Sakura, Nắm Tay Tôi
-
Chương 29: Em đồng ý ! - t2
.
Ano... Sasuke-kun em đang cầm dao đấy anh T.T Sakura khẽ lên tiếng. Nếu anh cứ như thế này cô không chắc là những ngón tay của mình sẽ lành lặn đâu.....
Tch... Em đúng là phiền thật. Sasuke khẽ nhếch môi rồi “ngậm ngùi” buông tay để mái tóc hồng nấu ăn
----------
Bữa ăn tối của họ kết thúc khá muộn bởi..... món cà ri cháy của Sakura... =))
Hic... Muộn thế này thì còn ngắm hoa gì nữa T.T Cô kunoichi phụng phịu thầm nhủ
Nếu em không nhanh thì thực sự sẽ không ngắm được đâu. Sasuke xoa đầu cô
Sakura mỉm cười rạng rỡ đi theo bước chân của chàng trai tóc đen
.
.
Nơi này trong kí ức của anh... từng có rất nhiều hoa. Giọng anh trầm xuống.
.
Nhưng có lẽ vì đã quá lâu không có ai chăm sóc nên chúng mới trở thành đám cỏ dại như bây giờ.
Sakura có thể cảm nhận cái lạnh lẽo của khuôn viên này. Chúng tối và khiến cô cảm thấy hơi... sợ. Vì thế mà cô đi sát vào anh hơn
Nhắm mắt em lại.
Ơ.. Sakura ngạc nhiên
Anh bảo nhắm mắt em lại. Chỉ cần nắm lấy tay anh và đi thôi. Sasuke hơi gằn giọng nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng trong từng hành động để Sakura có thể yên tâm. Bàn tay anh đan lấy bàn tay nhỏ bé của cô như sợ cô gái nhỏ bé này sẽ lạc mất khỏi anh
Sakura gật đầu và nắm lấy tay người bạn trai của mình.
Họ đi xuyên qua những cây cổ thụ...
qua cây cầu trắng nho nhỏ trong vườn....
.
.
.
Em mở mắt ra được rồi. Anh từ tốn nói
Cô lấy tay dụi mắt. Từ từ hé mở đôi mắt lục bảo của mình.
Và...
Dưới ánh trăng huyền hoặc, những bông hoa anh đào nở rực rỡ nhất đang ở trước mặt cô gái tóc hồng.
Sakura khẽ đặt tay lên môi mình, không nói nên lời. Cô hoàn toàn bị chìm đắm bởi vẻ đẹp lộng lẫy của những bông hoa kia...
Làm sao giữa một khu vườn đã bị bỏ quên lại có thể có một cây anh đào đẹp đến như đến như vậy... một màu hồng phớt nhẹ... một thứ ánh sáng như mang đến phép màu cho cả khu vườn tăm tối...
Ano... Sasuke-kun em đang cầm dao đấy anh T.T Sakura khẽ lên tiếng. Nếu anh cứ như thế này cô không chắc là những ngón tay của mình sẽ lành lặn đâu.....
Tch... Em đúng là phiền thật. Sasuke khẽ nhếch môi rồi “ngậm ngùi” buông tay để mái tóc hồng nấu ăn
----------
Bữa ăn tối của họ kết thúc khá muộn bởi..... món cà ri cháy của Sakura... =))
Hic... Muộn thế này thì còn ngắm hoa gì nữa T.T Cô kunoichi phụng phịu thầm nhủ
Nếu em không nhanh thì thực sự sẽ không ngắm được đâu. Sasuke xoa đầu cô
Sakura mỉm cười rạng rỡ đi theo bước chân của chàng trai tóc đen
.
.
Nơi này trong kí ức của anh... từng có rất nhiều hoa. Giọng anh trầm xuống.
.
Nhưng có lẽ vì đã quá lâu không có ai chăm sóc nên chúng mới trở thành đám cỏ dại như bây giờ.
Sakura có thể cảm nhận cái lạnh lẽo của khuôn viên này. Chúng tối và khiến cô cảm thấy hơi... sợ. Vì thế mà cô đi sát vào anh hơn
Nhắm mắt em lại.
Ơ.. Sakura ngạc nhiên
Anh bảo nhắm mắt em lại. Chỉ cần nắm lấy tay anh và đi thôi. Sasuke hơi gằn giọng nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng trong từng hành động để Sakura có thể yên tâm. Bàn tay anh đan lấy bàn tay nhỏ bé của cô như sợ cô gái nhỏ bé này sẽ lạc mất khỏi anh
Sakura gật đầu và nắm lấy tay người bạn trai của mình.
Họ đi xuyên qua những cây cổ thụ...
qua cây cầu trắng nho nhỏ trong vườn....
.
.
.
Em mở mắt ra được rồi. Anh từ tốn nói
Cô lấy tay dụi mắt. Từ từ hé mở đôi mắt lục bảo của mình.
Và...
Dưới ánh trăng huyền hoặc, những bông hoa anh đào nở rực rỡ nhất đang ở trước mặt cô gái tóc hồng.
Sakura khẽ đặt tay lên môi mình, không nói nên lời. Cô hoàn toàn bị chìm đắm bởi vẻ đẹp lộng lẫy của những bông hoa kia...
Làm sao giữa một khu vườn đã bị bỏ quên lại có thể có một cây anh đào đẹp đến như đến như vậy... một màu hồng phớt nhẹ... một thứ ánh sáng như mang đến phép màu cho cả khu vườn tăm tối...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook