như không ghét nhỉ."
Lúc này Úc Linh mới dần tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng thêm vài phần, vội vàng cúi đầu chui vào ngực Phó Châu, không dám nhúc nhích.
Đúng lúc ấy, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Phó Châu đang nhẹ nhàng vuốt lưng giúp cậu dễ thở hơn, rõ ràng cảm nhận được Omega run rẩy một chút vì giật mình.
Đợi khoảng hai ba phút, Phó Châu mới đứng lên mở cửa.
Chiếc áo sơ mi đã bị vò nhăn giờ được chỉnh lại phẳng phiu, Alpha cũng đã khôi phục dáng vẻ trầm ổn thường ngày.
Phó Kính Sơn đứng ngoài cửa, cau mày cất giọng lạnh lùng: "Gọi hai đứa xuống ăn cơm mà gọi hai lần rồi còn chưa thấy đâu."
Ông nói rồi hướng vào trong tìm bóng dáng của Úc Linh nhưng không thấy: "Tiểu Linh đâu? Hai đứa không ăn cơm thì ở trong phòng làm gì?"
Phó Châu cầm nắm đấm cửa, trong ánh mắt lộ chút vẻ bất đắc dĩ.
May mà Tống Trân Thư kịp thời bước đến: "Ôi trời, gọi báo là được rồi, có bảo anh giục đâu."
Bà nhìn Phó Châu từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt lộ vẻ thấu hiểu, rồi kéo Phó Kính Sơn đi, vừa đi vừa từ tốn lẩm bẩm: "Hai vợ chồng trẻ trong phòng mình còn có thể làm gì chứ."
...
Những ngày Tết trôi qua trong không khí nhộn nhịp như thế.
Qua Tết, Úc Linh vẫn chưa nhập học, còn Phó Châu thì đã sớm quay lại công việc.
Trước Tết, hắn đã bàn bạc một dự án lớn, giờ cần hoàn thiện ký kết cuối cùng, nên sau vài ngày đi làm, Phó Châu lại dẫn người trong công ty đi công tác.
Úc Linh trở lại cuộc sống bình lặng trong trang viên.
Trong thời gian Phó Châu đi công tác, mỗi ngày cả hai đều gọi video hoặc điện thoại cho nhau.
Bởi vì vừa mới bắt đầu yêu đương, lại thêm những ngày qua hai người lúc nào cũng gần gũi, cảm giác càng thêm thân mật, nên Phó Châu vừa đi công tác chưa mấy ngày, Úc Linh đã bắt đầu thấy nhớ hắn.
Trước kia khi chưa hẹn hò, cậu còn có thể hỏi thẳng Phó Châu khi nào về, để tự tìm chút niềm vui mong đợi.
Nhưng giờ đang yêu đương, Úc Linh lại chẳng dám hỏi gì cả.
Vừa mới bắt đầu yêu nhau không lâu, Úc Linh rất trân trọng mối quan hệ này, nhưng lại không có kinh nghiệm.
Cậu sợ mình tỏ ra quá quấn quýt, sẽ để lại cho Phó Châu ấn tượng không hay rằng cậu không biết điều.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, Úc Linh đang ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình thì nhận được cuộc gọi video của Phó Châu.
Có vẻ như công việc của hắn hôm nay kết thúc sớm.
Alpha đã mặc đồ ngủ, mái tóc thường ngày gọn gàng giờ rũ xuống vài lọn ẩm ướt, rõ ràng vừa mới tắm xong.
Nhìn thấy Úc Linh, ánh mắt Phó Châu dịu dàng đi đôi chút.
Hắn nhẹ giọng mở lời như mọi khi, hỏi han cậu đang làm gì, hôm nay ăn gì, tâm trạng thế nào.
Úc Linh lần lượt trả lời từng câu một.
Mỗi ngày trôi qua đều lặp đi lặp lại, nhưng lần nào Alpha cũng tập trung lắng nghe cẩn thận, dường như đặc biệt hứng thú với những chuyện này.
Sau khi Úc Linh kể hết chuyện của mình, cậu cũng quay sang hỏi: "Hôm nay ngài đã làm gì vậy?"
Phó Châu tựa người vào đầu giường trong phòng khách sạn, giọng điềm đạm: "Sáng họp suốt, chiều ghé công trường xem qua."
"Tối có tiệc, uống ít rượu rồi về sớm."
Nghe đến đây, Úc Linh không nhịn được khẽ cau mày.
Ánh mắt Omega trên màn hình lộ ra vẻ lo lắng, giọng nói cũng dịu đi: "Ngài còn uống rượu sao? Uống nhiều không?"
Uống nhiều sẽ rất khó chịu, cậu biết rõ điều đó.
Huống chi công việc của Phó Châu bận rộn cả ngày, đến nghỉ ngơi cũng chẳng được thoải mái.
"Không nhiều, chỉ hai ba ly thôi." Trong mắt Phó Châu thấp thoáng nụ cười nhẹ.
Úc Linh chăm chú nhìn màn hình một lúc nữa, xác định tình trạng của Phó Châu vẫn ổn, không khác mấy so với bình thường.
Nghe hắn nói thế, cậu mới yên tâm hơn.
"Vậy là tốt rồi," Omega dặn dò, "Ngài nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Ừ."
Phó Châu đương nhiên gật đầu đồng ý.
Sau đó hắn im lặng chờ vài giây, thấy Úc Linh không có ý định hỏi thêm, mới nhịn không nổi mà mở lời: "Sao không hỏi tôi uống với ai?"
Úc Linh nghiêng đầu, hơi ngẩn ra vì chưa hiểu: "Dạ?"
"Tôi thấy những Alpha có gia đình, khi bạn đời gọi điện kiểm tra, thường hay hỏi như vậy."
Phó Châu mặt không chút biểu cảm, mắt hơi cụp xuống, giọng chậm rãi bắt chước: "Uống bao nhiêu? Uống với ai? Trong bữa có những ai, là Alpha hay Omega?"
Alpha nói chậm rãi, giọng điệu không có chút biến đổi nào, nhưng qua màn hình truyền sang khiến tai Úc Linh đỏ bừng.
Omega ngồi trên thảm, cả người như muốn cuộn lại thành một nhúm, cậu lấy tay che mặt, chỉ để lộ cho Phó Châu đôi mắt tròn xoe.
"...Em không phải kiểm tra," Úc Linh nhăn nhó, nhỏ giọng phân trần, "Em chỉ lo cho ngài thôi."
Cuối cùng Phó Châu cũng không trêu chọc cậu nữa, bật cười nhẹ: "Là tôi muốn em kiểm tra đấy."
Hai người lại nói thêm vài câu, lúc này Tần quản gia đi đến, nhắc Úc Linh đã đến giờ đi tắm và nghỉ ngơi.
Úc Linh ngoan ngoãn đứng lên về phòng, trước khi tắt máy, Phó Châu đột nhiên hỏi cậu dạo này ngủ nghỉ thế nào.
Úc Linh từ trước đến giờ vốn khó ngủ.
Dạo này nhớ Phó Châu, ban ngày còn đỡ, đến đêm yên tĩnh, cậu cứ hay nghĩ ngợi lung tung, khiến mãi chẳng ngủ được.
"Nếu mất ngủ, em có thể đến phòng tôi." Phó Châu đề nghị.
Giọng điệu Alpha nghiêm túc, vẻ mặt cũng điềm nhiên, như chỉ muốn tốt cho sức khỏe của cậu: "Pheromone của tôi có tác dụng xoa dịu em."
Bước chân Úc Linh ngừng lại giữa chừng, đầu tiên là ngượng ngùng liếc nhìn Tần quản gia phía sau, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu ạ."
"Cũng không nghiêm trọng như vậy."
Chỉ là có chút khó vào giấc thôi, hơn nữa ban ngày cậu chẳng bận gì, buổi sáng ngủ thêm chút cũng bù lại được.
Sau khi Úc Linh từ chối, Phó Châu không khuyên thêm, chỉ hơi cúi đầu, giọng êm đềm chúc cậu ngủ ngon.
Tuy chính Phó Châu đưa ra đề nghị, nhưng hắn rõ ràng chỉ thuận miệng nói.
Còn Úc Linh thì sau khi từ chối, lại bắt đầu thấy bận lòng.
Về phòng ngủ, Úc Linh tắm rửa, chậm rãi sấy tóc, nằm lên giường, nhưng Omega vẫn cứ trằn trọc không yên.
Cậu bắt đầu hối hận, sao lúc đó lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Người ta khi thích ai đó, thường có chút tò mò, muốn được gần gũi, Úc Linh cũng không ngoại lệ.
Cậu từng vào phòng của Phó Châu một lần, nhưng lần đó quá xa cách, vội vàng, chỉ chăm chăm lấy chậu cây, chẳng kịp ngắm nghía gì.
Thậm chí đến giờ, dù hai người đã là của nhau, Úc Linh cũng chưa bao giờ dám tự tiện vào phòng của Phó Châu.
Nhưng lần này là Phó tiên sinh chủ động nói.
Nằm trên giường, Úc Linh xoay người hết bên này sang bên kia, hoàn toàn không buồn ngủ.
Cậu vốn đã khó ngủ, lần này thật sự mất ngủ.
Mãi đến gần 11 giờ, Úc Linh như thể đã do dự đủ, đột nhiên ló đầu ra khỏi chăn, cầm điện thoại nhắn cho Phó Châu một tin.
Úc Linh: [Phó tiên sinh, em còn có thể đến phòng của ngài ngủ không?]
Khi gửi tin nhắn này, trong lòng của Omega rất hồi hộp, tốc độ gõ phím rõ ràng nhanh hơn, như thể sợ chậm vài giây sẽ mất đi can đảm.
Gửi xong, Úc Linh nặng nề thở phào, đồng thời liếc nhìn đồng hồ.
Thấy giờ đã khuya, cậu suýt nữa lại muốn hối hận.
Nhưng Phó Châu trả lời rất nhanh.
[Tất nhiên là được.]
Bốn chữ ngắn gọn mà ấm áp, Úc Linh nắm chặt điện thoại, lập tức xỏ dép bước xuống giường.
Lòng cậu bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn, thậm chí còn có chút mong chờ.
Bên ngoài đã tối đen, Úc Linh khẽ khàng từng bước, không làm phiền ai.
Khi Phó Châu gọi lại, Úc Linh đã vào phòng chính và bật đèn.
Phòng của Alpha vẫn như mọi khi, rộng rãi và gọn gàng.
Vì Phó Châu ở lâu, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi hương cỏ cây rất đặc trưng, khó mà tan đi hoàn toàn.
Vừa bước vào Úc Linh đã ngửi thấy, cả người càng thêm thư thái.
Cậu bắt máy, trong căn phòng tĩnh lặng, giọng Alpha dịu dàng truyền đến bên tai: "Không ngủ được sao?"
Úc Linh siết chặt điện thoại, hơi áy náy, khẽ đáp: "Vâng ạ."
Cậu không dám thú nhận rằng chính vì lưỡng lự chuyện có nên đến đây ngủ hay không mà khiến mình thao thức.
"Thử ngủ trong phòng của tôi xem," Giọng Phó Châu dịu dàng, luôn có cách làm người ta an lòng, "Nếu vẫn không ngủ được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Úc Linh ngượng ngùng, khẽ thừa nhận: "Em đã ở trong phòng của ngài rồi."
Đầu dây bên kia dường như hơi ngập ngừng.
Một lúc sau, Phó Châu mới hỏi: "Đã nằm xuống chưa?"
"Chưa ạ." Úc Linh vừa trả lời vừa đi về phía giường.
Giường rất rộng, ga trải giường được phủ phẳng phiu, nhưng khi Úc Linh ngồi xuống thì lại để lại nhiều nếp nhăn.
Trong điện thoại dường như truyền đến tiếng cọ xát của vải vóc khi Omega lật chăn, ngay sau đó, Úc Linh khẽ thở ra một hơi nhẹ nhàng, báo cáo với giọng nhỏ nhẹ: "Giờ em nằm xuống rồi, Phó tiên sinh."
Bên Phó Châu cũng có tiếng trở mình nhẹ, nhưng rất nhỏ.
Tất cả sự chú ý của Úc Linh đều tập trung vào bản thân mình, những cảm giác từ căn phòng của Phó Châu khiến cậu cảm thấy thật mới mẻ.
Ga trải giường còn lưu lại mùi hương của Phó Châu, hòa quyện với hương thơm nhẹ của chất tẩy rửa, từng chút một bao bọc lấy cậu.
Nỗi nhớ Phó Châu đã được xoa dịu rất nhiều, lúc này Úc Linh cảm thấy tâm trạng vui vẻ, cả thân và tâm đều trở nên thoải mái.
Cậu tắt đèn, quấn mình kín trong lớp chăn mềm mại, không nhịn được hít một hơi trên gối, vui vẻ nói: "Phó tiên sinh, thật sự có mùi của ngài."
Omega chỉ muốn biểu đạt là mùi hương này có tác dụng xoa dịu rất tốt, đêm nay có lẽ cậu sẽ không bị mất ngủ nữa.
Nhưng lời này khi đến tai Alpha lại có một ý nghĩa khác hẳn.
Hơi thở của Phó Châu trở nên nặng nề không biết từ lúc nào, nhưng Úc Linh không nhận ra có gì không ổn.
Alpha khẽ hỏi: "Có mặc đồ ngủ không? Chăn có lẽ hơi mỏng đấy."
"Mặc rồi ạ." Nghe vậy, Úc Linh đưa tay nắm chặt góc chăn, phát hiện chăn của Phó Châu và cậu là cùng loại, chỉ khác màu ga trải giường.
Vì vậy cậu đáp lại: "Chăn không mỏng đâu, Phó tiên sinh."
"Ừ," Phó Châu đáp lại một tiếng qua điện thoại, dẫn dắt cậu tiếp tục nói chuyện, "Em nằm bên nào, bên trái hay bên phải?"
Giọng của Alpha thấp hơn bình thường, pha chút khàn khàn.
Úc Linh không hiểu tại sao hôm nay Phó Châu lại hỏi những câu lạ lùng như vậy, định trả lời, nhưng bỗng nghe thấy một tiếng thở dồn dập.
Omega lập tức ngây người, trong thoáng chốc còn tưởng mình nghe nhầm.
Nhưng trong bóng tối tĩnh lặng, âm thanh ấy lại càng nổi bật.
"...Phó tiên sinh?" Úc Linh cầm điện thoại, cảm thấy tay mình nóng rẫy, cậu khẽ gọi.
Alpha dường như không có ý định giấu diếm, giọng khàn khàn đáp: "Úc Linh, nói chuyện đi."
Toàn thân Úc Linh đã sớm cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Cậu khẽ nuốt khan, dường như việc phát ra âm thanh cũng trở nên khó khăn.
"Nói...nói gì ạ?"
"Gì cũng được," Giọng Alpha pha lẫn nhịp thở gấp gáp, "Để tôi nghe giọng của em."
Phó Châu quá đỗi thẳng thắn, dù Úc Linh không muốn tin, nhưng bây giờ cũng đã xác định được đối phương đang làm gì.
Người làm chuyện không đàng hoàng rõ ràng là Phó Châu, nhưng chính Úc Linh lại như con tôm bị nấu chín, toàn thân bỗng chốc đỏ bừng.
Omega vừa xấu hổ vừa hoảng, nín thở, ngẫm nghĩ hồi lâu mới gượng nói được nửa câu: "Phó tiên sinh, sao ngài có thể..."
Cậu định nói rằng việc này của Phó Châu thật quá đáng, nhưng vì tính tình nhu mì, không cách nào nói ra được.
Hơn nữa, dường như dù có nói gì đi nữa, thứ đáp lại cậu chỉ là tiếng thở càng thêm rõ ràng của Alpha.
Úc Linh nằm co mình trong chăn, cắn môi, không nói gì nữa.
Cả cơ thể cậu cũng đang trở nên nóng ran, Omega rúc trong chăn, co chân chịu đựng, đợi một hồi nhưng phía bên kia điện thoại vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Cuối cùng, Úc Linh thật sự không thể chịu nổi nữa, khẽ giọng bày tỏ sự bực bội: "...Em không muốn nói chuyện với ngài nữa."
Ngay lập tức, Phó Châu nghe thấy bạn trai nhỏ của mình vốn luôn ngoan ngoãn, lắp bắp hồi lâu, sau đó thẳng tay cúp máy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook