“Trả thư ký lại cho anh.” Như báo thù thiên sứ giết đến công ty Hạ Vũ Hi, Hạ Quang Hi một cước bước vào phòng làm việc của Hạ Vũ Hi liền tỏ rõ ý đến.

Ưu nhã ngẩng đầu, yên lặng quan sát vẻ mặt tức giận của Hạ Quang Hi, Hạ Vũ Hi không biết anh họ anh lại đang phát bệnh thần kinh gì, cũng không có ý định hỏi.

“Anh tới vừa đúng lúc, cầm những tài liệu này về đi, đây là ghi chép cuộc họp lần trước.” Không để ý tới Hạ Quang Hi tức giận, Hạ Vũ Hi còn muốn anh thuận tiện mang ghi chép cuộc họp về, vì vậy Hạ Quang Hi càng tức giận hơn.

“Ai quan tâm cái tài liệu này!” Không cần hỏi cũng biết những ghi chép kia đều là Jeanie làm, Vũ Hi cái người thổ phỉ chuyên cướp thư kí nhà người ta.

“Anh không chịu nổi một ngày không có thư kí, mau trả Jeanie lại cho anh!” Cũng sinh hoạt bình thường tốt hơn.

“Không phải anh cả ngày lẫn đêm call cô ấy trở về, coi như cô ấy không ở bên cạnh anh, vậy cũng không có liên quan gì chứ?” Người là anh dùng, tiền lương là người khác chi, vậy còn không tốt?

“Ai nói không sao?” Khác biệt cũng lớn lắm. “Không có cô ấy anh căn bản sẽ không làm việc, tất cả đều rối loạn.”

“Có cô ấy ở đây, anh càng sẽ không làm việc, em thấy cô ấy vẫn là ở bên chỗ em tốt hơn.” Ít nhất không phải gánh thêm trách nhiệm làm vợ.

“Cô ấy ở lại bên cạnh em mới không tốt, em căn bản không hiểu rõ cô ấy.” Hạ Quang Hi phản bác.

“Em không cảm thấy vậy.” Hạ Vũ Hi không cho là đúng. “Có lẽ thời gian em và Jeanie chung đụng không dài bằng anh, nhưng ít nhất em hiểu được tâm tư của cô ấy hơn anh.”

“Em hiểu được tâm tư của cô ấy hơn anh chỗ nào?” Hạ Quang Hi không phục phản bác. “Cô ấy thích cấp trên mang theo cô ấy cùng đi họp, điểm này em hiểu không?” Cái gì cũng không hiểu, còn dám phát ngôn bừa bãi.

“Làm sao anh biết được cô ấy chưa cùng em đi họp?” Đối với Hạ Quang Hi nhìn rõ tiên cơ, Hạ Vũ Hi có chút kinh ngạc, cũng có chút hiếu kì.

“Xem báo cáo cuộc họp liền biết.” Hạ Quang Hi tức giận cầm hồ sơ lên quơ quơ, để xuống thật manh. “Trước kia trong báo cáo cuộc họp cô ấy cũng sẽ thêm một chút chú giải, nói rõ tình hình cuộc họp lúc đó. Nhưng em đưa tới đều không có, nhìn một cái cũng biết cơ ấy không có tham gia cuộc họp, chỉ là đơn giản chỉnh sửa lại, cho nên anh nói em không có hiểu rõ cô ấy chút nào.”

Jeanie khác với thư kí bình thường, cô có lẽ không nói nhiều, nhưng rất chú trọng cảm giác thành tựu cùng cảm giác tham dự, anh có lẽ không kiệt xuất giống Vũ Hi, nhưng ít nhất anhcó thể cho cô thứ cô muốn.

Hạ Quang Hi thở phì phì thay mặt Hàn Dĩ Chân kháng nghị, cho là Hạ Vũ Hi không nên bỏ rơi cô như vậy. Hạ Vũ Hi thừa nhận mình không có chú ý tới những chi tiết này, đây đại khái có liên quan tới thói quen một mình tới một mình đi của anh, nhưng mà anh họ anh tức giận như vậy, cũng làm cho anh tương đối ngoài ý muốn.

Xem ra, anh họ anh cũng không có vô cảm như trong tưởng tượng của anh, không quan tâm thư kí Hàn! Có triển vọng!

“Em sẽ cải thiện, cám ơn đề nghị của anh.” Mặc dù như thế, anh vẫn không có ý định dễ dàng buông tay, cần phải từ từ dạy dỗ Hạ Quang Hi một trận.

“Anh không phải muốn em cải thiện, là muốn em trả Jeanie cho anh, em rốt cuộc có nghe hiểu hay không?” Vừa nghĩ tới mình có thể biến khéo thành vụng, Hạ Quang Hi liền phiền não đến sắp kéo trọc đầu, con ngươi trừng thật to.

“Có nghe.” Hạ Vũ Hi vẫn phong độ thoải mái tự tại. “Chỉ là Jeanie không phải đồ vật, không thể tự cho nhận, càng không thể mua bán, em bất lực.”

“Em bất lực chết đi, em căn bản cố ý chơi anh.” Hạ QuangH tức đến sắp hộc máu. “Em chỉ cần nói cho cô ấy biết, nói anh cần cô ấy hơn em, như vậy là được rồi.” Còn lại không cần nhiều lời.

“Đơn giản như vậy, làm sao anh không tự mình nói?” Hạ Vũ Hi hỏi ngược lại Hạ Quang Hi. “Anh đã hiểu rõ cô ấy như vậy, nên để cho cô ấy biết tâm ý của anh, không cần qua em.” Như đứa bé.

“Anh không phải muốn nhờ em truyền lời mới đến tìm em, anh là tới đòi lại thư ký của anh.” Bất ngờ bị vạch trần tâm sự ngay cả chính anh cũng không biết, Hạ Quang Hi cảm thấy mặt nhanh chóng đò bừng lên.

“Em không có cách nào giúp anh, anh phải tự mình mở miệng.” Hạ Vũ Hi cự tuyệt một tiếng.

“Anh nói.” Hạ Quang Hi phiền não thừa nhận. “Anh đã nói với Jeanie vài lần, nhưng cô ấy đều không để ý anh, còn ném lời nói sẽ không bao giờ trở về công ty nữa, cho nên anh không thể làm gì khác hơn là đến tìm em.” Giúp làm người hòa giải.

“Anh nói với cô ấy như thế nào?” Cái này kỳ lạ, theo lý thuyết cô ấy sẽ không cự tuyệt anh mới đúng, trừ phi là anh nói bậy.

“Nói chỉ cần cô ấy trở lại công việc, thì cho cô ấy tiền lương gấp đôi.” Hạ Quang Hi uất ức không dứt trả lời.

Quả nhiên nói bậy.

“Cái này thật khó trách.” Đổi lại là anh, anh cũng không về.

“Ít nói lời ong tiếng ve, rốt cuộc em muốn thả người không?” Thú vị chính là, Hạ Quang Hi cho rằng Hàn Dĩ Chân không trở về, đều là bởi vì Hạ Vũ Hi.

“Cái này phải xem bản lãnh của anh.” Hạ Vũ Hi nhẹ nhàng trả lời. “Nếu Jeanie cũng đã tỏ rõ sẽ không về, cho dù em đồng ý thả người cũng vô ích, tự anh giải quyết đi.”

“Anh phài giải quyết thế nào, bắt cóc cô ấy sao?” Anh không làm chuyện phạm pháp.

“Anh dám làm em cũng không phản đối.” Hạ Vũ Hi nhíu mày. “Dù sao anh đặc biệt nhiều ý đồ xấu, chút chuyện nhỏ này không làm khó được anh...anh tự mình nghĩ biện pháp.”

Nói một cách khác, hôm nay anh tới cũng uổng công, em họ anh sẽ không giúp anh, nhiều lắm là đồng ý thả người mà thôi.

“Coi như anh đi một chuyến uổng công.” Hậm hực bỏ lại những lời này, Hạ Quang Hi xoay người.

“Không tiễn.” Hạ Vũ Hi cũng không giữ anh lại, dù sao không lâu sau lại nghe tin tức của anh, không sợ giữ nổi tiến độ.

Hạ Quang Hi giống như viên đạn lao ra khỏi công ty Hạ Vũ Hi, không biết mình làm gì tìm đến Hạ Vũ Hi, quả thật tự rước nhục!

Hao tổn tâm trí, nhìn dáng vẻ anh thật có ý đồ xấu rồi.

Làm thế nào mới tốt đây?

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Hợp âm tuyệt mỹ vang đinh đinh đang đang, xinh xắn đáng yêu hiện ra trên màn hình số điện thoại của Hạ Quang Hi, Hàn Dĩ Chân nhìn cũng không nhìn liền tắt điện thoại di động, cúi đầu chuyên tâm làm việc.

Đối với biểu hiện quả quyết của Hàn Dĩ Chân, Hạ Vũ Hi chỉ nhíu mày. Xem ra lần này cô ăn đòn cân sắt, không để ý tới anh họ anh, nhưng mà anh hoài nghi tình huống này có thể duy trì bao lâu, anh họ anh nhất định còn có chiêu khác.

Quả nhiên, anh mới mới vừa nghĩ như vậy, điện thoại của anh liền vang lên -- là anh họ anh.

“Chào buổi sáng, anh Quang Hi.” Hạ Vũ Hi tuyệt không ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Hạ Quang Hi, anh không hiểu vì sao anh không gọi đến điện thoại của công ty, như vậy không phải nhanh hơn?

“Chào buổi sáng, Vũ Hi.” Giọng nói của Hạ Quang Hi khàn khàn nghe giống như bị bệnh nặng. “Điện thoại Jeanie không thông, em có thể chuyển điện thoại cho cô ấy hay không?”

“Không thành vấn đề.” Hạ Vũ Hi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, đưa điện thoại di động cho Hàn Dĩ Chân cách đó không xa, vẻ mặt cô khó hiểu.

“Là anh Quang Hi gọi tới, anh ấy muốn cô nhận.” Hạ Vũ Hi bổ sung tiếp, cô còn chần chờ, không muốn đón lấy.

“Anh ấy giống như cảm rất nghiêm trọng, lời đều nói không ra được.” Hạ Vũ Hi lại nhắm vào cổ họng, Hàn Dĩ Chân vội vàng nhận lấy điện thoại di động, khẩn trương hỏi. Hàn BĂNG tÂM

“Này, anh ngã bệnh sao? Có nặng lắm không?”

Hạ Vũ Hi vốn định lễ phép tránh ra, để cho bọn họ lén lút đối thoại, không ngờ Hàn Dĩ Chân rất nhanh kết thúc trò chuyện, đưa điện thoại di động giao trả cho anh, hơn nữa nói --

“Anh ấy ngã bệnh.” Vẻ mặt phiền não không dứt.

“Là cảm sao?” Hạ Vũ Hi nhận lấy điện thoại di động, vẻ mặt cực kỳ quan tâm.

“Hình như vậy.” Hàn Dĩ Chân gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. “Anh ấy nói đang phát sốt, hi vọng tôi có thể qua chăm sóc anh ấy, tôi còn đang suy nghĩ.”

“Không cần suy nghĩ, hiện tại liền qua đi.” Hiếm khi anh họ anh chịu hy sinh mình, làm ra xiếc oanh oanh liệt liệt như vậy, đương nhiên là phải cổ vũ.

“Nhưng mà......” Nhưng mà cô từng nói không qua giúp anh nữa, như vậy chẳng phải là vả miệng mình sao?

“Thành thật mà nói, đầu óc anh họ tôi không phải rất tốt, nếu lại cháy hỏng đầu óc, tôi sợ anh ấy sẽ biến thành đầu óc tối dạ, ảnh hưởng sinh tồn xí nghiệp gia tộc.” Hạ Vũ Hi nghiêm trang khuyên Hàn Dĩ Chân vì tập đoàn nghĩ nhiều, nếu đổi lại bình thường cô nhất định bật cười, đáng tiếc hiện tại cô không có tâm tình này, chỉ đành phải miễn cưỡng mỉm cười.

“Chẳng lẽ cô thật hi vọng anh ấy cháy hỏng đầu óc?” Hạ Vũ Hi không ngừng cố gắng, Hàn Dĩ Chân lúc này mới gắng gượng gật đầu, nói tiếng: “Vậy tôi qua xem sao!” Cầm ví da lên xông về phía thang máy.

Tại sao người trên thế giới này, đều thích ăn ở hai lòng?

Ai!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương