Sakura, Nắm Tay Tôi
-
Chương 28: Em đồng ý !
Trên con đường đến ngọn đồi hoa anh đào quen thuộc, cô kunoichi tóc
hồng đang tủm tỉm cười bên cạnh một chàng trai tóc đen. Đôi mắt lục bảo khẽ nhìn anh rồi lại liếc qua liếc lại tinh nghịch.
Hn... Sakura, em có thể thôi nhìn anh như thế được không?
Làm sao em có thể ngừng cười sau khi anh nói điều đó chứ, Sasuke-kun T.T
Tch... Em... Sasuke thở dài. Hai má anh đỏ dần lên....
”Cái câu nói sến sẩm chết tiệt...” Anh tự nhủ
Sasuke-kun! Anh nhìn kìa, lại sắp đến mùa anh đào nở đấy anh. Chắc chỉ khoảng 1,2 ngày nữa thôi.
Hn....
Không biết là cây anh đào ở trong vườn nhà anh có nở không nhỉ?
.
.
Qua nhà anh chẳng phải là được rồi sao? Chàng trai Uchiha nhìn cô
Ơ... Vâng! Sakura lúng túng.
Cô cũng chẳng hiểu vì sao lại như thế nữa nữa. Cứ mỗi lần anh đột ngột nhìn cô hay chủ động hẹn đến nhà anh thì trái tim Sakura luôn đập liên hồi. Mặc dù đây chẳng phải lần đầu tiên cô đến... chỉ là... chỉ là... Mỗi khi chỉ có hai người... Đầu óc Sakura lại hiện lên mấy câu hỏi “đen tối” của Ino heo... aaaaaaa ><
”Cộc..”
Anh chạm nhẹ vào trán cô.
Anh phải đi bây giờ, vừa mới có tin báo có vài kẻ lạ mặt ở xung quanh làng. Anh sẽ về vào chiều mai. Em có thể đến nhà anh trước để làm bữa tối. Nói rồi anh vụt biến mất.
Sakura xoa tay lên trán mình, mỉm cười hạnh phúc. Mỗi lần anh dùng cách này để chào tạm biệt cô khi đi làm nhiệm vụ...
Thật ấm áp làm sao!
” Làm nhiệm vụ cẩn thận nhé, Sasuke-kun. Em sẽ ở nhà đợi anh” aaaaaa >< Mỗi lúc như này khiến họ chẳng khác nào như là một đôi vợ chồng vậy >< - Inner Sakura:))
-------------------
.
.
.
Đặt thanh kusanagi xuống. Cởi bỏ chiếc áo choàng. Anh tiến vào bếp - nơi có những tiếng hát ngân nga đang phát ra.
.
.
.
Sakura giật mình khi chiếc tạp dề trên eo mình đang được ai đó thắt lại.
Yên nào... Nó sẽ tuột ra nếu như anh không thắt lại. Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
Sakura định quay người lại thì vòng tay của ai đó đã cuốn chặt lấy cơ thể cô, không để cô có cơ hội cử động. Anh gục đầu lên vai cô, hít mái tóc của cô thật lâu.
Phải, anh đã muốn làm như vậy. Sau những nhiệm vụ mệt mỏi, những nhát kiếm lạnh lùng cùng với đôi mắt sắc lạnh khi chiến đấu.... Giờ anh thực sự cần được nghỉ ngơi. Thay vì trở về một căn nhà lạnh lẽo thì giờ đây nó đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều khi có cô gái này. Anh siết chặt vòng tay mình hơn...
Hn... Sakura, em có thể thôi nhìn anh như thế được không?
Làm sao em có thể ngừng cười sau khi anh nói điều đó chứ, Sasuke-kun T.T
Tch... Em... Sasuke thở dài. Hai má anh đỏ dần lên....
”Cái câu nói sến sẩm chết tiệt...” Anh tự nhủ
Sasuke-kun! Anh nhìn kìa, lại sắp đến mùa anh đào nở đấy anh. Chắc chỉ khoảng 1,2 ngày nữa thôi.
Hn....
Không biết là cây anh đào ở trong vườn nhà anh có nở không nhỉ?
.
.
Qua nhà anh chẳng phải là được rồi sao? Chàng trai Uchiha nhìn cô
Ơ... Vâng! Sakura lúng túng.
Cô cũng chẳng hiểu vì sao lại như thế nữa nữa. Cứ mỗi lần anh đột ngột nhìn cô hay chủ động hẹn đến nhà anh thì trái tim Sakura luôn đập liên hồi. Mặc dù đây chẳng phải lần đầu tiên cô đến... chỉ là... chỉ là... Mỗi khi chỉ có hai người... Đầu óc Sakura lại hiện lên mấy câu hỏi “đen tối” của Ino heo... aaaaaaa ><
”Cộc..”
Anh chạm nhẹ vào trán cô.
Anh phải đi bây giờ, vừa mới có tin báo có vài kẻ lạ mặt ở xung quanh làng. Anh sẽ về vào chiều mai. Em có thể đến nhà anh trước để làm bữa tối. Nói rồi anh vụt biến mất.
Sakura xoa tay lên trán mình, mỉm cười hạnh phúc. Mỗi lần anh dùng cách này để chào tạm biệt cô khi đi làm nhiệm vụ...
Thật ấm áp làm sao!
” Làm nhiệm vụ cẩn thận nhé, Sasuke-kun. Em sẽ ở nhà đợi anh” aaaaaa >< Mỗi lúc như này khiến họ chẳng khác nào như là một đôi vợ chồng vậy >< - Inner Sakura:))
-------------------
.
.
.
Đặt thanh kusanagi xuống. Cởi bỏ chiếc áo choàng. Anh tiến vào bếp - nơi có những tiếng hát ngân nga đang phát ra.
.
.
.
Sakura giật mình khi chiếc tạp dề trên eo mình đang được ai đó thắt lại.
Yên nào... Nó sẽ tuột ra nếu như anh không thắt lại. Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
Sakura định quay người lại thì vòng tay của ai đó đã cuốn chặt lấy cơ thể cô, không để cô có cơ hội cử động. Anh gục đầu lên vai cô, hít mái tóc của cô thật lâu.
Phải, anh đã muốn làm như vậy. Sau những nhiệm vụ mệt mỏi, những nhát kiếm lạnh lùng cùng với đôi mắt sắc lạnh khi chiến đấu.... Giờ anh thực sự cần được nghỉ ngơi. Thay vì trở về một căn nhà lạnh lẽo thì giờ đây nó đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều khi có cô gái này. Anh siết chặt vòng tay mình hơn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook