********

Đang tập trung xem tài liệu, ánh nắng bên ngoài hắt vào một bóng người ngồi vào ghế đối diện, một ly café đặt vào trong tay tôi, mùi thơm nồng, khiến người khác phân tâm.

Tôi vẫn tiếp tục nhìn màn hình máy tính, không để ý đến người vừa đưa café. Chiếc bóng kia vẫn im lặng, không mảy may rời đi. Tôi thầm than, cô nàng Trương Hi Tri này, café đưa rồi không đi, còn muốn gì nữa đây?

“Xin cô …”

Tôi ngẩng đầu, nhìn người đối diện, im bặt.

Lý Mục Thần nhìn tôi, vẻ mặt nửa cười nửa không.

Giọng nói của tôi mang chút tức giận, khó trách anh ta nghe xong vẻ mặt khác thường. Chắc ngoài tôi không có ai dám dùng thái độ như vậy đối với anh ta thì phải.

“Ngọn gió nào đưa Lý Mục Thần tiên sinh đến văn phòng tôi thế này?” Tôi cười một cái, cung kính hỏi.

Lý Mục Thần là nhân viên cao cấp của Hằng Trịnh. Đơn giản mà nói, anh ta là cấp trên trực tiếp của tôi. Tôi phải dựa vào anh ta mà kiếm cơm.

“Làm việc đã quen chưa?” Anh ta cười tươi hỏi.

Tôi theo tầm mắt anh ta nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng. Nếu cái anh ta nói là ám chỉ việc này, đáp án của tôi đương nhiên là khẳng định.

“Cũng tạm ổn!”

Đáp án của tôi, hiển nhiên quá mức công thức hóa. Anh ta bất mãn, mày nhíu lại một chút, nhưng chỉ là một chút, rất nhanh bình thường lại.

“Có gì cần giúp đỡ, tìm anh, anh nhất định hỗ trợ.”

Nói xong, xoay người rời đi.

“Hỗ trợ?”

Thủ trưởng nói với cấp dưới một câu “hỗ trợ”, lẫn lộn đầu đuôi, nghe tới quái dị.

Tôi đang bực mình, anh ta liền quay đầu lại, nói, “Café này là café Lam Sơn của anh. Hương vị so với café bán sẵn hơn rất nhiều, em nếm thử.”

Tôi đứng, tựa vào cạnh bàn, bưng chén café lướt qua. Mùi thơm hảo hạng.

Thứ tốt, chắc chắn không phải tự dưng mà đến.

Một bên lướt qua hồ sơ, một bên quay đầu nhìn lũy thừa của thị trường chứng khoán đang có chiều hướng đi lên, mặt bàn kính phản chiếu một gương mặt dễ nhìn, hài hòa xinh xắn, đường cong mượt mà, đôi mắt sâu thắm.

“Cô thật đúng là chỉ có thể tìm cho tôi thêm phiền toái!” Tôi mắng khuôn mặt kia một chút, sau đó trơ mắt nhìn, dần dần khóe miệng nở nụ cười. Tôi sờ sờ khóe môi. Tôi cũng không hiểu được chính mình, tại sao có thể vô duyên vô cớ mà cười?

******

Đem công việc hoàn thành trong một buổi sáng, buổi chiều tôi thoải mái lên phòng nhân sự xin nghỉ nửa buổi. Tôi hẹn Diêu Khiêm Mặc đi xem phòng ở. Vốn chuyện chuyển phòng cũng không khẩn cấp như vậy, nhưng bây giờ tôi thầm nghĩ mau chóng rời khỏi khách sạn, né tránh Hồ Khiên Dư. Người đàn ông này, tôi tốt nhất không nên trêu vào.

Gọi vài cuộc điện thoại mới biết được Diêu Khiêm Mặc không ở trong nước. Anh ta cũng bận, dù sao cũng còn có công việc của mình. Chúng tôi trao đổi một chút, cuối cùng quyết định để Lộ Tây đưa tôi đi.

Nhà của Diêu Khiêm Mặc, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh rộng rãi thoáng mát. Nội thất bên trong đầy đủ, cũng rất mới, nhìn thế nào cũng giống một ngôi nhà mới được bày trí mới không lâu.

Một tấm thảm trắng tinh đặt trong phòng ngủ, lông tơ mềm mại, dẫm vào như đi trên mây. Tôi thích cách bày trí này, nhà trọ ở Mỹ tôi cũng dùng loại thảm như vậy, vào mùa đông có thể ngồi trên sưởi ấm chân, băng giá trong tim nhiều khi cũng như tan rã.

Singapore quanh năm như mùa xuân, nên ngôi nhà này cũng không cần lò sưởi, nhưng lại có loại thảm mà tôi thích nhất.

Chỉ có thể nói thật trùng hợp.

“Phòng tốt như vậy anh trai cậu không dùng để làm gì?” Tôi không khỏi có chút thắc mắc.

Lộ tây nghe vậy, bất đắc dĩ liếc nhìn tôi một cái, rất ít khi thấy cô ấy thể hiện thái độ như vậy.

“Vốn định để làm phòng tân hôn. Đáng tiếc hôn lễ không thành.”

Chia tay ngay trong lễ cưới? Này tôi mới nghe thấy lần đầu.

“Tại sao mình không nghe thấy cậu nói?” Tôi tỏ vẻ quan tâm, ngồi trên tấm thảm màu trắng, nghe chuyện cũ.

“Hôm đó, cậu gọi điện cho mình, nói phải về nước. Còn nhớ rõ không?”

Tôi gật gật đầu.

Còn nhớ rõ khi tôi nói như vậy, Lộ Tây ở đầu bên kia hét chói tai: “Cậu nói cái gì? Về nước? Thật hay giả?! A? Vi Linh?”

Tôi bị làm cho điếc tai sinh đau đầu, không nói lời nào, cầm di động lui ra xa một chút, tưởng chờ cô ấy hưng phấn xong, tiếp tục nói chuyện. Không ngờ được, Lộ Tây ở bên kia điện thoại mau chóng thúc giục: “Vi Linh! Vi Linh! Vi Linh! Nói mau, nói mau, nói mau! Cậu thực sự sẽ về nước?”

“Thật!”

“Cái người cậu quen … người đó, cái gì đầu to, ông ta không phải phản đối cậu về nước sao?”

Trương Hoài Niên quả thật không muốn tôi về nước.

Nhưng tôi đã quyết định trở về, đã hạ quyết tâm, không thể quay đầu.

Giọng nói của Lộ Tây rốt cuộc bình tĩnh đi một chút: “Vậy khi nào cậu trở về?”

Tôi nghĩ một lúc, nói, “Chờ giải quyết toàn bộ chuyện bên này đã!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương