Điện thoại vừa ngắt được hai phút, Úc Linh đã thấy hối hận.

Vừa rồi cậu thực sự xấu hổ đến không thể chịu nổi.

Giờ thì bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, nằm trong căn phòng tối đen, cảm giác ngượng ngùng đã dần nguôi ngoai, Úc Linh bắt đầu nhận ra rằng mình không nên ngắt điện thoại của Phó tiên sinh một cách đột ngột như vậy.

Úc Linh cuộn người trong chăn, hai tay cầm điện thoại, mở màn hình lên rồi lại tắt, không ngừng lặp đi lặp lại.

Cậu muốn gọi nhưng lại sợ Phó Châu vẫn chưa xong việc, mà làm thế sẽ càng thêm phiền nhiễu...

Không biết đã băn khoăn bao lâu, chính Phó Châu lại là người gọi lại, lần này là cuộc gọi video.

Úc Linh khựng lại một chút, đợi tiếng chuông vang lên hết một lần rồi mới bắt máy.

So với căn phòng tối đen của cậu, bên phía Phó Châu đèn sáng rực rỡ.

Dường như Alpha vừa mới tắm lại lần nữa, toàn thân còn mang hơi nước ẩm ướt, bước ra từ phòng tắm.

Cả hai chạm mắt nhau, đôi mắt của Phó Châu hơi cụp xuống, trong bóng tối mờ ảo, ánh mắt sâu thẳm lấp lánh, như thể còn đọng lại chút dư vị ái ân, tạo cho hắn vẻ quyến rũ mà ngày thường không thể thấy được.

Úc Linh vừa chạm mắt với hắn liền thấy cả người nóng bừng, vội vàng dời ánh nhìn sang chỗ khác.

Phó Châu ngồi xuống ghế sofa, giọng điềm tĩnh nhưng mềm mại: "Úc Linh, bật đèn lên nào."

Úc Linh nhất thời không hiểu ý hắn nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Cậu không bước ra khỏi chăn mà dùng giọng nói để bật đèn trên trần.

Phòng ngủ lập tức sáng trưng, Phó Châu cũng thấy rõ người ở đầu bên kia màn hình.

Omega cuộn tròn trong chăn, chỉ ló mỗi cái đầu, cằm cũng bị chăn che khuất, hai gò má vẫn còn đỏ hồng.

Phó Châu nhíu nhẹ mày, ánh nhìn chăm chú vào màn hình vài giây, rồi khẽ hỏi: "Em giận tôi sao?"

Úc Linh ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, mái tóc mềm mại càng bị cọ xát đến rối tung.

"Không, em không hề giận ngài."

Sao cậu có thể giận Phó Châu được chứ.

Bên kia màn hình, Phó Châu dường như thở phào nhẹ nhõm, nét căng thẳng trên trán cũng giãn ra.

"Xin lỗi." Alpha khẽ động yết hầu, nhìn cậu nói: "Là vì tôi quá nhớ em."

Úc Linh không kìm được mà siết chặt điện thoại, hàng mi khẽ run.

Những lời thẳng thắn của đối phương khiến trái tim cậu thắt lại, toàn thân như nhũn ra.

"Em lại ngủ trên giường của tôi."

Trong mắt Phó Châu dường như lóe lên ý cười, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc: "Thực sự là kiềm chế không được."

Úc Linh vội vàng lại kéo chăn trùm kín người, chỉ chừa mỗi đôi mắt.

Nhưng trốn được hai giây, cậu lại tự mình hé miệng ra, nhỏ giọng nói với Phó Châu: "Em cũng rất nhớ ngài."

Úc Linh vốn dĩ không đủ can đảm để nói trực tiếp những lời như vậy.

Nhưng sự thẳng thắn của Phó Châu đã tác động đến cậu.

Nghe thấy vậy, Phó Châu dường như rất vui, liền nhanh chóng hỏi: "Thật sao?"

"Vâng ạ." Úc Linh ngoan ngoãn gật đầu.

"Nhớ thế nào?" Bên kia lại hỏi.

Úc Linh bối rối một lúc, suy nghĩ rồi nói ra cảm xúc chân thật nhất của mình.

"Chỉ là... muốn gặp ngài."

Omega càng nói giọng càng nhỏ dần, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào người trong màn hình, như thể cậu đang chịu đựng nỗi ấm ức nào đó.

"Không phải qua màn hình thế này."

"Muốn ở bên cạnh ngài."

Nghe xong, Phó Châu thậm chí còn thay đổi cả nhịp thở.

Alpha nhíu mày nói: "Nhiều nhất là hai tuần nữa thôi, Tiểu Linh."

Lúc đầu hắn cũng đã nghĩ đến chuyện đưa Úc Linh đi công tác cùng.

Nhưng lại nghĩ đến việc Úc Linh sắp vào học, thêm vào đó, bản thân Phó Châu sẽ bận rộn, không có thời gian dành cho cậu, Úc Linh đi theo cũng sẽ vừa mệt mỏi vừa buồn chán, nên đành thôi.

Úc Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Châu lại nói: "Ngủ đi, đừng tắt điện thoại, chờ em ngủ rồi tôi sẽ tắt."

Úc Linh không khỏi nhíu mày khẽ: "Không cần vậy đâu ạ, sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngài."

Sau cuộc gọi này, cậu thực sự không thấy buồn ngủ nữa.

Úc Linh lo mình sẽ phải mất rất lâu mới ngủ được, lãng phí thời gian của Phó Châu.

"Là tôi làm lỡ giấc ngủ của em trước." Phó Châu cười nhẹ, "Nên tôi phải bù đắp lại."

Hắn đùa xong lại nhìn cậu, dịu dàng giải thích: "Cũng lo rằng nếu ngắt máy, em lại nghĩ ngợi lung tung mà mất ngủ, nhìn em ngủ, tôi mới yên tâm."

Nghe vậy, Úc Linh không nói gì thêm.

Cậu để điện thoại giữa hai chiếc gối, tắt đèn, màn hình chỉ còn lại hình dáng nghiêng của Omega.

Một ánh trăng mỏng manh xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu lên mái tóc đen tuyền của cậu, cảnh tượng yên bình và dịu dàng.

Để không làm phiền Úc Linh, bên Phó Châu cũng chìm trong bóng tối.

Alpha ngồi trên ghế sô pha, ngắm nhìn màn hình, đắm chìm trong hình ảnh của cậu.

Cho đến khi tiếng thở của Úc Linh trở nên đều đặn, cậu đã ngủ say từ lúc nào, Phó Châu vẫn chưa nỡ giơ tay lên tắt cuộc gọi.

...

Sau khi Tết Nguyên Tiêu qua đi, kỳ nghỉ đông kết thúc, Úc Linh lại trở lại với nhịp sống lên lớp mỗi ngày.

Vào ngày thứ hai kể từ khi bắt đầu mối quan hệ với Phó Châu, Úc Linh đã kể chuyện này với Khang Hiểu Bạch qua điện thoại.

Khang Hiểu Bạch khi đó có thể cảm nhận được sự vui sướng của Úc Linh qua dòng tin nhắn trên WeChat, vô cùng vui mừng cho cậu.

Cậu ta còn dặn Úc Linh hãy tận hưởng tình yêu thật tốt, lại không ngừng cảm thán, nói rằng lần này Phó tổng chắc là sướng lắm, đêm đi ngủ cũng cười thầm cho mà xem.

Úc Linh nghe cậu ta nói vậy, vừa ngại ngùng lại vừa nghĩ chắc là cậu ta đang phóng đại.

Phó tiên sinh chín chắn, điềm tĩnh, đối với chuyện tình cảm này, Úc Linh cảm thấy mình mới là người hạnh phúc đến mức mỗi đêm đều vui vẻ không ngủ được.

Buổi sáng hôm ấy tan học, vì tiết đầu tiên của buổi chiều có lớp, nên Úc Linh và Khang Hiểu Bạch không về nhà.

Hai người ăn trưa rồi tìm một quán cà phê để ngồi một lúc, tiện thể trở lại trường luôn.

Sau khi ăn xong và ngồi xuống, như thường lệ, Úc Linh vào mạng đọc tin tức liên quan đến ngành của Phó thị, bất chợt thấy một tin đồn liên quan đến Phó Châu.

Úc Linh nhìn thấy mấy bức ảnh đầu tiên.

Có lẽ vì là ảnh chụp trộm nên hơi mờ, nhưng cậu quá quen thuộc với Phó Châu, thậm chí không cần phóng to cũng nhận ra bóng dáng của hắn trong nhà hàng.

Phía trên ảnh có dòng chú thích chi tiết.

"Cậu hai nhà họ Lý, Lý Lạc, hẹn gặp chủ tịch Phó thị vào đêm khuya, hai người cùng dùng bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, nghi ngờ rằng hai người họ sẽ sớm thành đôi trong mối quan hệ liên minh mạnh mẽ..."

Lý Lạc không chỉ là con nhà hào môn, mà còn là minh tinh trong giới giải trí, độ nổi tiếng rất cao.

Úc Linh thường xem phim ảnh, cũng có chút ấn tượng với cậu ta.

Là một Omega có khí chất đặc biệt và diện mạo xuất chúng.

Úc Linh nhìn vào điện thoại, trong ảnh chỉ thấy lưng của Phó Châu, nhưng gương mặt của Lý Lạc thì lộ rõ.

Hình như cậu ta rất vui vẻ, nụ cười rạng rỡ trên môi.

Úc Linh không lướt tiếp, nhanh chóng tắt điện thoại đi.

Nhưng vì Lý Lạc là đại minh tinh, lại liên quan đến chuyện tình cảm, nên tin đồn này thu hút rất nhiều sự chú ý.

Ứng dụng liên tục gửi thông báo, cả Khang Hiểu Bạch cũng nhìn thấy.

Cậu ta phản ứng mạnh hơn Úc Linh rất nhiều, trước khi cậu kịp tắt điện thoại đã chạy tới: "Cậu cũng thấy rồi chứ, Tiểu Linh?"

Khang Hiểu Bạch chỉ vào điện thoại nói với giọng châm chọc: "Cái tên Lý Lạc này suốt ngày thích tạo scandal tình cảm với người khác để PR, mấy tin kiểu này tuyệt đối không thể tin được."

Đồng thời, cậu ta còn đứng về phía Úc Linh: "Nhưng mà Phó tổng cũng bất cẩn thật đấy."

"Tiểu Linh, trong tình huống thế này cậu nên gọi điện hỏi anh ta xem chuyện là thế nào, để anh ta giải thích rõ ràng cho cậu."

Gương mặt Úc Linh không có biểu cảm gì, nghe xong lời của Khang Hiểu Bạch, cậu im lặng vài giây, rồi lắc đầu đáp: "Không cần đâu, cậu cũng đã nói rồi, tớ sẽ không tin mấy tin tức như vậy."

Khang Hiểu Bạch chăm chú nhìn gương mặt của Úc Linh, nhưng thật sự không thể nhìn ra được gì.

"Tiểu Linh, cậu thật sự không để ý sao? Gọi một cuộc hỏi thử đi mà."

Úc Linh chớp mắt, cất điện thoại vào túi, chỉ lắc đầu nói: "Ban ngày Phó tiên sinh rất bận."

Nói xong, hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về trường, Khang Hiểu Bạch đành không nói thêm gì nữa.

Đến khi Úc Linh hoàn thành tiết học buổi chiều và mở lại tin tức, tin đồn kia dường như đã biến mất hoàn toàn, không còn dấu vết gì.

Trên đường về trang viên, cậu nhận được cuộc gọi từ Phó Châu.

Đầu dây bên kia dường như rất bận rộn, tiếng ồn nền rất lớn, nhưng khi cuộc gọi kết nối, giọng nói của hắn vẫn như mọi khi, nhẹ nhàng và ấm áp.

"Úc Linh, xin lỗi em," Alpha vừa nói đã nhẹ giọng xin lỗi, sau đó khẽ hỏi cậu, "Có phải em đã thấy tin tức rồi không?"

Vì lời xin lỗi đó mà các khớp ngón tay của Úc Linh siết chặt điện thoại, mất cả màu sắc.

"Vâng," Omega đáp khẽ, rồi nói tiếp, "Ngài không cần phải xin lỗi, em hiểu tin tức đó là giả, ngài chỉ vì công việc thôi."

Khi câu nói vừa dứt, đầu dây bên kia dường như bất ngờ vì không nghĩ cậu sẽ nói như vậy, thoáng lặng đi một lúc.

Phó Châu ngập ngừng một lát rồi mới dịu giọng hỏi: "Em không giận sao?"

Úc Linh nhanh chóng lắc đầu: "Không ạ."

Cậu khẽ cau mày, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chiều nay em chỉ tập trung vào buổi học thôi."

Phó Châu bên kia lại im lặng một chút, Úc Linh có thể nghe rõ hơi thở nhịp nhàng của Alpha, không hiểu sao khiến cậu thấy căng thẳng.

"Úc Linh," Một lát sau, Alpha thấp giọng gọi tên cậu, rồi lại không nói thêm gì.

Chỉ để lại một lời hứa đầy nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Cổ họng Úc Linh thoáng nghẹn, chỉ khe khẽ đáp lại.

Sau đó, hai người chào nhau và cúp máy.

Khi Úc Linh trở về trang viên, như thường lệ cậu chơi đùa với Tú Cầu trong hai tiếng đồng hồ rồi được Tần quản gia gọi vào dùng bữa tối.

Ăn xong cũng chỉ mới qua 7 giờ, Úc Linh ngồi trong phòng khách nhỏ, bật một bộ phim cũ mà cậu đã xem trước đó.

Bộ phim dài gần 3 tiếng, vừa đủ để lấp đầy khoảng thời gian trước khi đi ngủ, và khi chiếu xong cũng đã 10 giờ.

Suốt thời gian đó, Úc Linh ngồi trên ghế sofa, ngón tay vẫn vân vê chiếc điện thoại đặt bên cạnh.

Bình thường vào khoảng thời gian này, Phó Châu sẽ gọi điện cho cậu.

Nhưng tối nay vẫn chưa có cuộc gọi nào.

Úc Linh đã rất quen thuộc với tình tiết của bộ phim này, chỉ cần nhìn vào màn hình cũng biết cảnh nào, thế nên từ đầu tới cuối cậu không thực sự xem, tâm trí cứ lơ đãng.

Cho đến giờ, trong lòng cậu vẫn còn có chút bất an.

Khi đoạn nhạc kết thúc phim vang lên, Úc Linh lại đợi thêm một lát, cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy.

Vừa mới đứng lên, cậu bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.

Ánh đèn pha sắc nét rọi qua màn đêm, có tiếng đóng cửa xe vọng lại, Úc Linh hơi cau mày, trong lòng chợt đoán ra điều gì.

Ngay sau đó là tiếng bước chân ổn định nhưng nhanh chóng của Alpha, khi cửa lớn của phòng khách được mở ra, thì Úc Linh cũng từ phòng khách nhỏ chạy tới, nhìn thấy Phó Châu trong chiếc áo khoác dạ xám sẫm.

Alpha nhìn thấy cậu từ xa, ánh mắt thâm trầm như một hồ nước sâu thẳm.

Ngay sau đó hắn cởi áo khoác, thay giày.

Các động tác của Phó Châu không quá vội vàng, nhưng vài sợi tóc rủ trước trán lại để lộ vẻ sốt ruột.

Khi rửa tay, Phó Châu thuận miệng bảo Tần quản gia về phòng nghỉ ngơi.

Khi cửa lớn phòng khách đóng lại lần nữa, Alpha mới bước tới gần Úc Linh, nắm lấy tay cậu: "Đang làm gì vậy?"

Úc Linh không nghĩ rằng tối nay hắn sẽ quay về.

Cậu đã đếm từng ngày, còn hai ngày nữa mới đến hai tuần như đã hẹn.

Khi hai người đi qua phòng khách nhỏ, Phó Châu nhìn thấy máy chiếu vẫn chưa tắt, lại nói: "Đang xem phim? Sao lại là bộ này nữa."

Úc Linh không nói gì.

Phó Châu vẫn nắm tay cậu đi tiếp, quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Thật ra hắn biết, khi trong lòng Omega có điều phiền muộn, không ngừng suy nghĩ lung tung, cậu sẽ bật một bộ phim đã xem để đánh lạc hướng và giết thời gian.

Hai người vào bếp, Phó Châu bảo Úc Linh ngồi bên cạnh, còn mình thì bận rộn gì đó bên trong.

Chỉ mất vài phút, Phó Châu đã mang ra một ly sữa nóng cho Úc Linh, còn hắn thì là một ly nước có đá.

Alpha ngửa cổ, uống gần hết cốc nước, chỉ còn lại vài viên đá va vào nhau, kêu lách cách trong chiếc ly thủy tinh.

"Tiểu Linh, tuy em không buồn bực vì bản tin kia, nhưng tôi cần phải giải thích trực tiếp với em."

Không chút vòng vo, Phó Châu nói thẳng.

Nhận ra hắn về đây là vì chuyện này, Úc Linh rõ ràng có chút ngạc nhiên, đôi mắt khẽ mở to.

"Nhà họ Lý được giới thiệu bởi đối tác lần này, ban đầu quả thật có ý định hợp tác nên mới gặp nhau ăn một bữa."

Phó Châu ngồi đối diện Úc Linh, chậm rãi giải thích: "Người hẹn tôi là cha của Lý Lạc, ông ta cũng có mặt ở đó, bữa cơm hôm ấy không phải là bữa tối dưới ánh nến như trên hình ảnh, chỉ là vấn đề góc chụp của bức ảnh thôi."

Bữa ăn đó vốn chỉ là một cuộc gặp gỡ không thể từ chối, nhưng bị người khác chộp lấy để làm tin đồn, là do Phó Châu sơ suất.

Có thể là vì nhận thấy thái độ lạnh nhạt của Phó Châu, hoặc cũng có thể thật sự có ý đồ khác, nên nhà họ Lý mới cố tình dựng lên tin đồn này để tạo danh tiếng.

Ý đồ cũng rất đơn giản, nếu hợp tác thành công thì tốt, nhưng nếu không thì nhờ vào tin đồn cũng tạo ra ấn tượng rằng nhà họ Lý và Phó gia có quan hệ tốt, từ đó thu hút sự hợp tác của các công ty khác.

Thậm chí, nhà họ Lý đã quá quen với thủ đoạn này, cứ đinh ninh rằng Phó gia sẽ không để tâm.

Dù sao thì nếu tin tức được khuấy lên thì cả hai gia đình đều hưởng lợi.

Nhưng rõ ràng là họ đã không hiểu gì về Phó gia.

Là một tập đoàn có nền tảng vững chắc, Phó thị đã sớm không cần đến những chiêu trò thu hút sự chú ý như thế để quảng bá.

"Còn chưa bàn đến công việc chính thức mà đã sử dụng thủ đoạn, Phó thị sẽ không hợp tác với công ty như vậy," Phó Châu nhìn Úc Linh bằng ánh mắt trầm tĩnh, chậm rãi nói, "Cũng không cần một vị chủ tịch như tôi phải liên hôn để giữ vững vị trí trong ngành."

Úc Linh nắm lấy cốc sữa, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

Cậu cúi đầu nhấp một ngụm sữa, khẽ gật đầu: "Em hiểu rồi, Phó tiên sinh."

Phản ứng của cậu rất nhỏ, nhưng trong lòng lại suy nghĩ nhiều điều.

Thật ra khi nhìn thấy tin tức đó, Úc Linh cũng cảm thấy khó chịu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cảm xúc của cậu rất phức tạp.

Bối rối, sợ hãi, chút ít cảm giác an toàn vốn có trong lòng đều tan biến, nhưng tất cả lại nhanh chóng bị cảm giác tự ti che lấp.

Úc Linh chưa bao giờ thấy mình quan trọng, cậu có thói quen đặt bản thân ở vị trí ít quan trọng nhất.

Công việc của Phó Châu rất quan trọng, những chuyến công tác của hắn cũng quan trọng, vì vậy khi biết rằng đối phương đã về sớm chỉ để giải thích chuyện này cho mình, Úc Linh mới thấy ngạc nhiên như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa ngày đó, Úc Linh thậm chí đã nghĩ đến điều này.

Dù Phó Châu thật sự vì lý do nào đó mà lựa chọn liên hôn với người khác, Úc Linh có lẽ sẽ rất đau lòng, nhưng cậu sẽ không trách Phó Châu.

Có thể cậu sẽ còn nghĩ rằng lựa chọn của Phó Châu là đúng đắn.

Úc Linh luôn cảm thấy bản thân vô dụng, không thể mang lại điều gì cho Phó Châu.

Thật ra cho đến giờ, Úc Linh vẫn không hiểu nổi vì sao Phó Châu lại thích cậu.

Đối với Úc Linh, có thể yêu đương với Phó Châu đã là một điều tốt đẹp lắm rồi.

Vậy nên cậu không thể làm như lời Khang Hiểu Bạch khuyên, khi thấy tin đồn thất thiệt lại mạnh mẽ gọi điện chất vấn Phó Châu.

Úc Linh chỉ muốn ngoan ngoãn, cố gắng phối hợp, không muốn gây phiền phức hay tạo ra bất cứ rủi ro nào khiến Phó Châu chán ghét mình.

Phó Châu là một người yêu rất tốt, trong suốt thời gian yêu nhau, Úc Linh thường xuyên cảm nhận rõ ràng tình cảm của hắn dành cho mình.

Giống như lần này, hắn đã cố ý trở về nhà vì cậu.

Nhưng Úc Linh chỉ dám giữ lấy tình cảm đó một cách thận trọng, như một người lâu ngày không có được tình yêu, luôn sợ làm điều gì khiến tình cảm ấy hao mòn.

Omega vẫn ngoan ngoãn như mọi khi, còn ánh mắt Phó Châu vốn luôn bình tĩnh, giờ lại lộ ra chút bồn chồn khó đoán.

Nhưng với kinh nghiệm lâu năm trong giới, lại lớn hơn Úc Linh mười mấy tuổi, Phó Châu dễ dàng che giấu đi cảm xúc của mình.

Giọng hắn vẫn ôn hòa: "Dù đã nhanh chóng gỡ bỏ, nhưng bài báo đó vẫn gây ra một chút ảnh hưởng tiêu cực. Ngày mai, tập đoàn sẽ ra thông cáo chính thức để làm rõ."

Úc Linh cúi đầu lắng nghe, khi nghe vậy cũng chỉ lặng lẽ gật đầu.

Phó Châu không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt Alpha nhìn sang cậu trở nên sâu thẳm, nhưng Úc Linh vẫn cúi đầu, không để ý thấy.

Cậu chỉ nghe Phó Châu bảo: "Muộn rồi, uống hết ly sữa, đi tắm rồi ngủ đi."

Alpha lại nói: "Công việc tôi đã sắp xếp xong, ngày mai tôi sẽ làm việc ở nhà."

Úc Linh cảm thấy mọi chuyện đã trôi qua, lại nghe ngày mai Phó Châu sẽ ở nhà, đôi mắt Omega cuối cùng cũng ánh lên chút sinh động.

Cậu nghe lời uống hết ly sữa, chúc Phó Châu một câu ngủ ngon, rồi trở về phòng mình.

Khi Úc Linh lên lầu, Phó Châu ở dưới uống thêm một ly nước đá, rồi mới rửa sạch hai chiếc ly, cất đi, và cũng về phòng ngủ.

Tối nay, Úc Linh tắm lâu hơn thường lệ, vì rõ ràng Phó Châu đã trở về, nhưng trong lòng cậu lại có chút bất an, không biết là chỗ nào xảy ra vấn đề rồi.

Cậu tắm rất lâu, đến mức khi bước ra khỏi phòng tắm, cả người đã đỏ bừng vì hơi nước.

Cơ thể cậu nóng rực, nên Úc Linh chọn một bộ đồ ngủ mỏng hơn. Vừa mới mặc xong, đã nghe tiếng gõ cửa phòng.

Giờ này chỉ có thể là Phó Châu, Úc Linh nhanh chóng chạy ra mở cửa. Cậu chưa kịp nói gì, đã bị một bóng đen cao lớn bao trùm.

Ngay sau đó, cậu nhận lấy một nụ hôn nồng nàn phảng phất mùi cỏ cây từ Alpha.

Lần này, Phó Châu hôn rất mạnh mẽ, không như lần đầu để cho Úc Linh thời gian thích ứng.

Alpha mút lấy đôi môi mềm, phát ra âm thanh ẩm ướt, sau đó lưỡi hắn đột ngột xâm nhập vào trong.

Úc Linh vừa tắm nước nóng xong, khoang miệng cậu nóng rẫy, nhưng dường như Phó Châu còn nóng bỏng hơn nhiều.

Mọi ngóc ngách mềm mại trong miệng đều được chăm sóc, phần gốc lưỡi cũng bị khuấy đảo đến tê dại, kết hợp với pherpmone đầy mãnh liệt, khiến cả người Úc Linh mềm nhũn gần như ngay lập tức.

Cái eo nhỏ gầy của Omega khẽ sụp xuống, rồi được Phó Châu đỡ lấy và bế lên bằng cả hai tay ngay sau đó.

Vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, Úc Linh sợ hãi kêu khẽ, lập tức vòng tay ôm chặt cổ Phó Châu.

Alpha buông môi cậu ra, một tay giữ cậu đi vào phòng, tay khác thì đóng cửa lại.

Khi Úc Linh được đặt lên giường, cậu gần như không còn chút sức lực nào, theo bản năng muốn cuộn tròn nằm xuống.

Nhưng Phó Châu đỡ cậu ngồi dậy, để cậu dựa đầu vào ngực hắn.

Úc Linh lờ mờ thấy Alpha luôn cầm theo một thứ gì đó, và ngay sau đó, cậu cảm thấy hai tay mình bị nắm chặt ra sau lưng.

Phó Châu dùng thứ đó trói cổ tay cậu lại.

Úc Linh chợt nhận ra đó là một chiếc cà vạt.

Phó Châu thắt khá chắc, vừa đủ để khó mà thoát ra nhưng không làm đau tay cậu.

Bị trói lại, Úc Linh vẫn ngây ngốc, cậu khẽ vặn người, ngước lên nhìn, lúng túng hỏi: "...Phó tiên sinh, ngài đang làm gì vậy?"

Phó Châu buộc xong, liền bế cậu lên đặt ngồi trên đùi mình, để hai người đối diện nhau.

Alpha nhìn cậu với vẻ lạnh lùng, giọng trầm xuống: "Dạy dỗ em một chút."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương