Rời Xa Giáo Thảo Cố Chấp
-
C21: Chương 21
Tiểu Trình từ phòng thay đồ đi ra, theo ánh mắt của Hạ Thanh Từ nhìn người trong góc, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Mới tan học liền chạy tới đây, cậu ấy so với tôi chạy còn nhanh hơn. Không biết vì sao cậu ta mê trà sữa trân châu đến vậy, cũng không phải chỉ có mỗi quán mình bán trà sữa..."
Đã ngồi thì ngồi đến tối, không ăn gì mà chỉ cầm ly trà sữa, không nghịch điện thoại cũng không nói chuyện.
Hạ Thanh Từ dừng lại một chút, sau đó từ từ quay đi. Cậu bận rộn làm việc nên cũng không có thời gian để hỏi tại sao, mà họ cũng chẳng biết nhau là bao.
Đối phương không biết tên cậu và cậu cũng không biết tên của đối phương.
Hạ Thanh Từ chỉ biết cậu ta học Nhất Trung, tính cách rất đặc biệt.
Ánh mắt thiếu niên rơi vào trên người Hạ Thanh Từ, trong lúc bận rộn cậu cũng có thể cảm giác được. Cậu và Tiểu Trình thay phiên nhau đóng gói và pha trà sữa, về cơ bản là đáp ứng yêu cầu của khách tốt nhất có thể.
Một lúc sau, một giọng nói quen thuộc truyền đến, đập vào mắt cậu là bộ đồng phục màu lam đậm.
"Hai ly trà sữa trân châu ít đá, 100% đường."
Một tờ tiền gấp thành chiếc thuyền nhỏ được đưa đến, Hạ Thanh Từ miễn cưỡng nhận thuyền, mở ra, xác nhận tờ tiền còn nguyên vẹn rồi lên đơn cho bên kia.
Nam sinh gọi xong cũng không có rời đi mà đứng yên tại đó, dùng ánh mắt đen kịt nhìn cậu, tựa hồ đang yên lặng chờ đợi cái gì.
Hạ Thanh Từ trong mắt mang theo nghi ngờ, cậu nam sinh im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói:
"Cậu còn chưa nói cảm ơn."
Đây là phép xã giao cơ bản nhưng Hạ Thanh Từ vốn kiệm lời nên cậu thường rất ít khi nói. Quản lý yêu cầu con trai gọi là ca ca và con gái gọi là tỷ tỷ nhưng hầu hết mọi người đến đây đều là học sinh.
Tiểu Trình gọi rất tự nhiên, nhưng cậu luôn cảm thấy hơi xấu hổ nên bình thường rất ít khi gọi và chỉ gọi khi có quản lý ghé qua.
Thật khéo khi vị khách đặc biệt này lại nghe được.
Hạ Thanh Từ nghe xong hơi sửng sốt, phát hiện phía sau còn có người đang chờ nên cậu cứng ngắc nói, nhưng vẫn là không có nói hai chữ "ca ca".
"Cảm ơn, hẹn gặp lại lần sau."
Giọng khá trầm, sau khi gọi xong cậu nam sinh mới quay người đi, chỉ để lại một phần gáy xinh xắn.
Hôm nay khách rất đông, Hạ Thanh Từ bận đến mức không có thời gian để ý đến chuyện khác.
"Hôm nay FETTER đến đây đó. Tôi muốn xin chữ ký của Thank. Nghe nói cậu ấy học trường Tam Trung. Có thật không?"
"Không biết có phải học ở Tam Trung hay không, nhưng cậu nói như vậy thì người chơi bass và hát chính đều là người của trường chúng ta, sao không thấy cậu hỏi?"
Hai cô gái vừa trò chuyện vừa gọi nước, một người thì lộ rõ vẻ không vui: "Cái đó thì khác, chắc cậu chưa từng xem biểu diễn của Thank đi, tuy nói là ban nhạc ngầm nhưng khung cảnh siêu hot... cậu không biết Tạ Bệnh Miễn rất đẹp trai à, FETTER đẹp tuyệt trần."
"Nếu họ thành lập một ban nhạc ký hợp đồng, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng. Thank cũng có thể viết nhạc, những bài anh ấy viết đều rất hay."
"Trà sữa của cậu." Hạ Thanh Từ cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai cô gái, cậu nhẹ nhàng đưa ly trà sữa cho hai cô.
Hai cô gái nhận lấy trà sữa, cười cảm ơn rồi ra về.
Sau khi bận rộn như vậy cho đến tối, kết thúc cũng đã hơn chín giờ. Cậu thu dọn đồ đạc, trong điện thoại có mấy tin nhắn của Tạ Bệnh Miễn nhưng cậu chẳng buồn trả lời.
Không còn ai trong cửa hàng, chỉ có cậu nam sinh vẫn ngồi trong góc.
Trước mặt có một ly trà sữa, bên cạnh còn một ly khác chưa uống, cậu cứ ngồi trong quán mấy tiếng đồng hồ.
Hạ Thanh Từ thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài, vừa rời khỏi cửa hàng cậu thoáng thấy một bóng người đứng phía sau cậu.
"Chờ một chút." Đối phương gọi theo.
Hạ Thanh Từ dừng lại đứng yên tại chỗ, ly trà sữa trân châu còn nguyên được đưa về phía cậu.
Hạ Thanh Từ đứng đó nhưng không nhận, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu đến tiệm trà sữa là vì chờ tôi?"
"Ừm." Nam sinh đối diện còn cầm trà sữa, thấp giọng nói: "Lúc trước cậu băng bó cho tôi."
"Cậu..." Hạ Thanh Từ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trà sữa cũng không cần đợi đến khi tan hết đá hết mới đưa cho cậu, đồ ngốc mới ngồi yên ở quán đợi lâu như vậy.
"Cám ơn." Hạ Thanh Từ cầm lấy trà sữa. Cậu định đi mua đồ ăn, thiếu niên vẫn đi theo sau không xa không gần, như hình với bóng.
"Sao cậu lại đi theo tôi?" Hạ Thanh Từ cầm trà sữa lên, trà sữa đã không còn lạnh nữa, thời tiết hiện tại uống ở nhiệt độ phòng cũng thích hợp.
Hạ Thanh Từ đi phía trước không quay đầu lại, lẳng lặng muốn nghe đối phương nói cái gì.
Không khí im lặng một hồi, sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Muốn làm bạn với cậu."
Nghe câu này, Hạ Thanh Từ dừng bước. Cậu dừng lại, từ từ xoay người, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người muốn kết bạn với mình.
"Tại sao?" Cậu thốt ra trong tiềm thức.
Ánh đèn đường làm bóng Thẩm Ý trở nên dài hơn, vết thương trên đầu ngón tay cũng đã lành hẳn, cậu nhìn chằm chằm vào người nam sinh đối diện, khóe môi hơi mím lại.
"Bởi vi tôi muốn."
Không có lý do nào khác, nếu yêu cầu nói rõ cậu ta cũng không thể nói ra được cái gì khác.
Hạ Thanh Từ cảm thấy bối rối, nhưng đây là lần đầu tiên có người muốn kết bạn với cậu. Cậu cảm thấy rằng người đối diện dường như rất lo lắng, đường sống lưng căng chặt và trong đôi mắt vờ như bình tĩnh đó có chút gợn sóng không yên.
Lời cự tuyệt vừa đến bên môi liền bị vài tia ảm đạm trong mắt đối làm mờ đi. Làm bạn nào có quan trọng như vậy, thiếu cậu cũng có sao đâu.
Nhưng cậu nhớ tới những gì mình đã nghe được ở trong cửa hàng, người này hình như không có bạn bè ở trường Nhất Trung. Thành tích tốt nhưng lại bị cô lập, điều này khá giống với hoàn cảnh của cậu.
"Ăn cơm chưa?" Hạ Thanh Từ không dám nhìn vào đôi mắt kia, khẽ dời ánh mắt, chuyển chủ đề.
Đối phương lắc đầu, Hạ Thanh Từ đi vào ngõ nhỏ cách quảng trường không xa, cậu không nói chuyện, nam sinh yên lặng đi theo.
Cậu ấy cũng không nói nhiều, nhưng cậu hỏi gì bên kia cũng đáp.
"Cậu là học sinh Nhất Trung?"
"Ừm."
"Cậu còn chưa biết tên tôi, nhưng vẫn muốn làm bạn với tôi."
Cậu ấy nói tên của mình: "Thẩm Ý."
Nghe thấy họ Thẩm, Hạ Thanh Từ sửng sốt, cậu trầm ngâm một lúc sau đó mới hoàn hồn nói tên của mình.
"Muốn theo tôi đi ăn sao?"
Thứ Hạ Thanh Từ định ăn là một quán ven đường, cậu đi phía trước, Thẩm Ý dần dần đi đến cạnh cậu.
Đối phương cũng không nói nhiều, tựa hồ đang nghe cậu nói.
"Mì xào lúc trước tôi ăn, cảm thấy..." Hạ Thanh Từ nghĩ đến điều gì đó. Cậu đã gặp Tạ Bệnh Miễn ở đó trước đây, nên liền thay đổi lời nói: "Không ngon lắm."
Thẩm Ý nghe vậy quay đầu lại, tựa hồ đang suy nghĩ ý tứ của câu này, hỏi: "Cậu muốn ăn mì xào?"
Dù là câu hỏi nhưng là giọng điệu khẳng định.
Hạ Thanh Từ không hiểu tại sao lại muốn cười, có lẽ là đối phương ít nói hơn cậu. Nếu cậu không nói, cả hai đều im lặng. Cậu dường như nói chuyện với Thẩm Ý nhiều hơn với các bạn học khác.
Trước đây khi ở cùng Trần Tinh, chính Trần Tinh là người bắt chuyện trước, thật ồn ào. Khi ở cùng Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn lại càng nói nhiều hơn, hắn rất là phiền.
Đối với các bạn học khác, cậu tương đối ít có tiếp xúc.
Cậu "ừm" một tiếng: "Tôi thực sự không muốn ăn, tôi muốn ăn thứ khác."
Thẩm Ý không nói nữa chỉ đi theo sau cậu, bọn họ trầm mặc hồi lâu Thẩm Ý mới ngập ngừng nói:
"Trà sữa cậu pha rất ngon."
Trà sữa đều được pha chế theo công thức, khóe môi Hạ Thanh Từ hơi nhếch lên: "Nếu cậu học cũng có thể pha ngon. Giống như công thức, chỉ cần nhớ nguyên liệu và số lượng tương ứng, cộng lại là được..."
Thẩm Ý lắc đầu, đôi mắt thâm trầm rất nghiêm túc: "Hai đuôi ngựa, không ngon bằng của cậu."
Hai đuôi ngựa là cái gì? Hạ Thanh Từ nhất thời không hiểu, sau đó mới nhận ra Tiểu Trình để tóc đuôi ngựa hai bên mỗi ngày và thỉnh thoảng đeo hai chiếc nơ.
"Cậu ấy là Tiểu Trình." Không phải là hai đuôi ngựa.
Thẩm Ý "Ồ" một tiếng, nói: "Tôi không biết tên của cậu ấy."
"Các cậu không phải học cùng trường sao? Chưa gặp mặt à?"
Thẩm Ý: "Tôi không nhớ rõ, trong trường có rất nhiều người."
Hạ Thanh Từ ngẫm lại, quả thật Tiểu Trình biết Thẩm Ý có lẽ vì sự nổi tiếng của cậu, không chỉ vì ngoại hình mà còn cả tính cách của cậu ấy.
Bọn họ đi tới gần quảng trường một chút, lúc này trên đường không có người nào, hẳn là đi xem biểu diễn ở quảng trường bên kia, còn có người vội vàng chạy ngang.
Trên bầu trời đèn nê-ông lập lòe, âm thanh có thể xuyên tường truyền đến, còn có giọng hát nhàn nhạt. Cậu cơ hồ có thể nghe được âm thanh của Tạ Bệnh Miễn.
Giọng trầm thấp kết hợp với tiếng đàn guitar và trống, giai điệu hùng tráng như thiêu đốt cuồn cuộn, bùng cháy tới mất kiểm soát khiến người nghe phải chấn động.
Lần trước cậu cũng có nghe qua, nhưng hát chính không phải Tạ Bệnh Miễn, phong cách của bọn họ là rock and roll, làm người nghe ngất ngây.
Hạ Thanh Từ thật sự không muốn thừa nhận rằng con ruồi nào đó hát rất hay. Khi tiếng hát và âm thanh dừng lại, xung quanh dần trở nên náo nhiệt, nhiều người đã chạy ra mua đồ.
Cậu theo bản năng tránh đám đông, Thẩm Ý nhìn theo ánh mắt cậu hướng về phía quảng trường, nói với cậu: "Hát chính và tay bass học Nhất Trung, họ rất nổi tiếng trong trường."
Rất dễ đoán, bọn họ đều mười bảy mười tám tuổi, thích thời trang và đủ thứ mới lạ. Cậu cũng từng xem qua ban nhạc FETTER, hát chính và tay chơi bass cũng rất đẹp trai, nổi tiếng là đương nhiên.
"Người chơi guitar trong đó, cậu biết hắn."
Lần cuối cùng họ gặp nhau là tại một nhà hàng lẩu, Hạ Thanh Từ nhớ lại: "Tôi không quen."
Thẩm Ý nhớ tới lần trước Tạ Bệnh Miễn nhìn mình, không có vẻ gì là không quen.
Vừa mới nói xong, điện thoại của Hạ Thanh Từ vang lên, trên màn hình là một dãy số lạ cậu chưa từng thấy qua, nhưng là số ở Khang thành.
Sau khi nhận cuộc gọi một giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên, bây giờ nghe lại hơi khàn.
"Lớp trưởng, cậu còn bận sao? Không phải nói sẽ tới à?"
Cậu không biết Tạ Bệnh Miễn lấy số của mình ở đâu, nhưng nếu bên kia muốn biết quả thực rất dễ.
Hạ Thanh Từ lại đi tới quầy mì, cậu quyết định ăn mì xào, thản nhiên đáp: "Tôi còn bận, hôm nay có thể không rảnh, thật xin lỗi."
Sau khi lịch sự, Hạ Thanh Từ trực tiếp cúp điện thoại.
Trong con hẻm tối tăm thông ra cửa sau, Tạ Bệnh Miễn nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy, lại nhìn hai bóng người phía xa, đôi mắt thâm thúy dưới vành mũ dần dần đậm hơn.
Mạnh Phi Du cùng Nhị ca đi ra, lúc này cũng bất mãn lên tiếng: "Bận cái gì mà bận, bận cùng nam nhân khác ăn cơm?"
Còn ăn ở quán ven đường, rất có tình thú.
Hạ Thanh Từ cúp điện thoại nhưng cảm thấy sau lưng hơi lạnh, như thể cậu đang là bia ngắm bởi một thứ gì đó lạnh lùng và sắc bén. Ánh mắt kia rơi vào người cậu, như thể đang ngắm nghía tài sản của chính mình.
_____
#Bly
"Mới tan học liền chạy tới đây, cậu ấy so với tôi chạy còn nhanh hơn. Không biết vì sao cậu ta mê trà sữa trân châu đến vậy, cũng không phải chỉ có mỗi quán mình bán trà sữa..."
Đã ngồi thì ngồi đến tối, không ăn gì mà chỉ cầm ly trà sữa, không nghịch điện thoại cũng không nói chuyện.
Hạ Thanh Từ dừng lại một chút, sau đó từ từ quay đi. Cậu bận rộn làm việc nên cũng không có thời gian để hỏi tại sao, mà họ cũng chẳng biết nhau là bao.
Đối phương không biết tên cậu và cậu cũng không biết tên của đối phương.
Hạ Thanh Từ chỉ biết cậu ta học Nhất Trung, tính cách rất đặc biệt.
Ánh mắt thiếu niên rơi vào trên người Hạ Thanh Từ, trong lúc bận rộn cậu cũng có thể cảm giác được. Cậu và Tiểu Trình thay phiên nhau đóng gói và pha trà sữa, về cơ bản là đáp ứng yêu cầu của khách tốt nhất có thể.
Một lúc sau, một giọng nói quen thuộc truyền đến, đập vào mắt cậu là bộ đồng phục màu lam đậm.
"Hai ly trà sữa trân châu ít đá, 100% đường."
Một tờ tiền gấp thành chiếc thuyền nhỏ được đưa đến, Hạ Thanh Từ miễn cưỡng nhận thuyền, mở ra, xác nhận tờ tiền còn nguyên vẹn rồi lên đơn cho bên kia.
Nam sinh gọi xong cũng không có rời đi mà đứng yên tại đó, dùng ánh mắt đen kịt nhìn cậu, tựa hồ đang yên lặng chờ đợi cái gì.
Hạ Thanh Từ trong mắt mang theo nghi ngờ, cậu nam sinh im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói:
"Cậu còn chưa nói cảm ơn."
Đây là phép xã giao cơ bản nhưng Hạ Thanh Từ vốn kiệm lời nên cậu thường rất ít khi nói. Quản lý yêu cầu con trai gọi là ca ca và con gái gọi là tỷ tỷ nhưng hầu hết mọi người đến đây đều là học sinh.
Tiểu Trình gọi rất tự nhiên, nhưng cậu luôn cảm thấy hơi xấu hổ nên bình thường rất ít khi gọi và chỉ gọi khi có quản lý ghé qua.
Thật khéo khi vị khách đặc biệt này lại nghe được.
Hạ Thanh Từ nghe xong hơi sửng sốt, phát hiện phía sau còn có người đang chờ nên cậu cứng ngắc nói, nhưng vẫn là không có nói hai chữ "ca ca".
"Cảm ơn, hẹn gặp lại lần sau."
Giọng khá trầm, sau khi gọi xong cậu nam sinh mới quay người đi, chỉ để lại một phần gáy xinh xắn.
Hôm nay khách rất đông, Hạ Thanh Từ bận đến mức không có thời gian để ý đến chuyện khác.
"Hôm nay FETTER đến đây đó. Tôi muốn xin chữ ký của Thank. Nghe nói cậu ấy học trường Tam Trung. Có thật không?"
"Không biết có phải học ở Tam Trung hay không, nhưng cậu nói như vậy thì người chơi bass và hát chính đều là người của trường chúng ta, sao không thấy cậu hỏi?"
Hai cô gái vừa trò chuyện vừa gọi nước, một người thì lộ rõ vẻ không vui: "Cái đó thì khác, chắc cậu chưa từng xem biểu diễn của Thank đi, tuy nói là ban nhạc ngầm nhưng khung cảnh siêu hot... cậu không biết Tạ Bệnh Miễn rất đẹp trai à, FETTER đẹp tuyệt trần."
"Nếu họ thành lập một ban nhạc ký hợp đồng, chắc chắn sẽ rất nổi tiếng. Thank cũng có thể viết nhạc, những bài anh ấy viết đều rất hay."
"Trà sữa của cậu." Hạ Thanh Từ cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai cô gái, cậu nhẹ nhàng đưa ly trà sữa cho hai cô.
Hai cô gái nhận lấy trà sữa, cười cảm ơn rồi ra về.
Sau khi bận rộn như vậy cho đến tối, kết thúc cũng đã hơn chín giờ. Cậu thu dọn đồ đạc, trong điện thoại có mấy tin nhắn của Tạ Bệnh Miễn nhưng cậu chẳng buồn trả lời.
Không còn ai trong cửa hàng, chỉ có cậu nam sinh vẫn ngồi trong góc.
Trước mặt có một ly trà sữa, bên cạnh còn một ly khác chưa uống, cậu cứ ngồi trong quán mấy tiếng đồng hồ.
Hạ Thanh Từ thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài, vừa rời khỏi cửa hàng cậu thoáng thấy một bóng người đứng phía sau cậu.
"Chờ một chút." Đối phương gọi theo.
Hạ Thanh Từ dừng lại đứng yên tại chỗ, ly trà sữa trân châu còn nguyên được đưa về phía cậu.
Hạ Thanh Từ đứng đó nhưng không nhận, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu đến tiệm trà sữa là vì chờ tôi?"
"Ừm." Nam sinh đối diện còn cầm trà sữa, thấp giọng nói: "Lúc trước cậu băng bó cho tôi."
"Cậu..." Hạ Thanh Từ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trà sữa cũng không cần đợi đến khi tan hết đá hết mới đưa cho cậu, đồ ngốc mới ngồi yên ở quán đợi lâu như vậy.
"Cám ơn." Hạ Thanh Từ cầm lấy trà sữa. Cậu định đi mua đồ ăn, thiếu niên vẫn đi theo sau không xa không gần, như hình với bóng.
"Sao cậu lại đi theo tôi?" Hạ Thanh Từ cầm trà sữa lên, trà sữa đã không còn lạnh nữa, thời tiết hiện tại uống ở nhiệt độ phòng cũng thích hợp.
Hạ Thanh Từ đi phía trước không quay đầu lại, lẳng lặng muốn nghe đối phương nói cái gì.
Không khí im lặng một hồi, sau lưng truyền đến một giọng nói trầm thấp.
"Muốn làm bạn với cậu."
Nghe câu này, Hạ Thanh Từ dừng bước. Cậu dừng lại, từ từ xoay người, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy có người muốn kết bạn với mình.
"Tại sao?" Cậu thốt ra trong tiềm thức.
Ánh đèn đường làm bóng Thẩm Ý trở nên dài hơn, vết thương trên đầu ngón tay cũng đã lành hẳn, cậu nhìn chằm chằm vào người nam sinh đối diện, khóe môi hơi mím lại.
"Bởi vi tôi muốn."
Không có lý do nào khác, nếu yêu cầu nói rõ cậu ta cũng không thể nói ra được cái gì khác.
Hạ Thanh Từ cảm thấy bối rối, nhưng đây là lần đầu tiên có người muốn kết bạn với cậu. Cậu cảm thấy rằng người đối diện dường như rất lo lắng, đường sống lưng căng chặt và trong đôi mắt vờ như bình tĩnh đó có chút gợn sóng không yên.
Lời cự tuyệt vừa đến bên môi liền bị vài tia ảm đạm trong mắt đối làm mờ đi. Làm bạn nào có quan trọng như vậy, thiếu cậu cũng có sao đâu.
Nhưng cậu nhớ tới những gì mình đã nghe được ở trong cửa hàng, người này hình như không có bạn bè ở trường Nhất Trung. Thành tích tốt nhưng lại bị cô lập, điều này khá giống với hoàn cảnh của cậu.
"Ăn cơm chưa?" Hạ Thanh Từ không dám nhìn vào đôi mắt kia, khẽ dời ánh mắt, chuyển chủ đề.
Đối phương lắc đầu, Hạ Thanh Từ đi vào ngõ nhỏ cách quảng trường không xa, cậu không nói chuyện, nam sinh yên lặng đi theo.
Cậu ấy cũng không nói nhiều, nhưng cậu hỏi gì bên kia cũng đáp.
"Cậu là học sinh Nhất Trung?"
"Ừm."
"Cậu còn chưa biết tên tôi, nhưng vẫn muốn làm bạn với tôi."
Cậu ấy nói tên của mình: "Thẩm Ý."
Nghe thấy họ Thẩm, Hạ Thanh Từ sửng sốt, cậu trầm ngâm một lúc sau đó mới hoàn hồn nói tên của mình.
"Muốn theo tôi đi ăn sao?"
Thứ Hạ Thanh Từ định ăn là một quán ven đường, cậu đi phía trước, Thẩm Ý dần dần đi đến cạnh cậu.
Đối phương cũng không nói nhiều, tựa hồ đang nghe cậu nói.
"Mì xào lúc trước tôi ăn, cảm thấy..." Hạ Thanh Từ nghĩ đến điều gì đó. Cậu đã gặp Tạ Bệnh Miễn ở đó trước đây, nên liền thay đổi lời nói: "Không ngon lắm."
Thẩm Ý nghe vậy quay đầu lại, tựa hồ đang suy nghĩ ý tứ của câu này, hỏi: "Cậu muốn ăn mì xào?"
Dù là câu hỏi nhưng là giọng điệu khẳng định.
Hạ Thanh Từ không hiểu tại sao lại muốn cười, có lẽ là đối phương ít nói hơn cậu. Nếu cậu không nói, cả hai đều im lặng. Cậu dường như nói chuyện với Thẩm Ý nhiều hơn với các bạn học khác.
Trước đây khi ở cùng Trần Tinh, chính Trần Tinh là người bắt chuyện trước, thật ồn ào. Khi ở cùng Tạ Bệnh Miễn, Tạ Bệnh Miễn lại càng nói nhiều hơn, hắn rất là phiền.
Đối với các bạn học khác, cậu tương đối ít có tiếp xúc.
Cậu "ừm" một tiếng: "Tôi thực sự không muốn ăn, tôi muốn ăn thứ khác."
Thẩm Ý không nói nữa chỉ đi theo sau cậu, bọn họ trầm mặc hồi lâu Thẩm Ý mới ngập ngừng nói:
"Trà sữa cậu pha rất ngon."
Trà sữa đều được pha chế theo công thức, khóe môi Hạ Thanh Từ hơi nhếch lên: "Nếu cậu học cũng có thể pha ngon. Giống như công thức, chỉ cần nhớ nguyên liệu và số lượng tương ứng, cộng lại là được..."
Thẩm Ý lắc đầu, đôi mắt thâm trầm rất nghiêm túc: "Hai đuôi ngựa, không ngon bằng của cậu."
Hai đuôi ngựa là cái gì? Hạ Thanh Từ nhất thời không hiểu, sau đó mới nhận ra Tiểu Trình để tóc đuôi ngựa hai bên mỗi ngày và thỉnh thoảng đeo hai chiếc nơ.
"Cậu ấy là Tiểu Trình." Không phải là hai đuôi ngựa.
Thẩm Ý "Ồ" một tiếng, nói: "Tôi không biết tên của cậu ấy."
"Các cậu không phải học cùng trường sao? Chưa gặp mặt à?"
Thẩm Ý: "Tôi không nhớ rõ, trong trường có rất nhiều người."
Hạ Thanh Từ ngẫm lại, quả thật Tiểu Trình biết Thẩm Ý có lẽ vì sự nổi tiếng của cậu, không chỉ vì ngoại hình mà còn cả tính cách của cậu ấy.
Bọn họ đi tới gần quảng trường một chút, lúc này trên đường không có người nào, hẳn là đi xem biểu diễn ở quảng trường bên kia, còn có người vội vàng chạy ngang.
Trên bầu trời đèn nê-ông lập lòe, âm thanh có thể xuyên tường truyền đến, còn có giọng hát nhàn nhạt. Cậu cơ hồ có thể nghe được âm thanh của Tạ Bệnh Miễn.
Giọng trầm thấp kết hợp với tiếng đàn guitar và trống, giai điệu hùng tráng như thiêu đốt cuồn cuộn, bùng cháy tới mất kiểm soát khiến người nghe phải chấn động.
Lần trước cậu cũng có nghe qua, nhưng hát chính không phải Tạ Bệnh Miễn, phong cách của bọn họ là rock and roll, làm người nghe ngất ngây.
Hạ Thanh Từ thật sự không muốn thừa nhận rằng con ruồi nào đó hát rất hay. Khi tiếng hát và âm thanh dừng lại, xung quanh dần trở nên náo nhiệt, nhiều người đã chạy ra mua đồ.
Cậu theo bản năng tránh đám đông, Thẩm Ý nhìn theo ánh mắt cậu hướng về phía quảng trường, nói với cậu: "Hát chính và tay bass học Nhất Trung, họ rất nổi tiếng trong trường."
Rất dễ đoán, bọn họ đều mười bảy mười tám tuổi, thích thời trang và đủ thứ mới lạ. Cậu cũng từng xem qua ban nhạc FETTER, hát chính và tay chơi bass cũng rất đẹp trai, nổi tiếng là đương nhiên.
"Người chơi guitar trong đó, cậu biết hắn."
Lần cuối cùng họ gặp nhau là tại một nhà hàng lẩu, Hạ Thanh Từ nhớ lại: "Tôi không quen."
Thẩm Ý nhớ tới lần trước Tạ Bệnh Miễn nhìn mình, không có vẻ gì là không quen.
Vừa mới nói xong, điện thoại của Hạ Thanh Từ vang lên, trên màn hình là một dãy số lạ cậu chưa từng thấy qua, nhưng là số ở Khang thành.
Sau khi nhận cuộc gọi một giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên, bây giờ nghe lại hơi khàn.
"Lớp trưởng, cậu còn bận sao? Không phải nói sẽ tới à?"
Cậu không biết Tạ Bệnh Miễn lấy số của mình ở đâu, nhưng nếu bên kia muốn biết quả thực rất dễ.
Hạ Thanh Từ lại đi tới quầy mì, cậu quyết định ăn mì xào, thản nhiên đáp: "Tôi còn bận, hôm nay có thể không rảnh, thật xin lỗi."
Sau khi lịch sự, Hạ Thanh Từ trực tiếp cúp điện thoại.
Trong con hẻm tối tăm thông ra cửa sau, Tạ Bệnh Miễn nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy, lại nhìn hai bóng người phía xa, đôi mắt thâm thúy dưới vành mũ dần dần đậm hơn.
Mạnh Phi Du cùng Nhị ca đi ra, lúc này cũng bất mãn lên tiếng: "Bận cái gì mà bận, bận cùng nam nhân khác ăn cơm?"
Còn ăn ở quán ven đường, rất có tình thú.
Hạ Thanh Từ cúp điện thoại nhưng cảm thấy sau lưng hơi lạnh, như thể cậu đang là bia ngắm bởi một thứ gì đó lạnh lùng và sắc bén. Ánh mắt kia rơi vào người cậu, như thể đang ngắm nghía tài sản của chính mình.
_____
#Bly
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook