Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

SÁT THỦ TÁI SINH

CHAP 21

 

"Đừng nói với ta rằng ngươi đã quên nó rồi nhé."

 

Raon vỗ vào Thịnh nộ đang lơ lửng trên vai của cậu.

 

[Tinh hoa Vương ta là Nộ Vương, người cai trị của ác quỷ.]

 

Không khí xanh băng giá tỏa ra từ Thịnh nộ. Một cảm giác lạnh đến thấu xương.

 

[Tinh hoa Vương ta chưa một lần nói dối kể từ khi ta ra đời.]

 

[Tinh hoa Vương ta và ngươi đã bị ràng buộc bởi một hợp đồng gọi là ‘đánh cược’. Phần thưởng sẽ được trao ngay cả khi ngươi không muốn. Cho nên không cần phải lo lắng về điều đó đâu.]

 

"Vậy thì hãy đưa chúng cho ta đi."

 

[Trước đó ta đã hỏi ngươi một chuyện.]

 

"Gì chứ?"

 

[Làm thế nào mà ngươi vượt qua được áp lực của tên khốn tai nhọn đó chứ, và làm thế nào ngươi bắt chước được võ thuật của cái tên kiêu ngạo kia hả?]

 

Câu hỏi của Thịnh nộ đúng như những gì Raon đã đoán.

 

"Hãy đưa cho ta phần thưởng trước đi."

 

[Hừm… Được thôi.]

 

Ngọn lửa xanh của Thịnh nộ bay lượn như một con bướm, và các dòng thông báo cũng xuất hiện ra trong không trung.

 

 

Bạn đã thắng cược với <Thịnh nộ>.

 

Phần thưởng đang được phân phát.

 

Tất cả các chỉ số đều tăng thêm 2.

 

 

Raon cắn môi sung sướng khi chỉ số đang tăng dần trên cơ thể của cậu. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều phần thưởng hơn nữa.

 

 

Một đặc điểm ngẫu nhiên của <Thịnh nộ> đang được tạo.

 

<Trực giác của Hoa tuyết (Một sao)> đã được tạo.

 

"Trực giác của Hoa tuyết sao?"

 

Raon nghiêng đầu khi nhìn vào tên của đặc điểm đó.

 

[Ngươi đã có được đặc điểm quá tốt so với sự tầm thường của ngươi.]

 

"Nó dùng để làm gì chứ?"

 

[Đó là một khả năng giúp tăng phạm vi nhận thức của ngươi. Vì nó chỉ có một sao thôi, nên nó sẽ tăng phạm vi lên khoảng mười phần trăm.]

 

"Mười phần trăm sao…"

 

Nếu vốn dĩ Raon có thể nhận thức được mười mét xung quanh mình, thì với đặc điểm này nó sẽ trở thành mười một mét.

 

Trông có vẻ cũng không nhiều cho lắm, nhưng nếu phạm vi nhận thức của cậu tăng lên, thì sự hữu dụng của đặc điểm này cũng sẽ đồng thời tăng lên.

 

[Tinh hoa Vương ta còn có thể nhận thức được gấp mười lần so với nhận thức ban đầu cơ.]

 

"Ta hiểu rồi."

 

Nghĩ kỹ lại thì, <Trực giác của Hoa tuyết > cũng có (Một sao) được gắn liền với nó. Điều đó cho thấy rằng đặc điểm này sẽ có thể phát triển thêm nữa, giống như đặc điểm 'Hỏa nhẫn' vậy.

 

"Cũng khá tốt đấy."

 

Raon gật đầu. Đối với một sát thủ thì nhận thức còn quan trọng hơn cả sức mạnh. Thế nên cậu rất hài lòng với đặc điểm có thể làm tăng phạm vi nhận thức của mình.

 

“Nhưng tại sao nó lại được gọi là 'Trực giác của Hoa tuyết’ chứ?”

 

[Đó là sở thích cá nhân của ta thôi. Tôn trọng sở thích của người khác một chút đi.]

 

"Huh."

 

Vòng tay hoa là sở thích của hắn ta, và bây giờ cái tên ‘Trực giác của Hoa tuyết’ cũng là sở thích của hắn ta. Sở thích của hắn ta đúng thật là thảm họa mà.

 

[Vì cuộc đánh cược với Tinh hoa Vương ta đã kết thúc rồi…]

 

Khi Thịnh nộ chuẩn bị tiến về phía cậu thì lại có một thông báo mới xuất hiện.

 

 

Bạn đã đạt được chiến thắng đầu tiên trong cuộc đánh cược với <Thịnh nộ>.

 

Danh hiệu <Chiến công đầu tiên> đã được tạo.

 

Hiệu ứng của tiêu đề đã tăng tất cả các chỉ số lên 1.

 

 

 

"Ể?"

 

[Chết tiệt!]

 

Mặc dù không thể nhìn thấy cửa sổ trạng thái nhưng Thịnh nộ có thể xem được các thông báo. Hắn ta há hốc mồm.

 

[Đồ chuột nhắt chết tiệt! Sao ngươi lại dám đánh cắp chỉ số của Tinh hoa Vương ta nữa chứ!]

 

“Ta không có làm gì cả, hệ thống của ngươi đã tự làm điều đó mà. Với lại, chẳng phải chỉ có một điểm thì cũng không là gì so với khả năng của cơ thể ngươi sao? "

 

[Tất… tất nhiên rồi!]

 

"Vậy thì cũng đâu có gì quan trọng đâu."

 

[Đúng là như vậy, nhưng mà…]

 

Thịnh nộ lúng túng đảo mắt, rồi thở dài.

 

[Haa, được thôi. Chả sao cả. Bây giờ thì tới lượt của ngươi. Cho ta biết danh tính của ngươi đi.]

 

"Không muốn."

 

[Gì chứ? Ngươi vừa nói cái gì vậy…?!]

 

"Ta không muốn."

 

Raon lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

 

[Ngươi đang trêu đùa Tinh hoa Vương ta đấy à? Ngươi đã nói là ngươi sẽ tiết lộ danh tính của mình kia mà…]

 

“Ta không hề nói như thế. Ta chỉ yêu cầu ngươi trao cho ta phần thưởng của ta trước thôi mà.”

 

[Ể…]

 

Thịnh nộ há hốc mồm khi nhớ lại chính xác những gì đã xảy ra.

 

“Không đúng sao? Ta chưa bao giờ nói với ngươi là ta sẽ trả lời hết cả.”

 

Raon khẽ mỉm cười.

 

'Mình không nên nói với hắn ta về việc mình đã chuyển sinh.'

 

Nếu muốn giải thích việc làm thế nào mà cậu sử dụng được sự tinh thông của sát thủ Raon thì cậu sẽ phải kể cho hắn ta nghe về việc cậu đã tái sinh. Không thể đoán trước được Thịnh nộ sẽ làm gì cả, cho nên cậu không thể cho hắn ta biết về chuyện mình đã tái sinh được.

 

'Cung tương tự với chuyện của 'Hỏa nhẫn.'

 

Ngoài việc bảo vệ và phát triển tâm trí cũng như cơ thể, ‘Hỏa nhẫn’ còn có khả năng đặc biệt là xác định bản chất của võ thuật nữa.

 

Nó bao gồm cả võ thuật của người khác chứ không chỉ riêng của cậu. Đó là lý do tại sao cậu lại có thể sao chép được Cú đấm hổ vô hiệu của Burren trong trận đấu tay đôi giữa họ.

 

Tất nhiên là điều đó chỉ có thể xảy ra bởi vì thành tựu của Burren trong việc rèn luyện Cú đấm hổ vô hiệu thấp hơn so với 'Hỏa nhẫn' của cậu, vốn đã được nâng cao hơn bởi cửa sổ trạng thái.

 

Dù sao thì ngay từ ban đầu Raon vốn đã không có ý định cung cấp bất kỳ thông tin nào cho Thịnh nộ cả.

 

‘Bởi vì hắn ta là kẻ thù.’

 

Tuy rằng họ đã gần nhau hơn một chút, nhưng Thịnh nộ vẫn đang nhắm vào cơ thể và linh hồn của cậu. Cậu không thể cung cấp cho hắn ta bất kỳ thông tin nào, cho dù chỉ là nhỏ nhất.

 

[Ngươi dám lừa Tinh hoa Vương ta!]

 

Thịnh nộ không thể kìm được cơn tức giận của mình nữa và liền tỏa ra ngọn lửa băng giá. Raon cảm thấy đau đớn như hàng vạn mũi dao băng đâm xuyên qua da thịt.

 

'Nhưng mình có thể chịu đựng được.'

 

Thật nhẹ nhõm vì cậu đã gặp phải Thịnh nộ sau khi đã có được ‘Kháng nước’. Nếu như cậu không có 'Kháng nước', hoặc nếu ái lực của Thịnh nộ là lửa, thì chắc có lẽ cậu đã thua rồi.

 

Kìm nén cơn lạnh lẽo của Thịnh nộ đang tràn ngập cảm xúc trong trái tim mình, Raon mỉm cười.

 

"Ngươi vẫn chưa học được một bài học sao. Tấn công ta khi vẫn không có gì thay đổi sẽ chỉ khiến ngươi càng mất mát thêm mà thôi.”

 

[Câm miệng ngay!]

 

Ngọn lửa của Thịnh nộ lại càng trở nên dữ dội hơn. Cái lạnh xuyên thấu đến tận xương, khiến cho chân tay bắt đầu run rẩy.

 

[Whap!]

 

Băng trong mạch mana của cậu bị kích hoạt bởi sự kích thích quá mức đến từ bên ngoài khiến cho sự tấn công của hắn ta trở nên vô cùng đau đớn.

 

“Huu…”

 

Hít một hơi thật chậm rãi, Raon sử dụng 'Hỏa nhẫn' của mình. Cơn đau bắt đầu giảm dần đi.

 

[Ngươi đúng là quái vật mà! Làm thế nào mà ngươi chịu đựng được nó chứ?!]

 

"Ý chí."

 

Cậu thản nhiên trả lời, mặc dù bên trong của cậu không hề như vậy.

 

Thật sự rất khó để chịu đựng, mặc dù đã có ‘Hỏa nhẫn’ và ‘Kháng nước’. Nếu như không có kinh nghiệm từ tiền kiếp, nơi mà cậu đã trải qua tất cả những khóa huấn luyện quái quỷ đó, thì chắc cậu đã ngất xỉu mất rồi.

 

Nghiến răng chịu đựng bằng tất cả những gì mình có. Ngay lúc đó, một cửa sổ màu xanh lam hiện ra trước mắt cậu.


 

Bạn đã thể hiện sức mạnh ý chí tột độ khi đối mặt với cuộc tấn công của <Thịnh nộ>.

 

Sự nhanh nhẹn và sức bền đã tăng lên 1.


 

Khi các thông báo về việc tăng chỉ số đó xuất hiện, tâm trí và cơ thể của Raon lại trở nên tràn đầy sức sống. Lớp băng đè nặng trên mạch mana của cậu cũng đã bắt đầu giảm dần.

 

[Chết tiệt!]

 

Thịnh nộ buông lời chửi rủa và rời khỏi cơ thể của cậu. Sự tức giận của hắn ta cũng vẫn như vậy, nhưng hắn ta đã nhận ra rằng làm như thế chỉ là tự làm tổn thương bản thân mình mà thôi.

 

[Ngươi là cái quái gì vậy chứ?! Tinh hoa Vương ta chưa từng chứng kiến ​​thấy một con người nào như ngươi trong toàn bộ lịch sử của nhân loại này cả.]

 

"Ta cũng không chắc nữa."

 

Đó không phải là đùa đâu.

 

Tại sao cậu được tái sinh? Tại sao cậu lại được sinh ra trong gia tộc Zieghart, và tại sao cậu lại phải dính liền với cái tên Thịnh nộ này chứ? Cậu hoàn toàn không có câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào trong số đó cả.

 

[Đừng đánh giá thấp Tinh hoa vương ta, ta sẽ tìm ra danh tính của ngươi bằng mọi giá, rồi ta sẽ ăn trọn thể xác và linh hồn của ngươi!]

 

“Như ta vẫn nói đấy - nếu như ngươi có thể thì hãy làm đi.”

 

Raon mỉm cười và ngồi lên giường. Con ngỗng đẻ trứng vàng lại một lần nữa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.

 

"Nhưng mà…"

 

Đôi mắt của Raon hướng ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng di chuyển.

 

"Mình tự hỏi đó là gì chứ."

 

***

 

Bên trong Trung Võ Cung, Karoon Zieghart đang ở đó, trong một căn phòng đẹp tựa như định nghĩa của sự lộng lẫy đang hoàn toàn yên lặng.

 

“Ugh…”

 

Burren Zieghart, do phải đứng thẳng trong gần bốn giờ đồng hồ, nên đã bắt đầu rên rỉ.

 

Karoon, người đang ngồi ở trên bàn, cuối cùng cũng chịu nhìn cậu ta.

 

"Burren Zieghart."

 

"Dạ vâng."

 

Vì đã không nói trong nhiều giờ nên giọng của Burren có hơi khàn đi.

 

"Ta đã ra lệnh cho con như thế nào?"

 

“Đó… Đó là trở thành học viên được xếp hạng đầu tiên. V-và cha cũng đã yêu cầu con rằng không được thua bất kỳ ai!”

 

"Chính xác. Ta không đòi hỏi gì nhiều. Ta chỉ muốn con giành được vị trí đầu tiên, muốn con chiến thắng con gái của gia tộc Sullion và giẫm đạp lên Raon.”

 

Đôi mắt của Karoon đỏ bừng lên vì tức giận.

 

“Vây mà… Không chỉ là con bé đó, con còn thua cả thằng nhóc côn trùng bị dòng dõi trực hệ từ bỏ đó! Trước mắt mọi người, ngay tại đó! ”

 

Giọng nói trầm và lạnh lẽo vang khắp căn phòng khiến cho trái tim cậu như bị bóp nát.

 

“Con đã làm ô nhục ta đến mức nào có biết không? Con có muốn trở thành một người giống như anh ba hay anh tư của con không?”

 

"Dạ không, hoàn toàn không!"

 

Burren không ngừng lắc đầu và run rẩy. Cậu ta không hề muốn trở nên giống như hai người anh trai của mình, hai người thậm chí còn không được nhắc đến tên nữa.

 

"Con đã đánh mất cơ hội đầu tiên của mình rồi."

 

Đôi mắt của Karoon không có chút vui mừng nào khi nhìn thấy con trai mình sau một thời gian dài như vậy cả. Chỉ có sự tức giận và bực bội mà thôi.

 

"Con... con biết ạ."

 

Burren không thể nhìn vào ánh mắt đầy đe dọa đó, cậu ta cắn chặt môi và nhìn vào chân của mình.

 

“Sau khi khóa đào tạo cơ bản kết thúc sẽ có một bài kiểm tra để chọn lại học viên xếp hạng đầu tiên, trước khi các học viên tốt nghiệp. Hãy mang danh hiệu đó về cho ta.”

 

"Dạ vâng…"

 

Burren nuốt nước bọt và đáp lời nghe như thể cậu ta sắp thổ huyết đến nơi.

 

"Nếu như con còn muốn sống với tư cách là một thành viên trong dòng dõi trực hệ của tộc Zieghart thì đừng lãng phí cơ hội cuối cùng này của con."

 

Karoon xua tay, ra hiệu cho cậu ta đi ra ngoài.

 

"C-cảm ơn cha."

 

Burren thậm chí còn không thể nhìn mặt cha mình thật đường hoàng được, mặc dù đã không gặp ông trong sáu tháng. Cậu ta rời khỏi phòng trong trạng thái cúi gầm mặt xuống.

 

"Chết tiệt!"

 

Sau khi rời khỏi Trung Võ Cung, Burren vừa đấm vào tường vừa la hét.

 

“Tất cả là tại tên khốn đó…”

 

Cậu ta nghiến răng nghiến lợi. Vì cậu ta đã quen với việc được khen rồi, nên lời khiển trách của cha lại càng ảnh hưởng đến cậu ta nhiều hơn nữa.

 

Và việc một con côn trùng tầm thường như Raon lại chính là nguyên nhân của tất cả những điều đó đã khiến cho cậu ta càng thêm tức giận.

 

"Haa!"

 

Cậu ta thở dài một hơi, cố gắng loại bỏ sự bực bội đang trào dâng trong lòng mình, nhưng lại không cảm thấy tốt hơn một chút nào cả. Để cố làm cho bản thân tươi tỉnh trở lại, cậu ta bắt đầu đi lang thang vô định.

 

“Tại sao mình lại tới đây chứ…?”

 

Khi sực tỉnh trở lại, cậu ta thấy mình đã đến sân tập thứ năm. Cánh cửa đã bị đóng, vậy nên cậu ta đã leo qua bức tường.

 

"Quả đúng như mình đoán."

 

Burren nhếch mép cười. Mặc dù cửa ra vào đã bị đóng, nhưng cửa vào phòng tập thể dục trong nhà và phòng thay đồ vẫn còn mở.

 

"Bọn huấn luyện viên ngu ngốc."

 

Cậu ta cong môi lên và đi thẳng vào trong phòng thay đồ. Khi chuẩn bị đóng cửa lại, cậu ta để ý thấy một chiếc tủ có tên Raon ở trên đó.

 

"Hừm."

 

Sau khi tự nhủ rằng mình chỉ muốn xem thử thôi, cậu mở tủ của Raon ra. Bên trong khá là gọn gàng. Không có gì ngoại trừ một cái hộp ở dưới cùng của chiếc tủ đựng đồ này.

 

‘Tại sao lại có một cái hộp ở đây chứ... Hở?’

 

Burren há hốc mồm khi nhìn vào bên trong.

 

‘S-số giày này là sao đây?!’

 

Chiếc hộp đó chứa những đôi giày tập với phần đế đã bị mòn hoặc bị rách. Và không chỉ có một vài đôi, mà có tới hơn mười đôi giày trong đó.

 

‘Cậu ta đã sử dụng hết số giày này trong sáu tháng sao?’

 

Cậu ta xem xét những đôi giày với biểu hiện như không thể nào tin nổi, nhưng chúng đều có hình dạng và kích thước giống hệt nhau. Tất cả đều là giày của Raon.

 

"Ah…"

 

Burren bỗng thở hổn hển. Cậu ta cũng được cung cấp giày tập giống như Raon. Nhưng cậu ta mới chỉ thay chúng hai lần mà thôi.

 

'Sao lại có thể chứ?'

 

Việc Raon đã thay giày hơn mười lần, trong khi cậu ta chỉ mới thay có hai lần đúng thật là khó tin.

 

"Đúng thật là điên rồ…"

 

Nhìn vào những đôi giày, trông như đã mang được vài năm, cậu ta có cảm giác như bị một cây gậy đập vào đầu. Cú sốc này còn lớn hơn nhiều so với khi cậu ta bị bố mắng.

 

‘Mình cảm thấy giống như mình vừa tỉnh dậy sau một cơn mơ vậy.’

 

Khi đầu óc đã tỉnh táo lại, cậu ta nhớ lại những điều mà cậu ta đã lờ đi trước đây.

 

Rằng Raon là người đến sân tập sớm hơn bất kỳ ai và cũng về muộn hơn tất cả mọi người.

 

Rằng cậu không bao giờ từ bỏ việc tập luyện, mặc dù đã đổ mồ hôi rất nhiều và hơi thở lạnh lẽo thoát  ra từ miệng.

 

Rằng cậu liên tục chạy một mình trong sân tập khi màn đêm đã buông xuống, sau buổi rèn luyện thể lực ở phòng tập thể dục trong nhà.

 

‘Trong khi mình đang hời hợt vung kiếm và nghỉ ngơi trong ký túc xá thì cậu ta đã liên tục vượt qua giới hạn của bản thân mỗi ngày…’

 

Đó là lý do mà tinh thần của Raon tốt hơn bất kỳ học viên tạm thời nào khác…

 

‘Đó mới đúng là một thành viên của tộc Zieghart.’

 

Trong số tất cả học viên ở sân tập thứ năm, người thích hợp nhất để trở thành chiến binh của tộc Zieghart là Raon.

 

‘Còn mình thì,...’

 

Cậu ta khinh bỉ và cười nhạo bản thân, vì không thể chấp nhận được kết quả của bài kiểm tra, cậu ta đã thua một cách hết sức hổ thẹn.

 

"Kuh!"

 

Mặt cậu ta đỏ bừng lên vì xấu hổ. Cậu ta căm ghét bản thân vì tất cả những hành vi bẩn thỉu và ô nhục mà cậu ta đã làm, vì lòng đố kỵ đã khiến cho cậu ta trở nên mù quáng.

 

Sau khi ngồi trong phòng thay đồ mất một lúc, cậu ta mới ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh của cậu ta hiện lên vẻ quyết tâm, không giống như khi cậu ta bước vào trong sân tập này.

 

"Sẽ không bao giờ lặp lại…"

 

Những gì đã xảy ra là không thể thay đổi được. Điều quan trọng nhất chính là không lặp lại những sai lầm tương tự. Đó là những gì mà một thành viên của tộc Zieghart nên làm, và là những gì cậu ta sẽ làm kể từ giây phút này.

 

"Haa!"

 

Thở ra một hơi thật sâu, câu ta buông bỏ sự ích kỷ của bản thân. Những bước chân của cậu ta khi rời sân tập cũng nhẹ nhàng giống như Rimmer.

 

***

 

Hai ngày sau khi quay trở lại tòa nhà phụ, thói quen của Raon vẫn giống y như khi cậu đang ở sân tập.

 

Từ tờ mờ sáng cậu đã bắt đầu chạy xung quanh tòa nhà phụ, rồi lại rèn luyện sức mạnh của mình mà không cần đến bất kỳ thiết bị nào sau khi dùng xong bữa sáng.

 

Vì cậu đã dành thời gian cho Sylvia suốt cả ngày hôm trước, nên chỉ có duy nhất một sinh vật có thể làm phiền đến cậu lúc này mà thôi.

 

[Ngươi lại đang tập luyện đấy à? Thật là nhàm chán. Biểu diễn vài ngón đòn dễ thương cho Tinh hoa Vương ta xem đi nào.]

 

Lơ đi tên Thịnh nộ đang than vãn kia, Raon lại chuẩn bị tiếp tục tập luyện. Ngay khi cậu định bắt đầu thì một người đến tìm gặp cậu.

 

"Tôi là Roenn, quản gia trưởng trong trang viên của lãnh chúa."

 

Đó là một ông lão trông tử tế, với một nửa mái tóc đã nhuốm màu mây.

 

"Trưởng tộc triệu tập thiếu gia đến."

 

Ông ta cung kính cúi đầu.

 

“Ông nói triệu tập à? Tại sao lại là con chứ…?”

 

"Là để trao thẻ đồng cho cậu ạ."

 

"Hừm."

 

Raon cau mày. Cậu cứ nghĩ rằng tấm thẻ sẽ được chuyển đến, nhưng thay vào đó thì đã được triệu tập đích thân đến nhận.

 

"Hờ!"

 

Sylvia, đang ở bên trong tòa nhà, liền vội chạy đến bên cửa sổ.

 

"N-ngài Roenn."

 

"Phu nhân Sylvia."

 

Vì rõ ràng là họ đã quen biết nhau nên họ cúi đầu chào nhau cùng một lúc.

 

"Cha- ý tôi là, trưởng tộc triệu tập thằng bé đích thân đến đó sao?"

 

"Là thật ạ."

 

"Sao đột nhiên lại…?"

 

“Sẽ không có gì tệ xảy ra đâu ạ. Suy cho cùng đó cũng chỉ là một buổi trao phần thưởng mà thôi."

 

Roenn cười hiền để làm cho bà ấy bớt lo lắng.

 

“Raon à…”

 

"Không sao đâu mẹ. Con sẽ quay lại ngay mà.”

 

Raon phủi thẳng quần áo và khoác áo khoác ngoài vào.

 

"Chờ đã! Con phải thay đồ trước khi đi chứ!”

 

"Như thế này cũng ổn mà ạ."

 

Glenn vốn dĩ là một chiến binh. Cho nên ông ấy sẽ không ghét cậu vì đã đi đến đó trong bộ dạng đang luyện tập này đâu.

 

"Đi thôi nào."

 

Roenn mỉm cười và tiến về phía trước. Raon đưa mắt ra hiệu cho Sylvia rồi hướng đến phía trang viên của lãnh chúa.

 

***

 

“…”

 

Tay Raon run lên khi nhìn vào Glenn, ông ấy đang ngồi trên chiếc ngai vàng của mình.

 

Chỉ riêng việc nhìn vào ánh mắt của ông ấy trong một khán phòng rộng có đến cả trăm người cũng đã khiến cho miệng cậu trở nên khô khốc.

 

[Ông ta chỉ hơi mạnh hơn ta một chút thôi mà lại dám khoe khoang sao? Ta thật muốn đâm vào đôi mắt đỏ đó của ông ta.]

 

Tất nhiên, tên Thịnh nộ khùng điên kia thì khác.

 

"Ta sẽ giữ lấy lời hứa của mình, cho dù ta có muốn hay không."

 

Sau khi nói ra điều không cần thiết lắm, Glenn ra hiệu cho Roenn.

 

"Dạ vâng ạ."

 

Roenn khẽ gật đầu, đem ra tấm thẻ đồng phát ra một thứ ánh sáng mờ mịt.

 

"Cảm ơn ông."

 

Raon nhận lấy tấm thẻ đồng từ tay của Roenn. Có cả biểu tượng của tộc Zieghart, một thanh kiếm đang bốc cháy, được khắc ở chính giữa nó.

 

“Ta trao cho con tấm thẻ đồng này. Nếu con trả lại tấm thẻ đồng thì con có thể xin một vật hoặc một yêu cầu tương đương với nó."

 

"Vậy thì, con có thể làm điều đó bây giờ không ạ?"

 

Raon ngước nhìn lên Glenn, tay cầm tấm thẻ. Cậu đã quyết định sẽ sử dụng tấm thẻ này như thế nào rồi.

 

“… Hãy nói rõ mong muốn của con đi.”

 

Sau một lúc im lặng, Glenn cũng chịu gật đầu.

 

"Sylvia Zieghart."

 

"Hmm?"

 

"Làm thế nào để con có thể đưa mẹ của con trở lại vị trí ban đầu của bà ấy được đây ạ?"

 

Vì điều Roan vừa nói vượt ngoài sức tưởng tượng, cả Roenn và Glenn đều nhìn xuống cậu với đôi mắt mở to.

 

"Vị trí ban đầu … Con đang ám chỉ vị trí của con bé ở trong dòng dõi trực hệ sao?"

 

"Dạ đúng ạ."

 

Glenn khép miệng lại. Ông ấy quan sát cậu từ đầu đến chân, cố gắng để tìm ra ý định của cậu. Raon cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn chỉ bằng ánh mắt của ông ấy.

 

"Thành tựu."

 

“Thành tựu, ý của ngài là…”

 

"Nếu con đạt được một thành tích mà cả gia tộc đều công nhận thì chuyện đó cũng không phải là kỳ tích không thể thực hiện được."

 

"Vậy thì, ngài đang ngụ ý rằng điều đó có thể thực hiện được phải không ạ?"

 

"Chính xác là như vậy."

 

Glenn gật đầu. Ông ấy tiếp tục nói với một vẻ mặt rạng rỡ hơn so với lúc ban nãy.

 

“Tuy nhiên, điều đó gần như là không thể. Được nhiều người công nhận còn khó hơn lấy được một ngôi sao từ trên trời xuống nữa."

 

Ông ấy nhếch khóe môi, như thể đang cười chế nhạo cậu. Có vẻ như ông ấy chắc chắn rằng Raon không thể nào đạt được điều đó.

 

[Đồ xấc xược! Nếu như Tinh hoa Vương ta lấy lại được cơ thể chính của mình thì ta có thể giết được hắn sau khoảng vài ngàn trận cho mà xem!]

 

Thịnh nộ trừng mắt nhìn Glenn với đôi mắt đang rực lửa. Tuy nhiên, hắn ta nói vài nghìn trận cũng có nghĩa rằng ông ấy là đối thủ mạnh mẽ, một đối thủ mà Thịnh nộ sẽ khó lòng mà xử lý được.

 

"Vậy thì con không cần nó nữa."

 

Raon đã trao lại tấm thẻ đồng cho Roenn.

 

"Cảm ơn ngài."

 

Đạt được thành tựu là điều mà cậu đã làm thường xuyên như hít thở trong tiền kiếp của mình. Với quyết tâm trả Sylvia về vị trí ban đầu, bất kể là phải hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, cậu cũng đều sẽ hiên ngang đứng lên.

 

"Chờ đã."

 

Khi cậu chuẩn bị quay người đi, giọng nói của Glenn vang lên từ phía trên bục của ngai vàng.

 

“Con vẫn chưa nêu rõ yêu cầu phần thưởng của mình mà.”

 

"Dạ sao ạ?"

 

“Con chỉ mới hỏi một câu hỏi mà thôi. Đó là điều mà không cần tấm thẻ ta cũng sẽ trả lời cho con."

 

Khi Raon quay người lại, Glenn cũng đang nhìn cậu với đôi mắt lạnh lùng. Tuy nhiên, dường như có điều gì đó không thể diễn tả thành lời đã thay đổi.

 

'Là gì chứ?'

 

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Glenn sẽ nói như vậy cả. Vì cậu vẫn nghĩ rằng Glenn sẽ lấy lại tấm thẻ bằng bất cứ giá nào, cho nên điều đó có hơi bất ngờ.

 

"Nói ra mong muốn của con đi."

 

“…”

 

Đôi mắt của Raon sáng lên, nhìn vào tấm thẻ đồng mà Roenn đang cầm trên tay.

 

'Mong ước tiếp theo mình cũng đã quyết định rồi.'

 

Cậu đã nghĩ đến điều mà cậu cần nhất ngay lúc này, sau câu hỏi về việc phục hồi vị trí cho Sylvia.

 

‘Là kỹ thuật rèn luyện linh khí.’

 

‘Hỏa nhẫn’ đúng là một kỹ thuật rèn luyện vĩnh cửu, nhưng nó chỉ rèn luyện thể xác và linh hồn của cậu mà thôi. Nó không thể tạo ra linh khí được.

 

Cậu cần một kỹ thuật tu luyện linh khí, một kỹ thuật tốt hơn kỹ thuật tu luyện linh khí bóng đêm mà cậu đã học ở tiền kiếp.

 

"Con cần một kỹ thuật tu luyện linh khí ạ."

 

“Kỹ thuật tu luyện linh khí sao? Các huấn luyện viên sẽ dạy cho con điều đó trong quá trình đào tạo cơ bản."

 

Đúng là như vậy. Kỹ thuật rèn luyện được dạy trong quá trình đào tạo cơ bản tốt hơn mức trung bình trong lục địa này.

 

Tuy nhiên, nó vẫn là chưa đủ.

 

Để khôi phục lại vị trí của Sylvia và lấy thủ cấp của tên Derus, cậu cần có một kỹ thuật rèn luyện tốt hơn.

 

“Con cần một kỹ thuật rèn luyện linh khí tốt hơn. Con muốn ngài ban cho con một thứ tương đương với tấm thẻ đồng."

 

“…”

 

Glenn nhắm mắt lại. Raon cứ nghĩ mãi, nhưng Glenn còn ít bộc lộ cảm xúc hơn cả cậu nữa, trong khi cậu đã từng là một sát thủ. Biệt danh máu lạnh thật sự rất hợp với ông ấy.

 

Tách!

 

Khi ông ấy búng ngón tay với đôi mắt vẫn nhắm nghiền, sàn của trang viên lãnh chúa bắt đầu rung lên.

 

Rầm!

 

Ngọn lửa vàng xuất hiện từ bên dưới mặt đất. Từ bên trong ngọn lửa hình xoắn ốc, một giá sách hình tròn bay lên trên không ngừng.

 

"Đây là…"

 

Đôi mắt của Raon mở to ra. Giá sách đủ lớn để chạm đến trần nhà cao của khán phòng và những cuốn sách đủ màu sắc, hình dạng được đặt ở giữa mỗi ngăn.

 

“Đây là một trong những giá sách của tộc Zieghart. Nếu con đặt tay ở vị trí trung tâm của nó, cuốn sách con cần nhất lúc này sẽ hiện ra.”

 

“Con… con hiểu rồi.”

 

Raon trấn tĩnh lại và tiến đến gần giá sách. Nó cao đến mức nhìn lên cũng khiến cổ của cậu đau nhói, sách có thể nói là nhiều không đếm xuể.

 

‘Mình chỉ cần thứ gì đó tốt hơn kỹ thuật rèn luyện linh khí bóng đêm mà thôi.’

 

Cậu đặt tay lên giá sách, mong muốn có một kỹ thuật rèn luyện linh khí tốt hơn so với kỹ thuật rèn luyện linh khí vốn có.

 

Rầm!

 

Giá sách rung lên và những cuốn sách rừng động như thể chúng đang lạnh.

 

Giá sách xoay được một đoạn thì dừng lại.

 

Bằng!

 

Cuốn sách đầu tiên trong ngăn đầu tiên, thậm chí còn không thể nhìn thấy rõ, đã bay xuống và mở ra.

 

Whap!

 

Nó phát ra một thứ ánh sáng vàng chói đến nỗi cậu còn không thể mở mắt ra.

 

"Cái này là gì đây?!"

 

Glenn Zieghart, người đang chứng kiến cảnh tượng đó, đột nhiên đứng phắt lên - đến mức làm gãy cả tay vịn của ngai vàng.

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương