Sai Lầm Nối Tiếp
-
Chương 13
**
Hồ Khiên Dư lập tức lái xe trở về khu biệt thự đường Ô Chương.
Đây chính là nơi tôi lớn lên. Ấn tượng lớn nhất ở đây là cửa chính, rất lớn, rất xa hoa, trước đây tôi là một kẻ đáng thương bị giam cầm trong đó.
Tôi bị túm xuyên qua vườn hoa, vào phòng.
Cửa ở phía sau tôi rầm một tiếng đóng lại.
Không còn ánh đèn từ vườn hoa chiếu vào, căn phòng trong nháy mắt trở nên tối tăm. Cùng với bóng tối đánh ụp lại là Hồ Khiên Dưng hung hăng đến gần.
Môi hắn, tới gần tôi. Tình thế bắt buộc.
Tôi nghiêng mặt đi, né tránh, cuối cùng không được, bị hắn giữ lấy cằm bắt nhìn thẳng, môi phủ lên.
Người đàn ông này, hôm nay uống nhầm thuốc rồi.
Tôi mắng ra tiếng, tất cả bị Hồ Khiên Dư nuốt vào. Tay hắn, giống chiếc dao giải phẫu, xé toang quần áo của tôi không đủ, còn như muốn cắt vào da thịt.
Tôi đau, lại không thể kêu ra tiếng. Tên ác ma này, tôi mắng thầm trong lòng.
Hắn đột nhiên dừng lại.
Chậm rãi, tay hắn nhẹ nhàng nâng mặt tôi, vuốt nơi khóe mắt, đầu ngón tay lau đi từng giọt nước mắt. ánh mắt hắn, rơi vào bóng đêm, chỉ có con ngươi tối lại, mờ mịt.
Hắn hơi buông tôi ra một chút. Tôi đang phát hiện ra hắn còn chút lương tâm thì ngay giây tiếp theo, hắn một lần nữa lặp lại. Hắn không nhẹ không nặng, tôi bị đập vào cửa, gáy nhói đau một trận. tiếng kêu còn không thoát ra khỏi yết hầu, đã bị Hồ Khiên Dư nuốt vào.
Tôi cắn chặt môi không cho hắn đi vào, hắn liền đơn giản dùng răng, cắn cắn hai phiến môi, một lần lại một lần.
Người này, nếu thực sự muốn làm cho tôi đau, muốn cho tôi hận thì hắn đã thành công.
Tôi đau, tôi hận hắn.
Người này, chính là ác mộng của tôi.
“Hai lần … em cố ý, muốn chọc tức anh, muốn anh thấy em cùng người khác …”
Răng nanh hắn, giống như mãnh thú, từ cổ của tôi di chuyển xuống sưới, cắn mút. Lời hắn nói, phun ở trên làn da tôi lạnh lẽo …
......
......
Nửa đêm tỉnh lại.
Tôi nhìn người đang ngủ yên bên gối, nhất thời không có phản ứng gì, ánh mắt thất thần.
Thân thể ẩm ướt mà đau đớn. Trí nhớ của tôi còn dừng lại sau tiếng đóng cửa, góc màu đen. Mà nơi này, lúc này, giờ phút này …
Tôi nằm trên giường, nhìn quanh bốn phía.
Giường, bàn làm việc … tất cả đều không xa lạ.
Đây đã từng là phòng của tôi, một gian phòng khách lầu ba. Từ bài trí đến bổ cục, so với lúc tôi ra đi vẫn giữ nguyên như cũ. Tôi đã ở đây nhiều năm như vậy, nơi này, đối với tôi, xa lại lại không xa lạ, thân thiết lại có phần xa cách.
Nhưng bây giờ, tràn ngập nơi này tất cả đều là mùi vị của Hồ Khiên Dư, như tuyên cáo rằng nơi này thuộc về hắn.
Hồ Khiên Dư bình thường đều tỏa ra một sự cường ngạnh, bây giờ tôi mới biết, hắn ngay cả khi ngủ cùng không ngoại lệ.
Hắn vung tay, chiếm lấy vị trí của tôi. Tôi tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm ở một góc giường, đến mức sắp rơi xuống, mà nếu dịch sang một centimet, sẽ nằm gọn trong tay hắn.
Phòng không rộng rãi, chỉ có hơi thở của Hồ Khiên Dư, bình tĩnh mà trầm ổn.
Nghe hắn hô hấp, tôi khó có thể ngủ, đành phải bước xuống giường, theo bản năng mở tủ quần áo. Đáng tiếc, chỉ có sơmi, complet, cà vạt … đều là những đồ dành cho đàn ông.
Đàn ông. Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư không phải là loại người làm cho người khác dễ dàng hiểu được, giống như bây giờ, phòng chính không ngủ, chuyển đến ngủ phòng khách. Nguyên nhân thế nào tôi không nghĩ được, cũng không muốn nghĩ.
Tôi cầm đại một chiếc áo sơmi qua loa mặc vào.
Thảm rất dày, không phát ra tiếng bước chân. Tôi cứ như vậy vô thanh vô tức đi ra khỏi phòng.
Sau đó, tôi tùy tiện tìm một gian phòng, bắt đầu ngủ.
......
Trong bóng đêm, tôi cảm nhận được có ánh sáng, một ánh sáng chói mắt, làm cho tôi không thể không tỉnh dậy.
Lúc này, cả căn phòng sáng như ban ngày. Tôi theo bản năng đưa tay che mắt, nhưng cánh tại lại bị một cánh tay rất mạnh giật lấy. Trong cơn buồn ngủ, tôi thấy rõ người tới, bên tai vang lên giọng nói của hắn: “Theo anh.”
Hồ Khiên Dư lập tức lái xe trở về khu biệt thự đường Ô Chương.
Đây chính là nơi tôi lớn lên. Ấn tượng lớn nhất ở đây là cửa chính, rất lớn, rất xa hoa, trước đây tôi là một kẻ đáng thương bị giam cầm trong đó.
Tôi bị túm xuyên qua vườn hoa, vào phòng.
Cửa ở phía sau tôi rầm một tiếng đóng lại.
Không còn ánh đèn từ vườn hoa chiếu vào, căn phòng trong nháy mắt trở nên tối tăm. Cùng với bóng tối đánh ụp lại là Hồ Khiên Dưng hung hăng đến gần.
Môi hắn, tới gần tôi. Tình thế bắt buộc.
Tôi nghiêng mặt đi, né tránh, cuối cùng không được, bị hắn giữ lấy cằm bắt nhìn thẳng, môi phủ lên.
Người đàn ông này, hôm nay uống nhầm thuốc rồi.
Tôi mắng ra tiếng, tất cả bị Hồ Khiên Dư nuốt vào. Tay hắn, giống chiếc dao giải phẫu, xé toang quần áo của tôi không đủ, còn như muốn cắt vào da thịt.
Tôi đau, lại không thể kêu ra tiếng. Tên ác ma này, tôi mắng thầm trong lòng.
Hắn đột nhiên dừng lại.
Chậm rãi, tay hắn nhẹ nhàng nâng mặt tôi, vuốt nơi khóe mắt, đầu ngón tay lau đi từng giọt nước mắt. ánh mắt hắn, rơi vào bóng đêm, chỉ có con ngươi tối lại, mờ mịt.
Hắn hơi buông tôi ra một chút. Tôi đang phát hiện ra hắn còn chút lương tâm thì ngay giây tiếp theo, hắn một lần nữa lặp lại. Hắn không nhẹ không nặng, tôi bị đập vào cửa, gáy nhói đau một trận. tiếng kêu còn không thoát ra khỏi yết hầu, đã bị Hồ Khiên Dư nuốt vào.
Tôi cắn chặt môi không cho hắn đi vào, hắn liền đơn giản dùng răng, cắn cắn hai phiến môi, một lần lại một lần.
Người này, nếu thực sự muốn làm cho tôi đau, muốn cho tôi hận thì hắn đã thành công.
Tôi đau, tôi hận hắn.
Người này, chính là ác mộng của tôi.
“Hai lần … em cố ý, muốn chọc tức anh, muốn anh thấy em cùng người khác …”
Răng nanh hắn, giống như mãnh thú, từ cổ của tôi di chuyển xuống sưới, cắn mút. Lời hắn nói, phun ở trên làn da tôi lạnh lẽo …
......
......
Nửa đêm tỉnh lại.
Tôi nhìn người đang ngủ yên bên gối, nhất thời không có phản ứng gì, ánh mắt thất thần.
Thân thể ẩm ướt mà đau đớn. Trí nhớ của tôi còn dừng lại sau tiếng đóng cửa, góc màu đen. Mà nơi này, lúc này, giờ phút này …
Tôi nằm trên giường, nhìn quanh bốn phía.
Giường, bàn làm việc … tất cả đều không xa lạ.
Đây đã từng là phòng của tôi, một gian phòng khách lầu ba. Từ bài trí đến bổ cục, so với lúc tôi ra đi vẫn giữ nguyên như cũ. Tôi đã ở đây nhiều năm như vậy, nơi này, đối với tôi, xa lại lại không xa lạ, thân thiết lại có phần xa cách.
Nhưng bây giờ, tràn ngập nơi này tất cả đều là mùi vị của Hồ Khiên Dư, như tuyên cáo rằng nơi này thuộc về hắn.
Hồ Khiên Dư bình thường đều tỏa ra một sự cường ngạnh, bây giờ tôi mới biết, hắn ngay cả khi ngủ cùng không ngoại lệ.
Hắn vung tay, chiếm lấy vị trí của tôi. Tôi tỉnh lại mới phát hiện mình đang nằm ở một góc giường, đến mức sắp rơi xuống, mà nếu dịch sang một centimet, sẽ nằm gọn trong tay hắn.
Phòng không rộng rãi, chỉ có hơi thở của Hồ Khiên Dư, bình tĩnh mà trầm ổn.
Nghe hắn hô hấp, tôi khó có thể ngủ, đành phải bước xuống giường, theo bản năng mở tủ quần áo. Đáng tiếc, chỉ có sơmi, complet, cà vạt … đều là những đồ dành cho đàn ông.
Đàn ông. Hồ Khiên Dư.
Hồ Khiên Dư không phải là loại người làm cho người khác dễ dàng hiểu được, giống như bây giờ, phòng chính không ngủ, chuyển đến ngủ phòng khách. Nguyên nhân thế nào tôi không nghĩ được, cũng không muốn nghĩ.
Tôi cầm đại một chiếc áo sơmi qua loa mặc vào.
Thảm rất dày, không phát ra tiếng bước chân. Tôi cứ như vậy vô thanh vô tức đi ra khỏi phòng.
Sau đó, tôi tùy tiện tìm một gian phòng, bắt đầu ngủ.
......
Trong bóng đêm, tôi cảm nhận được có ánh sáng, một ánh sáng chói mắt, làm cho tôi không thể không tỉnh dậy.
Lúc này, cả căn phòng sáng như ban ngày. Tôi theo bản năng đưa tay che mắt, nhưng cánh tại lại bị một cánh tay rất mạnh giật lấy. Trong cơn buồn ngủ, tôi thấy rõ người tới, bên tai vang lên giọng nói của hắn: “Theo anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook