Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp
-
C22: Chương 22
Hạ Thanh Từ cảm thấy hơi khó chịu, cậu quay lại chỉ thấy người đến và đi, không phát hiện bất cứ thứ gì kỳ quái.
Cậu khẽ cau mày, từ từ thu tầm mắt.
"Cái này, lần trước tôi đến đây ăn cũng khá ngon." Hạ Thanh Từ nói, nhưng chưa chắc đối phương đã thích, vì vậy cậu hỏi Thẩm Ý: "Cậu ăn không, mì xào hay cái gì khác?"
"Giống cậu." Thẩm Ý nói.
"Nhị ca, bọn họ có lẽ chỉ là bạn. Lớp trưởng vốn đã không muốn đến." Ánh mắt Diệp Kỳ rơi vào hai người đằng xa, suy nghĩ một chút: "Cậu ấy đối với chúng ta vốn đã không có ấn tượng tốt."
"Không muốn tới cũng không sao, chúng ta về thôi."
Mạnh Phi Du cảm thấy Nhị ca rõ ràng là rất rất không vui, còn nhìn Thẩm Ý với ánh mắt hơi u ám, vì vậy cậu chặn ánh mắt Nhị ca lại.
"Thẩm Ý cái gì cũng không hiểu, bọn họ chắc chỉ là tình cờ gặp nhau." Mạnh Phi Du dừng một chút: "Ngược lại là lớp trưởng, cậu ta trước đó đã đồng ý. Không muốn đi thì cứ nói không muốn, đồng ý rồi lại không chịu tới, còn lượn lờ trước mặt chúng ta."
Tuy không phải là lỗi của lớp trưởng, nhưng cũng là vì lớp trưởng mà Nhị ca sinh khí.
"Cậu ấy là sợ làm mất lòng bọn mình." Diệp Kỳ nói: "Có lẽ cậu ấy cũng không biết thân phận của Thẩm Ý. Thẩm Ý khá nổi ở Nhất Trung, nhưng người biết cũng không nhiều."
Dù sao thì Thẩm gia cũng không phải chỉ có một đứa con là Thẩm Ý, quan hệ của họ rất phức tạp. Đối với Thẩm gia mà nói, đứa con ngoài ý muốn này cũng chả có gì khác biệt.
Nam sinh phía xa mặc đồng phục lam trắng nói gì đó, Thẩm Ý từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền giấy, đó là hai chiếc thuyền nhỏ gấp lại.
Tiền giấy đưa cho ông chủ mì xào, Hạ Thanh Từ muốn trả nhưng ở đây chỉ dùng tiền mặt, căn bản không thể chuyển khoản.
Trong túi Hạ Thanh Từ vẫn còn hai đồng xu, hiển nhiên là không đủ, lúc này cậu mới nhớ mình còn có điện thoại di động.
Cậu muốn chuyển lại cho Thẩm Ý, nhưng hắn từ chối. Thẩm Ý đưa mã QR bạn tốt cho cậu.
Hắn không biết nói gì, cơ hồ chỉ lắp bắp vài chữ nhưng cậu đã cười.
Mặc dù nụ cười không rõ ràng, nhưng đó thực sự là một nụ cười.
"Lớp trưởng chưa bao giờ cười với chúng ta." Mạnh Phi Du tặc lưỡi: "Tại sao lại vui vẻ với Thẩm Ý đến vậy?"
"Có lẽ kiếp trước Nhị ca đắc tội với cậu ấy." Diệp Kỳ tùy ý nói: "Đi thôi, lát nữa sẽ có người tới."
Diệp Kỳ cảm thấy như vậy cũng tốt. Nếu lớp trưởng có thể kết giao thêm bạn bè, thì Nhị ca nhất thời có hứng thú với lớp trưởng cũng nhanh chóng buông tay.
Dù sao tính tình của nhị ca nhìn bề ngoài có vẻ liều lĩnh nhưng thực chất lại cực đoan. Nếu đã quyết tâm, đến chết cũng không buông. Sợ rằng lúc đó chính là ác mộng của lớp trưởng.
"Cậu có thể add tôi, sau đó chuyển tiền lại."
Thẩm Ý nói, Hạ Thanh Từ khóe môi hơi giật giật: "Tôi rất ít khi dùng điện thoại, bình thường cũng rất ít xem."
"Tôi cũng vậy." Thẩm Ý nói.
"Ở trường không được dùng điện thoại."
"Không chỉ Nhất Trung, mà Tam Trung cũng vậy." Cậu là lớp trưởng, đương nhiên không thể vi phạm nội quy của trường.
Hạ Thanh Từ gọi hai suất mì xào, thừa dịp có thời gian rảnh mới hỏi Thẩm Ý: "Ngày nào cũng ở quán trà sữa lâu như vậy, không thấy chán sao?"
Cậu thấy đối phương ngồi cả buổi chiều, hầu như không nhúc nhích, cũng không nghịch điện thoại.
"Không chán." Thẩm Ý đáp: "Tôi có rất nhiều thuyền giấy."
Hơn nữa hắn rất thích ở một mình, nhìn đối phương bận rộn pha trà sữa cũng rất thú vị.
Mì xào của họ còn chưa làm xong, Hạ Thanh Từ đang định nói gì đó đột nhiên nghe thấy âm thanh từ xa truyền đến: "Tạ Bệnh Miễn ở đây", xung quanh nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Trong đám đông có tiếng la hét, thúc giục và phấn khích. Nhiều người trong số họ vẫn còn cầm trên tay cây gậy phát sáng và băng rôn.
Xe đẩy ở ven đường, Hạ Thanh Từ hơi nhích sang một bên nhưng sự kích động của đám người hiển nhiên vượt ngoài dự đoán, cánh tay cậu bị người ta va vào, truyền đến một trận đau nhức.
"Thank Thank——"
"Tôi mãi yêu FETTER!!"
"Thank, tôi yêu cậu—"
"Tôi yêu rock and roll mãi mãi!!!"
Đường phố và ngõ hẻm ở đây không được lớn, ban đầu tuy rất hẻo lánh nhưng giờ đây đã bị chen đến không thể xê dịch được. Phần lớn đều là học sinh của Nhất Trung và Tam Trung, còn có Nhị Trung, Trung học cơ sở số 14 và một ít sinh viên đại học.
Những trường học này cũng không xa lắm, quảng trường cũng gần, rất dễ chạy tới.
Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý buộc phải tách ra. Cậu thấy Thẩm Ý dần dần bị đám đông nhấn chìm, còn mình cũng bị ép đụng vào vách tường.
Cánh tay đập mạnh vào tường, cậu cố gắng hết sức để tránh đám đông, cũng rất mừng vì đã không đến giúp Tạ Bệnh Miễn. Mỗi lần ở cùng hắn đều là đen đủi, đây là chưa chạm mặt đã gặp xui xẻo rồi.
Vết thương trên trán mới lành hai ngày trước, hôm qua vừa tháo băng được tóc mái che đi, để đề phòng cậu dùng một tay che lên trán.
"Thẩm Ý?"
Cậu va phải đám đông bị hất vào vai, đụng phải thùng rác, bị đẩy vào một con hẻm dài và sâu. Con hẻm tối đen như mực, không có ánh sáng.
Sau khi lùi lại mấy bước cậu vẫn nhìn chằm chằm đám đông đang tìm kiếm ai đó, vừa sờ vào cánh tay có cảm giác hơi đau, điện thoại trong túi quần vang lên.
Đó là cuộc gọi của người cậu mới thêm vào danh bạ, Hạ Thanh Từ bấm vào và một giọng nói trầm ấm vang lên từ điện thoại.
Bên Thẩm Ý rất ồn, nhưng lời truyền đến lại rất rõ ràng.
"Cậu ở đâu?"
"Chỗ này..." Hạ Thanh Từ liếc trái nhìn phải, hai bên đều là nhà cao tầng, trước cửa đèn đường vừa vặn bị hỏng.
"Trong ngõ hẻm rất tối, nơi này không có người nhưng bên ngoài rất đông, nhìn không ra là đang ở đâu."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến hai chữ, giọng điệu rất nghiêm túc giống như một lời hứa.
"Chờ tôi."
Hạ Thanh Từ đứng tại chỗ, khả năng cao là không ăn được mì xào. Cậu liếc mắt nhìn đám đông bên ngoài, rất ồn ào náo nhiệt:
"Chờ một chút, hiện tại có rất nhiều người, lát nữa tôi đi tìm cậu."
Trong điện thoại rất ầm ĩ, hầu như đều là tiếng la hét. Thẩm Ý bên kia không nói chuyện, hình như cậu ấy đang đi cũng không chịu cúp điện thoại.
"Thẩm Ý...cậu đang ở đâu? Nhiều người quá thì đừng có đến..."
Hạ Thanh Từ cảm thấy giọng điệu mình rất bình thường, nhưng bởi vì cậu luôn dùng nét mặt lạnh lùng nói chuyện với Tạ Bệnh Miễn nên khi so sánh, có thể nói cách nói chuyện với Thẩm Ý rõ là "ôn nhu".
Lời cuối cùng còn chưa nói xong, Hạ Thanh Từ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy bức tường gạch ở đầu ngõ, tối đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong chớp mắt, cậu có thể ngửi được một mùi thuốc lá quen thuộc. Bên hông nhiều thêm một cánh tay, bàn tay ấy chặt chẽ giữ lấy eo cậu. Cậu đột nhiên trợn tròn mắt, tim đập cực nhanh. Đang muốn mở miệng thì bị cánh tay khác bịt chặt.
"A......"
Hạ Thanh Từ muốn quay đầu lại, khuỷu tay đưa về phía sau đập phải lồng ngực rắn chắc. Đối phương rõ ràng cao hơn cậu, cậu đụng phải eo đối phương, nhưng hắn ta không nói một lời.
Phảng phất như bị cù lét, Hạ Thanh Từ không chịu để yên nên đối phương lại càng siết chặt đến mức cậu cơ hồ không thể thở nổi.
Điện thoại trên tay rơi xuống, bên kia vẫn còn truyền đến giọng của Thẩm Ý. Cậu buộc phải lùi lại một bước, bên này chỉ có âm thanh ma sát giữa giày và mặt đất. Ở đây chính là chỗ khuất, không dễ bị chú ý, cộng thêm con hẻm còn sâu hun hút.
Một khắc kia tim cậu dâng lên tận cổ họng, hơi thở phía sau của đối phương truyền đến bên tai có chút nóng rực. Bàn tay chai sạn sờ lên mặt cậu, cậu giãy giụa cũng không được, đối phương kéo cậu về sâu trong ngõ nhỏ.
Là ai? Muốn tiền? Hay vì cái khác mà để mắt tới cậu?
Trên trán Hạ Thanh Từ toát mồ hôi lạnh, áo đồng phục bị đối phương cởi ra quấn quanh cổ tay, truyền đến một trận đau nhức. Vì đau nên câu rên lên một tiếng khe khẽ, động tác của đối phương thoáng cũng tạm dừng.
Trán cậu chạm vào bức tường lạnh lẽo, đối phương sờ lên cổ, khi đó cậu còn đang nghĩ đối phương sẽ làm gì mình, thì bất chợt vành tai bị chạm vào.
Trong giây tiếp theo, một trận tê rần.
——Bên kia hung hăng cắn vào vành tai của cậu bằng một lực rất mạnh, mang theo cả bầu không khí âm u và ảm đạm.
_____
#Bly
Cậu khẽ cau mày, từ từ thu tầm mắt.
"Cái này, lần trước tôi đến đây ăn cũng khá ngon." Hạ Thanh Từ nói, nhưng chưa chắc đối phương đã thích, vì vậy cậu hỏi Thẩm Ý: "Cậu ăn không, mì xào hay cái gì khác?"
"Giống cậu." Thẩm Ý nói.
"Nhị ca, bọn họ có lẽ chỉ là bạn. Lớp trưởng vốn đã không muốn đến." Ánh mắt Diệp Kỳ rơi vào hai người đằng xa, suy nghĩ một chút: "Cậu ấy đối với chúng ta vốn đã không có ấn tượng tốt."
"Không muốn tới cũng không sao, chúng ta về thôi."
Mạnh Phi Du cảm thấy Nhị ca rõ ràng là rất rất không vui, còn nhìn Thẩm Ý với ánh mắt hơi u ám, vì vậy cậu chặn ánh mắt Nhị ca lại.
"Thẩm Ý cái gì cũng không hiểu, bọn họ chắc chỉ là tình cờ gặp nhau." Mạnh Phi Du dừng một chút: "Ngược lại là lớp trưởng, cậu ta trước đó đã đồng ý. Không muốn đi thì cứ nói không muốn, đồng ý rồi lại không chịu tới, còn lượn lờ trước mặt chúng ta."
Tuy không phải là lỗi của lớp trưởng, nhưng cũng là vì lớp trưởng mà Nhị ca sinh khí.
"Cậu ấy là sợ làm mất lòng bọn mình." Diệp Kỳ nói: "Có lẽ cậu ấy cũng không biết thân phận của Thẩm Ý. Thẩm Ý khá nổi ở Nhất Trung, nhưng người biết cũng không nhiều."
Dù sao thì Thẩm gia cũng không phải chỉ có một đứa con là Thẩm Ý, quan hệ của họ rất phức tạp. Đối với Thẩm gia mà nói, đứa con ngoài ý muốn này cũng chả có gì khác biệt.
Nam sinh phía xa mặc đồng phục lam trắng nói gì đó, Thẩm Ý từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền giấy, đó là hai chiếc thuyền nhỏ gấp lại.
Tiền giấy đưa cho ông chủ mì xào, Hạ Thanh Từ muốn trả nhưng ở đây chỉ dùng tiền mặt, căn bản không thể chuyển khoản.
Trong túi Hạ Thanh Từ vẫn còn hai đồng xu, hiển nhiên là không đủ, lúc này cậu mới nhớ mình còn có điện thoại di động.
Cậu muốn chuyển lại cho Thẩm Ý, nhưng hắn từ chối. Thẩm Ý đưa mã QR bạn tốt cho cậu.
Hắn không biết nói gì, cơ hồ chỉ lắp bắp vài chữ nhưng cậu đã cười.
Mặc dù nụ cười không rõ ràng, nhưng đó thực sự là một nụ cười.
"Lớp trưởng chưa bao giờ cười với chúng ta." Mạnh Phi Du tặc lưỡi: "Tại sao lại vui vẻ với Thẩm Ý đến vậy?"
"Có lẽ kiếp trước Nhị ca đắc tội với cậu ấy." Diệp Kỳ tùy ý nói: "Đi thôi, lát nữa sẽ có người tới."
Diệp Kỳ cảm thấy như vậy cũng tốt. Nếu lớp trưởng có thể kết giao thêm bạn bè, thì Nhị ca nhất thời có hứng thú với lớp trưởng cũng nhanh chóng buông tay.
Dù sao tính tình của nhị ca nhìn bề ngoài có vẻ liều lĩnh nhưng thực chất lại cực đoan. Nếu đã quyết tâm, đến chết cũng không buông. Sợ rằng lúc đó chính là ác mộng của lớp trưởng.
"Cậu có thể add tôi, sau đó chuyển tiền lại."
Thẩm Ý nói, Hạ Thanh Từ khóe môi hơi giật giật: "Tôi rất ít khi dùng điện thoại, bình thường cũng rất ít xem."
"Tôi cũng vậy." Thẩm Ý nói.
"Ở trường không được dùng điện thoại."
"Không chỉ Nhất Trung, mà Tam Trung cũng vậy." Cậu là lớp trưởng, đương nhiên không thể vi phạm nội quy của trường.
Hạ Thanh Từ gọi hai suất mì xào, thừa dịp có thời gian rảnh mới hỏi Thẩm Ý: "Ngày nào cũng ở quán trà sữa lâu như vậy, không thấy chán sao?"
Cậu thấy đối phương ngồi cả buổi chiều, hầu như không nhúc nhích, cũng không nghịch điện thoại.
"Không chán." Thẩm Ý đáp: "Tôi có rất nhiều thuyền giấy."
Hơn nữa hắn rất thích ở một mình, nhìn đối phương bận rộn pha trà sữa cũng rất thú vị.
Mì xào của họ còn chưa làm xong, Hạ Thanh Từ đang định nói gì đó đột nhiên nghe thấy âm thanh từ xa truyền đến: "Tạ Bệnh Miễn ở đây", xung quanh nhanh chóng trở nên náo nhiệt. Trong đám đông có tiếng la hét, thúc giục và phấn khích. Nhiều người trong số họ vẫn còn cầm trên tay cây gậy phát sáng và băng rôn.
Xe đẩy ở ven đường, Hạ Thanh Từ hơi nhích sang một bên nhưng sự kích động của đám người hiển nhiên vượt ngoài dự đoán, cánh tay cậu bị người ta va vào, truyền đến một trận đau nhức.
"Thank Thank——"
"Tôi mãi yêu FETTER!!"
"Thank, tôi yêu cậu—"
"Tôi yêu rock and roll mãi mãi!!!"
Đường phố và ngõ hẻm ở đây không được lớn, ban đầu tuy rất hẻo lánh nhưng giờ đây đã bị chen đến không thể xê dịch được. Phần lớn đều là học sinh của Nhất Trung và Tam Trung, còn có Nhị Trung, Trung học cơ sở số 14 và một ít sinh viên đại học.
Những trường học này cũng không xa lắm, quảng trường cũng gần, rất dễ chạy tới.
Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý buộc phải tách ra. Cậu thấy Thẩm Ý dần dần bị đám đông nhấn chìm, còn mình cũng bị ép đụng vào vách tường.
Cánh tay đập mạnh vào tường, cậu cố gắng hết sức để tránh đám đông, cũng rất mừng vì đã không đến giúp Tạ Bệnh Miễn. Mỗi lần ở cùng hắn đều là đen đủi, đây là chưa chạm mặt đã gặp xui xẻo rồi.
Vết thương trên trán mới lành hai ngày trước, hôm qua vừa tháo băng được tóc mái che đi, để đề phòng cậu dùng một tay che lên trán.
"Thẩm Ý?"
Cậu va phải đám đông bị hất vào vai, đụng phải thùng rác, bị đẩy vào một con hẻm dài và sâu. Con hẻm tối đen như mực, không có ánh sáng.
Sau khi lùi lại mấy bước cậu vẫn nhìn chằm chằm đám đông đang tìm kiếm ai đó, vừa sờ vào cánh tay có cảm giác hơi đau, điện thoại trong túi quần vang lên.
Đó là cuộc gọi của người cậu mới thêm vào danh bạ, Hạ Thanh Từ bấm vào và một giọng nói trầm ấm vang lên từ điện thoại.
Bên Thẩm Ý rất ồn, nhưng lời truyền đến lại rất rõ ràng.
"Cậu ở đâu?"
"Chỗ này..." Hạ Thanh Từ liếc trái nhìn phải, hai bên đều là nhà cao tầng, trước cửa đèn đường vừa vặn bị hỏng.
"Trong ngõ hẻm rất tối, nơi này không có người nhưng bên ngoài rất đông, nhìn không ra là đang ở đâu."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến hai chữ, giọng điệu rất nghiêm túc giống như một lời hứa.
"Chờ tôi."
Hạ Thanh Từ đứng tại chỗ, khả năng cao là không ăn được mì xào. Cậu liếc mắt nhìn đám đông bên ngoài, rất ồn ào náo nhiệt:
"Chờ một chút, hiện tại có rất nhiều người, lát nữa tôi đi tìm cậu."
Trong điện thoại rất ầm ĩ, hầu như đều là tiếng la hét. Thẩm Ý bên kia không nói chuyện, hình như cậu ấy đang đi cũng không chịu cúp điện thoại.
"Thẩm Ý...cậu đang ở đâu? Nhiều người quá thì đừng có đến..."
Hạ Thanh Từ cảm thấy giọng điệu mình rất bình thường, nhưng bởi vì cậu luôn dùng nét mặt lạnh lùng nói chuyện với Tạ Bệnh Miễn nên khi so sánh, có thể nói cách nói chuyện với Thẩm Ý rõ là "ôn nhu".
Lời cuối cùng còn chưa nói xong, Hạ Thanh Từ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, khóe mắt chỉ có thể nhìn thấy bức tường gạch ở đầu ngõ, tối đến mức không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong chớp mắt, cậu có thể ngửi được một mùi thuốc lá quen thuộc. Bên hông nhiều thêm một cánh tay, bàn tay ấy chặt chẽ giữ lấy eo cậu. Cậu đột nhiên trợn tròn mắt, tim đập cực nhanh. Đang muốn mở miệng thì bị cánh tay khác bịt chặt.
"A......"
Hạ Thanh Từ muốn quay đầu lại, khuỷu tay đưa về phía sau đập phải lồng ngực rắn chắc. Đối phương rõ ràng cao hơn cậu, cậu đụng phải eo đối phương, nhưng hắn ta không nói một lời.
Phảng phất như bị cù lét, Hạ Thanh Từ không chịu để yên nên đối phương lại càng siết chặt đến mức cậu cơ hồ không thể thở nổi.
Điện thoại trên tay rơi xuống, bên kia vẫn còn truyền đến giọng của Thẩm Ý. Cậu buộc phải lùi lại một bước, bên này chỉ có âm thanh ma sát giữa giày và mặt đất. Ở đây chính là chỗ khuất, không dễ bị chú ý, cộng thêm con hẻm còn sâu hun hút.
Một khắc kia tim cậu dâng lên tận cổ họng, hơi thở phía sau của đối phương truyền đến bên tai có chút nóng rực. Bàn tay chai sạn sờ lên mặt cậu, cậu giãy giụa cũng không được, đối phương kéo cậu về sâu trong ngõ nhỏ.
Là ai? Muốn tiền? Hay vì cái khác mà để mắt tới cậu?
Trên trán Hạ Thanh Từ toát mồ hôi lạnh, áo đồng phục bị đối phương cởi ra quấn quanh cổ tay, truyền đến một trận đau nhức. Vì đau nên câu rên lên một tiếng khe khẽ, động tác của đối phương thoáng cũng tạm dừng.
Trán cậu chạm vào bức tường lạnh lẽo, đối phương sờ lên cổ, khi đó cậu còn đang nghĩ đối phương sẽ làm gì mình, thì bất chợt vành tai bị chạm vào.
Trong giây tiếp theo, một trận tê rần.
——Bên kia hung hăng cắn vào vành tai của cậu bằng một lực rất mạnh, mang theo cả bầu không khí âm u và ảm đạm.
_____
#Bly
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook