Sát Thủ Tái Sinh Là Kiếm Sĩ Thiên Tài
-
Chapter 20
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
SÁT THỦ TÁI SINH - CHAP 20
“Há…”
Theo phản xạ, Rimmer lấy tay che miệng lại, nhưng ông ta vẫn không thể che được hết cái miệng đang mở to của mình.
"Chuyện này là sao đây chứ?"
Cuộc đấu tay đôi giữa Raon và Burren là thứ mà ông ta đã lên kế hoạch từ lúc ban đầu rồi.
Ông ta chắc chắn rằng Burren sẽ phản đối khi Raon được xếp hạng đầu tiên, và điều này sẽ được giải quyết bằng một cuộc đấu tay đôi giữa hai người họ.
Rimmer muốn dạy cho Burren đang quá tự tin một bài học và thể hiện sự xuất sắc của Raon cho mọi người thấy.
Tuy nhiên, Raon đã làm cho mọi thứ thay đổi.
Thật ra có thể nói là bản phác thảo thì đều giống nhau cả, nhưng chi tiết thì lại khiến người ta quá sốc.
Thay vì sử dụng sức mạnh, sự nhanh nhẹn và kỹ năng của mình để đánh bại Burren, cậu đã đánh bại cậu ta bằng cách sử dụng bản chất của Khuyết Hổ Quyền.
'Điều này quả thật là vô lý…'
Mặc dù không sử dụng bất kỳ linh khí nào nhưng Khuyết Hổ Thuật của Burren hoàn toàn không hề yếu, vì cậu ta cũng rất tài năng.
Tuy nhiên, Raon đã nhìn thấu được chuyển động trong nắm đấm của Burren và dùng chính nó để đáp trả lại cậu ta.
Nếu một kẻ say rượu bảo rằng có một đứa trẻ chưa từng học võ thuật lại có được khả năng như thế thì chắc hắn ta sẽ bị ăn tát ngay vào mặt vì nói những điều vô lý.
“Hừm…”
Rimmer nuốt nước bọt và nhìn xung quanh. Cũng giống như ông ta, mọi người xung quanh đều bất ngờ và nhìn trân trân vào hai đứa trẻ.
'Ngay cả tộc trưởng cũng phải ngạc nhiên nữa.'
Glenn, người vốn vô cảm như bức tượng, cũng đang cau mày lại vì ngạc nhiên.
"Raon."
Rimmer nuốt nước bọt một lần nữa và đến gần Raon.
"Dạ thưa huấn luyện viên?"
"Con vừa làm cái gì vậy?"
Một câu hỏi đơn giản nhưng lại có rất nhiều ẩn ý. Ông ta đang muốn hỏi liệu có thật sự là cậu đã bắt chước được Khuyết Hổ Quyền ngay sau khi xem qua nó hay không, hay liệu cậu đã học được nó từ ai đó, hoặc đó là một kỹ thuật hoàn toàn khác chẳng hạn.
“Con thấy Burren xoay tròn nắm đấm. Nó xoắn ốc giống như một cơn lốc xoáy vậy."
Điều đó hoàn toàn đúng, vì điểm đặc biệt của Khuyết Hổ Quyền chính là xoay thành hình xoắn ốc.
“Vòng xoay đó đủ nhanh để đẩy lùi được hàng phòng thủ, bàn tay và nắm đấm của con. Vậy nên con nghĩ rằng mình không thể tiếp tục chiến đấu bình thường được nữa."
Rimmer gật đầu. Ông ta đã lên kế hoạch cho trận đấu này vì ông ta muốn xem cậu sẽ vượt qua được điều đó như thế nào, cho nên ông ta nhận thức rõ được điều đó.
“Vì con tự tin vào sức chịu đựng của mình nên đã tính đến việc sẽ né bằng cách chạy xung quanh. Nhưng khi xem cách Burren vung nắm đấm, con có thể cảm nhận được điều gì đó."
"Con có thể cảm nhận được sao?"
"Dạ đúng vậy. Con có thể nhìn thấy rõ ràng chuyển động nắm đấm của cậu ta. Không biết sao nhưng con có cảm giác là mình cũng có thể làm được điều tương tự, nên con đã phản đòn lại Burren.”
"Ah!"
Rimmer bất giác thốt lên.
'Thằng nhóc này giỏi đấy!'
Tim ông ta đập mạnh như trống. Một người có khả năng hiểu được bản chất của một chiêu võ chỉ bằng cách quan sát thì đã là một thiên tài rồi.
Tuy nhiên, Raon thậm chí còn xuất sắc hơn thế nữa.
Cậu đã bắt chước để sử dụng được tuyệt chiêu của đối thủ như thể nó là của riêng mình vậy. Đó đúng là tài năng vô hạn mà trước nay ông ta chưa từng thấy.
"Thật vớ vẩn!"
Cha của Burren — con trai thứ hai của Glenn — Karoon Zieghart đứng lên. Ngọn lửa đen tối đang bùng cháy trong ánh mắt của ông.
"Cho dù Burren có cẩu thả đến đâu đi chăng nữa thì một người bình thường cũng không thể nào hiểu được Khuyết Hổ Quyền chỉ với một cái nhìn thoáng qua được!"
"Nhưng thằng bé đã làm được rồi còn gì."
Rimmer nhún vai, chỉ vào Raon.
“Chắc chắc là thằng nhóc đó đã học được bằng cách nhìn trộm lúc Burren tập luyện! Hoặc là nó đã được người khác dạy cho đấy!”
Ánh mắt dữ dằn của Karoon hướng về phía Sylvia và Raon.
“Chà, tôi thì quá lười để dạy những thứ như vậy, và ai lại thèm đến tòa nhà phụ để dạy cho thằng bé Khuyết Hổ Quyền cơ chứ? Nghe thật là vô lý. Và Burren cũng không phải là loại người dễ dàng để cho người khác ăn cắp kỹ thuật của mình."
“Hừm…”
Khuôn mặt của ông nhăn nhó. Có vẻ như ông còn muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể vì Glenn đang quan sát.
"Vậy có còn ai khác muốn thách đấu với Raon nữa không?"
Rimmer ngẩng đầu lên nhìn bọn trẻ. Sau những gì vừa xảy ra không ai dám giơ tay.
"Còn Runaan thì sao?"
“…”
Runaan lắc đầu. Cô ấy đến bên cạnh Raon và bắt đầu bắt chước theo Khuyết Hổ Quyền đảo ngược mà cậu đã thực hiện.
"Hừm."
Rimmer nhếch mép và quay đi. Tình hình hơi khác so với mong đợi của ông ta, nhưng kết quả cuối cùng lại tốt hơn rất nhiều.
"Raon, con đã chiến thắng."
"Cảm ơn ông."
Rimmer mỉm cười và Raon nhẹ cúi đầu.
“Không có gì phải cảm ơn ta cả, tất cả là nhờ con mà thôi. Còn việc cấp thẻ đồng sẽ do trưởng tộc lo liệu."
"Dạ được ạ."
Rimmer lướt qua người Raon trong khi cậu trả lời. Ông ta đang kiểm tra kỹ lưỡng lại một lần cho chắc hơn, và cũng để xác nhận là Raom không có một chút linh khí nào.
'Đúng thật là nực cười mà.'
Ông ta thở dài và quay người lại.
"Thưa lãnh chúa, sự kiện đã kết thúc rồi ạ."
Glenn gật đầu, rồi đứng dậy. Sau khi nhìn lướt qua những đứa trẻ — bao gồm cả Raon, Burren và Runaan — ông ấy liền rời sân tập.
"Ông ấy có thể đưa ra một lời khuyên rồi mới rời đi cũng được mà."
Rimmer liếm môi và gọi bọn trẻ lại.
“Những người đã vượt qua sẽ quay trở lại đây vào thứ Hai tuần tới, sau khi nghỉ ngơi đến hết tuần này. Còn những người đã thất bại cũng đừng quá thất vọng, vì vẫn sẽ còn một cơ hội khác dành cho các bạn. Giờ thì giải tán thôi! Chúc các bạn có khoảng thời gian vui vẻ bên gia đình.”
Rimmer vỗ tay và rời sân tập bằng cách nhảy qua bức tường.
"Raon!"
"Thiếu gia Raon!"
Ngay khi ông ta vừa rời đi, Sylvia và Helen liền chạy đến và ôm lấy Raon.
"C-chuyện gì đã xảy ra lúc con không ở nhà vậy?!"
"Thiếu gia, cậu có bị thương ở đâu không?"
Hai người họ vẫn như mọi khi. Họ không hỏi cậu sao lại làm được như thế, thay vào đó họ chỉ luôn lo lắng về cơ thể của cậu mà thôi.
"Con ổn mà."
Raon mỉm cười và phủi tay.
“Giờ thì trở về nhà thôi. Con nhớ món thịt hầm lắm rồi!”
"Món thịt hầm sao? Đ-được thôi! Đi nào!"
"Tôi sẽ về trước và chuẩn bị đây!"
Helen chạy lon ton ra khỏi sân tập, và Raon nắm tay Sylvia đi theo sau bà ấy.
“Haa…”
"Chuyện quái gì đã xảy ra trong sáu tháng qua vậy?"
“Raon Zieghart…”
“Mình chưa bao giờ nghĩ là loại tài năng như thế tồn tại trên đời này…”
Những người còn lại trên sân tập nhìn chằm chằm vào bóng lưng Raon và Sylvia với vẻ mặt mơ hồ.
“Kuh…”
Không ai để ý đến Burren, người chỉ chăm chăm nhìn xuống đất, cắn môi đến bật máu.
* * *
Ở bên mép bức tường bên ngoài của sân tập, trên bức tường mỏng đến mức có thể vừa vặn với một con chim, có năm người — cả nam và nữ — đang đứng quan sát cảnh tượng bên dưới.
"Anh nghĩ sao?"
Người đàn ông tóc dài ngồi ở vị trí đầu tiên lên tiếng.
"Thằng bé đó đúng là một thiên tài. Không còn gì để nói nữa."
"Nếu đó không phải là giả, thì thằng bé đó hẳn là tài năng hơn cậu ta nữa."
“Bắt chước được ngay sau khi xem qua sao, đúng thật là nực cười mà.”
“…”
Bốn người đều trả lời thành thật về ấn tượng của họ.
"Chúng ta đến để xem Runaan và Burren, nhưng lại chứng kiến được một thứ rất đáng giá."
Tất cả đều gật đầu đồng ý.
“Như mọi người đã biết rồi đấy, Mây Đỏ dạo gần đây đã phải chịu rất nhiều tổn thất. Mọi người có thể nhận Burren hay Runaan cũng được, tôi sẽ nhận Raon…”
"Anh muốn chết hả?"
“Anh không thấy xấu hổ khi mang một tài năng vô hạn như vậy đi theo anh sao!?”
“Hãy suy nghĩ trước khi nói đi, nếu anh không muốn đổ máu."
“…!”
Bầu không khí bỗng trở nên lạnh lẽo. Bốn người trong số họ trông như sắp rút kiếm ra đến nơi.
“Tôi… tôi đang nói đùa thôi mà. Là đùa thôi."
Người đàn ông tóc dài huơ tay với một nụ cười giả tạo.
"Dù sao đi nữa thì thằng bé đó cũng sẽ mang lại rất nhiều thay đổi."
“…”
Bốn người còn lại im lặng đồng ý nhìn theo bóng dáng Raon rời khỏi sân tập.
Cốt lõi binh lực của tộc Zieghart là các quân đoàn khác nhau, và họ đều đã chú ý đến Raon.
***
Rimmer đi theo Glenn vào trang viên của lãnh chúa sau khi giao những việc còn lại cho những huấn luyện viên khác.
"Tại sao anh lại phải tự mình kiểm tra bọn trẻ chứ, mặc dù sức anh đang ngày càng yếu đi?"
Glenn cau mày, ngồi lên trên ngai vàng.
"Tôi vẫn là huấn luyện viên chính, cho nên tôi vẫn phải làm công việc của mình thôi."
"Ngài Rimmer."
Người quản gia, Roenn, đưa cho ông ta một tách trà.
“Đã lâu không gặp, Roenn.”
"Dạ đúng vậy."
Nhìn bề ngoài tuy Roenn già hơn, nhưng thực ra Rimmer lại già hơn ông rất nhiều, thế nên Rimmer nói chuyện ngang hàng với ông.
"Anh đang nghĩ cái gì vậy?"
Glenn hỏi, chống cằm lên trên bàn tay đang tựa lên tay vịn bằng vàng.
"Tại sao anh lại để xảy ra trận đấu giữa Raon và Burren chứ?"
“Chà, nó chỉ tự nhiên xảy ra thôi mà…”
"Tự nhiên sao? Chứ không nó đang diễn ra chính xác như những gì anh đã lên kế hoạch hay sao?”
"Chà, quả thật là không thể lừa được lãnh chúa của tôi rồi!"
Rimmer lúng túng gãi đầu.
“Tài năng của Burren đúng thật là đặc biệt, nhưng thằng bé lại có tầm nhìn hạn hẹp. Raon thì có một thứ gì đó rất đặc biệt, nhưng nó lại không được biết đến. Tôi muốn hai đứa trẻ có một trận đấu có lợi cho cả hai."
“…”
“Như ngài đã thấy đấy, cơn lạnh vẫn lan khắp trên cơ thể của Raon. Tuy nhiên chỉ riêng về sức mạnh ý chí của thằng bé thôi cũng có thể sánh ngang với một chiến binh kỳ cựu rồi."
"Tôi đã biết điều đó rồi."
“Nhưng có một điều ngài không biết và tôi cũng không biết.”
Rimmer nhấc ngón trỏ lên và tiếp tục nói.
“Đó là thằng bé chính là một thiên tài. Tôi muốn thấy được sức mạnh ý chí của thằng bé. Tôi mong muốn được xem cách thằng bé đối phó với Burren, người đã học những võ thuật mạnh mẽ, như thế nào.”
Đôi mắt của Rimmer tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời.
“Nhưng những gì thằng bé cho chúng ta thấy lần này không phải là ý chí, mà là tài năng. Và còn là một tài năng vô hạn nữa! Thằng bé đã phản công được bằng cách sử dụng một tuyệt chiêu mà nó đã hiểu được chỉ trong nháy mắt! Điều đó không phải là vô lý lắm sao? Tôi đã từng tham chiến trên vô số chiến trường, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy được một tài năng như vậy!”
“Tên ăn mày kia cũng đã từng nói những điều tương tự như vậy. Rằng một đứa trẻ sinh ra với Lời nguyền Băng giá cũng có tài năng đặc biệt."
"Tên ăn mày, có phải ý ngài là Thánh Rách Rưới hay không?"
"Đúng vậy."
Glenn gật đầu và nói tiếp.
"Chúng sẽ có tài năng đặc biệt nhờ vào phép thuật băng giá hay linh khí hoặc cuối cùng sẽ trở thành một người tuyệt vời."
"Đúng là như thế!"
Rimmer dậm chân xuống đất.
“Đó là biểu hiện của tài năng đó! Thằng bé được sinh ra với một tài năng tuyệt đối về võ thuật!”
“Hừm…”
“Burren, Runaan, và các cháu trai và cháu gái khác của ngài cũng rất đặc biệt, nhưng Raon thậm chí còn hơn thế nữa. Thằng bé có khí chất của người có thể trở thành người giỏi nhất lục địa đấy!”
Mặc cho sự phấn khích của Rimmer, biểu cảm của Glenn vẫn rất điềm đạm.
“Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một thứ như vậy. Tôi chắc chắn rằng thủ lĩnh của các quân đoàn cũng chưa bao giờ nhìn thấy một tài năng như vậy trước đây cả."
Roenn, người đã xem cuộc đấu tay đôi với Glenn, thốt lên ngạc nhiên.
“Chúng ta phải huấn luyện cậu ấy thật hoàn hảo mới được. Raon có thẻ đồng rồi, nếu như chúng ta thưởng cho cậu ấy thứ gì đó tốt hơn như thẻ bạc chẳng hạn…”
"Điều đó sẽ không xảy ra đâu."
Glenn lắc đầu chắc chắn.
“Cuối cùng thì tôi cũng đã phải thưởng cho thằng bé vì cái kế hoạch ngớ ngẩn của anh, nếu tăng phần thưởng lên thì thật là vô lý.”
“Ơ! Nhưng mà…"
“Anh cũng không nên ưu ái thằng bé quá. Hãy đối xử bình đẳng với tất cả mọi người đi."
"Ngài thực sự quá vô tâm rồi đó... ugh!"
Glenn lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, khiến Rimmer lúng túng và ngậm miệng lại.
“Dù sao đi nữa, Raon thật sự rất giỏi. Thằng bé không nên chỉ được bảo vệ vì cơ thể yếu ớt của mình, mà thay vào đó là nên được huấn luyện đúng cách thì sẽ còn mạnh hơn nữa. Thằng bé có lẽ là còn giỏi hơn cả cháu trai thứ hai của ngài, người được coi là thiên tài trăm năm mới thấy một lần, hay là con trưởng của gia tộc Sullion. Ngài hãy cân nhắc lại đi."
"Anh đang nói nhiều quá rồi đó."
"Bởi vì tôi đã thấy được một tài năng thật sự."
"Kể cả là vậy đi nữa thì cũng sẽ không có bất kỳ sự chú ý đặc biệt nào cả, trừ khi thằng bé có đóng góp vào cho danh tiếng của gia tộc mà thôi."
"Hở. Ít nhất thằng bé cũng phải được cung cấp thêm thần dược hoặc được nuôi dưỡng tốt hơn để giúp cho nó giảm bớt cơn lạnh trong người…”
Rimmer ngậm miệng lại khi thấy Glenn đưa tay lên.
“Tên ăn mày nói rằng không nên sử dụng thêm thuốc tiên thuộc tính lửa nửa. Hắn ta nói Raon cần phải tự mình vượt qua nó."
"Ồ! Ngài giả vờ không quan tâm đến thằng bé, vậy mà ngài lại để tâm đến mấy chuyện đó sao!”
"Vớ vẩn. Do hắn ta nhiều chuyện nên cứ lảm nhảm hoài thôi."
"Ồ…"
"Hừm!"
Rimmer và Roenn nhìn ông ấy với một ánh mắt tinh nghịch.
"Dù sao thì."
Glenn tặc lưỡi và búng ngón tay. Cùng với một ngọn lửa vàng, cánh cửa kim loại dẫn đến kho tàng của tộc Zieghart xuất hiện ngay sau lưng ông ấy.
"Tôi sẽ đi kiểm tra kho tàng, cho nên anh hãy rời khỏi đây đi."
Glenn nói rồi bước vào trong kho.
Rimmer và Roenn, những người vẫn còn ở lại trong trang viên của lãnh chúa, nhìn nhau cười toe toét. Ông ấy chắc chắn không tự nhiên mà đến đó đâu.
"Ông ấy vẫn không trung thực với lòng mình."
***
Raon trở lại tòa nhà phụ và dành thời gian ở bên cạnh Sylvia.
Cậu không nói nhiều, nhưng vì có nhiều điều Sylvia rất tò mò nên cuộc trò chuyện cứ thế tiếp tục.
Sau khi nói chuyện hơn sáu tiếng đồng hồ thì hai người mới trở về phòng.
'Con mệt rồi.'
Raon thở dài đóng cửa lại. Khoảng thời gian ở bên cạnh Sylvia thật là thoải mái, nhưng cũng mệt mỏi hơn cả tập luyện nữa.
[E hèm. Cuối cùng cũng có được một bữa ăn thỏa mãn sau một khoảng thời gian dài như vậy. Từ bây giờ ngươi nên ăn ở đây mỗi ngày đi.]
Thịnh nộ từ nãy đến giờ chưa một lần tức giận. Có vẻ như hắn ta hài lòng với đồ ăn và món tráng miệng ở tòa nhà phụ này.
[Các bữa ăn ở sân tập giống như thức ăn cho chó vậy. Ta thậm chí còn không thể chịu đựng được khi nhìn thấy nó nữa rồi.]
"Ta rất tiếc khi phải phá vỡ mạch cảm xúc của ngươi, nhưng chúng ta phải tiếp tục ăn nó thôi."
Vì đã trở thành học viên chính thức nên cậu phải ở đó trong nhiều năm nữa.
[Chết tiệt!]
Thịnh nộ nghiến răng. Hắn ta là một Quỷ Vương ký sinh muốn ăn ngon. Đúng thật là nực cười.
[Dù sao thì, ta có một vài điều muốn hỏi ngươi đây.]
"Hỏi ta sao?"
[Raon Zieghart, ngươi là ai vậy?]
Thịnh nộ, đang nằm trên cổ tay cậu, bỗng trở lại hình dạng ngọn lửa xanh.
[Tinh hoa Vương ta đã gặp qua vô số con người, và cũng đã từng sống như một con người trong hàng trăm năm. Nhưng Tinh hoa Vương ta chưa từng thấy ai giống như ngươi.]
Ngọn lửa của Thịnh nộ bùng cháy. Thậm chí còn dữ dội hơn lần đầu tiên họ gặp nhau.
[Tinh hoa Vương ta có thể cảm nhận được. Ngươi đang che giấu một điều gì đó đặc biệt. Bây giờ hãy cho ta biết danh tính thật sự của ngươi đi…]
"Này, Thịnh nộ."
[Một con người bình thường không xứng đáng gọi thẳng tên của Tinh hoa Vương ta!]
“Có một chuyện còn quan trọng hơn danh tính của ta hay là tên của ngươi nữa.”
[Chuyện gì chứ…]
"Trí nhớ của ngươi tệ hơn ta nghĩ đó."
Khóe môi Raon nhếch lên, cậu nhìn xuống Thịnh nộ.
“Cuộc đánh cược giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Ngừng nói mấy điều ngớ ngẩn và hãy cho ta phần thưởng đi."
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook