Sắc Tình Võng Du
-
Chương 11: Lớp học yêu nghiệt
Như mọi hôm, Tiên Âm lại đến trường học. Vẫn theo thói quen cũ, cô đi thẳng đến bàn cuối lớp - chỗ ngồi mọi khi của mình - thì chợt phát hiện vị
trí của mình đã bị một kẻ ham ngủ chiếm chỗ. Cố gắng nén sự bực bội
trong lòng, cô cất giọng dịu dàng, không quên nở nụ cười tươi như hoa
rồi khẽ khều người kia:
-Này, bạn kia ơi, đây là chỗ của mình mà.
“Kẻ chiếm chỗ” không ngước mặt lên, chỉ mở miệng nói qua loa, dường như đang ngại phiền phức.
-Thì tìm chỗ khác đi, không được à?
Trong lòng Tiên Âm bắt đầu dậy sóng, nhưng vẫn không hề nói gì, chỉ lặng lẽ đi tìm một chỗ khác. Cánh mày râu trong lớp nhìn bộ dạng ủy khuất của cô, trong lòng không khỏi mắng cái kẻ không biết điều kia. Cơ hội tốt để lấy hảo cảm của mỹ nhân là thế mà bị hắn ta bỏ qua một cách không thương tiếc! Nếu đổi lại là họ thì thế nào cũng phải biểu hiện phong độ thân sĩ một phen…
Đương nhiên, khác với vẻ bề ngoại vô hại của mình, trong lòng Tiên Âm đang lên kế hoạch để chính “kẻ chiếm chỗ”. Tuy bề ngoài của cô dịu dàng thùy mị, thực tế thì mức độ háo thắng và thù vặt của cô cũng không hề kém bà dì đanh đá của mình đâu. Thế nên, trong lúc không ai chú ý, một đôi mắt xinh đẹp thi thoảng lại ánh lên tia nghịch ngợm, liếc xéo về phía kẻ chiếm dụng bàn mình.
Đúng lúc này, giáo viên giảng dạy cũng bước vào, bắt đầu buổi học. Tiên Âm cũng ngoan ngoãn lấy tập sách ra, bắt đầu sự nghiệp ghi chép. Dù sao, cô cũng là một học sinh ngoan ngoãn trong mắt các thầy cô đó nha.
Tên quái dị kia vẫn không thèm ngồi dậy, thản nhiên ngủ vùi trên bàn. Tuy nhiên, người giáo viên thường ngày vốn nghiêm khắc thì dường như chẳng hề thấy hắn vậy, cứ để hắn tự do ngủ. Tiên Âm hơi cau mày. Từ cách cư xử của người khác, cô nghĩ rằng gia thế của tên này cũng chẳng phải dạng vừa. Có điều, cho dù hậu trường của hắn có cường ngạnh hơn thì cũng không khiến cô thôi chỉnh hắn.
Đến lúc mọi người đã nghĩ giải lao, tên lười nhác kia mới miễn cưỡng ngước mặt dậy. Hắn rời khỏi chỗ, định đi ra ngoài rửa mặt nhưng chưa đi được quá ba bước chân, hắn đã bị một người gạt chân, khiến môi hôn mặt đất.
-Xin lỗi, tớ không cố ý.
Giọng nữ mềm mại vang lên ẩn chứa chút hoảng hốt nhanh chóng lan đến bên tai mọi người như mật ngọt rót vào. Cả đám người quay đầu, thì thấy vẻ mặt biết lỗi của Tiên Âm thì cũng chỉ cho rằng đó là một chuyện ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, người trong cuộc thì không hề nghĩ vậy, ngay lúc “kẻ xui xẻo” kia vừa ngẩn mặt dậy thì đã thấy cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt mình, tuy thần thái hoảng hốt nhưng ánh mắt lại dương dương tự đắc như một con mèo con trộm được cá. Hơn nữa, từ lúc nghe giọng cô, hắn đã biết cô gái này chính là kẻ bị mình chiếm chỗ ngồi. Thần thái trên mặt vẫn không mặn không nhạt, chỉ trả lời một cách thản nhiên:
-Cô cố ý.
Không phải là nghi vấn hay phủ định, mà trực tiếp là khẳng định. Giọng nói của nam nhân tuy còn chút non nớt, nhưng đã mang theo khí chất thượng vị giả. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ, nhưng Tiên Âm đâu có dễ chơi như thế. Cô cuối đầu, giọng nói càng thêm yếu ớt:
-Tớ, tớ không cố ý thật mà.
Những người khác nhìn vào cuộc tranh cãi của hai người, không khỏi cất tiếng:
-Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, hơn nữa Tiên Âm cũng đã xin lỗi rồi.
Một vài nữ sinh mở miệng, che chở cho cô. Bình thường, cô luôn duy trì quan hệ khá thân thiết với họ, cho nên những lúc như thế này, họ đương nhiên đứng về phía cô rồi. Những nam sinh khác cũng mở miệng tán đồng. Trong mắt họ, được nữ thần xin lỗi thì đã là diễm phúc rồi, làm gì còn bắt bẻ nữa.
Nam nhân kia chẳng nói gì, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào Tiên Âm, càng lúc càng lạnh lẽo. Cô gái trước mặt này đúng là quá to gan, ỷ vào bề ngoài xinh đẹp của mình để ép hắn ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Còn lâu!
Đúng lúc này, một bóng dáng tiêu sái đứng ở cửa sổ, nói vọng vào:
-Dịch Tuấn, giờ đến cả cậu cũng làm khó tiểu Âm à?
Nghe đến cái tên này, chợt trong lớp hiện lên vài tiếng kinh hô. Dịch Tuấn – Đại thiếu gia nhà họ Dịch, nghe bảo từ nhỏ đã vô cùng thông minh, được định sẵn làm người thừa kế cả một tập đoàn danh giá. Trước giờ hành tung người này khá bí ẩn, nghe đâu là học tại nước ngoài, không hiểu tại sao năm nay lại đột ngột chuyển đến đây. Thế nên bọn họ không nhận ra hắn cũng chẳng có gì lạ cả.
Bất chợt nhìn thấy bóng dáng tùy ý kia, chân mày Dịch Tuấn cũng giãn ra nhưng miệng không quên mở lời nhạo báng:
-Từ khi nào Sở thiếu biết thương hoa tiếc ngọc thế?
Một lần nữa, mấy nữ sinh trong lớp lại có dịp xôn xao, vì người bên ngoài cửa sổ kia cũng chẳng phải hạng tầm thường gì. Anh ta chính là Sở Thiên Vân – người thừa kế của tập đoàn trang sức Sở thị, kiêm luôn hotboy được nhiều nữ sinh mến mộ nhất trong năm vừa qua.
Không chút để ý đến cái nhìn nóng bỏng của những người xung quanh, thanh niên nhảy qua cửa sổ, lưng mang ba lô:
-Không cần cậu quan tâm.
Đoạn, anh quay sang nháy mắt với Tiên Âm:
-Này nhóc, cho anh ngồi chung bàn với.
Cô cũng bật cười, rồi làm mặt quỷ:
-Biết rồi, ông anh hờ.
Vậy là cô nhanh chóng tránh chỗ ngồi, để cho Sở Thiên Vân ngồi cạnh. Dịch Tuấn không nói lời nào, nhưng cũng mang theo cặp sách sang, ngồi cạnh Sở Thiên Vân.
Đám đông hóng chuyện từ nãy đến giờ gần như có thể hiểu được hết đầu đuôi cớ sự. Thì ra, Tiên Âm là em gái của Sở Thiên Vân, mặc dù dựa trên họ tên và gia thế thì cũng hiểu hai người họ chẳng có chút liên hệ về huyết thống. Còn Dịch Tuấn thì lại là bạn chí thân của Sở Thiên Vân, nên vụ ồn ào bất ngờ này cũng xem như dừng lại ở đây.
Rất nhanh, giờ giải lao kết thúc. Giáo viên lại bước vào, tiếp tục một tiết học. Ở bàn chót thì hiện lên một cục diện quái dị: một người chép bài nghiêm túc, một kẻ cà lơ phất phơ thản nhiên múa bút, còn người kia thì lại tiếp tục… ngủ gục. Đương nhiên, bởi vì tổ hợp giá trị thẩm mĩ của ba kẻ này đều quá cao nên cứ chốc chốc, lại có người xoay lại âm thầm quan sát.
Trong lúc Tiên Âm đang chép bài, cô không hề phát hiện hay kẻ ngồi cạnh mình đang âm thầm bàn luận:
-Này, Thiên Vân. Cậu phải biết người bị bắt nạt là mình chứ không phải em cậu, sao lại thiên vị đến thế!
Dịch Tuấn nằm nghiêng mặt trên bàn, dùng khẩu hình âm thầm trao đổi với kẻ ngồi kế bên. Đương nhiên, tên ngồi cạnh cũng nhanh chóng đáp lại:
-Tớ biết chứ, nhưng cậu không chịu cũng phải chịu. Cha tớ đã căn dặn, tớ nhất định phải bảo vệ tiểu Âm. Với lại, cho dù em ấy bắt nạt ai đi chăng nữa thì cũng chỉ được thu thập tàn cuộc, tuyệt đối không được làm em ấy mất hứng.
Mặt Dịch Tuấn trở nên cứng đờ. Thảo nào cô ta ngang ngược đến thế, thì ra là có rất nhiều người chống lưng. Đương nhiên, anh bạn này vẫn còn quên tính đến người anh cùng huyết thống với Tiên Âm. Nếu nói đến mức độ cưng chiều Tiên Âm thì Sở Thiên Vân có xách dép cũng không theo kịp gã muội muội khống kia đâu.
Nghĩ ngợi hồi lâu, ánh mắt Dịch Tuấn chợt dời qua cô gái nhỏ đang chăm chú làm bài. Có lẽ là do gặp một bài tập khó, Tiên Âm hơi nhăn mày rồi lại lắc lắc đầu, thoạt nhìn như con mèo nhỏ đang xù lông. Trong lòng hắn không khỏi nãy lên một ý nghĩ: Ngang ngược nhưng cũng đáng yêu đó chứ!
-Này, bạn kia ơi, đây là chỗ của mình mà.
“Kẻ chiếm chỗ” không ngước mặt lên, chỉ mở miệng nói qua loa, dường như đang ngại phiền phức.
-Thì tìm chỗ khác đi, không được à?
Trong lòng Tiên Âm bắt đầu dậy sóng, nhưng vẫn không hề nói gì, chỉ lặng lẽ đi tìm một chỗ khác. Cánh mày râu trong lớp nhìn bộ dạng ủy khuất của cô, trong lòng không khỏi mắng cái kẻ không biết điều kia. Cơ hội tốt để lấy hảo cảm của mỹ nhân là thế mà bị hắn ta bỏ qua một cách không thương tiếc! Nếu đổi lại là họ thì thế nào cũng phải biểu hiện phong độ thân sĩ một phen…
Đương nhiên, khác với vẻ bề ngoại vô hại của mình, trong lòng Tiên Âm đang lên kế hoạch để chính “kẻ chiếm chỗ”. Tuy bề ngoài của cô dịu dàng thùy mị, thực tế thì mức độ háo thắng và thù vặt của cô cũng không hề kém bà dì đanh đá của mình đâu. Thế nên, trong lúc không ai chú ý, một đôi mắt xinh đẹp thi thoảng lại ánh lên tia nghịch ngợm, liếc xéo về phía kẻ chiếm dụng bàn mình.
Đúng lúc này, giáo viên giảng dạy cũng bước vào, bắt đầu buổi học. Tiên Âm cũng ngoan ngoãn lấy tập sách ra, bắt đầu sự nghiệp ghi chép. Dù sao, cô cũng là một học sinh ngoan ngoãn trong mắt các thầy cô đó nha.
Tên quái dị kia vẫn không thèm ngồi dậy, thản nhiên ngủ vùi trên bàn. Tuy nhiên, người giáo viên thường ngày vốn nghiêm khắc thì dường như chẳng hề thấy hắn vậy, cứ để hắn tự do ngủ. Tiên Âm hơi cau mày. Từ cách cư xử của người khác, cô nghĩ rằng gia thế của tên này cũng chẳng phải dạng vừa. Có điều, cho dù hậu trường của hắn có cường ngạnh hơn thì cũng không khiến cô thôi chỉnh hắn.
Đến lúc mọi người đã nghĩ giải lao, tên lười nhác kia mới miễn cưỡng ngước mặt dậy. Hắn rời khỏi chỗ, định đi ra ngoài rửa mặt nhưng chưa đi được quá ba bước chân, hắn đã bị một người gạt chân, khiến môi hôn mặt đất.
-Xin lỗi, tớ không cố ý.
Giọng nữ mềm mại vang lên ẩn chứa chút hoảng hốt nhanh chóng lan đến bên tai mọi người như mật ngọt rót vào. Cả đám người quay đầu, thì thấy vẻ mặt biết lỗi của Tiên Âm thì cũng chỉ cho rằng đó là một chuyện ngẫu nhiên.
Tuy nhiên, người trong cuộc thì không hề nghĩ vậy, ngay lúc “kẻ xui xẻo” kia vừa ngẩn mặt dậy thì đã thấy cô gái xinh đẹp ngồi trước mặt mình, tuy thần thái hoảng hốt nhưng ánh mắt lại dương dương tự đắc như một con mèo con trộm được cá. Hơn nữa, từ lúc nghe giọng cô, hắn đã biết cô gái này chính là kẻ bị mình chiếm chỗ ngồi. Thần thái trên mặt vẫn không mặn không nhạt, chỉ trả lời một cách thản nhiên:
-Cô cố ý.
Không phải là nghi vấn hay phủ định, mà trực tiếp là khẳng định. Giọng nói của nam nhân tuy còn chút non nớt, nhưng đã mang theo khí chất thượng vị giả. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ bị dọa sợ, nhưng Tiên Âm đâu có dễ chơi như thế. Cô cuối đầu, giọng nói càng thêm yếu ớt:
-Tớ, tớ không cố ý thật mà.
Những người khác nhìn vào cuộc tranh cãi của hai người, không khỏi cất tiếng:
-Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà, hơn nữa Tiên Âm cũng đã xin lỗi rồi.
Một vài nữ sinh mở miệng, che chở cho cô. Bình thường, cô luôn duy trì quan hệ khá thân thiết với họ, cho nên những lúc như thế này, họ đương nhiên đứng về phía cô rồi. Những nam sinh khác cũng mở miệng tán đồng. Trong mắt họ, được nữ thần xin lỗi thì đã là diễm phúc rồi, làm gì còn bắt bẻ nữa.
Nam nhân kia chẳng nói gì, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào Tiên Âm, càng lúc càng lạnh lẽo. Cô gái trước mặt này đúng là quá to gan, ỷ vào bề ngoài xinh đẹp của mình để ép hắn ngậm bồ hòn làm ngọt sao? Còn lâu!
Đúng lúc này, một bóng dáng tiêu sái đứng ở cửa sổ, nói vọng vào:
-Dịch Tuấn, giờ đến cả cậu cũng làm khó tiểu Âm à?
Nghe đến cái tên này, chợt trong lớp hiện lên vài tiếng kinh hô. Dịch Tuấn – Đại thiếu gia nhà họ Dịch, nghe bảo từ nhỏ đã vô cùng thông minh, được định sẵn làm người thừa kế cả một tập đoàn danh giá. Trước giờ hành tung người này khá bí ẩn, nghe đâu là học tại nước ngoài, không hiểu tại sao năm nay lại đột ngột chuyển đến đây. Thế nên bọn họ không nhận ra hắn cũng chẳng có gì lạ cả.
Bất chợt nhìn thấy bóng dáng tùy ý kia, chân mày Dịch Tuấn cũng giãn ra nhưng miệng không quên mở lời nhạo báng:
-Từ khi nào Sở thiếu biết thương hoa tiếc ngọc thế?
Một lần nữa, mấy nữ sinh trong lớp lại có dịp xôn xao, vì người bên ngoài cửa sổ kia cũng chẳng phải hạng tầm thường gì. Anh ta chính là Sở Thiên Vân – người thừa kế của tập đoàn trang sức Sở thị, kiêm luôn hotboy được nhiều nữ sinh mến mộ nhất trong năm vừa qua.
Không chút để ý đến cái nhìn nóng bỏng của những người xung quanh, thanh niên nhảy qua cửa sổ, lưng mang ba lô:
-Không cần cậu quan tâm.
Đoạn, anh quay sang nháy mắt với Tiên Âm:
-Này nhóc, cho anh ngồi chung bàn với.
Cô cũng bật cười, rồi làm mặt quỷ:
-Biết rồi, ông anh hờ.
Vậy là cô nhanh chóng tránh chỗ ngồi, để cho Sở Thiên Vân ngồi cạnh. Dịch Tuấn không nói lời nào, nhưng cũng mang theo cặp sách sang, ngồi cạnh Sở Thiên Vân.
Đám đông hóng chuyện từ nãy đến giờ gần như có thể hiểu được hết đầu đuôi cớ sự. Thì ra, Tiên Âm là em gái của Sở Thiên Vân, mặc dù dựa trên họ tên và gia thế thì cũng hiểu hai người họ chẳng có chút liên hệ về huyết thống. Còn Dịch Tuấn thì lại là bạn chí thân của Sở Thiên Vân, nên vụ ồn ào bất ngờ này cũng xem như dừng lại ở đây.
Rất nhanh, giờ giải lao kết thúc. Giáo viên lại bước vào, tiếp tục một tiết học. Ở bàn chót thì hiện lên một cục diện quái dị: một người chép bài nghiêm túc, một kẻ cà lơ phất phơ thản nhiên múa bút, còn người kia thì lại tiếp tục… ngủ gục. Đương nhiên, bởi vì tổ hợp giá trị thẩm mĩ của ba kẻ này đều quá cao nên cứ chốc chốc, lại có người xoay lại âm thầm quan sát.
Trong lúc Tiên Âm đang chép bài, cô không hề phát hiện hay kẻ ngồi cạnh mình đang âm thầm bàn luận:
-Này, Thiên Vân. Cậu phải biết người bị bắt nạt là mình chứ không phải em cậu, sao lại thiên vị đến thế!
Dịch Tuấn nằm nghiêng mặt trên bàn, dùng khẩu hình âm thầm trao đổi với kẻ ngồi kế bên. Đương nhiên, tên ngồi cạnh cũng nhanh chóng đáp lại:
-Tớ biết chứ, nhưng cậu không chịu cũng phải chịu. Cha tớ đã căn dặn, tớ nhất định phải bảo vệ tiểu Âm. Với lại, cho dù em ấy bắt nạt ai đi chăng nữa thì cũng chỉ được thu thập tàn cuộc, tuyệt đối không được làm em ấy mất hứng.
Mặt Dịch Tuấn trở nên cứng đờ. Thảo nào cô ta ngang ngược đến thế, thì ra là có rất nhiều người chống lưng. Đương nhiên, anh bạn này vẫn còn quên tính đến người anh cùng huyết thống với Tiên Âm. Nếu nói đến mức độ cưng chiều Tiên Âm thì Sở Thiên Vân có xách dép cũng không theo kịp gã muội muội khống kia đâu.
Nghĩ ngợi hồi lâu, ánh mắt Dịch Tuấn chợt dời qua cô gái nhỏ đang chăm chú làm bài. Có lẽ là do gặp một bài tập khó, Tiên Âm hơi nhăn mày rồi lại lắc lắc đầu, thoạt nhìn như con mèo nhỏ đang xù lông. Trong lòng hắn không khỏi nãy lên một ý nghĩ: Ngang ngược nhưng cũng đáng yêu đó chứ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook