*******

“Lâm Vi Linh?” Hắn gọi lại một lần.

“Chuyện gì?” Tôi nghe thấy chính mình hỏi hắn.

Tai như ù đi, không rõ ràng.

“Em xuống đây.”

“......”

“Anh ở bên đường đối diện khách sạn.”

Tôi theo bản năng đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.

Không nhìn thấy hắn.

Đương nhiên, ngay cả xe cũng nhỏ như kiến, huống chi là người?

“Tôi ở bên ngoài, còn chưa về khách sạn.” Tôi lập tức trấn áp lại, giọng nói vững vàng, không để hắn phát hiện ra manh mối.

Tiếng cười trầm thấp truyền đến, nghe không lớn, dần dần tắt đi. Đầu bên kia rơi vào tĩnh lặng.

Tiếp theo, lại là một trận cười.

Nếu nói tiếng cười vừa rồi là khinh thường thì bây giờ nụ cười của hắn có hơi bất đắc dĩ. “Anh thấy em đứng bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.”

Tôi kinh ngạc co mình trốn sau bức màn. Tim tức thì đập mạnh, thịch … thịch … thịch … không ngừng nghỉ.

Cách xa như vậy, sao hắn có thể nhìn thấy?

Tôi tự trấn an mình, nhưng tim vẫn không ngừng đập mạnh.

Tôi khó khăn lấy lại bình tĩnh, Hồ Khiên Dư thản nhiên nói, mang theo ý cười: “Cách xa như vậy, làm sao anh nhìn thấy được? Không cần trốn.”

Hồ Khiên Dư, vì sao anh luôn luôn đoán được tất cả? Giống như tất cả những hàng động của tôi, toàn bộ đều trong lòng bàn tay anh.

“Anh không ở đối diện khách sạn, đừng lo.” Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.

Tiếng máy bận, nhắc nhở tôi tắt máy. Tôi nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn nhuộm màu trời giống như đang chạng vạng.

Thật ra, lúc này, đã là gần nửa đêm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương