Sắc Tình Võng Du
-
Chương 10: Đi dạo. Gặp lại anh chàng đẹp trai
Lại một buổi chiều mát mẻ. Trên đường phố tấp nập những người. Hai dì cháu là Bạch Lâm và Tiên Âm cũng không đi xe, mà đi bộ đến trung tâm mua sắm luôn, bởi vì nơi đó cũng chỉ cách nhà của Tiên Âm có vài trăm mét.
Lẽ dĩ nhiên, cảnh tượng hai mĩ nhân sánh đôi cũng vô cùng thu hút ánh mắt người khác phái. Tiên Âm vẫn theo phong cách thường ngày, vừa dịu dàng, thanh lịch lại mang theo cái ngọt ngào của thiếu nữ. Trong bộ đầm trắng tinh khôi điểm xuyến bằng những bông hoa Lavender màu tím mơ mộng, mỗi cái nhíu mày, cười nhẹ của cô đều khiến người khác rung rinh.
Trái ngược với Tiên Âm, Bạch Lâm mặc một chiếc đầm màu rượu vang đỏ, vừa quyến rũ lại rất kiêu sa. Màu sắc chói lóa vốn khá kén người mặc ở trên cơ thể bà càng thêm tôn lên mỹ mạo của bà. Thêm nữa, làn da Bạch Lâm bảo dưỡng khá tốt, dù đã khoảng bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn bà chỉ mới độ ba mươi – độ tuổi đẹp với vẻ chín mùi nhất của người phụ nữ.
Mặc kệ những ánh nhìn của người khác, hai dì cháu vui vẻ bước vào trung tâm mua sắm, hào hứng tìm chọn những bộ đồ ưng ý. Sau gần một giờ siêng năng tìm kiếm, Tiên Âm đã tìm được cho mình ba bộ, còn Bạch Lâm thì cũng có được hai. Thế là hai người họ mới cảm thấy mỹ mãn, mang theo túi đồ đi đến dãy cửa hàng trang sức.
Vừa bước đến cửa hàng trang sức với những loại đá quý lóa mắt, Tiên Âm đã kéo kéo tay áo của Bạch Lâm:
- Dì.
Bà quay sang nhìn cô, rồi bật cười:
- Con bé này, thích cái gì cứ việc chọn.
Một nhân viên bán hàng gần đó nghe được cuộc hội thoại của hai người, trên môi không khỏi hiện lên nụ cười khinh bỉ. Tại khu mua sắm xa hoa bậc nhất thành phố X mà dám nói thích gì mua đó, thì đúng là quá không lượng sức mình. Phải biết rằng, một món trang sức bình thường nhất ở đây cũng đã lên đến vài nghìn USD, những trang sức xa hoa cũng phải lên đến hàng chục nghìn. Thử hỏi xem, có ai tin hai người phụ nữ ăn mặc không có gì nổi bật này có khả năng mua không?
Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô ta. Và chắc chắn rằng, nếu Bạch Lâm mà biết mình bị một nhân viên kinh doanh nhỏ bé xem thường thì không biết sẽ nỗi nóng đến mức nào nữa.
Lúc này, Bạch Lâm vẫn đang quan tâm xem cháu gái yêu quý của mình có lựa chọn được món nào vừa ý hay chưa. Chỉ thấy Tiên Âm nhìn vào những món trang sức kim cương lấp lánh, chân mày càng không tự chủ nhíu chặt. Cô nhân viên kia nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy, càng tin chắc là mình đoán đúng, không khỏi buông lời cợt nhã:
- Kim cương không phải là thứ mà ai cũng có thể mua.
Vốn nóng tính từ trước đến giờ, trên gương mặt Bạch Lâm nhanh chóng hiện lên sự tức giận, giọng nói cũng không che dấu khó chịu trong lòng:
- Nếu tôi không thể mua, cô càng không có khả năng mua. Mà nếu tôi mua không nổi thì chắc sẽ chẳng ai mua nổi sản phẩm ở đây nữa.
Cô nhân viên kia cũng không phải dạng vừa, nhanh chóng xám mặt, cũng chuẩn bị mở lời châm biếm bà một phen. Thấy vậy, Tiên Âm cũng lắc đầu, bước đến lại gần Bạch Lâm:
- Dì, những món hàng này, con không thích. Chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây, với những người và vật như thế này.
Tiên Âm mở miệng, một lời hai ý. Thật sự cô không hài lòng với những trang sức trên kệ, càng không hài lòng với thái độ phục vụ thiếu chuyên nghiệp của cô nhân viên kia. Tuy nhiên, vế đầu tiên cũng chỉ khiến cô thất vọng, còn vế thứ hai là khiến cô phiền chán.
Giọng nói của Tiên Âm, tuy không lớn nhưng đủ để mọi người nghe thấy. Rất nhanh, mọi người đã tụ tập lại thành một đám đông, nhìn vào cô nhân viên nọ, xì xào chỉ trỏ.
Vậy là Bạch Lâm và cô rời đi, mặc kệ cô ta đang đứng bối rối với những người ở lại. Nhìn theo bóng lưng hai người, cô ta bắt đầu buông lời sỉ nhục thậm tệ. Không nén được cơn giận, Bạch Lâm hít một hơi thật sâu, rồi quả quyết lấy điện thoại trong túi ra, ấn đến một dãy số. Từ bên phía bên kia truyền đến một giọng nam vừa trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm nghị:
- Tiểu Lâm, lâu rồi mới thấy cô điện cho tôi đó. Sao nào, có việc gì à?
Sẵn bực bội, Bạch Lâm không chút khách khí, buông lời đã kích người kia ngay:
- Nhân viên của anh đang mắng tôi và tiểu Âm đây này, Sở Nam.
Người kia nghe vậy, giọng nói cũng bắt đầu xuất hiện tức giận:
- Kẻ đó là ai, thuộc chi nhánh nào?
Bạch Lâm không chút khách khí báo ngay địa chỉ khu mua sắm cũng như tên họ của cô nhân viên khi nãy. Thật ra, ngay lúc rời đi, bà cũng đã không có ý định làm khó cô ta, nhưng đã không biết điều như thế thì đừng trách.
Tiên Âm nhìn vẻ mặt của bà dần dần trở nên thư giãn, không khỏi bật cười:
- Dì thật nóng tính.
Bà đưa tay, xoa đầu cô và bật cười:
- Cũng chẳng có gì phiền toái cả. Chú Nam là ba nuôi của con, chẳng lẽ con cứ mặc cấp dưới của ông ta khinh khi mình?
Tiên Âm lắc đầu, rồi mở miệng ca cẩm:
- Con thật không hiểu nổi mẹ. Rõ ràng là mẹ với con đều ghét kim cương như nhau, thế thì tìm cho con một ông bố nuôi kinh doanh trang sức làm chi không biết.
Bạch Lâm cũng chỉ cười cười, nhưng trong lòng lại thở dài buồn bã. Con bé càng lớn lên thì lại càng giống mẹ nó.
Ngay khi đi ngang qua gian hàng trang sức cuối cùng trong trung tâm thương mại thì Tiên Âm tình cờ bắt gặp người quen. A, thì ra đó là một trong những anh chàng mà cô tình cờ gặp ở thư viện lúc trước. Cô vẫn còn khá ấn tượng về anh ta, chủ yếu là khí chất hơi cô độc của người này.
Nhìn thấy Tiên Âm, anh ta hơi ngạc nhiên, rồi cúi người lấy một chiếc hộp đựng trang sức, mở ra và đặt trước mặt cô. Bước chân của cô bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn vào vật trong hộp. Đây đúng là một món trang sức khá đặc biệt, bởi vì nó không phải dây chuyền hay nhẫn mà là một cái kẹp tóc.
Nhìn cái kẹp tóc làm bằng bạch kim, xung quanh đính hạt ngọc trai tím, ở giữa là một viên đá quý màu xanh không biết tên, Tiên Âm bỗng nở nụ cười. Thứ này thật sự rất đẹp, và quan trọng nhất là hợp ý cô. Mang theo nụ cười rạng rỡ, cô quay sang hỏi anh:
- Cái này giá bao nhiêu?
- 530 (*).
Trong miệng anh ta phun ra một con số, mặt không hề thay đổi. Chỉ có ánh mắt lặng lẽ dấy lên một chút dao động, nhưng Tiên Âm không hề phát hiện. Cô nở nụ cười điềm nhiên:
- 530.000 USD phải không?
Anh ta lắc đầu, lần nữa lặp lại:
- Là 530 USD.
Tiên Âm nhìn anh ta, hơi kinh ngạc một chút rồi lấy thẻ của mình thanh toán. Cô vui vẻ nhận lấy món hàng trên tay rồi nhanh nhẹn bước đi.
Lúc cô đã rời đi khá xa, anh ta vẫn còn nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt lộ rõ cô độc cùng chua sót, miệng khẽ lẩm bẩm:
- 530, 530.
Anh nhớ cô, vẫn luôn nhớ cô. Nhưng hiện tại, cô đã không còn nhớ được anh là ai nữa rồi…
Bạch Lâm đứng cách đó không xa, thu trọn biểu tình của hai người vào mắt thì không khỏi suy nghĩ. Nếu bà nhìn không lầm, viên đá quý màu xanh khi nãy là đá Benitoite. Hơn nữa, xung quanh chiếc kẹp tóc đó đính ngọc trai tím, phần thân cũng làm bằng bạch kim, thế thì tại sao giá chỉ có 530 USD?
Bà quay lại nhìn chàng trai kia, ánh mắt không khỏi hiện lên một chút tò mò.
Chú thích:
(*) 530: Anh nhớ em.
Lẽ dĩ nhiên, cảnh tượng hai mĩ nhân sánh đôi cũng vô cùng thu hút ánh mắt người khác phái. Tiên Âm vẫn theo phong cách thường ngày, vừa dịu dàng, thanh lịch lại mang theo cái ngọt ngào của thiếu nữ. Trong bộ đầm trắng tinh khôi điểm xuyến bằng những bông hoa Lavender màu tím mơ mộng, mỗi cái nhíu mày, cười nhẹ của cô đều khiến người khác rung rinh.
Trái ngược với Tiên Âm, Bạch Lâm mặc một chiếc đầm màu rượu vang đỏ, vừa quyến rũ lại rất kiêu sa. Màu sắc chói lóa vốn khá kén người mặc ở trên cơ thể bà càng thêm tôn lên mỹ mạo của bà. Thêm nữa, làn da Bạch Lâm bảo dưỡng khá tốt, dù đã khoảng bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn bà chỉ mới độ ba mươi – độ tuổi đẹp với vẻ chín mùi nhất của người phụ nữ.
Mặc kệ những ánh nhìn của người khác, hai dì cháu vui vẻ bước vào trung tâm mua sắm, hào hứng tìm chọn những bộ đồ ưng ý. Sau gần một giờ siêng năng tìm kiếm, Tiên Âm đã tìm được cho mình ba bộ, còn Bạch Lâm thì cũng có được hai. Thế là hai người họ mới cảm thấy mỹ mãn, mang theo túi đồ đi đến dãy cửa hàng trang sức.
Vừa bước đến cửa hàng trang sức với những loại đá quý lóa mắt, Tiên Âm đã kéo kéo tay áo của Bạch Lâm:
- Dì.
Bà quay sang nhìn cô, rồi bật cười:
- Con bé này, thích cái gì cứ việc chọn.
Một nhân viên bán hàng gần đó nghe được cuộc hội thoại của hai người, trên môi không khỏi hiện lên nụ cười khinh bỉ. Tại khu mua sắm xa hoa bậc nhất thành phố X mà dám nói thích gì mua đó, thì đúng là quá không lượng sức mình. Phải biết rằng, một món trang sức bình thường nhất ở đây cũng đã lên đến vài nghìn USD, những trang sức xa hoa cũng phải lên đến hàng chục nghìn. Thử hỏi xem, có ai tin hai người phụ nữ ăn mặc không có gì nổi bật này có khả năng mua không?
Đương nhiên, đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô ta. Và chắc chắn rằng, nếu Bạch Lâm mà biết mình bị một nhân viên kinh doanh nhỏ bé xem thường thì không biết sẽ nỗi nóng đến mức nào nữa.
Lúc này, Bạch Lâm vẫn đang quan tâm xem cháu gái yêu quý của mình có lựa chọn được món nào vừa ý hay chưa. Chỉ thấy Tiên Âm nhìn vào những món trang sức kim cương lấp lánh, chân mày càng không tự chủ nhíu chặt. Cô nhân viên kia nhìn thấy biểu cảm của cô như vậy, càng tin chắc là mình đoán đúng, không khỏi buông lời cợt nhã:
- Kim cương không phải là thứ mà ai cũng có thể mua.
Vốn nóng tính từ trước đến giờ, trên gương mặt Bạch Lâm nhanh chóng hiện lên sự tức giận, giọng nói cũng không che dấu khó chịu trong lòng:
- Nếu tôi không thể mua, cô càng không có khả năng mua. Mà nếu tôi mua không nổi thì chắc sẽ chẳng ai mua nổi sản phẩm ở đây nữa.
Cô nhân viên kia cũng không phải dạng vừa, nhanh chóng xám mặt, cũng chuẩn bị mở lời châm biếm bà một phen. Thấy vậy, Tiên Âm cũng lắc đầu, bước đến lại gần Bạch Lâm:
- Dì, những món hàng này, con không thích. Chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây, với những người và vật như thế này.
Tiên Âm mở miệng, một lời hai ý. Thật sự cô không hài lòng với những trang sức trên kệ, càng không hài lòng với thái độ phục vụ thiếu chuyên nghiệp của cô nhân viên kia. Tuy nhiên, vế đầu tiên cũng chỉ khiến cô thất vọng, còn vế thứ hai là khiến cô phiền chán.
Giọng nói của Tiên Âm, tuy không lớn nhưng đủ để mọi người nghe thấy. Rất nhanh, mọi người đã tụ tập lại thành một đám đông, nhìn vào cô nhân viên nọ, xì xào chỉ trỏ.
Vậy là Bạch Lâm và cô rời đi, mặc kệ cô ta đang đứng bối rối với những người ở lại. Nhìn theo bóng lưng hai người, cô ta bắt đầu buông lời sỉ nhục thậm tệ. Không nén được cơn giận, Bạch Lâm hít một hơi thật sâu, rồi quả quyết lấy điện thoại trong túi ra, ấn đến một dãy số. Từ bên phía bên kia truyền đến một giọng nam vừa trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm nghị:
- Tiểu Lâm, lâu rồi mới thấy cô điện cho tôi đó. Sao nào, có việc gì à?
Sẵn bực bội, Bạch Lâm không chút khách khí, buông lời đã kích người kia ngay:
- Nhân viên của anh đang mắng tôi và tiểu Âm đây này, Sở Nam.
Người kia nghe vậy, giọng nói cũng bắt đầu xuất hiện tức giận:
- Kẻ đó là ai, thuộc chi nhánh nào?
Bạch Lâm không chút khách khí báo ngay địa chỉ khu mua sắm cũng như tên họ của cô nhân viên khi nãy. Thật ra, ngay lúc rời đi, bà cũng đã không có ý định làm khó cô ta, nhưng đã không biết điều như thế thì đừng trách.
Tiên Âm nhìn vẻ mặt của bà dần dần trở nên thư giãn, không khỏi bật cười:
- Dì thật nóng tính.
Bà đưa tay, xoa đầu cô và bật cười:
- Cũng chẳng có gì phiền toái cả. Chú Nam là ba nuôi của con, chẳng lẽ con cứ mặc cấp dưới của ông ta khinh khi mình?
Tiên Âm lắc đầu, rồi mở miệng ca cẩm:
- Con thật không hiểu nổi mẹ. Rõ ràng là mẹ với con đều ghét kim cương như nhau, thế thì tìm cho con một ông bố nuôi kinh doanh trang sức làm chi không biết.
Bạch Lâm cũng chỉ cười cười, nhưng trong lòng lại thở dài buồn bã. Con bé càng lớn lên thì lại càng giống mẹ nó.
Ngay khi đi ngang qua gian hàng trang sức cuối cùng trong trung tâm thương mại thì Tiên Âm tình cờ bắt gặp người quen. A, thì ra đó là một trong những anh chàng mà cô tình cờ gặp ở thư viện lúc trước. Cô vẫn còn khá ấn tượng về anh ta, chủ yếu là khí chất hơi cô độc của người này.
Nhìn thấy Tiên Âm, anh ta hơi ngạc nhiên, rồi cúi người lấy một chiếc hộp đựng trang sức, mở ra và đặt trước mặt cô. Bước chân của cô bỗng dừng lại, ánh mắt nhìn vào vật trong hộp. Đây đúng là một món trang sức khá đặc biệt, bởi vì nó không phải dây chuyền hay nhẫn mà là một cái kẹp tóc.
Nhìn cái kẹp tóc làm bằng bạch kim, xung quanh đính hạt ngọc trai tím, ở giữa là một viên đá quý màu xanh không biết tên, Tiên Âm bỗng nở nụ cười. Thứ này thật sự rất đẹp, và quan trọng nhất là hợp ý cô. Mang theo nụ cười rạng rỡ, cô quay sang hỏi anh:
- Cái này giá bao nhiêu?
- 530 (*).
Trong miệng anh ta phun ra một con số, mặt không hề thay đổi. Chỉ có ánh mắt lặng lẽ dấy lên một chút dao động, nhưng Tiên Âm không hề phát hiện. Cô nở nụ cười điềm nhiên:
- 530.000 USD phải không?
Anh ta lắc đầu, lần nữa lặp lại:
- Là 530 USD.
Tiên Âm nhìn anh ta, hơi kinh ngạc một chút rồi lấy thẻ của mình thanh toán. Cô vui vẻ nhận lấy món hàng trên tay rồi nhanh nhẹn bước đi.
Lúc cô đã rời đi khá xa, anh ta vẫn còn nhìn theo bóng dáng cô, ánh mắt lộ rõ cô độc cùng chua sót, miệng khẽ lẩm bẩm:
- 530, 530.
Anh nhớ cô, vẫn luôn nhớ cô. Nhưng hiện tại, cô đã không còn nhớ được anh là ai nữa rồi…
Bạch Lâm đứng cách đó không xa, thu trọn biểu tình của hai người vào mắt thì không khỏi suy nghĩ. Nếu bà nhìn không lầm, viên đá quý màu xanh khi nãy là đá Benitoite. Hơn nữa, xung quanh chiếc kẹp tóc đó đính ngọc trai tím, phần thân cũng làm bằng bạch kim, thế thì tại sao giá chỉ có 530 USD?
Bà quay lại nhìn chàng trai kia, ánh mắt không khỏi hiện lên một chút tò mò.
Chú thích:
(*) 530: Anh nhớ em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook